Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 317

/769


Tay nghề của y có chút lòng ngóng, gọt táo thành chỗ lồi chỗ lõm, giống như đầu người bị bệnh hủi, khó coi vô cùng, bất quá y rất chuyên tâm tiếp tục gọt cho tận tới khi thành công gọt xong quả táo, từ xa nhìn lại, thể tích của quả táo hình như là đã biến mất một phần tư, nhưng vẻ mặt của y vẫn rất hài lòng.

Lam Sở Yến gặm quả táo một cách ngon lành, nói lúng búng: "Chàng phải đi tìm Tiêu Tử Phong để giải quyết chuyện này."

Dương Túc Phong gật đầu nói: "Ừ, ừ, để ta gọt cho nàng một quả nữa."

Y đúng là nhẹ nhõm đi không ít, loại vấn đề rắc rối khó nhằn này vừa may là ngón sở trường của Tiêu Tử Phong, có nàng ra mặt, có lẽ Phương Phỉ Thanh Xương đúng là có thể hồi tâm chuyển ý, tệ nhất thì Tiêu Tử Phong cũng có thể bình an đưa con của mình trở về.

Lam Sở Yến nhìn thấy dáng vẻ nhẹ nhõm của Dương Túc Phong, tựa hồ lại có chút không vui, uể oải nói: "Được rồi! Một lát nữa thiếp mới ăn, hiện giờ đầu thiếp còn đang xây xẩm, bộ đội vào thành rồi, chàng cũng đi xem một chút đi. Thiếp không có mặt e rằng chỉ có chàng mới có thể kiếm soát được bọn họ. Chàng và thiếp đều không có mặt, bọn họ có thể làm lật cả trời lên đấy."

Dương Túc Phong nghĩ cũng phải, vấn đề kỷ luật của sư đoàn 103 đúng là không một ai có thể yên tâm, hơn nữa Nham Long vừa mới hi sinh, bọn họ đều trong lúc nổi điên muốn báo thủ rửa hận, chẳng ai biết được bọn họ sẽ gây ra chuyện gì, về phần chuyện như tàn sát tù binh cướp bóc tài sản, sợ rằng là đếm không sao kể siết rồi. Lần tiến công Cao Ninh phủ này xảy ra quá đột ngột, cho nên quân pháp cũng không kịp phái người đi theo, bộ hạ của Lam Sở Yến có tới tám chín phần mười là sẽ buông thả.

Vào lúc này, vừa vặn Thí Phong phó tham mưu trưởng kiêm trung đoàn trưởng trung đoàn 312 của sư đoàn 103 tiến vào báo cáo, nói các bộ đội của quân Lam Vũ cơ bản đã khống chế được tòa thành, đại bộ phận quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo đều bị tiêu diệt, một số ít phục độc tự sát, hiện giờ quân Lam Vũ đang phát triển về hướng Tu La điện. Tu La điện chính là trung tâm quyền lực của Ma Ni giáo, cũng là nơi đặt cơ cấu thống trị, ở vị trí Tu La điện, Ma Ni giáo xây dựng rất nhiều công sự phòng ngự, cảnh vệ sâm nghiêm, ước chừng có hai vạn quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo đã bày trận sẵn sàng.

Thí Phong đặc biệt tới xin chỉ thị, trong quá trình công kích Tu La điện có nên dùng tới đại pháo hay không. Nếu sử dụng đại pháo mà nói, chiến đấu sẽ phát triển rất nhanh, quân Lam Vũ cũng giảm thiểu rất nhiều thương vong, bất quá một công trình kiến trúc đẹp đẽ như Tu La điện cũng sẽ bị phá hủy. Nếu không sử dụng đại pháo, quân Lam Vũ lẽ tất nhiên là cũng có thể đánh chiếm được Tu La điện, nhưng cần phải có thời gian nhất định.

Dương Túc Phong thuận miệng hỏi: "Phụ trách thủ vệ Tu La điện là ai?"

Thí phong đáp: "Là đại tướng quân La Mai Ô của Ma Ni giáo, chính là La Mai Ô đã cùng chúng ta đánh qua nhiều trận, chúng tôi có được tin tức, nói hai nguyên lão khác của Ma Ni giáo là Đỗ Tang và Trầm Diệp đã suất lĩnh bộ phạn tinh nhuệ của quân Khăn Đỏ rời khỏi Cao Ninh phủ, nhưng chúng tôi còn chưa biết thực giả, đang nghĩ cách xác thực.

Dương Túc Phong lạnh nhạt nói: "Phái người tiếp xúc với La Mai Ô, bảo ông ta buông vũ khí, chúng ta có thể đảm bảo cho an toàn tài sản cá nhân và tính mạng của ông ta. Nếu ông ta không chấp thuận, cứ dùng đại pháo đánh sập nơi đó, chúng ta cần cái công trình kiến trúc tốn tiền hao sức ấy làm cái gì?"

Thí Phong xoay người rời đi.

Lam Sở Yến tựa mình lên lưng giường, cố gắng chống đỡ thân thể yếu ớt của mình, tò mò nói: "Chuyện gì thế? Nghe nói ở Tu La điện chính là do Ma Ni giáo lấy vàng mà đắp thành đấy, kho công đức ở bên trong còn có vô số tiền bạc, đánh sập nó thì quá đáng tiếc…"

Dương Túc Phong lắc đầu, không tán đồng nói: "Chẳng có gì đáng tiếc cả, cái thứ xa xỉ hoa lệ như vậy rất dễ làm cho người ta đánh mất lý tưởng, sống mơ màng không mục đích, ta xưa nay không muốn ở lại Đan Phượng hành cung cũng là vì cái nguyên nhân này. Thoải mái quen rồi, xa xỉ quen rồi, tư tưởng của người ta cũng thay đổi, không còn muốn tiến thủ nữa, chỉ muốn hưởng lạc, đây là điềm báo trước sự diệt vong của một con người."

Lam Sở Yến trầm mặc không nói, cẩn thận nghiền ngẫm lời của Dương Túc Phong nói.

Dương Túc Phong đứng dây, cầm lấy mũ của mình, phủi đi bụi đất bên trên, chậm rãi nói: "Ta cứ vào thành xem xem thế nào đã, xem xem đám gia hỏa kiệt ngạo bất tuần thủ hạ của nàng kia, tránh để đám gia hỏa đó thực sự thiêu sạch cả tòa thành Ngọa Hổ để báo thù rửa hận cho Nham Long."

Lam Sở Yến như có điều gì suy nghĩ gật đầu rồi thong thả nói: "Bọn họ quá nửa là sẽ làm như thế đấy."

Dương Túc Phong gật đầu, dặn dò y sinh chăm sóc thật tốt cho Lam Sở Yến, sau đó dẫn đại đội cảnh vệ tới thành Ngọa Hổ.

Vào lúc này, bộ đội chủ lực của quân Lam Vũ đã cơ bản xông vào Cao Ninh phủ, đang triển khai hạng chiến kịch liệt, bên trong tiếng súng không ngừng, nhưng ngoài thành tiếng súng cơ bản đã vắng lặng rồi, chỉ có thi thể khắp nơi. Đội mai táng chuyên nghiệp đang đem những thi thể chiến sĩ quân Lam Vũ từ trong những hầm hào hố bẫy và sông hộ thành dọn ra, dùng vải trắng phủ lấy, chuẩn bị cử hành lễ an táng long trọng sau chiến đấu. Còn về phần thi thể của quân Khăn Đỏ - Ma Ni giáo, tạm thời không có ai để ý tới.

Trên con đường ở bên ngoài thành nam, chỉ có số ít bộ đội pháo binh của quân Lam Vũ còn đang chờ đợi tiến vào cửa thành đã được mở ra, con sông hộ thành đã được lấp bằng rồi, đồng thời ở bên trên được trải ván gỗ, để tiện cho xe ngựa qua lại, lúc này những khẩu pháo trái phá 75 ly của tiểu đoàn pháo binh khác của bản thân sư đoàn 103 cũng đã tới nơi rồi, nhưng do ban ngành hậu cần vận chuyển vật tư cũng rất nhiều, xe ngựa chen chúc dày đặc ở cửa thành, ảnh hưởng tới tốc độ vào thành.

Có thiếu tá lục quân đang chỉ huy giao thông, nhưng hiển nhiên là hắn không đủ thành thạo, mặc dù đã vất vả tới toát mồ hôi, nhưng đối diện với đội ngũ xe ngựa nối liền không dứt. Hắn sốt ruột tới trán muốn bốc ra cả khói, Dương Túc Phong loáng thoáng có chút ấn tượng với hắn, biết hắn là phó tham mưu trưởng trung đoàn của sư đoàn 103, bất quá cụ thể ở trung đoàn nào, tên là gì thì quên mất rồi.

Dương Túc Phong đi tới, thay thế chỉ huy cho viên thiếu tá kia, y để đại đội cảnh vệ của mình tạm thời đảm nhận vai trò hiến binh, mau chóng xử lý giao thông. Viên thiếu tá kia bội phục sát đất, Dương Túc Phong hỏi qua mới biết là viên thiếu tá lục quân này tên là Trình Ngạo Vân, là phó tham mưu trưởng của trung đoàn 312 quân Lam Vũ, là cộng sự của Thí Phong. Hắn vốn cố hết sức tham gia vào chiến đấu, nhưng Thí Phong lại hạ lệnh cho hắn tới đây chỉ huy giao thông.

Thí Phong nói với hắn, chiến đấu ở trong thành đã cơ bản kết thúc rồi, vận chuyển vật tư hậu cần có quan hệ tới chiến đấu sau này, nhiệm vụ càng thêm gian nan. Trình Ngạo Vân chẳng còn cách nào chỉ đành tới nơi này chỉ huy giao thông, nhưng hắn đánh trận thì rất có nghề, còn đối với chỉ huy giao thông à, đúng là con chuột kéo rùa, không biết bắt đầu từ đâu, chỉ nhìn những cỗ xe ngựa đông nghìn nghịt này thì bản thân đã chóng mày hoa mặt rồi.

Dương Túc Phong vỗ vai hắn nói: "Ta đưa ngươi tới quân giáo học tập hai năm, ngươi sẽ càng xuất sắc hơn."

Trình Ngạo Vân tức thì trở nên vui mừng, có thể tới quân giáo học tập, đó là vinh quang vô thượng rồi, cùng với việc quân Lam Vũ càng ngày càng thành thục, còn cả biên chế quy mô càng ngày càng lớn, rất nhiều quan quân đều cảm thấy trình độ của mình không theo kịp nhu cầu phát triển của thời đại nữa, cần phải không ngừng tiếp thụ bồi huấn và học tập mới có thể thỏa mãn nhu cầu của bộ đội. Vào lúc này, có thể được tuyển chọn tới quân giáo học tập có nghĩa là sau này có thể đảm đương trọng trách quan trọng hơn nữa.

Dương Túc Phong đơn giản căn dặn cho Trình Ngạo Vấn mấy trọng điểm chỉ huy giao thông, Trình Ngạo Vân lĩnh hội rất nhanh, quả nhiên mau chóng có thể độc lập chỉ huy rồi. Bất quá vào lúc này ban ngành hậu cần của quân Lam Vũ phái nhân viên chuyên nghiệp tới nơi rồi, công tác chỉ huy giao thông của Trình Ngạo Vân vì thế được giải trừ, đi theo Dương Túc Phong cùng vào thành. Dương Túc Phong dặn dò quan quân ở chỗ hậu cần, để bọn họ phải thật mau chóng đem vật tư cung ứng tới nếu không sẽ ảnh hưởng tới chiến đấu về sau. Các quan quân của ban hậu cần biểu thị sẽ toàn lực ứng phó, trợ lý bộ trưởng hậu cần là Hứa Tưởng Tưởng đã có một két hoạch hoàn chỉnh.

Nghe thấy tên Hứa Tưởng Tưởng, Dương Túc Phong không nói gì thêm nữa.

Vấn đề mà Hứa Tưởng Tưởng làm không nổi, thì bản thân y cũng chẳng làm nổi.

Đường phố Cao Ninh phủ sau trận kịch chiến, khắp nơi là những thi thể ngổn ngang của quân Khăn Đỏ. Ma Ni giáo nhìn qua đúng là đã ở vào thời kỳ gian nan nhất, rất nhiều quân Khăn Đỏ thậm chí còn không có đồng phục thống nhất, chỉ buộc một cái khăn màu đỏ ở trên đầu làm dấu hiệu là xem như thành viên của quân Khăn Đỏ rồi, vũ khí trong tay bọn chúng cũng đủ mọi thể loại hỗn tạp, thô sơ cỡ nào cũng có hết, nghe nói còn có rất nhiều tên tay cầm lưỡi liềm hoặc là cuốc chim lao về phía quân Lam Vũ.

Căn cứ vào lời trình bày của thiếu tá lục quân Trình Ngạo Vân đi theo bên cạnh, Dương Túc Phong được biết, lúc mới bắt đầu quân Lam Vũ đúng là thực sự nếm thiệt thòi bởi phần tử vũ trang hỗn loạn này, có một số chiến sĩ quân Lam Vũ mềm lòng, cho rằng là người dân bình thường, vì thế không nổ súng, kết quả là bị cuốc chim của bọn chúng đập chết, sau này mọi người học khôn rồi, cứ nhìn thấy người là nổ súng mới tốt hơn một chút. Tiếp sau đó, bên trên thông báo xuống, nói Cao Ninh phủ đã không còn dân thường tồn tại nữa, tất cả đều là phần tử cốt cán của Ma Ni giáo, giết không tha, thì không còn quân Khăn Đỏ nào của Ma Ni giáo có thể đánh lén thành công nữa.

Được Trình Ngạo Vân dẫn đường, Dương Túc Phong mau chóng tới được phụ cận Tu La điện đang kịch chiến, trong biên cảnh của cả Cao Ninh phủ, trừ vùng này ra thì những địa phương khác cơ bản đều đã ngừng chiến đấu, nên càng làm nổi bật tiếng pháo súng vô cùng kịch liệt ở nơi này. Dương Túc Phong nâng kính viễn vọng lên nhìn, chỉ thấy hai người Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu đang suất lĩnh lục quân đặc chiến đội thuận theo hào nước dưới núi Tu La tích cực áp sát kẻ địch, nhưng tàn dư của quân Khăn Đỏ đánh trả vô cùng mãnh liệt, rất nhiều tên cứ như là nhắm mắt mà xông lên vậy.

Trình Ngạo Vân nói: "Khi mới bắt đầu, chúng tôi cũng xông lên mấy lượt, nhưng phát hiện ra kẻ địch đều bất chấp tính mạng, giống như muốn dùng thi thể cũng phải tiêu hao toàn bộ đạn dược của chúng tôi vậy, những tên gia hỏa Ma Ni giáo này cũng không biết trong đầu bị rót vào cái gì, khi bị giết chết trên mặt còn mang theo nụ cười giống như tới được thế giới tây phương cực lạc vậy, thật là kỳ quái.

Dương Thúc Phong bình thản nói: "Đây chính là sức mạnh của tôn giáo."

Trình Ngạo Vân hỏi: "Sức mạnh của tôn giáo thực sự có thể làm người ta cam tâm tình nguyện đi chết sao?"

Dương Túc Phong không đáp. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

Y đang cân nhắc, nếu như điều Trình Ngạo Vân nói là sự thật, như vậy dùng pháo kích dày đặc nhất, bao phủ hoàn toàn lên kẻ địch chính là biện pháp tốt nhất rồi, nếu như bọn chúng đều nguyện ý vinh quang tới thế giới tây phương cực lạc, vậy thì tên "đại ác ma" mình đây phải có nghĩa vụ thành toàn cho người ta.

Chính đang muốn hạ mệnh lệnh pháo kích, thì đột nhiên trên chỗ cao nhất của Tu La điện, Ma Ni giáo giương cờ trắng.

Dưới ánh mặt trời ban chiều chiếu rọi, lá cờ trắng do Ma Ni giáo giương lên vô cùng khiến người ta chú ý, rất nhiều chiến sĩ của quân Lam Vũ còn cho rằng mình nhìn lầm, dụi mắt tới ba lần mới xác nhận. Đúng thế, đó chính là lá cờ trắng biểu thị đầu hàng.

"Kẻ địch đầu hàng rồi sao?" Trình Ngạo Vân nửa tin nửa ngờ nói.

Dương Túc Phong lắc đầu.

Tiết Tư Khỉ lạnh lùng nói: "Khả năng là kẻ địch phái sứ giả tới để đàm phán."

Dương Túc Phong gật đầu.

Quả nhiên, dưới sự giám thị của họng súng các chiến sĩ quân Lam Vũ ở tiền tuyến, Thí Phong tự mình dẫn sứ giả đàm phán của Ma Ni giáo xuất hiện.

Sứ giả của Ma Ni giáo chính là bản thân đại tướng quân La Mai Ô.

La Mai Ô nhìn qua càng thêm gầy gò, càng thêm gần đất xa trời, cái bộ dạng tiều tụy đó rất dễ làm cho người ta sinh ra hiểu lầm là người này không phải là tướng quân La Mai Ô thanh danh hiển hách, mà là một ông già đáng thương.

Dương Túc Phong chăm chú nhìn La Mai Ô, có chút hồ nghi hỏi: "Ông biết là ta tới rồi?"

Giọng nói của La Ma Ô cũng nhạt nhẽo, hờ hững nói: "Ta ở bên trên nhìn thấy đội ngũ cảnh vệ của ngài, trừ ngài ra, không còn một ai có đội ngũ cảnh vệ khổng lồ như thế."

Dương Túc Phong chỉ cười không nói.

Y xưa nay thích cảm giác tự do tự tại, thích độc lai độc vãng, chỉ tiếc rằng hiện giờ không thể nữa rồi. Hiện giờ bất kể là y đi tới nơi nào, bên người đều ít nhất có một trăm cảnh vệ, cho dù là đi nhà xí, cũng khẳng định là có đám người Tiết Tư Khỉ đi theo, sợ có thích khách từ trên trời rơi xuống. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, kẻ thù của hắn đúng là có nhiều một chút, từ đại lục Y Vân tới đại lục Y Lan, trải khắp cả thiên hạ.

La Mai Ô cũng ánh mắt sáng quắc như vậy chăm chú nhìn Dương Túc Phong, thành khẩn nói: "Ta tới tìm ngài là mong ngài đáp ứng một chuyện."

Dương Túc Phong khẽ cười lạnh nói: "Ông muốn ta đáp ứng chuyện gì? Ông thấy ta có thể đáp ứng sao?"

La Mai Ô không nghĩ như vậy, mỉm cười thong thả tự nhiên nói: "Ta nghĩ ngài có thể đáp đứng, chúng tôi sẽ từ bỏ kháng cự, đem Cao Ninh phủ hoàn toàn nguyên vẹn giao cho ngài, để ngài có thể chống lại người Tây Mông tốt hơn. Ta chỉ muốn xin ngài làm một chuyện, chỉ hi vọng ngài đừng phá hỏng Tu La điện mà thôi, ngài có thể lấy đi tất cả mọi thứ ở bên trong nhưng mong ngài đừng phá hủy nó, nó là công trình kiến trúc tâm huyết của hai trăm bảy mươi vạn giáo đồ Ma Ni giáo ngưng tụ thành, thứ nó sở hữu, không chỉ vẻn vẹn là vẻ huy hoang bên ngoài."

Dương Túc Phong trầm ổn nói: "Các ngươi buông vũ khí xuống, ta sẽ chấp thuận ông."

La Mai Ô lắc đầu, kiên quyết nói: "Giáo đồ của Ma Ni giáo, tuyệt đối sẽ không buông vũ khí trước kẻ thủ của mình."

Dương Túc Phong cau mày cười lạnh nói: "Vậy thì ta không thể đảm bảo cho sự an toàn của Tu La điện rồi…"

La Mai Ô nhìn thật sâu vào y, thần tình có chút quái dị, chậm rãi nói: "Ngài sẽ làm…"

Giọng nói của ông ta đột nhiên trầm hẳn xuống, hơn nữa càng lúc càng yếu ớt, thân thể cũng đần co rút trên mặt đất.

Dương Túc Phong lạnh lùng nói: "Ông làm cái gì vậy?"

Giọng nói của La Mai Ô đứt quảng, nhưng vẫn ngoan cường gắng gượng nói: "Mỗi một giáo đồ gia nhập Ma Ni giáo đều sẽ được nhận một quyển sách giáo nghĩa và một viên thuộc độc đặt ở trong kẽ răng, giáo nghĩa khắc ghi trong tim, vĩnh viễn bất diệt, độc dược thì lưu lại sử dụng vào thời khắc quan trọng nhất. Hiện giờ, ta đã hạ lệnh tất cả giáo đồ lưu lại phòng thủ lại ở trong thành đều cắn vỡ độc dược…"

Dương Túc Phong lặng lẽ buông một tiếng thở dài, kết cục như vậy, tựa hồ đã nằm trong dự liệu của mình, tựa hồ nằm ngoài dự liệu của mình. La Mai Ô và thủ hạ tự sát toàn bộ rồi, quân Lam Vũ dĩ nhiên có thể thuận lợi không chế Cao Ninh phủ, nhưng lại không có loại khoái cảm chém giết, cũng không có cơ hội báo thù rửa hận cho Nham Long, y nghĩ một chút, rồi chậm rãi nói: "Ông cần gì phải làm như thế?"

Giọng nói của La Mai Ô đã rất nhỏ rồi, từng chữ từng chữ một chầm chậm nói ra: "Ngài có tín ngưỡng của ngài, chúng tôi có tín ngưỡng của chúng tôi. Chúng tôi yêu quý mảnh đất này, chúng tôi mới là chủ nhân vĩnh hằng của mảnh đất này, tín ngưỡng của chúng tôi so với của các người còn quang minh hơn, còn tiên tiến hơn, chỉ đáng tiếc thời đại không đợi ta, để cho ngài chiếm được tiên cơ…"

Giọng nói của ông ta dần dần biến mất, đầu cuối cùng cũng vô thanh vô tức gục xuống, cùng mặt đất gắn kết chặt chẽ lại cùng nhau, sắc mặt của ông ta hơi chút tái đi, khóe miệng rỉ ra máu tươi màu đen. Mỗi một người đều có thể nhìn ra được ông ta đúng là đã tự phục động bỏ mạng rồi. Đại tướng quân một thời của Ma Ni giáo, cứ như vậy vô thanh vô tức ngã xuống trước mặt của Dương Túc Phong, quá khứ và công tích huy hoàng của ông ta cũng theo cái chết của ông mà mà trở thành hư vô, chỉ có điều, đối với người thắng lợi mà nói, kết cục như vậy tựa hồ cũng không phải là lý tưởng nhất.

Dương Túc Phong chăm chú nhìn thi thể của La Mai Ô, trong lòng có chút tư vị chua xót, cuối cùng phất tay, lạnh nhạt nói: "Phái người đi xem xem, xem kẻ nào còn đang giãy dụa thì tiễn bọn chúng một đoạn đi!"

Thí Phong tuân lệnh, dẫn người rời đi.

Không lâu sau, ở phương hướng Tu La điện, những tiếng súng nổ lác đác truyền tới, đây là tiếng súng quân Lam Vũ tiễn những tên giáo đồ Ma Ni giáo đã sử dụng độc dược nhưng còn chưa hoàn toàn tắt thở lên đường tới hoàng tuyền. Tiếng súng càng ngày càng xa, cuối cùng trở nên vô cùng nặng nề, đại khái là đã vào sâu trong hầm ngầm rồi. Chừng nửa tiếng dồng hồ sau, tiếng súng hoàn toàn ngừng lại, Thí Phong đứng ở trên chỗ cao nhất của Tu La điện phát ra tín hiệu an toàn.

Huyết Long kỳ tượng trưng cho quyền lực của Ma Ni giáo cũng bị kéo xuống từ trên dỉnh của Tu La điện, thay vào lá cờ sư thứu màu lam của quân Lam Vũ.

Được Trình Ngạo Vân tháp tùng, Dương Túc Phong cuối cùng cũng đi tới Tu La điện, chỉ thấy hai bên đường đi, nằm chồng chất giáo đồ Ma Ni giáo bởi vì độc dược phát tác mà chết, bọn chúng cũng mặt mày tái đi, bên khóe miệng trào ra chút máu tươi màu đỏ sậm, thi thể ở chỗ càng gần Tu La điện thì càng nhiều. Ở bên trong Tu La điện thì càng nhiều hơn nữa, gần như là chất chồng chất đống, những kẻ này, quả nhiên khi chết đi vẫn còn nắm chắc vũ khí của mình.

Căn cứ vào thống kê sơ bộ, Ma Ni giáo từ đại tướng quân La Mai Ô trở xuống, tổng cộng có hơn hai vạn ba nghìn tên toàn bộ tự sát bỏ mình.

Mắt nhìn những hình dạng đủ kiểu sau khi tự sát của những giáo đồ thành tín của Ma Ni giáo, Dương Túc Phong tựa hồ cảm giác thấy một luồng sức mạnh vô hình, làm sắc mặt y trở nên vô cùng nghiêm túc. Đây không phải là sức mạnh làm cho người ta hướng tới sự sống, mà là một cỗ sức mạnh làm người ta hướng tới sự tử vọng. Tín ngưỡng tôn giáo thành tín, làm cho những tên giáo đồ của Ma Ni giáo không chút do dự đối diện với cái chết càng gian nan hơn. Đối với Ma Ni giáo, Dương Túc Phong bất giác có thêm một nhận thức, không biết là bản thân vì nhu cầu chiến đấu nhất thời mà thả cho đại bộ phận tinh nhuệ của Ma Ni giáo rời đi, điều này rốt cuộc là họa hay là phúc đây?

Nghiêm nghị qua đi, trong lòng Dương Túc Phong lại có chút cảm khái, nếu tinh thần tín ngưỡng của quân Lam Vũ cũng mạnh mẽ như thế thì tốt rồi.

Trải qua kiểm tra kỹ lưỡng, quân Lam Vũ xác định trong thành không còn dư nghiệt của Ma Ni giáo nữa, trừ giáo đồ Ma Ni giáo chiến tử và tự sát ra, những tên quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo khác đúng là đã bị hai nguyên lão của Ma Ni giáo là Đỗ Tang và Trầm Diệp đưa đi rồi, nhưng hướng đi không rõ. Đỗ Tang và Trầm Diệp chẳng những mang đại bộ phận tinh nhuệ của quân Khăn Đỏ rời đi, hơn nữa còn mang đi kim ngân tài bảo ở bên trong Tu La điện, khi quân Lam Vũ tiến vào, thì bên trong đã sạch sành sanh không còn gì nữa rồi.

Không có quá nhiều thời gian để xử lý hậu sự của Ma Ni giáo, Dương Túc Phong lập tức an bài bộ đội tiến hành chuẩn bị chiến đấu, bố trí công sự, xây dựng công sự, sửa chữa tường thành bị phá hủy, chuẩn bị phòng ngự sự tiến công của kỵ binh du mục người Tây Mông, ban ngành hậu cần của quân Lam Vũ cũng bắt đầu cuồn cuộn vận chuyển vật tư tới Cao Ninh phủ. Bộ đội tăng viện từ các nơi điều động tới cũng đang không ngừng hướng về phía Cao Ninh phủ, nhất là bộ đội pháo trái phá 122 ly chính đang ngày đêm hành quân tới.

Dương Túc Phong thiết lập sở chỉ huy ở Tu La điện, La Mai Ô mặc dù chết không đủ tráng liệt, nhưng Dương Túc Phong vẫn chấp nhận yêu cầu của ông ta, không hạ lệnh phá hủy Tu La điện, thậm chí y còn hạ lệnh phong bế tất cả các cánh cửa ngoài đại điện, đem bí mật ở bên trong tạm thời niêm phong lại. Đồng thời, để tưởng niệm sự hi sinh của Nham Long trung đoàn trưởng trung đoàn 313 sư đoàn 103 quân Lam Vũ, Dương Túc Phong hạ lệnh, để phủ đại đô đốc Y Vân chính thức ban bố mệnh lệnh, đem phủ Cao Ninh từ nay đổi tên thành phủ Nham Long, đồng thời tạc tượng Nham Long ở trong phủ Nham Long, làm kỷ niệm cho hậu nhân.

Tịch dương như máu.

Dương Túc Phong đứng ở cửa Tu La điện, hít thật sâu một hơi, đem tất cả những buồn phiền và lo lắng ở trong lòng xua hết ra bên ngoài, y phải đưa ra sự bố trí tỉ mỉ nhất để người Tây Mông lưu lại toàn bộ máu tươi ở phía dưới tường thành của thành Ngọa Hổ này.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status