Sắc mặt của y càng lúc càng đỏ sậm, âm điệu càng lúc càng cao, âm thanh cùng càng lúc càng vang dội: "Đối với mỗi một chiến sĩ hi sinh, các ngươi phải xứng đang với hắn! Xứng đáng với người nhà của hắn! Chuyện mà các ngươi ra lệnh cho họ đi làm, là phải có giá trị! Không phải là dã man làm bừa! Các ngươi tự hỏi lương tâm của mình xem, sự hi sinh vừa rồi có cần thiết không? Sự hi sinh của bọn họ có giá trị không? Dù ta cho các ngươi thêm một tiếng thời gian tấn công nữa, thì các ngươi có tin chắc có thể mở ra một lỗ hổng không? Các ngươi ai có thể chắc chắn làm được, hiện ra đứng ra, ta lập tức để ngươi đi! Có ai hay không? Đứng ra đây!"
Không một ai đứng ra.
Tạm thời rút khỏi tiền tuyến chiến hỏa mịt mù, đầu óc nổi nóng đã bắt đầu bình tĩnh trở lại, các quan chỉ huy ngồi đây đều bắt đầu ý thức được một cách rõ ràng, thành Ngọa Hổ đúng là không phải một tòa thành thị đơn giản, trong tường thành của nó ẩn chứa quá nhiều cơ quan, hơn nữa tường thành uốn cong không theo quy tắc cũng cấp điều kiện tiện lợi cho kẻ địch phát huy trọn vẹn hỏa lực của mình, nhất là những quả tác đạn tự chế kia. Rất rõ ràng là dùng loại tro nồi than củi ni-trat chế thành, mặc dù uy lực phát nổ không lớn, nhưng số lượng quá nhiều, tạo thành phiền phức cực lớn cho quân Lam Vũ, dưới tình huống như thế, muốn mở được một lỗ hổng ở thành Ngọa Hổ trong thời gian nửa tiếng đồng hồ không hiện thực lắm.
Cho dù là Trần Hân một bầu nhiệt huyết sôi trào cũng không dám đảm bảo bản thân có thể đập vỡ được thành Ngọa Hổ trong thời gian nửa tiếng đồng hồ.
Dương Túc Phong lúc này mới khẽ thở ra được một hơi, muốn trấn áp được đám gia hỏa đầu óc đơn giản tứ chi phát triển này thực sự không phải là dễ dàng, y có thể càm giác được mồ hôi lạnh đấm sống lưng mình, xem ra chẳng những quan binh tầng thấp của sư đoàn 103 phải điều chỉnh, những quan quân trung thượng cấp này cũng phải tìm cơ hội điều chỉnh rồi. Đương nhiên, con đường căn bản nhất để giải quyết vẫn là đem họn họ đưa tới trường học quan quân tiến hành giáo dục tẩy não.
Dương Túc Phong khôi phục lại sự bình tĩnh, ôn hòa nói: "Trần Hân, tạm thời ngươi có thể quên đi nỗi đau hi sinh của Nham Long, phân tích cho chúng ta vì sao tiến công của trung đoàn các ngươi lại gặp phải trắc trở?"
Trần Hân nhỏ giọng nói: "Chúng tôi không ngờ rằng đoạn đường bị con sông hộ thành nhấn chìm khó vượt qua như vậy…."
Căn cứ vào phân tích của Trần Hân, khó khăn lớn nhất mà trung đoàn 313 gặp phải chính là vượt qua vùng đất bị con sông hộ thành kia nhấn chìm, rất nhiều các chiến sĩ vóc người thấp nhỏ cần phải nâng súng lên mới có thể tiến tới, ở trong nước đại đa số các chiến sĩ đều không thể tiến hành xạ kích hữu hiệu, từ góc độ binh pháp mà nói, loại địa hình như thế không thích hợp cho phát động tấn công, nhưng quan binh trên dưới của trung đoàn 313 của quân Lam Vũ bị những thắng lợi suốt từ trước tới nay làm cho đầu óc mất sáng suốt, cảm thấy thành Ngọa Hổ cũng chẳng có gì ghê gớm chỉ cần nghĩ được cách vượt qua vùng đất bị nước nhấn chìm kia là sẽ có thể giống như mọi khi, dùng thuốc nổ đánh sập tường thành của kẻ địch, đánh một cái là hạ được Cao Ninh phủ. Thế nhưng sự thực thê thảm đã chứng minh, cách suy nghĩ như vậy là sai lầm, cung tiễn mà thành Ngọa Hổ bắn ra làm cho bọn họ hiểu ra, muốn dễ dàng giải quyết kẻ địch là không thể được.
Trung đoàn trưởng Đồ Tẫn Tru của trung đoàn 315 hậm hực bất bình nói: "Hiệu quả phá hủy của pháo binh làm cho người ta thất vọng."
Tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn pháo binh tức thì cảm thấy oan uổng vô cùng, muốn nói gì nhưng lại không nói ra được.
Hắn có miệng khó khó nói.
Pháo kích của quân Lam Vũ, nhìn qua thì đúng là vô cùng hùng tráng, nhưng trên thực tế, hiệu quả lại không lớn, tường thành của thành Ngoạ Hổ là loại kết cấu hình thang điển hỉnh, bên trên rất chật hẹp, bên dưới rất rộng dày, hai mặt dốc đều trơn bóng, còn đổ lên một lớp dầu rất dày, pháo đạn sau khi phát nổ không có chỗ để tỏa lực, pháo kích của quân Lam Vũ chủ yếu là Bách Kích pháo, loại pháo này có thể gây sát thương rất lớn cho nhân viên của quân địch, nhưng đối với loại tường thành kiên cố này, không thể không nói, sức phá hoại là rất rất nhỏ. Duy nhất có thể mang lại tác dụng là dã chiến pháo 75 ly, nhưng bởi vì quân Lam Vũ gấp gáp hành quân, đại bộ phận còn chưa tới được, hiện giờ dã chiến pháo 75 ly có thể đưa vào sử dựng, chỉ có mười sáu khẩu.
Nói tới hiệu quả oanh tạc của pháo binh, rất nhiều quan chỉ huy bộ binh cũng rất đồng cảm, nhận thấy nếu như uy lực của pháo binh lớn hơn một chút nữa mà nói, cũng sẽ không dẫn tới tình huống hiện giờ. Trong quá trình tiến công của bộ binh quân Lam Vũ. Các quan chỉ huy bộ binh phát hiện ra pháo binh của quân Lam Vũ oanh kích đối với quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo gần như không tạo thành bất kỳ nhân viên thương vong nào, cho dù là tường thành cũng không phá hủy được bao nhiêu, đây không thể không nói là chuyện làm người ta mất tinh thần.
Bất quá trừ Đồ Tẫn Tru ra, nhưng quan chỉ huy bộ binh khác không hề chỉ trích pháo binh không đúng, bọn họ đương nhiên cũng biết, các huynh đệ của pháo binh đã gắng hết sức rồi. Từ trên lý luận mà nói, đạn pháo đúng là có thể bao trùm tường thành của thành Ngọa Hổ qua lại không biết bao nhiêu lần, rất nhiều các pháo thủ cho rằng pháo kích trong thời gian dài, cho dù có mang nút tai, cũng sinh ra bệnh ù tai nghiêm trọng, có người thậm chí vĩnh viễn mất đi thính lực, bất kể là nói từ phương diện nào, pháo binh của quân Lam Vũ đều đã gắng hết sức rồi.
Có lẽ, chỉ có thể nói là quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo quá giảo hoạt, hoặc là tường thành của thành Ngọa Hổ quá cổ quái.
Khi nói tới hiệu quả của pháo binh không được như ý người, trong lòng Dương Túc Phong cũng biết khi xưa mình phạm phải một sai lầm, vì để bộ đội của Lam Sở Yến có thể đối phó với dân tộc du mục tốt hơn, cơ động nhanh chóng hơn, y đã cố ý trang bị gọn nhẹ hóa cho sư đoàn 103, muốn tạo nên một bộ đội cấp sư đoàn có thể phản ứng nhanh chóng cơ động. Điều này không thể nói là không có bất kỳ hiệu quả nào, trên thực tế, trong quá trình chiến đấu trước đây, sư đoàn 103 của Lam Sở Yến đúng là bộ đội phản ứng nhanh nhất, năng lực cơ động của bộ đội rất mạnh, nhiều lần hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ chiến đấu, nhưng có được thì cũng có mất. Đồng thời với lúc gọn nhẹ hóa và tốc độ hóa, sư đoàn 103 có năng lực đánh lô cốt đúng là yếu hơn so với hai sư đoàn khác một chút.
Không có hỏa pháo hạng nặng, đúng là rất khó hạ được loại thành trì vững chắc như thành Ngọa Hổ.
Trung đoàn trưởng Sử Lực Uy của trung đoàn 314 nói: "Tân binh của chúng tôi quá nhiều, kỹ thuật không đạt được tiêu chẩn."
Rất nhiều các quan quân cũng gật đầu đồng cảm.
Đúng là tân binh của sư đoàn 103 quá nhiều, ảnh hưởng nghiêm trọng tới mức độ phát huy chiến thuật của bọn họ, do rút đi quá nhiều lực lượng nòng cốt cho bộ đội kỵ binh và hải quân lục chiến đội. Các trung đoàn của sư đoàn 103 đều bổ sung rất nhiều Lỗ Ni cuồng chiến sĩ, những Lỗ Ni cuồng chiến sĩ này mặc dù tố chất thân thể rất mạnh, nhưng đối với vũ khí của quân Lam Vũ còn hoàn toàn xa lạ, do thời gian huấn luyện không đủ, kỹ thuật và chiến thuật của các chiến sĩ thường là không nắm vững thành thạo được, nhất là công tác bộc phá. Đây không thể không nói là một nuối tiếc cực lớn, nếu như lần chiến đấu này bùng phát vào ba tháng sau, thì các quan quân có mặt ở đây đều tin tưởng, thành Ngọa Hổ dứt khoát là có thể đánh một phát là hạ được ngay.
Trung đoàn trưởng trung đoàn 312 là Thí Phong vô cùng đau đớn nói: "Tổ chức tình báo của chúng ta ở trong Cao Ninh Phủ gặp phải trở ngại nghiêm trọng, chúng ta không thể nào kịp thời biết được tình báo của quân địch, đây cũng là một nhân tố ảnh hưởng rất lớn.
Đúng vậy, không hiểu rõ được tình hình phòng ngự của quân Khăn Đỏ - Ma Ni giáo ở trong thành Ngọa Hổ, cũng là nguyên nhân quan trọng tạo thành chiến đấu bất lợi. Ma Ni giáo là một tổ chức chính giáo hợp nhất, quân đội của bọn chúng đều là những giáo đồ thành tín của Ma Ni giáo, nhân viên tình báo của quân Lam Vũ rất khó thu mua được phần tử trung kiên trong đó, mà Tuyền Tu Hạc có bí mật qua lại với quân Lam Vũ, cũng không biết là thu được phong thanh gì, suất lĩnh người nhà của mình chạy tới địa khu Qua Nhĩ Ba Thác xa xôi khiến cho công tác tình báo của quân Lam Vũ ở trong Cao Ninh phủ gặp phải hạn chế cực lớn.
Đồng thời, ý thức được uy hiếp càng ngày càng lớn của quân Lam Vũ, Ma Ni giáo ở trong thành bí mật triển khai hành động thanh trừ quy mô lớn, đem những nhóm người không phải là giáo đồ của Ma Ni giáo phân nhóm đuổi ra khỏi Cao Ninh phủ, không phải là giáo đồ thành tín của Ma Ni giáo căn bản là không thể tiếp tục ở lại bên trong thành, khiến cho nhân viên tình báo của quân Lam Vũ cũng không thể không tạm thời rút lui, khi đó ban ngành tình báo còn đang suy tính làm thể nào lẻn lại được vào Cao Ninh phủ thì chiến đấu đã đột nhiên bùng phát.
Trên thực tế, vào lúc này ở trong thành của Cao Ninh phủ, không hề có sự tồn tại của nhân viên tình báo quân Lam Vũ. Cho nên bao gồm cả Dương Túc Phong trong đó cũng không cách nào biết được tình hình ở trong thành, ví như đối với tường thành cổ quái của thành Ngọa Hổ, quân Lam Vũ không cách nào biết được kết cấu bên trong của nó rốt cuộc là như thế nào, mà tình huống bố trí cụ thể của quân Khăn Đỏ - Ma Ni giáo, quân Lam Vũ cũng không hoàn toàn hiểu rõ.
Nhưng, những vấn đề đó chưa phải là mấu chốt.
Vấn đề mấu chốt là khinh địch! Nôn nóng!
Dương Túc Phong mạnh mẽ vung nắm đấm lên nói: "Kiêu ngạo! Khinh địch! Mới là nguyên nhân thất bại căn bản nhất của chúng ta!"
Có lẽ là bởi vì quân Lam Vũ trướ đây chiến đấu đánh quá thuận lợi, rất nhiều quan binh đều đã có thói quen xông lên một cái là có thể giải quyết được kẻ địch, lần này cũng không ngoại lệ. Mặc dù bọn họ báo cáo là đã chuẩn bị sẵn sàng, kỳ thực chỉ là công tác trinh sát cơ bản nhất, từ bên ngoài không phát hiện ra chỗ đặc biệt của thành Ngọa Hổ, cho nên cũng không đặc biệt lưu ý, khi chiến đấu phát động, khi bộ đối đón nhận thương vong cực lớn, thì các quan chỉ huy đã bắt đầu mất đi lý trí, không ai có đủ bình tĩnh để suy nghĩ vấn đề, chỉ nghĩ tới một mực dựa vào vũ lực đàn áp đối phương, khi phát giác ra không thể đàn áp được đối phương thì đã tạo thành thương vong nghiêm trọng.
Đây là giáo huấn trí mạng.
Dương Túc Phong chậm rãi nói: "Ta không trách các ngươi, sai lầm lần này, chẳng những có phần của các ngươi, mà ta cũng có, toàn bộ quân Lam Vũ đều có. Chúng ta đánh thắng không ít trận, đánh hạ Lỗ Ni Lợi Á, đánh bại nước Mã Toa, liền cảm thấy bản thân ghê gớm lắm rồi, cảm thấy bản thân đã là thiên hạ đệ nhất rồi, không còn ai là đối thủ của chúng ta nữa..."
Quan chỉ huy các cấp của quân Lam Vũ ngồi đây đều hổ thẹn cúi đầu xuống.
Dương Túc Phong nói không sai, đây là một giáo huấn sâu sắc, chẳng những quan binh trên dưới của sư đoàn 193 có, ngay chính bản thân Dương Túc Phong cũng có, toàn bộ quân Lam Vũ đều có. Trong vẻn vẹn hai năm ngắn ngủi, quân Lam Vũ chinh đông phạt tây, vào nam ra bắc, đánh vô số trận dữ dội với vô số đối thủ mạnh mẽ, đánh bại Lỗ Ni Lợi Á được xưng là cường quốc quân sự số một của đại lục Y Vân, đánh thắng quân đội nước Mã Toa hùng mạnh nhất của đại lục Y Lan, rất nhiều quan binh của quân Lam Vũ đều bất giác trở nên kiêu ngạo, cảm thấy bản thân đã là bộ đội lợi hại nhất thiên hạ rồi, không một ai có thể đánh bại quân Lam Vũ nữa.
Có lẽ ở trong mắt của quan chỉ huy quân Lam Vũ, Ma Ni giáo chỉ là một thế lực nhỏ an phận một góc, phạm vi thế lực của bọn chúng xưa nay chưa từng vượt quá phạm vi Hổ Xuyên đạo, quân đội của bọn chúng cũng không đủ nổi tiếng, hơn nửa cả ngày đều ở trong tình trạng phòng ngự bị động. đón nhận sự tiến công liên tục của quân đội đế quốc Quang Minh, chỉ có sức chịu đòn mà không có lực đánh trả. Quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo nhiều lần va chạm với quân Lam Vũ, nhưng đều bị quân Lam Vũ dễ dàng đánh bại, vì thế quan quân các cấp của quân Lam Vũ có đầy đủ lý do để càng thêm miệt thị sức chiến đấu của quân Khăn Đỏ - Ma Ni giáo.
Thế nhưng bọn họ quên mất một điều, đó chính là quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo là bộ đội duy nhất của địa khu Mỹ Ni Tư luôn chinh chiến vào bất kỳ thời khắc nào, hơn nữa luôn luôn là bộ đội ở trạng thái phòng ngự, mặc dù nhìn qua thì rất vô dụng, dễ dàng để cho đối phương khinh thường, nhưng phòng ngự trong một thời gian dài lại làm cho bọn họ tích lũy được kinh nghiệm phòng ngự phong phú, từ phía bắc của Hổ Xuyên đạo thẳng tới thành Ngọa Hổ, quân Hồng Cân của Ma Ni giáo vô số lần đánh lui đòn tiến công của quân đội đế quốc Quang Minh. Trong tất cả các quân đội ở địa khu Mỹ Ni Tư, gồm cả quân Lam Vũ trong đó, đều không có cơ sở phòng ngự vững chắc như thế.
Sau này khi được Na Tháp Lỵ lấy tin nội bộ, Dương Túc Phong thực thà nói: "Tất cả mọi người, bao gồm cả ta, đều không ngờ rằng quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo đã chuẩn bị sẵn sàng đồng quy vu tận với thành Ngọa Hổ, bọn chúng tin tưởng sâu sắc rằng, cùng thành Ngọa Hổ hồn lên thiên quốc, chính là nơi trở về tuyệt vời nhất cũng là lý tưởng nhất của bọn chúng."
Đúng thế, Dương Túc Phong mặc dù dự tính được Ma Ni giáo sẽ liều mạng phản kích, nhưng không ngờ rằng đối phương lại tráng liệt như thế, vào lúc này y mới ý thức được, Cao Ninh phủ là sào huyệt của Ma Ni giáo, vào thời khắc quan trọng này tập trung ở nơi đó đương nhiên đều là phần tử cốt cán nhất của Ma Ni giáo, bọn chúng sẽ dùng sinh mạng của mình để ngăn cản đòn tiến công của quân Lam Vũ. Y mặc dù không hiểu được giáo nghĩa của Ma Ni giáo, nhưng cũng hiểu rất rõ sức mạnh cực lớn của tín ngưỡng tôn giáo, trên lịch sử thế giới, chiến tranh sinh ra do sự đầu độc của tôn giáo không sao kể xiết được, rất không may là bản thân cũng gặp phải một trận chiến bảo vệ tôn giáo, mặc dù sức ảnh hưởng của tôn giáo này rất nhỏ.
Có lẽ mỗi một người trên dưới của Ma Ni giáo đều đã làm tốt chuẩn bị để chết, làm tốt chuẩn bị tồn vong cùng thành, bọn họ có lẽ cũng giống với các tôn giáo khác, sẵn sàng lễ điển hi sinh vì nghĩa, quyết tâm bảo vệ tín ngưỡng của bản thân trong chiến đấu kịch liệt nhất, mong có được cuộc sống mới từ thời khắc tử vong, nhưng quân Lam Vũ kiêu ngạo khinh địch, lại coi thường nghiêm trọng quyết tâm đồng quy vu tận của kẻ địch với bản thân, còn cho rằng bọn chúng cũng giống như những kẻ địch khác, sẽ cong gối đầu hàng khi không chịu đựng nổi áp lực.
Nhận thức được sai lầm của mình, bắt đầu từ Trần Hân, mỗi một quan chỉ huy đều thành khẩn làm kiểm điểm và tự phê bình, rất nhiều người lặng lẽ tràn ra những giọt nước mắt chua xót và đau đớn, bọn họ không thể không thừa nhận, bản thân đúng là đã khinh địch nghiêm trọng.
"Ta quyết tâm điều chính phương án công kích, đem tất cả dã chiến pháo 75 ly lại, chuyên môn tấn công một điểm ở cửa nam, tập trung toàn lực đột phá điểm này, sau đó trên cơ sở đó mới mở rộng toàn diện." Nhìn thấy các quan quân của mình đã trải qua một lễ rửa tội thống khổ từ trong lòng, Dương Túc Phong thu lại tâm tình của mình, lấy lại tinh thần, bắt đầu bố trí lượt tiến công thứ hai.
Ánh mắt của các viên quan chỉ huy đều bị một cái vòng nhỏ Dương Túc Phong vẽ lên trên cửa nam thành Ngọa Hổ thu hút.
Dương Túc Phong quyết định tập trung mười sáu khẩu dã chiến pháo 75 ly, đem nửa thành nam rạch ra một khe nứt, sau đó mới thông qua phương thức đánh bộc phá làm lỗ hổng mở rộng, dần dần phát triển sang hai bên. Cứ như vậy, quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo không thể tiếp tục dựa vào tường thành để ngoan cố kháng cự nữa, bọn chúng chỉ có thể dựa vào nhà dân và cao điểm trong thành tiếp tục chiến đấu, kéo dài vận mệnh tử vong của bản thân.
Nhưng, Dương Túc Phong lại một lần nữa hạ mệnh lệnh tàn khốc: "Đem tất cả Bách Kích pháo tập trung lại, san bằng toàn bộ công trình kiến trúc phong phạm vi xạ kích bao gồm cả nhà dân! Trong thành Cao Ninh phủ đã không còn bình dân nữa, chỉ có giáo đồ cốt cán của Ma Ni giáo, bọn chúng đều là phần tử vũ trang, phải tiêu diệt toàn bộ."
Tầng hầm u ám ẩm ướt, Tu La điện, Cao Ninh phủ.
Nước mưa liên miên của mùa xuân làm cho căn hầm ngầm được thiết kế không hoàn thiện lắm này phiền toái cực lớn, luôn có nước mưa chảy thành dòng không ngừng lặng lẽ thấm vào, sau đó chầm chậm tích tụ thành từng vũng từng vũng nước đọng màu vàng trên chỗ trũng của mặt đất, cùng với cơn mưa càng lớn, nước mưa thấm vào càng lúc càng nhiều, khiến cho chủ nhân của căn hầm ngầm không thể không chuyên môn an bài một người phụ trách xử lý nước đọng ở trên mặt đất, để tránh cho cả căn hầm ngầm đều ngập trong nước mưa màu vàng.
Bên ngoài tiếng pháo đì dùng, đạn pháo của quân Lam Vũ không ngừng rơi xuống phát nổ, giống như vô số bánh pháo phát nổ, cho dù ở rất sâu dưới lòng đất cũng có thể ngay thấy hết sức rõ ràng, thậm chí có thể mơ hồ cảm nhận được dư chấn cường liệt do đạn pháo phát nổ trên mặt đất gây nên. Một lúc sau, quân Lam Vũ ngừng pháo kích, Cao Ninh Phủ một lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh.
Chủ nhân của căn hầm ngầm chậm rãi từ đằng sau chiếc bàn đứng dậy, đi ra chỗ rộng rãi hơn một chút ở bên ngoài, duỗi hông của mình, ngồi ở bàn làm việc thời gian dài, đã dày vò nghiêm trọng thân thể của ông ta, mà ngày đêm an bài và bố trí lực lượng phòng ngự của Hồng Cân quân đã tiêu hao tất cả tinh lực của ông ta, cho nên nhìn qua ông ta trông vô cùng tiều tụy, đầu tóc và râu ria đều rối bời, trên mặt toàn là khói thuốc, da bẩn và đầy nếp nhăn, nếu như lúc này đây mà ông ta xuất hiện ở trước mặt Dương Túc Phong thì Dương Túc Phong cũng không thể nào tin được, ông già có bề ngoài vô cùng tồi tệ này, chính là đại tướng quân La Mai Ô nổi danh nhất của Ma Ni giáo.
La Mai Ô đứng ở cửa ra vào hầm ngầm, nhìn bầu trời mịt mù mưa rơi liên miên ở bên ngoài, thở ra một hơi thật dài, cảm thấy trước mắt mình có chút sầm lại, giống như có thể ngất đi bất kỳ lúc nào vậy, trận chiến phòng ngự Cao Ninh phủ tàn khốc kịch liệt cuối cùng cũng bắt đầu rồi, hơn nữa giai đoạn đầu tiên đã kéo màn rồi, tiếng pháo của quân Lam Vũ đã dừng lại, ông ta không cần nhìn, cũng đoán được kết quả chiến đấu.
Quả nhiên, mau chóng liền có tiếng bước chân vui mừng gấp gáp chạy qua bùn lấy, một quan chỉ huy tiền tuyến của quân Khăn Đỏ - Ma Ni giáo mặt dính đầy khói súng, mau chóng từ bên ngoài lao vào trong hầm ngầm, vô cùng hưng phấn hô lên: "Đại tướng quân, chúng ta đánh bại quân Lam Vũ rồi! Đại tướng quân, chúng ta đánh bại quân Lam Vũ rồi!"
Do quá sức kích động, hắn liên tục lặp đi lặp lại nhiều lần câu nói như vậy, giống như có sự hưng phấn vô biên không thể nào giải phóng ra được.
Trên mặt La Mai Ô không có chút xíu cảm xúc nào, thậm chí còn không cảm thấy thanh âm hưng phấn kích động của quan chỉ huy tiến tuyến văng vẳng hồi lâu trong căn hầm ngầm dưới đất, ông ta chỉ bình thản nói: "Biết rồi, có tin tức mới kịp thời báo cho ta biết."
Viên quan chỉ huy tiền tuyến đứng nhiêm hành lễ, không kìm nổi hưng phấn xoay người đi, sải bước chân lao ra khỏi hầm ngầm, không chút cố kỵ lớn tiếng hét toáng lên ở phía bên ngoài: "Chúng ta đánh bại quân Lam Vũ rồi! Chúng ta đánh bại quân Lam Vũ rồi!" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Mặc dù thân hình hắn đã đi xa, nhưng âm thanh hùng tráng của hắn vẫn còn vang vọng hồi lâu trong hầm ngầm, chốc lát sau, phảng phất cả Cao Ninh phủ đều có vô số âm thanh hưng phấn reo lên: "Chúng ta đánh bại quân Lam Vũ rồi! Chúng ta đánh bại quân Lam Vũ rồi!"
Thế nhưng ở trong căn hầm ngầm, sắc mặt La Mai Ô dần dần trở nên có chút thống khổ, ông ta chán chường ngồi trở lại chiếc ghế của mình, hai mắt thất thần nhìn nước mưa càng ngày càng nhiều ở trên mặt đất, ông già phụ trách dọn nước mưa cũng không nhẫn nại được nữa, rời khỏi hầm ngầm chạy khắp nơi tuyên dương tin tức thắng lợi đánh bại quân Lam Vũ.
"Chúng ta đánh bại được quân Lam Vũ rồi sao?"
Vào lúc này, từ bên ngoài hầm ngầm cũng có hai ông già của Ma Ni giáo tiến vào, không ngờ lại là hai người Đỗ Trang và Trầm Diệp, cùng với việc Tuyền Tu Hoằng và Tuyền Tu Hạc nối tiếp nhau rời khỏi Cao Ninh phủ, Phương Phỉ Thanh Sương lại thủy chung không rõ tung tích, hiện giờ cao tầng lãnh đạo của Ma Ni giáo, chỉ còn lại ba nắm xương già bọn họ đang nỗ lực chống đỡ chiến cục của Cao Ninh phủ. Không có gì phải nghi ngờ, thân thể của hai người đều càng thêm gầy gò, thậm chí là chỉ còn da bọc xương, dưới áp lực của quân Lam Vũ, không một ai có thể thoải mái sống qua ngày được.
Bất quá vào lúc này, thần tình của Đỗ Tang và Trầm Diệp đều có chút hưng phấn, nếp nhăn ở trên mặt cũng dãn ra, hai người không ngừng lặp đi lặp lại tin tức thắng lợi: "Chúng ta đánh bại quân Lam Vũ rồi! Chúng ta đánh bại quân Lam Vũ rồi! Lão La, điều này là sự thực ư?"
La Mai Ô lắc đầu, sắc mặt có chút đau khổ, giọng nói chua xót chầm chậm vang lên: "Chuẩn xác mà nói, chúng ta chỉ tạm thời đánh lui quân Lam Vũ mà thôi, bọn chúng khẳng định sẽ còn quay trở lại."
Đỗ Tang thỏa mãn nói: "Ai cũng bảo quân Lam Vũ là không thể đánh bại, vậy mà chúng ta còn không phải là vẫn đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất hay sao? Vừa rồi tôi đặc biệt tới cửa tây kiểm chứng một lượt, sông hộ thành phía dưới, trôi nổi toàn là thi thể của quân Lam Vũ, bọn chúng nhất định là hối hận rồi, hừ, không nên tới tấn công Cao Ninh phủ!"
Trầm Diệp cũng cảm khái nói: "Đúng thế! Quân Lam Vũ cũng không phải là không thể chiến thắng được!"
Đỗ Tang gật đầu nói: "Tôi thấy đại pháo của bọn chúng cũng chẳng có gì là ghê gớm cả, chẳng phải vẫn không cách nào bắn vỡ được tường thành của chúng ta hay sao."
Vào lúc này, viên quan tiền tuyến kia lại một lần nữa tiến vào báo cáo, nói quân Lam Vũ đã đình chỉ tấn công toàn tuyến, bộ đội tham gia tiến công đang rút lui về phía sau, cung nỏ cỡ lớn của quân Khăn Đỏ - Ma Ni giáo vẫn đang đuổi theo bước chân rút lui của kẻ địch, sát thương không ít quân Lam Vũ, bất quá động tác rút lui của quân Lam Vũ cũng rất nhanh, bọn họ không thể nào giết được nhiều quân địch hơn nữa, căn cứ vào thống kê sơ bộ, ước chừng có hơn một nghìn quân Lam Vũ bị giết chết, bất quá đây không phải là con số chuẩn xác, có lẽ con số này sẽ còn tiếp tục tăng thêm.
Đỗ Tang và Trầm Diệp liên tục gật đầu, tỏ ra tương đối hài lòng với tình hình cuộc chiến, đây là một sự mở đầu rất tốt, nhưng hai người lại mau chóng phát hiện ra sự khác thường của La Mai Ô, không hẹn mà cùng lên tiếng: "Lão La, đánh thắng trận rồi sao ông còn không vui một chút nào?"
La Mai Ô lắc đầu, tiếc nuối nói: "Quân Lam Vũ rút lui quá sớm rồi."
Trầm Diệp nghi hoặc nói: "Đánh lui bọn chúng không phải là càng tốt sao?"
La Mai Ô phất tay, để viên quan quân kia lui ra, buông một tiếng thở dài, khổ sở lẩm bẩm nói: "Tôi cho rằng, dựa vào sự bố trí tỉ mỉ của mình, khẳng định sẽ làm cho quân Lam Vũ trong lúc tiến công gấp gáp gặp phải tổn thất cực lớn, ít nhất chúng phải xử lý được mấy nghìn người của bọn chúng. Để bọn chúng cảm nhận được nỗi đau điếng người, không thể không rút lui, nhưng hiện giờ xem ra, chúng ta có thể tiêu diệt được hai nghìn tên địch cũng là không tệ rồi. Dương Túc Phong vẫn rất biết mình, y có đủ bình tĩnh, không dễ dàng mắc lừa tôi."
Đỗ Tang không cho là như vậy nói: "Cho dù là chúng ta chỉ có thể sát thương được hơn một nghìn quân Lam Vũ, cũng đã đủ chấn nhiếp bọn chúng rồi, hiện giờ khẳng định bọn chúng đã biết Ma Ni giáo chúng ta không phải là dễ chọc, nếu như Dương Túc Phong còn kiên trì phát động tấn công, chúng ta sẽ để y gặp phải thưong vong càng lớn hơn."
Trầm Diệp Tự hào nói: "Đúng thế, cho dù là quân đội nước Mã Toa, sợ rằng cũng cùng lắm là thế mà thôi. Dạng nhân vật như Vũ Văn Phân Phương cũng bị quân Lam Vũ đánh cho tơi bời hoa lá, không còn biết đông tây nam bắc ở Bảo Ứng phủ. Chúng ta vừa mới ra tay đã làm quân Lam Vũ tổn thất hơn một nghìn tên, đủ cho Dương Túc Phong đau lòng mười ngày nửa tháng rồi."
La Mai Ô cười lạnh lùng, nghiêm nghị nói: "Hai vị, các ông quá lạc quan rồi, sở dĩ chúng ta giành được thắng lợi, không phải vì sức chiến đấu của chúng ta mạnh như vậy, mà là bởi vì chúng ta lợi dụng nhược điểm khinh địch kiêu ngạo của quân Lam Vũ. Đây là cơ hội duy nhất chúng ta có thể lợi dụng, đánh mất cơ hội này rồi, chúng ta không còn cơ hội như thế nữa. Chiến đấu tiếp theo đó, tôi nghĩ hai vị sẽ nhìn thấy rất nhiều cảnh không muốn nhìn thấy..."
Hai người đều cảm thấy lời nói của La Mai Ô không ổn lắm, tràn đầy sắc thái bi quan, đều không khỏi nghi hoặc nhìn ông ta.
Đỗ Tang hồ nghi nói: "Lão La, hình như ông luôn không lạc quan lắm về trận chiến này?"
Trầm Diệp cũng tràn ngập mong đợi nói: "Chẳng lẽ chúng ta không thể phấn chấn tinh thần, tiếp tục chiến thắng quân Lam Vũ sao?"
La Mai Ô cười cay đắng, lạnh lùng nói: "Có lẽ, tôi đem chân tướng nói ra các ông sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng tôi phải nói với hai ông, chúng ta đang đánh một trận chiến hoàn toàn không có hi vọng. Trời chết, đất chết, người chết, tôi cũng chỉ cố gắng hết sức người mà thôi. Sự cường đại của quân Lam Vũ không phải là khoác lác mà ra, đây là một sự thực vô cùng thực chất, chỉ cần bọn chúng không tự phạm sai lầm thì không một ai có thể chiến thắng được bọn chúng. Giáo chủ thông minh hơn người, cho nên tự mình đi tìm người Tây Mông thương lượng đại kế cùng chung sức tiến công quân Lam Vũ, huynh đệ của giáo chủ cũng là người sáng suốt, cho nên đi tới địa khu Qua Nhĩ Ba Thác tìm kiếm Già Lam thần điện có thể cải tử hoàn sinh trong truyền thuyết. Chỉ có chúng ta, còn cho rằng có thể kéo dài chút hơi tàn trước họng súng của quân Lam Vũ, thậm chí cho rằng chúng ta có thể đánh bại quân Lam Vũ, tôi không thể không nói, đây là sự bi ai quá lớn..."
/769
|