Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 293: Đường cùng

/769


Tạp Nạp Nội La chính là quan viên có chức vụ cao nhất dưới tay Đại Lôi Nhĩ, cũng chính là nhân vật trọng yếu nhất chưởng quản tài chính và hành chính của vương quốc Ương Già, trừ nữ vương Đại Lôi Nhĩ và đại tế ti Lô Khắc Lôi Á ra, thì quyền lực lớn nhất thuộc về hắn, hắn còn là địa chủ giàu có nhất của vương quốc Ương Già, sở hữu trên vạn mẫu đất phì nhiều, có hàng ngàn nô lệ lao động cho hắn. Dù là nữ vương và đại tế ti cũng chẳng bì được với hắn, hắn nắm giữ tài chính của vương quốc Ương Già đã hơn mười năm, không một ai có thể lay động địa vị của hắn, bởi vì tài sản của bản thân hắn quả thực quá hùng hậu, hùng hậu tới mức thậm chí có thể ảnh hưởng tới tài chính của quốc gia.

Tài Miểu Miểu đem tư liệu tình báo trong tay đưa cho các nàng xem.

Sắc mặt Đại Lôi Nhĩ tức thì vô cùng ngạc nhiên, rồi từ từ lại trở nên vô cùng khó coi.

Lô Khắc Lôi Đế Á thấp giọng thốt lên: "Á? Sao có thể như thế này? Không ngờ hắn lại liên hệ với Tinh Tuyệt nữ vương rồi?"

Tài Miểu Miểu lạnh lùng nói: "Nói một cách chuẩn xác thì là Tinh Tuyệt nữ vương chủ động liên hệ với hắn."

Chấn động và ngạc nhiên từ từ lướt qua trên mỗi một khuôn mặt tú mỹ của nữ nhân nước Ương Già, nhưng các nàng rất nhanh lại khôi phục sự trầm tĩnh, lặng lẽ suy nghĩ tính chân thực của tình báo. Mỗi một nữ nhân ở đây, trừ Phất Lôi Đát ra thì những người khác đều là người nắm quyền, bọn họ hiểu rất rõ phải xử lý chuyện này như thế nào, trên thực tế, đối với loại chuyện như thế này, phương pháp xử trí của mỗi một người nằm quyền đều giống như nhau, điều duy nhất khác biệt là độ tin tưởng đối với tư liệu tình báo và thời gian cần thiết để đưa ra quyết định cuối cùng.

Da Trạch Bội Ti có chút hoài nghi nói: "Tạp Nạp Nội La biết thù hận giữa người Ương Già và người Lâu Lan chúng tôi, làm sao hắn có thể…"

Tài Miểu Miểu bình bĩnh nói: "Là bởi vì pháp điển của quân Lam Vũ."

Đám người Da Trạch Bội Ti bừng tỉnh, rồi lập tức mặt lộ ra vẻ chua xót.

Đúng thế, Tạp Nạp Nội La đương nhiên biết rất rõ ràng thù hận của người Ương Già và người Lâu Lan, nếu như cái bí mật này của hắn bị người dân nước Ương Già biết được, hắn sẽ chết không chỗ chôn thây. Nhưng, cho dù hắn không hợp tác với người Lâu Lan, cuộc sống tốt đẹp của hắn cũng không được mấy ngày nữa, mặc dù Dương Túc Phong hứa trong vòng ba năm vương quốc Ương Già sẽ không có biển đổi lớn. Nhưng thi hành pháp điển quân Lam Vũ lại không thể chần chừ, là là chuyện bắt buộc, mà hai điều làm người ta kinh hãi nhất của pháp điển quân Lam Vũ, chính là tịch thu đất đai dư thừa của địa chủ và giải phóng nô lệ.

Tạp Nạp Nội Là chính là địa chủ lớn nhất của vương quốc Ương Già, cũng chính là chủ nô lệ lớn nhất. Thi hành pháp điển của quân Lam Vũ, hắn sẽ phải hiến ra những đất đai dư thừa của mình, đồng thời giải phóng tất cả nộ lệ, nếu như không chấp nhận làm điều này, quân Lam Vũ sẽ dùng lưỡi lê cưỡng ép hắn chấp hành. Tạp Nạp Nội La đương nhiên sẽ không dễ dàng cam tâm hiến ra đất đai và nô lệ của mình như thế. Dưới tình huống có cơ hội, đương nhiên là hắn phải mạo hiểm rồi.

Tụ Phong dù sao cũng đảm nhận quan chỉ huy quân sự nhiều năm, nói theo phản xạ điều kiện: "Xin thứ cho sự mạo muội của tôi, đối với một chuyện nghiêm trọng như thế này, tôi nghĩ chúng tôi phải có được xác thực trên nhiều phương diện, chỉ đơn độc từ một phương diện tình báo là không thể tin được."

Tài Miểu Miểu bình thản nói: "Xin lỗi, tôi nghĩ tình báo của chúng tôi sẽ không thể nhầm lẫn được. Đương nhiên, tôi kiến nghị các cô cùng tới hiện trường tra xét tới cùng, nếu thực sự đúng như tình báo đã viết, các cô có thể bắt lấy hắn ngay tại chỗ, sau đó xét xử rồi mới xử lý. Nếu như không có, thì đó là điều tốt nhất, Phong lĩnh cũng không cần lo lắng ổn định chính cục ở nơi này."

Sắc mặt Đại Lôi Nhĩ có chút nhợt nhạt, tựa hồ cái tên Tinh Tuyệt nữ vương đã kích thích nàng sâu sắc, đủ ác loai chuyện xưa cũ hiện lên trước mắt nàng, giọng nói của nàng có chút quái dị: "Ta… ta ủy thác cho các ngươi đi là được rồi."

Tài Miểu Miểu lắc đầu, bình thản nói: "Đây là điện báo Phong lĩnh gửi cho chính cô, đương nhiên, cũng chính là cho năm người các cô."

Sau khi nhìn thấy điện báo, sắc mặt Đại Lôi Nhĩ càng thêm nhợt nhạt, bốn nữ nhân khác cũng đưa mặt nhìn nhau.

Dương Túc Phong chỉ định để bản thân Đại Lôi Nhĩ tới hiện trường giải quyết việc này.

Tài Miểu Miểu chậm rãi nói: "Phong lĩnh không muốn làm cho cục diện của vương quốc Ương Già dao động, hi vọng cô có thể ra mặt xử lý ổn thỏa. Đương nhiên, bí mật xử lý là tốt nhất, bất kể là đối với các cô hay là đối với chúng tôi, hoặc là đối với tuyệt đại người dân Ương Già mà nói, đều là chuyện bất hạnh, chúng ta không cần thiết phải đem nó tuyên truyền khắp nơi.

Đại Lôi Nhĩ thần sắc càng thêm thống khổ, chậm rãi nói: "Rốt cuộc là hắn muốn như thế nào?"

Tài Miểu Miểu lạnh lùng đáp: "Phong lĩnh muốn các cô thương lượng để làm sao xử lý chuyện này một cách bí mật, hành động phải nhanh, ra tay phải mạnh, ngăn chặn tro tàn bùng trở lại. Nếu như các cô cần mượn lực lượng của chúng tôi, thì cùng tôi có môt tiểu đoàn bộ binh vùng núi am hiểu tác chiến núi đồi có thể cung cấp chi viện. Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu rồi, có thể xuất phát bất kỳ lúc nào.

Đại Lôi Nhĩ thống khổ lắc đầu, chần chừ nói: "Ta… không cần."

Ánh mắt Tài Miểu Miểu sáng quắc chăm chú nhìn vào nàng, phát giác ra sắc mặt nàng càng thêm nhợt nhạt, bộ dạng dường như có thể ngất xỉu bất kỳ lúc nào, mơ hồ cảm thấy nàng hết sức bất thường, nhưng bất thường ở chỗ nào thì lại không nói ra được. Xử tử một đại thần, đối với nàng mà nói chẳng phải là chuyện khó tiếp thụ như thế, nhất định là nàng còn có bí mật gì đó khó mở miệng, bởi thế nhìn xoáy sâu vào nàng, nói từng chữ một: "Cô tin chắc có thể xử lý được chứ?"

Đại Lôi Nhĩ thân thể loạng choạng, khẽ cắn lên cánh môi mỏng đỏ hồng, yếu ớt nói: "Ta…"

Bỗng nhiên, cánh môi mỏng của nàng không ngờ bị cắn cho tứa máu.

Đám người Lô Khắc Lôi Đế Á đều nhìn ra điều không ổn, cảm thấy phản ứng của Đại Lôi Nhĩ quá sức khác thường, bốn người nghi hoặc nhìn nhau một cái, đều chẳng hiểu vì nguyên nhân gì. Cuối cùng vẫn là Tụ Phong tương đối dũng cảm quyết đoán, trầm giọng nói: "Mong tiểu đoàn bộ binh vùng núi của cô thay đồng phục quân đội của quân đội chúng tôi, chúng ta có thể xuất phát bất kỳ lúc nào."

Tài Miểu Miểu gật đầu, điềm tĩnh nói: "Rất tốt."

Nàng quay người đi tìm Quách Hàm, để bọn họ thay đổi phục màu xanh thẫm của quân đội Ương Già, chuẩn bị xuất phát.

Quách Hàm tuân lệnh rời đi.

Trang viên của Tạp Nạp Nội La ở khu vực ngoại thành phía tây Mông Sa Tát hai mươi kilomet, đứng sừng sững giữa vùng núi, dựa vào núi cao mà xây dựng nên, dễ thủ khó công, đây chính là phong tục cổ xưa nhất của vương quốc Ương Già, gần như mỗi một người có tiền có thế đều làm như vậy, sau khi có tiền, thì chuyện quan trọng nhất phải làm chính là tìm một địa thế tuyệt hảo, xây dựng lên trang viên kiểu thành lũy của mình, để tích trữ tài sản, đồng thời đảm bảo đầy đủ về mặt an toàn cho người thân của mình. Trên lịch sử của vương quốc Ương Già, cuộc chiến quanh những trang viên thành lũy kiên cố này không ít, quân đội vương quốc Ương Già còn chuyên môn có vũ khí tấn công những trang viên như thế này, để đối phó với những phần từ phản nghịch co mình lại trong thành lũy.

Tài Miểu Miểu trở lại, đem một bình chất lỏng trong suốt giao vào trong tay Tụ Phong, thần sắc nghiêm túc nói: "Làm phiền cô, đem bình nước hoa này rải một chút tại hiện trường, tốt nhất là đừng để bất kỳ người nào khác nhìn thấy."

Tụ Phong đưa hai tay nhận lấy, nghi hoặc nhìn chất lỏng trong suốt ở trong bình, hồ nghi hỏi: "Đây là thứ gì?"

Tài Miểu Miểu trầm giọng nói: "Nước hoa chuyên dụng của Tinh Tuyệt nữ vương nước Lâu Lan, Linh Dực Thiên Hương."

Đại Lôi Nhĩ tức thì sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thiều chút nữa ngất xỉu, may mắn là Da Trạch Bội Ti đỡ vững lấy nàng, Phất Lôi Đát vội vàng đi tới, xoa bóp mát xa sau lưng nàng mấy cái, Đại Lôi Nhĩ mới hơi hơi khỏe lên được một chút, nhưng sắc mặt vẫn rất tiều tụy, dường như có thể tiếp tục ngất đi bất kỳ luc nào, đám người Tài Miểu Miểu đều cảm thây vô cùng ngạc nhiên, may mắn là vừa rồi khi chụp ảnh khỏa thân, Tài Miểu Miểu kiểm tra qua thân thể của nàng, mỗi một người đều có thể nhìn thấy rõ ràng nàng vẫn là xử nữ băng thanh ngọc khiết, nếu không còn cho rằng nàng có thai rồi.

Tài Miểu Miểu đi tới bên cạnh Phất Lôi Đát, cũng nhỏ giọng nói: "Phất Lôi Đát tiểu thư, cô là một y sinh cao minh, cũng là một vị đại sư chế thuốc huyễn cảnh cao minh. Phong lĩnh hi vọng, các cô có thể lưu lại vài người sống, để bọn chúng nói ra bốn chữ Tinh Tuyệt nữ vương trước mặt dân chúng, Phong lĩnh hi vọng dân chúng vương quốc Ương Già biết được, sở dĩ Tạp Nạp Nội La làm ra chuyện xấu xa làm mọi người rời bỏ này hoàn toàn là bởi vị sự dụ dỗ của Tinh Tuyệt nữ vương…"

Đám người Da Trạch Bội Ti lập tức phản ứng lại, mày đều khẽ cau lại, không hẹn mà cùng hỏi: "Các ngươi muốn động binh với nước Lâu Lan?"

Tài Miểu Miểu mỉm cười, bình thản nói: "Đây là kết cục tốt đẹp nhất, cũng là kết cục dân chúng vương quốc Ương Già có thể tiếp thụ nhất. Các cô không cảm thấy làm như vậy có gì không ổn chứ? Chẳng lẽ dân chúng vương quốc Ương Già không muốn động binh với vương quốc Lâu Lan sao? Chẳng lẽ dân chúng vương quốc Ương Già có thể chịu đựng được sự ức hiếp của người Lâu Lan mấy năm trước trong quá khứ sao?"

Đại Lôi Nhĩ dường như lại muốn ngất xỉu, ánh mắt hoàn toàn mờ mịt.

Tụ Phong đương nhiên không thể biết được tâm sự của Đại Lôi Nhĩ, Tài Miểu Miểu đã nói trúng vào chỗ đau của nàng, phụ thân của nàng đã chết trên chiến trường chém giết với người Lâu Lan, thù mới hận cũ cùng lúc tràn lên, sắc mặt nàng tức thì hơi ửng hồng, có chút kích động không cần suy nghĩ nói: "Đương nhiên là muốn, ta còn muốn tự mình dẫn quân, giết sạch người Lâu Lan."

Nhưng Da Trạch Bội Ti tỏ ra tương đối bình tĩnh, nói đầy thâm ý: "Phong lĩnh hi vọng chúng tôi hiệp trợ công kích nước Lâu Lan?"

Đại Lôi Nhĩ và đám người Lô Khắc Lôi Đế Á đều lộ vẻ chăm chú lắng nghe, hiển nhiên là vô cùng quan tâm tới đề tài này.

Tài Miểu Miểu khe khẽ lắc đầu, mỉm cười nói: "Vương quốc Ương Già không cần tham dự trận chiến này, điều các cô phải làm là duy trì thật tốt sự ổn định thế cục, phát triển sản xuất là được rồi. Vốn thứ ở trên tay tôi phải tới tháng sau mới chính thức giao cho Đại Lôi Nhĩ, nhưng vừa rồi chúng ta hợp tác vui vẻ, tôi cũng muốn chúng ta thật mau chóng trở thành tỷ muội, cho nên tôi không che dấu nữa. Đây là kế hoạch năm năm lần thứ nhất kiến thiết công nghiệp vương quốc Ương Gia do Phong lĩnh lãnh đạo định ra, các cô có thể xem xem.

Đại Lôi Nhĩ cầm lấy, nhưng lại không có tâm tư xem cho kỹ, chỉ lướt qua loa một lượt, rồi giao cho Da Trạch Bội Ti.

Da Trạch Bội Ti cẩn thận xem qua một lượt, sau đó giao cho Lô Khắc Lôi Đế Á, giọng mang theo chút vẻ hoài nghi nói: "Trong vòng năm năm tổng cộng đầu tư tài chính ba ngàn bốn trăm vạn kim tệ. Đây là một món tiền không nhỏ, tôi không tin y có thể thực sự quán triệt tới cùng, có lẽ, đây chỉ là một cái lầu gác mỹ lệ trên không trung mà thôi, người dân Ương Già không có phúc khí hưởng thụ nó."

Tài Miểu Miểu tựa cười tựa không nhìn nàng.

Sắc mặt Da Trạch Bội Ti hơi chút ửng hồng, nghi hoặc nói: "Cô nhìn tôi làm cái gì?"

Tài Miểu Miểu cười khẽ, vẫn cứ bình thản như không nói: "Cô có thể khinh thường chàng, miệt thị chàng, thậm chí khinh bỉ chàng. Chàng đúng là rất vô sỉ. Nhưng chàng chưa bao giờ nói dối, ít nhất thì chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy chàng nói dối, đặc biệt là chuyện luyện quan tới quần chúng nhân dân. Đúng, tôi biết vì chuyện vừa mới rồi, các cô đều hận chàng tới chết, nếu như chàng xuất hiện ở trước mặt các cô ngay bây giờ mà nói, các cô chỉ dùng móng tay cũng có thể bóp chết chàng rồi. Nhưng, tôi phải nói với cô, sở dĩ chàng bức bách uy hiếp các cô, chính là vì ổn định vương quốc Ương Già, chàng hi vọng người dân nơi đây có thể thật yên tâm sinh sống…"

Da Trạch Bội Ti ngữ khí lạnh như băng nói: "Tôi chẳng tin lý tưởng của y cao cả được như vậy, cô đừng đem y nói giống như thánh nhân vậy."

Tài Miểu Miểu lắc đầu nói: "Không, lý tưởng của chàng không cao cả một chút nào, chàng cũng tuyệt đối sẽ không cho rằng mình là thánh nhân. Chàng lấy cho tiểu sử của chính mình một cái tên gọi là (ta muốn làm một người tốt), thế nào? Chàng cảm thấy bản thân vốn chẳng phải là người tốt, cho nên các cô cũng chẳng cần lấy những khái niệm hay ho gì như thánh nhân này, anh hùng này đặt lên trên người chàng. Như vậy sẽ tạo thành cảm giác thất lạc cực lớn cho các cô, đối với vương quốc Ương Già, chàng chỉ hi vọng mọi thứ ở nơi này ổn định, đừng có gây rối gì ở sau lưng chàng, bởi vì tâm tư của chàng không ở nơi này, cho nên chàng chấp nhận tiêu phí thêm một chút tinh lực và tài chính cũng phải làm ổn định nơi này, đừng kéo chân chàng, đại khái các cô cũng biết. Mục đích cuối cùng của quân Lam Vũ, vẫn là trở về đại lục Y Vân."

Hơi dừng lại một chút, Tài Miểu Miểu bình thản nói tiếp: "Bởi vì nguyên nhân này, chàng tuyệt đối sẽ không để hậu phương của mình xuất hiện hỗn loạn. Chàng cho các cô thời gian ba năm, chính là hi vọng các cô có thể phối hợp với chàng khống chế nơi này, nếu như các cô không làm được, người dân Ương Già sẽ gặp phải tai ương, tôi không có ý uy hiếp các cô đâu. Chàng đúng là có cái ý này, nếu như các cô làm loạn, các cô không thể khống chế được nơi này mà nói, chàng sẽ xóa vương quốc Ương Già trên bản đồ."

Da Trạch Bội Ti sắc mặt đỏ lên.

Nàng đương nhiên là biết xóa bỏ một quốc già là có ý gì, trên lịch sử vương quốc Ương Già, không biết có bao nhiêu bộ lạc, bao nhiêu chủng tộc cũng bị xóa bỏ rồi. Bao gồm tất cả dấu vết về sự tồn tại của bọn họ, tất cả văn hóa, tất cả ký ức, đều bị xóa bỏ. Xóa bỏ, trước tiên là phải tiêu diệt nhục thể của con người, xóa bỏ một quốc gia đại khái cũng gần như vậy, chỉ cần đem toàn bộ nhân khẩu của quốc gia đó tiêu diệt, văn hóa và ký ức về nó cũng sẽ theo gió bay đi, tự động bị lịch sử xóa bỏ.

Nàng không dám hoài nghi lời của Tài Miểu Miểu, càng không dám hoài nghi quyết tâm của Dương Túc Phong. Dương Túc Phong đã xóa bỏ một cái Đức Lôi Đạt Ngõa, thể hiện đầy đủ bản sắc đồ tể của y, mà hiện giờ với thanh danh của y, tựa hồ cũng chẳng cần phải kiêng dè điều gì nữa. Cho dù thực sự xóa bỏ cả vương quốc Ương Già, y vẫn là ác mã chưa từng có trên lịch sử, chỉ bất quá là trên tội danh kín chặt hết các thẻ tre lại thêm một hàng mà thôi.

Gió nhẹ thổi qua, Tài Miểu Miểu chỉnh lý qua mái tóc của mình, nhưng cuối cùng kẹp tóc lại kẹp không chắc, nàng kẹp mấy lần cũng không hài lòng, Phất Lôi Đát chủ động đi lên nhẹ nhàng giúp nàng chỉnh lại, Tài Miểu Miểu tương đối hài lòng, ngọt ngào nói: "Cám ơn nhé, hảo muội tử."

Phất Lôi Đát tức thì sắc mặt thẹn hồng, nàng đương nhiên là biết Tài Miểu Miểu ám chỉ điều gì. Thế nhưng đối với sự an bài của vận mệnh, nàng đã không có sức lực để kháng cự nữa, thậm chí cũng không có tâm tư kháng cự nữa, nàng chỉ lặng lẽ chấp nhận sự an bài của dòng chảy lịch sử mà thôi.

Tài Miểu Miều chỉnh lại xong mái tóc của mình, tiếp tục nói: "Tầm mắt của các cô nên đặt xa ra một chút, chớ cho rằng bản thân đã bị bắt giam, đại lục Y Vân là một vùng đất rất đặc thù, có địa vị độc đáo của nữ nhân chúng ta. Bất kể là vương quốc Ương Già, vương quốc Lâu Lan thậm chí là Âm Nguyệt hoàng triều đều là quốc gia do nữ vương chấp chính, các cô còn có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa. Thế nào? Không hiểu sao, ha ha, không sao cả, tôi có thể nói rõ ràng ra, ý của Phong lĩnh là để Lô Khắc Lôi Đế Á đảm nhiệm nữ vương vương quốc Lâu Lan …

"Hả? Tôi?" Lô Khắc Lôi Đế Á kinh ngạc kêu lên.

Có lẽ cảm thấy quá sức hoang đường, nên Da Trạch Bội Ti và Đại Lôi Nhĩ đều không có phản ứng gì cả, chỉ có Tụ Phong há miệng ra có chút kinh ngạc, nhưng bản thân Lô Khắc Lôi Đế Á lại rời vào trong kích thích và kỳ vọng cực lớn, nếu như nói nàng không động tâm với vị trí này, thì đó là lừa gạt, nàng thậm chí còn không che dấu toan tính dục vọng này, mặc dù đại tế ti của vương quốc Ương Già cũng là vị trí cực cao rồi, nhưng trên đầu nàng dù sao vẫn còn có một nữ vương đè xuống, làm cho nàng cảm thấy rất không thoải mái, nếu như có thể làm nữ vương nước Lâu Lan, thì có thể hô mưa gọi gió muốn làm gì thì làm rồi.

Tài Miểu Miểu đột nhiên nhận thấy, giáo nghĩa của Ương Già giáo giúp tu tâm dưỡng tĩnh, tâm như nước đọng gì đó hoàn toàn là lừa gạt hết.

Da Trạch Bội Ti đột nhiên nghĩ tới điều gì, mày bỗng cau lại, nói có chút gấp gáp: "Các ngươi làm như vậy là hại cô ta sao? Cô ấy đi tới nước Lâu Lan làm nữ vương, há chẳng phải là tự mình tìm chết à?"

Lô Khắc Lôi Đế Á cũng ngẩn ra, tiếp theo đó từ trong hi vọng và trông đợi cuồng nhiệt bình tĩnh trở lại.

Đúng thế, với quan hệ của người Lân Lan và người Ương Già, Lô Khắc Lôi Đế Á tới nước Lâu Lan làm nữ vương, chẳng phải dê vào miệng hổ tự đâm đầu vào lưới sao? Người Lâu Lan không đem nàng nấu lên ăn mới lạ.

Tài Miểu Miều ngạo nghễ nói: "Chúng tôi cấp cho cô ấy binh lực một tiểu đoàn bộ binh, cô ấy có thể khống chế thành Tinh Tuyệt. Nếu như chúng ta vũ trang quân đội vương quốc Ương Già một vạn người do Tụ Phong tự mình suất lĩnh, hộ tống tân nữ vương nước Lâu Lan tiến vào Tinh Tuyệt thành, thì có ai dám cản trở? Quân đội Lâu Lan ư? Các cô không cần lo lắng nữa, bọn chúng sắp tan thành mây khói trước sự tấn công của chúng tôi.

Ánh mắt của Lô Khắc Lôi Đế Á tức thì lại sáng lên.

Từ xưa tới nay, nàng đều có ham muốn làm nữ vương, vì thực hiện ham muốn này, nàng thậm chí nguyện ý dâng hiến tất cả mọi thứ của mình, nàng đúng là khuông muốn khuất dưới Đại Lôi Nhĩ, nàng tin chắc, với năng lực của mình dùng cai quản một quốc gia, khẳng định sẽ làm còn tốt hơn Đại Lôi Nhĩ.

Lô Khắc Lôi Đế Á chẳng hề để ý tới ánh mắt khinh thường của Đại Lôi Nhĩ, hơi chút kích động nói: "Nếu ta làm nữ vương nước Lâu Lan, ta nhất định sẽ tích cực phát triển sản xuất, mở rộng quân đội chuẩn bị chiến đấu, phối hợp với quân Lam Vũ tấn công đại lục Y Lan."

Đám người Da Trạch Bội Ti lại một lần nữa cau mày lại, dục vọng đè nén sâu trong lòng bao lâu của Lô Khắc Lôi Đế Á đã bị khơi lên hoàn toàn, hậu quả rốt cuộc sẽ như thế nào chẳng ai biết được, nhưng cái tên Dương Túc Phong kia đúng là ma quỷ! Y nhìn một cái đã xuyên thấu dục vọng trong lòng Lô Khắc Lôi Đế Á. Trừ nàng ra, thực sự không còn ai khác nhiệt tình đối với vị trí nữ vương nước Lâu Lan như vậy nữa, Lô Khắc Lôi Đế Á nhất định sẽ dùng hết từng chút sức lực của mình, đem nước Lâu Lan quản lý ngoan ngoãn thuần phục.

Tài Miểu Miểu tựa hồ sớm đã biết loại kết quả như thế này, bất quá bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản nói: "Không cần phải khẩn trương như thế, kỳ vọng của Phong lĩnh đối với vương quốc Ương Già và vương quốc Lâu Lan chẳng hề cao như các cô nghĩ đâu, chàng cũng biết nơi này là một vùng đất rất độc đáo, có phong tục và truyền thống cổ xưa, khác với Mỹ Ni Tư, La Ni Tây Á, thậm chí là Lỗ Ni Lợi Á. Cho nên chàng sẽ không đem những quốc gia này nạp vào quyền khống chế trực tiếp của phủ đại đô đốc Y Vân, chàng chỉ muốn thông qua biện pháp gián tiếp, nói đơn giản ra là, chính là thông qua các cô khống chế nơi này, hiện giờ các cô hẳn là đã hiểu bản thân phải làm gì rồi chứ."

Lô Khắc Lôi Đế Á tha thiết nói: "Người Lâu Lan sẽ vì quân Lam Vũ cung cấp vật tư và binh lực hết mức có thể!"

Đại Lôi Nhĩ không nói một lời.

Tài Miểu Miểu thản nhiên nói: "Các cô không cần lo lắng, với thực lực và nhân khẩu của quốc gia các cô, các cô chắc gì đã đủ gánh vác được bao nhiêu trách nhiệm và nghĩa vụ. Chàng cũng không hi vọng vào các cô để mở rộng quân Lam Vũ. Có lẽ, chàng càng lo lắng hơn là, tới khi đó, biên giới hoàn toàn mở cửa, sẽ làm cho dân phong vốn có của các cô sẽ chảy về hướng các địa khu phát đạt là Mỹ Ni Tư và La Ni Tây Á, chàng không thể không làm ra sự hạn chế này, về phần tham quân, quân Lam Vũ thực hành chế độ quân sự chiêu binh, các chiến sĩ của quân Lam Vũ có chế độ đãi ngộ và lương bổng tốt, tôi nghĩ, điều các cô nên bận tâm không phải là vấn đề có người gia nhập quân đội hay không, mà là có quá nhiều người muốn tòng quân, các cô không thể không lựa chọn." Nguồn truyện: TruyệnYY.com

Lô Khắc Lôi Đế Á trầm xuống.

Kích thích qua đi, nàng biết Tài Miểu Miểu nói đúng, vương quốc Lâu Lan và vương quốc Ương Già chỉ cần không cấp thêm loạn cho quân Lam Vũ là Dương Túc Phong đã hải lòng rồi. Mức độ sản xuất của nước Lâu Lan và nước Ương Già xưa nay tương đối lạc hậu, trong vòng ba tới năm năm, cung cấp vật tư là không thực tế, không cần quân Lam Vũ cung cấp vật tư tiếp tế là đã không tệ rồi. Nhưng, Lô Khắc Lôi Đế Á nàng không chỉ thỏa mãn như vậy, nàng nhất định biểu hiện thật tốt trước mặt Dương Túc Phong, hoàn toàn che lấp cả Đại Lôi Nhĩ.

Lô Khắc Lôi Đế Á cuối cùng quyết định phải làm chút việc về mặt quân lính, người Lâu Lan mặc dù không đủ kiêu dũng, nhưng tác chiến vùng núi lại là số một, người Lâu Lan vô cùng quen thuộc núi đồi và rừng rậm, tiểu đoàn bộ binh vùng núi của Quách Hàm đã nhắc nhở nàng, nàng quyết tâm phải làm người Lâu Lan trở thành chủ lực bộ binh vùng núi của quân Lam Vũ, đây chẳng phải là chuyện khó khăn gì, bất kể là nước Lâu Lan hay vương quốc Ương Già, tòng quân đều là một đường đi tốt đối với thanh niên trai tráng, mà đãi ngộ phúc lợi của quân Lam Vũ đối với bọn họ mà nói đủ làm cả nhà bọn họ sống cuộc sống làm người khác hâm mộ.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status