Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 329: Ba mươi sáu kế chạy là hơn cả

/769


Lão Hổ Câu, Tử Xuyên đạo, địa khu Mỹ Ni Tư.

Địa khu Mỹ Ni Tư vào đầu mùa xuân, cây cỏ vừa mới nhú lên mầm non, phải cách thật là xa mới có thể nhìn thấy được màu xanh lờ mờ, nhưng một khi đi tới gần rồi lại tựa hồ không thể phát hiện ra dấu vết của lá non, chỉ có nnhững người chăm chú nhất mới có thể trong những khe hở của mặt đất phát hiện ra sự tồn tại của mùa xuân. Nhưng ở địa khu Lão Hổ Câu, tất cả đều hoàn toàn khác biệt, cỏ non ở nơi này đã mọc thành chiếc lá nhỏ, cây cỏ trong gió xuân thư thái lay động thân thể kiêu ngạo của mình, từng tầng sắc xanh đó đã hoàn toàn bao phủ lấy mặt đất.

Đá ở Lão Hổ Câu vẫn cứ lởm chởm, giống như từng vị dũng sĩ cô độc, đang lặng lẽ canh giữ ở vùng đất hẻo lánh hoang vu này, gió xuân ngày đêm thổi qua trên người bọn chúng, mang theo những lời hỏi thăm ân cần của chúng, lưu lại tuế nguyệt tang thương, ở trên rất nhiều tảng đá hoa cương, đều mọc đầy những sợi dây mây ngoằn ngèo, dây mây hoang dã lan tràn lặng lẽ bao phủ lên màu đỏ sậm của tảng đá hoa cương, nhưng lớp màu đỏ sậm ngoan cố này, vẫn muốn từ trong nhưng khe hỡ lẳng lặng thò đàu ra, nói với nhân thế câu chuyện phát sinh trong nửa năm trước ở quá khứ.

Cái màu đỏ sậm đó chính là máu, là máu tươi của người Ngõa Lạp và quân Lam Vũ.

Từ sau khi trải qua trận huyết chiến kinh thiên động địa của người Ngõa Lạp và quân Lam Vũ, những tảng đá hoa cương ở địa khu Lão Hổ Câu lại càng thêm đỏ sậm, đỏ sậm giống như là muốn rỉ ra máu. Cỏ dại ở nơi này, tựa hồ cũng được máu tươi thấm nhuần, mọc càng thêm xanh mướt, rất nhiều người đều nói rằng, bởi vì nguyên nhân là thần thổ địa ở địa khu Lão Hổ Câu vô cùng thích hút máu người. Nguồn: http://truyenyy.com

Hơn ba mươi năm trước trong quá khứ, chiến thần Nhạc Thần Châu của đại lục đế quốc Đường Xuyên chính tại nơi đây đã đánh bại người Ngõa Lạp, tổng số dũng sĩ của quân đội Đường Xuyên và người Ngõa Lạp ngã xuống màn đất này là trên bốn vạn người. Từ sau lần huyết chiến đó, cỏ xanh của địa khu Lão Hổ Câu liền mọc cực kỳ tươi tốt, cực kỳ xanh mượt. Khi những nơi khác ở địa khu Mỹ Ni Tư còn chỉ là một lớp màu xanh mờ nhạt, thì cỏ dại ở nơi này đã có thể lay động theo gió, khi cỏ dại ở nơi khác vừa mới có thể lay động theo chiều gió, thì cỏ dại ở nơi này đã có thể đem đầu nhọn của lá cỏ đâm lên bầu trời, thăm dò sự huyền bí của thế gian.

Tất cả những điều này, nguyên nhân đều là bởi vì máu người là dinh dưỡng phong phú nhất.

Cái truyền thuyết cổ xưa này, chẳng những người Đường tộc tin tưởng, dù là dân tộc du mục của cao nguyên Huyết Sắc cũng tin tưởng, từ sau khi người Ngõa Lạp lại một lần nữa thất bại thảm hại quay trở về, các thủ lĩnh của dân tộc du mục cũng tin. Đối với tất cả dân tộc du mục mà nói, Lão Hổ Câu là một vùng đất không lành, cho nên khi Cáp Lặc Đồ dẫn quân tiến vào địa khu Lão Hổ Câu, hắn cũng cảm thấy trong lòng có chút thẩp thỏm không yên, hắn luôn cảm thấy giống như có chuyện gì lớn sắp xảy ra. Trên thực tế, ở trước mặt hắn chẳng có thứ gì cả, chỉ có cỏ dại tươi tốt.

Cỏ xanh ở địa khu Lão Hổ Câu mọc thật sự là quá tưới tốt.

Ở trong mắt của Cáp Lặc Đồ, địa khu Lão Hổ Câu hiện giờ, cỏ dại đã có thể so sánh với cỏ dại giữa mùa hè ở nơi sâu nhất trong cao nguyên Huyết Sắc, nhưng cỏ dại ở nơi này cơ bản đều là có gai bén nhọn nhất, chiến mã chất lượng kém nhất cũng không ăn cỏ gai. Cỏ dại mọc rậm rạm ở hai bên đường gần như đã co tới gối của chiến mã người Tây Mông, chiến mã của người Tây Mông vốn có chút thấp nhỏ, đem so ra thì cỏ dại ở nơi này mọc thực sự là quá nhanh, nhanh tới mức làm người ta cảm thấy quỷ dị, nhanh tới mức làm người ta cảm thấy bất an. Ở một số địa phương, cỏ dại rậm rạp thậm chí đã ảnh hưởng tới tầm nhìn của cuộc hành quân.

Cáp Lặc Đồ rất lo lắng, nếu như quân Lam Vũ mai phục ở nơi này, sẽ có thể làm cho người Tây Mông dẫm lên con đường hủy diệt của người Ngõa Lạp. Mặc dù Cáp Lặc Đồ tự tin cho rằng, khi cung kỵ thủ của người Tây Mông đối diện với cuộc tập kích bất ngờ, năng lực phả ứng và năng lực xử lý đột biến đều mạnh hơn người Ngõa Lạp rất nhiều, nhưng bị người ta tập kích thủy chung đều không phải là môt chuyện làm người ta thoải mái cho lắm, đăc biệt là bị quân Lam Vũ tập kích. Mặc dù Cáp Lặc Đồ xưa nay chưng từng có va chạm gì với quân Lam Vũ, nhưng trong tất cả các tướng lĩnh của người Tây Mông lớn gan, Cáp Lặc Đồ cẩn thận lại càng trở thành kẻ cận thận nhất, từ trong chiến tích của quân Lam Vũ, hắn đã trực tiếp phát giác ra sự bất phàm của quân Lam Vũ, cho nên hắn tuyệt đối không kích động lỗ mãng giống như những tướng lĩnh cao cấp khác của người Tây Mông.

Cáp Lặc Đồ phái ra rất nhiều kỵ binh trinh sát, thăm dò trước tung tích của quân Lam Vũ, khi đi qua địa khu Lão Hổ Câu, Cáp Lặc Đồ lại một lần nữa phái thêm nhiều kỵ binh trinh sát hơn, kỵ binh trinh sát đi ở phía trên cùng báo cáo lại, không phát hiện ra bóng dáng của quân Lam Vũ, bọn chúng đã lùng sục kỹ càng ở địa khu Lão Hổ Câu, không hề phát hiện ra bất kỳ động tĩnh nào của quân Lam Vũ.

"Mau chóng vượt qua Lão Hổ Câu!" Cáp Lặc Đồ sau khi nhận được báo cáo, vẫn cảm thấy bản thân không thể nào hoàn toàn yên tâm được, vì thế lại hạ mệnh lệnh tăng tốc tiến lên, hắn lệnh cho cung kỵ thủ người Tây Mông xếp thành đội hình hàng ngang chặt chẽ, ý đồ thật nhanh chóng vượt qua địa khu Lão Hổ Câu, địa khu Lão Hổ Câu không phải là rộng rãi lắm, cung kỵ thủ người Tây Mông quen sống ở trên đại thảo nguyên mênh mông đất trời, phải vượt qua khu vực độ rộng không tới ba mươi kilomet này, chỉ có cách đem đội ngũ xếp càng thêm chặt chẽ hơn, trong cùng một khoảng thời gian, cung kỵ thủ người Tây Mông vượt qua được cùng khu vực sẽ càng nhiều hơn.

Mặc dù không có bóng dáng của quân Lam Vũ, nhưng Cáp Lặc Đồ vẫn còn chưa yên tâm, quyết định phải đánh nhanh diệt gọn, hắn cũng biết rằng, đối với cung kỵ thủ người Tây Mông sở trường kỵ xạ mà nói, đem đội ngũ xếp thật chặt chẽ là không thể phát huynh tác dụng, thậm chí có thể tự mình tạo thành thương vong trọng đại, nhưng nếu đã tạm thời không phát hiện bóng dáng của quân Lam Vũ, người Tây Mông tựa hồ cũng không cần phải quá lo lắng.

Dù sao, quân Lam Vu đã thành công ở Lão Hổ Câu được một lần, tin rằng bọn chúng sẽ không tiếp tục ngu xuẩn ôm cây đợi thỏ ở Lão Hổ Câu.

Quả nhiên, ba vạn cung kỵ thủ người Tây Mông đã vượt qua được Lão Hổ Câu một cách hoàn toàn nguyên vẹn.

Cáp Lặc Đồ hưng phấn rút đao chỉ huy của mình ra, chuẩn bị hạ lệnh cho bộ đội dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào trung tâm của Tử Xuyên đạo, đem nới đó hoàn toàn san phẳng.

Thế nhưng, ngay khi kỵ binh của người Tây Mông hoàn toàn vượt qua được địa khu Lão Hổ Câu thì lính trinh sát của cung kỵ thủ người Tây Mông ở đằng sau báo cáo lại, ở hậu phương cung kỵ thủ của người Tây Mông phát hiện ra bóng dáng của kỵ binh quân Lam Vũ, hơn nữa nhìn xu thế thì số lượng không hề ít chút nào, bởi vì có mấy cung kỵ thủ người Tây Mông ý đồ tiếp cận làm rõ thực hư, nhưng ở vị trí trên ba trăm mét đã bị quân Lam Vũ giết hết sạch, có mấy nhóm bộ đội nhỏ của cung kỵ thủ người Tây Mông, cũng ý đồ tiếp cận kỵ binh quân Lam Vũ, kết quả cũng bị đối phương tiêu diệt gọn gàng sạch sẽ.

"Quân Lam Vũ đang tới truy đuổi chúng ta." Trinh sát của cung kỵ thủ người Tây Mông hiển nhiên bị cái chết của đồng bạn làm cho kinh sợ, nói năng có chút lộn xộn không rõ đầu đuôi, nhưng ý tứ thì vẫn rất rõ ràng, đó chính là kỵ binh của quân Lam Vũ đang theo đằng sau đít cung kỵ thủ người Tây Mông, khoảng cách với cung kỵ thủ người Tây Mông đang rút ngắn từng giây từng phút một.

Cáp Lặc Đồ tương đối kinh hãi, mặc dù đã biết rằng con đường nam hạ này không thể thuận lợi như thế được, nhưng bị kỵ binh của quân Lam Vũ đuổi theo nhanh như thế, đúng là không phải chuyện tốt đẹp gì. Trước đó, giáo chủ Tuyền Tu Hoằng của Ma Ni giáo đã thề đảm bảo chắc chắn, nói là kỵ binh của quân Lam Vũ vẫn ở địa khu phía nam của Tình Xuyên đạo, đang huấn luyện tân bình, không thể nào xuất động nhanh như vậy được, nhưng hiện giờ bọn chúng đã xuất hiện ở sau đít của mình rồi.

Thế nhưng, làm hắn càng thêm đau đầu là hiện giờ hắn phải đưa ra quyết định, xem rốt cuộc là tiếp tục nam hạ hay là quay đầu lại đón đánh quân Lam Vũ. Binh quý ở thần tốc, hơn nữa theo ở đằng sau lại còn là bộ đội kỵ binh quân Lam Vũ, tốc độ sẽ không thể chậm hơn cung kỵ thủ của người Tây Mông bao nhiêu, Cáp Lặc Đồ không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, cân nhắc. Thậm chí ngay cả thời gian cơ bản nhất để làm rõ tình huống cũng không có.

Hắn phải đưa ra quyết định.

Tiếp tục nam hạ, thì cung kỵ thủ người Tây Mông có thể dựa vào tốc độ thoát được kỵ binh của quân Lam Vũ, đem đám kỵ binh quân Lam Vũ lai lịch không rõ ràng vứt thật xa ở đằng sau đít. Người Tây Mông tung hoành ở cao nguyên Huyết Sắc thời gian mấy trăm năm nay, chút niềm tự hào này thì vẫn còn có, cung kỵ thủ của người Tây Mông đều là thần xạ thủ tới lui như gió, cung tiễn mà bọn chúng mang theo, đem so sánh với Lang Nha bổng của người Ngõa Lạp mà nói thì đơn giản gọn nhẹ hơn nhiều lắm, hơn nữa cung kỵ thủ người Tây Mông đã hoàn toàn vượt qua chướng ngại Lão Hổ Câu trên đường nam hạ, phía trước chính là một dải bình nguyên mênh mông bát ngát, cung kỵ thủ của người Tây Mông có đủ thời gian và không gian tung hoành ngang dọc, lợi dụng tác chiến cơ động kéo chết mệt bộ đội kỵ binh quân Lam Vũ theo ở đằng sau đít.

Tiếp tục nam hạ, người Tây Mông rất có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ cướp đoạt, từ đó hoàn thành mục tiêu nam hạ, binh lực của quân Lam Vũ xưa nay đều không nhiều, hiện giờ chủ lực tuyến phía bắc của bộ binh quân Lam Vũ hẳn là phần lớn tập trung ở gần Cao Ninh phủ rồi, ở bắc bộ và bắc trung bộ của địa khu tử Xuyên đạo, bộ đội nắm ở trong tay Dương Túc Phong hẳn là không còn chủ lực của quân Lam Vũ. Ba vạn cung kỵ thủ của người Tây Mông nói nhiều không nhiều, nói ít chẳng ít, chỉ cần không gặp phải chủ lực của quân Lam Vũ hoặc là xảy ra tình huống bất ngờ khác, Cáp Lặc Đồ tin rằng, lực lượng của người Tây Mông vẫn đủ để đối phó với lực lượng vũ trang địa phương nhỏ lẻ của quân Lam Vũ, chuyện như giết người phóng hỏa vẫn còn có thể đảm đương được.

Nhưng tiếp tục nam hạ cũng có thể sẽ tạo thành hậu quả một đi không trở lại, thậm chí là toàn quân bị diệt. Ba vạn cung kỵ thủ người Tây Mông đúng là nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, thành công kể trên toàn gửi gắm hi vọng trên cơ sở không gặp phải bộ đội chủ lực của quân Lam Vũ. Nếu vạn nhất gặp phải bộ đội chủ lực của quân Lam Vũ thì hậu quả không ai dám dự liệu, có lẽ là có thể thắng được, nhưng cẩn thận nhất là phải giữ được tỉ lệ cân bằng, nếu chẳng phải kỵ binh của quân Lam Vũ theo ở đằng sau đuôi, Cáp Lặc Đồ có thể phóng tay liều với chủ lực của quân Lam Vũ, nhưng đằng sau có kỵ binh của quân Lam Vũ truy cản, cho dù Cáp Lạp Đồ dũng cảm cũng không dám nói thắng được trăm phần trăm, thậm chí có thể an toàn rút lui hay không đều vẫn chưa biết được.

Càng làm cho Cáp Lặc Đồ cảm thấy bất an hơn nữa là nếu kỵ binh của quân Lam Vũ đã xuất hiện ở sau lưng mình, vậy ở phía trước, có lẽ đã có phục binh của quân Lam Vũ, cho dù không có phục binh cũng sẽ tăng cường vũ trang địa phương, lấy tốc độ xuất hiện đột ngột của kỵ binh quân Lam Vũ, không ai dám đảm bảo bộ binh của quân Lam Vũ sẽ không đột nhiên xuất hiện ở phía trước mình, lần này người Tây Mông ào ạt nam hạ chính là nhắm vào nhược điểm binh lực ở dải phía bắc của quân Lam Vũ không nhiều, nếu binh lực ở dải phía nam của quân Lam Vũ được thần tốc tăng cường tới, như vậy tiền đề của người Tây Mông nam hạ đã hoàn toàn bị mất rồi.

Có lẽ, quân Lam Vũ đã dùng chiêu vườn không nhà trống, đây là chuyện người Tây Mông không muốn nhìn thấy nhất, mặc dù những lời nói công khai phát ra vô cùng dễ nghe, cái gì mà giúp yếu chống mạnh, tiêu diệt tên đại ma đầu Dương Túc Phong..v..v những khẩu hiệu nghe rất là vang, nhưng trên thực tế, lần này người Tây Mông nam hạ thuần túy chính là vì mục đích cướp bóc, sau đó thứ yếu là làm suy yếu quân Lam Vũ. Thực ra cướp đoạt chính là thủ đoạn làm suy yếu tốt nhất, chẳng những cướp đoạt thật nhiều vật tư của quân Lam Vũ, hơn nữa phải đồ sát tài nguyên nhân lực của quân địch, đằng sau lưng Ai Đức Mông Đa từng có mật lệnh, sau khi tiến vào Tử Xuyên đạo, phải "không lưu lại gian phòng, không tha cho một ai." Phải triệt đề hủy hoại cơ sở tồn tại của quân Lam Vũ, khiến cho quân Lam Vũ muốn phát triển, thì vừa không có người lại không có cửa.

Đồng thời, tiếp tục nam hạ còn có một họa ngầm rất lớn, đó chính là trên đường trở về rốt cuộc sẽ gặp phải quân Lam Vũ hay không, cho dù là cung kỵ thủ người Tây Mông đột nhiên tăng tốc nam hạ, vứt bỏ kỵ binh quân Lam Vũ ở đằng sau, vẫn không thể hoàn toàn tiêu trừ ẩn họa, nhất là vạn nhất kỵ binh của quân Lam Vũ tiếp tục truy cản mà nói, thì vấn đề lại càng lớn, kỵ binh quân Lam Vũ có thể không truy cản kỵ binh của người Tây Mông, nhưng lại có thể mai phục trên con đường trở về, như vậy ba vạn cung kỵ thủ người Tây Mông nam hạ này lành ít dữ nhiều rồi.

Khi nam hạ thì người Tây Mông có thể trang bị gọn nhẹ hành quân, lợi dụng tốc độ chơi đùa trêu chọc kỵ binh quân Lam Vũ, nhưng khi trở về, bởi vì cướp đoạt thật nhiều vật tư, tốc độ hành quân khẳng định là phải giảm bớt, hơn nữa tính cơ động cũng bị sút giảm rất nhiều, rất nhiều phương pháp chiến đấu người Tây Mông sở trưởng cũng chưa chắc có thể sử dụng được, tới lúc đó, rắc rối sẽ càng lớn hơn, vật tư cướp đoạt được bị đánh mất chưa nói, bản thân còn có thể gặp phải tổn thất cực lớn.

Người Tây Mông mang theo lượng lớn vật tư, khi gặp phải quân Lam Vũ sẽ mất đi tính cơ động xưa nay vẫn luôn tự hào. Mất đi sự cơ động vẫn luôn kiêu ngạo rồi thì cung kỵ thủ người Tây Mông còn lấy bản lĩnh gì ra được nữa để chọi cứng với quân Lam Vũ? Nơi đây chính là địa bàn mà quân Lam Vũ khống chế, cung ứng vật tư và viện trợ hậu cần của quân Lam Vũ đều vô cùng thuận tiện. Trái ngược lại người Tây Mông từ xa xa ngàn dặm nam hạ, căn cứ hậu cần ở gần nhất cũng ở ngoài ngàn dặm, hai bên căn bản là không ở cùng một đẳng cấp.

Trong Tứ Đại Kim Cương của người Tây Mông, Cáp Lặc Đồ là loại lớn gan cẩn thận điển hình, tuyệt đối không phải là loại hình thô lỗ kích động như bề ngoài biểu hiện ra, hắn không giống với các tướng lĩnh người Tây Mông khác chính là càng đề ý nhiều tới vấn đề bổ sung của hậu cần, càng để ý tới vấn đề xử lý thương bệnh binh, càng nhân đạo hơn. Có một số tướng lĩnh người Tây Mông khát máu, chẳng những tàn nhẫn giết hại mỗi một kẻ địch, hủy diệt tất cả tài nguyên của kẻ địch, thậm chí là vì đạt được mục đích tới lui như gió, vào lúc cần thiết, không ngại vứt bỏ cả thương bệnh binh của bộ đội, còn càng có nhiều tên hành động làm cho người ta căm phẫn, chính là phái đội ngũ máu lạnh bí mất giết chết bọn họ, để tránh lưu lại đầu mối cho kẻ địch.

Đây là hành vi tiêu chuẩn của rất nhiều dân tộc du mục, đối với kẻ địch tàn nhẫn, đối với bản thân cũng hung tàn, thậm chí có người nói, chỉ có bản thân làm được những chuyện mà kẻ địch không làm được, mới giành được thắng lợi lớn hơn. Hay nói một cách khác, chính là càng tàn nhẫn thì thành tích giành được sẽ càng lớn, Cáp Lặc Đồ bào trì im lặng với loại quan điểm này, nhưng xưa nay hắn chưa từng làm chuyện như vậy, hắn không thể vứt bỏ thương bệnh binh của mình mà không lo, càng không thể nhẫn tâm giết những người anh dũng thiện chiến đó.

Thế nhưng, chỉ cần gặp phải chủ lực của quân Lam Vũ, người Tây Mông muốn không trả chút giá nào đã có thể an toàn rút lúi là chuyện tuyệt đối không thể. Hiện giờ bộ đội kỵ binh của quân Lam Vũ đã xuất hiện, chiến đấu giữa quân Lam Vũ và cung kỵ thủ người Tây Mông đã không thể tránh khỏi, đây là điều Cáp Lặc Đồ tuyệt đối không muốn nhìn thấy, nếu đã phải tác chiến, thì Cáp Lặc Đồ phải chuẩn bị sẵn sàng tất cả, phải đặt bản thân ở vị trí có thể tiến có thể lui, mà không phải là đưa bản thân vào một hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Rất rõ ràng là bộ hạ của Cáp Lặc Đồ cũng có mỗi lo lắng như vậy, bọn chúng cũng lo lắng, nếu tiếp tục nam hạ mà nói, có rơi vào vòng vây của quân Lam Vũ hay không. Căn cứ vào tin tức chưa được xác định mới nhất, quân Lam Vũ đã điều động một số bộ đội chủ lực ở dài phía nam hỏa tốc tăng viện, trong bộ đội tăng viện thậm chí có cả hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ. Người Tây Mông không biết tình hình cụ thể của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, nhưng bọn chúng biết rằng, hải quân lục chiến đội chính là bộ đội siêu cấp của quân Lam Vũ, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, sự xuất hiện của bọn họ đối với người Tây Mông mà nói, tuyệt đối là một sự khiêu chiến nghiêm trọng.

Pháp Bỉ An vạn phu trưởng của cung kỵ thủ người Tây Mông theo cùng hành động với Cáp Lặc Đồ, tính cách xưa nay tương đối do dự nhát gan một chút, xếp hàng cuối cùng trong thập đại vạn phu trưởng. Kỳ thực, Pháp Bỉ An chẳng phải là do dự nhát gan, chỉ là thỉnh thoảng suy tính quá nhiều, rất nhiều chuyện đều phải tính toán kỹ càng mặt có lợi và mặt bất lợi, vì vậy tạo thành cho người ta cảm giác không đủ sảng khoái quyết đoán, kỳ thực đó chỉ là một lọai hiểu lầm ở bên ngoài. Pháp Bỉ An lo lắng nói: "Liệu chúng ta có thể bị rơi vào tình huống trước sau đều có địch hay không?

Không ai có thể trả lời được.

Những tướng lĩnh người Tây Mông khác cũng cúi đầu xuống không nói gì cả, nhưng trong lòng bọn họ đều rất kiêng kỵ loại tình huống hai mặt thụ địch. Tính cơ động của cung kỵ thủ người Tây Mông mặc dù rất mạnh, nhưng đó là đối với cao nguyên Huyết Sắc mà nói thôi, ở khu vực dưới sự khống chế của quân Lam Vũ, cung kỵ thủ người Tây Mông phải tự mình mang theo một số cỏ khô và lương thực. Số cỏ khô và lương thực này đều có hậu phương của đội ngũ kỵ binh, một khi cung kỵ thủ người Tây Mông gặp phải tình huống hai mặt thụ địch, số lương thực và cỏ khô này sẽ bị quân Lam Vũ đoạt mất và tiêu hủy, sẽ nguy ngập tới tính mạng của người Tây Mông.

Lời của Pháp Bỉ An hiển nhiên đã kiên định quyết tâm của Cáp Lặc Đồ, hoặc là nói, ảnh hưởng tới quyết tâm của Cáp Lặc Đồ.

Cáp Lặc Đồ đưa ra một quyết định kinh người, hắn quyết định bài binh bố trận, nghênh chiến quân Lam Vũ ở vị trí lối ra phía nam của Lão Hổ Câu. Sau khi tiêu diệt quân LamVũ, cung kỵ thủ của người Tây Mông sẽ tiếp tục nam hạ, như vậy, liền có thể tiêu trừ họa ngầm khi người Tây Mông thắng lợi trở về. Người Tây Mông hiện giờ chính đang ở lúc binh cường mã tráng, nếu vào lúc này cũng không thể chiến thắng bộ đội kỵ binh của quân Lam Vũ, vậy thì về sau càng không cần phải nói nữa.

Pháp Bỉ An do dự nói: "Chủ động ứng chiến sao?"

Cáp Lặc Đồ nghiêm nghị gật đầu.

Hắn kiên định cho rằng, ở khu vực phụ cận, trừ kỵ binh của quân Lam Vũ ra, thì không thể có chủ lực bộ đội khác của quân Lam Vũ được. Tốc độ nam hạ của người Tây Mông rất nhanh, bộ binh tăng viện của dải phía nam quân Lam Vũ không thể có tốc độ nhanh như vậy để tới được địa khu Lão Hổ Câu. Nếu như mà có thực, thì quân Lam Vũ là thần tiên chứ không phải là người thường nữa. Ba vạn cung kỵ thủ người Tây Mông đơn độc đối diện với kỵ binh quân Lam Vũ, ít nhất nắm chắc trên chín phần thắng.

Nhưng Pháp Bỉ An lại bắt đầu dao động rồi, hắn tựa hồ càng hướng về địa khu Gia Lạp Tháp Sa Lôi vật tư dồi dào, còn cả thành thị của Bích Giang phủ giàu có. Người Tây Mông lần này nam hạ, cướp đoạt mới là mục đích căn bản, chiến đấu chỉ là thủ đoạn không thể tránh khỏi lúc cướp đoạt, bởi thế do dự nói: "Chúng ta thực sự dây dưa với quân Lam Vũ ở nơi này sao?"

Cáp Lạp Đồ hung dữ trừng mắt nhìn hắn một cái, sắc mặt âm trầm.

Pháp Bỉ An lập tức ngậm miệng lại.

Do thường xuyên suy nghĩ quá nhiều, nên ở bên trong Tứ Đại Kim Cương, bản thân Cáp Lặc Đồ mặc dù cũng thường bị người ta chỉ trích là có tính cách do dự thiếu kiên quyết, cho nên bản thân hắn vô cùng mẫn cảm với mấy chữ do dự thiếu quyết đoán, hắn không chịu thừa nhận bản thân do dự thiếu quyết đoàn, nhưng lại rất ghét sự do dự thiếu quyết đoán của người khác. Vì thế liên quan tới sự do dự thiếu quyết đoàn của mình, Pháp Bỉ An do dự trước sau hiển nhiên khiến cho Cáp Lặc Đồ cực kỳ bất mãn.

"Hồi quân! Nghênh chiến kỵ binh của quân Lam Vũ!" Cáp Lặc Đồ lớn tiếng hạ lệnh, còn mắt âm u nhìn chằm chằm vào Pháp Bỉ An.

Hắn cho rằng, nghênh chiến quân Lam Vũ chỉ là chuyện vài tiếng đồng hồ. Mấy tiếng sau cung kỵ thủ người Tây Mông có thể tiếp tục nam hạ, hoàn thành nhiệm vụ cướp đoạt, tiêu diệt kỵ binh của quân Lam Vũ, khi người Tây Mông nam hạ sẽ tương đối thoải mái hơn. Sau khi truyền mệnh lệnh xuống, Cáp Lặc Đồ cảm thấy bản thân thực sự là quá thông minh, không cần động não cũng đã nghĩ được biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ như vậy.

Pháp Bỉ An thức thời rời đi, hắn đem vạn nhân đội cung kỵ thủ người Tây Mông do chính mình suất lĩnh đi giao phong với bộ đội kỵ binh quân Lam Vũ trước tiên.

Vì thế đội ngũ cung kỵ thủ của người Tây Mông quay đầu ngựa lại ở phía nam Lão Hổ Câu, đồng thời phái binh xếp trận ở lối ra phía nam của Lão Hổ Câu. Chuẩn bị ứng phó với đòn công kích của quân Lam Vũ, đội ngũ của bọn chúng xếp càng thêm chặt chẽ, vì đây là mệnh lệnh của Pháp Bỉ An. Pháp Bỉ An hạ lệnh đội ngũ xếp hàng vô cùng dày đặc, để tăng thêm cường độ của cung tiễn. Đây cũng là chỉ thị của Cáp Lặc Đồ, hắn hi vọng khi quân Lam Vũ vừa mới ra khỏi địa khu Lão Hồ câu, liền gặp phải cung tiễn đầy trời lấp đất của người Tây Mông xạ kích, ít nhất bị tiêu diệt quá nửa.

Thế nhưng, khi bọn chúng vừa mới bắt đầu chuẩn bị thì ở cánh phải của bọn chúng lại xuất hiện tiếng súng pháo vô cùng mãnh liệt, tiếng súng pháo không phải tới từ địa khu Lão Hổ Câu, mà tới từ phía đông nam của cung kỵ thủ người Tây Mông, nhân viên tình báo không ngừng báo cáo lên phát hiện từng đoàn bộ đội kỵ binh quân Lam Vũ đột nhiên tràn tới, dùng hỏa lực mãnh liệt giết chết bộ đội cảnh giới của người Tây Mông đang dùng tốc độ cực nhanh áp sát. Bộ đội cung kỵ thủ người Tây Mông ở vòng ngoài chủ động tiến lên cản trở, nhưng cũng bị kẻ địch đánh cho tan tác.

Cáp Lặc Đồ tức thì biến sắc mặt, ý thức được quân Lam Vũ tới không hề tốt lành.

Bởi vì, kỵ binh của quân Lam Vũ không ngờ lại mang theo Bách Kích pháo, rất nhiều cung kỵ thủ người Tây Mông ở khoảng cách trên nghìn mét đã bị Bách Kích pháo của quân Lam Vũ bắn hạ. Bản thân Cáp Lặc Đồ cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng pháo đạn của Bách Kích pháo phát nổ đùng đùng đùng ở phía đông nam. Đối với bộ đội kỵ binh mà nói, Lang Nha bổng của người Ngõa Lạp đã là vũ khí nặng nề nhất rồi, còn thường xuyên bị người Tây Mông giễu cợt, hiện giờ bộ đội kỵ binh của quân Lam Vũ không ngờ mang theo Bách Kích pháo càng nặng nề hơn nữa, điều này nói rõ đơn vị bộ đội mà cung kỵ thủ người Tây Mông gặp phải, dứt khoát không phải là kỵ binh quân Lam Vũ bình thường.

Bất quá, không có quá nhiều thời gian cho Cáp Lặc Đồ suy nghĩ ứng phó với sự pháo kích của quân Lam Vũ như thế nào. Vào lúc này, từ hai sườn trái phải của người Tây Mông đều có kỵ binh quân Lam Vũ đánh vào. Bộ đội kỵ binh quân Lam Vũ từ phía nam đánh vào không mang theo hỏa pháo, nhưng hỏa lực của bọn họ vẫn dữ dội y như vậy, cung kỵ thủ người Tây Mông đi lên ngăn cản căn bản không có cách nào tiến vào xạ trình hữu hiệu của cung tiễn, đã bị kẻ địch đánh ngã trên mặt đất từng đống từng đống một, có mấy đội trăm người xông thẳng tới, rồi từ đó không có hồi âm gì nữa…

Căn cứ vào báo cáo của nhân viên tình báo, kỵ binh của quân Lam Vũ tới tập kích hỏa lực vô cùng dữ dội, ở khoảng cách hơn một nghìn mét, có Bách Kích pháo oanh tạc, ở trên khoảng cách năm trăm tới tám trăm mét có có những tay súng bắn tỉa đánh lén, ở trên khoảng cách ba trăm tới năm trăm mét, có súng trường nhả đạn hàng loạt, ở khỏang cách chưa tới ba trăm mét, còn có súng máy và súng tiểu liên xạ kích, hỏa lực liên miên không ngớt, làm cung kỵ thủ người Tây Mông căn bản không có cơ hội đánh trả.

Các tay súng bắn tỉa của bộ đội kỵ binh quân Lam Vũ hoạt động tích cực, làm cung kỵ thủ người Tây Mông nghĩ tới thôi đã sợ, có rất nhiều quan quân của người Tây Mông đều chết một cách không rõ ràng dưới nòng súng của những tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ, thậm chí chết rồi còn không hiểu là chuyện gì, bởi vì bọn họ căn bản không phát hiện ra sự tồn tại của kỵ binh quân Lam Vũ, trên người quan quân cung kỵ thủ của người Tây Mông mặc dù không có dấu hiệu chỉ ra rõ ràng, nhưng là quan quân, khẳng định ăn mặc sẽ càng hoa lệ và quý giá, đại đa số còn mang theo tiêu chí quý tộc, là quan quân, cơ bản đều có đội ngũ phó quan tham mưu của mình, còn có bộ hạ xung quanh, các tay súng bắn tỉa cả quân Lam Vũ chuyên môn nhắm vào những chỗ đông người sau đó chọn trúng kẻ được xúm quanh, bắn một phát trúng ngay, thế là có một quan quân người Tây Mông bất hạnh gặp nạn.

Đáng hận nhất là cho dù cung kỵ của người Tây Mông ở hai cánh đông tây đều chiến đấu vô cùng kịch liệt, nhưng ở phương hướng Lão Hổ Câu thì lại thủy chung không phát hiện ra bóng dáng của kỵ binh quân Lam Vũ. Nhưng Cáp Lặc Đồ không dám có chút lơ là nào, không một ai dám bất cẩn sơ xuất vào những lúc như thế này, cho nên, mặc dù kỵ binh quân Lam Vũ ở hai cánh tiến công vô cùng mãnh liệt, chiến đấu tới dầu sôi lửa bỏng, cứ hết biên chế này tới biên chế khác của bộ đội cung kỵ thủ người Tây Mông mất đi, nhưng Cáp Lặc Đồ thủy chung cắn chặt răng không chịu rút đi vạn nhân đội của Pháp Bỉ An ở cửa ra phía nam Lão Hỗ Câu.

Cáp Lặc Đồ thủy chung tin rằng, số đông bộ đội kỵ binh quân Lam Vũ cuối cùng vẫn sẽ xuất hiện ở Lão Hổ Câu, bộ đội kỵ binh quân Lam Vũ ở hai cánh đông tây đều là nhóm nhỏ bộ đội quấy nhiễu, bọn chúng sở dĩ hung mãnh như vậy là vì muốn thu hút sức chú ý của người Tây Mông, ép cho người Tây Mông không thể không rút bộ đội khỏi cửa vào phía nam Lão Hổ Câu, từ đó khiến cho chủ lực kỵ binh quân Lam Vũ có thể đột ngột xuất hiện từ nơi đó, đánh cho cung kỵ thủ của người Tây Mông một nhát đao trí mạng.

Cáp Lặc Đồ không ngừng cảnh cáo mình, tuyệt đối không thể mắc lừa mưu kế ác độc của Dương Túc Phong.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status