Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 328

/769


"Nằm xuống! Muốn chết à!" Từng viên đại đội trưởng thần sắc khẩn trương quát tháo chiến sĩ của mình.

Bọn họ đều là những binh lĩnh kỳ cựu đầy kinh nghiệm, trải qua cuộc huyết chiến với Lang Nha kỵ binh cả người Ngõa Lạp, nhắm mắt lại cũng có thể phán đoán ra lần này thế công của người Tây Mông không hề tầm thường, chỉ có hàng vạn thớt chiến mã cùng đạp lên mặt đất, mới có thể tạo nên khung cảnh làm người ta kích động như vậy. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, ở điểm tận cùng tầm mắt của bọn họ đã xuất hiện từng chấm đen, ở trong lúc mưa bụi mịt mờ vô cùng khiến người ta chú ý. Những chấm đen dần dần biến thành một đường dài, rồi sau đó lại biến thành một vùng hải dương màu đen, lấp kìn núi hoang đồng dại ùn ùn ép tới phía bọn họ.

Tất cả các chiến sĩ quân Lam Vũ đều bất giác mặt mày căng ra, nắm chặt lấy vũ khí trong tay.

Sắc mặt của Đường Vĩ cùng có chút nhợt nhạt, nhìn từ trong kính viễn vọng, hắn có thể nhìn thấy hết sức rõ ràng, đây là một vạn nhân đội của cung kỵ thủ người Tây Mông. Đội ngũ cung kỵ thủ người Tây Mông so với đội ngũ Lang Nha kỵ binh của người Ngõa Lạp thì rời rạc hơn, bời vì bọn chúng phải duy trì đủ cự ly bắn cung, cho nên lấy một đội ngũ vạn nhân đội, thì kéo dãn vô cùng dài, bất quá, cùng với chiến tuyến càng lúc càng gần, chính diện của bọn chúng càng lúc càng hẹp, dần dần biến thành hình dáng mũi dùi.

"Vạn nhân đội của người Tây Mông." Đường Vĩ thấp giọng hô lên.

Tử Vân Phi thờ ơ gật đầu.

Không sai, đây chính là một vạn nhân đội của người Tây Mông, quan chỉ huy của nó chính là Khám Bội.

Thủ linh của người Tây Mông là Ai Đức Mông Đa sau khi nhận được tin tức, phát hiện nhóm quân Lam Vũ này lực lượng tương đối yếu, hơn nữa lại ở giữa đồng hoang, hắn lập tức ý thức được thời cơ cực lớn, quyết tâm phải nuốt chừng toàn bộ nhóm quân Lam Vũ này, rửa sạch hết sỉ nhục của người Tây Mông, ở ngoài cửa thành nam Nham Long phủ, cung kỵ thủ người Tây Mông gặp phải tổn thất cực lớn, hơn ba vạn tinh nhuệ của người Tây Mông bị đạn pháo của quân Lam Vũ bị bắn cho tan xương nát thịt, làm Ai Đức Mông Đa tim gan rách toạc, nhưng lại không cam tâm, hắn phải vãn hồi lại một chút thể diện nếu không cái vị trí đại hãn của người Tây Mông này vô cùng nguy hiểm.

Nhưng, Ai Đức Mông Đa bị chịu thiệt thòi bời quân Lam Vũ trở nên vô cùng cẩn thận, hắn không thể chịu đựng thất bại một lần nữa, cho nên hắn không hề kích động, không lập tức liều lĩnh đưa thiết giáp cung kỵ của bản thân vào, mà hạ lệnh cho Khám Bội suất lĩnh một vạn nhân đội đi nuốt lấy đám quân Lam Vũ này. Ở ngoài đồng hoang, tính linh hoạt của cung kỵ thủ người Tây Mông lớn hớn thiết giáp cung kỵ rất nhiều, càng lợi với việc ứng phó với sự kiện đột phát.

Chả hiểu linh hoạt chỗ nào, cứ cắm thẳng mặt vào đạn pháo.

Ai Đức Mông Đa luôn có chút lo lắn, sợ rằng đây lại là một cái cạm bẫy quân Lam Vũ sắp đặt. Dương Túc Phong quá sức acs độc, cũng quá giảo hoạt, không một ai biết được hắn sẽ đưa những kế ác độc nào làm cung kỵ thủ người Tây Mông một lần nữa mắc lừa, sau khi xuất động mấy lượt công kích mang tính thăm dò bằng mấy trăm người, quân Lam Vũ thủy chung không dùng tới đại pháo, thậm chí các loại vũ khí như bách kích pháo cũng không sử dụng, hắn mới hơi yên tâm môt chút, cảm thấy đây rất có khả năng là bộ đội không có hỏa pháo của quân Lam Vũ, đúng là cơ hội tốt trời ban.

Sau khi Khám Bội nhận được lệnh, phát động một lượt tấn công mang tính thăm dò, phát hiện ra quân Lam Vũ không hề có đại pháo, vì thế liền yên tâm, mệnh lệnh tất cả cung kỵ thủ dưới quyền chỉ huy tham gia công kích, tốc chiến tốc thắng, đem nhóm quân Lam Vũ này giết sạch, tốt nhất là có thể bắt được mấy tên còn sống, để Ai Đức Mông Đa đích thân đem bọn chúng tới dưới thành Nham Long phủ, chém đầu bọn chúng trước mặt Dương Túc Phong, để báo thù rửa hận.

Khám bội hạ lệnh một tiếng, cả ngàn vạn tên cung kỵ thủ người Tây Mông xếp thành một hình rẻ quạt cực lớn, giống như sóng biển ập tới phía quân Lam Vũ, mặt đất mà bọn chúng đi qua, cũng vô thường ướt át lầy lội, nhưng chiến mã người Tây Mông đã dẫn dần quen thuộc với loại hoàn cảnh tồi tệ này rồi, chỉ cần hơi giảm bớt tốc độ đi một chút thôi, là bọn chúng có thể tiếp tục phóng như bay ở bên trên rồi. Do còn có một số vũng nước lớn, cho nên cung kỵ thủ người Tây Mông xuất hiện những đội ngũ không theo quy tắc, giống như là một cái mạng nhện man theo vô số những lỗ hổng lớn nhỏ, chùm lên trên đầu quân Lam Vũ,

Áo da màu đen sẫm cùng vùng cung gỗc sam màu vàng của cung kỵ thủ người Tây Mông càng ngày càng rõ ràng.

Đường Vĩ cảm giác máu huyết toàn thân sôi lên sùng sục.

Các chiến sĩ quân Lam Vũ của tiểu đoàn Đường Vĩ cũng cảm thấy nhiệt huyết sục sôi.

Chỉ có những người tận mắt chứng kiến, mới có thể tưởng tượng được cái cảm giác đối diện với hàng ngàn hàng vạn tên cung kỵ thủ người Tây Mông ở khu bình nguyên trống trải, cho dù là dùng cách hình dung toàn thân ớn lạnh, hay là dùng cách hình dung khuôn mặt cứng đờ, cũng tuyệt đối không thể sai được. Ở Lão Hổ câu, bọn họ cũng đã đối diện với thiên quân vạn mã của kỵ binh Lang Nha người Ngõa Lạp như vậy, hiện giờ lại đối diện với thiên quân vạn mã của cung kỵ thủ người Tây Mông y như thế, chỉ có điều khác biệt là ở Lão Hổ câu, bọn họ còn có những tảng đá lớn rải rạc mà dựa vào, còn ở nơi này, thì bọn họ lại không hề có chút chỗ dựa nào.

" Sẵn sàng liều mạng!" Đường Vĩ cao giọng gầm lên, đem súng Mauser chỉ thật cao lên trời.

" Sẵn sàng liều mạng!" Tất cả các chiến sĩ của quân Lam Vũ cùng gầm lên.

"Lắp lưới lê!" Đường Vĩ lại một lần nữa gầm lên.

"Lắp lưỡi lê!" Các chiến sĩ của quân Lam Vũ cũng gầm lên theo, lách cách một tiếng đem lưỡi lên sáng loáng lắp lên trên nòng súng, không một ai biết lưỡi lễ có thể phát huy được bao nhiêu tác dụng trong chiến đấu khi đối kháng với kỵ binh người Tây Mông. Thế nhưng lưới lê ánh lên hàn quang sáng lóa có thẻ cấp cho bọn họ thêm lòng tin, thêm dũng khí.

Nhưng mà tiếng gồm của bọn họ trong tiếng vó ngựa sầm sập của cung kỵ thủ người Tây Mông, trở nên quá sức yếu ớt, thân ảnh của cung kỵ thủ người Tây Mông đã cách quân Lam Vũ không tới sáu nghìn mét, trong ánh sáng ban mai buổi sớm, có thể thấp thoáng thấy được từng hình dáng của người Tây Mông, những tên cung kỵ thủ người Tây Mông xong lên phía trên cùng, hiển nhiên là quan quân của bọn chúng, bọn chúng không hề mang theo cung tiễn, mà giơ thật cao mã đao, đâm về phía phương hướng sở tại của quân Lam Vũ.

" Giết chết những tên chuyên cầm mã đao ấy!" Đường Vĩ nói với những tay súng bắn tỉa của mình.

Những tay súng bắn tỉa bình tĩnh gật đầu, nheo mắt lại, cận thẩn tìm kiếm mục tiêu quan quan người Tây Mông.

Đường Vĩ đột nhiên nghe thấy Tử Vân Phi lẩm bẩm nói gì đó vào trong điện thoại, giống như là nhắc tới loại số má gì đó, nhưng Đường Vĩ chẳng hề để ý, hắn không hiểu biết lắm đối với tri thứ của pháo binh. Ở trong quân Lam Vũ, pháo trái phá là loại pháo thuộc về quân chủng kỹ thuật, có sự khác biệt quá nhiều với bộ binh. Đường Vĩ từng đi qua trường học pháo binh, nhìn thấy trên tường dán đầy lý luận kỹ thuật xạ kích liên quan tới pháo binh, bên trên toàn bộ là những chữ số Ả rập và chữ cái tiếng Anh chi chit líu nhíu, hắn nhìn qua thôi là đã đau cả đầu, vội vàng đi cho mau.

Bất quá Đường Vĩ vẫn quay đầu lại nhìn, vừa vặn nhìn thấy Tử Vân Phi nói điện thoại xong, sau đó nâng kính viễn vọng lên, nhìn về phương hướng cung kỵ thủ người Tây Mông tiến tới, con mắt hõm sâu chẳng có chút biểu tình gì, chỉ có tơ máu càng ngày càng rõ rệt.

Đùng! Đùng!Đùng…

Đường Vĩ đột nhiên cảm thấy sau lưng mình có tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hơn mười khẩu pháo trái phá của trung đoàn pháo binh 902 vẫn còn đang bốc khói ở nòng pháo, lực giật cực lớn khi đạn pháo phát xạ làm nước bùn ở bên cạnh chấn động tới bắn tung cả lên, có những chiến sĩ pháo binh mắt toàn là bùn đất, cũng chẳng kịp lau đi, lại tiếp tục nhét đạn pháo vào nòng.

Đường Vĩ vội vàng quay đầu đi, kết quả tầm nhìn còn chưa kịp khôi phục, đã lại nghe thấy tiếng pháo nổ không ngừng, lập tức nhìn thấy ngay trong cung kỵ thủ người Tây Mông đang lao tới như bay đó, rơi xuống hơn mười phát pháo đạn, cuộn khói cực lớn và nước bùn tung tóe, tức thì đem người Tây Mông bắn ngã từng mảng lớn, do đất đai ướt át, pháo đạn của quân Lam Vũ phát nổ uy lực tựa hồ giảm bớt rất nhiều, không có quang cảnh cát đá tứ tung khói đên cuồn cuộn, nhưng nước bùn bị băn tung lên cũng tráng lệ y như vậy, một màn nước lớn quét qua, cung kỵ thủ người Tây Mông ở trong phạm vi màn nước toàn bộ bị xô đổ, chiến mã ngã xuống và thi thể của xạ thủ, thuận theo mặt đất trơn trượt xô về phía trước, làm bùn đất ở phía trước mặt bị xô bắn tung tóe cả lên, khí thế càng thêm hùng tráng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com

Có lẽ là vì chưa từng được nhìn thấy sự lợi hại của pháo trái phá phát nổ, Đường Vĩ cảm thấy còn mắt của mình mở lớn, mắt hắn cứ dõi theo một phát đạn pháo xẹt qua bầu trời, chỉ thấy phát đạn đó nện thật mạnh xuống đất, giống như là chui vào trong đất bùn, sau đó không có chút tiếng động nào nữa, nhưng chưa tới thời gian nửa giây sau, nó liền phát nổ một cách mãnh liệt, tức thì một quầng lửa lớn lóe lên, nơi nó rơi xuống bị nổ thành một cái hố lớn đường kính hơn ba mươi mét, tất cả bùn đất và nước đọng đều bị hất văng lên thật cao, sau đó rơi xuống tán loạn, sóng chấn động cực lớn hất đám người Tây Mông ở đó bay lên ào ào, không nhưng thi thể của người bay lên mà cả thi thể của chiến mã cũng bay lên, người Tây Mông ở ngoài cự ly phát nổ tới tận hơn năm mươi mét cũng bị sóng chấn động mãnh liệt xô cho ngã lăn ra mặt đất.

Thoáng một cái, đội ngũ xếp hàng chỉnh tề của cung kỵ thủ người Tây Mông tức thì xuất hiện hỗn loạn, có một số chiến mã của người Tây Mông không cận thận lao vào chiếc hố sâu dó đạn pháo tạo thanh, ngay lập tức ngã chúi vào bên trong, không còn đứng lên được nữa, người Tây Mông ở đằng sau không thể tức tốc tránh đi được, cùng nối đuôi đâm vào nhau, cả cái hố lớn trở thành cạm bẫy đoạt mạng, những tên kỵ binh người Tây Mông khác muốn vòng qua bên mép cái hố lớn kết quả bị rất nhiều sóng chấn động do pháo đạn phát nổ ở gần đó đẩy vào bên trong hố lớn, đập lên những tên đồng bạn vừa mới muốn bò dậy, vì thế cả bọn lại một lần nữa lăn dính vào nhau.

Tử Vân Phi nhấc điện thoại lên, lại liến thoắng một tràng những thuật ngữ của pháo binh vào điện thoại, hắn nói rất nhanh, Đường Vĩ chỉ có thể nghe thấy thay đổi cái gì đó, khi Tử Vân Phi hạ điện thoại xuống, Đường Vĩ lại một lần ngữa nghe thấy đằng sau toàn những tiếng động đinh tai nhức óc của pháo đạn bay khỏi nòng, đó không phải là một khẩu pháo cũng không phải là mười mấy khẩu pháo, mà là tiếng động của mấy chục khẩu pháo bắn đạn ra khỏi nòng.

Đùng đùng đùng….

Cái tiếng động này đã nối liền với nhau thành một, căn bản không thể nghe rõ được là tiếng của khẩu pháo nào phát ra, khói súng nồng nặc theo gió nhẹ thổi lên tới đỉnh núi, Đường Vĩ cũng có thể cảm thấy cổ họng mình bị sặc chảy nước mắt, hắn quay đầu nhìn lại trận địa pháo binh của trung đoàn pháo binh 902, nơi đó sớm đã bị màn khói bao phủ, ở chỗ đặt đại pháo chừng như là chỉ toàn khói trắng lượn lờ, không nhìn thấy được một thứ gì cả.

Pháo đạn mãnh liệt giống như sấm rền rơi vào trong đội ngũ của người Tây Mông, một hàng tường lửa dầy đăc ngăn chặn trên phương hướng cung kỵ thủ người Tây Mông tiến tới, hình thành một tuyến phong tỏa tử vong, bất quá tuyến phong tỏa này không phải là một đường thẳng, mà là mấy hình thoi đan xen vào với nhau, cung kỵ thủ người Tây Mông tiến thằng tới tiền tuyến muốn vượt qua được nơi ngày, gần như là không thể được, trên thực tế cùng với pháo đạn rơi xuống nơi đó biến thành hải dương khói mù, trong khung cảnh tráng liệt bùn đất bay ngập đất trời, không một người Tây Mông nào có thể xuyên qua tuyến phong tỏa xuất hiện ở phía trước mặt Đường Vĩ.

Mà ở phía sau cung kỵ thủ người Tây Mông, pháo hỏa của quân Lam Vũ thừ phía xa nhất bắt đầu rút gọn vào chỗ gần nhất, nhưng tên cung kỵ thủ người Tây Mông cảm thủ được hỏa pháo truy cảm, đều bất giác tăng cường tốc độ tiến tới, mau chóng lao về phía trước, cho dù bọn chúng cũng nhìn thấy ở phía trước hỏa pháo chói lòa, nhưng chiến mã của bọn chúng lại càng thêm mẫn cảm với tiếng nổ tới từ đằng sau, bất chấp chủ nhân dùng sức ghìm chặt igay cương, cứ cúi đầu lao thục mạng về phía trước.

Những tên cung kỵ thủ người Tây Mông ở giữa phát hiện ra bọn chúng gặp phải chuyện khó quyết định nhất ở trong đời, đó chính là rốt cuộc tiến lên hay là lùi lại, bất kể là bọn chúng tiến lên hay lùi lại, tựa hồ đều có kết cục giống nhau. Trừ phi bọn chúng chạy sáng hai bên cánh, vứt bỏ nhiệm vụ và mặc kể đồng bạn của mình, nhưng làm như vậy tựa hồ không phải là tác phong của dân tộc du mục, nếu không cho dù có thể sống sót, sau này quay về cũng bị người ta thóa mạ là tham sống sợ chết.

Lý giải ngu xuẩn hết sức!

Rất nhiều cung kỵ thủ người Tây Mông đủ dũng cảm cũng có đủ sự bình tích, thận trọng thúc chiến mã của mình ý đồ đi vòng qua địa điểm pháo đạn rơi xuống, nhưng bọn chúng phát hiện ra, bất kể là bọn chúng tiến về phương hướng nào, chỉ cần là hướng về phía quân Lam Vũ, đều sẽ gặp phải pháo đạn của quân Lam Vũ, giống như pháo đạn của quân Lam Vũ mọc mắt vậy, chuyên môn đuổi theo bóng hình của bọn chúng.

Đường Vĩ trong lúc kinh ngạc, cũng đang chú ý tới điểm rơi vủa vô số những quá đạn pháo, không hiểu vì sao pháo đạn của quân Lam Vũ cũng có thể bắn ra chuẩn xác như đạn súng trường vậy, nhìn thật lâu hắn mới phát hiện ra nơi pháo đạn nơi xuống giống như chiếc lưới cá, nhìn qua thì không có quy tắc gì, nhưng trên thực tế vẫn có một chút quy luật, cách nhau một khoảng giãn cách không xa lắm, nên bất kể là người Tây Mông đi như thế nào, thùy chung đều sẽ gặp phải pháo đạn rơi xuống, trừ phi vận khí bọn chúng vô cùng tốt, mỗi lần đều vừa vặn vượt qua được mắt lưới, thế nhưng cho dù người Tây Mông nhìn thấy được cách giải quyết này, cũng không thể làm được, muốn ở trong chiến trường khói lửa ngạp trời khống chế được chiến mã bị kinh hãi, dựa theo quy luật hình chữ Z liệt tục vượt qua, thì đây là chuyện không thể.

Trừ phi người Tây Mông có thể đem bản thân biến thành thần tiên.

Tiếng nổ vẫn không ngừng vang lên, không tới thời gian ba phú đồng hồ, hàng ngàn hàng vạn cung kỵ thủ người Tây Mông ùn ùn kéo tới đã bị gọt bớt một nữa, đội ngũ vốn dày đặc, đã trở nên lỏng léo, hơn nữa đã có chút thưa hớt, bọn chúng vốn rất dũng mãnh, cũng ở vào trạng thái kinh hoàng vạn phần, giống như những con ruồi không đầu chạy toán loạn, trong quá trình chinh chiến cả cuộc đời của bọn chúng, còn chưa từng gặp phải chuyện như thế này, bọn chúng căn bản là không nhìn thấy pháo binh của quân Lam Vũ ở đâu thì đã gặp phải vận mệnh diệt vong rồi.

Chẳng những bọn chúng có cảm giác này, mà ngay cả Đường Vĩ, đều đột nhiên nhận ra, pháo binh thực sự là vô cùng khủng bố, loại pháo đạn tới từ nơi mà mình không nhìn thấy này, doạt đi vô số tính mạng con người dễ như trở bàn tay có thể, mà bản thân thì ngay cả một chút sức lực phản kháng cũng không có.

Vạn phu trưởng Khám Bội của cung kỵ thủ người Tây Mông trợn tới toét mắt, liên tục phun ra mấy ngụm máu lớn, con mắt vì quá sức giận dữ và tuyệt vọng, mà biến thành đò kè, giống như con mắt của sói hoang, hắn nhìn thi thể cung kỵ thủ người Tây Mông nắm khắp nơi xung quanh một, đột nhiên phát ra một tiếng gần như sấm nổ giữa trời quang, suất lĩnh những tên cung kỵ thủ người Tây Mông còn sót lại xông tới, thế nhưng, pháo đạn không ngừng rơi xuống, đem từng người từng người bên cạnh hắn cướp đi, chỉ còn có hắn vẫn đang tung hoành ngang dọc trên chiến trường khói đen cuồn cuộn.

Từ trong kính viễn vọng nhìn tới, Khám Bội cứ giống như một dũng sĩ cô độc, một mình nhảy múa trong hỏa pháo của quân Lam Vũ, nhưng pháo đạn ầm ầm phát nổ bên cạnh hắn, giống như pháo lễ mỹ lệ nhất, đang vỗ tay reo hò vì biểu hiện anh hùng của hắn, trong màn khói dày đặc làm nền, thân ảnh của Khám Bội trông giống như ngưu đầu mã diệt từ trong địa ngục chui ra, khôi giáp đã bị xé nát toàn bộ, tới ngay cả mã đao trong tay, cũng bị mảnh đạn gọt mất sợi giây lụa màu vàng, nhưng bản thân hắn vẫn cứ ngạo nghễ đứng thắng.

Kinh tởm.

Tử Vân Phi cau mày lại, đột nhiên khẽ buông một tiếng thở dài, hạ lệnh đình chỉ pháo kích.

Khám Bội không ngờ lại có thể thành công vượt qua đượ mạng lưới hỏa pháo do hắn tỉ mỉ tạo nên, thực sự không thể không làm người ta bội phục, đối với dũng sĩ người Tây Mông như thế này, Tử Vân Phi không hề có chút ý khinh thường nào, hắn chỉ bình tĩnh nhận ra, cung kỵ thủ người Tây Mông còn sót lại đã rất ít rồi, không cần thiết phải lãng phí pháo đạn thêm nữa.

Pháo kích ngừng lại, chiến trường tức thỉ trở một vùng yêng lặng chết chóc, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua và song nước lay động.

Khảm Bội bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bọ hạ của mình đã toàn bộ lặng lẽ nằm ở trong bùn lấy, nhưng bộ hạ từng tung hoành khắp chốn, kiêu ngạo dũng mãnh này, hiện giờ đã đều cùng mặt đất dính đầy bùn đất gắn liền chặt chẽ với nhau, tới ngay cả chiến mã của bọn chúng, cùng đã ngã xuống toàn bộ, thứ duy nhất còn đứng thẳng, chính là quân kỳ của người Tây Mông bị mảnh đạn bắn cho thủng lỗ chỗ, thế nhưng, cho dù cho dù là quân kỳ bị bắn thủng hàng trăm lỗ đó, cũng lặng lẽ đổ xuống trong khoảnh khắc hắn quay đầu lại.

Khám Bội có thể cảm thây trái tim mình đang nứt ra từng chút một, máu từ nơi sâu nhất trong trái tìm chầm chậm rỉ ra khỏe miệng, trong cơn bi phẫn, Khám Bội kẹp bụng ngựa, thúc chiến mã giơ cao đao chủy huy của mình, phát động tấn công về phía trận địa quân Lam Vũ.

Cuộc tấn công bi tráng của một người Tây Mông cô độc …

Đoàng!

Có tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ bóp cò súng.

Thân thể của Khám Bội khẽ run lên, nhưng vẫn tiếp tục xông về phía trước, cho tới tận khi đến dịa phương cách trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ không tới năm mươi meets, mời từ trên lưng ngựa ngã xuống, nhưng một cái chân vẫn treo ở bàn đạp, chiến mã kéo hắn tới thẳng trước mặt đám người Đường Vĩ, chỉ thấy mi tâm của hắn nở ra một bông hoa máu, nhưng con mắt của hắn vẫn cứ trọn trừng trừng, giống như mang theo sự nghi hoặc khó hiểu đầy trong đầu. Hắn không hiểu vì sao mà kỵ binh là thân chiến tranh, lại có thể thất bại thảm như thế trước mặt quân Lam Vũ.

Đần thì thần thánh nào cũng chết rào.

Hắn chết không nhắm mắt …


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status