Những ngày quân Lam Vũ tấn công này, vừa vặn là những ngày nữ vương nước Lâu Lan – Y Địch Liễu Lâm Na rời khỏi nước Lâu Lan, quân đội nước Lâu Lan quần long vô thủ căn bản không phải là đối thủ của quân Lam Vũ, bọn chúng chỉ có thể rút rút rồi lại rút, cuối cùng hoàn toàn bị diệt gọn, chỉ dùng một phát pháo đạn của pháo trái phá 122 ly, bắn sạt một góc của thần điện người nước Lâu Lan, là người nước Lâu Lan đã triệt để tuyệt vọng rồi, cuối cùng chỉ đành mở cửa ra đầu hàng.
Kỳ thực, dù là có Y Địch Liễu Lâm Na ở nhà đi chăng nữa, cũng không có được bao nhiêu tác dụng, người Lâu Lan căn bản không có thực lực đối kháng với quân Lam Vũ, chỉ dùng thời gian một tuần lễ, Phượng Thải Y đã suất lĩnh được quân Lam Vũ tiến vào thành Tinh Tuyệt, hơn nữa trước khi nàng tới được nơi, lục quân đặc chiến đội do Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu suất lĩnh đã khống chế được nhân vật lãnh đạo chủ yếu ở trong thành, bao gồm chủ tướng quan đội và đại thần nước Lâu Lan bao gồm cả đám Mã Khoa, Y Duy Tra, Luân Sâm Bố Lâm Khắc, Phạm Đăng Cát.
Quân Lam Vũ tới, đã hoàn toàn thay đổi ý tứ thứ hai của thành Tinh Tuyệt, Dương Túc Phong quyết định dùng phương châm Lôi Công (thiên lôi) đánh đậu hũ giải quyết nước Lâu Lan, trong thời gian ngắn quân Lam Vũ bố trí trong thành đã vượt quá năm nghìn người, hơn nữa bao gồm cả pháo trái phá 122 ly, làm cho người nước Lâu Lan trợn mắt há mồm, tim đập chân run, không dám có chút suy nghĩ nào khác nữa. Ý thức được đại thế đã mất, quân đội nước Lâu Lan toàn bộ đi vào doanh trại tù binh chiến tranh của quân Lam Vũ.
Thế nhưng, Y Địch Liễu Lâm Na không nuốt nổi cơn giận này nàng quyết tâm tìm Dương Túc Phong khiêu chiến. Trờ về thành Tinh Tuyệt, nàng xử lý sơ qua vết thương của bản thân, nhưng đầu đạn lại thủy chúng không có cách nào lấy ra được, đối với loại đạn chỉ có quân Lam Vũ mới có này, thì trừ y sinh của chính quân Lam Vũ ra, người khác đều không biết phải xử lý như thế nào.
Đêm khuya tĩnh mịch, giữa những tán lá cây của hoàng cung Tinh Tuyệt tựa hồ có tiếng gió xào xạo, một bóng người nhẹ nhàng thuận theo rừng cây lẻn vào, chân nàng có chút không thoải mái, trong lúc tung mình đều ảnh hưởng tới động tác của nàng, nhưng không thể làm lung lay quyết tâm của nàng.
Bóng đen đó, tất nhiên là Y Địch Liễu Lâm Na đang nóng lòng báo thù.
Nàng bị cơn phẫn nộ báo thù rửa hận che mờ lý trí, căn bản không ý thức được đêm nay hoàng cung Tinh Tuyệt canh phòng đặc biệt lơi lỏng, để một người nửa tàn tật như nàng cũng có thể dễ dàng lẻn vào, những thủ vệ cầm súng kia căn bản không cẩn thận kiểm tra sâu trong rừng. Trong hoàng cung Tinh Tuyệt là một mảnh tối mịt mù, chỉ có ánh đèn lờ mờ của đèn đường, nàng tìm kiếm tung tích của Dương Túc Phong khắp nơi, cho tới tận khi tìm tới nơi cư ngụ của mình, ở vị trí phòng ngủ của mình, nàng mới nhìn thấy một chút ánh đèn, cửa sổ phòng ngủ của nàng được mở ra, nến được thắp vô cùng sáng tỏ, bên trong ánh nến, có người ngồi ở bên xoay mặt về phía cổ sổ, đang cúi đầu hí hoáy viết lách, thi thoảng, y cũng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau đó dùng sức chà xát ngón tay bị lạnh, không khí do y thở ra đều biến thành từng mảng sương trắng.
Con người đó, không ngờ chính là Dương Túc Phong.
Kẻ thù trước mắt, lửa hận sục sôi.
Y Địch Liễu Lâm Na hết sức thận trọng lẻn tới bên cạnh cửa sổ, đem dải lụa trong tay buộc lên đoản kiếm, nhảy phốc một cái từ trên ngọn cây xuống, nghiến chặt răng đâm vào Dương Túc Phong. Nàng tin chắc, mình dốc toàn lực đâm một phát như vậy, là đủ cho Dương Túc Phong lủng bụng phòi ruột, cho dù Dương Túc Phong có phản ứng nhanh hơn nữa, bản thân cũng sẽ đâm y một cái thấu tim, bất quá, kết quả tốt nhất không phải là giết chết y, mà là bắt sống y, dùng để uy hiếp quân Lam Vũ rút quân ra khỏi nước Lâu Lan, khôi phục địa vị thống trị của mình.
"Nước Lâu Lan, vĩnh viễn sẽ là của ta! Bất kể là ai cướp mắt, ta đều sẽ giành trở lại!" Trong lòng Y Địch Lâm Na kêu gào tự hào, nàng phảng phất như đã nhìn thấy dưới sự uy hiếp của mình, Dương Túc Phong ngoan ngõan trả lại nước Lâu Lan, giải tán quân Lam Vũ, hơn nữa còn giống như một con chó quỳ ở trên mặt đất, thè lưỡi liếm bàn chân của mình, khổ sở cầu xin mình tha mạng. Tới khi đó mình nhất định phải ra vẻ hào phóng nhất cho hắn một cục xương chó đã gặm qua, để thể hiện ân huệ rộng rãi lớn lao của nữ vương Tinh Tuyệt.
Thể nhưng khi nàng đang ảo tưởng một kiếm đấm trúng Dương Túc Phong, thì đột nhiên cảm thấy có người chụp lấy cổ tay của mình, mà thân thể của mình, thậm chí còn chưa rời khỏi cây đại thụ, trong lúc kinh hoàng, nàng vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bên cạnh có một người nhẹ nhàng phất tay lên, tựa hồ có một dải bạch lăng bay tới, quấn lấy đoản kiếm của mình, theo bàn năng nàng rút kiếm ra, nhưng phát hiện không nhúc nhích được chút nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Y Địch Liễu Lâm Na lại một lần nữa giật mình kinh hãi, vội vàng vứt bỏ đoản kiếm, sau đó tức tốc từ trên đại thụ nhảy xuống, rút trường kiếm của mình ra.
Người ở trên cây cũng nhẹ nhàng nhảy xuống, thì ra cũng là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, toàn thân đều bao phủ dưới chiếc váy trắng, trong tay không có vũ khí, dải bạch lăng vừa rồi cũng không biết đã thu lại cất vào đâu. Đối với Y Địch Liễu Lâm Na, nàng tựa hồ không có nhiều ác ý lắm, cũng không giống đám thủ vệ bình thường nhìn như hổ đói rình mồi, ngược lại nhìn Y Địch Liễu Lâm Na với vẻ đầy thú vị, tựa hồ rất có hứng thú với nàng, loại tu dưỡng điểm này này, làm cho Y Địch Liễu Lâm Na cảm thấy bản thân căn bản không thể tiếp tục giao thủ với nàng.
Y Địch Liễu Lâm Na sợ kinh động tới Dương Túc Phong ở bên trong, hạ thấp giọng nói: "Ngươi là ai?"
Nữ tử đó điềm tĩnh lạnh nhạt đáp: "Nghi Hoa Cung, Cung Tử Yên"
Y Địch Liễu Lâm Na tức thì cảm giác như sấm nổ giữa trời quang, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Nghi Hoa Cung lai lịch như thế nào, nàng đương nhiên biết rõ ràng rành mạch, Cung Tử Yên lai lịch như thế nào, nàng cũng biết rõ ràng rành mạch. Nhưng nàng không ngờ rằng, một cô gái xinh đẹp trẻ trung như vậy, một cô gái tuổi tác thậm chí còn nhỏ hơn cả mình, không ngờ lại chính là cung chủ tương lai của Nghi Hoa Cung.
Không cần suy nghĩ, Y Địch Liễu Lâm Na lập tức rút về đằng sau, tung mình ra phía sau, nhảy lên nóc nhà.
Cung Tử Yên không đuổi theo, chỉ lặng lẽ đứng dưới bóng cây đại thụ.
Dương Túc Phong tựa hồ phát giác ra đuợc điều gì, từ cửa sổ thò đầu nhìn ra bên ngoài, rồi lại rụt trở lại.
Y Địch Liễu Lâm Na biết sự tồn tại của Cung Tử Yên, thì hôm nay đã không thể tiếp cận Dương Túc Phong được nữa, chỉ đành rút lui trong trật tự, nhưng khi nàng vừa mới thuận theo con đường lẻn vào để lẻn ra thì nàng đột nhiên phát hiện đằng sau lưng có chút gì đó không ổn, nàng quay ngoắt người lại, liền nhìn thấy một nữ nhân toàn thân trắng như tuyết trôi nổi ở trước mắt mình.
Nữ nhân đó toàn thân trắng như tuyết, không mang theo một chút màu nào khác, dưới ánh trăng lờ mờ chiếu rọi, xinh đẹp như Nam Hải quan thế âm bồ tát trong truyền thuyết. Nhưng nàng đương nhiên biết đối phương không phải là bồ tát, mà là người võ công vô cùng cao minh, nàng có thể dừng trên không trung hai chân không chấm đất thời gian dài như vậy đã chứng minh được thực lực của nàng, cao thủ như vậy, đừng nói là một Y Địch Liễu Lâm Na, cho dù là ba người, sợ rằng cũng chẳng phải là đối thủ của đối phương.
Đột nhiên, Y Địch Liễu Lâm Na cảm thấy mình thật nhỏ nhoi, nhỏ nhoi giống như một con kiến, niềm tin của nàng, hùng tâm của nàng, quyết tâm của nàng, đều từ từ bay đi trước bóng người màu trắng này.
"Ngươi là ai nữa?" Y Địch Liễu Lâm Na chua xót hỏi.
"Hương Tuyết Hải, U Nhược Tử La." Nữ nhân áo trắng miệng không nhúch nhích, nhưng vẫn có âm thanh phát ra, hơn nữa rõ ràng rành mạch.
Rắc!
Y Địch Liễu Lâm Na lại một lần nữa giật mình kinh hãi, một chút bất cẩn đè vỡ một miếng ngói lưu ly, đầu đạn trên chân nàng còn chưa lấy được ra, không tránh khỏi ảnh hưởng tới động tác của nàng. Đối với cái tên U Nhược Tử La này, đương nhiên là nàng không xa lạ gì nữa, đối phương cũng có tên trên bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc, hơn nữa võ công lại cao cường như vậy, khẳng định là nhân vật có lai lịch lớn.
"Các ngươi muốn làm gì?" Y Địch Liễu Lâm Na khẽ cắn môi hỏi, hiện giờ hi vọng duy nhất của nàng là đối phương chỉ vô tình đi qua, mà không phải vì bán mạng cho Dương Túc Phong, thế nhưng cái tỉ lệ này thực sự rất lớn, một đêm khuya lạnh lẽo thế này, thì có ai lại rãnh rỗi đi qua hoàng cung Tinh Tuyệt chứ?
"Phong lĩnh mời ngươi ở lại làm khách." Nữ nhân áo trắng giọng nói bình thản, miệng vẫn không có động tác gì, nếu chẳng phải sắc mặt nàng hồng nhuận, thì Y Địch Liễu Lâm Na dứt khoát cho rằng đối phương là linh hồn của U Nhược Tử La, mà chẳng phải là bản thân U Nhược Tử La.
Trái tim Y Địch Liễu Lâm Na lập tức vỡ nát, rồi tan đi theo gió lạnh.
U Nhược Tử La quả nhiên là bán mạng cho Dương Túc Phong.
Càng đáng hận hơn nữa là, không ngờ U Nhược Tử La còn thực sự làm một động tác mời, mời nàng trở lại trong vườn phía dưới.
Y Địch Liễu Lâm Na quay ngoắt đầu lại, nhìn qua tình thế ở trong vườn, giật mình nhìn thấy Dương Túc Phong ngáp một cái từ trong phòng đi ra, duỗi hông một cái, thở ra từng luống khói trắng lớn trước mặt, rồi nhìn nàng hai cái giống như lão bằng hữu, sau đó dụi mắt mình rồi mới thản nhiên nói: "Xuống đây đi, đứng ở trên cao như vậy, bị cảm là không tốt đâu!"
Y Địch Liễu Lâm Na hạ quyết tâm, từ trên nóc nhà nhảy xuống.
Chỉ cần Dương Túc Phong còn ở trước mặt nàng, là nàng có cơ hội ra tay.
Cung Tử Yên và U Nhược Tử La không xuống, ngược lại giống như rung mình một cái, rồi biến mất hút.
Thế nhưng Y Địch Liễu Lâm Na cao hứng chẳng duy trì nổi thời gian tới ba giây, bởi vì đột nhiên nàng phát hiện tra, trong vườn vẫn cứ tĩnh lặng, nhưng ở trong hành lang ở bên khu vườn, trừ Cung Tử Yên là U Nhược Tử La, còn có ba nữ nhân khác, mặc dù trong gió lạnh rét buốt, nhưng bọn họ đều mặc váy áo mỏng manh, mà trên mặt chẳng có chút gì là cảm thấy lạnh lẽo, hiển nhiên cũng là cao thủ nội công tinh thâm. Bọn họ đứng tách ra, từ xa đem Dương Túc Phong và Y Địch Liễu Lâm Na bao vây ở giữa.
Vào lúc này Y Địch Liễu Lâm Na cho dù là dùng đều gối mà nghĩ, thì cũng biết rằng đây là cái bẫy mà Dương Túc Phong cố ý sắp đặt, mục tiêu của cái bẫy này chính là Y Địch Liễu Lâm Na nàng, vốn cái bẫy này có rất nhiều chỗ hở, chỉ cần mình cẩn thận phân tích một chút, là có thể phát hiện ra điều không ổn trong đó, chỉ tiếc rằng, mình vì nóng lòng báo thù rửa hận, kết quả là vẫn bị mắc bẫy.
Nếu như trên đời này có thuốc hối hận, Y Địch Liễu Lâm Na nàng chấp nhận dùng cái giá trân quý nhất để mua.
Ai cũng biết rằng, nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp rơi vào trong tay Dương Túc Phong sẽ có hậu quả như thế nào, cho dù nàng chết, cũng không thể tiếp thụ hậu quả như vậy, điều đó còn khó chịu hơn cả cái chết.
"Dương Túc Phong, ngươi muốn như thế nào? Có bản lĩnh thì cứ bắn chết ta ngay đi!" Y Địch Liễu Lâm Na chẳng đếm xỉa gì nữa, thét lên chói tai, âm thanh của nàng rất lớn, làm cho mấy con chim đêm chấn động, bọn chúng phành phạch vỗ cánh bay lên, sau đó lượn vòng trên không trung, nhận thấy không có gì khác thường, vì thế lại quay trở lại trên cây đại thụ, có cảnh vệ cầm súng đi tới xem thế nào, nhưng đều bị nữ nhân ở cửa vườn đuổi đi.
Y Địch Liễu Lâm Na lúc này mmới phát hiện ra bất kỳ nữ nhân nào bên cạnh mình thân phận đều không đơn giản, chuyến đi này của mình đúng là tính nhầm rồi, Dương Túc Phong có lẽ thực sự rất dễ đối phó, nhưng những nữ nhân bên cạnh y lại chẳng có một ai dễ chơi cả, mình đúng là xông vào trong miệng hổ rồi.
Dương Túc Phong tựa hồ chẳng hề ngạc nhiên về sự xuất hiện của Y Địch Liễu Lâm Na, uể oải ngáp dài, không hề tỏ ra khó chịu nói: "Ta giết chết cô làm gì? Nếu ta muốn bắn một phát chết cô, thì ở trong trang viên Tạp Nạp Nội La đã chết cô rồi, cần gì phải phí nhiều chuyện như vậy? Cô trở về thành Tinh Tuyệt đã được ba ngày, đi Hồi Xuân đường, đi Phổ Liễu Viên, uổng cho cô đi lại trên giang hồ, không ngờ cô lại còn dám tới Hồ Xuân đường, cho còn cho rằng bọn ta thực sự là đồ ngốc à?"
Y Địch Liễu Lâm Na có chút tức tối nói: "Nếu ta đã rơi vào trong tay ngươi rồi thì muốn chém muốn giết cứ tùy tiện! Chớ mơ tưởng ta đầu kháo ngươi.
Dương Túc Phong vẫn cứ lười biếng uốn lưng, giống như đang chơi thể thao, hoạt động thân thể, chẳng coi vào đâu nói: "Ta cần cô đầu kháo sao? Hiện giờ nước Lâu Lan còn ai dám phản kháng ta? Bao gồm phụ thân của cô trong đó, ông ta cũng chẳng dám phản kháng ta, cô có đầu kháo hay không thì có quan hệ lớn lắm với ta sao? Cô đi vương quốc Ương Già phí mất bao nhiêu tâm tư như vậy, muốn tính kế người vương quốc Ương Già đối phó với bọn ta, chơi trò tá đao sát nhân, nhưng cuối cùng có có được cái gì chứ? Vất vả cực nhọc ra ngoài một chuyến, rồi phát hiện ra nhà mình cũng không còn nữa, tư vị không dễ chịu phải không?"
Y Địch Liễu Lâm Na bừng bừng nổi giận, căm hận nói: "Dương túc Phong, ngươi không cần ô nhục ta, nếu ta đã thua rồi thì ta cũng không còn gì để nói, ngươi cứ giết ta là được rồi, nếu ta mà nhíu mày một cái thì không phải là hảo hán!"
Dương Túc Phong hờ hững nói: "Cô rõ ràng là nữ nhân, vậy mà nói chuyện lại như nam nhân vậy, chẳng ôn nhu chút nào. Ta đã nói rồi, ta sẽ không giết cô, cũng không muốn giết cô, lại chẳng thèm giết cô, ta còn muốn xem xem, rốt cuộc cô còn có có thể làm được gì nữa, còn có thể làm ra trò gì nữa."
Y Địch Liễu Lâm Na nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu đã như thế, vậy vì sao ngươi còn muốn dụ ta tới chỗ này? Ngươi muốn thừa cơ ô nhục ta? Hừ hừ, cho dù ta có tự sát, cũng không để ngươi ô nhục."
Dương Túc Phong vẫn cứ hoạt động thân thể, chẳng nhìn thẳng Y Địch Liễu Lâm Na lấy một cái, hờ hững nói: "Tự sát là ghê gớm lắm à? Hừ! Ta là người như thế nào? Là đại ác nhân chẳng có chuyện gì không làm! Là đại ác ma chưa từng có trên lịch sử! Nếu ta thực sự muốn ô nhục cô mà nói, thì cho dù cô tự sát rồi ta vẫn cứ ô nhục thi thể cô, như vậy cả thôi! Chẳng những như thế, ta còn có thể lột sạch sẽ thi thể của cô, treo trên xà nhà từ đường gia tộc của cô, để cho người trong gia tộc cô tới đó tham quan, xem xem nữ nhi xuất sắc nhất gia tộc của bọn họ, rốt cuộc là trông như thế nào…"
Y Địch Liễu Lâm Na mặt tức thì đỏ bừng, gầm lên như phát điên: "Ngươi câm miệng đi."
Trong mũi Dương Túc Phong vẫn hừ một tiếng coi thường, chẳng để ý tới cơn giận của Y Địch Liễu Lâm Na, bình thản nói: "Ta còn chưa nói xong đâu, nếu mà cô tự sát, ta sẽ cưỡng ép thân nhân của cô cũng ô nhục thi thể cô, bao gồm huynh đệ thúc bá gì gì đó của cô, ta phải để cho người thiên hạ đều biết, xem xem nữ nhân trên Giang Sơn Tuyệt Sắc bảng có tư vị như thế nào…"
Y Địch Liễu Lâm Na khuôn mặt vặn vẹo, chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi chưa từng có từ tận đáy lòng tràn lên, đó là sự sợ hãi không nguyên cớ đối với hậu quả sau khi mình chết, nàng tin rắng đối phương nói tuyệt đối là sự thực, tên ác ma này thực sự chuyện gì cũng làm được, nếu sau khi mình chết rồi, không ngờ còn bị dày vò và dẫm đạp như thế, cho dù nàng chết cũng không được yên thân. Nhất thời trong lòng nguội lạnh, cùng đường mà chua xót cuống quít nói: "Dương Túc Phong, ngươi, ngươi đừng có nói nữa, ta, ta,ta không tự sát …"
Dương Túc Phong lúc này mới hài lòng nhìn nàng một cái, bình thản nói: "Thế còn được, như vậy mới giống nữ vương chứ! Ta ở nơi này đợi cô mấy ngày rồi, mỗi này thức đêm mệt tới mắt sắp thành gấu mèo rồi, con mắt cũng đỏ kè đau nhức, ta muốn cô phải bồi thường ta!"
Y Địch Liễu Lâm Na toàn thân trở nên run rẩy, nàng lập tức mẫn cảm hiểu ra hàm ý của hai chữ bồi thường này, chỉ thấy một cơn ớn lạnh từ dưới chân dâng lên, thoáng chốc tràn khắp toàn thân, cả người nàng lạnh như băng, lắp ba lắp bắp nói: "Ta, ta, ta tuyệt đội không thể bị ngươi ô nhục được, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi chớ có mơ tưởng …"
Dương Túc Phong hồ nghi liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: "Thế sao? Vạn nhất ta dùng bạo lực thì thế nào?"
Y Địch Liễu Lâm Na giọng nói nghèn nghẹn: "Ta, ta, ta sẽ chết ngay tại chỗ cho ngươi xem…"
Dương Túc Phong sắc mặt xầm xuống, tựa hồ sắp nổi giận rồi, chốc lắt sau ánh mắt trở nên âm trầm, lạnh lùng nói: "Cô lại dùng tự sát dọa ta... Tư Khỉ, gia tộc Y Địch bọn bọ họ còn có bao nhiêu người?"
Tiết Tư Khỉ đang ở chỗ ra vào của khu vườn lạnh lùng đáp: "Ba mươi mốt người trên sáu mươi, ba trăm linh bảy người từ bốn mươi tới sáu mươi, tám trăm ba mươi người từa hai mươi tới bốn mươi, một trăm chín mươi người dưới hai mươi…"
Dương Túc Phong thuận miệng nói: "Đi, tối nay giết trước những người trên sau mươi tuổi, dù sao nuôi sống bọn chúng cũng uống phí lương thực."
Tiết Tư Khỉ xoay người rời đi.
Y Địch Liễu Lâm Na tức thì toàn thân bủn rủn ngã xuống đất, không còn sức lực chống đỡ bản thân bò dậy nữa, trường kiếm cũng bị ném sang một bên, trong lòng thống khổ như muốn co giật, gần như khóc lóc cần xin: "Đừng! Đừng! Đừng giết gia gia, nãi nãi của ta! Dương Túc Phong, ngươi, ngươi ngươi… ta … ta không tự sát nữa."
Dương Túc Phong phong khom lưng, liếc mắt nhìn nàng, rất không tin tưởng hỏi: "Cô chắc chắn chứ?"
Y Địch Liễu Lâm Na chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc của mình, theo bản năng nức nở nói: "Ta, ta, chắc chắn, hu hu hu, ta không tự sát nữa… ta đảm bảo, ta không tự sát nữa đâu…. Ngươi tha cho gia gia nãi nãi của ta đi…."
Dương Túc Phong chăm chú nhìn nàng, bộ dạng vẫn nửa tin nửa ngờ.
Tiết Tư Khỉ đã sắp đi ra ngoài cửa rồi.
Y Địch Liễu Lâm Na nằm sấp trên mặt đất, muốn đuổi theo cản Tiết Tư Khỉ, nhưng lại cảm thấy toàn thân không có chút sức lực nào, chỉ có thể ra sức khóc lóc nói: "Ta, ta thực sự không tự sát nữa đâu… ngươi mau bảo cô ta đừng giết gia gia nãi nãi của ta… ta thực sự không tự sát nữa…"
Dương Túc Phong vẫn ngẹo đầu đi, hoài nghi nhìn nàng, hồi lâu mới nói: "Thề với trời chứ?"
Y Địch Liễu Lâm Na vội vàng bò dạy, cầm kiểm lên, cắt ngón tay của mình, chỉ lên trời thề: "Y Địch Liễu Lâm Na ta sau này không tự sát nữa, không tự sát nữa... nếu ta tự sát sẽ bị trời đánh chết…"
Dương Túc Phong lạnh nhạt nói: "Sau khi chết bị vạn người lăng nhục, chết không yên thân."
Y Địch Liễu Lâm Na vội vàng lặp lại nói: "Nếu ta tự sát, sau khi chết sẽ bị vạn người lăng nhục, chết không yên thân."
Dương Túc Phong lúc này mới hài lòng gật đầu, nói ra phía cửa: "Tư Khỉ, quay lại đi, cô ta nói không tự sát nữa rồi."
Tiết Tư Khỉ quay trở lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Y Địch Liễu Lâm Na, cảm giác giống như Y Địch Liễu Lâm Na tự sát thì tốt hơn.
Y Địch Liễu Lâm Na sợ Dương Túc Phong còn chưa chịu tha cho người nhà của mình, tiếp tục khóc lóc van xin: "Ta... ngươi đừng giết người nhà của ta, ngươi đừng giết người nhà của ta… ta, ta…"
Dương Túc Phong chẳng nói một lời vẫy tay, Tiết Tư Khỉ đi tới, đưa cho y một khẩu súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, Dương Túc Phong thuận tay xoay mấy lượt, cảm thấy tốt rồi, hắn mới đưa tay sờ lên nòng súng, sau đó kéo nòng, đem đạn bên trong đổ ra, quay ngược súng, con mắt vô tình nhìn Y Địch Liễu Lâm Na.
Y Địch Liễu Lâm Na toàn thân run lên, cho rằng Dương Túc Phong muốn nổ súng với mình, cảm giác tử vong thoáng qua trong lòng, rồi ngay sau đó lại cảm thấy được giải thoát, giống như cuối cùng sắp được rời khỏi kiếp người khống khổ rồi, nàng chầm chậm nhắm mắt lại, bình thản nói: "Được, chỉ cần ngươi tha cho người nhà của ta, thì ngươi có giết ta, ta cũng sẽ không oán trách ngươi."
Dương Túc Phong có chút ngạc nhiên nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Ta giết cô làm cái gì? Đã nói rồi, nếu giết đã giết từ sớm rồi, cần gì phải phí công tới lúc này? Làm mắt ta giống như gấu mèo vậy, mắt đầy quầng đen, đứng lên đi!"
Y Địch Liễu Lâm Na hoang mang đứng dậy.
Dương Túc Phong hờ hững nói: "Cầm trường kiếm của cô lên?"
Y Địch Liễu Lâm Na ngây ra nói: "Làm cái gì?"
Dương Túc Phong cầm lên một viên đạn vàng chóe, lắp vào trong ổ súng, rồi mới chậm rãi nói: "Tên tiểu tử Lưu Thạch kia có thể bắt trúng cô ngoài tám trăm mét, được người ta thổi phồng như thần thánh vậy, đã thành tay súng số một của quân Lam Vũ rồi. Tài bắn súng của ta cũng không kém, đáng tiếc khu vườn này không tới một trăm mét, không thể nào biểu diễn cho cô xem, đi ra bên ngoài thì các nàng ấy lại chẳng cho. Vậy đi, chúng ta cá cược một chút, trong khẩu súng này của ta lắp một việt đạn, cô cầm lấy kiếm dùng sức mà chào hỏi lên người ta, cứ chém vào nơi nào cũng được, giống như vừa rồi cô nghiến răng nghiến lợi làm ấy, đem ta ngũ mã phân thây là được, ta cầm súng lên phản kích, bắn ngay vào đầu cô, bọn ta ai chết trước coi như là thua."
Y Địch Liễu Lâm Nga ngây dại lắc đầu, khó khăn nói: "Ta không thể giết ngươi."
Dương Túc Phong hờ hững nói: "Không sao, cô không giết nổi ta đâu."
Y Địch Liễu Lâm Na cười lạnh, khinh thường nói: "Ta giết ngươi dễ như giết một con chó vậy, nhưng ta giết ngươi rồi, người nhà của ta không sống được nữa."
Dương Túc Phong suy nghĩ một chút, tựa hồ cảm thấy đối phương có lý, vì vậy lại nói: "Điều này cũng đúng! Nếu không cô đừng giết ta nữa, lưu lại dấu ấn trên người ta là được, chỉ cần cô đâm trúng rồi là coi như cô thắng, ta thả cả nhà cô cho cao bay xa chạy, quyết không nuốt lời. Nếu không đâm trúng ta, thì ở lại, không được rời đi nữa."
Y Địch Liễu Lâm Na hai mắt sáng lên, tựa hồ nhìn thấy tia sáng bình minh hi vọng, vội hỏi gấp: "Ngươi nói thật chứ?"
Dương Túc Phong khẽ mỉm cười, bình thản nói: "Ta rất vô sỉ, nhưng ta chưa từng nói dối."
Y Địch Liễu Lâm Na giơ trường kiếm lên, nhìn những nữ cảnh vệ bốn xung quanh nói: "Các ngươi nghe thấy rồi đấy, đó là do y nói, nếu ta đâm trúng y, thì y không được nuốt lời, các ngươi không được ra tay thay cho y, cũng không được cản ta rời đi."
Tiết Tư Khỉ lạnh lùng nói: "Biết rồi, nếu người thắng, chúng ta lập tức thả cho ngươi và người nhà của ngươi rời khỏi nước Lâu Lan, ngươi thích đi đâu thì cứ đi, xéo đi càng xa càng tốt, nói chung đừng có xuất hiện trước mặt bọn ta nữa."
Y Địch Liễu Lâm Na có chút ngạc nhiên, không ngờ rằng bọn họ sảng khoái như vậy, chớp mắt một cái liền hiểu ra, thì ra bọn họ sợ mình lưu lại, tranh sủng với bọn họ đây mà! Chẳng biết vì sao, đột nhiên Y Địch Liễu Lâm Na cảm thấy gò má mình lại hồng hồng, không ngờ có chút cảm giác xấu hổ, giống như là có ý muốn tranh sủng với người khác vậy.
Dương Túc Phong một tay cầm súng Mễ Kỳ Nhĩ, chăm chút nhìn ánh mắt Y Địch Liễu Lâm Na, thong thả nói: "Chấp nhận cá cược chứ?"
Y Địch Liễu Lâm Na đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, chuyện này là quả táo từ trên trời rơi xuống đúng cái đầu lợn của Dương Túc Phong, thế nên mới để hắn làm ra cái quyết định hoang đường như vậy, không ngờ y lại so võ công với mình, đây chẳng phải là muốn chết à? Thời cơ không thể mất, cơ hội không có lại lần hai, nàng lập tức dứt khoát nói: "Chấp nhận cá cược!"
Dương Túc Phong bình tĩnh nói: "Mời!"
Trường kiếm trong tay Y Địch Liễu Lâm Na rung lên, thức thì lóe lên một luồng hàn quang, tiếp theo đó người nhảy thẳng tới, nhanh như sao băng, từ trên không trung bổ xuống giống như chim ưng bắt thỏ, nàng tin chắc loại chiêu thức thuần túy dùng tốc độ giành phần thắng này khẳng định có thể làm cho Dương Túc Phong ngã sấp mặt, cho dù không thể giết được y, mình cùng phải cho y nếm thử một chút tài nghệ của bản thân, cho y biết mình cũng không dễ chọc.
Dương Túc Phong nhắm chặt hai mắt, căn bản không nhìn động tác của Y Địch Liễu Lâm Na, chỉ dựa vào một chút cảm giác lạnh buốt kia dò xét động tĩnh của đối phương, bất thình lình, y cảm giác thấy buốt lạnh ở trên vai phải tăng lên, không cần suy nghĩ lập tức phán đoán, họng súng của y chuyến sang phương hướng phía bên bên trái, tiếp theo đó tựa hồ cảm giác chạm vào cơ thể con người.
Thời gian phảng phất ngưng kết.
Không gian phảng phất cũng ngưng kết.
/769
|