Cảng Mễ Luân, địa khu Mỹ Ni Tư, ngày 20 tháng 1 năm 1730 thiên nguyên.
Mặt trời giữa trưa vô cùng tươi đẹp, ánh nắng chan hòa chiếu lên mặt biển Linh Đình Dương lấp lánh sóng nước. Bầu trời phẳng lỳ như gương, mênh mông bao la, xanh thẳm vô cùng, một chút tạp chất cũng không hề có, phảng phất như cảm thụ được uy nghiêm của công chúa, Linh Đình Dương ngày thường sóng cả cuộn trào kiêu ngạo bất kham, hôm nay lại trở nên yên bình một cách đặc biệt, thậm chí tới sóng nhẹ cao tới hai mươi centimet cũng chẳng có, chỉ có sóng nhẹ mỹ lệ thỉnh thoảng gợn lên lăn tăn, cả mặt biển bằng phẳng mềm mại giống như tấm thảm lông cừu màu xanh lam loại tốt nhất, kéo dài tới tận chân trời.
Dưới sự hộ tống của mấy chiếc Long Nha chiến hạm của hạm đội số 7 hải quân quân Lam Vũ, chiến thuyền siêu kích cỡ do Long gia đặc biệt chế tác chầm chậm dừng lại ở bến tàu của cảng Mễ Luân. Trải qua trang điểm tỉ mỉ, khôi giáp vũ khí đều mới tinh, quan binh Thanh Nhan Phi Ưng bộ hạ của Điệp Phong Vũ nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi hoa thuyển, tản ra bốn phía, phong tỏa chặt chẽ lấy các con đường của cảng Mễ Luân
Dựa theo mệnh lệnh của Điệp Phong Vũ, Thanh Nhan Phi Ưng phải phong tỏa toàn bộ cảng Mễ Luân, không cho người ra vào, thế nhưng hành động của bọn họ bị thiếu tướng Đặc Lan Khắc Tư quan tư lệnh hạm đội thứ bảy quân Lam Vũ lễ độ mà uy nghiêm ngăn cản, hắn cự tuyệt để Điệp Phong Vũ phong tỏa cả cảng Mễ Luân, hắn chỉ đồng ý phong tỏa ba cầu tàu gần đó, cho dù thêm một cái cầu tàu cũng không cho.
"Ngươi làm thế là miệt thị công chúa." Điệp Phong Vũ rất không khách khí nói, nàng cho rằng đây là quân Lam Vũ muốn hạ uy của thập tứ công chúa. Từ trước tới nay, ấn tượng của tướng lĩnh quân Lam Vũ với thập tứ công chúa luôn không được tốt lắm, bởi vì đế quốc triều đình luôn dựa vào danh nghĩa của nàng bắt chẹt địa khu Mỹ Ni Tư, kết quả bị Dương Túc Phong nhiều lần cự tuyệt, chuyện này mặc dù trách nhiệm không phải ở thập tứ công chúa, nhưng tướng lĩnh quân Lam Vũ cho rằng, thập tứ công chúa chính là hồng nhan họa thủy, rất nhiều người trong lòng đều không hoan nghênh nàng tới, Điệp Phong Vũ cảm thấy Đặc Lan Khắc Tư chính là đại biểu trong số đó.
"Trong phạm vi cảng Mễ Luân, an toàn của công chúa do ta phụ trách." Đặc Lan Khắc Tư đúng mực thỏa đáng nói, đối với hành động cáo mượn oai hùm của Điệp Phong Vũ, hắn thấy nhiều lắm rồi, nếu không cũng chẳng tự mình rời khỏi đại học hải quân đế quốc, một mình chạy tới hải vực Sở La Môn làm hải tặc, hiện giờ trong khu vực quân Lam Vũ khống chế, còn xuất hiện loại chuyện như thế này, đương nhiên là hắn không thể chấp nhận được. Hơn nữa, cảng Mễ Luân chính là hải cảng trọng yếu nhất lớn nhất phía tây Mỹ Ni Tư, hàng hóa vận chuyển tới hàng vạn tấn, hắn tuyệt đối không cho phép phong bế cả cửa càng, lỡ việc vận chuyển thương nghiệp bình thường.
Điệp Phong Vũ hung hăng nhìn hắn, phảng phất như muốn giết hắn vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Đặc Lan Khắc Tư lạnh nhạt không chịu nhún nhường, một bước không lùi.
Trong lòng Điệp Phong Vũ giống như mọc một cái gai, đi tới địa bàn của Dương Túc Phong đã cảm thấy không thoải mái rồi, nhất là ở Bảo Ứng phủ tận mắt thấy sự cường đại của quân Lam Vũ, không ngờ lại có thể dùng ít thắng nhiều đánh bại quân đội nước Mã Toa vô địch, nàng càng cảm thấy rất không thoải mái, giống như bản thân thoáng một cái bị đối phương dẫm dưới lòng bàn chân vậy. Nàng cần phải thể hiện một chút uy thế của bản thân, thể hiện sự tồn tại của bản thân, thể hiện sự tồn tại của bản thân là hậu nhân của Nhạc Thần Châu. Thế nhưng, rất rõ ràng rằng quân Lam Vũ từ trên xuống dưới tựa hồ không có nhiều thiện cảm lắm với nàng, thậm chí còn mang theo một chút thù hận không lộ ra bên ngoài.
Điều này là hiển nhiên thôi, ở Bảo Ứng phủ nàng thiếu chút nữa giết chết Dương Túc Phong, món nợ này Dương Túc Phong không thể quên, những tướng lĩnh cao cấp của quân Lam Vũ này cũng không thể quên, cho dù muốn quên cũng không quên được, trận chiến chửi bới giữa Tài Tiêm Tiêm và Điệp Tư Thi, sớm đã đem mỗi một chi tiết, thậm chí mỗi một ánh mắt của những người có mặt ở nơi đó đều miêu tả sống động như thật, làm người ta cảm giác tự mình chứng kiến, thấy là khó quên.
"Được! Là ngươi nói đấy nhé!" Điệp Phong Vũ chỉ đành rút lui, nghiến răng nghiến lợi nói, trừ phi nàng để thập tứ công chúa cứ ở lỳ mãi trên hoa thuyền không xuống, nếu không thì chỉ đành nhường nhịn. Chỉ đáng tiếc hoa thuyền đã phiêu bạt trên Linh Đình Dương đã rất nhiều ngày rồi. Thập tứ công chúa ở trên thuyền đã tới phát ngán, hết sức mong ngóng được trở về trên lục địa.
"Đương nhiên là ta nói rồi." Đặc Lan Khắc Tư lạnh lùng nói, trên mặt không có chút tình cảm nào, hắn thực sự là không có chút hảo cảm nào với Điệp Phong Vũ. Nếu như chẳng phải bởi vì nguyên nhân lễ nghi, hắn thậm chí không muốn xuất hiện ở loại trường hợp như thế này. Điều ấy chẳng phải bởi vì nguyên nhân Điệp Phong Vũ từng muốn giết chết Dương Túc Phong, mà là bời vì chuyện của thập tứ công chúa, triều đình đế quốc cứ luôn dây dưa lằng nhằng với Dương Túc Phong, hao phí không ít tinh lực của Dương Túc Phong, hắn chẳng muốn để Dương Túc Phong tham dự vào loại chuyện như thế này, lãng phí thời gian tranh bá thiên hạ.
Trong con mắt của Đặc Lan Khắc Tư, công chúa chính là một món đồ trang sức, căn bản chẳng có tác dụng thực chất nào, chỉ có súng trường đại pháo mới là thực tế nhất. Quan điểm của hắn lưu truyền rất rộng trong quan quân cao tầng của quân Lam Vũ. Đám người Phất Lai Triệt càng công khai phụ họa quan điểm của hắn từ đầu tới đuôi, cho rằng Dương Túc Phong chẳng cần hao phí bất kỳ chút tinh lực nào vì chuyện này.
Được lão thái giám dìu đỡ, thập tứ công chúa chậm rãi đi xuống hoa thuyền.
Dưới ánh mặt trời buổi chiều chiếu rọi, thập tứ công chúa được dày công trang điểm trông diễm lệ vô song, chiếc váy dài trắng muốt khẽ chạm mặt đất, chiếc mũ thêu hoa màu trắng, còn có cả găng tay màu trắng mỏng manh, đều là trang phục xuất hành tiêu chuẩn của công chúa hoàng gia, phối hợp với tư sắc nổi danh trên bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc của nàng, tức thì càng trở nên xinh đẹp không gì sánh bằng, đoan trang mà trầm tĩnh lại xinh đẹp rạng ngời, làm người ta không dám ngước mặt lên nhìn. Mắt thấy phương dung của thập tứ công chúa, tới ngay cả Đặc Lan Khắc Tư cao ngạo cũng khiêm nhường cúi đầu xuống, từ xa xa hơi khom lưng hướng công chúa.
Trải qua hơn một tháng bôn ba đường dài, thập tứ công chúa cuối cùng cũng bước lên đất đai của Mỹ Ni Tư, nàng cũng là công chúa đế quốc đầu tiên từ khi đế quốc Đường Xuyên thành lập tới nay đi tới địa khu Mỹ Ni Tư. Vào quá khứ năm mươi năm trước, đừng có nói công chúa hoàng thất chí cao vô thượng của đế quốc Đường Xuyên, cho dù là thành viên hoàng thất cấp thấp nhất cũng chưa từng xuất hiện ở địa khu Mỹ Ni Tư, cho dù là thành viên hoàng tộc chi thứ.
Thập tứ công chúa đột nhiên phát hiện dự đoán của mình hơi có một chút ít sai lệch.
Nàng cho rằng cảng Mễ Luân nhất định tụ tập rất nhiều đoàn người hoan nghênh, đang reo hò hoan nghênh nàng tới, trong tiếng quân nhạc hùng tráng mạnh mẽ, Dương Túc Phong sẽ chậm rãi quỳ ở trước mặt nàng, nghênh tiếp nàng tới. Lúc đó, tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô tiếng hét hò nhất định sẽ vang khắp cả cảng Mễ Luân, thậm chí còn có tiếng còi của cảnh sát, đám đông sẽ tỏ ra điên cuồng, mất đi lý trí bởi vì nàng tới.
Thế nhưng tình huống trước mắt làm nàng có hơi chút thất vọng, cảng Mễ Luân chẳng hề có đám đông hoan nghênh, cũng chẳng có đội quân nhạc, càng chẳng nhìn thấy bóng người Dương Túc Phong, chỉ có hơn mười quan viên Dương Túc Phong phái tới nghênh tiếp nàng với một số quan viên đương địa, tới ngay cả cảnh vệ cũng rất ít. Hơn nữa đứng cũng rất xa. Không xa nơi cầu tàu nàng xuống thuyền, tựa hồ còn náo nhiệt hơn cả chỗ nàng tới, công nhân vận chuyển hàng hóa liên miên không dứt, rất nhiều người đang hò hét ra hiệu, đem từng món hàng lớn vận chuyển lên thương thuyền, bọn họ đối với việc công chúa tới tựa hồ tỏ ra chẳng chút bận tâm, đương nhiên, thập tứ công chúa cho rằng nguyên nhân là bọn họ không biết thân phận của mình.
Quan viên chủ yếu quân Lam Vũ nghênh tiếp thập tứ công chúa tới ở cảng Mễ Luân, có Tiêu Phương Tạ - phó chủ nhiệm hành chính và ủy viên hội phủ đại đô đốc Y Vân, Uyển Lăng Nguyên, Đới Dương Sâm và Điệp Vân Phong - nhóm tam hùng của quân Lam Vũ ở Dương Xuyên đạo, nhân vật đại biểu của quân đội chính là thiếu tướng Đặc Lan Khắc Tư quan tư lệnh hạm đội thứ 7 hải quân quân Lam Vũ, thượng tá Hoàn Nhan Phi Ưng trung đoàn trưởng của trung đoàn đệ tứ hải quân lục chiến đội.
Thập tứ công chúa hơi bình ổn lại tâm tình bị ghẻ lạnh của mình, mang theo nụ cười nhẹ nhàng rất tự nhiên đi tới giữa đoàn người, tiếp thụ lễ hôn tay của các quan viên quân Lam Vũ, đây là lễ nghi rất cổ xưa, cũng chẳng biết là bắt đầu lưu truyền từ bao giờ, cho nên mặc cho thập tứ công chúa không thích lắm, nhưng nàng cũng phải mặc vào găng tay do tơ tằm dệt nên. Hi vọng bọn họ hôn chỉ là găng tay của mình, mà không phải là tay của mình.
Mễ Nặc Tư Lương Cách đương nhiên là đi theo cả quá trình, giới thiệu thân phận mỗi một người với thập tứ công chúa.
Thập tứ công chúa rất chú ý tới đồng phục thiếu tướng hải quân trên người Đặc Lan Khắc Tư. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy quan chỉ huy cao cấp của quân Lam Vũ, lần đầu tiên nhìn thấy quân trang chính thức của bọn họ, mà không phải là đồng phụ tác chiến loang lổ màu sắc. Trong con mắt của nàng, nàng thấy đồng phục của quân Lam Vũ vô cùng đặc biệt, hoàn toàn khác với đồng phục của các quốc gia khác, cho người ta một cảm giác vô cùng mới mẻ, nàng rất hoài nghi cách thức của những đồng phục này xuất phát từ kiến nghị của Dương túc Phong, y làm sao có thể hiểu được thiết kế cả một hệ thống quân phục khác biệt như vậy, đây tuyệt đối là chuyện không hề dễ dàng.
Đồng phục của thiếu tướng hải quân Đặc Lan Khắc Tư chính là màu xanh thẫm, trông đơn giản mà phẳng phiu, trên quân hàm chỉ có một ngôi sao vàng nho nhỏ, còn có một bông lúa màu hoàng kim, vô cùng đơn giản, ngược lại quân hàm trên đồng phục thượng tá hải quân lục chiến đội của Hoàn Nhan Phi Ưng thì phức tạp hơn nhiều, có hai ngôi sao và hai vạch thẳng, nếu mà không biết thân phận, nàng còn cho rằng Hoàn Nhan Phi Ưng mới là quan tư lệnh của hạm đội thứ 7 hải quân quân Lam Vũ.
"Thiếu tướng Đặc Lan Khắc Tư, ta cảm thấy vô cùng đau buồn vì sự hi sinh của phụ thân ngươi, ông ta là tướng quân hải quân đế quốc anh dũng nhất, xuất sắc nhất." Thập tứ công chúa chân thành nói, đây là tình cảm chân thật lộ ra của nàng, sau khi biết được thiếu tướng hải quân Đặc Mạt Khắc chiến tử, đúng là nàng cảm thấy vô cùng đau buồn, khi đó, cho dù là nàng còn chưa hiểu chiến tranh, cũng biết hạm đội Bắc Hải của đế quốc Đường Xuyên đã không còn thuốc chữa rồi.
"Không, người chỉ anh dũng nhất, mà không phải là xuất sắc nhất." Đặc Lan Khắc Tư lạnh nhạt nói.
Thập tứ công chúa rõ ràng có chút kinh ngạc, cánh môi mỏng khẽ hé ra, hơi chút hoang mang nhỏ giọng hỏi: "Vì sao vậy?"
Nàng chưa từng nghe nói có người phủ nhận phụ thân của mình.
Đặc Lan Khắc Tư không để ý tới sự kinh ngạc của thập tứ công chúa, càng không quan tâm tới ánh mắt khinh bỉ của Điệp Phong Vũ, chỉ lạnh nhạt đáp: "Bởi vì người thua hải tặc Ca Âu."
Thập tứ công chúa bảo trì trầm mặc.
Giọng nói của Đặc Lan Khắc Tư đột nhiên đề cao, âm thanh mặc dù vẫn lạnh nhạt, nhưng tràn ngập lòng tin làm người ta không thể nghi ngờ, chậm rãi nói: "Tôi mới là người xuất sắc nhất, tôi nhất định sẽ treo cổ toàn bộ những tên hải tặc Ca Âu ở trên hải dương."
Thập tứ công chúa lại lần nữa tỏ ra có chút kinh ngạc, tựa hồ thấy loại tự khen mình của Đặc Lan Khắc Tư tỏ ra có chút không thích ứng lắm, nhưng vẫn giữ nụ cười ngọt ngào bình thản, giọng nói bình tĩnh mà ôn hòa: "Thiếu tướng Đặc Lan Khắc Tư, ta chúc ngươi thành công, tới khi đó, ta mới tán dương ngươi là tướng quân xuất sắc nhất, ngươi khẳng định sẽ thành tướng quân xuất sắc nhất."
Đặc Lan Khắc Tư không đổi sắc mặt nói: "Cám ơn công chúa."
Thập tứ công chúa mỉm cười gật đầu.
Đặc Lan Khắc Tư xoay người rời đi.
Điệp Phong Vũ ở bên cạnh khẽ nói: "Tên gia hỏa này thật là cuồng vọng, không ngờ ngay cả phụ thân của mình cũng coi thường."
Thập tứ công chúa khẽ mỉm cười không tán đồng, mày hơi cau lại, như có điều gì suy nghĩ, nói: "Thế sao? Ta không cảm thấy thế, ta thấy hắn nhất định sẽ trở thành tướng quân xuất sắc nhất. Người của quân Lam Vũ, hình như đều có sự kiêu ngạo này, kiêu ngạo vô hình trung hiểu lộ ra, A Ba Đốn chỉ là một tiểu đoàn trưởng hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, mà không hề để Long gia quân vào trong mắt, ngay cả Long Lân cũng chẳng nhìn thẳng… có thể ngươi cảm thấy không quen, nhưng theo ta thấy, lại rất bội phục, đế quốc có bao nhiêu người dám liếc xéo Long Lân chứ?"
Điệp Phong Vũ nhíu mày lại, lạnh lùng nói: "Bọn chúng thì có gì ghê gớm, chỉ là học được cái tật của Dương Túc Phong, cuồng vọng tự đại, coi trời bằng vung, cho rằng mình có thể khống chế tất cả…"
Thập tứ công chúa trầm ngâm chốc lát, lặng lẽ lộ ra một nụ cười khổ sở, bất đắc dĩ nói: "Nhưng chính con người cuồng vọng tự đại đó, lại làm cho rất nhiều người chẳng thể làm gì, hận tới ngứa răng ngứa lợi, chỉ là không có cơ hội phản kháng."
Điệp Phong Vũ lạnh lùng nói: "Thần chẳng thèm sợ y."
Thập tứ công chúa lặng lẽ nói: "Có lẽ là thế, nhưng ngươi không thể không thừa nhận, bọn họ xưa nay thực sự chưa từng sợ chiến đấu, so với rất nhiều tướng quân của chúng ta còn giỏi hơn nhiều. Nếu như mỗi một quan binh của quân đội Đường Xuyên chúng ta cũng có thể giống như bọn họ, thì chúng ta, có lẽ đã không cần phải tới địa khu Mỹ Ni Tư rồi…"
Điệp Phong Vũ im lặng.
Cùng với việc quân đội đế quốc Đường Xuyên không ngừng bại trận, rất nhiều người đế quốc Đường Xuyên đều mất đi lòng tin với quân đội đế quốc Đường Xuyên rồi, bao gồm cả hoàng đế Đường Minh ở trong đó, cũng đã không ôm bao nhiêu hi vọng đối với tình hình chiến đấu rồi. Kinh đô Ni Lạc Thần rất nhanh sẽ thành một tòa cô thành, một tòa cô thành bị quân đội nước Mã Toa bao vây trùng trùng. Nó có thể kiên trì được bao nhiêu, chẳng ai biết được, nhưng bị đánh hạ là chuyện không phải nghi ngờ.
Sau trận kịch chiến ở Bảo Ứng phủ, cả đoàn người thập tứ công chúa vừa đánh vừa lui, mau chóng tiến vào Anh Xuyên đạo do Long gia khống chế, đồng thời nghỉ ngơi chỉnh đốn quân đội ở đó, vỗ về thương binh, xử lý hậu sự, kết quả năm mới tới rất mau. Long gia hùng cứ ở Anh Xuyên đạo lâu tới sáu mươi năm cử hành nghi thức hoan nghênh thập tứ công chúa long trọng, phô trương xa xỉ hết sức có thể, để chứng minh Long gia còn có năng lực tác chiến tới cùng với quân đội nước Mã Toa.
Thế nhưng, ở đằng sau lời hứa hẹn đường hoàng long trọng, là không khí ảm đạm bị che dấu đi, tới ngay cả thập tứ công chúa cũng có thể nhìn ra được, người lãnh đạo cao tầng của Long gia, trừ những nhân vật quan trọng trong quân đội như Long Lân ra, thì những người khác, bao gồm cả gia chủ Long Cửu Trọng cũng tỏ ra tương đối bi quan với tình hình chiến sự trong tương lai, thậm chí thấy ngay cả Sơn Hải Quan cũng không thể cố thủ, hình thành sự đối lập rõ ràng với sự kiên quyết chủ chiến của đám người A Ba Đốn của quân Lam Vũ.
Thập tứ công chúa im lặng khe khẽ lắc đầu, trong mắt có ánh lệ trong suốt lóe lên.
Điệp Phong Vũ cũng khẽ buông một tiếng thở dài, miệng cảm thấy chua xót vô cùng, muốn nói gì đó nhưng không thể nói ra được.
Chuyện thập tứ công chúa cũng có thể nhìn ra được thì Điệp Phong Vũ càng nhìn ra được, Long gia đã là cung cứng giương hết sức rồi, muốn hi vọng vào bọn họ phục hưng đế quốc là tuyệt đối không thể được, vừa mới trong quá khứ ba năm trước, đế quốc Đường Xuyên còn khổng lồ to lớn, không thể xúc phạm, nhưng chỉ thời gian ba năm trôi qua, đã rơi xuống mức bị ai thấy cũng coi thường, nàng làm sao mà không cảm khái được.
"Công chúa, nơi người nghỉ lại là ở khách sạn Đế Hào." Giọng nói của Mễ Nặc Tư Lương Cách lặng lẽ cắt đứt sự trầm mặc của hai người.
Dưới sự chỉ dẫn của Mễ Nặc Tư Lương Cách, thập tứ công chúa tiến vào khách sạn Đế Hào của cảng Mễ Luân.
Khách sạn Đế Hào của cảng Mễ Luân chính là chi nhánh khách sạn Đế Hào của Cách Lai Mỹ, giữ sự trang trí bố cục y hết như khách sạn chính, các loại phương tiện dụng cụ đều tương đối hào hoa, nhưng chủ nhân của nó, lại đã chẳng phải là chủ nhân ban đầu nữa, mà là bà chủ Ngu Mạn Ái của thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường. Nàng dựa vào buôn lậu mà phát tài phát thế, thấy Dương Túc Phong đối với đoạn quá khứ ở khách sạn Đế Hào còn rất có có cảm tình, vì thế dứt khoát mua tất cả phân hiệu của khách sạn Đế Hào, tự mình kinh doanh, nghe nói hiệu quả cũng không tệ.
Mặc dù biết rõ quan hệ mờ ám của Dương Túc Phong và Ngu Mạn Ái, nhưng quân LamVũ keo kiệt vẫn không nỡ tiêu tiền, bọn Tiêu Phương Tạ chỉ bao lấy gian phòng ba tầng lầu ở khách sạn Đế Hào, làm nơi cư trú tạm thời của thập tứ công chúa. Nhưng khách sạn Đế Hào tổng cộng có chín tầng, cũng chính là nói đã bao mất một phần ba. Ở trong đại sảnh của khách sạn, những người khác khác vẫn qua lợi không ngớt, cùng với kinh tế của địa khu Mỹ Ni Tư hưng thịnh, chuyện làm ăn của khách sạn Đế Hào luôn làm người ta hâm mộ.
Điệp Phong Vũ lại một lần nữa biểu thị sự bất mãn mạnh mẽ, bởi vì quân Lam Vũ nên bao cả tửu ****, thì an toàn của thập tứ công chúa mới được bảo đảm.
Đặc Lan Khắc Tư lạnh nhạt nói: "Được thôi! Cô phụ trách trả tiền nhé!"
Điệp Phong Vũ chỉ đành hung dữ trừng mắt nhìn hắn một cái.
Nàng không thể nào tưởng tượng được quân Lam Vũ còn có tên gia hỏa keo kiệt và vô sỉ như vậy, hơn nữa còn là quan tư lệnh của hạm đội hải quân, mặc đồng phục thiếu tướng phẳng phiu khiến người ta hâm mộ. Nhưng việc làm của hắn, lại giống như thần giữ của vắt cổ chày ra nước. Đương nhiên, nàng sẽ không trách Đặc Lan Khắc Tư vô lễ, nàng tin rằng, tất cả những điều này đều được Dương Túc Phong chỉ thị. Dương Túc Phong cố ý thông qua phương thức này đả kích tâm linh cao ngạo của thập tứ công chúa.
Đại sảnh của khách sạn Đế Hào có rất nhiều người ra ra vào vào, rất nhiều người đều nhìn thấy thập tứ công chúa đi vào. Bà chủ Ngu Mạn Ái của khách sạn Đế Hào mỉm cười chờ đợi, nàng mặc một chiếc áo sườn xám màu vàng nhạt, trông diễm lệ mà cao quý, lại muôn vẻ phong tình, làm người ta ngây ngất, động tác của nàng tự nhiên mà lại đúng mực, nhiệt tình mà lại thân thiết, nàng chủ động nắm tay thập tứ công chúa, giống như tỷ muội thân thiết nhất, đem nàng dẫn tới gian phòng tổng thống của mình.
Đối với những lời đồn đại về Dương Túc Phong và Ngu Mạn Ái, thập tứ công chúa cũng đã sớm nghe qua, lúc này không khỏi để ý tới nàng, chỉ thấy Ngu Mạn Ái mặc chiếc sườn xám màu vàng nhạt, đem toàn thân trên dưới bao phủ trong màu vàng cao quý trang nhã, chiếc cổ thiên nga ưu nhã mang một chiếc vòng trân châu trắng bóng, trân châu tròn trịa, ánh sáng lóng lánh ở trước ngực thấp thoáng chiếu lên làn da ngọc ngà trắng như tuyết mềm mại vô cùng, mái tóc mây đen nhánh buông xõa tự nhiên ở trên vai, bầu ngực ưỡn cao đầy đặn, nhấp nhô theo nhịp thờ của nàng khêu gợi mê người vô cùng. Dưới chiếc váy bó vừa vặn làm nổi bật lên chiếc eo nhỏ nhắn mềm mại vừa một vòng tay, cùng với cặp mông vểnh tròn lẳn.
Ở phía dưới mép chiếc sườn xám màu vàng, chỉ vừa vặn che đi cặp đùi, lộ ra chiếc đầu gối tròn sáng mịn và đôi chân nhỏ đường nét ưu mỹ, mang lại cho người ta một mỹ cảm nhu hòa mà ấm áp, đó là phong tình vũ mị mà chỉ nữ nhân thành thục mới có, yêu diễm lả lơi, trong nụ cười ẩn chứa muôn vẻ phong tình, làm dục vọng người ta tăng vọt, nhưng động tác lại mang dáng dấp ưu nhã ung dung cao quý, làm người ta không dám xâm phạm.
Ngu Mạn Ái tựa hồ hiểu được tâm lý của thập tứ công chúa, bình thản nói: "Công chúa, tôi xuất thân hồng trần, thân phận ti tiện, làm công chúa chê cười rồi."
Thập tứ công chúa rất chân thành nói: "Cô là con gái nuôi của tướng quân Thượng Quan Lâm, làm sao thân phận có thể ti tiện được chứ?"
Ngu Mạn Ái chỉ khẽ mỉm cười không nói gì cả.
Rất nhiều lúc, con gái nuôi chẳng phải là một cái tên dễ nghe cho lắm, quá nửa là từ thay thế cho tình phụ tình nhân, nhưng thập tứ công chúa hiển nhiên là không hiểu hàm nghĩa ở trong đó, nàng cũng không cần phải giải thích nữa.
Trong đại sảnh của khách sạn Đế Hào, các vị khách nhìn thấy sự xuất hiện của ba tuyệt sắc mỹ nữ, đều lần lượt chen lấn ở bên cạnh, có một số người thậm chí nhìn ra thân phận của thập tứ công chúa, rối rít gọi bạn gọi bè, muốn cùng chứng kiến phương dung. Khách nhân tập trung ở trong đại sảnh càng ngày càng nhiều, Điệp Phong Vũ thực sự lo lắng bên trong đó có thể có thích khách, nhưng Đặc Lan Khắc Tư lại chẳng hề để tâm. Trên thực tế, những người khách đó đều rất thân thiện và lễ phép bỏ mũ của mình xuống, sau đó khom lưng hành lễ với công chúa, loại lễ mạo xuất phát từ nội tâm này làm Điệp Phong Vũ cảm thấy kinh ngạc.
Căn cứ vào nghiên cứu kết luận của Điệp Tư Thi, sinh sống ở địa khu Mỹ Ni Tư đều là người man mọi, bọn chúng chỉ biết sử dụng bạo lực dã man chiếm hữu nữ nhân, cho nên mới có thể như si như cuồng đi theo tên điên Dương Túc Phong cướp bóc đốt phá cả thế giới này. Nhưng hiện giờ xem ra, những người khác này tố chất tựa hồ so với nội địa đế quốc còn tốt hơn một chút.
Thập tứ công chúa cũng hơi khom lưng xuống, lộ ra nụ cười đầy thành ý với bọn họ.
Nàng có thể cảm giác được, đây là sự tôn trọng chân thật phát ra từ trong lòng đối phương, có lẽ bọn họ chỉ xuất phát từ sự tôn trọng với một cô gái xinh đẹp, mà không phải là thân phận công chúa của nàng, nhưng sự tôn trọng bình thường đó, làm nàng cảm thấy vô cùng mới mẻ. Đã không còn ức chế như khi ở kinh đô Ni Lạc Thần nữa, cho dù nàng ở nơi đó nàng được vô số người tôn kính, thì đó cũng là bởi vì quyền lực của hoàng thất tạo nên.
Khi từ bậc thang đi lên phòng, Điệp Phong Vũ và Đặc Lan Khắc Tư lại một làn nữa tranh cãi kịch liệt, thì ra là vị quan tư lệnh hạm đội thứ 7 này cảm thấy Điệp Phong Vũ không cần phải mang theo nhiều người như vậy, yêu cầu nàng lựa chọn hai trăm binh sĩ tinh nhuệ nhất đảm nhận nhiệm vụ cảnh vệ là được rồi, sáu trăm binh sĩ khác thì đơn độc hành động, đừng có đem mỗi một ngóc ngách của khách sạn Đế Hào chiếm cứ, làm cho khách bất tiện và khẩn trương.
Điệp Phong Vũ không làm, bởi vì cho rằng Dương Túc Phong có ý đồ khác, quá sức coi thường an toàn của công chúa, thậm chí không đếm xỉa tới uy nghiêm của thập tứ công chúa.
Đặc Lan Khắc Tư không chút cố kỵ ánh mắt nghi hoặc của thập tứ công chúa, lạnh lùng nói với Điệp Phong Vũ: "Phong lĩnh có ý đồ gì chứ? Giết chết các ngươi à? Nếu chúng ta mà muốn ra tay, thì cho dù có có tám nghìn người, ta cũng có thể giết chết hết toàn bộ, cô có biết cảng Mễ Luân có bao nhiêu quân Lam Vũ không? Ta nói cho cô biết, chỉ riêng hạm đội thứ bảy của bọn ta đã có bảy nghìn người, còn cả sáu nghìn người của hạm đội Trát Lan Đinh, còn có ba nghìn chín trăm người của trung đoàn hải quân lục chiến, cho dù chúng ta không cần dùng súng, lấy nắm đấm cũng có thể tiêu diệt được các ngươi, cô có là cái quái gì chứ?"
Điệp Phong Vũ cảm thấy bản thân bị người ta vũ nhục, trong lúc tức giận, rút bội kiếm ra muốn cùng Đặc Lan Khắc Tư quyết đấu ngay tại chỗ.
Đặc Lan Khắc Tư vui vẻ nhận lời, cũng rút bội kiếm ra.
Thập tứ công chúa không nói gì cả, nhưng ánh mắt hơi chút thất lạc, nhìn hai người mà không biết phải xử lý như thế nào.
/769
|