Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 303

/769


Trên cầu thang vốn vô cùng rộng rãi, bởi vì một nữ tướng quân trẻ tuổi cao quý và một nam tướng quân trẻ tuổi anh tuấn đều rút trường kiếm của mình ra, đối đầu với nhau, cho nên không gian trở nên có chút chật hẹp, rất nhiều vị khách trong đại sảnh đều ngạc nhiên mà tò mà nhìn cảnh phát sinh ra trên cầu thang.

Ngu Mạn Ái khẽ mỉm cười, đi vào giữa truờng kiếm của hai người, Đặc Lan Khắc Tư thu kiếm trước, Điệp Phong Vũ cũng chỉ đành thu kiếm lại, Ngu Mạn Ái mỉm cười không nói, đưa tay ý mới thập tứ công chúa tiếp tục lên lầu, Đặc Lan Khắc Tư và Điệp Phong Vũ hung dữ trừng mắt nhìn đối phương một cái, cũng theo lên lầu.

Có phục vụ viên mặc váy dài màu đen từ trên lầu đi xuống, nhỏ giọng nói bên tai Ngu Mạn Ái mấy câu.

Ngu Mạn Ái gật đầu.

Thập tứ công chúa điềm đạm mà thoải mái nói: "Bà chủ Ngu, nếu như ngươi có chuyện gì thì có thể đi trước đi, không cần phải đặc biệt tiếp đãi ta đâu."

Ngu Mạn Ái mỉm cười nói: "Không phải là tôi cho chuyện, mà là công chúa, Dương Túc Phong đánh điện thoại tới hỏi, xem công chúa đã tới hay chưa. Thập tứ công chúa, mời công chúa về phòng của mình, Phong lĩnh sẽ mau chóng đánh điện cho người…"

Thập tứ công chúa cảm thấy mình nghe được danh từ mới, không hiểu gì cả hỏi: "Điện thoại à? Điện thoại là cái gì?"

Ngu Mạn Ái mỉm cười nói: "Đúng thế! Phong lĩnh lo lắng cho an toàn cho người, cho nên từ sớm đã gọi tới mấy lượt điện thoại rồi…"

Mễ Nặc Tư Lương Cách len lén đưa mắt ra hiệu cho Ngu Mạn Ái. Bấy giờ Ngu Mạn Ái mới hiểu ra thập tứ công chúa còn chưa bao giờ tiếp xúc với điện thoại, trên thực tế, điện thoại cũng chỉ là chuyện xuất hiện ở địa khu Mỹ Ni Tư nửa năm gần đây. Quân Lam Vũ bỏ vào vô số tài chính tiến hành nghiên cứu và thiết lập, còn thu hút không ít khoản vay của dân gian, nhưng tới hiện giờ cũng chỉ có mở được mấy tuyến được chuyên dành cho quân chính, người dân thường căn bản không biết điện thoại là cái gì, càng đừng nói tới là người của nội địa đế quốc, vừa muốn giải thích, thì nghe thấy tiếng điện thoại kêu reng reng ở bên trên.

Ngu Mạn Ái nói: "Công chúa, điện thoại trong phòng người lại kêu rồi, chắc chắn là Phong lĩnh đánh điện tới đấy?"

Thập tứ công chúa nửa tin ngửa ngờ hỏi: "Y ở trong phòng của ta sao?"

Ngu Mạn Ái lắc đầu đáp: "Phong lĩnh hiện giờ hẳn là phải ở Lỗ Ni Lợi Á." Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com

Cả đoàn người đi vào trong phòng, sớm đã có rất đông phục vụ viên đang chờ đợi, mang lên khăn thơm cho thập tứ công chúa. Thập tứ công chúa lại quen với khung cảnh như thế này, lịch sự cầm lấy, mỉm cười lau tay, rất hiền hòa mỉm cười gật đầu nói: "Cám ơn."

Ngu Mạn Ái đã đi vào phòng trước, không biết là nói chuyện với ai, thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng cười cười trong trẻo, nhìn thấy thập tứ công chúa tới, nàng nói vào trong điện thoại: "Ngài đợi một chút, thập tứ công chúa tới rồi."

Thập tứ công chúa nghi hoặc nhìn điện thoại, không đón lấy.

Ngu Mạn Ái đơn giản giải thích qua một chút nguyên lý và cách sử dụng điện thoại, kỳ thực nàng cũng không hiểu nhiều lắm, vừa nói vừa đưa ống điện thoại cho thập tứ công chúa, đồng thời dưới ánh mắt ra hiệu của Mễ Nặc Tư Lương Cách, tỉ mỉ dạy thập tứ công chúa sử dụng như thế nào, lúc này thập tứ công chúa mới nửa tin nửa ngờ đi tới đón lấy.

Thập tứ công chúa có chút hiếu kỳ lại có chút khẩn trương nói vào trong điện thoại: "Dương Túc Phong, là ngươi sao? Vì sao ngươi không đi ra?"

Trong điện thoại lại truyền tới tiếng của Dương Túc Phong: "Xin chào thập tứ công chúa, hiện giờ ta đang ở địa khu Mông Địa Tạp La của Lỗ Ni Lợi Á đánh điện thoại cho người, ta cách nơi công chúa một khoảng ít nhất một nghìn kilomét, làm sao ta ra được?"

Thập tứ công chúa nhìn sắc mặt Ngu Mạn Ái, nghi hoặc nói: "Giọng nói của ngươi cách ta rất gần…"

Mễ Nặc Tư Lương Cách liên tục nháy mắt với Ngu Mạn Ái, Ngu Mạn Ái khẽ mỉm cười, lại giải thích tỉ mỉ một lượt nữa, thập tứ công chúa mới như hiểu như không. Thực tế thì nàng vẫn chưa hoàn toàn hiểu lắm, vì sao giọng nói của Dương Túc Phong có thể từ trong điện thoại xuất hiện. Bất quá trên dọc đường đi, nàng đã không còn ngạc nhiên với rất nhiều chuyện mới mẻ của quân Lam Vũ nữa. Cũng dần dần thành quen rồi. Giọng nói của Dương Túc Phong không thể nói là dễ nghe được, hơn nữa còn có chút khẩu âm lẫn lộn, nhưng giao tiếp với nhau thì không hề khó khăn.

Dương Túc Phong hỏi thăm hành trình và sức khỏe của thập tứ công chúa mấy câu, cuối cùng nói: "Ta sẽ ở Đan Phượng hành cung đợi công chúa tới."

Thập tứ công chúa có chút quyến luyến nói: "Ừ, được rồi."

Dương Túc Phong lập tức cúp điện thoại.

Thập tứ công chúa trong tay còn cầm ống điện thoại, hoang mang nhìn mọi người, cuối cùng chậm rãi nói với Ngu Mạn Ái: "Bà chủ Ngu, ngươi có thể tìm lấy vài người, đem những thứ đặc biệt ở địa khu Mỹ Ni Tư, giảng giải hết cho ta không?"

Ngu Mạn Ái đánh miệng cho Mễ Nặc Tư Lương Cách, Mễ Nặc Tư Lương Cách vội vàng nói: "Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể, thần lập tức đi tìm người cho công chúa."

Tới buổi chiều Mễ Nặc Tư Lương Cách quả nhiên dẫn một người tới, đem những điều liên quan tới phát minh khoa học như máy điện thoại, vô tuyến điện báo giảng giải tỉ mỉ cho thập tứ công chúa, thập tứ công chúa nghe tới say mê, không ngờ quên cả thời gian ăn tối.

Ngu Mạn Ái sắp xếp xong cho thập tứ công chúa, đưa nàng đi một vòng trong phòng, giới thiệu tỉ mỉ cách sử dụng các trang thiết bị, lúc này mới chân thành nói: "Nếu như công chúa có chuyện, cứ nhấc điện thoại lên tìm tôi là được, tôi ở phía dưới sẵn sàng đợi công chúa căn dặn."

Thập tứ công chúa lắc đầu nói: "Nếu như ta có chuyện, ta sẽ phái người xuống tìm ngươi."

Ngu Mạn Ái gật đầu. mỉm cười theo đám người Mễ Nặc Tư Lương Cách rời đi.

Bọn họ vừa rời khỏi gian phòng của thập tứ công chúa. Điệp Phong Vũ đã tức tốc đóng chặt cửa phòng lại, sau đó kiểm tra tất cả các cửa sổ, bao gồm cả bồn vệ sinh, xác định không có chỗ nào đáng hoài nghi, sau đó mới quay trở lại, nhìn chằm chằm vào máy điện thoại.

Thập tứ công chúa hình như nhẹ nhõm tự do hơn nhiều, nằm phịch xuống trên ghế xô pha mềm mại, khoan khoái nói: "Ừm, cuối cùng cũng tự do rồi! Ngươi làm gì thế? Máy điện thoại không ăn được đâu, ngươi cứ nhìn nó trừng trừng làm cái gì?"

Điệp Phong Vũ nghiêm túc nói: "Thần lo lắng Dương Túc Phong sẽ từ trong điện thoại nhảy ra."

Thập tứ công chúa không nhịn được bật cười, lăn mình trên ghế xô pha, rất thích chí duỗi thẳng tay chân của mình ra, ngửa mặt nhìn lên trần nhà, ngọt ngào nói: "Y không thể nhảy ra được đâu, cái thứ nhỏ như vậy làm sao mà y chui vào được chứ? Vừa rồi không phải ngươi cũng đã nghe giải thích rồi ư? Đây là điện thoại, chính là dùng để truyền âm thanh, chẳng thể đem cả người cũng truyền tới được, đây chính là thứ rất quý giá, cả Dương Xuyên đạo nghe nói cũng chỉ có mười chiếc điện thoại, cái này còn đặc biệt lắp cho ta đấy… ngươi có tin không?"

Điệp Phong Vũ cau mày lại, thần tình nghiêm túc nói: "Thần luôn cảm thấy y đang giở trò, muốn cho chúng ta một đòn hạ uy! Y coi thường triều đình đế quốc, cảm thấy triều đình đế quốc không còn hi vọng nữa, cho nên mới muốn cho chúng ta mất mặt! Cái tên Đặc Lan Khắc Tư kia, liên tiếp giở trò, vừa nhìn là biết chắc chắn được y chỉ thị rồi, cho nên mới đối đãi với chúng ta như thế, y chính muốn cho chúng ta biết mặt."

Thập tứ công chúa nằm trên ghế xô pha mềm mại, tự do duỗi hết tay chân, còn đá cả hài đi, rồi cuộn cả người vào trong ghế xô pha, ôm lấy chiếc gối nằm một cách thích thú, không tán đồng nói: "Ta thì chẳng cảm thấy xấu như ngươi nói, không biết vì sao, từ trên thuyền xuống, nhìn thấy bọn họ, ta cảm thấy lòng ta rất yên ổn, giống như đã không cẩn phải lo lắng sợ hãi gì nữa. Ngươi nói bọn họ không lễ độ nhưng nhìn thấy những người trong khách sạn chào ta xuất phát từ trong lòng, ta cảm thấy tốt hơn ở kinh đô Ni Lạc Thần nhiều. Ở kinh đô Ni Lạc Thần, bao gồm cả ngươi nữa, cúi mình với ta đều là do cưỡng ép, các ngươi không có một chút nguyện ý nào…"

Điệp Phong Vũ tức thì đỏ mặt, vội vàng nói: "Thần..."

Thập tứ công chúa chơi đùa chiếc gối ở trong lòng, tự nhiên nói: "Được rồi, ngươi không cần nói nữa, Dương Túc Phong là người cũng được, là cầm thú cũng được. Dù sao chúng ta cũng tới đây rồi, người ta là đao, ta là thịt cá, bọn ta hiện giờ cho dù là có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Giống như khi Đặc Lan Khắc Tư cãi nhau với ngươi vậy, Dương Túc Phong mà thực sự muốn động thủ, thì thuộc hạ của ngươi có nhiều hơn gấp mười lần cũng vô ích, huống chi cái khách sạn Đế Hào này cũng là sản nghiệp của y. Nếu y muốn giết ta, thì đã không cần cứu ta nữa rồi. Ài, vừa rồi ngươi không nghe thấy, Dương Túc Phong hình như còn còn khẩn trương hơn cả ta…"

Điệp Phong Vũ có chút hoang mang nhìn nàng hồi lâu, nửa tin nửa ngờ nói: "Thế ư? Hắn cũng biết khẩn trương?"

Thập tứ công chúa vui vẻ nói: "Ta nói thật đấy, y hỏi thăm ta xong, liền có chút khẩn trương, giống như không biết phải nói cái gì, ta nghe thấy có tiếng nữ nhân ở bên cạnh nhắc nhở y, y mới nói tiếp được vài câu, hỏi han ta ở trên thuyền sống như thế nào, thân thể có được thoải mái hay không, cơm nước có hợp khẩu vị hay không, giống một tên ngốc... ừm, y cũng không phải là người bá đạo như các ngươi nói đâu!"

Điệp Phong Vũ rất hoài nghi nói: "Có lẽ là y cố ý làm thế, để chúng ta buông lỏng cảnh giác."

Thập tứ công chúa uể oải nói: "Chẳng phải đâu, chút chuyện nhỏ này ta vẫn nhận ra được. Ôi, bụng ta đói rồi.... Đây là cái gì?"

Điệp Phong Vũ quay đầu lại nhìn, nhìn thấy trên bàn ăn bên cạnh bày đầy thức ăn, ở chính giữa là một chiếc bánh ga tô cực lớn, xung quanh là những món điểm tâm tinh trí có chín màu, còn rất nhiều hoa quả, màu sắc đủ loại, sắp xếp vô cùng khéo léo. Đều đặt trên những chiếc chén bằng gốm, bên mép bàn ăn còn đặt rượu vang được ướp xung quanh bởi đá, còn cả rượu cốc tai được pha chế sẵn và cà phê, trừ không có thị nữ ra, thì nơi này chính là một phòng ăn nho nhỏ, tập trung tất cả những món ăn ngon lành nhất của khách sạn Đế Hào.

Thập tứ công chúa nhảy lên, đi chân trần tới bên bàn ăn, lấy một món điểm tâm ăn ngay.

Điệp Phong Vũ lo lắng nói: "Công chúa người tốt nhất không nên ăn bánh ga tô... đợi thần đi tìm người thử xem."

Thập tứ công chúa đang ăn tới ngon lành, nào để ý nhiều như vậy, đút miếng Thanh Long vào trong miệng, lúng ba lúng búng nói: "Không cần đâu, Dương Túc Phong còn có thể đầu độc ta sao? Y đầu độc chết ta đối với y mà nói chẳng có một chút lợi nào..."

Điệp Phong Vũ vẫn không yên tâm nói: "Có lẽ y không muốn đầu độc chết người, nhưng người khác thì nói không chừng, ví như nước Mã Toa, nếu bọn chúng sai người hạ độc trong thức ăn, giá họa cho Dương Túc Phong thì sao?"

Thập tứ công chúa ngẹo đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút đạo lý, chỉ đành thất vọng bỏ dao nĩa xuống, nhưng vẫn có chút luyến tiếc rời khỏi bàn ăn.

Điệp Phong Vũ đi tới nhấc điện thoại lên, muốn tìm Ngu Mạn Ái, nhưng nghe thấy có người lạnh lùng nói: "Yên tâm, những món thức ăn này đều do chính tay Ngu Mạn Ái chuẩn bị, toàn bộ quá tình còn có ta theo dõi giám sát, không có độc, các ngươi muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, đừng có nứt bụng ra là được."

Thập tứ công chúa và Điệp Phong Vũ giật bắn mình, cảm giác âm thanh tới từ đằng sau lưng mình, nhưng bọn họ vừa rồi rõ ràng đã xem qua tất cả căn phòng, không thấy tồn tại người ngoài. Hơn nữa cửa sổ cũng dùng khóa rồi, sao trong phòng còn có người? Bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ở gian phòng của Điệp Phong Vũ, có một thiếu nữ người mặc váy ngắn màu tím, vừa tùy ý chỉnh trang mái tóc của mình, vừa lười biếng nói. Tuổi của nàng, ước chừng là mười tám mười chín, trẻ trung xinh đẹp, mỹ lệ hơn người, cho dù so sánh với thập tứ công chúa cũng không kém bao nhiêu, hơn nữa anh khí bừng bừng, vừa nhìn đã biết là không phải nhân vật dễ chọc ghẹo.

Điệp Phong Vũ cảnh giác đưa thập tứ công chúa chắn ở sau lưng, nắm lấy bội kiếm ở hông, khẩn trương nói: "Ngươi là ai? Làm sao ngươi vào được?"

Thiếu nữ kia hờ hững nhìn nàng, rồi lại nhìn thập tứ công chúa, tựa hồ chẳng có chút biểu tình gì, lạnh nhạt nói: "Ta là Cung Tử Yên của Nghi Hoa Cung."

Điệp Phong Vũ hơi ngẩn ra một chút, buông lỏng bội kiếm trong tay, nàng biết Cung Tử Yên hiện giờ đang làm việc cho Dương Túc Phong, tùy tiện mà tới như thế này, mặc dù chưa chắc là chuyện tốt, nhưng hẳn cũng không có ác ý gì. Bất quá vẫn chắn ở phía trước công chúa, trầm ngâm nói: "Thì ra là cô... cô tới nơi này làm gì?"

Cung Tử Yên tựa vào khung cửa, uể oải ngáp dài, thản nhiên nói: "Chẳng làm gì cả, đêm nay ngủ cùng công chúa thôi."

Điệp Phong Vũ lạnh lùng nói: "Ngươi! Hỗn láo! Công chúa thân phận như thế nào, sao có thể ngủ cùng với ngươi.

Cung Tử Yên không hiểu nhìn nàng một cái, chẳng thèm để ý tới nàng, thờ ơ nói: "Cô khẩn trương cái gì, công chúa cũng không phản đối, nào đến lượt cô tới quát tháo! Ta cũng là nữ nhân, có gì mà đáng sợ, cô cho rằng ta sẽ làm gì công chúa hay sao? Hừ!"

Thập tứ công chúa thần tình cổ quái nói: "Đa tạ ý tốt của cô, nhưng... ta không quen ngủ hai người."

Cung Tử Yên lạnh nhạt nói: "Như thế này cũng không được à?"

Nói rồi đưa tay ra, một sợi dây thép từ trong ống tay áo của nàng bay ra, cắm lên một vách tường khác, nàng giơ tay lên, một đầu kia của sợi giây thép cũng cắm lên vách tường, giăng ngang trên không trung. Cung Tử Yên phất tay một cái, thân thể liền nhẹ nhàng hạ xuống trên dây thép, hai chân tách ra, sau đó nằm xuống, không nhúc nhích chút nào.

Điệp Phong Vũ tức thì ngạc nhiên.

Thập tứ công chúa hiếu kỳ đi tới, khe khẽ đưa tay ra chạm vào dây thép dưới người Cung Tử Yên, dây thép tức thì rung rinh, thân thể Cung Tử Yên theo đó cũng rung rinh, phảng phất như sắp ngã xuống vậy, làm cho thập tứ công chúa sợ tới mặt có hơi trắng đi, e Cung Tử Yên bị ngã xuống, nhưng sau thấy Cung Tử Yên vẫn lắc qua lắc lại, mà thủy chung không ngã xuống, lúc này mới yên tâm, nàng hâm mộ vuốt ve sợi dây thép đó, khâm phục công phu cao cường của Cung Tử Yên.

Cung Tử Yên nhắm mắt lại, dường như thực sự muốn ngủ vậy, lạnh nhạt nói: "Các ngươi không cần để ý tới ta, nên làm gì thì cứ làm nấy đi, chỉ cần các ngươi không rời khỏi gian phòng này, thì sinh mạng của các ngươi không có nguy hiểm, không cần quản tới chuyện của ta, các ngươi muốn đánh muốn chửi Dương Túc Phong thì cứ tùy tiện, ta chẳng nghe thấy gì hết đâu."

Thập tứ công chúa ghé lên trên sợi giây thép, nghiêng đầu hiếu kỳ nói: "Cung cung chủ, cô và Dương Túc Phong có quan hệ gì?"

Cung Tử Yên lạnh lùng nói: "Quan hệ khế ước, ta phải bán mạng cho y một năm."

Thập tứ công chúa càng thêm tò mò, ngạc nhiên nói: "Vì sao vậy? Cô là cung chủ của Nghi Hoa Cung mà, cô còn cần lập khế ước gì với Dương Túc Phong chứ? Có chuyện gì mà Nghi Hoa Cung các cô không làm được? Chẳng lẽ là bởi vì Phổ Đà Sơn Hải Thiên Phật Quốc?"

Tâm tình của Cung Tử Yên hiển nhiên cũng có chút buồn bực, buồn buồn đáp: "Nhà nào cũng có rắc rối của mình cả, nữ vương mới của Âm Nguyệt Hoàng Triều bọn ta tên là An Lạp Lệ Lôi kia... thôi vậy, nói ra cô cũng không hiểu được."

Thập tứ công chúa đột nhiên sặc mặt có chút quái dị, nhỏ giọng hỏi: "Cô thích Dương Túc Phong à?"

Cung Tử Yên lạnh nhạt nói: "Ta thích y ư? Ha ha, cô không thấy cô hỏi quá nhiều sao?"

Thập tứ công chúa vì vậy ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thần tình có chút ảm đạm.

Điệp Phong Vũ đi tới, tức giận nói với Cung Tử Yên: "Làm sao cô có thể dùng ngữ khí đó nới với công chúa?"

Cung Tử Yên đột nhiên duỗi chân ra, ngồi dậy, hai chân soạc thẳng, dán sát lên trên dây thép, khinh thường nói: "Điệp Phong Vũ, câm cái miệng thối của ngươi lại, ta cảm thấy con người của công chúa còn không tệ, cho nên mới nói chuyện với cô ấy. Nếu là ngươi, ta không giết ngươi cũng điểm vào huyệt của ngươi, miễn cho người lèm bà lèm bèm, công chúa thì ghê lắm à? Bên người Dương Túc Phong không thiếu công chúa, dù là nữ vương cũng có một đống..."

Sắc mặt công chúa tức thì trở nên có chút nhợt nhạt.

Điệp Phong Vũ không cam lòng: "Bọn họ có là cái gì chứ? Làm sao có thể sánh với công chúa của bọn ta được?"

Cung Tử Yên lạnh lùng khinh miệt nói: "Các ngươi muốn so sánh cái gì? So thực lực? Các ngươi còn có lực lượng gì nữa? So mỹ mạo? Ba nữ nhân xếp hạng nhất trên bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc, trừ Phong Tĩnh Hiên của Hải Thiên Phật Quốc ra, thì hai người khác đều đang bán mạng cho Dương Túc Phong, thậm chí nguyện ý sinh con cho y... các ngươi có cái gì đáng khoe khoang chứ?"

Điệp Phong Vũ tức thì không xuống nước được, giận không nói lên lời: "Ngươi..."

Thập tứ công chúa lại khẽ buông một tiếng thở dài, có chút chua xót nói: "Cô nói đúng, bọn ta đúng là không có gì đáng khoe khoang cả."

Điệp Phong Vũ muốn nói gì, nhưng lại nói không ra.

Nàng muốn phản bác, nhưng không có cơ hội phản bác.

Cung Tử Yên nói không sai, hiện giờ đế quốc Đường Xuyên đúng là không có lực lượng để thập tứ công chúa được người khác coi trọng đầy đủ, mà bên người Dương Túc Phong cũng đúng là tụ tập Tiêu Tử Phong và Tinh Tuyệt nữ vương của nước Lâu Lan, hai mỹ nữ xếp hàng thứ nhất trên bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc, thập tứ công chúa bất kể là từ phương diện nào mà nói, đều không đáng được khoe khoang.

Điệp Phong Vũ rất không cam lòng địa vị của mình bị người ta coi thường.

Cung Tử Yên thong thả nói: "Cô cũng không cần tự ti, không có chỗ nào đáng khoe khoang cũng chẳng cần tự ti, mỗi một con người đều bình đẳng, không có cái gọi là ai coi thường ai cả. Khắc Lệ Tô Na nói con người cô không tệ, ta cũng thấy cô không tệ, vừa không yếu đuối, vừa không ti tiện, có chủ kiến và suy nghĩ của mình, tự biết mình, điều này đã rất không đơn giản rồi."

Thập tứ công chúa tò mò nói: "Khắc Lệ Tô Na nói cả những điều đó với cô? Phải rồi, cô ấy hiện giờ sống như thế nào?"

Cung Tử Yến hời hợt nói: "Hẳn là rất tốt, thủ hạ chỉ huy thiên quân vạn mã mà, bất quá ta cũng không biết."

Thập tứ công chúa có chút gấp gáp hỏi: "Vậy cô ấy đã sinh em bé chưa?"

Cung Tử Yên tò mò hỏi: "Chưa, cô quan tâm tới điều ấy à?"

Thập tứ công chúa sắc mặt hơi đỏ lên, nhưng mau chóng khôi phục vẻ bình thường, nói nhanh: "Ta đương nhiên phải quan tâm rồi! Cô ấy ở cùng Dương Túc Phong lâu như vậy rồi, hẳn phới sớm sinh em bé..."

Cung Tử Yến hờ hững nói: "Không nghe thấy cô ta sinh con... cô tự lấy báo mà xem, Dương Túc Phong chỉ có một đứa con..."

Thập tứ công chúa thò đầu nhìn qua gian phòng, quả nhiên ở trên bàn trà nhìn thấy xếp chỉnh tế báo chí do quân Lam Vũ xuất bản, cũng có báo do đế quốc xuất bản, thậm chí còn có báo do nước Mã Toa xuất bản. Đại khái là hơn mười tờ, tờ ở trên cùng là (nhật báo quân Lam Vũ), trên trang bìa là tấm ảnh lớn của Dương Túc Phong, y bế con gái Tiểu Bất Điểm của mình, cô bé nghịch ngợm đưa tay béo mũi y, làm mũi của y bị véo cho đò dừ, đại khái là do cô bé làm cho y bị đau, cho nên y chỉ đánh trợn mắt lên, nghiêng đầu ra xa xa, tránh khỏi con gái của mình, đồng thời làm mặt quỷ với con gái của mình, thần thái hết sức quái dị.

Thập tứ công chúa nhìn qua, tức thì không nhịn được phì cười ra tiếng.

Cung Tử Yên từ trên dây thép nhảy xuống, lấy dưa mật ở trên bàn, cắn hai miếng, rồi bình thản nói: "Có phải là cô thấy rất buồn cười không?"

Thập tứ công chúa mỉm cười đáp: "Ừ, y làm cha đúng là không xứng chức..."

Cung Tử Yên gật đầu: "Cô cũng nhìn ra rồi, tấm ảnh này làm rất nhiều người cười chảy nước mắt."

Thập tứ công chúa mang theo nụ cười, nhìn kỹ bộ dạng làm trò của Dương Túc Phong.

Điệp Phong Vũ chỉ cảm thấy hứng thú với các tin tức khác trên báo chí, nhìn thấy bộ dạng của Dương Túc Phong là nàng lại muốn nổi giận.

Hôm nay trên trang nhất (Nhật báo quân Lam Vũ) đăng tải văn chương của Tài Tiêm Tiêm, trình bày chi tiết ý nghĩa quan trọng quan Lam Vũ chính thức tuyên bố thành lập phủ đại đô đốc Y Vân, ngày 1 tháng 1 năm 1730, mùng một tết, quân Lam Vũ chính thức phát ra thông báo, tuyên bố thành lập phủ đại đô đốc Y Vân, quản hạt các địa khu Mỹ Ni Tư, La Ni Tây Á, Lỗ Ni Lợi Á, đảo Sùng Minh, còn cả các địa khu vương quốc Cáp Lạp Lôi, vương quốc Ương Già và vương quốc Lâu Lan mới thuần phục gần đây nhất. Đương nhiên Dương Túc Phong là đại đô đốc không thể thay thế, những quan viên chủ yếu khác cũng không có biến hóa gì lớn, chỉ có Cổ Địch Sâm trở thành tân chủ nhiệm của hành chính ủy viên hội, toàn diện phụ trách sự vụ hành chính thường ngày.

Cổ Địch Sâm sau khi nắm quyền, lập tức đao to búa lớn tiến hành nhiều mục cải cách, đem nhiều chính lệnh của Dương Túc Phong đẩy đi hết, thể hiện đầy đủ bản sắc mạnh mẽ quyết đoán của cường nhân chính trị, hắn chẳng những thần phục được vương quốc Cáp Lạp Lôi, mà còn trong hai ngày ngắn ngủi còn phác thảo ra phương án cụ thể thúc đẩy pháp điển quân Lam Vũ ở vương quốc Cáp Lạp Lôi, vương quốc Lâu Lan, vương quốc Ương Già, đồng thời lấy được sự phê chuẩn của Dương Túc Phong, lập tức ba vương quốc này triển khai cách mạng ruộng đất quy mô lớn, được tuyệt đại đa số lão bách tính cùng khổ ủng hộ, thoáng một cái dựng lên quyền uy tuyệt đối cho quân Lam Vũ.

Ngày 16 tháng 1 năm 1730 Dương Túc Phong ban bố mệnh lệnh, bổ nhiệm Lô Khắc Lôi Đế Á làm nữ vương nước Lâu Lan, quản lý tất cả sự vụ chính trị của vương quốc Lâu Lan, nhưng không bao gồm sự vụ quốc phòng và ngoại giao. Vương quốc Lâu Lan mới, thuộc về sự lãnh đạo của phủ đại đô đốc Y Vân, chấp hành pháp lệnh của phủ đại đô đốc Y Vân, nhưng có quyền xem xét quyết định, có quyền lực độc lập tự chủ cao độ. Cùng với việc nữ vương mới của nước Lâu Lan tuyên thệ nhậm chứ, quốc phòng của nước Lâu Lan cũng được xây dựng lại, một vạn quân quốc phòng nước Lâu Lan sẽ chủ yếu do người Ương Già đảm nhiệm.

Nữ vương nước Ương Già không đổi, vẫn là Đại Lôi Nhĩ, nhưng Phất Lôi Đát bị điều tới bên người Dương Túc Phong, Tụ Phong cũng bị điều tới quân bộ quân Lam Vũ nhậm chức, Da Trạch Bội Ti bị điều tới hành chính ủy viên hội, phụ trách hiệp trợ soạn thảo định ra pháp luật, trên thực tế, nàng chính là cố vấn luật pháp tư nhân của Dương Túc Phong. Đương nhiên, cũng có người nói ở sau lưng, đây thuần túy là do Dương Túc Phong muốn đưa nàng tới bên cạnh mới an bài một chức vụ. Ngũ đại mỹ nữ vốn có của vương quốc Ương Già, ở trong nước chỉ còn lại bản thân Đại Lôi Nhĩ, bộ phận quan viên của vương quốc Ương Già, thì dó một số quan viên vốn là của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á đảm nhận, ví như công tước Mễ Lạc đảm nhiệm đại thần chính vụ của vương quốc Ương Già.

Quốc vương vương quốc Cáp Lạp Lôi là Ni Cổ Lạp Tư tuyên bố từ bỏ quyền lực, giao chính quyền cho người phát ngôn của quân Lam Vũ. Vương quốc Cáp Lạp Lôi bị chia thành hai tỉnh, do công tước Phân Lãng nguyên là đại thần bộ chính vụ đảm nhiệm quan chấp hành hàng đầu của tỉnh Đông Cáp Lạp Lôi, công tước Tiêu Khẳng Lợi của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á đảm nhiệm quan chấp hành hàng đầu của Tây Cáp Lạp Lôi. Tất cả quân đội Cáp Lạp Lôi đều dưới sự suất lĩnh của đại tướng quân Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ, tiếp thụ chỉnh đốn và cải biên, đại đa số nhân viên, đều được tăng cường cho sư đoàn 103 của Lam Sở Yến, nhất là những thợ săn rừng thẳm sở trường xạ kích.

Thập tứ công chúa đẩy bả vai Điệp Phong Vũ, nhỏ giọng nói: "Ngươi ngẩn ra làm gì thế?"

Điệp Phong Vũ có chút chua xót nói: "Không có, chỉ xem báo thôi."

Thập tứ công chúa lật báo, tùy ý hỏi: "Có tin tức gì đặc biệt không? Tin gì cho ngươi ấn tượng sâu nhất?"


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status