Cung Tử Yên và U Nhược Tử La đều thấp giọng ngạc nhiên thốt lên: "Hả?"
Y Địch Liễu Lâm Na đột nhiên phát giác, cái họng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ đen ngòm ngòm đã dí vào trên ngực linh, cái lạnh của nòng súng tuyệt đối là trọn kiếp khó quên, đối phương chỉ cần nhẹ nhàng bóp cò, bản thân sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.
Còn Điêu Hoa trường kiếm mình vẫn kiêu ngạo, thì cách đối phương một khoảng hai xích.
Trong chớp mắt Y Địch Liễu Lâm Na lại lần nữa thấy hoàn toàn tuyệt vọng, toàn thân yếu ớt bất lực, nàng lặng lẽ quỵ sụp xuống đất, khó khăn lắm mới đứng lên được, nhưng phát hiện ra hai chân của mình mềm nhũn, có thể quỷ xuống trước mặt Dương Túc Phong bất kỳ lúc nào. Nhưng, cho dù là như thế, họng súng của Dương Túc Phong vẫn không rời khỏi ngực nàng nửa bước.
Y Địch Liễu Lâm Na không muốn tin vào mọi thứ trước mắt, nhưng nàng không thể không tin vào con mắt của mình.
Lưu Thạch có thể bắn trúng bản thân ở khoảng cách trên tám trăm mét, vì đối phương là tay súng bắn tỉa dày công luyện tập, nhưng không ngờ ngay cả Dương Túc Phong cũng có thể hàng phục được mình, mình sống còn có ý nghĩa gì nữa? Dương Túc Phong là cái thứ gì chứ, y chính là một tên lưu manh trói gà không chặt mà thôi.
Cảm giác bản thân đã không còn mặt mũi nào sống trên thế giới này nữa, Y Địch Liễu Lâm Na mất hết dũng khí chua xót nói: "Ta thua rồi, ngươi nổ súng đi!"
Dương Túc Phong lạnh lùng bóp cò!
Đoàng!
Y Địch Liễu Lâm Na cảm thấy trước ngực mình nóng lên, tựa hồ như có thứ gì đó chui vào trong thân thể của mình, cho tới khi chui vào trọng bụng mình.
Nàng ngửa mặt ngã ra sau.
Thế nhưng, nàng ngửa mặt ngã ra rồi, lại không cảm thấy bóng tối hoàn toàn trước mắt mình, ngược lại cảm thấy thân thể mình ngã phịch xuống mặt đất, cảm giác đau đớn đó mặc dù rất mơ hồ, nhưng đó đúng là cảm giác đau đớn hết sức chân thật.
Đó là cảm giác rất rất đau.
Nhưng, người chết rồi còn biết đau hay sao?
Y Địch Liễu Lâm Na đầu óc hình như chỉ lẩn quẩn một câu hỏi: Ai có thể cho ta biết, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Rất lâu rất lâu sau...
Y Địch Liễu Lâm Na gian nan mở mắt ra, nhìn thấy bóng đem của lá cây, xuyên qua tán lá cây rậm rạp, nàng nhìn thấy bầu chời đêm lấm chấm ánh sao, nàng hồ nghi nghiêng đầu đi, nhìn thấy vẫn là khung cảnh vừa mới rồi.
Tiết Tử Khỉ đứng ở đằng xa, tựa hồ nhìn thấy bản thân thất bại, không ngờ tỏ ra hết sức không vui, chẳng thèm nhìn thẳng vào mình một cái, những nữ nhân khác thì đã biến mất rồi, giống như khán giả xem kịch, tới lúc hạ màn kết thúc, thì lần lượt rời đi, chung quanh khu vườn tức thì trở nên trống không, chỉ có tiếng kêu cô đơn của con ve sầu mùa đông.
Dương Túc Phong thì đứng ở bên cạnh mình, vẫn cứ cầm súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, thần sắc tựa hồ không có biến hóa gì, vẫn cứ là biểu tình dửng dưng hờ hững, nhưng gió lạnh thổi qua khuôn mặt y, làm mặt y trở nên hơi ửng hồng, con mắt đích xác cũng hơi đỏ lên.
Gió đêm thổi qua, một phiến lá từ trên không trung chầm chậm rơi xuống, xoay tròn rồi rơi bên cạnh tai y.
Lá rơi xuống không hề có tiếng động, nhưng đã lay tỉnh ý thức của Y Địch Liễu Lâm Na.
Nàng không thể hiểu được, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Nàng cúi đầu nhìn xuống ngực mình, căn bản không có vết thương.
Mà tiếng súng vừa rồi tựa hồ cũng quá yếu ớt.
Y Địch Liễu Lâm Na cuối cùng quyết định, mình không cần nghĩ nữa, nàng vĩnh viễn nghĩ cũng không ra được vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng trực tiếp rên rỉ hỏi: "Dương Túc Phong … ngươi giở trò gì vậy? Sao ngươi không giết ta?"
Dương Túc Phong không nói gì cả, chỉ lặng lẽ ngồi xuống, chống súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, rất thân thiện đưa tay ra, tựa hồ muốn kéo nàng dậy.
Y Địch Liễu Lâm Na vung tay vát văng tay của hắn đi, thét lên the thé: "Dương Túc Phong! Ta hỏi ngươi, chuyện này là sao? Vì sao ngươi không giết ta? Vì sao ngươi phải thương hại ta? Ta không cần ngươi thương hại."
Dương Túc Phong tựa hồ cười nhạt, kỳ thực y không có cười, chỉ bởi vì gần đây y hơi béo lên, thịt ở trên mặt mới trông giống phật Di Lặc, nhìn qua một cái thì phảng phất như khẽ mỉm cười, nhưng nhìn kỹ thì sẽ phát hiện đó không phải là nụ cười của y.
"Vừa rồi ta đúng là muốn giết cô, nhưng đạn bị kẹt." Dương Túc Phong thờ ơ nói, nghe không ra chút cảm tình nào.
Y Địch Liễu Lâm Na hồ nghi nhìn khuôn mặt y, hơi cau mày lại, nửa tin nửa ngờ nói: "Kẹt đạn?"
Nàng xưa nay không hề biết súng trường của quân Lam Vũ cũng có lúc kẹt đạn, cũng chưa từng nhìn thấy súng của quân Lam Vũ cũng có lúc kẹt đạn, những điều nàng nhìn thấy, những điều nàng biết, toàn bộ là súng nổ người ngã, đạn bay người chết, tuyệt đối không có khi nào ngoại lệ.
Lúc này thì Dương Túc Phong đã cười thực sự rồi, đứng dậy thuận bóp cò súng, viên đạn kia từ trong nòng súng bay ra, rơi ở bên chân Y Địch Liễu Lâm Na. Y Địch Liễu Lâm Na lập tức lấy kiếm của nàng nạy nó lên, đặt ở trước mắt của mình, mở mắt ra thật lớn, thế nhưng, cho dù nàng nhìn thật chăm chú, cũng không nhìn ra được viên đạn trong tay này có gì đặc biệt, vì sao lại không bắn ra.
Giống với tất cả những viên đạn súng trường khác, viên đạn này có cái đầu nhòn nhọn, lúc nào cũng có thể bắn xuyên cơ thể con người, viên đạn cũng rất nhẵn nhụi, bên trên còn có mùi dầu mỡ, Y Địch Liễu Lâm Na thực sự không hiểu, vì sao nó không bắn xuyên thân thể của mình.
Dương Túc Phong thở dài, bình thản nói: "Ý trời như thế, cô không giết được ta, ta không giết được cô, lời hứa vừa rồi có còn hữu hiệu nữa không?"
Đi một vòng quanh Quỷ Môn Quan, lại trở về nhân thế, Y Địch Liễu Lâm Na không ngờ cảm thấy mình đã nhìn thoáng đi được mọi thứ, nghĩ cũng chẳng cần nghĩ đáp: "Đương nhiên hữu hiệu." Nhưng khi nàng vừa mới nói ra, lập tức ý thức được, thế này chẳng phải là chấp nhận đem tấm thân băng thanh ngọc khiết của mình hiến cho tên ác ma này hay sao? Thế nhưng, lời đã ra khỏi miệng, muốn thu hồi lại cũng không thể nữa rồi, chỉ đành chấp nhận sôa mạng vậy.
Có lẽ, trời cao cho mình nửa cuộc đời trước thuận lợi huy hoàng, để mình hưởng hết vinh hoa phú quý, để mình có được tất cả, hiện giờ, đã tới lượt luân hồi thống khổ nửa quãng đời sau rồi.
Dương Túc Phong gật đầu, đem súng trường Mễ Kỳ Nhĩ ném cho Tiết Tư Khỉ ở đằng xa, cười nhạt nói: "Được, ta đi tắm trước đây, vừa rồi cô đúng là dọa ta toát hết mồ hôi lạnh rồi. Cô hãy chuẩn bị tốt đi, cứ vào phòng trước đợi ta."
Nói xong, Dương Túc Phong xoay người rời đi.
Y Địch Liễu Lâm Na lặng lẽ đứng ở trong vườn, nước bắt chảy theo gò má rơi xuống, nàng ngửa đầu lên nhìn bầu trời đêm chớp lấm chấm ánh sao. Ở nơi đó có rất nhiều ngồi sao đang chớp sáng, truyền thuyết nói một trong những ngôi sao đó chính là mình, nhưng rốt cuộc ngôi sao nào mới chính là mình đây? Có lẽ, là ngôi sao mịt mù nhất? Có lẽ, là ngôi sao sáng tỏ nhất?
Nàng không thể nào phán đoán mình rốt cuộc là ngôi sao nào trên trời, nhưng nàng quyết tâm chấp nhận sự an bài của vận mệnh.
Dương Túc Phong muốn có được chỉ là thân thể của mình, thỏa mãn y là được rồi.
Y Địch Liễu Lâm Na hạ quyết tâm, chuẩn bị sẵn sàng cho Dương Túc Phong vũ nhục, tính toán Dương Túc Phong hẳn là đã tắm rửa xong rồi, liền sải bước đi tới phía trước căn phòng, nhắm mắt lại, cắn chặt răng đẩy cánh cửa ra, bước vào. Sau đó thuận tay đóng cửa lại thật chặt, hít sâu một hơi, để cho tâm tình kích động của mình dần dần bình ổn trở lại, sau đó đưa tay tự cởi áo ngực của mình ra, rên lên nói: "Dương Túc Phong, ngươi ô nhục ta đi, nếu như ta rên rỉ một tiếng thôi, thì ta không phải là hảo hán…"
Áo ngực rơi xuống, Y Địch Liễu Lâm Na cảm giác trước ngực mình có một cảm giác tự do tràn tới, đây chính là địa phương đủ làm nàng kiêu ngạo, cho dù là bầu ngực của Đại Lôi Nhĩ, cũng không săn chắc bằng của mình, song nhũ của mình khẳng định sẽ làm cho tên háo sắc Dương Túc Phong trợn mắt há mồm thần hồn điên đảo. Cảm giác lạnh lẽo rét buốt từ trên da thịt thấm vào, làm cho nàng hơi chút ớn lạnh, nhưng trong lòng nàng lại đang có lửa nóng bừng bừng, nàng phảng phất cảm giác được Dương Túc Phong điên cuồng nhào đến, dày vò vân vê bầu ngực đầy đặn mềm mại của nàng, hận không thể nuốt được chúng vào trong bụng, y sẽ tạo cho mình đau đớn thống khổ nhục nhã nhất, thì tuyệt đối không thể bỏ qua chỗ này.
Thế nhưng, trong phòng vắng lặng, không một ai đáp lại.
Chớp mắt đó, một chút cảm giác thất lạc không ngờ lại tràn lên trong lòng Y Địch Liễu Lâm Na, nàng không thể ngờ được rằng, bầu ngực ngạo nghễ của nàng, lại không thể làm cho Dương Túc Phong điên cuồng, khơi lên thú dục của y, thực sự là quá sức nằm ngoài dự liệu. Y Địch Liễu Lâm Na luôn kiêu ngạo cho rằng, chỉ cần mình lộ bầu ngực ra một chút thôi, đều đủ cho mỗi một nam nhân phải điên cuồng.
Y Địch Liễu Lâm Na đã làm thì làm cho tới cùng, dứt khoát lấy dũng khí, đem toàn bộ y phục trên người mình cởi ra, để bản thân hoàn toàn trần truồng, sau đó hung dữ nói: "Dương Túc Phong, ngươi thỏa mãn rồi chứ, hiện giờ ta đã hoàn toàn lộ hết ra cho ngươi nhìn rồi, ngươi cứ nhìn cho đủ đi! Không phải là ngươi muốn thân thể của ta hay sao? Tới đây mà lấy đi! Nếu ta mà nhíu mày một cái, thì ta chính là con của gái điếm…"
Choang một tiếng, tựa hồ có chén rượu rơi trên mặt đất.
Trong lòng Y Địch Liễu Lâm Na giật đánh thót một cái, phảng phất như nhìn thấy đêm tối mù trời bao phù lấy mình, khi mình chỉ để trần thân trên, Dương Túc Phong không có phản ứng, nhưng khi mình hoàn toàn trần truồng, thì y không thể nào nhẫn nhịn được nữa, con sói đực động tình như y sẽ hung dữ bổ nhào vào lòng mình, dùng cái miệng cắn xé bấu ngực phong mãn mịn màng của mình, sau đó dùng cái thứ xấu xa kia của y, đâm thật sâu vào trong thân thể của mình, đem dấu ấn đỏ tươi của xử nữ vĩnh viễn lưu lại trên tấm khăn trải giường trắng muốt, sau đó tung hoành tàn phá sâu trong thân thể của mình, rồi cuối cùng rưới mầm mống ác ma vào bên trong, hoàn toàn kết thúc cơn ác mộng này của nữ nhân.
Mặc dù nàng là nữ tử giữ thân như ngọc, nhưng đối với chuyện nam nữ Y Địch Liễu Lâm Na hoàn toàn chẳng xa lạ gì, nàng biết Dương Túc Phong muốn làm gì với mình, nàng thà nguyện thật mau chóng kết thúc cái giấc mộng này, kết thúc chớp mắt đau đớn đó, cho dù là thân thể của mình có bị xé toạc, nàng cũng sẽ thề chết quyết không phát ra một tiếng, nàng tuyệt dối không thể để cho tên ác ma này nhìn thấy mình cầu xin, trong lòng nàng đang thống khổ gào thét, đau dài chẳng bằng đau ngắn, Dương Túc Phong ngươi tới đi.
Nhưng, trong phòng lại tựa hồ không có động tĩnh.
Y Địch Liễu Lâm Na hồ nghi cảm giác được tựa như có tiếng hô hấp của ba người, trái tim nàng tức thì nhỏ máu, giống như có một cái cưa rỉ sét chậm chậm kéo qua, ghi lại vết thương sâu nhất. Chẳng lẽ Dương Túc Phong cảm giác chơi đùa mình còn chưa đủ để giải hận, còn muốn mang theo người ở bên quan sát, để tăng thêm sự thống khổ của mình khi phá thân? Ôi, nàng không dám nghĩ thêm nữa.
Theo nàng biết được, trên đại lục Y Vân và đại lục Y Lan đều có rất nhiều vương công quý tộc, thích đồng thời chơi đùa mấy nữ nhân cùng một lúc, để thể hiện chỗ bất phàm của mình. Đồng thời nữ tử bị chơi đùa nếu như còn có quan hệ thân thích, thì như vậy càng thêm kích thích, loại quan hệ thân thích đó thông thường đều là mẹ con chị em hoặc là em họ chị họ, rất nhiều quý tộc quyền thế nhìn trúng cô nương mỹ mạo nào đó, nếu như những người thân như mẫu thân tỷ muội của nàng hoặc là biểu tẩu biểu muội của nàng cũng quyến rũ xinh đẹp mà nói, quý tộc sẽ gọi bọn họ tới cùng để sủng hạnh, để bọn họ tới hiện trường chỉ đạo quá trình phá trinh của thiếu nữ, thậm chí là tự mình làm mẫu để chỉ dẫn, đem thứ xấu xí của nam nhân chỉ dẫn tới địa phương bí ẩn nhất của thiếu nữ. Hiện trường đông người, tư thế có thể dùng càng nhiều, nam nhân có thể có được càng nhiều khoái cảm kích thích hơn, nghe nói như vậy có thể giảm bớt cảm giác sợ hãi của thiếu nữ, có được lạc thú càng lớn hơn, đồng thời cả quá trình đều có người chứng kiến, quý tộc cũng càng có cảm giác thành công, hơn nữa hiện trường có mặt nữ nhân có kinh nghiệm, có thể làm quý tộc hưng phấn trở lại nhanh nhất có thể, liên tục không ngừng chinh phục hoàn toàn thiếu nữ xinh đẹp.
Chẳng lẽ Dương Túc Phong tuổi trẻ như vậy mà đã dính phải loại thói xấu như vậy rồi? Với tầm mắt cao của Dương Túc Phong, mẫu thân của mình đã không còn quá nhiều sức hấp dẫn nữa, người trong họ cũng không có nữ tử quá xinh đẹp, ngược lại có hai biểu tẩu vô cùng trẻ tung xinh đẹp có khả năng bị y tuyển trúng, chẳng lẽ bọn họ đã bị ác ma triệu tập tới nơi này, chuẩn bị chỉ đạo ác ma vũ nhục mình trở thành nữ nhân chân chính? Nghĩ tới đây, Y Địch Liễu Lâm Na càng thêm thương tâm, chẳng những mình sắp bị lăng nhục, còn liên lụy tới hai biểu tẩu trẻ trung xinh đẹp.
Y Địch Liễu Lâm Na không khỏi thở dài một tiếng, chuyện đã tới nước này rồi, y muốn chơi thế nào thì cứ chơi như vậy đi! Mình cứ coi bản thân là người chết là được rồi, nàng chỉ đành ngậm nước mặt, mang theo giọng nói cầu khẩn: "Dương Túc Phong, ngươi bỏ qua cho người thân của ta đi, bất kể là ngươi muốn tư thế như thế nào, bất kể là ngươi muốn bao nhiêu lần, ta đều sẽ thỏa mãn ngươi…
Vẫn yên tĩnh…
Y Địch Liễu Lâm Na cảm giác mình như kỹ nữ đê tiện nhất, cầu xin người ta tới dày vò mình, loại tâm tình đau đớn đó làm cho nàng cảm giác như không muốn sống nữa, nàng thà mình vô duyên vô cớ chết ngay tại chỗ… Thế nhưng, vì sao vẫn cứ không có động tĩnh gì chứ? Ít nhất thì phải nên có người đưa mình lên giường chứ? Tệ nhất thì cũng phải chỉ dẫn mình tới ghế sô pha chứ? Chẳng lẽ y còn có sở thích đứng làm chuyện đó? (Thật khó tin đây là xử nữ =.= - lời biên)
Vẫn cứ yên tĩnh.
Rất lâu, rất lâu sau Y Địch Liễu Lâm Na mới nghe thấy có thanh âm hết sức thận trọng hỏi: "Y Địch Liễu Lâm Na tỷ tỷ, tỷ đang làm cái gì vậy?"
Y Địch Liễu Lâm Na cảm thấy âm thanh không đúng, đó không phải là giọng nói người thân của nàng, trong lúc kinh hãi nàng vội vàng mở to mắt ra, nhưng chỉ nhìn thấy trong phòng đúng là có ba nữ nhân đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn thân thể trần truồng của mình, nhưng bọn họ chẳng phải là người thân của mình, cũng chẳng phải là người mình quen biết. Nhìn dáng vẻ chắc hẳn là nữ nhân khác của Dương Túc Phong, dù sao thì Dương Túc Phong cũng đã không thấy bóng dáng nữa. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Y Địch Liễu Lâm Na trong đầu nổ uỳnh một tiếng, lập tức ý thức được hành động vừa rồi đã dọa cho người ta sợ phát khiếp rồi, tức thì sắc mặt đỏ bừng bừng giống như có ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội, hận không thể tìm một cái lỗ nào đó mà chui vào bên trong, vĩnh viễn không chui ra nữa. Không cần suy nghĩ, Y Địch Liễu Lâm Na chộp ngay lấy y phục của mình, xoay người một cái chạy ra bên ngoài, ai mà ngờ ngoài cửa vựa vặn có người đi vào, nàng nhào ngay vào trong lòng người đó.
"Ai vậy? Gặp phải ma à?" Người kia ngạc nhiên nói.
Y Địch Liễu Lâm Nha gần như ngất xỉu ngay tại chỗ.
Giọng của Dương Túc Phong.
Y Địch Liễu Lâm Na cực kỳ hi vọng mình thực sự có thể ngất đi, nhưng lại chẳng hề ngất đi được, ngược lại đầu óc lại càng tỉnh táo. Trong chớp mắt nàng phản ứng lại, nàng và cả người vào trong lòng Dương Túc Phong, cả thân thể trần truồng của mình đều nhào vào trong lòng Dương Túc Phong, hơn nữa bời vì lực quán tính, nàng muốn vùng ra cũng không thể vùng ra được, ngược lại càng thêm chui sâu vào lòng y.
Dương Túc Phong còn chưa nhìn thấy người trong lòng y là ai, hoang mang nhìn vào trong phòng thuận miệng hỏi: "Bên trong đang làm gì thế? Mở nhà tắm đấy à? Giữa mùa đông rét mướt thế này lại không mặc gì chạy ra bên ngoài, thuốc cảm không phải dùng tiền để mua à?"
Bỗng nhiên, y cúi đầu xuống, mới phát hiện ra là Y Địch Liễu Lâm Na, tức thì miệng há hốc ra thành hình quả trứng gà.
"Ngươi! Tránh ra! Y Địch Liễu Lâm Na vung nắm đấm đánh Dương Túc Phong, nàng đã hoàn toàn không thể khống chế được tâm tình của mình nữa rồi, chuyện này thực mất mặt nhường nào! Nàng thực sự rất muốn chết ngay tại chỗ, không còn muốn đối diện với tât cả mọi thứ sau này nữa, nàng không thể đối diện với mọi thứ sau này nữa.
Dương Túc Phong hoàn toàn bị ngây ra rồi, theo bản năng ôm lấy thân thể nữ nhân trần truồng ở trong lòng, tránh cho bản thân khỏi bị ngã, nhưng con mắt hoàn toàn dừng ở trên thân thể trần trụi kia, đây là bản năng của nam nhân, cho dù hắn muốn khống chế cũng không thể khống chế được.
"Xấu xa! Xấu xa! Xấu xa! Ngươi không phải là người! Ngươi không phải là người! Ngươi cố ý để ta bêu xấu…" Y Địch Liễu Lâm Na chỉ còn lại một suy nghĩ, đó chính là tất cả đều do Dương Túc Phong hại, mình nhất định phải đánh hắn, lấy nắm đấm đánh chết hắn…
Dương Túc Phong chả hiểu ra sao nói: "Sao ta lại làm cô bêu xấu? Tử Duyệt cô nương các nàng ấy có lòng tốt lo lắng muốn lấy viên đạn trong người cô ra, vết thương của cô không phải ở đùi sao? Thế nào mà lại cởi sạch toàn thân ra vậy? Dọa cho ta còn tưởng rằng là có nữ quỷ chuyển thế…"
Y Địch Liễu Lâm Na chỉ càm thấy trời đất xoay chuyển, toàn thân không còn chút sức lực nào nữa, nằm sát sâu trong lòng Dương Túc Phong không động đậy nữa.
Nàng còn có thể nói gì đây?
Dương Túc Phong cười khổ nói: "Bên ngoài còn có cảnh vệ khác… các nàng còn ngẩn ra làm gì? Mang khăn trải giường lại đây!"
Tử Duyệt cô nương nhếch miệng cười, cười không ra tiếng, ôm khăn trải giường tới, đem Y Địch Liễu Lâm Na từ trong lòng Dương Túc Phong kéo ra, khoác khăn trải giường lên người nàng, Y Địch Liễu Lâm Na còn mặt mũi nào thấy người khác nữa, chết cũng không chịu rời khỏi lòng Dương Túc Phong, hai tay quấn chặt lấy eo Dương Túc Phong, Dương Túc Phong đẩy hai cái, không đẩy ra được, chỉ đành cưởi khổ nói: "Nữ vương nương nương, cô thả lỏng tay ra một chút có được không, cho dù cô có thích ta, thì cũng không cần ôm chặt như thế chứ! Ái da, lưng của ta sắp bị cô đè gãy rồi… Tử Duyệt, chuyện gì thế? Trong tay nàng cầm dao bầu lấy đạn cho người ta à? Dọa cho người ta thành cái bộ dạng này…"
Tử Duyệt tủm tỉm nhếch miệng cười, nhỏ giọng nói: "Chàng còn nói được, chỉ trách thanh danh của chàng quá tệ hại! Làm cho người ta nghĩ bậy, tiến vào thì đã mang bộ dạng anh hùng cách mạng hi sinh vì nghĩa, tự mình không đếm xỉa gì cởi hết y phục ra rồi…"
Dương Túc Phong choàng tỉnh, nhịn không được ha hả cười lớn.
Thiên hạ rộng lớn, đúng là không chuyện gì không có!
Trong đầu Y Địch Liễu Lâm Na chỉ có một ý nghĩ, muốn chết.
Vẫn là Đan Nhã Huyển hiểu tâm tư nữ nhi, đi tới giúp đỡ, trước tiên dùng khăn trải giường bọc lấy Y Địch Liễu Lâu Na, sau đó quấn toàn thân thật chặt chẽ, trông như một xác ướp vậy, lúc này Y Địch Liễu Lâm Na mới chịu buông eo Dương Túc Phong ra.
Dương Túc Phong vặn eo của mình, mặt mày nhăn nhó: "Giỏi thật đấy, nữ vương thật lợi hại, sức lực của cô thật là mạnh quá!"
Tử Duyệt cô nương cũng cười mãi, nhưng lại không cười với Dương Túc Phong, đẩy y ngay ra ngoài, vừa đóng cửa vừa quát: "Chàng đáng ăn đòn, người ta thẹn chết rồi chàng còn cười người ta, xéo mau, xéo mau!"
Dương Túc Phong lúc này mới mỉm cười bỏ đi.
Y Địch Liễu Lâm Na chỉ cảm thấy chưa từng bao giờ xấu hổ như thế, tới ngay cả khăn trải giường bị lấy ra lúc nào cũng không biết, từ sau lúc đó, con mắt nàng chưa từng mở ra.
Tử Duyệt cô nương mỉm cười nói: "Cô đừng xấu hổ nữa, tướng công của chúng ta chàng không phải là kẻ xấu, cô thực sự hiểu lầm chàng rồi, nếu mà cô không xông ra ngoài, chàng sẽ chẳng thấy gì cả… ồ, để tôi giới thiệu nhé, đây là Ngả Toa Lệ Nặc muội muội, đây là Đan Nhã Huyến tỷ tỷ, cô không cần khẩn trương như vậy …."
Y Địch Liễu Lâm Na còn có thể khẩn trương gì nữa chứ, hiện giờ nàng hi vọng nhất, chính là mình hoàn toàn ngất đi, không phải đối diện với hiện thực nữa.
Tử Duyệt quan tâm nói: "Viên đạn của tôi rất sâu, chúng tôi phải giải phẫu, tôi sẽ châm gây mê cho cô trước, sau khi cô tỉnh lại, mọi thứ đã xong rồi."
Y Địch Liễu Lâm Na vội vàng gật đầu, hiện giờ nàng hi vọng nhất là mất đi ý thức, hoàn toàn mất đi ý thức.
Châm gây mê đâm vào, Y Địch Liễu Lâm Na cuối cùng hoàn toàn ngất đi, trước khi ý thức cuối cùng biến mất, nàng thiết tha mong mỏi, mình đừng tỉnh lại nữa…
Nhưng, giấc mộng dù có dài, cuối cùng cũng tới lúc tỉnh lại, tới khi đó phải đối diện với Dương Túc Phong như thế nào đây?
/769
|