Bỗng nhiên, giọng nói của hắ ngưng bặt, bởi vì hắn nhìn thấy một người, con người đó, không ngờ là phó quản gia Tôn Thiên Chính của hắn. Trong chớp mắt đó, hắn lập tức hiểu ra ngay, khẳng định là tên quản gia tên là Tôn Thiên Chính kia đem tin tức hành động tối nay của mình bán cho Đại Lôi Nhĩ và quân Lam Vũ, cho nên bọn chúng mới động thủ trước. Giải quyết mình trước khi hành động, chẳng cần hỏi cũng biết tên Tôn Thiên Chính này khẳng định là thám tử của quân Lam Vũ gài vao. Trong chớp mắt, cả đầu Tạp Nạp Nội La chỉ có một suy nghĩ, quân Lam Vũ giảo hoạt, quân Lam Vũ đáng hận, Dương Túc Phong bị người ta nguyền rủa vào địa ngục ngàn năm vạn năm, vì sao mà y còn chưa chết chứ?
Chỉ nghe thấy Tôn Thiên chính nói: "Các huynh đệ, mọi người mau nhìn đi! Nữ nhân đội mũ rộng vành màu đen ở ngay bên cạnh Tạp Nạp Nội La chính là Tinh Tuyệt nữ vương Y Địch Liễu Lâm Na của nước Lâu Lan, các ngươi ai bắt được cô ta, đều có thể được thưởng một vạn đồng kim tệ…."
Rất nhiều binh sĩ vũ trang tư nhân đều nhìn chằm chằm vào nữ nhân đội mũ rộng vành màu đen bên cạnh Tạp Nạp Nội La, háo hức muốn thử.
Tạp Nạp Nội La bị người ta vạch trần bí mật, tức thì thẹn quá hóa giận, cũng không cần để ý nhiều nữa, lớn tiếng quát lên: "Vu khống, hoàn toàn là vu khống! Các binh sĩ, đây là sự vu khống của nữ vương với ta, các ngươi phải hăng hái phản kháng, mỗi một người ta thưởng cho các ngươi một kim tệ! Không! Hai kim tệ…"
Quách Hàm rút súng Mauser ra bắn lên trời ba phát súng liền, tiếng súng chấn động cả sơn cốc, làm sức chúy ý của mọi người đều bị kéo trở lại, Quách Hàm lớn tiếng hô lên: "Các binh sĩ trong trang viên, các ngươi là người vô tội, nữ vương không muốn làm bị thương các ngươi, chỉ cần các ngươi chọn phương thức không kháng cự, nữ vương sẽ tha tội cho các ngươi. Các huynh đệ nô lệ trong trang viện nghe cho rõ đây, hiện giờ, ta đại biểu cho nữ vương tuyên bố, giải trừ tất cả nô lệ trong biên cảnh vương quốc Ương Già, khôi phục lại thân phận tự do cho các ngươi, bắt đầu từ bây giờ, các ngươi đã được tự do!"
Những nô lệ ở trong trang viên đều nghe Quách Hàm nói với vẻ không thể tin nổi, nước mắt hạnh phúc tuôn trào, rất nhiều người lập tức vứt bỏ tảng đá trên người xuống, cướp lấy roi da của đám đốc công, hung dữ quất thật mạnh lên đám đốc công ngược đãi bọn họ. Những tên đốc công kia muốn phản kháng, nhưng vừa nghĩ tới quân Lam Vũ ở dưới núi, sắp tấn công ngay lên, tới khi đó đám nô lệ bị kích động phẫn nộ này, khẳng địch sẽ giết chết mình, liền từ bỏ ý định phản kháng, thầm cầu khẩn đám nô lệ này đánh mình một trận xong, giải hận rồi có thể tha cho mình.
Tạp Nạp Nội La điên cuồng vung nắm đấm to tướng lên, hung dữ quát tháo: "Giết cho ta! Giết cho ta…" Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com
Bổng nhiên, giọng nói của hắn ngưng bặt lại, một vòi máu từ thái dương bắn tung lên, sau đó thân hình béo phì của hắn càng ngày càng ngả về phía trước, cuối cùng trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, từ trên chòi quan sát ngã cắm đầu xuống, do thân thể của hắn quá nặng nề, quá to lớn, khi ngã xuống đề gẫy lan can của chòi quan sát, thi thể tròn trùng trục thuận theo bậc thang bằng đá ở giữa trang viên lăn thẳng xuống phía dưới, từng bậc từng bậc một, càng lăn càng nhanh, dưới ánh mắt theo dõi sát sao của vô số ánh mắt, Tạp Nạp Bội La giống như một quả bóng da liên tục nảy lên, sau hơn mười phút, thi thể của hắn cuối cùng cũng lăn vào trong bãi cỏ trên bồn địa trước trang viên rồi hoàn toàn dừng lại.
Quách Hàm hiếu kỳ đi tới quan sát một lượt, lẩm bẩm nói: "Hay quá nhỉ, cái tròn tròn này là thứ gì?"
Không ai trả lời được.
Binh sĩ vũ trang tư nhân trong trang viên Tạp Nạp Nội La cũng thần tình ngạc nhiên, không thể lý giải được vì sao có thể phát sinh ra chuyện như vậy.
Cảm giác được tiếng rít xé gió, Y Địch Liễu Lâm Na giật nảy mình, rồi ngay tức thì nhảy xuống chòi quan sát, nấp ở đằng sau một căn nhà đá, trong khóe mắt nhìn thấy Tạp Nạp Nội La rơi xuống, nhưng cảnh lạ sau khi lăn xuống thì lại không nhìn thấy.
Lúc này nàng mới cảm giác được tiếng súng ngắm của đối phương.
Tiếng súng vô cùng nặng nề, tựa hồ khác biệt rất lớn so với tiếng súng vừa rồi nhìn thấy.
Nàng ngạc nhiên quay đầu lại, phát hiện viên đạn tới từ vách núi cách ít nhất tám trăm dặm.
Trời ạ!
Đó là người kiểu gì chứ?
Sợ hãi không thể tránh được rơi lên trên người nàng, nàng cảm giác toàn thân ớn lạnh.
Cái chết của Tạp Nạp Nội La lập tức tạo thành chấn động cực lớn cho trang viên, rất nhiều người trơ mắt ra nhìn chủ nhân ngày thường cao không với tới, giống như một tảng đá lớn từ lưng núi lăn xuống, sau đó co rụt vào trong bụi cỏ không còn động tĩnh gì nữa. Trong chớp mắt hoang mang tụ tập lại, không biết phải làm như thế nào, có một số người, thậm chí theo tiềm thức buông cung tiễn ở trong tay xuống.
Quách Hàm thừa cơ phất tay một cái, các chiến sĩ tiểu đoàn bộ binh vùng núi quân Lam Vũ hóa trang thành binh sĩ quân đội Ương Già, bọn họ mau chóng nhảy qua tường bao giữa các căn phòng đá, giống như những con thỏ tinh quái xuất hiện ở mỗi một ngóc ngách trong trang viên. Có mấy tên binh sĩ lực lượng vũ trang tư nhân của gia tộc Tạp Nạp Nội La muốn kháng cự, kết quả là vừa mới giơ nòng súng lên đã bị những tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ giết chết rồi, thi thể của bọn chúng từ trên ụ tên rơi xuống, không còn kẻ nào dám nhúc nhích nữa.
Gần như là một trận chiến hoàn mỹ đao không dính máu.
Nếu như Tạp Nạp Nội La đã chết rồi, thì quân đội tư nhân thủ hạ của hắn cũng không kháng cự nữa, chỉ có hai trăm người nước Lâu Lan chống cự được một lúc, người Y Địch Liễu Lâm Na từ nước Lâu Lan đưa tới đương nhiên là những chiến sĩ kiêu dũng nhất, bọn chúng dựa vào ụ tên và những căn phòng bằng đá, lợi dụng cung tiễn ngăn cản đường tiến của quân Lam Vũ.
Cung tiễn của người Lâu Lan uy lực rất lớn, nhất là khi ở trên cao bắn xuống, mũi tên xé gió lướt qua trên đầu các chiến sĩ, cắm phập lên con dốc đất nghiêng nghiêng, nhưng, những cung tiễn thủ này không có quá nhiều cơ hội phát huy, khi bọn chúng thò đầu ra xạ kích thì cũng trở thành mục tiêu của những tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ, sau những tiếng súng ngắn gọn bọn chúng dần không có động tĩnh nữa.
Các chiến sĩ của tiểu đoàn bộ binh vùng núi lắp pháo Bách Kích lên, bắn nát ba bốn ụ tên, đem binh sĩ nước Lâu Lan trên ụ tên bắn cho xây xẩm mặt mày, những chiến sĩ khác xông lên trên, rải một trận mưa đạn, giải quyết trận chiến, có vài tên may mắn chưa chết cũng bị tức tốc tước bỏ vũ trang, sau đó còng tay xích lại, bọn chúng sẽ thành chứng cứ sắt thép.
Cuối cùng, hai ba chục tên binh sĩ nước Lâu Lan tự nhận thấy không còn hi vọng sống sót, vì thế phát động công kích mang tính tự sát, bọn chúng vung lên Liễu Diệp đao của riêng người Lâu Lan mới có, không hề sợ chết lao xuống đánh giáp lá cà với quân Lam Vũ. Hai ba chục khẩu súng máy hạng nhẹ của các chiến sĩ quân Lam Vũ sớm đã sắn sàng đón đợi, sau trận càn quét như cuồng phong bạo vũ, những tên dũng sĩ của nước Lâu Lan kia đều bị bắn thành tổ ong, có tên bị đạn xé nát trực tiếp, máu thịt lẫn lộn nằm trên mặt đất.
Khi nhìn thấy Tôn Thiên Chính, Y Địch Liễu Lâm Na đã biết là không ổn rồi, hiểu ra mình đã bị trúng bẫy của quân Lam Vũ, sau này tiếng súng vang lên, nàng càng cảm thấy sợ hãi, số quân đội của vương quốc Ương Già này, rõ ràng chính là tinh nhuệ của quân Lam Vũ giả trang. Vì thế phản ứng đầu tiên của nàng là chạy tháo thân, thật mau chóng thoát khỏi nơi này, nàng thuận theo sườn trái của trang viên liều mạng bỏ chạy, tung mình lao đi, càng chạy càng xa.
Thế nhưng, Quách Hàm dẫn đội đánh bọc sườn từ cánh phải đã phát hiện ra bóng dáng của nàng.
Quách Hàm giơ súng chuẩn bị xạ kích, nhưng không biết vì sao lại do dự một chút, nòng súng hơi lệch đi, đạn bắn sát qua bên tai Y Định Liễu Lâm Na. Y Địch Liễu Lâm Na không dám ham đánh, tung người một cái, nhảy xuống một khe sâu ở bên cạnh, sau đó thuận theo khe sâu cuống quít bỏ chạy.
Quách Hàm nhìn theo bóng lưng của nàng, không nổ súng, những chiến sĩ khác muốn nổ súng cũng bị Quách Hàm ngăn lại.
"Để cô ta đi đi." Quách Hàm đưa tay ra hiệu cho các chiến sĩ, tiếp tục bọc sườn đánh lên trên.
Y Địch Liễu Lâm Na rất may mắn vì hành động của mình mau lẹ, cuối cùng cũng chạy thoát được, khi nàng từ trong khe sâu đi ra, bên cạnh nàng đã không còn bất kỳ chiến sĩ quân Lam Vũ nào nữa. Cuối cùng nàng cũng có thể từ từ thờ phào một tiếng. Nàng quay đầu lại nhìn trang viên Tạp Nạp Nội La, nơi đó sớm đã bị quân Lam Vũ khống chế toàn bộ rồi, tiếng súng đã cơ bản ngừng lại, từng đội từng đội binh sĩ vũ trang tư quân của Tạp Nạp Nội La buông vũ khí xuống, giơ cao hai tay đi tới chỗ tập hợp.
Thấp thoáng nàng còn có thể nhìn thấy có người tìm ra huyết thư giao cho nữ vương Đại Lôi Nhĩ. Đại Lôi Nhĩ tức giận từ trên lưng ngựa nhảy xuống, sải bước tiến vào bên trong trang viên Tạp Nạp Nội La. Y Địch Liễu Lam Na hiểu rõ, những người ở trên huyết thư kia, bọn họ sẽ biến mất trên cõi đời vào tối hôm nay, tất cả nổ lực của mình làm ra, tất cả ủy khuất mình phải chịu đựng, đều đã biến thành vô nghĩa hết rồi.
"Dương Túc Phong, ta sẽ không cam chịu thất bại đâu." Y Địch Liễu Lâm Na ngoan cường khống chế tâm tình thất lạc bi thương của bản thân, thầm cổ động dũng khí cho mình.
Nhưng đột nhiên, nàng lại một lần nữa cảm thụ được tiếng động lợi khí xé gió.
Không cần suy nghĩ, Y Địch Liêu Lâm Na nghiêng mình nhảy lên một cái tuyệt đẹp, tránh khỏi chỗ vừa rồi mới đứng, nhưng, ngay khi nàng cho rằng mình đã tránh được đạn của tay súng bắn tỉa rồi, thì đột nhiên nàng cảm thấy bên đùi phía trong của nàng truyền tới một cơn đau nhói tim, tiếp đó thân thể mất đi thăng bằng nghiêm trọng, không tự chủ được ngã xuống, trong giây phút ngã xuống đất đó, nàng cảm giác thật hối hận, nếu như mình đứng nguyên tại chỗ không nhúch nhích mà nói, thì viên đạn xa xôi kia không thể bắn trúng mình được, nhưng mình lại nhảy nghiêng đi, chẳng khác nào đưa đùi ra đỡ đạn vậy.
Ngửa mặt nằm trên bãi cát, Y Địch Liễu Lân Na tuyệt vọng hoàn toàn, trong đầu chỉ còn một mảng trống rỗng.
Nàng biết, hiện giờ nàng đã không còn khả năng tránh được phát súng thứ hai nữa, phát súng thứ hai của đối phương khẳng định sẽ bắn ngay lên đầu của mình, nở rộ ra một đóa hoa máu mỹ lệ, sau đó mình sẽ vĩnh viễn nằm ở nơi này, biến mất trên thế gian. Đột nhiên, nàng cảm thấy chết đi cũng không tệ, ít nhất không còn phiền não, không còn gánh nặng, không còn buồn bã, không còn mệt nhọc. Chỉ có trước mắt hoàn toàn là bóng đêm, đó là cuộc sống thoải mái hạnh phúc nhường nào.
Thế nhưng, đối phương không bắn nữa.
Cũng không biết bao lâu sau, Y Địch Liễu Lâm Na mới cựa mình từ mặt đất bò dậy, loạng choạng rời khỏi hiện trường, đột nhiên liếc mắt một cái, nàng nhìn thấy trên vách núi cách nàng ngoài tám trăm mét, có một tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ tay cầm một khẩu súng bắn tỉa thật dài, lặng lẽ đứng ở nơi đó, hờ hững nhìn thân ảnh lảo đào của mình, thời khắc đó, nàng cảm thấy bản thân như cầu xin nhặt lại tính mạng của mình vậy.
Tay súng bắn tỉa độc hành hiệp lạnh nhạt kia, tự nhiên là Lưu Thạch.
Lưu Thạch.
Xuất thần nhập quỷ Lưu Thạch.
Tay súng bắn tỉa số một của quân Lam Vũ, Lưu Thạch.
Hắn tiếp thụ được mệnh lệnh là có thể bắn bị thương nàng, nhưng không thể giết chết nàng, trừ phi an toàn của bản thân bị uy hiếp.
Y Địch Liễu Lâm Na đương nhiên không uy hiếp được Lưu Thạch, cho nên nàng may mắn thoát được một tai kiếp.
Xoay người một cái, Lưu Thạch biến mất.
Chỉ dùng thời gian nửa tiếng đồng hồ, các chiến sĩ của tiểu đoàn bộ binh vùng núi quân Lam Vũ đã khống chế được tất cả các cao điểm của trang viên, đem tất cả nhân viên đều đuổi tới vùng đất trống, tất cả vũ khí có sức uy hiếp bị thu thập lại, gia tộc Tạp Nạp Nội La cũng bị tập trung canh giữ, sau đó kiểm kê tài sản của Tạp Nạp Nội La. Ở trong sơn động ở phòng ngủ của Tạp Nạp Nội La, phát hiện ra kim ngân tài bào chất động như núi, nhưng không biết số lượng cụ thể, ít nhất cần ba ngày thời gian của Da Trạch Bội Ti mới có thể đại khái kiểm kê được.
Trên quảng trường lớn của trang viên gia tộc Tạp Nạp Nội La, Đại Lôi Nhĩ chính thức tuyên bố triệt tiêu tất cả chức vụ của Tạp Nạp Nội La, đồng thời trừ bỏ tất cả quyền lực đặc thủ của gia tộc hắn, giải tán quân đội tư nhân của trang viên, đem đất đai dư ra phân cho những nô lệ được giải phóng, mang tới tiếng hoan hô rầm trời. Quân Lam Vũ làm việc thần tốc, ký tên đóng dấu ngay tại chỗ, làm ổn thỏa thủ tục phân phối.
Người của gia tộc Tạp Nạp Nội La cúi đầu ũ rủ, có người còn ảo tưởng bảo thù, nhưng ngay đêm hôm đó, bọn họ liền bị bí mật xử tử toàn bộ, người phụ trách xử lý bọn họ, chính là Lô Khắc Lôi Đế Á, giết người bịt miệng, nhổ cỏ tận gốc, đây là thủ pháp nhất quán xử lý chính địch. Cùng trong đêm hôm đó, bị bí mật xử lý còn có mười một đại địa chủ của vương quốc Ương Già, thi thể bọn chúng bị treo lên cửa thành Mông Sa Tát để cảnh cáo. Từ đó, công tác thực thi pháp điển quan Lam Vũ ở vương quốc Ương Già tiến triển vô cùng thuận lợi, chỉ dùng thời gian ba tháng là đã hoàn thành phân phối lại đất đai, người dân thường của vương quốc Ương Già lần đầu tiên có được đất đai thuộc về mình, mặc dù có vài vùng đất rất cằn cỗi, nhưng cũng đã đủ khích lệ bọn họ bán mạng vì quân Lam Vũ rồi.
Binh sĩ nước Lâu Lan bị bắt sống tại chỗ trở thành chứng cứ đanh thép, Linh Dực Thiên Hương và thuốc ảo giác của Phất Lôi Đát đều không cần nữa, bọn chúng đã chứng thực sự thật câu kết với nước Lâu Lan của Tạp Nạp Nội La, người dân vương quốc Ương Già quần chúng kích động ào ào đem thù hận chuyển lên người nước Lâu Lan, thậm chí có người kêu gào phải thành lập quân đội hiệp trợ quân Lam Vũ cùng công kích nước Lâu Lan, nhưng bị nữ vương Đại Lôi Nhĩ và Tài Miểu Miểu hào sảng khéo léo ngăn lại.
Tài Miểu Miểu trong cuộc diễn thuyết đã lặp lại nhiều lần: "Nhiệm vụ đầu tiên của các ngươi là phát triển sản xuất, nâng cao mức sinh hoạt, mà không phải là chiến tranh."
Người dân vương quốc Ương Già lệ nóng tràn mi.
Đương nhiên, một bộ phận thiểu số nhân sĩ cao tầng đọc được báo thì nằm ngoài số đó, bởi vì ấn tượng Dương Túc Phong cấp cho bọn họ thực sự là… bọn họ cần thời gian để cải thiện cách nhìn với Dương Túc Phong, xem xem tên ác ma chưa từng có này rốt cuộc muốn làm gì vương quốc Ương Già.
Điều đáng tiếc duy nhất là không bắt được Y Địch Liễu Lâm Na - nữ vương Tinh Tuyệt của nước Lâu Lan.
Sau khi chiến đấu kết thúc, Tài Miểu Miểu thong thả đi tới hiện trường.
Tụ Phong có chút nuối tiếc báo cáo với nàng, Y Địch Liễu Lâm Na đã chạy thoát rồi.
Bên khóe môi Tài Miểu Miểu lộ ra nụ cười khó phát giác, gật đầu tỏ ý đã biết rồi.
Chuyện này nàng và Quách Hàm đều hiểu rõ nguyên nhân đằng sau, chỉ có bản thân người của vương quốc Ương Già không biết mà thôi.
Tụ Phong không cam tâm nói: "Tôi đã phải người đi truy đuổi rồi."
Tài Miểu Miểu bình thân nói: "Cô không cần gấp gáp, cũng không cần phải người đi đuổi, cô ta đã không còn chỗ nào để đi nữa đâu."
Tụ Phong nghi hoặc nói: "Không phải cô ta trở về thành Tinh Tuyệt sao?"
Giọng nói bình thản của Tài Miểu Miểu có chút chua chua, hờ hững nói: "Thành Tinh Tuyệt? Hiện giờ hắn là nó đã bị khống chế trong tay chúng tôi rồi, Y Địch Liễu Lâm Na trở về thành Tinh Tuyệt còn có thể làm gì nữa, có lẽ, cô ta sẽ đâm thẳng đầu vào trong lòng người nào đó, cái người ấy đã đợi cô ta rất lâu rồi…"
Thành Tinh Tuyệt, thủ đô nước Lâu Lan.
Khí hậu mùa đông ở thành Tinh Tuyệt vô cùng lạnh lẽo, tòa thành thị xây dựng trên bên trên vách núi của cao nguyên này còn có một cái tên càng mỹ lệ hơn nữa, gọi là Thiên Thượng Nhân Gian, ngụ ý là nó còn cao hơn so với thiên cung ở trên bầu trời, nhưng những người ở đây càng thích gọi nó là thành Tinh Tuyệt hơn. Cái tên thành Tinh Tuyệt có nguồn gốc trong truyền thuyết gồm hai ý tứ, có người nói, bởi vì nơi đây không có nam tử xuất hiện, chỉ có thể nhìn thấy nữ tử xinh đẹp, cho nên gọi là "Tinh Tuyệt", cũng có người nói, nếu như nam nhân ngoại lai tới nơi này, sẽ bị nữ sắc mỹ lệ hấp dẫn mê mệt, quên lối về nhà, đêm đêm chiến đấu, cho tới khi tinh tuyệt mà chết, hồn trở về quên cũ.
Bất kể là ý nghĩ nào, thì tựa hồ đều có liên quan tới nữ tử ở nơi này, hơn nữa còn là nữ tử xinh đẹp. Nước Lâu Lan có hoàn cảnh nhân văn độc đáo, khả năng là bởi vì các loại nguyên nhân khí hậu thủy thổ v..v..v.. tỉ lệ sinh ra và sống sót của nữ tử nơi này cao hơn, tích lũy lâu ngày, liền hình thành cục diện nữ nhân nhiều hơn nam nhân. Nữ tử của nước Lâu Lan sở dĩ không vang danh thiên hạ bằng vương quốc Khang Thư, chỉ bời vì các nàng cực kỳ ít xuất hiện trước tầm mắt của công chúng, cho dù thỉnh thoảng có xuất hiện, cũng sẽ đội mũ rộng vành đeo khăn che mặt, chứ chẳng phải là bởi vì các nàng không đủ mỹ lệ, không đủ thông tuệ, trên thực tế, Tinh Tuyệt nữ vương của bọn họ là Y Địch Liễu Lâm Na có thể xếp thứ nhất trên Giang Sơn Tuyệt Sắc bảng đã chứng minh đầy đủ chất lượng mỹ nữ ở nơi này.
Thành Tinh Tuyệt vào mùa đông, chỉ có gió lạnh buốt xương thét gào, còn cả bông tuyết lất phất, nhất là vào ban đêm, khí hậu càng thêm lạnh lẽo, phảng phất chỉ cần có gió thổi qua, đều sẽ đóng thành sương băng, những chiếc là rụng rơi xuống kia, rời khỏi cành khô, từ trên cây rơi xuống, cũng sẽ đóng băng trong quá trình rơi xuống ngắn ngủi, sau đó giống như một khối băng rơi xuống mặt đất rồi vỡ nát.
Đối với Y Địch Liễu Lâm Na mà nói, gió lạnh đêm nay càng trở nên rét buốt mà ai oán, hơi thở của nàng ở chỗ cách mũi chưa tới một xích đã ngưng kết thành sương lạnh, thậm chí hóa thành giọt sương, nhỏ xuống từng giọt, giống như trái tim đang nhỏ máu của nàng, tâm tình của nàng vô cùng suy sụp, thế nào nàng cũng không thể ngờ được rằng, bản thân chỉ bất quá đi vương quốc Ương Già một chuyến, chịu thiệt thòi lớn ở nơi đó, chẳng dễ dàng gì mới vẫy vùng trở về tới nhà, thì khi đó không ngờ phát hiện ra, nước Lâu Lan đã đổi người thống trị rồi. Gia tộc của nàng và những đại thần khác toàn bộ đã bị quân Lam Vũ trông coi. Tới ngay cả Tinh Tuyệt hoàng cung ở phía tây bắc thành Tinh Tuyệt, nơi trước kia nàng ra lệnh chỉ huy và cư ngụ, ở cửa cũng đã đổi thành cảnh vệ của quân Lam Vũ.
Nàng không muốn tiếp thụ sự thực này, nhưng lại không thể không thừa nhận sự thực này. Đó chính là quân Lam Vũ đã khống chế vương quốc Lâu Lan.
Tân niên vừa mới qua đi, người nước Lâu Lan thậm chí còn đang chìm đắm trong không khí năm mới, thì quân Lam Vũ đã chia quân thành nhiều đường, phát động cuộc tập kích bất ngờ, chủ lực là hai trung đoàn bộ binh của sư đoàn 102, còn có hai lục quân đặc chiến đội, đánh vào vương quốc Lâu Lan. Đối với tiến công của quân Lam Vũ, nước Lâu Lan cũng đã làm chút chuẩn bị, nhưng bọn họ không ngờ rằng, Dương Túc Phong lại phát động vào lúc băng thiên tuyết địa như thế này, hơn nữa vừa xuất động là dùng thế công như Thái Sơn áp đỉnh. Quân đội tiền tuyến của nước Lâu Lan chẳng có bao nhiêu sự kháng cự ra hồn đã bị tiêu diệt toàn bộ rồi.
/769
|