Bộ đội quân Lam Vũ nam hạ chính là trung đoàn 314 sư đoàn 103 quân Lam Vũ, trung đoàn trưởng Sử Lực Uy, phó trung đoàn trưởng Tang Đốn, đây là một đơn vị bộ đội anh hùng, cũng là bộ đội rất có đặc điểm, bộ đội này sở trưởng hành quân cấp tốc, liên tục hành quân cấp tốc mấy ngay liền cũng có thể tiếp thụ được, hơn nữa phương pháp tác chiến linh hoạt, vả lại quan binh đều vô cùng giảo hoạt. Ở trong nội bộ sư đoàn 103 từng có câu vè như thế này, nói tới tác phong của trung đoàn 314 chỉ có ba chữ "đánh, chạy, cướp." có thể đánh những trận khó khăn, loại đối thủ nào cũng không hề sợ hãi. Giỏi hành quân, một ngày một đêm chạy một trăm kilomet không phải là nói khoác, có thể cướp chiến lợi phẩm, mặc kệ là của mình giành được, hay là của bộ đội huynh đệ khác giành được, chỉ cần nếu nhìn trúng, là đều cướp lấy hết.
Trung đoàn trưởng trung đoàn 314 Sử Lực Uy, chữ không nhận ra được bao nhiêu, nhưng lại thích luyện thư pháp, nhất là luyện thư pháp trên giấy niêm phong, hơn nữa luyện đi luyện lại đều là mấy cái chữ: "Đồ trung đoàn 314 thu được, chớ động vào, nếu không hậu quả tự chịu." Lâu dần tích lũy lại, một một quan binh trung đoàn 314 đều cầm trong tay một xấp giấy niêm phong, một khi tham gia vào cuộc chiến công thành thì ai nấy đều rất tích cực, một bên đánh trận một bên dán giấy niêm phong, đi tới đâu dán tới đó, thậm chí là bộ đội khác đã chiếm lĩnh trước mất rồi, cũng dán lên trên hết, kết quả tất nhiên là tranh cãi không thôi, kiện nhau tới cả chỗ quan quân pháp tối cao của quân Lam Vũ là Lăng Thanh Tư. Hai người Sử Lực Uy và Tang Đốn cũng luôn mồm luôn miệng nói giấy niêm phong chính là chứng cớ, Lăng Thanh Tư cứ theo niêm phong phán quyết, các bộ đội khác cũng chỉ nghẹn họng, tập hợp cáo trạng tới chỗ Dương Túc Phong. Dương Túc Phong kiểm điểm hai người nghiêm túc một trận, hai người trước mặt khóc lóc dầm dề, tỏ ý hối cái, nhưng sau khi trở về Sử Lực Uy vẫn cứ luyện thư pháp y như cũ bất quá thêm vài chữ: "Đồ trung đoàn 314 thu được, chớ động, nếu không hậu quả tự chịu, đây là chứng cứ." Dương Túc Phong sau khi xem xong, cũng có chút khóc cười không xong.
Bắc thượng thì chính là trung đoàn 115 sư đoàn 101 quân Lam Vũ, trung đoàn trưởng của trung đoàn này chính là Tư Cơ Bối Ni, đây cũng là một bộ đội rất có đặc điểm, nếu như nói quan binh của trung đoàn 314 đều thích hoạt động, thích giở trò gian manh, thì như vậy trung đoàn 114 là một đơn vị bộ đôi giữ nghiêm kỷ luật tiêu chuẩn. Có một khoảng thời gian, trung đoàn 115 từng có một cái ngoại hiệu gọi là Phật, ngụ ý rằng quan binh của cái trung đoàn này đều vô cùng yên tĩnh, đại đa số thời gian, trừ huấn luyện và hành quân đánh trận ra, quan binh của trung đoàn 115 đều đọc sách học chữ.
Quan binh của trung đoàn 115 đều vô cùng hiếu học, đều vô cùng thích nghiên cứu văn hóa, phổ cập tri thức văn hóa, bởi vì trung đoàn trưởng Tư Cơ Bối Ni chính là một điển hình tích cực hiếu học, trình độ văn hóa của quan binh trung đoàn 115 dứt khoát là cao nhất trong số tất cả các trung đoàn của quân Lam Vũ, cũng bởi như thế mà thành cái nôi giáo viên văn hóa của quân Lam Vũ, gần như tất cả các trung đội bộ binh quân Lam Vũ, bao gồm cả trung đội bộ binh của hải quân lục chiến đội, giáo viên văn hóa trong trung đội đều đã từng học tập văn hóa ở trung đoàn 115.
Bất quá, nếu như có người cho rằng trung đoàn 115 chỉ giỏi đọc sách viết chữ mà nói, thì đã hoàn toàn nhầm rồi.
Trong tất cả năm trung đoàn của sư đoàn 101, sức chiến đấu của trung đoàn 115 về mặt cơ bản cũng mạnh nhất, bởi vì phương pháp huấn luyện của trung đoàn này vô cùng thích hợp, hơn nữa các quan binh đều luôn luôn vô cùng tích cực tổng kết kinh nghiệm huấn luyện, sau đó biên soạn thành sách, không ngừng hoàn thiện, đại cương huấn luyện mới được biên soạn của quân Lam Vũ cơ bản chính là những điều tâm đắc và lĩnh hội được trong huấn luyện của quan binh trung đoàn 115. Hiện giờ nhân viên tham mưu cao tầng của quân Lam Vũ chính đang phụ trách biên soạn yếu lĩnh bộ binh quân Lam Vũ, cũng được hấp thu rất nhiều kinh nghiệm tác chiến của trung đoàn 115.
Dương Túc Phong từng nhiều lần công khai bày tỏ quan điểm, bộ đội giống như trung đoàn 115 mới là bộ đội tri thức hóa chân chính, là bộ đội lý trí, là bộ đội vĩnh viễn không thể sụp đổ, bởi vì bọn họ đã hình thành cho bản thân một loại tinh thần độc lập, hình thành một linh hồn kiên cường.
Phái đi hai đơn vị bộ đồi sức chiến đấu cao tiến ngược hướng nhau, Dương Túc Phong có đầy đủ lòng tin có thể đem trận địa hình tròn của người Tây Mông hoàn toàn xé nát, để Ai Đức Mông Đa không thể chiếu cố được cả đầu lẫn đuôi, Sử Lực Uy và Tư Cơ Bối Ni cùng nhau tiến lên, sẽ thu hút sự chút ý cực lớn của cung kỵ thủ người Tây Mông, cũng có thể cung cấp yểm hộ hữu hiệu cho hành động ở các phương diện khác của quân Lam Vũ.
Tám giờ hai mươi phút tối, quân Lam Vũ bắt đầu chuẩn bị hỏa pháo.
Trung đoàn pháo binh 902 quân Lam Vũ do Tử Vân Phi, hung hăng đem pháo đạn rải lên trận địa của cung kỵ thủ người Tây Mông, sáu mươi bốn khẩu pháo trái phá cỡ nòng lớn liên tục không ngừng phát xạ, đạn pháo dày đặc toàn bộ rơi vào doanh trại của cung kỵ thủ người Tây Mông, tức thì bùng lên những quẩng lửa chói mắt. Những tên cung kỵ thủ người Tây Mông gặp phải pháo đạn công kích, lũ lượt tìm kiếm chướng ngại vật yểm hộ để né tránh sự công kích của pháo đạn. Nhưng ở trên cái vùng đất bằng phẳng này, bọn chúng ngoại trừ hầm hào ra, căn bản không có chỗ nào khác để mà ẩn nấp. Thế nhưng, so với đông đảo cung kỵ thủ người Tây Mông mà nói, số lượng hầm hào mà bọn chúng đào được hình như hơi ít một chút, rất nhiều những hầm hào chen chúc đông nghìn nghịt người Tây Mông, những tên người Tây Mông không thể tiến vào hầm hào để ẩn nấp chỉ đành không ngừng khiêu vũ trong pháo đạn rền vang, cho tới tận khi bản thân bị xé nát.
Dưới sự yểm hộ của trung đoàn bộ binh của Tư Cơ Bối Ni, trung đoàn pháo binh của Tư Vân Phi, đã tiếp cận phía bên sườn của người Tây Mông, cách doanh trướng của người Tây Mông quãng đường không tới bốn kilomet, đồng loạt phát xạ, hiệu quả đương nhiên là kinh người, thoáng một cái đã bao phủ toàn bộ vòng phòng vệ của người Tây Mông, thậm chí là rơi xuống trước mặt các chiến sĩ của trung đoàn bộ binh 314 lục quân quân Lam Vũ nam hạ.
Đường Vĩ nâng kính viễn vọng lên, quan sát hiệu quả sau khi pháo đạn phát nổ.
Pháo đạn không ngừng xẹt qua bầu trời đêm, lưu lại đường cong mỹ lệ, sau đó rơi cắm thẳng xuống mặt đất, nổ ra từng ánh lửa chói mắt, ở trong ánh lửa, không ngừng có thi thể và đất cát bị bắn tung lên, nhất là những chiến mã nổi bật của người Tây Mông, thường thường cả con bị bắn tung lên không trung, sau đó bị xé thành từng mảnh ở trên không trung rồi đầm đìa máu rơi xuống, nện lên người cung kỵ thủ người Tây Mông.
Nhưng, đây vẫn không phải là điều làm cung kỵ thủ người Tây Mông khiếp hãi nhất.
Làm cung kỵ thủ người Tây Mông khiếp hãi và kinh hoàng đồng thời rơi vào hỗn loạn chính là cửa thành nam của Nham Long phủ đột nhiên mở ra, hơn ba nghìn chiến sĩ quân Lam vũ võ trang đầy đủ ùn ùn kéo ra, bọn họ tổ chức ở phía trước đội ngũ tiến công một lượng lớn hỏa lực súng máy, dùng những trận mưa đạn xối xả càn quét những tên cung kỵ thủ người Tây Mông xông tới theo bản năng kia, đem cả người lẫn ngựa của bọn chúng lật nhào toàn bộ trên mặt đất.
Sau khi rời khỏi thành, các chiến sĩ của trung đoàn 314 lập tức triển khai thành hình rẻ quạt, đem hỏa lực phát huy tới mức cực hạn, thoáng một cái đã ép khí thế của người Tây Mông xuống, rất nhiều cung kỵ thủ của người Tây Mông hoặc là bị súng máy và súng tiểu liên bắn gục trong khoảng cách gần, hoặc là giống như những tên quan quân của bọn chúng, bị những tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ lặng lẽ bắn chết.
Gần như là cùng một lúc, phía nam của trận địa người Tây Mông cũng có hơn ba nghìn chiến sĩ quân Lam Vũ ùn ùn kéo tới, bọn họ nhảy ra khỏi những khu vực ẩn nấp, cầm súng trường Mễ Kỳ Nhĩ có gắn lưỡi lê phát động tấn công mãnh liệt trận địa cung kỵ thủ của người Tây Mông. Cung tiễn thủ của người Tây Mông lập tức phản kích, nhưng trải qua pháo hỏa quần thảo, cung tiễn thủ của người Tây Mông đã tổn thất không ít, uy lực giảm sút rất rất nhiều, huống hồ đứng ở trong hầm hào phát xạ cung tiễn, tựa hồ cũng không phải là động tác tiêu chuẩn, độ chính xác vì thế giảm sút không ít. Nhìn chung mà nói, sức sát thương của bọn chúng cơ bản là có thể bỏ qua.
Nhưng Tư Cơ Bối Ni vẫn không coi thường bọn chúng, cảnh bảo bộ hạ của bản thân nhất định phải lựa chọn cách đánh thông minh nhất, cho nên các chiến sĩ quân Lam Vũ của tiểu đoàn Đường Vĩ đều không mù quáng phát động tấn công mà quỳ xuống, lợi dụng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ bắn ra theo hàng, hoàn toàn áp chế cung kỵ thủ của người Tây Mông. Trong thoáng chốc, hỏa lực mãnh liệt giống như cuồng phong bạo vũ ập tới đám cung kỵ thủ người Tây Mông ở phụ cận cửa thành nam. Cung kỵ thủ người Tây Mông ngã xuống hàng loạt, tới ngay cả những tên chỉ lộ ra nửa cái đầu trong hầm hào cũng không may mắn sống sót được.
Phụ trách phòng thủ nơi này, chính là vạn nhân đội của Gia Lâm Đa tướng lĩnh người Tây Mông.
Trong mười cái vạn nhân đội phổ thông của người Tây Mông, sức chiến đấu của vạn nhân đội Gia Lâm Đa nhìn chung mà nói là ở phía cuối cùng.
Pháo kích vừa mới tiến hành chưa được tới thời gian ba phút, trong trận địa của vạn nhân đội Gia Lâm Đa lập tức xuất hiện hỗn loạn, rất nhiều quan quân của cung kỵ thủ người Tây Mông phát giác chỉ cứ chịu đòn mà không đánh trả thế này không phải là cách, cần phải tìm kiếm biện pháp khác, dưới sự hò hét của đám quan quân, rất nhiều cung kỵ thủ người Tây Mông từ bên trong hầm hào nhảy ra, tìm kiếm chiến mã của mình trong ánh lửa của hỏa pháo, sau đó nhảy lên lưng ngựa, hướng về phương hướng quân Lam Vũ xuất hiện xông tới, ý đồ dùng cung tiễn và thân thể của mình để ngăn cản bước tiến vũ bão của quân Lam Vũ, nhưng bọn chúng mau chóng phát hiện ra, cho dù bản thân có xông lên đi chăng nữa thỉ cũng chỉ là hi sinh vô ích, căn bản không có chút xíu hiệu quả nào, vì thế cung kỵ thủ người Tây Mông bắt đầu rút lui, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, quay đầu ngựa chạy về phương hướng đặt hoàng kim doanh trướng của Ai Đức Mông Đa.
"Ta đi báo cáo với đại hãn, quân Lam Vũ chủ động xuất kích rồi, nhắc nhở người chú ý." Có tên cung kỵ thủ người Tây Mông biện giải cho hành vi của bản thân như thế.
"Ta đi báo cáo cho đại hạn, đồng thời bảo vệ an toàn cho đại hãn. Cũng có cung kỵ thủ người Tây Mông hiên ngang chính nghĩa nói.
Vì thế càng có nhiều cung kỵ thủ người Tây Mông bỏ chạy theo bước chân của bọn chúng.
Kháng cự quân Lam Vũ đương nhiên là quan trọng, nhưng bảo vệ an toàn của đại hãn lại càng quan trọng hơn, trong lòng rất nhiều tên cung kỵ thủ người Tây Mông an ủi bản thân như thế, tới ngay cả quan chỉ huy Gia Lâm Đa của cung kỵ thủ người Tây Mông cũng cảm thấy bản thân phải có nghĩa vụ bảo vệ an toàn của đại hãn, cho nên, hắn cũng quay đầu ngựa bỏ chạy.
"Đội ngũ của quân địch bắt đầu rút lui rồi." Cổ Tư Đinh bình tĩnh nói.
Dương Túc Phong chậm rãi hạ kính viễn vọng xuống.
Y biết, bước đầu tiên của kế hoạch Long kỵ binh đã thu được hiệu quả.
Từ trên tường thành của Cao Ninh phủ nhìn xuống dưới, cung kỵ thủ người Tây Mông bố trí cửa phụ cận cửa thành phía tây cũng mắt đầu có rối loạn, rất nhiều quan quân trung và hạ cấp của người Tây Mông đang tập hợp bộ đội của mình, nhưng khiếm khuyết kỵ binh dân tộc du mục không sở trưởng dạ chiến lại một lần nữa bộc lộ ra, cho dù trong lúc tập hợp bọn chúng cũng nhiều lần xuất hiện hỗn loạn trí mạng.
Rất rõ ràng là người Tây Mông không ngờ rằng quân Lam Vũ sẽ tranh động thủ trước, bởi vì vào lúc ban ngày tranh luận kịch liệt, chính bản thân Ai Đức Mông Đa cũng do dự lần lữa, đầu đau hết cả lên, buổi tối căn bản không ngủ được cho nên tin tức cung kỵ thủ người Tây Mông ở phụ cận cửa thành nam gặp phải công kích, mau chóng truyền tới chỗ hắn.
Kỳ thực, Ai Đức Mông Đa loáng thoáng nghe thấy tiếng pháo súng kịch liệt từ đằng xa truyền tới là đã ý thức được có chút không ổn rồi, nhưng hắn không ngờ được quân Lam Vũ sẽ có hành động lớn như thế, trong thời gian ngắn xuất động binh lực của hai trung đoàn, liều mạng tấn công vòng bao vây của người Tây Mông, bất quá vào lúc này Ai Đức Mông đa còn chưa ý thức được tai họa đã tới, hắn còn theo thói quen cho rằng là bộ đội tiếp ứng của quân Lam Vũ muốn mở con đường thông tới Nham Long phủ, dù sao, Nham Long phủ cũng bị người Tây Mông vây khốn tám ngày rồi, vũ khí đạn dược và lương thực của quân Lam Vũ lẽ tất nhiên là cũng đã tiêu hao gần hết rồi.
Nghĩ tới hậu cận tiếp tế của quân Lam Vũ, Ai Đức Mông Đa không ngờ lại đột nhiên khe khẽ buông một tiếng thở dài, lương thảo và cỏ khô của người Tây Mông kỳ thực cũng đã tiêu hao gần hết rồi, lần này người Tây Mông nam hạ, chẳng thu được cái gì cả, ngược lại còn tốt thất không ít binh lực. Lương thực cỏ khô cùng với tuấn mã mà Na Biệt Khúc mang theo toàn bộ đã rơi hết vào trong tay quân LamVũ, ngay cả chính bản thân cũng bị quân Lam Vũ giết chết, Cáp Lặc Đồ cũng chẳng có kết quả tốt hơn bao nhiều, cũng bị quân Lam Vũ cướp mất lượng lớn tuấn mã và cỏ khô của mình y như thế, chỉ có Trát Mộc Hợp còn coi là sáng suốt, giữ được đại bộ phận thực lực.
Nghĩ một chút thôi Ai Đức Mông Đa cũng cảm thấy có chút chán chường, lại có chút buồn bực, giống như môt con bạc thua cuộc đang cấp thiết mong mỏi cơ hội lật ngược lại thế trận, nếu có cơ hội, hắn nhất định cắt cái đầu Dương Túc Phong, cất vào trong chất chống thối rữa, mang về cao nguyên Huyết Sắc cẩn thận nghiên cứu.
"Hạ lệnh tất cả bộ đội, phải giữ gìn trận địa của mình, không được tùy tiện vứt bỏ! Kẻ chưa được phê chuẩn đã vứt bỏ trận địa, giết không tha!" Ai Đức Mông Đa truyền mệnh lệnh như thế xuống, sau đó hắn lệnh phái vạn nhân đội của Hi Lạp Khoa Phu đi ngăn chặn bước tiến của quân Lam Vũ.
Ở trong bóng tối, Ai Đức Mông Đa và đám người Trát Mộc Hợp đều không thể phán đoán hiệu quả ý đồ thực sự của quân Lam Vũ, chỉ đành đưa ra phương sách ứng phó như vậy, hiện giờ gặp phải công kích chỉ có phụ cận cửa thành nam, điều khiển vạn nhân đội của Hi Lạp Khoa Phu không nghe lời hơn nữa không thể tin đi chọi cứng với quân Lam Vũ, thăm dò ý đồ của quân Lam Vũ, là chuyện không thể tốt hơn. Nhưng hắn không biết rằng, chính đạo mệnh lệnh rất đơn giản này, làm cho cung kỵ thủ người Tây Mông từ đó rơi vào đường vạn kiếp bất phục, cung kỵ thủ người Tây Mông sở trường nhất là tính cơ động của kỵ binh, hắn đem kỵ binh sử dụng như bộ binh, chẳng phải là tự mình tìm lấy cái chết sao?
Hơn nữa, sau khi Hi Lạp Khoa Phu nhận được mệnh lệnh, dùng đủ mọi cớ để kéo dài tốc độ chi viện, hắn không đưa ra ý kiến phản đối Ai Đức Mông Đa, nhưng suất lĩnh vạn nhân đội của mình hành quân chậm như rùa, khi hắn đi được một nửa chặng đường thì trận chiến ở cửa thành nam của quân Lam Vũ đã gần tới hồi kết rồi. Ai Đức Mông Đa nổi trận lôi đình, lập tức hạ lệnh bắt Hi Lạp Khoa Phu, nhưng không ngờ rằng Hi Lạp Khoa Phu sớm đã cải trang thành cung kỵ thủ người Tây Mông bình thường, thừa lúc hỗn loạn chạy mất rồi, hiện giờ không một ai biết được Hi Lạp Khoa Phu rốt cuộc là ở nơi nào.
"Tìm cho ta! Lật tung cả chân trời góc biển cũng phải tìm cho ra hắn! Ta muốn tự tay lột da của tên khốn kiếp này!" Ai Đức Mông Đa điên cuồng quát tháo, rút phắt hoàng kim mã đao ra, đem chiếc bàn trà trước mặt mình chém nát, sau đó sải bước đi ra ngoài hoàng kim doanh trướng, đứng ở cửa doanh trướng, Ai Đứng Mông Đa tựa hồ có thể nhìn thấy khắp nơi đều là quân Lam Vũ đang truy đuổi cung kỵ thủ người Tây Mông ôm đầu bỏ chạy tán loạn, sự tôn nghiêm cả người Tây Mông sớm đã bị bọn chúng dẫm đạp cho không đáng một xu rồi.
"Hạ lệnh Lan Đạt! Phàm là nhìn thấy đám đớn hèn của bộ lạc Gia Lâm Đa bỏ chạy thì đem bọn chúng xử tử hết! Ai Đức Mông Đa càng nghĩ càng tức giận, mau chóng đưa ra đối sách tiếp theo, hắn cũng phải quyết liệt với bản thân một chút, bộ lạc của Gia Lâm Đa mặc dù là một trong số những người ủng hộ mình, nhưng bọn chúng không hoàn thành sứ mệnh của bản thân, giết bọn chúng cũng không đáng tiếc, chỉ có giết bọn chúng mới có thể trấn áp hiệu quả các bộ lạc khác.
Vạn nhân đội của Lan Đạt nhận được mệnh lệnh, lập tức an bài đội chấp pháp, đem quan binh vạn nhân đội của Gia Lâm Đa tới gần bắn chết toàn bộ, dưới cơn phẫn nộ, quan binh vạn nhân đội của Gia Lâm Đa cũng giương cung đánh trả, trong nội bộ của cung kỵ thủ người Tây Mông bùng phát hỗn loạn nghiêm trọng, đáng thương cho vạn phu trưởng Gia Lâm Đa của người Tây Mông, không chết dưới họng súng của quân Lam Vũ, mà lại bị bắn như con nhím dưới cung tiễn của chính bản thân người Tây Mông, ngã thẳng xuống đất, đầu cắm sâu vào trong vũng bùn, chỉ có bàn chân lộ ra bên ngoài.
Cung kỵ thủ người Tây Mông nội bộ hỗn loạn giảm nhẹ rất nhiều công sức cho bộ đội quân Lam Vũ tiến lên, tới mười một giờ đêm, quân Lam Vũ bắc thượng và quân Lam Vũ nam hạ đã thắng lợi hội quân, hai cái gọng sắt tụ họp, hoàn toàn cắt đứt quan hệ hai cánh đông tây của người Tây Mông.
Sử Lực Uy và Tư Cơ Bối Ni ôm chặt lấy nhau.
Tư Cơ Bối Ni kích động nói: "Các ngươi thật lợi hại, đánh cho người Tây Mông tán loạn! Nghe nói trình độ xạ kích của mỗi một người các người đều tăng lên một cấp, rốt cuộc có phải là thật không?"
Sử Lực Uy tự hào nói: "Đó là điều đương nhiên, đi theo Phong lĩnh làm sao lại có chuyện bị thiệt thòi được?"
Tư Cơ Bối Ni thâm tình nói: "Phong lĩnh còn ở trong thành không? Ta lâu lắm không được nhìn thấy lão nhân gia rồi…"
Sử Lực Uy bĩu môi nói: "Xéo! Lão nhân gia cái gì, Phong lĩnh nếu mà nghe thấy được, quá nửa là ngươi ăn một trận đòn, đánh cho ngươi giống như đầu heo! Người ta năm nay mới hai mươi hai tuổi, còn nhỏ hơn cả ta, Phong lĩnh hiện đúng là ở trong thành, bất quá cho dù ngươi cưỡi con ngựa nhanh nhất đi tìm ngài thì cũng không tìm thấy đâu, Phong lĩnh sắp theo trung đoàn 315 hành động rồi…" Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tư Cơ Bối Ni la lên thất thanh: "Ngươi nói cái gì? Phong lĩnh đi theo trung đoàn 315 hành động?"
Đối với việc Dương Túc Phong muốn đi theo trung đoàn 315 thâm nhập vào hậu phương của địch, chẳng những Tư Cơ Bối Ni cảm thấy kinh ngạc, tới ngay cả trung đoàn trưởng trung đoàn 315 là Đồ Tẫn Tru cũng cảm thấy có chút như gai chích trên lưng, Dương Túc Phong chính là quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ, nếu xảy ra một chút xíu bất trắc nào thôi, thì bản thân xong đời rồi, quân Lam Vũ cũng gặp phải tổn thất cực lớn, đây là nguy hiểm không thể chấp nhận được.
Thế nhưng Dương Túc Phong cố chấp muốn làm như vậy, tới ngay cả đám người Phượng Thải Y cũng không cách nào khuyên cản được, Phượng Thải Y trong lúc tức giận, thậm chí ở trong điện báo nổi giận đùng đùng nói: "Dương Túc Phong lĩnh chủ, ngài là quan quân của quân Lam Vũ mà không phải là lính tiên phong, ngài phải động não, chứ không phải cứ chăm chú vào lưỡi lê cắm trên súng trường." Nhưng cho dù là như thế cũng không sao ngăn cản được bước chân của Dương Túc Phong rời khỏi thành.
Đồng thời, Dương Túc Phong có lý do để các quan quân và tham mưu bên cạnh y đều không thể không đồng ý với hành động của y, Tri thu và Cổ Tư Đinh hai người mặc dù cảm thấy nguy hiểm quá lớn, nhưng rất mau chóng bị Dương Túc Phong thuyết phục, Dương Túc Phong không phải là người có mồm mép tốt lắm, nhưng lý do của y đã làm hai người Cổ Tư Đinh và Tri Thu đều cảm thấy đúng là rất có đạo lý.
Dương Túc Phong bình tĩnh cho rằng, quân Lam Vũ chỉ có binh lực của một trung đoàn là trung đoàn 315 thâm nhập vào hậu phương địch, chưa chắc đã bắt được Ai Đức Mông Đa hoặc là tất cả cung kỵ thủ người Tây Mông, thiết giáp cung kỵ thủ mặc dù là miếng thịt trên người Ai Đức Mông Đa nhưng khi tình thế nguy cấp, cho dù có là thịt Ai Đức Mông đa cũng có khả năng cắt bỏ. Mặc dù khả năng này không thể lớn lắm, nhưng không ai có thể đảm bảo Ai Đức Mông Đa sẽ không làm ra quyết định như vậy. Nếu Ai Đức Mông Đa quyết định bỏ hết để tháo chạy, thì quân Lam Vũ muốn tiêu diệt được lượng lớn bộ đội sinh lực của người Tây Mông sẽ có chút khó khăn rồi.
Nhưng nếu như bên trong các chiến sĩ của trung đoàn 315 quân Lam Vũ chủ động xuất kích lại có thêm vào Dương Túc Phong mà nói, thì hiệu quả sẽ khác hẳn rồi, sức hấp dẫn của Dương Túc Phong đối với người Tây Mông hiển nhiên so với một vạn nhân đội thiết giáp cung kỵ còn lớn hơn, nếu lại cho người Tây Mông một chút hi vọng thắng lợi nhỏ nhoi, áng chừng người Tây Mông không thể động bước chân của mình nữa rồi.
Bất kể là bản thân Dương Túc Phong hay là Cổ Tư Đinh và Tri Thu đều cảm thấy, nếu như thủ lĩnh Ai Đức Mông Đa của người Tây Mông biết được Dương Túc Phong đã bị cung kỵ thủ người Tây Mông vây khốn mà nói, vậy hắn khẳng định là sẽ như phát điên điều động tất cả binh lực của mình, tiến tới vây công Dương Túc Phong, thế nào cũng phải giết chết được Dương Túc Phong mới thôi, không còn nhìn thấy những nguy hiểm ở các phương hướng khác nữa. Như vậy, cung kỵ thủ người Tây Mông sẽ bị quân Lam Vũ tóm chặt lấy rồi. Ai Đức Mông Đa trong lúc dốc hết toàn lực muốn tiêu diệt Dương Túc Phong thì quân Lam vũ ở bốn phương tám hướng đã bao vây lấy cung kỵ thủ của người Tây Mông, đồng thời tiến hành chia cắt, sau đó tiêu diệt từng phần một.
Hoàn toàn có thể nói, chỉ cần Dương Túc Phong xuất hiện ở trước mặt Ai Đức Mông Đa, người Tây Mông căn bản sẽ không nghĩ tới chuyện rút lui, điều này chính là điểm mấu chốt đối với việc thực thi kế hoạch Long kỵ binh. Cho nên dù người ở bên cạnh đều không đồng ý, Dương Túc Phong vẫn cứ tự ý quyết định, quyết tâm lấy thân xông pha nguy hiểm, y phải mau chóng giải quyết vấn đề người Tây Mông, đem binh lực của quân Lam Vũ đưa vào các địa phương khác, ví như nội địa đế quốc, ví như đảo Lữ Tống.
Đương nhiên, Dương Túc Phong không thể không hiểu được nguy hiểm khi mình theo trung đoàn 315 tham gia chiến đấu, trong trận chiến vào một tuần trước đó, quân Lam Vũ đã tiêu diệt được chừng tám vạn cung kỵ thủ người Tây Mông, đây là tổn thất mà từ khi người Tây Mông đứng chân trên cao nguyên Huyết Sắc tới nay chưa từng gặp phải. Hiện giờ tướng lĩnh của người Tây Mông, phỏng chừng không thể dùng hận thấu xương để hình dung sự căm hận đối với mình nữa, sợ rằng đã tới mức thiêu mình thành tro rồi. Nếu như có cơ hội tiêu diệt mình, bọn chúng nhất định bất chấp mọi giá, tới khi đó, đừng nói là hi sinh một vạn nhân đội thiết giáp cung kỵ cho dù là hi sinh hai thậm chí là ba cái vạn nhân đội, Ai Đức Mông Đa biệt hiệu là dã thú cũng đều sẵn lòng, chỉ cần có thể tiêu diệt được mình.
Thế nhưng nếu không vào miệng hổ, sao bắt được hổ con, muốn thật mau chóng giải quyết vấn đề của người Tây Mông, từ đó tiến một bước giải quyết vấn đề của cao nguyên Huyết Sắc, Dương Túc Phong quyết nhận cái nguy hiểm này. Vì thế, Viên Ánh Lạc còn muốn đem tin tức hữu quan thông báo cho các tướng lĩnh cao cấp của quân Lam Vũ đi khuyên can hành vi "điên cuồng" "mất đi lý trí" của Dương Túc Phong, kết quả bị Dương Túc Phong ngăn lại.
Dương Túc Phong hít một hơi thật sâu, chầm chậm xoa bàn tay của mình, bình thản mà kiên định nói: "Ta lâu lắm không lên chiến trường rồi, thật nhớ cái cảm giác cùng kẻ địch chỉ gần trong gang tấc! Có lẽ ta còn có thể cùng Ai Đức Mông Đa đơn độc đọ sức một chút…"
Mười giờ ba mươi phút đêm, cửa thành tây của Nham Long phủ đột nhiên mở ra, gần năm nghìn chiến sĩ của quân Lam Vũ kéo ùa ra ngoài, bọn họ mau chóng vượt qua vùng đất trống giữa Nham Long phủ và doanh trại của người Tây Mông, dùng tốc độ nhanh nhất tiếp vận doanh trại của cung kỵ thủ người Tây Mông, tiếng súng pháo bùng phát dữ dội, trong bóng tối cung kỵ thủ người Tây Mông không thể nào phán đoán rốt cuộc là quân Lam Vũ đưa ra bao nhiêu người, chỉ có thể dựa vào mệnh lệnh trước đó của Ai Đức Mông Đa, ai tự giữ thân người đó, cung kỵ thủ người Tây Mông vứt bỏ thuật cưỡi ngựa của mình, dùng phương pháp chiến đầu hầm hào giống như quân Lam Vũ biến bản thân thành cung tiễn thủ bộ binh thực sự thì làm sao có thể cản được bước tiến của quân Lam Vũ.
Dưới hỏa lực áp chế mãnh liệt của quân Lam Vũ, bộ đội cảnh giới vòng ngoài của cung kỵ thủ người Tây Mông toàn bộ bị tiêu diệt, những cung kỵ thủ người Tây Mông cho tới tận khi chết cũng không hiểu rõ, vì sao động tác của quân Lam Vũ lại thần tốc lại nhanh nhẹn như vậy, thương pháo mãnh liệt như vậy, lại có hiểu rõ kết cấu doanh trại của người Tây Mông như thế, phương hướng tiến công của quân Lam Vũ vừa vặn là chỗ kết hợp của hai vạn nhân đội cung kỵ thủ người Tây Mông, lực lượng mỏng manh, thoáng một cái đã bị xé ra lỗ hổng, không thể vãn hồi được nữa.
Hành động của quân Lam Vũ ở phụ cận cửa thành nam Nham Long phủ cũng kích thích cực lớn cung kỵ thủ của người Tây Mông ở các phương diện khác, làm cho bọn chúng rơi vào sự khẩn trương và lo lắng ở một trình độ nhất định. Hơn nữa, căn cứ vào mệnh lệnh mới nhất của Ai Đức Mông Đa, vạn nhân đội cung kỵ thủ của người Tây Mông ở phụ cận đều rút đi hai nghìn người tinh nhuệ nhất, cùng nhau tới phụ cận cửa thành nam, hiệp trợ vạn nhân đội cung kỵ thủ do Lan Đạt chỉ huy, ý đồ tiêu diệt quân Lam Vũ ở phía đó, cắt đứt trở lại con đường tiếp tế hậu cần của quân Lam Vũ thông tới Cao Ninh phủ, khôi phục liên hệ hai cánh của người Tây Mông.
Chiến đấu ở cửa thành nam bắt đầu từ lúc tám giờ hơn, tới hiện giờ đã tiến hành như giầu sôi lửa bỏng, thương pháo mãnh liệt thủy chung chưa từng đứt quãng, vô số cung kỵ thủ người Tây Mông bị điều động tới phương hướng đó, mà quân Lam Vũ tựa hồ cũng muốn tử thủ giữ vững lấy con đường này, cho nên bọn họ cũng liều mạng phản kích. Từ trong kính viễn vọng nhìn tới, rất nhiều tướng lĩnh cao cấp của người Tây Mông đều có thể lờ mờ nhìn thấy được, cung kỵ thủ người Tây Mông cuồn cuộn không ngớt phát động công kích, hơn nữa còn áp dụng chiến thuật biển người mà người Tây Mông không hề sở trưởng, ý đồ dùng thi thể của người và chiến mã lấp đầy trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, thế nhưng dưới sự kháng cự ngoan cường của quân Lam Vũ, cung kỵ thủ của người Tây Mông đổ gục từng mảng một, quân Lam Vũ còn thỉnh thoảng đột nhiên phát động phản kích, làm cung kỵ thủ người Tây Mông nếm hết trái đắng.
/769
|