Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 294

/769


Có quan quân tiểu đoàn bộ binh vùng núi vội vàng tới tìm Quách Hàm, ngay sau đó Quách Hàm tiến vào báo cáo, tiểu đoàn bộ binh vùng núi quân Lam Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng xuất phát, chờ mệnh lệnh bất kỳ lúc nào.

Tài Miểu Miểu đưa mắt nhìn Đại Lôi Nhĩ.

Trong lòng Đại Lôi Nhĩ hiểu rõ, nếu như mình thực sự hạ lệnh giết Tạp Nạp Nội La, như vậy, bản thân hoàn toàn đi trên con đường hợp tác với quân Lam Vũ, hơn nữa không còn đường rút lui hoặc quay lại nữa, mà điều này đối với vương quốc Ương Già mà nói, rốt cuộc là con đường sống hay là con đường chết đây?

Thế nhưng, bất kể là con đường sống hay con đường chết, nàng cũng không còn lựa chọn nữa.

Đại Lôi Nhĩ chỉ đành giơ tay trái lên, đặt ở trước ngực, tay phải giơ cao, chỉ lên bầu trời xanh thẳm, dùng âm thanh cứ như niệm chú nói: "Ta, Đại Lôi Nhĩ, nữ vương đời thứ mười một của vương quốc Ương Già, đại biểu cho người dân vương quốc Ương Già, xét xử vắng mặt Tạp Nạp Nội La, có chứng cứ đầy đủ sự thực chứng minh, hắn phạm tội phản quốc hàng địch, tội liên hệ với ngoại địch, theo khoản thứ hai điều thứ nhất của pháp điển Ương Già, phán xử tử hình, lập tức chấp hành."

Ngoại thành phía tây, Mông Sa Tát, thủ đô vương quốc Ương Già.

Vương quốc Ương Già chính là một quốc gia vùng núi điển hỉnh, tất cả lãnh thổ của quốc gia trên cơ bản đều là đối núi chập chùng gồ ghề. Trong rặng núi nhấp nhô liên miên đột nhiên nhô lên hai đỉnh núi nhòn nhọn cao cao, trống giống như thanh kiếm sắc cắm vào bầu trời, trở thành địa thế cơ bản của cả quốc gia này. Thi thoảng ở trong những rặng núi cũng có một số bồn địa, nhưng diện tích rất nhỏ, nguồn nước cũng rất ít, hơn nữa lên xuống không ổn định. Đại đa số địa phương chỉ có thể trồng trọt ngô, lúa nước là vô cùng hiếm thấy. Ở trong quốc gia kiểu vùng núi nghèo nàn, nếu muốn tìm kiếm một miếng đất màu mỡ là vô cùng khó khăn, mà có thể chiếm cứ lâu dài những vùng đất này lại càng thêm khó khắn. Trong lịch sử mấy trăm năm của vương quốc Ương Già, chuyện vì một cái vùng đất kiểu bồn địa nho nhỏ mà bùng phát chiến tranh cũng là thường thấy, cơ hồ mỗi một bồn địa phì nhiêu đều là một đốm lửa chiến tranh.

Gia tộc Tạp Nạp Nội La chiếm cứ vùng đất phì nhiêu có diệt tích lớn nhất ở trung bộ vương quốc Ương Già, hơn nữa khống chế kéo dài trên trăm năm, nghe nói bồn địa thuộc quyền khống chế của hắn có chừng hơn tám nghìn cái, mỗi một bồn địa có diện tích lớn nhỏ khác nhau, giăng giăng khắp nơi như quân cờ trên bàn cờ vậy, đem thủ đô Mông Sa Tát vây lấy, ở nơi hắn xây dựng trang viên, thì thuộc về dải đất nằm ở chính giữa.

Trang viên gia tộc Tạp Nạp Nội La nằm ở ngoại thành phía tây Mông Sa Tát, nói nó là trang viên, chẳng bằng nói là một tòa thành lũy quy mô hùng vĩ, kéo dài trên rặng núi, cho dù nó không có tường thành rõ ràng giống như thành lũy, nhưng những căn phòng kiên cố dựa vào núi mà xây dựng dày đặc chi chít kia, chính là từng lô cốt kiên cố phân tán rồi, mỗi một căn phòng bằng đá đều có lỗ châu mai, có thể bắn súng hỏa mai hoặc là phát xạ cung tiễn, cứ cách một vài căn phòng bằng đá, thì còn có một chốt tên, bên trên có binh sĩ vũ trang chuyên trách ngày đêm trực ban, hơn nữa con đường núi lại còn vòng vo khúc khuỷu giữa nhưng căn phòng đá và chốt canh này, kéo dài từ chân núi tới thẳng đỉnh núi.

Trang viên Tạp Nạp Nội La đối diện với bồn địa, dần dần co hẹp, đường núi cùng càng ngày càng dốc, người tấn công nếu muốn đánh hạ nơi này, thì phải ngửa mặt lên trên, đi bộ leo núi, đồng thời tiếp thụ sự phản kích của lực lượng vũ trang tư nhân của gia tộc Tạp Nạp Nội La, bao gồm các loại vũ khí phòng ngự hạng nặng như lôi mộc đá súc, điều này đối với quân đội vương quốc Ương Già mà nói, dứt khoát không phải là chuyện dễ dàng. Ở đằng sau sơn trang chính là núi đã không thể leo trèo được, khiến cho bất kỳ quân địch nào muốn tiến công cũng phải phát động từ phía chính diện, điều này đã tăng cường cực lớn cho độ kiên cố việc phòng ngự trang viên.

Bất kể là bản thân Tạp Nạp Nội La hay là người khác, đều cho rằng tòa thành lũy này là vững như tường đồng vách sắt, là không thể công phá được. Cho dù là quân đội vương quốc Ương Già có dốc quân cả nước tới tấn công, thì Tạp Nạp Nội La cũng có lòng tin ngăn chặn được bọn họ ở lưng núi.

Vào ban trưa, ánh mặt trời mùa đông rất tốt, chiếu lên những đỉnh núi bốn phía xung quanh, những đỉnh núi này vốn là tảng đá trơ trụi, đá núi lởm chởm, chỉ có rất ít thực vật màu lục, nhìn qua vô cùng hoang hu, địa phương có thể che dấu người cũng không nhiều. Thi thoảng gió nhẹ thổi qua, cỏ dại ngắn ngủi ở bên trên sẽ khe khẽ lay động vài cái, sau đó lại khôi phục sự yên bình.

Gia tộc Tạp Nạp Nội La sở hữu vô số nô lệ, những nô lệ này vừa mới ăn qua bữa trưa nghèo nàn, liền bị đuổi ra ngoài làm việc, hiện giờ không phải là lúc làm việc đồng áng, những nô lệ liền phụ trách sửa đường, xây dựng công sự phòng ngự, bọn họ mang theo những xiềng xích nặng nề, có người còn bị đeo cả gông cùm rất nặng, từ trên đỉnh núi đem từng khối đá lớn vận chuyển xuống, sau đó lại đem những tảng đá này vác lên sườn dốc của trang viên, xây dựng ụ tên nhiều hơn nữa.

Rất nhiều nô lệ vì đói khát mà ngã xuống, đám đốc công tàn khốc vô tình vung roi lên, quất vào những nô lệ gục ngã kia, cho tới tận khi bọn họ đứng lên mới thôi, hoặc là cho tới khi bọn họ vĩnh viễn không thể đứng lên nước nữa mới thôi. Những người có thể đứng lên thì tiếp tục làm việc, những người không thể đứng lên liền bị kéo đi, sau đó ném vào vực núi sâu thẳm bên cạnh để nuôi sói. Đám nô lệ nhìn thấy bản thân và đồng bạn bị kéo đi, tựa hồ đều đã trơ lỳ rồi. Từ sau khi quân Lam Vũ tới, đồn đại rằng muốn trừ bỏ chế độ nô lệ, gia tộc Tạp Nạp Nội La liền tăng cường trừng phạt đối với đám nô lệ, thà đánh chết toàn bộ bọn họ chứ không chịu giải phóng.

Mồ hôi, máu và sinh mạng của các nô lệ cần cù lao động, cung phụng cho cuộc sống xa xỉ của một số ít, ở trong tòa trang viên hùng vĩ này, có người sống một cuộc sống không thể nào thoải mái hơn được, cho dù là Ngọc Hoàng đại đế cũng không làm, con người đó, tất nhiên là chủ nhân của tất cả số nô lệ, Tạp Nạp Nội La đại nhân.

Lúc này, ở chỗ sâu nhất trong trang viên, ở trong mộ gian phòng lớn ấm áp, chủ nhân trang viên béo tốt chính đang tựa người trên giường, một bên khoan khái nuốt mây thả khói, một bên mê mẩn nhìn chằm chằm vào nữ nhân trước mặt, buông thả tình dục quá độ làm hắn đã tương đối mệt mỏi đối với nữ nhân, không phải là nữ nhân cực kỳ có tư sắc thì không thể nào hấp dẫn được dục vọng của hắn, nhưng nữ nhân trước mắt này cho dù con đeo khăn che mặt, nhưng hắn vẫn cảm thấy sự kích động thủa thiếu thời của mình.

Nữ nhân này chính là Y Địch Liễu Lâm Na – Tinh Tuyêt nữ vương từ xa xôi tới đây.

Y Địch Liễu Lâm Na đội chiếc mũ rộng vành màu đen, trên mặt che khăn màu đen thật dày, nhìn không thấy khuôn mặt của nàng, nhưng thân thể của nàng bao phủ dưới chiếc váy dài đen, một chiếc váy dài màu đen vô cùng bó sát, đem vóc dáng uyển chuyển của nàng lộ ra không chừa chút nào, ở phía dưới chiếc váy, chính là chiếc tất màu đen và chiếc giày da nhỏ cũng màu đen, trông vô cùng gọn nhẹ. Y phục toàn thân của nàng màu đen làm cho làn da trắng muốt của nàng được tôn lên hết sức nổi bật. Trong lúc vô tình còn lộ ra bầu ngực trắng như ngọc ngà, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy khe vú sâu thẳm.

Tạp Nạp Nội La không chút che dấu đem ánh mắt nồng liệt sắc dục chiếu lên trên bộ ngực nhô cao của Y Địch Liễu Lâm Na, giống như muốn nhìn xuyên qua chiếc váy dài màu đen, để chiếm ngưỡng sự đầy đặn nảy nở bên trong đó, hắn tựa hồ có thể cảm giác được đôi vú nữ nhân thành thục của người đứng đầu bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc đang rung rinh, theo cùng hô hấp mà rung rinh có nhịp điệu làm làm cho ánh mắt của người khác hiện lên sự thèm khát thật lâu cũng không thể dời đi được.

Không nhìn thấy thần tình của Y Địch Liễu Lâm Na như thế nào, nhưng nàng ngồi ngay ngắn không hề nhúc nhích, tựa hồ đã quen với ánh mắt mê đắm của nam nhân rồi.

Tạp Nạp Nội La thỏa mãn đặt tẩu thuốc xuống, ánh mắt vẫn qua lại trên bầu ngực của Y Định Liễu Lâm Na, thở một hơi rồi nói: "Cô thấy nắm chắc được thành công lớn không? Người cô dẫn tới ta đã xem qua rồi, tôi thấy bọn họ cũng bình thường, chẳng thể hi vọng được."

Ngữ khí của Y Địch Liễu Lâm Na tỏ ra vững vàng, rất có sức thuyết phục, chậm rãi nói: "Tối ngày hôm nay động thủ, tỉ lệ thành công rất lớn, quân Lam Vũ tác chiến vào ban đêm không thể phát huy được uy lực, bọn chúng vừa mới tới nơi này, căn bản là không quen thuộc địa hình của Mông Sa Tát, hơn nữa tình hình chiến đấu hỗn loạn, hỏa lực của bọn chúng cũng không thể phát huy được hoàn toàn, còn các vị đều là địa đầu xà cả, quen thuộc mỗi một ngóc ngách của Mông Sa Tát, đương nhiên là giành được toàn thắng."

Tạp Nạp Nội La hỏi: "Tình báo của các cô như thế nào?"

Y Địch Liễu Lâm Na Tự tin nói: "Căn cứ vào tình báo mà chúng tôi xác thực nhiều lần, Mông Sa Tát chỉ có một tiểu đoàn bộ binh vùng núi trang bị gọn nhẹ của quân Lam Vũ, không tới bảy trăm trên, ngoài ra còn có một đơn vị cận vệ hoàng cung, ước chừng có hai trăm người, hai đơn vị này cộng lại cũng không tới một nghìn, trong thành đã không còn bộ đội của Đại Lôi Nhĩ nữa, chúng ta chỉ cần đối phó với quân Lam Vũ là được rồi."

Tạp Nạp Nội La ánh mắt thâm trầm, giống như là một con gấu lớn vào mùa đông không dễ dàng đi ra khỏi động, lại một lần nữa châm tẩu thuốc, chậm rãi nói: "Tôi cũng biết quân Lam Vũ đúng là không tới một nghìn người, nhưng lực lưỡng vũ trang gia tộc tôi có thể xuất động cũng chỉ có bốn nghìn người, thêm vào hai trăm người của cô. Cũng chỉ có bốn nghìn hai trăm người. Căn cứ vào tính bào mà tôi nắm được, tỉ lệ một chọi bốn, chắc gì đã nắm được phần thắng."

Y Địch Liễu Lâm Na thâm trầm nói: "Ông yên tâm đi, đương nhiên sẽ không chỉ có mỗi ông đơn độc xuất kích, mà là toàn diện bùng phát, ta còn liên lạc với mấy vị đại địa chủ khác, bọn họ cùng cực kỳ thống hận hành vi bán nước cầu vinh của Đại Lôi Nhĩ, quyết tâm ra sức phản kích. Đây là huyết thư do bọn họ viết. Bọn họ quyết định đêm này sẽ theo ông hành động, từ các phương hướng khác nhau tiến vào thủ đô Mông Sa Tát, muốn đánh một trận là xong, đây là tên tuổi của bọn họ, mời ông xem qua."

Tạp Nạp Nội La mừng rỡ khôn siết nhận lấy huyết thư, xem thật kỹ từng cái tên và nội dung trên huyết thư, trong miệng còn lặng lẽ lẩm bẩm đọc cái gì đó, bên trên đúng là do mấy địa chủ lớn khác của vương quốc Ương Già chính tay viết, hứa tham dự vào hành động tối nay, đồng thời ở phía sau liệt kê ra tỉ lệ lực lượng vũ trang tư nhân mình có thể xuất động. Do trong trồng trọt sử dụng rất nhiều nô lệ, để đề phòng sự phản kháng bất lực của nô lệ, những tên địa chủ này cũng đều nuôi dưỡng rất nhiều lực lượng vũ trang tư nhân, vào lúc cần thiết, những lực lượng vũ trang tư nhân này có thể sử dụng như quân đội.

Y Địch Liễu Lâm Na trầm tĩnh nói: "Tôi đã tính qua, tổng cộng là một vạn ba nghìn binh sĩ, tỉ lệ mười ba so với một, đủ để đánh chiếm Mông Sa Tát rồi, huống chi chúng ta lại chẳng phải công thành thực sự, ở bên trong thành chúng ta có quá nhiều nội ứng, có thể đồng thời đem bốn cửa thành mở ra, sau đó kéo ùa cả vào, đánh cho quân Lam Vũ trở tay không kịp.

Tạp Nạp Nội La cuối cùng cũng không còn nghĩ ngờ gì nữa, hắn biết những người ở bên trên huyết thư cũng giống như hắn, có mâu thuẫn không thể điều hòa với quân Lam Vũ, mặc dù ý thức được cho dù đêm nay tập kích giành được phần thắng chăng nữa, thì sau này cũng sẽ bị quân Lam Vũ đánh trả, nhưng bọn họ cung không thể không mạo hiểm tiến hành, nếu không chỉ có trơ mắt ra nhìn đất đai của mình bị chia cắt, đám nô lệ bị giải phóng, sau đó quay lại đối đầu với mình.

Trong lời đồn đại của rất nhiều người, quân Lam Vũ và Dương Túc Phong đều vô cùng hung hãn, nhưng quân đội vương quốc Ương già và quân Lam Vũ thủy chung không chính diện giao đấu, cho nên bọn Tạp Nạp Nội Là cũng không tin tưởng quân đội vương quốc Ương Già hoàn toàn không đỡ nổi một đòn, không bắn ra một viên đạn đã đầu hàng quân Lam Vũ. Bọn chúng cho rằng, quân đội Ương Già chỉ cần mạnh mẽ phản kích, tranh thủ đánh hòa, sau đó cơ hội cử hành đàm phán vẫn là rất lớn, mà không phải giống như nữ vương Đại Lôi Nhĩ hiện giờ, còn chưa đánh đã chủ động đầu hàng rồi, kết quả làm quân Lam Vũ được đằng chân lân đằng đầu.

Y Địch Liễu Lâm Na nói: "Đại nhân, phải quyết đoán kịp thời, nếu còn chần chừ, sẽ hại tới bản thân đó!"

Tạp Nạp Nội La thở ra một hơi lớn, hung hăng nói: "Được, tối ngày hôm nay chúng ta sẽ động thủ."

Y Địch Liễu Lâm Ba tâng bốc nói: "Đại nhân quả nhiên là anh minh, ta đại biểu cho nước Lâu Lan chúc đại nhân mã đáo thành công, sớm ngày lên làm quốc vương của vương quốc Ương Già, sau này khi quân Lam Vũ phản kích, nước Lâu Lan chúng tôi sẽ ra sức tương trợ, cùng nhau chống lại quân Lam Vũ."

Tạp Nạp Nội La phảng phất như đã nhìn thấy thắng lợi trong tầm mắt, thở gấp nói: "Tôi phải xác minh lại một lần nữa, Đại Lôi Nhĩ, Da Trạch Bội Ti, Tụ Phong, những nữ nhân này đều là chiến lợi phẩm của tôi, nước Lâu Lan các cô không thể mang đi được, cũng không thể mang ra để tặng cho người khác." Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com

Y Địch Liễu Lâm Na nói: "Đương nhiên rồi, đại nhân không cần lo lắng, chẳng lẽ ta còn có thể cướp được thứ ở trong tay đại nhân sao?"

Tạp Nạp Nội La cười ha hả nói: "Đương nhiên là không thể, luận tới động võ, cô còn không đủ cân lượng."

Y Địch Liễu Lâm Na cười nói: "Đại Lôi Nhĩ, Da Trạch Bội Ti, Tụ Phong, Phất Lôi Đát, quyền đêm đầu của bốn nữ nhân này đủ để cho đại nhân từ từ hưởng thụ rồi, tới lúc đó, đại nhân chính là nam nhân có diễm phúc nhất thiên hạ, dù là trăm năm sau, cũng được người ta kính ngưỡng. Nhưng đáng hận là quyền đêm đầu của Lô Khắc Lôi Đế Á đã bị Dương Túc Phong đoạt mất…"

Tạp Nạp Nội La cũng tiếc nuối nói: "Đúng là đáng tiếc, nếu có người có thể bồi thường thì tốt rồi."

Ánh mắt mê mẫn của Tạp Nạp Nội La không chút che dấu dừng trên người Y Địch Liễu Lâm Na, ý tứ của câu vừa rồi dường như là nói, Y Địch Liễu Lâm Na cô nếu có thể bồi thường vào chỗ trống của Lô Khắc Lôi Đế Á thì tốt rồi, Đại Lôi Nhĩ mặc dù cũng mỹ lệ, cũng có thân phận tôn quý, nhưng đem so sánh với Tinh Tuyệt nữ vương xếp hàng thứ nhất bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc, thì lại kém không chỉ một hai điểm.

Ý Địch Liễu Lâm Na nói đầy thâm ý sâu xa: "Thế nào cũng có cơ hội mà."

Tạp Nạp Nội La trong lòng khoái sướng, hoa chân múa tay nói: "Động tĩnh trong thành thế nào rồi? Đại quản gia, vào đi."

Đại quản gia vội vàng tiến vào.

Tạp Nạp Nội La gấp gáp nói: "Chuyện ở bên trong thành đã an bài xong chưa?"

Đại quản gia luôn miệng nói: "Tôi đã an bài Tôn Thiến Chính tiến vào thành quan sát rồi, hắn vừa mới đưa tin tức trở về. Trong thành không có biến hóa gì lớn, nghe nói Đại Lôi Nhĩ còn bồi tiếp Tài Miểu Miểu đàm thoại trong hoa viên, nhìn qua thì thần thái vô cùng nhẹ nhõm, bố trí của quân Lam Vũ cũng không có gì thay đổi, vẫn là một tiểu đoàn bộ binh vùng núi và một đơn vị cận vệ cung đình, ước chừng một nghìn người."

Tạp Nạp Nội La cười một cách dâm đãng, dường như đã nhìn thấy chiến thắng trong tầm mắt, và đám người Đại Lôi Nhĩ và Da Trạch Bội Ti đã ở dưới khố của mình tầm hoan, rên rỉ thống khổ xin tha, thậm chí hắn còn dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm Y Địch Liễu Lam Na, giống như muốn nàng cũng phải chịu vận mệnh y như vậy.

Thế nhưng tiếng cười của hắn còn chưa dừng lại, đột nhiên bên ngoài đã truyền tới tiếng súng đanh gọn, trang viên của gia tộc Tạp Nạp Nội La xây dựng ở giữa những rặng núi, địa hình thông thoáng, cho nên tiếng súng trở nên vô cùng vang vọng mà lại cô tịch, giống như một ánh sao băng xẹt qua bầu trời đêm.

Tạp Nạp Nội La và Y Địch Liễu Lâm Na đều giật nảy mình, vội vàng đi ra ngoài xem xét, dưới sự dẫn đường của đại quan gia, bọn họ đi lên đài quan sát ở gần đó, từ trên cao bao quát tất cả mọi thứ phát sinh ở phía dưới. Chỉ thấy trên con đường quanh co ở bồn địa ở dưới chân núi, có mấy tên thuộc hạ của Tạp Nạp Nội La đang bỏ chạy, ở phía đằng sau bọn họ, có mấy binh sĩ quân đội Ương Già đang truy cản, đám thám tử thuộc hạ của Tạp Nạp Nội La cuối cùng cũng chạy được tới phía trước trang viên. Nhưng bọn chúng vừa mới đi tới khúc quanh của con đường bậc thang, thì đã bị binh sĩ quân đội Ương Già đuổi theo nổ súng bắn chết rồi.

Những tiếc súng lác đác tại vùng núi thông thoáng trở nên vô cùng cô tịch, tựa hồ còn mang theo một chút quỷ dị.

Tạp Nạp Nội La hồ nghi nói: "Chuyện này là thế nào?"

Người bên cạnh đưa mặt nhìn nhau, đều chẳng hiểu phát sinh ra chuyện gì.

Bọn họ chẳng biết vì sao mà binh sĩ của quân đội Ương Già lại đuổi theo thám tử của gia tộc mình, hơn nữa còn chẳng chút khách khí bắn chết toàn bộ bọn chúng ở ngay cửa trang viên, đây là chuyện hơn một trăm năm nay chưa từng có, trừ phi là nữ vương muốn động thủ giải trừ quyền lực của người nào đó, sau khi gặp phải phản kháng áp dụng phương thức cực đoan này. Nhưng mà Tạp Nạp Nội La tin rằng, Đại Lôi Nhĩ nữ vương Ương Già hiện nhiệm không hề có dấu hiệu giải trừ quyền lực của mình.

Song chỉ một chốc sau, Tạp Nạp Nội La đã hiểu ra ngay, bởi vì hắn nhìn thấy được bóng dáng của Đại Lôi Nhĩ nữ vương nước Ương Già. Dưới sự hộ vệ của quân đội Ương Già đông đảo, Đại Lôi Nhĩ toàn thân nhung trang xuất hiện ở bồn địa phía dưới trang viên, trang phục của nàng chính là điều mà Tạp Nạp Nội La không muốn nhìn thấy nhất, chỉ có khi dùng vũ lực giải trừ quyền lực của bản thân, nữ vương mới toàn thân nhung trang.

Y Địch Liễu Lâm Na người hơi hơi run lên, ngạc nhiên nói: "Đại Lôi Nhĩ! Cô ta muốn làm gì?"

Tạp Nạp Nội La đương nhiên là biết Đại Lôi Nhĩ muốn làm gì, nhưng lại không hề nói ra.

Không đợi người khác trả lời, bên cạnh Đại Lôi Nhĩ đã có người lớn tiếng gọi: "Tạp Nạp Nội La, nữ vương mời người ra đây."

Người phụ trách kêu gọi, chính là tiểu đoàn trưởng Quách Hàm của tiểu đoàn bộ binh vùng núi quân Lam Vũ trú ở Mông Sa Tát, hắn bẩm sinh khỏe giọng, cho nên phụ trách hạng công tác này là không thể thích hợp hơn, vả lại thân hình hắn cao một mét tám, eo hô lưng gấu, cao lớn vạm vỡ, cũng có thể cấp cho người ta một đòn phủ đầu không nhỏ.

Tạp Nạp Nội La phát giác tình thế không ổn, không lẽ lại chịu ra?

Quách Hàm đợi chốc lát, phát hiện không có hồi âm, vì thế lặp lại mấy lần nữa, vẫn không có hồi âm. Vì vậy tiếp tục hô lớn: "Tạp Nạp Nội La, nếu ngươi không dám ra gặp nữ vương, tức là trong lòng ngươi có ý đồ xấu, ngươi câu kết với người của vương quốc Lâu Lan, ý đồ mưu sát nữ vương, ngươi là kẻ đại nghịch bất đạo…"

Một chuỗi những tội danh Da Trạch Bội Ti nghĩ sẵn toàn bộ rơi lên đầu của Tạp Nạp Nội La.

Tạp Nạp Nội La tức thì biến sắc, nữ vương Đại Lôi Nhĩ chỉ trích cho hắn tội danh gì hắn cũng có thể dễ dàng giải thích được, nhưng điều chỉ trích hắn câu kết với nước Lâu Lan, thì muốn giải thích ra cũng có chút khó khăn rồi, cho dù hắn hoàn toàn phủ nhận, thì cũng không có một ai tin cả, dân chúng đối với tội danh này rất mẫn cảm, luôn thà tin là có, chứ chẳng chịu tin không.

Những binh sĩ canh giữ trang viên cũng tức thì xôn xao cả lên, có một số tên phát hiện chủ nhân của sơn trang xuất hiện ở chòi quan sát giữa lưng núi đều mang theo ánh mắt ngạc nhiên mà hoang mang. Thù hận của nước Lâu Lan và nước Ương Già đương nhiên là bọn chúng biết, cũng là đề tài kỵ húy nhất của người Ương Già, hiện giờ nữ vương tự mình tới cửa trang viên, chỉ trích hắn câu kết với người Lâu Lan, rất nhiều gia đinh và binh sĩ đều tin vài phần.

Tạp Nạp Nội La giọng cũng rất lớn, không cần tìm người khác giúp đỡ hò hét, tự mình quát xuống phía dưới chân núi: "Ta tuyệt đối không câu kết với người nước Lâu Lan, Đại Lôi Nhĩ, ngươi vu khống ta như vậy là có ý đồ gì?"

Quách Hàm ở bên cạnh Đại Lôi Nhĩ hô lên: "Tạp Nạp Nội La, chúng ta có đầy đủ chứng cứ chứng minh, Tinh Tuyệt nữ vương của nước Lâu Lan ở ngay trong trang viên của ngươi. Nếu ngươi muốn chứng minh sự trong sạch của mình, thì để chúng ta tiến vào kiểm tra. Nếu trong lòng ngươi không có gì khuất tất thì hãy để lực lượng vũ trang tư nhân của ngươi buông vũ khí, để bọn ta tiến vào kiểm tra."

Tạp Nạp Nội La phẫn nộ lớn tiếng gầm lên: "Chứng cứ ở đâu? Lấy ra đây…"


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status