Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 316

/769


Đỗ Tang nửa tin nửa ngờ nói: "Lão La, làm sao ông lại bị quan như vậy chứ? Quân Lam Vũ đúng là cường đại, nhưng không phải chúng ta vừa mới đánh lui sự tiến công của quân Lam Vũ đấy sao? Chỉ cần chúng ta kiên trì thêm thời gian ba bốn ngày nữa, người Tây Mông sẽ tới nơi, đến lúc đó quân Lam Vũ không thể không rút lui..."

Trầm Diệp vốn có chút ủ rũ chán chường, cảm thấy La Mai Ô nói cực kỳ có lý, Ma Ni giáo đúng là tiền đồ ảm đạm, nhưng nghe thấy cái tên người Tây Mông, lập tức lại phấn chấn tinh thần, bừng tỉnh nói: "Đúng thế! Kỳ thực chúng ta cũng không phải là muốn liều mình sống chết với quân Lam Vũ, chúng ta chỉ cần kiên trì cố thủ thời gian ba bốn ngày mà thôi. Chẳng lẽ với sự bài binh bố trận của chúng ta, với tính toán chu toàn của La đại tướng quân ông, thời gian ba bốn ngày cũng không giữ vững nổi sao?"

La Mai Ô không nói gì cả, nhưng thần tình của ông ta dã biểu hiện ra rất rõ ràng rồi, đối với việc kiên trì cố thủ ba bốn ngày, ông ta cũng cảm thấy vô cùng không lạc quan.

Đỗ Tang cố gắng trấn dĩnh nói: "Dương Túc Phong thật là ngu xuẩn, tiến tới tấn công chúng ta không ngờ rằng chúng ta đã trên dưới một lòng, quyết tâm tồn vong cùng với Tu La Điện, hiện giờ hẳn là y đã bị chúng ta đánh cho sợ rồi, cho nên mới không thể không rút quân..."

Trầm Diệp cũng gật đầu khen phải, nhưng trong lòng ông ta cũng biết đây là lời an ủi, quân Lam Vũ dứt khoát không thể bởi vì tổn thất có hơn nghìn người mà đã rút quân. Cao Ninh phủ chính là cột trụ vững trãi để chống lại người Tây Mông, cho dù phải trả giá lớn hơn nữa, Dương Túc Phong cũng chấp nhận.

La Mai Ô lạnh lùng nhìn hai người một cái, coi thường nói: "Các ông có thể chửi mắng Dương Túc Phong hoang dâm vô sỉ, lãnh khốc tàn bạo, thậm chí chửi mắng y không biết đối nhân xử thế. Nhưng các ông tuyệt đối đừng cho rằng y ngu xuẩn. Nếu Dương Túc Phong ngu xuẩn, thì có thể làm cho nước Mã Toa và nước Y Lan khẩn trương như vậy, muốn liên hợp lại đối phó với y không?"

Hơi dừng lại một chút, La Mai Ô tiếp tục thâm trầm nói: "Dương Túc Phong gặp phải đả kích khẳng định sẽ không buông tay bỏ mặc hay là suy sụp thất vọng. Y nhất định sẽ nghiền ngẫm, tìm kiếm nghuyên nhân, thu thập ý kiến số đông, tìm kiếm biện pháp công thành tốt hơn, tới lúc đó thì phiền toái của chúng ta lại tới rồi."

Đỗ Tang có chút không cam tâm nói: "Dương Túc Phong dù sao cũng là người, chỉ cần là người, thì sẽ có khuyết điểm..."

La Mai Ô lạnh lùng cắt đứt lời ông ta, không chút khách khí nói: "Tôi chưa từng cho rằng, chúng ta có thể kháng cự được quân Lam Vũ. Quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo chúng ta so với quân Lam Vũ, không phải là quân đội của cùng mội thời đại, chiến tranh giữa hai quân đội này, kết cục căn bản không phải là sức người có thể xoay chuyển được, trừ phi Dương Túc Phong thực sự là kẻ ngu xuẩn. Nhưng thật là đáng tiếc, căn cứ vào tình báo hiện này mà xét, Dương Túc Phong chẳng phải là kẻ ngu xuẩn, chỉ là rất nhiều người của chúng ta dựa theo khuynh hướng tình cảm của mình coi kẻ khác là đồ ngu xuẩn..."

Đõ Tang và Trầm Diệp đưa mặt nhìn nhau, đều giữ im lặng.

Bọn họ không tài nào hiểu nổi vì sao mà tâm tình của La Mai Ô lại bi quan như thế, đây là điều không bình thường, nhất là sau khi vừa mới đánh lui sự tiến công của quân Lam Vũ. Nhưng bọn họ sẽ không hoài nghi phân tích của La Mai Ô, bọn họ tin chắc, ở bên trong Ma Ni giáo, tài hoa quân sự của La Mai Ô không ai có thể bằng được. Mỗi một câu ông ta nói ra mặc dù rất khó tiếp nhận, nhưng khẳng định là có đạo lý của ông ta, cho nên, tâm tình của hai người lại một lần nữa giảm sút. Lờ mờ bọn họ cũng cảm giác được, Tuyền Tu Hoằng sở dĩ rời khỏi Cao Ninh phủ sợ rằng không chỉ là bởi vì nguyên nhân muốn tự mình đi nghênh tiếp người Tây Mông, chẳng lẽ tư vị từ xa xôi ngàn dặm chạy đi gọi Ai Đức Mông Đa là phụ thân dễ chịu lắm sao?

Căn hầm chỉ còn sự im lặng.

La Mai Ô tự mình đốt xì gà, đem bản thân bao phủ trở lại trong khói thuốc lởn vởn.

Không lâu sau, hỏa pháo của quân Lam Vũ lại một lần nữa vang lên, toàn thân La Mai Ô khe khẽ run rẩy, dập tắt điều xì gà, đi ra ngoài tầng hầm trước tiên.

Ở bên ngoài hầm ngầm, chính là tượng trưng cho quyền lực của Ma Ni giáo, là thần điện trong lòng những giáo đồ Ma Ni giáo - Tu La điện. Tu La điện mà một công trình kiến trúc kiểu cung điện quy mô hùng vĩ, khí thế hiên ngang, là địa phương cao tầng của Ma Ni giáo tụ hội và nghị sự, canh phòng nghiêm ngặt, nó đứng sừng sững trên dốc núi cao nhất ở phía tây bắc trong thành Cao Ninh. Địa thế siêu nhiên, bao quát cả toàn thành thị, có thể thông qua thiên lý kính quan sát được bất kỳ tình hình nào bốn phía xung quanh thành thị.

La Mai Ô đuỗi kính thiên lý, quả nhiên là nhìn thấy một cảnh thảm liệt. Quân Lam Vũ lại một lần nữa phát động tiến công. Tiếng pháo không ngừng rít lên rồi rơi xuống, phát ra từng chùm ánh lửa, theo cùng với ánh lửa, vô số gạch đá mái ngói đều bị bắn bay tung bay tán loạn, từng mảng từng mảng tường gạch hoặc tường đất bị sập xuống, giữa đó xen lẫn với tiếng kêu thảm thiết của thương binh, toàn bộ phụ cận thành nam là một vùng mịt mù.

"Dương Túc Phong quá hèn hạ rồi!" Đỗ Tang phẫn nộ chửi.

"Tên ác ma này!" Trầm Diệp cũng rít lên chửi mắng.

Chỉ có La Mai Ô không lên tiếng, nhưng tất cả ngón tay đều siết chặt lại cũng một chỗ, con mắt phảng phấn như muốn ứa ra máu.

Địa phương pháo đạn của quân Lam Vũ rơi xuống, không phải là tường thành của Cao Ninh phủ, mà là những vùng dân cư đông đúc chi chit ở phụ cận thành nam, cư dân ở nơi này sớm đã bị Ma Ni giáo quét sạch, bên trong nhà dân mai phục vô số cung tiễn thủ của quân Khăn Đỏ, chuẩn bị khi vạn nhất cửa thành bị đột phá, có thể kịp thời đánh trả hướng bị phá vỡ, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đuổi quân Lam Vũ quay trở lại trong sông hộ thành, khống chế trở lại lỗ hổng. Đây là một kế hoạch La Mai Ô dày công an bài, coi trọng chính là sự bất ngờ, mang tới cho quân Lam Vũ sát thương lớn nhất.

Thế nhưng, đạn pháo của quân Lam Vũ đã đánh nát kế hoạch La Mai Ô dày công an bài, nhà dân nơi đó bị phá hủy từng mảng tửng mảng lớn một, cung tiễn thủ quân Khăn Đỏ mai phục trong đó cũng bị bắn cho thương vong thảm trọng, ôm đầu bỏ chạy, rồi gục ngã hàng loạt. Càng nghiêm trọng hơn nữa là hỏa pháo của quân Lam Vũ phong tỏa khu vực này, một khi tường thành của cổng nam bị đột phá, quân Khăn Đỏ muốn đánh trả cũng khó khăn hơn nhiều. Bất kể có bao nhiêu quân Khăn Đỏ, muốn vượt qua được nơi này, đều phải trả giá bằng thương vong trên một nửa. Nguồn: http://truyenyy.com

Nghĩ tới đây sắc mặt của La Mai Ô cuối cùng cũng tái đi.

Ông ta dự tính được Dương Túc Phong khẳng định sẽ thay đổi cách đánh, tìm kiếm nhược điểm của quân Khăn Đỏ, nhưng đối phương vừa ra tay đã ngoan độc như thế, căn bản không để ý tới tử vong của bình dân, đúng là nằm ngoài dự liệu của ông ta, chẳng trách mà y bị gọi là ác ma chưa từng có.

Từ trong kính viễn vọng La Mai Ô còn có thể nhìn thấy rõ ràng, để tăng cường phạm vi công kích, quân Lam Vũ đem Bách Kích pháo đẩy tới nơi cách tường thành không tới năm mươi mét, dựa theo đội ngũ hình vuông sắp xếp dày đặc chi chít, tựa hồ còn phân chia khu vực xạ kích, tiến hành luân phiên oanh tạc khu cư dân phụ cận thành nam, không để lại bất kỳ góc chết nào. Cung tiễn thủ quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo gặp phải oanh tạc bất kể là chạy về phương hướng nào, đều không thể chạy ra khỏi phạm vi phát nổ của đạn pháo. Sáu nghìn cung tiễn thủ quân Khăn Đỏ mà ông ta dày công bố trí, cứ như thế hóa thành hư ảo trong hỏa pháo của quân Lam Vũ.

Thế nhưng đây vẫn không phải là chỗ làm cho La Mai Ô lo lắng nhất, ông ta lo lắng nhất chính là tiếng pháo trái phá 75 ly rầm rầm không ngừng rơi xuống trên tường thành ở phụ cận thành nam. Quân Lam Vũ hiển nhiên đã tập trung toàn bộ dã chiến pháo 75 ly, chuyên môn công kích vào điểm này, hơn nữa tất cả pháo đạn hình như đều được tính toán kỹ lưỡng vậy, không hẹn mà cùng rơi xuống vào cùng một chỗ, nổ bùng ảnh lửa cực lớn, cho dù là thái dương vào giữa trưa, cũng không thể che lấp được ánh sáng của pháo đạn phát nổ.

Tim La Mai Ô tức thì siết lại.

Tường thành của Cao Ninh phủ cho dù có vững trãi hơn nữa, cũng không thể nào chống chịu được sự oanh kích dày đặc như vậy, nó bị rạn nứt rồi đổ xụp chỉ là vấn đề về mặt thời gian. Quả nhiên, khi quân Lam Vũ đem tất cả dã chiến pháo 75 lý đều tập trung oanh kích vào một điểm, pháo đạn không ngừng rơi xuống cùng một chỗ rồi phát nổ. Tường thành cuối cùng cũng bị toác ra một khe nứt, mới ban đầu chỉ là một khối đá hoa cương bị đánh vỡ, tiếp theo đó pháo đạn đem khe nứt càng ngày càng lớn, cuối cùng toàn bộ hàng đá hoa cương bị đánh nứt, từ trên tường thành bị khoét ra, rồi men theo tường thành lăn vào trong sông hộ thành, trên tường thành tức thì lộ ra một hỗ hổng cực lớn.

Vào lúc này, trong lòng La Ma Ô và Dương Túc Phong đều hiểu rõ, khối tường thành này đã xong rồi.

Tường thành sập rồi, cũng có nghĩ là Cao Ninh phủ cũng hết rồi.

Không có tường thành kiên cố làm chỗ dựa, quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo dù nhân số có nhiều hơn gấp mười lần, cũng không thể ngăn được bước tiến của quân Lam Vũ.

Quả nhiên nhiên mười mấy phút sau, cái lỗ hổng cực lớn ở trên cửa thành nam kia đã bị mở rộng thành kích cỡ một căn phòng, đạn pháo tiếp tục rơi xuống đem nó đào càng ngày càng sâu, đá vỡ văng tứ tung, pháo đạn phát nổ ở trong tường thành, sức xung kích cực lớn được phát huy trọn vẹn, tới sau này, mỗi một phát đạn pháo rơi xuống, đều đánh sập một mảnh tưởng thành dài một mét, vô số khối đá không ngừng lăn rầm rầm vào trong sông hộ thành.

Uỳnh uỳnh uỳnh …..

Sau một tiếng nổ dữ dội vang lên, tường thành phụ cận cổng thành nam cuối cùng cũng hoàn toàn đổ sập, những khối đá cực lớn lăn vào trong sông hộ thành, bắn lên bọt sóng trắng xóa, những tên quân Khăn Đỏ ẩn nấp ở bên trong tường thành cũng bị lực xung kích cực lớn hất văng ra khỏi đường ngầm bên trong tường thành, từ trên tường thành cao cao lăn thẳng vào trong sông hộ thành.

"Có thể tấn công rồi!" Dương Túc Phong lạnh nhạt nói.

Tường thành đã bị bắn thủng một lỗ hổng, thì trận chiến đấu này không còn gì kịch tính nữa, còn lại chỉ là vấn đề thời gian cần thiết để giải quyết trận chiến thôi.

Trần Hân thay thế chức trung đoàn trưởng trung đoàn 313 vừa phất tay, các chiến sĩ của trung đoàn 313 do tự thân suất lĩnh kéo ùa lên, trên người bọn họ trừ mang theo vũ khí ra, mỗi một người còn vác một bao cát, dưới sự yểm hộ của hỏa pháo, bọn họ lao tới bên sông hộ thành, sau đó ném bao cát vào trong sông hộ thành, dần dần, sông hộ thành bị lấp đầy, các chiến sĩ của quân Lam Vũ dẫm lên bao cát vượt qua sông hộ thanh, từ thường đành sụp đổ leo lên bên trên.

Đây là phương thức công thành cổ xưa nhất cũng là các thức hữu hiệu nhất đối phó với sông hộ thành.

La Mai Ô nói không sai, quân Lam Vũ sau khi trải qua một lần thất bại, lập tức phát động các chiến sĩ lấy ý kiến, nghĩ ra rất nhiếu ý tưởng mới, hoặc là dùng rất nhiều phương sách cũ có hiệu quả, có Lỗ Ni cuồng chiến sĩ đề ra biện pháp dùng bao cát công thành, vì thế lập tức được áp dụng, đấy là biện pháp thường dùng khi các thế lực trong nước Lỗ Ni Lợi Á hỗn chiến, đối phó với sông hộ thành hết sức hữu hiệu, mấy trăm bao cát ném xuống bên trong sông hộ thành, con sông dần biến thành đường cái.

Quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo giữ thành nam cảm giác được chuyện không hay, bọn chúng từ trong lỗ châu mai không ngừng bắn ra bên ngoài, hi vọng dùng cung tiễn và đạn của súng rãnh xoắn mãnh liệt để cản trở bước tiến công kích của quân Lam Vũ. Thế nhưng tường thành hình dạng kỳ quái của thành Ngọa Hồ mới ban đầu thì có lợi cho bọn chúng phát huy hỏa lực, nhưng khi tường thành sụp đổ, càng lên trên tường thành bị hủy hoại càng nghiêm trọng, ảnh hưởng rất lớn cho bọn chúng phát huy hỏa lực, hơn nữa lối ra vào đường ngầm của bọn chúng cũng đã bại lộ dưới súng của quân Lam Vũ, quân Lam Vũ tổ chức rất nhiều thần xạ thủ, bắn vào những tên quân Khăn Đỏ từ trong đường ngầm đi ra.

Tường thành bị bắn thành hai nửa, quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo không ngừng từ bên trong đường ngầm ở hai đầu tường thành tràn ra, ý đồ phong tỏa con đường tiến lên của quân Lam Vũ. Thế nhưng thông đạo chật hẹp, cản trở bọn chúng phát huy binh lực, mỗi lần nhiều nhất bọn chúng chỉ có thể xông ra ba tên, quân Lam Vũ chỉ cần một phát súng tiểu liên là có thể hoàn toàn phong tỏa đường ngầm. Sau khi sát thương theo điểm thay thế cho bao phủ diện tích lớn, quân Lam Vũ tiêu hao đạn dược càng ít hơn, nhưng hiệu quả sát thương càng thêm rõ ràng, những tên quân khăn đỏ có ý đồ từ bên trong đường ngầm xông ra kia đều bị súng bắn phong tỏa giết chết toàn bộ, thi thể thuận theo tường thành đổ xụp lăn xuống.

Chẳng những như thế, quân Lam Vũ còn chủ động khống chế chiến đấu ở đường ngầm, trong khói súng pháo hỏa mịt mù, Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu suất lĩnh hai đơn vị lục quân đặc chiến đội xuất phát trước tiên, bọn họ từ chỗ tường thành sụp đổ chia ra tiến vào đường ngầm sau đó thuận theo đường ngầm chém giết thẳng tới, trong không gian chật hẹp của đường ngầm, súng tiểu liên và lựu đạn của bọn họ có thể phát huy được trọn vẹn, sau từng loạt súng tiểu liên quét qua không còn tên quân Khăn Đỏ nào đứng nổi nữa, đối với những vị trí quanh co thì bọn họ sử dụng lựu đạn để công kích.

Lục quân đặc chiến đội mỗi khi dọn sạch một đoạn đường ngầm trong tường thành là bọn họ liền chất đủ số thuốc nổ ở sau lưng minh, sau khi dẫn nổ, cả đoạn tường thành liền sập xuống, đá vụn lăn rào rào hết xuống sông hộ thành, càng có nhiều chiến sĩ quân Lam Vũ lưng vác bao tải cát, đem bao cát và đá vụn chất đống lại với nhau, lấp bằng sông hộ thành, sau đó thuận theo tường thành đổ xụp tiếp tục leo lên.

Cùng với tường thành càng lúc càng sụp đổ nhiều, đông đảo chiến sĩ quân LamVũ vượt qua tường thành, tiến vào nội thành Cao Ninh phủ, những tên quân Khăn Đỏ muốn đánh trả, tăng viện cho cửa nam, kết quả là bị hỏa pháo của quân Lam Vũ oanh kích mãnh liệt, mỗi khi tiến lên được một bước là đều đổ gục mảng lớn, dã chiến pháo 75 ly của quân Lam Vũ sau khi thành công xé rách tường thành, bắt đầu kéo dãn hỏa lực, pháo hỏa càng đánh càng xa, hơn nữa chuyên môn oanh kính nhà dân ở bên trong khiến cho những tên cung tiễn thủ nấp ở bên trong không thể không chạy ra, để tránh bị cùng nhà dân đổ sụp làm chôn sống.

"Phong lĩnh, Lam sư trưởng đã tỉnh lại rồi." Nữ cảnh vệ của Lam Sở Yên tới báo cáo cho Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong gật đầu, phủi bụi đất trên người, quay đi thăm Lam Sở Yến.

Trận đánh đã tới mức này, y không cần phải nhọc lòng thêm nữa, trừ phi Ma Ni giáo có mười vạn thần binh từ trên trời xuống, nếu không chỉ có con đường tử vong hoặc là bỏ chạy, vì tranh thủ thời gian mau chóng khống chế yếu điểm chiến lược Cao Ninh phủ, chống lại sự tiến công của người Tây Mông, Dương Túc Phong cố ý không điều phái bất kỳ chút binh lực nào ở cửa bắc, chính là hi vọng quân Khăn Đỏ có thể chủ động rút lui, đem Cao Ninh phủ nhường lại.

Không phải là y không muốn quét sạch một mẻ quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo, mà là thời gian không cho phép.

Trên thực tế, vào lúc này cao tầng của Ma Ni giáo đúng là đang triển khai tranh luận kịch liệt rốt cuộc là nên chịu chết hay nên bỏ chạy.

Cho dù là với nhãn quang của Đỗ Tang và Trầm Diệp thì cũng biết rằng Cao Ninh phủ bị chiếm sẽ là chuyện mau chóng thôi, nhanh thì có khả năng là vài tiếng đồng hồ. Quân Lam Vũ đã nổi điên rồi, căn bản là bất chấp thương vong của bình dân hoặc là cao tầng của quân Lam Vũ đã biết trong thành Cao Ninh phủ căn bản là đã không có bình dân, binh sĩ quân LamVũ trong khi tiến công căn bản là không phân biệt xanh đỏ tím vàng gì hết, nhìn thấy người là bắn ngay, hơn nữa còn không ngừng dùng ống phóng rốc két và lựu đạn để phá hủy công trình kiến trúc hai bên đường, cũng bất chấp bên trong có mai phục hay không, cứ san bằng rồi nói sau, khiến cho quân Khăn Đỏ ẩn nấp bên trong căn bản không có cơ hội phát huy, hạng chiến chuẩn bị ban đầu đã không còn ý nghĩa gì nữa, trừ phi để quân Khăn Đỏ chờ chết vô ích ở đó.

Đỗ Tang và Trầm Diệp đều bắt đầu có ý tứ rút lui, bọn họ đều hi vọng La Mai Ô đảm nhận tổng chỉ huy chiến dịch có thể mau chóng quyết định rút lui, để tránh cho bộ đội quân Lam Vũ vào thành chiếm lấy vị trí ở thành bắc, tới lúc đó tàn dư quân Khăn Đỏ có muốn đi cũng không đi được nữa rồi.

Thế nhưng, La Mai Ô tựa hồ đã ngây dại, không hề hạ bất kỳ mệnh lệnh nào.

Đỗ Tang lòng như lửa đốt, cấp thiết nói: "Đại tướng quân, giữ lại núi xanh, lo gì không có củi đốt, chúng ta rút thôi! Cơ nghiệp mấy chục năm của Ma Ni giáo, không thể đánh mất tất cả ở nơi này!"

La Mai Ô cuối cùng cũng có phản ứng, lờ đờ nói: "Rút? Chúng ta có thể rút tới đâu?"

Trầm Diệp mau mắn nói: "Chúng ta rút tới Sóc Xuyên đạo hoặc là Phỉ Xuyên đạo tìm cơ hội đông sơn tái khởi."

Giọt nước mắt mờ đục của La Mai Ô khe khẽ ánh lên.

Ánh mắt của Đỗ Trang và Trầm Diệp đều nhắm vào vùng đất rộng lớn Sóc Xuyên Đạo và Phỉ Xuyên đạo. Vùng đất này vốn là do đế quốc Quang Minh chiếm cứ, nhưng từ sau khi Bộ Thủ mất tích kỳ lạ thậm chí là đồn rằng đã chết, vùng đất này liền mất đi chủ nhân thực sự, rất nhiều quân đội đế quốc Quang Minh ban đều tấn công lẫn nhau, cướp đoạt địa bàn và nhân khẩu, làm vùng đất này tăm tối rối loạn, trời trăng ảm đảm, nhưng sức chiến đấu của đám quân đội đế quốc Quang Minh này đều không mạnh, Đỗ Tang và Trầm Diệp đều cảm thấy, nếu như quân Khăn Đỏ mà tiến vào nơi đó, dựa vào tinh thần hi sinh cao độ và tín ngưỡng tông giáo của quân Khăn Đỏ, Ma Ni giáo hoàn toàn có thể đứng vững chân ở vùng đất đó, rồi lại nở hoa kết quả.

Trầm Diệp phát giác La Mai Ô đã có chút động lòng rồi, lập tức nói dấn thêm: "Quân Lam Vũ làm ba thì cũng lỡ một, chính là hi vọng chúng ta có thể chủ động rút lui, vứt bỏ Cao Ninh phủ. Bọn chúng không muốn hỗn chiến với chúng ta, kẻ địch chủ yếu của bọn chúng là người Tây Mông, chỉ cần chúng ta chủ động rút lui, bọn chúng sẽ không đuổi theo chúng ta."

La Mai Ô nghiêm túc gật đầu.

Người Tây Mông còn có thời gian ba bốn ngày nữa là tới, quân Lam Vũ phải chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, đương nhiên sẽ không có tâm tư đi truy cản quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo, hoặc là đối với Dương Túc Phong, quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo rút càng sớm càng tốt.

Đỗ Tang đảo mắt, phất tay để đám cảnh vệ bên cạnh tránh đi, nhỏ giọng nói: "Lão La, chúng ta phải đi nhanh, không những chúng ta phải tránh va chạm với quân Lam Vũ, mà còn phải tránh cả mũi nhọn của người Tây Mông, nếu không người Tây Mông sẽ lấy chúng ta ra làm là chắn, chúng ta không thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy."

Trầm Diệp lập tức tiếp lời: "Đúng thế chúng ta phải tránh tuyến đường nam hạ của người Tây Mông."

La Mai Ô hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Tôi tán thành suy nghĩ của các ông! Các ông suất lĩnh bộ đội đi đi, có thể lưu lại một chút mầm mống cho Ma Ni giáo, cũng là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ không cản trở hai ông, hai ông có thể lựa chọn bộ đội tinh nhuệ nhất rời đi."

Đỗ Tang từ tốn nói: "Đại tướng quân, ông quyết tâm chiến đấu tới cùng với quân Lam Vũ ở nơi này sao?"

La Mai Ô khẽ cười khổ một tiếng, bình thản nói: "Hương hỏa của thánh giáo ở nơi này, thế nào cũng phải có người trông coi, có phải không? Vạn nhất sau này giáo chủ hỏi tới, thì thế nào cũng phải có người đảm đương đúng không? Nếu không, quân Lam Vũ còn cho rằng chúng ta đang khoác lác, ta muốn dùng sự thực chứng minh cho bọn chúng, sự nghiệp của thánh giáo là chính nghĩa, là quang minh, cho dù chúng ta thất bại, bọn chúng cũng không có cách nào bêu xấu chúng ta."

Đỗ Tang còn muốn nói gì đó, nhưng Trầm Diệp đã ngầm giật tay áo ông ta, hai người lặng lẽ rời đi.

Núi Tu La sừng sững, điện Tu La cao ngất, chỉ có bóng hình khô gầy của La Mai Ô, đối diện với quân Lam Vũ ùn ùn kéo tới…

"Nàng cảm thấy thế nào rồi?" Dương Túc Phong ngồi ở bên mép giường, cúi đầu quan tâm hỏi.

Sắc mặt của Lam Sở Yến nhìn qua đúng là không được tốt lắm, trông vô cùng nhợt nhạt, đôi mắt cũng ảm đạm vô thần, căn cứ vào lời nói của y sinh đi theo quân, nàng chủ yếu là do mệt mỏi quá độ trong thời gian dài, nghỉ ngơi không tốt, ăn uống cũng không tốt, bệnh thì không phải là bệnh gì nặng, nhưng tốt nhất là phải bồi dưỡng một đoạn thời gian, buông lỏng bản thân hết mức có thể.

"Thiếp cảm thấy mình sắp chết rồi." Lam Sở Yến ho khan, rên rỉ nói ngắt quãng.

"Nàng không chết được, bệnh nàng không nặng đâu, làm sao chết được chứ?" Dương Túc Phong cau mày nói, mặc dù biết rõ lời của Lam Sở Yến mười câu có hết tám là nói dối, câu này cũng không ngoại lệ, nhưng y vẫn cảm thấy rất không thoải mái, giống như trái tim bị người ta bóp lấy vậy.

"Trong mắt chàng chỉ có sự tồn tại của Phương Phỉ Thanh Sương, mấy người bọn thiếp không bằng chết đi cho xong…" Lam Sở Yến như cười như không nói, bất quá nụ cười của nàng trông hết sức đáng thương, cũng không biết rốt cuộc là thực hay là giả.

Dương Túc Phong chỉ đành thở dài một tiếng, vuốt ve bàn tay của nàng, chậm rãi nói: "Được rồi, nàng đừng ngốc nữa! Ta biết bản thân đang làm gì. Ôi, đây đúng là chuyện đau đầu mà, kỳ thực, ta không nên dấu nàng, ta cũng có chút hối hận rồi."

Lam Sở Yến hừ lạnh nói: "Thiếp chẳng thèm quản những chuyện đó! Thiếp nhìn ngứa mắt nhất đó là vì Phương Phỉ Thanh Sương mà không ngờ chàng lại quỳ trước Nga Nhi Tuyết. Quả thực là quá làm thiếp không chịu đựng được, cô ta muốn giết cứ giết, đứa bé cũng có một nửa của cô ta, nếu cô ta đã độc ác như thế, thì chàng cũng không cần quản cô ta nữa!"

Dương Túc Phong vô thức nói: "Ừ."

Lam Sở Yến chăm chú nhìn dáng vẻ của y, đột nhiên con mắt đảo tròn, cười chúm chím nói: "Nếu như chàng đã quan tâm tới Phương Phỉ Thanh Sương như thế, vậy chàng gọt một quả táo cho thiếp, thiếp sẽ nói cho chàng biện pháp giải quyết."

Dương Túc Phong lập tức đi gọt táo.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status