"Đây là ý kiến chỉ đạo mang tính nguyên tắc, bọn họ có thể căn cứ vào tình huống thực tế đưa ra điều chỉnh, sau khi chúng ta thu được tin tức cũng sẽ tổng hợp tất cả tình hình chiến đấu, đưa ra điều chỉnh tương ứng…" Cổ Tư Đinh nghiêm túc đáp lại, còn tay chậm rãi chỉ vào chú thích của kế hoạch.
Cổ Tử Đinh không hề có quá nhiều suy tính, Tri Thu tìm ra chỗ hở trong kế hoạch tác chiến của mình không phải là chuyện xấu, mà là chuyện tốt. Trí lực của một con người luôn có hạn, không thể suy nghĩ tới toàn bộ tình huống, phải có càng nhiều người tham gia suy nghĩ, tốt nhất là suy nghĩ từ góc độ phản diện, mới có thể khiến cho kế hoạch có khả năng chấp hành ở mức cao nhất.
Dương Túc Phong vẫn luôn cường điệu tham mưu của quân Lam Vũ, không phải chỉ định ra kế hoạch tác chiến hoàn mỹ nhất, mà là căn cứ vào tình huống thực tế định ra kế hoạch tác chiến thực dụng nhất, chỉ có tính khả thi mới là chỉ tiêu duy nhất đánh giá kế hoạch tốt xấu.
"Trung đoàn 315 sau khi tới được vị trí chỉ định, gánh chịu áp lực có thể không phải là chúng ta có thể tưởng tượng được, chúng ta phải cho bọn họ đầy đủ quyền tự chủ, phải cho bọn họ quyền lực trực tiếp liên hệ với Phong lĩnh…" Tri Thu một lần nữa phát biểu ý kiến của mình.
Cổ Tư Đinh biểu hiện tán đồng.
Trong kế hoạch Long kỵ binh, trung đoàn 315 lục quân Lam Vũ gánh vác nhiệm vụ tác chiến nặng nhất, bọn họ phải xé rách vòng phòng vệ của người Tây Mông, thâm nhập vào bên người Ai Đức Mông Đa, đem thiết giáp cung kỵ cường hãn nhất của người Tây Mông đánh tan, sau đó lợi dụng những thiết giáp cung kỵ này để thành công lôi kéo lấy toàn bộ cung kỵ thủ của người Tây Mông, vạn nhất bọn chúng thất bại, cung kỵ thủ người Tây Mông trong trạng thái kinh hoàng, rất có khả năng lập tức hạ quyết tâm cướp đường bỏ chạy.
Dương túc Phong rất thích phong cách khác nhau của Tri Thu và Cổ Tư Đinh.
So với Tri Thu mà nói, Cổ Tư Đinh càng mỉ hơn, càng chấp nhận tịch mịch hơn, hắn có sự mẫn cảm trời sinh với những con số, sở trường dựng nên phương sách của chiến dịch lớn, có thể căn cứ vào yêu cầu của chiến dịch, đánh giá chuẩn xác bộ đội nào phải nên xuất hiện ở nơi nào vào thời gian nào, đồng thời hắn rất thích dự đoán, có thể căn cứ vào động tác của bộ đội quân Lam Vũ, dự đoán động tác tiếp theo của kẻ địch, mặc dù những dự đoàn này trước khi được sự thực chứng minh, thì người khác rất khó mà tin tưởng được, nhưng Cổ Tư Đinh có thể liệt kê ra một phương pháp dự đoán hoàn thiện, đây chính là chỗ lợi hại của hắn. Hắn suy nghĩ tới, nhiều khi đều là tầng cấp chiến lược, tầm mắt nhìn vô cùng sâu xa.
Tri Thu thì càng thích phụ trách thực thi chiến dịch cụ thế, thích sự kịch liệt của chiến trường, văn thư công tác là chỗ yếu của hắn, hắn sở trường đưa ra bố trí của một trận chiến đấu, cũng sở trường xử lý sự kiện đột phát. Hắn quan tâm tới sự kiện đang phát sinh và sắp phát sinh ra hơn, tầm mắt bình thường chỉ nhìn thấy hôm nay, ngày mai hoặc là ngày kia. Tiếp sau đó thì hắn cho rằng không phải là phạm vi suy tính của hắn rồi, hắn cảm thấy bản thân phải càng thực tế hơn một chút, giải quyết khó khăn còn sót lại trong công tác thực tế.
Được Tri Thu cẩn thận kiểm chứng, kế hoạch Long kỵ binh quả nhiên bị khơi ra mấy vấn đề khó có thể tưởng tượng, Cổ Tư Đình lập tức đưa ra điều chỉnh. Cuối cùng Tri Thu tiếc nuối bỏ kế hoạch xuống, chậm rãi nói: "Xin lỗi, trình độ của tôi chỉ có thể nhìn ra chừng đó vấn đề thôi, nếu như không có sự kiện bất ngờ phát sinh, người Tây Mông quá nửa là phải kìm nén bi thương rồi."
"Kế hoạch Long kỵ binh nếu như có thể thành công, thì vấn đề cao nguyên Huyết Sắc có thể giải quyết sớm được mười năm." Cổ Tư Đinh tự tin nói.
Tri Thu nghĩ một lúc, tán đồng nói: "Giải quyết người Tây Mông, chính là giải quyết cơ bản được vấn đề cao nguyên Huyết Sắc."
Dương Túc Phong khẽ gật đầu.
Cổ Tư Đinh là người rất có tầm nhìn, hắn đúng là có thể dự kiến được tình hình chiến đấu trong tương lai của cao nguyên Huyết Sắc. Lịch sử tam quốc diễn nghĩa của cao nguyên Huyết Sắc đã có hàng trăm năm rồi, hiện giờ cuối cùng có người tới phá vỡ thế bế tắc. Thế lực của người Ngõa Lạp và người Tây Mông trước sau bị tước bớt, có nghĩa là sức mạnh của cả cao nguyên Huyết Sắc đều suy giảm đi rất nhiều rồi. Bọn chúng ở phương diện uy hiếp địa khu trung tâm, uy hiếp quân Lam Vũ, đã không thể làm được nhiều chuyện nữa, trên thực tế, chúng có thể tự giữ lấy mình đã là hài lòng lắm rồi. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Nếu như kế hoạch Long kỵ binh được thực thi thành công, thì ba mươi vạn người Tây Mông nam hạ này ít nhất phải hao tổn tám mươi phần trăm, thậm chí là chín mươi phần trăm. Cổ Tư Đinh chỉ khẳng định chỉ có năm vạn cung kỵ thủ của người Tây Mông có thể trở về cao nguyên Huyết Sắc. Năm vạn cung kỵ thủ người Tây Mông này sau khi trở về cao nguyên Huyết Sắc, chỉ có thể đảm nhận lực lượng phòng ngự, để để phòng áp lực đang mạnh lên từng ngày của người Vũ Chân.
Đúng là khi người Tây Mông nam hạ, người Vũ Chân đã hứa sẽ không kéo chân của người Tây Mông, thế nhưng, một khi lực lượng của người Tây Mông đã bị suy yếu tới mức người Vũ Chân có thể bức hiếp, người Vũ Chân khẳng định sẽ bất chấp tất cả để trở mặt với người Tây Mông, sau đó dốc hết binh lực, đem người Tây Mông còn sót lại tống hết cả vào địa ngục. Thù hận giữa người Tây Mông và người Vũ Chân há có thể một hai câu hứa hẹn là có thể trừ bỏ được.
Huống chi nữa là, người Tây Mông và người Ngõa Lạp đều gặp phải sự suy yếu nghiêm trọng, như vậy trí trí của người Vũ Chân theo lẽ tự nhiên mà nổi lên, trong quá khứ, người Vũ Chân luôn sinh tồn giữa khe hở tranh bá của người Tây Mông và người Ngõa Lạp, không tránh khỏi phải chịu đựng rất nhiều ủy khuất, hiện giờ người Ngõa Lạp và người Tây Mông nối tiếp nhau gặp họa, bọn họ nếu như không thừa cơ hội quật khởi, thì thực sự là quá không có tầm nhìn rồi.
Từ trước tới này, người Vũ Chân ở cao nguyên Huyết Sắc đều ở vào vị trí thứ ba, bị kẹp vào giữa người Tây Mông và người Ngõa Lạp, bất kể là người Ngõa Lạp hay là người Tây Mông đều thi thoảng phải bức hiếp người Vũ Chân một hồi, đây đã là hiện thực xấu xa công khai, người Vũ Chân mỗi năm đều phải hiến ra rất nhiều ngựa dê, hiệp trợ người Ngõa Lạp hoặc là người Tây Mông chinh chiến. Thế nhưng, đem tài phú mình khó khăn vất vả tích lũy được chắp tay đưa lên cho người khác, bất kể là một người Vũ Chân có chí khí nào đều không thể tiếp thụ được.
May mà trong số những người lãnh đạo của người Vũ Chân cũng có được vài người có nhãn quang. Muốn chở thành bá chủ chân chính trên cao nguyên Huyết Sắc, thì thủ đoàn tàn nhẫn chính là phương thức căn bản nhất, quá khứ là như thế, hiện tại cũng là như vậy, bất kể là thủ lĩnh Ai Đức Mông Đa của người Tây Mông, hay là thủ lĩnh Ma Sa Địch của người Ngõa Lạp hoặc là thủ lĩnh Tây Lạp Mộc Luân của người vũ chân đều hiểu vô cùng rõ ràng.
Kỵ binh trinh sát và Long Ưng kỵ sĩ của người Vũ Chân xuất hiện ở ngoại vi Cao Ninh phủ không phải là ngẫu nhiên, càng không phải là vô duyên vô cớ đi qua đường, bọn họ dứt khoát là đặc biệt tới để phán đoán ảnh hưởng cuối cùng sản sinh ra sau chiến dịch này. Đó gọi là tai nghe là giả, mắt thấy là thực, bọn họ chỉ có tự mình tới chiến trường để quan sát người Tây Mông và quân Lam Vũ chiến đấu mới có thể tự mình lĩnh hội so sánh sức mạnh của hai bên, từ bên cạnh dự đoán sức chiến đấu của quân Lam Vũ. Để thuận tiện cho bản thân đưa ra phán đoán càng chính xác hơn, tìm được con đường thích hợp nhất với mình.
Bởi vì thực lực của bản thân nhỏ bé, cho nên người Vũ Chân hiểu rất rõ đạo giữ mình, bọn họ nhẫn nhục chịu đựng, nếm mật nắm gai, gắng gượng mỉm cười phục vụ người Tây Mông và người Ngõa Lạp, khổ sở chờ đợi tới ngày quật khởi, chờ đợi cơ hội có thể để người Vũ Chân có thể lấy loại uy phong xưa, trong máu thịt của bọn họ đều ngấm ngọn lửa của thù hận, chỉ đợi có hội giải phóng nó ra mà thôi.
Hiện giờ, cuối cùng bọn họ cũng đợi được tới cơ hội giải phóng bản thân.
Ở trên vấn đề đối xử với quân Lam Vũ, ngươi Vũ Chân nhất quán bảo trì nguyên tắc giữ mình, không chủ động lấy lòng, nhưng cũng không vô cớ gây sự. Người Vũ Chân và quân Lam Vũ mặc dù không có qua lại chính thức, nhưng người Vũ Chân xưa nay chưa từng chủ động xâm phạm vào lợi ích của thương nhân quân Lam Vũ, đối với thương nhân tới từ khu vực thuộc sự không chế của quân Lam Vũ, người Vũ Chân áp dụng thái độ hợp tác thân thiện, tất cả những điều đó đều tỏ rõ người Vũ Chân muốn hòa hảo với quân Lam Vũ.
So với người Tây Mông và người Ngõa Lạp, nói một cách tương đối thì quan hệ giữa người Tây Mông và quân Lam Vũ còn khá là bình thường, hai bên mặc dù không có bất kỳ quan hệ mật thiết gì, càng không có qua lại ngoại giao, nhưng hai bên đều dùng hành động thực tế cho thấy, người Vũ Chân hi vọng chung sống hòa binh với quân Lam Vũ. Dương Túc Phong dám nói, vào thời điểm này, mong cho người Tây Mông hoàn toàn sụp đổ, trừ quân Lam Vũ ra thì còn có người Tây Mông, thậm chí còn có khả năng, mong mỏi của người Vũ Chân còn mạnh mẽ hơn.
Đương nhiên tất cả những điều này đều bởi vì thực lực của hai bên đưa tới.
Không một ai có thể tin được những lời như: "Hai nước chúng ta có tình hữu nghị sâu sắc, nhân dân hai nước chúng ta đều hi vọng có thể đời đời kiếp kiếp chung sống hòa bình, cùng nhau xây dựng tương lai tốt đẹp…" Giữa hai quốc gia hoặc là giữa hai thế lực, hoặc là nói chính xác ra là giữa hai cộng đồng lợi ích khác biệt với nhau thì chỉ có thực lực mới thực sự quyết định được trạng thái quan hệ của hai bên, tất cả những lời khác đều là những lời thừa thãi.
Nếu sức mạnh của người Vũ Chân thật mạnh, hoặc là súc mạnh của quân Lam Vũ thật yếu mà nói, có lẽ vào lúc này người Vũ Chân cũng sẽ giống như sói hoang nhảy bổ vào, hung dữ xé nát quân Lam Vũ ra rồi. Chính bởi vì bọn họ không có cái sức mạnh đó, cho nên bọn họ mới phải chủ động tỏ ý thân thiện với quân Lam Vũ, hi vọng được quân Lam Vũ cảm thông và giúp đỡ, không có sự trợ giúp và nâng đỡ của quân Lam Vũ, người Vũ Chân muốn trở mình, cơ hội vô cùng mong manh.
Tri Thu đột nhiên nửa tin nửa ngờ nói: "Ngươi xác định người Vũ Chân đó chính là Phỉ Cách La Á - quý tộc của người Vũ Chân? Một trong số đại hãn có thực nhất cũng là một trong những người có hi vọng kế thừa nhất của người Vũ Chân? Nghe nói hắn ta có một mái tóc màu hồng rất là đẹp?"
Cổ Tư Đinh tự tin nói: "Ta tin rằng chính là hắn, nếu như báo cáo miêu tả của kỵ binh Liệp Ưng không sai."
Tri Thu cau mày nói: "Phỉ Cách La Á tự mình tới phụ cận phủ Cao Ninh, xem ra người Vũ Chân thực sự là không cam lòng tịch mịch đây!"
Dương Túc Phong lạnh lùng nói: "Cái thế thời này, có ai cam lòng tịch mịch? Cho dù là có người thực sự cam lòng tịch mịch, thì đó cũng là cam lòng tịch mịch một cách bất đắc dĩ."
Cổ Tư Đinh gật đầu tán đồng: "Phong lĩnh phân tích rất thấu đáo, ở cái thế giới này đúng là như thế. Không có thực lực làm chỗ dựa, thì chỉ cam lòng tịch mịch mà thôi. Có thực lực mạnh mẽ làm chỗ dựa, cho dù có muốn tịch mịch cũng không tịch mịch được. Thời đại của người Tây Mông và người Ngõa Lạp đều đã là quá khứ rồi, người Vũ Chân nhìn thấy ánh bình minh hi vọng của bản thân, nhưng bọn họ đồng thời cũng nhìn thấy, hi vọng và binh minh của bọn họ là kiến lập trên quan hệ thân thiết với quân Lam Vũ chúng ta. Không được chúng ta phê chuẩn và cho phép, cái tia sáng hi vọng này vĩnh viễn không chiếu được lên đầu bọn họ. Tôi nghĩ, sau khi chiến dịch Long kỵ binh kết thúc quá nửa là vị Phỉ Cách La Á này sẽ gửi tới quốc thư, yêu cầu diện kiến Phong lĩnh rồi."
Tri Thu ngạc nhiên nói: "Quốc thư?"
Hắn không ngờ rằng, Cổ Tư Đinh lại có thể dùng từ ngữ quốc thư này để hình dung tín kiện của người Vũ Chân.
Cổ Tư Đinh lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ bọn họ không nên đưa tới quốc thư sao? Chẳng lẽ chúng ta không có tư cách tiếp nhận quốc thư của bọn họ sao?"
Tri Thu im lặng, len lén nhìn Dương Túc Phong.
Trên mặt Dương Túc Phong không có biểu hiện gì, dường như không nghe thấy.
Nhưng trong lòng Dương Túc Phong, đã thực sự hoàn toàn chấp nhận tin tức của Cổ Tư Đinh.
Xem ra Cổ Tư Đinh cũng chịu ảnh hưởng mạnh tư tưởng của phái cấp tiến muốn Mỹ Ni Tư độc lập, ở trong lòng hắn sớm đã đem khu vực quân Lam Vũ khống chế coi thành một vương quốc độc lập, một chính quyền quốc gia hoàn toàn bình đẳng với đế quốc Đường Xuyên, nhân vật đại biểu của phái cấp tiến độc lập cho rằng, tất cả mọi sự qua lại của quân Lam Vũ và bên ngoài, bao gồm cả sự qua lại với triều đình đế quốc Đường Xuyên, đều là bình đẳng. Không có bất kỳ quan hệ cấp trên cấp dưới gì cả, phủ đại đô đốc Y Vân đáng lẽ nên phải ngồi ngang hàng với đối phương, tuyệt đối không thể chấp nhận còn có ai có thể trèo lên đầu lên cổ quân Lam Vũ.
Lão đại và người đề xuất của phái cấp tiến độc lập này, vào một năm trước, chính là đám người Phất Lai Triệt và Tô Chẩm Thư, một năm sau, ngay cả Phượng Thải Y, Vũ Phi Phàm cũng dần dần gia nhập vào cái hàng ngũ này, tới ngày nay, tuyệt đại bộ phận quân Lam Vũ đều đã thành đại biểu của phái cấp tiến độc lập, bọn họ cường liệt hi vọng, công khai đem khu vực quân Lam Vũ khống chế và đế quốc Đường Xuyên chia cách ra, xây dựng vương quốc Lam Vũ mới, để thay thế cho đế quốc Đường Xuyên.
Phất Lai Triệt kiệt ngạo bất tuần, tính cách hướng ngoại, từng nhiều lần ở trường hợp công khai lảm nhảm muốn đem phủ đại đô đốc Y Vân thăng cấp lên thành triều đình, sau này quân Lam Vũ khống chế Lỗ Ni Lợi Á, quan điểm của hắn ngày một táo tợn, cho rằng tất cả khu vực quân Lam Vũ khống chế, trên sự thực đã là một vương quốc độc lập, cho nên phải có quốc danh độc lập, hơn nữa cơ cấu chính quyền cũng nên phải cải tổ, xây dựng cơ cấu hành chính kiểu triều đình, từ lúc bắt đầu tới bây giờ, Phất Lai Triệt thủy chung cho rằng, khu vực quân Lam Vũ khống chế tuyệt đối không thuộc về đế quốc Đường Xuyên, mà là thuộc về bản thân quân Lam Vũ.
Phượng Thải Y mặc dù ít nói, nhưng khi được rất nhiều người đề xuất muốn đem các cục dưới sự quản hạt của hành chính ủy viên hội thăng cấp thành bộ, nàng cũng bỏ phiếu tán thành, trước khi Cổ Địch Sâm tới, quan viên chủ yếu của hành chính ủy viên hội đều đến từ nội địa đế quốc, còn có tình cảm rất sâu với đế quốc, không ngờ vứt bỏ đế quốc Đường Xuyên nhanh như vậy, cho nên ở trên vấn đề độc lập không phát biểu cách nhìn công khai. Nhưng sau khi Cổ Địch Sâm làm lão đại của hành chính ủy viên hội, thái độ của các quan viên hành chính dần đần phát sinh chuyển biến, rất nhiều người cũng gia nhập vào hàng ngũ của phái cấp tiến, Tiêu Phương Tạ chính là ví dụ rõ nét, sở dĩ hắn gia nhập phái cấp tiến, là bởi vì hắn đã hết sức tuyệt vọng với triều đình đế quốc Đường Xuyên, cảm thấy triều đình hiện tại quả thực là sỉ nhục tôn nghiêm của đế quốc Đường Xuyên, chỉ có quân Lam Vũ lên thay thế mới có thể khôi phục được vinh quang quá khứ của đế quốc Đường Xuyên.
Cùng với việc thế lực quân Lam Vũ không ngừng mở rộng, đội ngũ phái cấp tiến càng ngày càng lớn, dưới sự ảnh hưởng của Phất Lai Triệt, đám người Vũ Phi Phàm cũng hoàn toàn vứt bỏ ảo tưởng đối với đế quốc, cho rằng chỉ có đem đế quốc cũ đánh nát, xây dựng một đế quốc mới, mới là lối thoát tổt nhất hiện nay của đế quốc Đường Xuyên. Vũ Phi Phàm và Phất Lai Triệt khác nhau, nhân cách mị lực và sức ảnh hưởng của hắn đều lớn hơn Phất Lai Triệt rất nhiều, hơn nữa lại càng thêm lý trí, dưới sự ảnh hưởng của hắn, tướng lĩnh hải quân cao cấp của quân Lam Vũ gần như đều trở thành phái cấp tiến lý trí kiên định, cho rằng chỉ có dựng nên đế quốc mới mới là cách xử lý tốt nhất.
Nhưng những người này so với Cổ Địch Sâm có xưng hiệu là "thằng điên" thì kém hơn rất nhiều, Cổ Địch Sâm thẳng thừng viết luôn một bản báo cáo, yêu cầu Dương Túc Phong xưng đế, kiến lập niên hiệu, đồng thời định đô ở Đan Phượng phủ, lấy Đan Phượng hành cung làm hoàng cung, văn chương của Cổ Địch Sâm viết rất có sức cảm nhiễm, làm Tài Tiêm Tiêm vô tình đọc được cũng bội phục không thôi, cảm thấy bản thân lại có thêm một đối thủ về mặt văn chương, bất quá bản báo cáo này sau khi giao cho Dương Túc Phong, Dương Túc Phong mặt lạnh tanh, xem xong rồi chẳng có chút phản ứng nào, tiện tay đem bản báo cáo đó cho Viên Ánh Lạc, để nàng để vào tầng cuối cùng của tất cả văn bản bí mật
Nhưng hành động của phái độc lập cấp tiến không hề vì thế mà dừng lại, bọn họ còn tăng cường áp lực nhiều hơn với Dương Túc Phong ở rất nhiều phương diện, hi vọng có thể thành lập một đế quốc Lam Vũ thực sự. Thế nhưng Dương Túc Phong vững tin vào sách lược "Xây tường cao, tích nhiều lương, mới xưng vương." Mà Chu Nguyên Chương sử dụng, mới là sáng suốt nhất, cho nên không hề tỏ thái độ.
Hiện giờ vào lúc này Dương Túc Phong càng không thể đàm luận vấn đề này.
Dương Túc Phong sắc mặt không đổi nói: "Chúng ta cứ chuyên tâm nghiên cứu kế hoạch Long kỵ binh đi."
Màn đêm u ám, bầu trời mịt mờ là một mảng đen như mực, không có ánh trăng, cũng chẳng có ánh sao, thậm chí là không có cả gió, phảng phất như cung kỵ thủ người Tây Mông đối đầu quân Lam Vũ đã đem trời đất đều như ngưng kết lại vậy, không khí tựa hồ cũng trở nên vô cùng nặng nề, hô hấp cũng vô cùng vất vả, rất nhiều người đều có thể cảm giác được nhịp tim đập gấp gáp của chính bản thân mình.
Sự căng thẳng không bờ không bến từ bốn phương tám hướng cứ lặng lẽ bao trùm lên mỗi một con người ở trên mảnh đất này, bất kể là từ bên trọng trận địa của quân Lam Vũ nhìn ra bên ngoài, hay là từ trong trận địa của cung kỵ thủ người Tây Mông nhìn ra bên ngoài, thứ có thể nhìn thấy được là những ánh lửa trải dải vô tận. Quân Lam Vũ ở trong thành, đốt lên những đống lửa cháy hừng hực ở trên tường thành, dùng để chiếu sáng hành động của người Tây Mông, để đề phòng người Tây Mông tập kích, cũng như thế, người Tây Mông ở xung quanh trận địa doanh trại của mình, bao gồm cả vùng đất trống từ Nham Long phủ tới doanh trại của người Tây Mông, đều cắm lên vô vàn những bó đuốc gỗ, những bó đuốc này đều đã được tẩm dầu, bốc cháy vô cùng dữ dội, đem mỗi một tấc đất trống chiếu sáng như ban ngày.
Tường thành của Cao Ninh phủ (Nham Long phủ), các chiến sĩ quân Lam Vũ võ trang toàn bộ dựa vào ụ thành theo dõi sát sao nhất cử nhất động của cung kỵ thủ người Tây Mông, rất nhiều chiến sĩ ngón tay đặt trên cò súng, tìm kiếm mục tiêu có thể công kích, nhất là những tay súng bắn tỉa được trải qua huấn luyện chuyên môn, nâng súng ngắm Già Lan Mã có tầm bắn cực xa, tìm kiếm lính trinh sát của cung kỵ thủ người Tây Mông, lặng lẽ đem bọn chúng giết chết ở trên khoảng đất trống ngoài tám trăm mét. Cũng giống thế, trong doanh trướng của người Tây Mông cũng có rất nhiều cung kỵ thủ người Tây Mông đang trực ban, giám thị nhất cử nhất động của quân Lam Vũ, cung kỵ thủ người Tây Mông sau khi nếm trải thất bại đã dần dần học khôn rồi, không còn ngồi sừng sững trên lưng ngựa trở thành bia di động cho các tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ nữa, bọn chúng cũng giống như quân Lam vũ, bắt đầu đào hầm hào, vây quanh lấy doanh trại của mình, sau đó phái cung kỵ thủ người Tây Mông ngồi ở trong hầm hào sử dụng như cung tiễn thủ bộ binh.
Không một ai biết chính xác được cung kỵ thủ người Tây Mông chủ động vứt bỏ chiến mã của bản thân, đem mình sử dụng như cung tiễn thủ bộ binh rốt cuộc là tốt hay là xấu, nhưng đối với Đường Vĩ mà nói, loại phương thức bỏ sở trường dùng thủ đoạn này này đúng là mang tới phiền toàn không nhỏ cho hắn và còn cả bộ hạ của hắn, đối diện với cung tiễn thủ đông chi chít, trừ phi dựa vào hỏa pháo mãnh liệt, nếu không các chiến sĩ tiểu đoàn Đường Vĩ của quân Lam Vũ thực sự là không có biện pháp nào tốt hơn để đối phó với những cung tiễn thủ người Tây Mông nấp ở phía sau hầm hào kia.
Đường Vĩ lặng lẽ từ trong bụi cỏ thò đầu ra, đem mũ sắt của mình kéo về phía sau một chút để mồ hôi trên trán có thể chảy nhanh hơn, sau đó dùng sức ưỡn hông lên, để mồ hồi ở trên lưng thật mau chóng chảy đi, hiện giờ thời tiết không nóng bức lắm, nhưng mà theo lượng lớn vũ khí đạn dược trang bị, ở trên mặt đất thận trọng rón rén bò tiến tới quãng đường một trăm mét, các thiến sĩ thể lực tốt hơn nữa cũng mệt tời thở phì phò.
Những bụi cỏ xung quanh Cao Ninh phủ, kỳ thực còn chưa thể hoàn toàn che dấu bóng dáng của quân Lam Vũ, cho nên bọn Đường Vĩ phải dựa vào tốc độ, trước khi cung kỵ thủ người Tây Mông đưa ra phản ứng, phải sâm nhập vào doanh trại của bọn chúng phóng hỏa đốt phá, tạo thành oanh động và hỗn loạn cho người Tây Mông, nếu như về mặt tốc độ có chậm trễ, cung kỵ thủ người Tây Mông sẽ kịp thời phản ứng, cấp cho quân Lam Vũ sát thương cực lớn.
Đường Vĩ nhìn qua đồng hồ đeo tay, hiện giờ là tám giờ mười bảy phút tối, cách thời gian kế hoạch Long kỵ binh chính thức bắt đầu còn có ba phút nữa, Đường Vĩ dùng tay đẩy ba lô trên lưng, sau đó lật người lại, đè ba lô ở dưới mình vặn lưng một cái thật mạnh, sau đó khoan khoái đặt chân sang một bên, đây là động tác hắn thích làm nhất trước khi chiến đấu bắt đầu, nghe nói có thể làm toàn thân thả lỏng, sau đó tích trữ sức lực, hắn sớm đã cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh, không có tên cung kỵ thủ nào của người Tây Mông chú ý tới sự tồn tại của bọn họ, hắn có thể thoải mái làm động tác gì cũng được.
Bất quá ….
Có người nhỏ giọng rên rỉ nói: "Tiểu đoàn trưởng, chân của ngài đè lên ngực của tôi rồi… hự, tôi cảm thấy xương ngực bị nát rồi…"
Dựa theo kế hoạch Long kỵ binh, quân Lam Vũ sẽ phát động công kích trước, đánh loạn bố trí của người Tây Mông, hiện giờ tướng lĩnh cao cấp của người Tây Mông, còn đang tranh luận không ngớt là rốt cuộc có tiếp tục đánh nhau với quân Lam Vũ hay là lập tức rút lui về phía bắc, đây là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp, có đánh chết Dương Túc Phong cũng không thể bỏ qua.
Tướng lĩnh người Tây Mông là Trát Mộc Hợp kiên quyết chủ trương rút về phương bắc, hắn cho rằng người Tây Mông đã mất đi thiên thời địa lợi nhân hòa để khiêu chiến với quân Lam Vũ, không có khả năng thủ thắng nữa, nếu như tiếp tục dây dưa, sẽ chỉ làm người Tây Mông ngày càng lấn sâu, cuối cùng không tự rút mình ra được. Trát Mộc Hợp chủ trương cung kỵ thủ người Tây Mông lập tức rút lui, cho dù không lập tức lui về cao nguyên Huyết Sắc thì cũng phải rút về Sóc Xuyên đạo trước rồi tính kế cũng là lựa chọn rất tốt, cho dù không thể tiếp nhận những điều này, thì ít nhất cũng nên phải rút khỏi phụ cận Cao Ninh phủ, cứ tồn tại xen lẫn với quân Lam Vũ như thế này thực sự là quá nguy hiểm.
Nhưng, chủ trương rút lui của Trát Mộc Hợp không hợp với suy nghĩ của đại đa số tướng lĩnh cấp cao của người Tây Mông, là dân tộc du mục, là người Tây Mông thì càng thêm để ý tới kết quả chiến đấu của mình, còn cả số lượng vật tư cướp đoạt được. Cứ như vậy tay trắng mà trở về, chắc chắn là rất mất mặt, cho dù người Tây Mông thực sự có thể thành công rút lui được về tới cao nguyên Huyết Sắc, cũng phải đón nhận sự chửi rủa của tộc nhân, rất nhiều người có thể từ đó mất đi quyền lực bản thân có được không dễ dàng gì.
"Không thể thắng, chi bằng chết!" Đây là suy nghĩ của rất nhiều tướng lĩnh cao cấp người Tây Mông, bọn chúng bao gồm cả Cáp Lặc Đồ ở trong đó, đều nguyện thà chiến tử cũng không chấp nhận lủi thủi chạy về, vấn đề chỉ là làm thế nào lợi dụng lực lượng hiện hữu của người Tây Mông để giành được mục đích của mình, có tên còn ảo tưởng có thể ép Dương Túc Phong đàm phán với người Tây Mông, từ trên bàn dám phán có thể lấy được bồi thường nhất định.
Ai Đức Mông Đa thủy chung không tỏ thái độ, hắn cũng không quyết định được nữa, tiếp tục dây dưa nguy hiểm thế nào thì hắn biết, nhưng nếu hắn trở về không có chút thu hoạch nào như vậy, thì thực sự hắn không hạ nổi quyết tâm, hắn luôn cảm thấy, người Tây Mông còn có cơ hội kiếm chác được chút lợi ích từ trong tay quân Lam Vũ. Không tới nước vạn bất đắc dĩ, cùng đường hết lối, thì Ai Đức Mông Đa dứt khoát không chấp nhận tay trắng trở về, bởi vì điều đó liên quan tới sự vững chắc của vị trí đại hãn của hắn.
Đương nhiên là hắn không biết, trong lúc hắn đắn đo do dự, Dương Túc Phong đã quyết đoán giơ đồ đao lên, phê chuẩn thực thi kế hoạch Long kỵ binh.
Bước đầu tiên của kế hoạch Long kỵ binh chính là cắt đứt liên hệ đầu đuôi của cung kỵ thủ người Tây Mông, cắt đứt mối liên hệ hai cánh đông tây của cung kỵ thủ người Tây Mông ở Cao Ninh phủ, đem cung kỵ thủ người Tây Mông phân chia thành hai phần lớn, Dương Túc Phong không cầu đạt tới mục đích tiêu diệt, nhưng ít nhất cũng phải làm cho cung kỵ thủ người Tây Mông mất đi tính cơ động tối thiểu. Cung kỵ thủ người Tây Mông mất đi tính cơ động, nhiều lắm thì cũng chỉ là một đám cung tiễn thủ bộ binh được huấn luyện tốt, uy hiếp đối với quân Lam Vũ không lớn.
Ai Đức Mông Đa, thủ lĩnh của người Tây Mông đem Nham Long phủ vây tới không sót một kẽ hở, ý đồ vây chết Dương Túc Phong, hắn đặt hoàng kim doanh trướng của mình cắm ở địa phương ước chừng cách phía tây Cao Ninh phủ hai mươi kilomet, xung quanh bố trí cung kỵ thủ của người Tây Mông, bảo vệ vững vàng an toàn của bản thân, còn ở những phương hướng khác, thì an bài rất nhiều cung kỵ thủ bình thường của người Tây Mông nhìn chằm chằm vào Nham Long phủ, hoàn toàn cắt đứt tuyến vận chuyển hậu cần của quân Lam Vũ, để quân Lam Vũ tự mình dần dần héo rũ. Đồng thời, an bài thế này của hắn còn có chỗ lợi, chính là người Tây Mông thích đoàn kết, một khi hoàng kim doanh trướng bị quân Lam Vũ công kích, thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông có thể phản kích ra bên ngoài, mà cung kỵ thủ của người Tây Mông thì có thể từ bên ngoài giáp kích vào trong, đem quân Lam Vũ bóp nát thành bụi.
Điều Dương Túc Phong phải làm, trước tiên là phá hỏng ảo tưởng của Ai Đức Mông Đa, để khi hắn bị công kích thì chỉ có thể dựa vào thiết giáp cung kỵ của mình, thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông mặc dù lợi hại, nhưng đó chỉ là đối với người Ngõa Lạp mà nói thôi, đối với quân Lam Vũ mà nói, cung kỵ thủ tốc độ nhanh càng uy hiếp lớn hơn, thiết giáp cung kỵ tốc độ chậm thì càng dễ dàng bị hỏa lực mãnh liệt hủy diệt.
Trong kế hoạch Long kỵ binh, quân Lam Vũ sẽ có hai đơn vị bội đội nam bắc cùng tiến về phía nam bắc hỗ trợ nhau, hướng về phía cung kỵ thủ người Tây Mông ở phía nam cửa thành Nham Long phủ, phát động công kích mãnh liệt, lợi dụng hỏa lực mạnh mẽ tiêu diệt cung kỵ thủ của người Tây Mông ở phụ cận, đem con đường thông ra bên ngoài của của Nham Long phủ mở ra, để đội xe vận chuyển vật tư hậu cần thuận lợi tiến vào Nham Long phủ, quân Lam Vũ sẽ xây dựng trận địa phòng ngự kiên cố ở đây đề phòng cung kỵ thủ người Tây Mông cắn trả, cắt đứt liên hệ của cung kỵ thủ người Tây Mông hai cánh đông tây.
/769
|