Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 301

/769


Quan quân tình báo quân đoàn Lôi Đình là Mặc Nhĩ Tư thiếu tướng ngồi ở phía dưới cùng của bàn ăn, hôm nay sắc mặt của hắn hiển nhiên không được tốt lắm, đây đã là chuyện rất lâu không xảy ra rồi, ở trên đảo Lữ Tống còn chưa có chuyện gì có thể làm cho quan quân tình báo của mình xuất hiện thần sắc suy sụp như thế. Cho nên Vũ Văn Lôi Đình tỏ ra rất hiếu kỳ, không đợi đối phương mở miệng, tự mình đã lên tiếng hỏi trước: "Có chuyện gì thế? Hải quân của chúng ta lại gặp phải tổn thất rồi à?"

Trong con mắt của Vũ Văn Lôi Đình, trừ hải quân của nước Mã Toa ra, thì thực sự không có tin tức không vui nào có thể đả kích được thiếu tướng Mặc Nhĩ Tư nho nhã khéo léo nữa, mà bên trong quân đoàn Lôi Đình, càng không thể nào xuất hiện tin tức gì không vui.

Viên quan quân tình báo anh tuấn nho nhã nhỏ giọng nói: "Thành Duy Cam bị quân Lam Vũ tập kích, chúng ta có chút tổn thất."

Bước chân của Vũ Văn Lôi Đình dần dần chậm lại, nghi hoặc nhìn vị thiếu tướng điển trai, cuối cùng từ từ ngồi lên vị trí của mình, cầm lấy khăn ăn lau bàn tay, hơi chút thờ ơ nói: "Thiếu tướng thân ái, ta không nghe nhầm đấy chứ? Quân Lam Vũ tập kích thành Duy Cam à?"

Thiếu tướng Mặc Nhi Tư có chút chua xót gật đầu.

Vũ Văn Lôi Đình lúc này mới xác định chuyện này là có thật, quân Lam Vũ đúng là tập kích thành Duy Cam rồi, hơn nữa còn tạo thành tổn thất cho quân đội nước Mã Toa.

Căn cứ vào lời miêu tả của viên quan quân tình báo anh tuấn mồm miệng tường thuật, trong đêm ngày hôm trước, thành Duy Cam ở phía tây bắc đảo Lữ Tống, đã bị một nhóm nhỏ bộ đội hải quân lục chiến đội quân LamVũ tập kích và cướp bóc, bởi vì quân Lam Vũ tới quá sức bất ngờ, cho nên trú quân nước Mã Toa đương địa không phản ứng được kịp thời, nhưng sau khi quân Lam Vũ đổ bộ hành động, trú quân đương địa lập tức triển khai chiến đấu sống mái với quân Lam Vũ. Thế nhưng, trước mặt hỏa lực cường đại của quân Lam Vũ, quân đội nước Mã Toa thương vong thảm trọng mà vẫn không thể ngăn cản được bước tiến của quân Lam Vũ, bản thân quân đội nước Mã Toa tổn thất vô cùng lớn, cả một đại đội hơn ba nghìn ba trăm người, riêng bị bắn chết đã hơn hai nghìn người, số còn lại cũng quá nửa bị trọng thương, tất cả các quan quân toàn bộ trận vong trong trận chiến bùng phát không tới mười phút.

Sau khi đánh tan sự cản trở của quân đội nước Mã Toa, quân Lam Vũ tức tốc phát triển về phía trong thành, khống chế toàn thành sau đó triển khai lùng sục quy mô lớn ở trong thành, rất nhiều phần từ cốt cán thân cận với người nước Mã Toa đều bị lôi ở trong chăn ra, làm rõ thân phận, rồi xử bắn tại chỗ. Thành chủ của thành Duy Cam, minh hữu trung thành nhất của nước Mã Toa cũng bị treo cổ lên cửa thành Duy Cam, quân Lam Vũ còn lưu lại một lá thư cảnh cáo trên người hắn. Đồng thời tài sản cá nhân của thành chủ thành Duy Cam cũng bị quân Lam Vũ cướp sạch, ngay một đồng kim tệ cũng không để lại.

Quân đội nước Mã Toa ở gần đó biết tin thành Duy Cam bị tập kích, lập tức dựa theo phương thức phòng ngự mạng nhện dùng tốc độ nhanh nhất tăng viện cho thành Duy Cam, thế nhưng vẫn chậm một bước, bọn họ chỉ dùng một tiếng đống hồ đã tới được thành Duy Cam, thế nhưng khi tới nơi, lại phát hiện thành Duy Cam đã người đi lầu không, trừ thi thể của quân đội nước Mã Toa ra, thì quân Lam Vũ sớm đã biến mất tăm tích rồi.

"Đây là cái gì?" Vũ Văn Lôi Đình nhìn tờ truyền đơn còn mang vết máu đặt ở trước mặt mình.

"Đây là thư phán quyết do chính Dương Túc Phong ký." Quan quân tình báo thận trọng nói.

Vũ Văn Lôi Đình buông dao nĩa xuống, cầm lên xem qua, thần sắc tức thì trở nên giận dữ, sắc mặt đỏ bừng bừng, trong mũi phát ra tiếng hầm hừ, hắn càm giác tôn nghiêm của bản thân bị kích thích nghiêm trọng, lại có một loại cảm giác như gai đâm sau lưng.

Lại là Dương Túc Phong, tên Dương Túc Phong đáng chết!

Hiện giờ hoàng thất nước Mã Toa từ trên xuống dưới, ai nấy đều hận nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám công khai nhắc tới tên tuổi, chính là Dương Túc Phong.

Cái tên lưu manh bị bản thân người đế quốc Đường Xuyên đều cho rằng là đại ác ma, chẳng những tự mình làm hết chuyện xấu, hơn nữa còn sai thủ hạ quân Lam Vũ của mình đi gây sự khắp nơi, dùng vũ lực trấn áp từng đối thủ một, thậm chí bất chấp đối kháng với quân đội nước Mã Toa. Làm người ta buồn bực là quân đội nước Mã Toa ở trên lục địa Y Lan phong quang vô hạn, không ai địch nổi, nhưng một khi chạm phải quân Lam Vũ là lập tức gặp xui xẻo. Hạm đội Vũ Văn Phi Dương thì không cần phải nói nữa, toàn quân bị diệt. Trong trận chiến tranh đoạt đảo Sùng Minh quân đội nước Mã Toa cũng thất bại thê thảm, tới ngay cả Vũ Văn Phân Phương cũng phải nếm thiệt hại ở Bảo Ứng phủ với quân Lam Vũ, nước Mã Toa tổn thất trên mười vạn nhân viên dưới tay của quân Lam Vũ.

Mười vạn! Đây là một con số kiểu gì chứ? Quân đội nước Mã Toa từ khi khai chiến với đế quốc Đường Xuyên cho tới nay, quan binh tổn thất bởi quân đội đế quốc Đường Xuyên cũng còn chưa tới mười vạn người, cùng với tiến tuyến liên tiếp thắng lợi, cao tầng của nước Mã Toa đều lạc quan cho rằng, chỉ cần phải trả giá hơn mười vạn người nữa thôi, là có thể khống chế hoàn toàn đế quốc Đường Xuyên.

Thế mà quân Lam Vũ lại cứ nhằm đúng lúc này mà làm loạn.

Tên khốn kiếp Dương Túc Phong phong này rốt cuộc là người như thế nào đây? Y là người hay là ác ma? Ngay cả dạng chiến thành tung hoành đại lục Vũ Văn Phân Phương cũng phải chịu thiệt dưới tay thủ hạ của y, hắn thực sự là không tài nào tưởng tưởng được. Nếu như chẳng phải là những tin tức này đều là hết sức chuẩn xác, thì hắn còn cho rằng là quân Lam Vũ tung tin đồn.

Những quan quân khác trên bàn ăn đều hết sức dè dặt nhìn sắc mặt Vũ Văn Lôi Đình, xem hắn sẽ phản ứng như thế nào, nhưng Vũ Văn Lôi Đình không hể phản ứng, chỉ lạnh lùng nói: "Bọn chúng chạy còn nhanh hơn cả thỏ, phải không?"

Quan quân tình báo thầm thở dài một hơi, Vũ Văn Lôi Đình không nổi trận lôi đình, thực sự là quá tốt rồi, lập tức rối rít nói: "Đúng thế, đúng thế, khi bộ đội tăng viện của chúng ta tới nơi thì bọn chúng đã biến mất tới cái bóng cũng không thấy nữa rồi."

Vũ Văn Lôi Đình thong thả nói: "Bọn chúng không dám đối kháng với chúng ta."

Lại có quan quân tình báo đi tới, nhìn thấy tình hình trước mắt, lại mau lẹ lùi trở về.

Vũ Văn Lôi Đình vẫy tay, để tên quan quân tình báo đó tiến tới, bình thản hỏi: "Có chuyện gì?"

Quan quân tình báo nhìn qua tất cả mọi người có mặt ở đó, hơi chút do dự, ấp a ấp úng nói: "Tạp Tư… Tạp Tư Cổ Lan bị hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ tập kích…"

Trong mũi Vũ Văn Lôi Đình hừ mạnh một tiếng.

Tham mưu trưởng hồ nghi nói: "Là Tạp Tư Cổ Lan hay là thành Duy Cam?"

Tên quan quân tình báo đáp: "Là Tạp Tư Cổ Lan."

Đám quan quân nước Mã Toa ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cảm giác có chút không ổn rồi.

Căn cứ vào lời kể của quan quân tình báo, Tạp Tư Cổ Lan cũng bị một nhóm nhỏ hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ tập kích cướp bóc, trú quân nước Mã Toa ở đương địa cũng giống như thành Duy Cam vậy, tiến hành kháng cự anh dũng, một đại đội quân đội nước Mã Toa toàn bộ chiến tử, không ai sống sót mà vẫn không thể ngăn cản quân Lam Vũ tập kích. Lãnh chúa của địa khu Tạp Tư Cổ Lan cũng bị treo cổ, tài vật bị vơ vét sạch sẽ, quân Lam Vũ cũng lưu lại hiện trường thư phán quyết do Dương Túc Phong ký.

Nhưng lần này khác ở chỗ là, quân đội nước Mã Toa tới tăng viện vô cùng nhanh, chỉ cần dùng nửa tiếng đồng hồ đã chạy tới Tạp Tư Cổ Lan rồi, bọn họ may mắn đuổi kịp đằng sau hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ. Thế nhưng, khi bọn họ đang muốn chặn hải quân lục chiến đội quân LamVũ lại thì lại bất hạnh gặp phải bộ đội đoạn hậu của quân Lam Vũ phục kích, quan chỉ huy bộ đội tăng viện vừa mới xuất hiện ở trên chiến trường, thì đã bị tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ bắn chết rồi, bộ đội lập tức rơi vào hỗn loạn, trong quá trình truy kích, bọn họ còn gặp phải oanh kích từ pháo hạm của Long Nha chiến hạm quân Lam Vũ, còn cả súng máy hung mãnh trên Long Nha chiến hạm điên cuồng càn quét, kết quả là bộ đội tăng viện cũng gần như là toàn quân bị diệt, chỉ có không tới một trăm người còn sống.

"Rầm!" Vũ Văn Lôi Đình đã không còn nhẫn nại nổi nữa, đem cốc cà phê đập nát ở trên bàn.

Vũ Văn Lôi Đình tức giận cầm lấy tình báo, gầm gừ nói: "Gọi toàn bộ quan quân lại mở hội nghị! Xem xem quân đội của chúng ta đang làm cái gì đây?"

Bữa sáng ăn không xong rồi, quân đội nước Mã Toa lập tức mở hội nghị quan quân ở cấp tướng quân trở lên.

Thành Duy Cam và địa khu Tạp Tư Cổ Lạp bị tập kích và cướp bóc, đã chấn động trái tim của mỗi một quan quân nước Mã Toa ngồi đây. Hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ nhanh, chuẩn, mạnh. Làm bọn chúng nhìn là không bao giờ quên, không tìm được biện pháp giải quyết, nhưng bọn chúng rất nhanh lại may mắn, quân Lam Vũ chỉ có năng lực tập kích, mà không phải chiếm lĩnh lâu dài, đã nói rõ năng lực chiến đấu của bọn chúng vẫn là có hạn, không có lực lượng chính diện đối kháng với quân đội nước Mã Toa.

Thế nhưng, ngay đang trong lúc hội nghị, tin tức bất hạnh lại một lần nữa truyền đến. Thành Tam Bảo Nhan gần trong gang tấc cũng bị tập kích và cướp bóc, thành chủ Nạp Tá La Lạp bị treo cổ chết, tất cả tài sản hắn tích trữ cũng bị vét sạch không còn chút gì, khi bộ đội tăng viện tới thì quân LamVũ cũng sớm đã biến mất tăm tích rồi. Nạp Tá La Lạp là kẻ ủng hộ trung thành của quân đội nước Mã Toa, cũng là lão bằng hữu của Vũ Văn Lôi Đình, hai người còn có qua lại cá nhân, hiện giờ thiếu nữ Lữ Tống mỹ lệ ở trong phòng ngủ của hắn chính là do Nạp Tá La Lạp tiến cống cho hắn, Vũ Văn Lôi Đình không thể nào nhẫn nại việc bản thân bị khiêu khích được nữa.

Vũ Văn Lôi Đình mắt nheo lại nhìn chằm chằm vào thiếu tướng Mặc Nhĩ Tư, âm trầm hỏi: "Đại đội 278 đang làm cái gì vậy?"

Đại đội 278 chính là quân đội nước Mã Toa đồn trú ở thành Tam Bảo Nhan, là đại đội hùng mạnh có sức chiến đấu nổi tiếng trong quân đoàn Lôi Đình, cũng là một đơn vị bộ đội khiến Vũ Văn Lôi Đình vô cùng hài lòng, cho nên hắn mới ưu tiên trang bị cho bọn chúng hai trăm khẩu súng trường Chấn Thiên loại mới nhất, hắn không tin rằng quân Lam Vũ vẫn có thể giải quyết chiến đấu dễ dàng như thành Duy Cam.

"Bọn họ gặp phải tập kích nghiêm trọng…" Thiếu tướng Mặc Nhĩ Tư cảm thấy hôm nay có lẽ mình sống tới ngày cuối rồi.

Quan quân nước Mã Toa ngồi đó đều kinh ngạc nhìn quan quân tình báo ấp a ấp úng đem tình hình chiến đấu báo cáo ra, đều cảm thấy có chút kinh hãi, đại đội 278 chính là một trong số đại đội bộ binh có sức chiến đấu nhất của quân đội nước Mã Toa, ý chí tác chiến và kỹ thuật tác chiến của quan binh đều làm bọn chúng vô cùng yên tâm, hơn nữa còn trang bị súng trường Chấn Thiên loại mới nhất, bọn chúng không thể nào tưởng tượng được, một đại đội mãnh mẽ như vậy trong chưa tới nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã bị quân Lam Vũ đánh tan toàn bộ, người sống sót của cả đại đội còn chưa tới một trăm tên. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

Có trung tướng cao tuổi của nước Mã Toa lên tiếng hỏi: "Quân ta đồn trú ở thành Lê Nha và Vũ Đoan không có phản ứng à?"

Quan quân tình báo nhỏ giọng đáp: "Quân Lam Vũ hành động quá nhanh..."

Quân Lam Vũ hành động đúng là quá nhanh, trong hai mươi ba phút đã giải quyết chiến đấu rồi, khi bộ đội tăng viện nước Mã Toa xuất hiện ở thành Tam Bảo Nhan, bọn Sở Thiên Nhai đã rời khỏi thành Tam Bao Nhan có thời gian tới nửa tiếng đồng hồ rồi. Vào lúc đó bọn họ đang cử hành nghi thức hải táng cho mấy chiến sĩ bị hi sinh, vòng hoa cùng với thi thể của bọn họ biến mất trong đại hải mênh mông, những anh linh trường tồn.

Vũ Văn Lôi Đình phẫn nộ tới mức sắc mặt đỏ bừng, thở không ra hơi, hung dữ quát: "Truyền lệnh xuống, cắt bỏ chức vụ sư đoàn trưởng sư đoàn bộ binh 66, để hắn đi quét nhà xí. Quân Lam Vũ hành động nhanh, hành động của hắn sao chậm như thế chứ!"

Những quan quân khác tức thì không dám lên tiếng.

Từ sau khi Vũ Văn Phân Phương chịu thua thiệt với quân LamVũ ở Bảo Ứng phủ, cắt bỏ chức vụ của hai sư đoàn trưởng, quan quân nước Mã Toa đột nhiên phát hiện ra, cái vị trí sư đoàn trường thực sự là nguy hiểm nhất, bất kể lúc nào cũng có thể bị lấy mất.

Bỗng nhiên lại có một quan quân tình báo thò đầu tiến vào.

Vũ Văn Lôi Đình tức tối quát: "Lại có tin tức xấu gì nữa?"

Tên quan quân tình báo đó sắc mặt quái dị nói: "Báo cáo! Hạm đội hải quân của đại nhân La Đức Cáp Đặc đã tới thành Khuê Tùng."

Bọn chúng lúc này mới thở phào một tiếng, thì ra không phải là tin tức xấu.

La Đức Cáp Đặc chính là hộ tống vũ khí đạn dược và cấp dưỡng tới đảo Lữ Tống cho quân đoàn Lôi Đình, mặc dù hải quân quân Lam Vũ tạm thời còn chưa xuất hiện ở vùng biển phía nam đảo Lữ Tống, nhưng những thứ vũ khí trang bị và cấp dưỡng này của quân đoàn Lôi Đình là vô cùng quan trọng, không ai dám sơ xuất, nhất là trong chỗ vũ khí trang bị này có rất nhiều súng trường Chấn Thiên, cái này quân đoàn Lôi Đình khó khăn lắm mới kiếm được. Vì số súng trường Chấn Thiên này, Vũ Văn Lôi Đình thậm chí cùng cô cháu gái Vũ Văn Phân Phương làm ầm lên một trận.

Vũ Văn Lôi Đình lẩm bẩm: "Đều do đám hải quân rác rưởi! Quân Lam Vũ nói tới là tới, nói đi là đi! Nuôi bọn chúng làm cái gì?"

Những quan quân ngồi đây đều gật đầu tán đồng, từ sau khi chiến dịch đảo Sùng Minh kết thúc, hải quân nước Mã Toa bị tổn thương nghiêm trọng, không còn năng lực khống chế vùng biển xung quanh đảo Lữ Tống nữa, cho nên quân Lam Vũ mới có thể dễ dàng tiến hành đổ bộ rồi tập kích và cướp bóc, nếu có sự tồn tại của hải quân nước Mã Toa, thì quân đoàn Lôi Đình cũng không phải khốn khổ như vậy rồi.

Sau khi chiến dịch đảo Sùng Minh kết thúc, đám người La Đức Cáp Đặc và Tư Nhĩ Duy Á tiếp tục tập trung một số chiến đấu hạm, xây dựng lại hạm đội của mình, hơn nữa kiệt lực ý đồ khôi phục lại vinh quang trong quá khứ của hải quân nước Mã Toa, nhưng tạm thời bọn chúng đã không còn lực lượng tiếp cận đảo Lữ Tống nữa, chỉ có thể hoạt động ở vùng phía tây nam và phía nam của đảo Lữ Tống, chấp hành nhiệm vụ hộ tống đơn giản.

Nhìn thấy dấu hiệu Vũ Văn Lôi Đình chuẩn bị đùn đẩy trách nhiệm, những tên quân quan ngồi đây lập tức tranh nhau mồm năm miệng mười chửi bới, chỉ trích hải quân không ra sao. Đây là cơ hội tốt đùn đẩy trách nhiệm, cũng là cơ hội tốt để lấy lòng Vũ Văn Lôi Đình, bọn chúng đương nhiên là không thể bỏ qua được, đùn đẩy trách nhiệm không phải là việc vinh quang cho lắm, nhưng dưới loại trường hợp này, bọn chúng phải đem trách nhiệm gắn chết lên người hải quân, đem tư lệnh hải quân Vũ Văn Hãn Hải hoàn toàn đạp lăn ra đất, để hắn vĩnh viễn không thể trở mình được nữa.

Đây đã là bí mật không còn là bí mật trong nội bộ quân đoàn Lôi Đình.

Vũ Văn Chấn Thiên có ba người con trai, con trai lớn Vũ Văn Truyền Thuyết sớm đã bị Vũ Văn Chấn Thiên rõ ràng chỉ ra, không có hi vọng kế thừa hoàng vị. Con trai thứ hai Vũ Văn Hãn Hải vừa mới đánh trận thất bại, chính đang bị người dân chửi mắng, hiện giờ đã cụp đuôi lại rồi, nào còn dám hi vọng xa vời kế thừa hoàng vị kia chứ? Bởi thế cơ hội con trai thứ ba Vũ Văn Lôi Đình kế thừa hoàng vị là rất lớn, chỉ cần hắn biểu hiện xuất sắc ở đảo Lữ Tống, nhãn quang của Vũ Văn Chấn Thiên sẽ không thể không suy nghĩ tới sự tồn tại của hắn.

Chính đang mồm năm miệng mười biên tạo nên tội danh của hải quân, đột nhiên lại có quan quân tình báo thò đầu vào, lần này thiếu tướng Mặc Nhĩ Tư học khôn rồi, tự mình đi ra trước, nghe ngóng rõ tình hình, rồi rón rén đi vào, nhỏ giọng thì thầm bên tai Vũ Văn Lôi Đình.

Vũ Văn Lôi Đình ngạc nhiên nói: "Hả? Tích Long... Tích Long... cũng bị tập kích..."

Thiếu tướng Mặc Nhĩ Tư nhỏ giọng nói: "Hiện giờ chiến đấu còn đang tiếp tục, quân Lam Vũ bị giữ chặt rồi, sư đoàn bộ binh 61 thỉnh cầu tăng viện..."

Vũ Văn Lôi Đình lập tức phản ứng lại, trên mặt tràn đầy vẻ báo thù, tức tốc nói: "Mệnh lệnh sư đoàn bộ binh 61, không, mệnh lệnh hai sư đoàn kỵ binh 68 và 69 dùng tốc độ nhanh nhất tăng viện cho thành Tích Long!"

Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của các quan quân khác, Vũ Văn Lôi Đình trầm tĩnh nói: "Quân Lam Vũ tập kích thành Tích Long, nhưng bị chúng ta bắt được rồi, ta muốn tự mình suất quân bóp chết lũ khốn kiếp đó, ta muốn Dương Túc Phong đêm nay phải *** ra giường."

Vũ Văn Lôi Đình nói được làm được, lập tức tuyên bố tan hội, sau đó suất lĩnh chủ lực của hai sư đoàn kỵ binh dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới thành Tích Long. Thành Tích Long là một trong số những thành thị lớn nhất của Bắc Lữ Tống, bên trong tích trữ vô số tài phú, tập trung đông đảo đầu lĩnh thế lực địa phương trung thành ủng hộ nước Mã Toa, hắn dứt khoát không thể để quân Lam Vũ tập kích thành công.

Thế nhưng, đã muộn mất rồi, khi quân đội tăng viện của nước Mã Toa do Vũ Văn Lôi Đình suất lĩnh tới được thành Tích Long thì nơi này đã là một đống đổ nát, còn có thi thể quan binh quân đội nước Mã Toa nằm đầy mặt đất, cả tòa thành đều biến thành đống tan hoang trong chiến đấu mãnh liệt, rất nhiều địa phương bị pháo hạm của Long Nha chiến hạm quân Lam Vũ đánh sập, những nhân vật trung thành với nước Mã Toa bị xử tử toàn bộ, thi thể treo ngay trên cửa thành, lay động qua lại trong gió biển.

"Chó chết!" Vũ Văn Lôi Đình tuôn ra một tràng lời lẽ thô tục để phát tiết cơn giận của mình. (nguyên văn là Shit – Biên)

Suất lĩnh hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ công kích Tích Long, chính là phó trung đoàn trưởng Thần Ninh của trung đoàn hải quân lục chiến đội thứ nhất. Dựa theo chỉ thị của Dương Túc Phong, công kích thành Tích Long từ tập kích biến thành công kích ở quy mô nhỏ, hắn suất lĩnh một tiểu đoàn tăng cường của hải quân lục chiến đội, dưới sự hộ tống của năm chiếc Long Nha chiến hạm, triển khai chiến đấu kịch liệt với sư đoàn bộ binh số 62 của quân đội tinh nhuệ nước Mã Toa.

Khi Thần Ninh suất lĩnh bộ đội lên bờ liền gặp phải chút phiền toái, vừa mới bắt đầu gần như bị hỏa lực của súng trường Chấn Thiên ép cho gần như không ngóc đầu lên được, sau này dưới sự chi viện của Long Nha chiến hạm mới đổ bộ thuận lợi được, trong chiến đấu sau đó, cùng quân đội nước Mã Toa triển khai tranh đoạt qua lại, trải qua sáu tiếng đồng hồ kịch chiến, quân Lam Vũ cuối cùng cũng chiếm lĩnh được thành Tích Long, tụ tập ở trong thành Tích Long có sáu cái tên của nhân vật phái nắm quyền lực địa phương nước Lữ Tống trên thư phán quyết, hai tên bị bắn chết ngay tại chỗ, bốn tên khác bị treo cổ, quân đội nước Mã Toa bị giết chết và bị thươg lên tới trên một vạn tên.

Quân Lam Vũ cũng hi sinh hơn bốn mươi người, còn có hơn một trăm người bị thương, trong trận chiến kịch liệt, sư đoàn 62 quân đội nước Mã Toa trang bị vô số súng rãnh xoắn và súng trường Nặc Phúc Khắc, tạo thành không ít phiền toái cho quân Lam Vũ, sư đoàn bộ binh số 62 chính là sư đoàn bộ binh đầu tiên trang bị súng hỏa mai, quan binh của chúng có kỹ thuật kỹ năng sử dụng súng rất tốt, dựa vào ưu thế về mặt nhân số, bọn chúng đúng là đã phát huy được uy lực không tệ.

Giống như cảm giác bản thân bị người ta đâm cho một đao thật mạnh, nhưng lại không có cơ hội đánh trả, Vũ Văn Lôi Đình khóc không ra nước mắt, trong lòng như có ngọn lửa giận dữ đang bừng bừng thiêu đốt, nhưng lại giống như bị một cái vung úp lấy, không có cơ hội mà phát tiết. Hắn chỉ đành hướng ra phía đại hải phẫn nộ gầm lên: "Dương Túc Phong! Ngươi có bản lĩnh thì tới đây đường đường chính chính đánh với ta một trận! Lén lén lút lút còn gọi gì là anh hùng!"

Dương Túc Phong đương nhiên là không nghe thấy, y đang hứng thú xem ảnh khỏa thân của nhóm Đại Lôi Nhĩ do Lô Khắc Lôi Đế Á mang đến cho y, càng xem càng thấy tình dục khó nén, bị dục hỏa thiêu đốt, y sớm đã ôm Lô Khắc Lôi Đế Á lên giường tầm hoan rồi.

Một ngày sau, Vũ Văn Lôi Đình đích thân viết báo cáo cho hoàng đế Vũ Văn Chấn Thiên, yêu cầu ông ta phái hải quân hiệp trợ, hắn sẽ phái người tấn công đảo Sùng Minh. Nếu không, hắn không thể nào chịu được cuộc sống luôn bị người ta khiêu khích. Theo như ý của hắn, nếu như không đem quân Lam Vũ ở trên đảo Sùng Minh diệt trừ sạch, thì đảo Lữ Tống sẽ không có nổi một ngày yên bình, trên thực tế đúng là như thế. Trong quãng thời gian sau đó, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ không ngừng quấy nhiễu một một thành thị ven biển đảo Lữ Tống, tới lui không có dấu hiệu gì, làm quan quân của quân đoàn Lôi Đình bực bội không thôi, chỉ đành mỗi ngày đều phụ trách dọn dẹp thi thể của các chiến hữu.

Vũ Văn Chấn Thiên không đáp lại một cách rõ ràng, vì thế Vũ Văn Lôi Đình quyết định mạo hiểm, đơn độc phát động chiến dịch thu phục đảo Sùng Minh, sau này được gọi là trận chiến tranh đoạt đảo Sùng Minh lần thứ 2, lại là một trận chiến thảm liệt.

Bất quá lúc này Dương Túc Phong còn chưa biết Vũ Văn Lôi Đình muốn mạo hiểm, y đang rụt đầu trong hoàng cung Tinh Tuyệt của nước Lâu Lan, né tránh gió lạnh cắt da ở bên ngoài, lại một lần nữa thưởng thức ảnh khỏa thân của đám Đại Lôi Nhĩ, nằm ở bên người y là Lô Khắc Lôi Đế Á đã thỏa mãn lăn ra ngủ. Nữ nhân có dã tâm có dục vọng này sau khi biết mình được chính thức bổ nhiệm làm nữ vương nước Lâu Lan, trở nên ngoan ngoãn giống như mèo Ba Tư vậy, bảo gì nghe nấy, cấp cho Dương Túc Phong vô hạn hoan lạc, quả thực là như muốn làm y tan chảy.

Chỉ đáng tiếc, trời vừa sáng, y đã phải nói lời tạm biệt với nàng rồi.

Thuyền của thập tứ công chúa đế quốc Đường Xuyên đã tới cảng Mễ Luân, sắp lên bờ địa khu Mỹ Ni Tư, y là đại đô đốc Y Vân, về tình về lý đều phải trở về địa khu Mỹ Ni Tư nghênh tiếp thập tứ công chúa.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status