Đao Vô Phong cũng phát giác ra cái tình huống quái dị này, cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, làm sao nội bộ bản thân người Tây Mông lại đánh nhau rồi? Ba tên binh sĩ người Tây Mông kia lá gan đúng là không nhỏ, không ngờ lại dám động thủ với Trát Mộc Hợp, chẳng lẽ bọn chúng không biết rằng Trát Mộc Hợp chính là đệ tử của Vu thần Ba Nhan Đóa Nhi, đao pháp cao siêu không ai bì nổi sao?
"Người Tây Mông binh biến ư?" Đồ Đấu Châu cũng phát hiện ra tình huống quái dị này, kinh ngạc nói.
Dương Túc Phong cau mày, không nói gì cả, hắn cũng không biết là chuyện gì.
Thế nhưng, rất rõ ràng rằng tựa hồ không phải là người Tây Mông binh biến, số lượng người Tây Mông tham gia tập kích quá ít, chỉ có ba người, hơn nữa ba người này khi bọng chúng xé đồ ngụy trang ra thì đám người Dương Túc Phong đều nhận ra, thể hình của bọn chúng căn bản không giống người Tây Mông. Ngược lại có chút giống người Đường tộc, bọn chúng mặc ở bên ngoài chính là trang phục của cung kỵ thủ người Tây Mông, nhưng ở bên trong thì toàn bộ là trang phục màu đen bó sát người, có chút giống với nhân vật trong giang hồ.
Mặc dù bên cạnh Trát Mộc Hợp có rất nhiều người Tây Mông, nhưng trong tình huống không kịp đề phòng, bọn chúng căn bản không kịp viện trợ. Chỉ trong nháy mắt, đã có mấy tên tướng lĩnh người Tây Mông bị giết chết, tới ngay cả Trát Mộc Hợp dưới tình huống không đề phòng, cũng bị kẻ tập kích làm trọng thương cánh tay trái. Máu tươi không ngừng trào ra, đao pháp tay trái sở trường nhất của hắn cũng không thể thi triển được. Từ điểm này mà xét, kẻ tập kích vô cùng quen thuộc với Trát Một Hơp, vừa ra tay đã cho Trát Mộc Hợp một đòn phủ đầu.
Loáng thoáng Dương Túc Phong cảm thấy trong ba người tập kích kia có hai người có chút quen mắt, tựa hồ đã nhìn thấy ở nơi nào đó rồi, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra được. Ba kẻ tập kích này đều dùng khăn đen che mặt, chỉ lộ ra ánh mắt âm lãnh, không mang theo một chút cảm tình nào, tựa hồ có mối thù không đội trời chung với Trát Mộc Hợp.
Trát Mộc Hợp hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, không ngờ rằng bản thân lại có thể bị bộ hạ tập kích, nhưng phản ứng của hắn cũng rất nhanh, lập tức rút loan đao tùy thân ra, cùng ba kẻ tập kích kia chiến đấu với nhau. Nhưng cánh tay trái của hắn đã bị đối phương làm trọng thương, đao pháp tay trái thành danh của hắn không thể nào thi triển được, chỉ có thể dùng đao bằng tay phải, tức thì chịu thiệt thòi lớn. Hơn nữa kẻ đứng đầu của ba tên tập kích, lập tức từng bước áp sát, triển khai chiêu số liều mạng, ép cho Trát Mộc Hợp hoàn toàn không có lấy cơ hội hít thở.
Vũ khí của ba kẻ tập kích đều vô cùng quái dị, hai người sử dũng vũ khí giống như những loại giây thừng móc sắt, còn người con lại thì lại dùng Nga Mi phân thủy thích. Bất kể là móc sắc hay là Nga Mi phân thủy thích đều lóe lên hàn quang ghê người, rất rõ ràng rằng trên binh khí toàn bộ đều tẩm kịch độc, mục đích của ba kẻ tập kích này giống với quan Lam Vũ, đều là muốn lấy cái mạng của Trát Mộc Hợp.
Đao Vô Phong có hơi hiểu võ công, có thể nhìn ra đường lối võ công của ba kẻ tập kích và vũ khí của bọn chúng giống nhau, đều vô cùng quái dị. Chiêu thức nhìn qua thì rất đơn giản, nhưng lại vô cùng thực dụng, hơn nữa vô cùng hung hãn ác độc, chiêu nào chiêu nấy đều là cách đánh trí mạng. Dương Túc Phong mặc dù không hiểu võ công, nhưng bình thường nhìn đám Sương Nguyệt Hoa và Tiết Tư Khỉ luyện võ cũng loáng thoáng biết được một hai, từ chiêu thức mà xét, võ công của ba kẻ tập kích này hắn đều không phải xuất thân từ võ lâm, mà là chiêu thức giết người trên chiến trường rèn luyện ra, không có chút thừa thãi nào, càng không hề có chút dông dài dây dưa nào, mỗi một chiêu mục đích đều là đoạt mạng người.
Hiển nhiên rằng võ công của Trát Mộc Hợp còn cao hơn ba kẻ tập kích, nhưng Trát Mộc Hợp gặp phải tập kích bất ngờ, bị thụ thương trước, hiện giờ lại bị liều mạng vây công, tức thì nguy hiểm ngập đầu. Ba kẻ tập kích cũng thỉnh thoảng bị thương, trên người không ngừng có máu tươi chảy ra, nhưng bọn chúng vẫn cứ bất chấp tất cả tiếp tục công kích, thề không đạt được mục đích thì không thôi.
Đao Vô Phong nhỏ giọng nói: "Xem tình thế thì Trát Mộc Hợp sắp xong đời rồi."
Quả nhiên, một phút sau, thừng móc sắt của một tên tập kích móc trúng đùi trái của Trát Mộc Hợp, thuận tay giật một cái, tức thì máu tươi tung tóe, một miếng thịt lớn trên đùi Trát Một Hợp bị giật văng ra, lộ ra một cái lỗ sâu hoắm, Trát Mộc Hợp bị đau, không kiềm chế được người loạng choạng, chân trái cũng không chống đã được nữa, tức thì quỵ ngay xuống đất. Nhưng động tác của hắn còn xem như mẫn tiệp, lật tay phản kích cũng lưu lại một vết đao thật dài trước ngực của một kẻ tập kích, từ vai phải kéo tận xuống dưới đùi phía bên trái, gần như bị rạch bụng phòi gan.
Đột nhiên, hai chiếc thừng móc sắt lại một lần nữa móc lấy lưng của Trát Mộc Hợp, Trát Mộc Hợp xoay người lại phản kích theo bản năng, kết qua bị một kẻ tập kích khác đánh lén thành công. Kẻ tập kích dùng Nga Mi phân thủy thích, đã dùng thế sét đánh không kịp bưng tai thuận tay cắt lấy đầu của Trát Mộc Hợp, đồng thời mau chóng tránh ra, Trát Mộc Hợp bị mất đấu thân thể vẫn còn theo quán tính múa ra mấy ánh đao, cuối cùng mới bị hai chiếc thừng óc sắt dùng sức giật mạnh, thân thể tức thì bị xé thành hai nửa, lục phủ ngũ tạng tức thì từ trong khe hở ào ào đổ ra ngoài, máu tươi chảy đầy đất.
"Mẹ kiếp, Trát Mộc Hợp cứ thế là chết rồi à?" Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu đều đồng thời thốt lên với vẻ không thể tin nổi.
Không một ai có thể ngờ rằng Trát Mộc Hợp không chết ở dưới súng của quân Lam Vũ, ngược lại chết ở trong tay kẻ tập kích lai lịch không rõ.
Ba kẻ tập kích thành công, lập tức chạy trốn về phía quân Lam Vũ.
Thiết giáp cung kỵ thủ người Tây Mông bàng hoàng tới tận nửa giây mới tỉnh lại trong lúc kinh hoàng vì cái chết của Trát Mộc Hợp, quát lớn một tiếng, đuổi sát ở đằng sau bọn chúng, kết quả là bị từng loạt đoạn của quân Lam Vũ hạ gục, nhưng thiết giáp cung kỵ người Tây Mông dù bị tập kích vẫn bất chấp tính mạng xông tới phía trước, trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ tức thì áp lực tăng thêm gấp bội, cho tới tận khi Tử Vân Phi di chuyển pháo hỏa, đem thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông bao phủ ở phía dưới, các chiến sĩ của quân Lam Vũ mới hơi thở phào được một tiếng.
Ba kẻ tập kích thuận lợi xông vào trận địa của quân Lam Vũ, nhưng bọn họ tựa hồ cũng không muốn ở lại lâu trong trận địa của quân Lam Vũ, càng chẳng nói yêu cầu muốn gặp mặt Dương Túc Phong gì cả, bọn chúng tựa hồ muốn mau chóng vượt qua trận địa của quân Lam Vũ, tiếp tục chạy về phía Cao Ninh phủ.
Dương Túc Phong rất hiếu kỳ, đương nhiên là không thể dễ dàng để bọn chúng rời đi, cho nên mau chóng dẫn đám người Đao Vô Phong xuất hiện ở trước mặt bọn chúng.
Những kẻ tập kích nhìn thấy Dương Túc Phong xuất hiện tựa hồ chẳng tỏ ra kinh ngạc, tên cầm đầu kẻ tập kích tiến lên phía trước một bước, chắp tay nói với Dương Túc Phong: "Dương Túc Phong, là ta."
Dương Túc Phong hồ nghi nói: "Ngươi là ai?"
Tên cầm đầu đám tập kích xé tấm vải đen che mặt ra, lộ ra khuôn mặt chằng chịt vết thương, thản nhiên nói: "Ta là Bộ Thủ."
Dương Túc Phong không khỏi có chút kinh ngạc, y thế nào cũng không ngờ rằng, Bộ Thủ chẳng những không chết, hơn nữa lại còn ẩn nấp trong đội ngũ của người Tây Mông, tìm kiếm cơ hội giết chết thành công Trát Mộc Hợp, hai kẻ tập kích khác cũng bỏ khăn che mặt xuống, thì ra là hai huynh đệ Mộc Đào và Mộc Lý.
Dương Túc Phong nhìn khuôn mặt vết thương tung hoành chằng chịt của Bộ Thủ, tràn ngập hiếu kỳ, người từng lãnh đạo đế quốc Quang Minh này nghe nói ít nhất gặp phải hơn một trăm lần ám sát, chẳng trách mà cả khuôn mặt bị chà đạp thành cái bộ dạng như thế này, chậm rãi nói: "Vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Vì sao ngươi giết Trát Mộc Hợp."
Bộ Thù hờ hững nhìn y, chẳng có biểu tình gì, lạnh nhạt nói: "Trát Mộc Hợp xưa nay luôn không hợp với ta, người Tây Mông cuối cùng sẽ rời khỏi đế quốc Quang Minh, trong đó Trát Mộc Hợp tạo ra tác dụng rất lớn. Con người này mặc dù tên tuổi không lớn như Mông Đế và Na Biệt Khúc, nhưng trên thực tế hắn mới là tướng lĩnh có tài hoa nhất, có đảm lượng nhất, có bá lực nhất của người Tây Mông. Chúng ta phải giết chết hắn, nếu không người Tây Mông còn có thể cải tử hồi sinh…"
Dương Túc Phong nhạy cảm nói: "Chúng ta?"
Bộ Thủ Lạnh lùng nói: "Ta không có lực lượng cường đại được như ngươi. Cho nên ta chỉ có thể dùng thủ đoạn khác. Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy Trát Mộc Hợp chết thật đáng tiếc, thì ta không có gì để nói.
Dương Túc Phong lắc đầu, phủ định ý tứ của Bộ Thủ, rồi lập tức lại nói: "Các ngươi muốn đi đâu?"
Bộ Thủ trầm tĩnh nói: "Hiện giờ bọn ta muốn đi gặp Lệnh Thiên Vũ."
Dương Túc Phong mới nhớ ra, Lệnh Thiên Vũ hiện giờ hẳn là từ phía đông Hổ Xuyên đạo nam hạ rồi, nhưng khả năng Bộ Thủ còn chưa biết nên mới tiếp tục chạy về địa khu phía bắc Cao Ninh phủ, chuẩn bị hội họp với Lệnh Thiên Vũ.
Thế nhưng, Bộ Thủ muốn đi gặp Lệnh Thiên Vũ để làm gì? Giữa hai người có quan hệ như thế nào?
Bộ Thủ mau chóng rời đi.
Theo Dương Túc Phong thấy, kỳ thực bề ngoài của Bộ Thủ cũng chẳng có chỗ nào xuất sắc, hắn không thể coi là anh tuấn, cũng chẳng thể coi là xấu xí, nếu như béo thêm một chút nữa thì có chút giống với bản thân, ánh mắt của hắn rất sắc bén, nhưng sự sắc bén đó chỉ đột nhiên xuất hiện một lúc nào đó mới có, còn đại đa số thời gian, ánh mắt của hắn đều tỏ ra rất hờ hững, tựa hồ chẳng còn bất kỳ sự lưu luyến gì đối với chuyện ở trên đời này nữa. Bởi vì đã bị hơn trăm lần ám sát, nhất là Phương Phỉ Thanh Sương ám sát, cho nên Bộ Thủ toàn thân thương tích chằng chịt, cả người từ trên xuống dưới chẳng nơi nào là còn nguyên vẹn, làm người ta không thể không bội phục sức sống ngoan cường của hắn.
Thế nhưng, chính một người thanh niên hết sức bình thường như thế đã trở thành nhân vật tiếng tăm nổi bật nhất trong chiến loạn của Mỹ Ni Tư, từ quan quân pháp của sư đoàn quân biên phòng của đế quốc Đường Xuyên nhảy một phát lên thành người lãnh đạo của đế quốc Quang Minh, những điều Bộ Thủ trải qua quả thực có thể nói là một bộ tiểu thuyết hiện thực truyền kỳ, bết kể là mục đích cuối cùng hắn có phải vì đế quốc Đường Xuyên hay là vì dục vọng cá nhân, thì năng lực và thủ đoạn của Bộ Thủ vẫn đều làm người ta thầm khen ngợi.
Bộ thủ gần như là dùng công phu tay không bắt sói trắng, đem dân tộc du mục trên cao nguyên huyết sắc quay vòng vòng. Người Ngõa Lạp và người Tây Mông hoành hành bá đạo trên cao nguyên Huyết Sắc mấy chục năm cũng bị hắn chơi đùa như với khỉ, hắn đem đế quốc Quang Minh phát triển thành một cái chuồng thả cừu, đem con sói hoang hung tàn là người Tây Mông và người Ngõa Lạp nhốt ở bên trong để bọn chúng không có cơ hội phát triển ra bên ngoài, hơn nữa còn liên tục đấu tranh nội bộ, tự tiêu hao thực lực của bản thân. Bộ Thủ làm tất cả những điều này kín như áo trời, không có chút dấu vết nào. Chỉ riêng từ phương diện này mà nói thì Dương Túc Phong đúng là vô cùng bội phục hắn.
"Đây là một kẻ ghê gớm." Khi đám người Đao Vô Phong nhìn theo bóng lưng của Bộ Thủ chỉ chỉ chỏ chỏ, Dương Túc Phong lẩm bẩm nói.
Trong lòng Dương Túc Phong thực sự rất tò mò, không biết Bộ Thủ đi tìm kiếm Lệnh ThiênVũ rốt cuộc là muốn làm gì?
Bộ Thủ rời đi không lâu, người Tây Mông tiếp tục phát động tiến công, lần này, chính là Ai Đức Mông Đa tự mình ra trận, Trát Mộc Hợp chết trong vụ đột kích bất ngờ, tới ngay cả thân phận của hung thủ người Tây Mông cũng không thể làm rõ được, món nợ khó đòi này bọn chúng chỉ đành tính lên trên người quân Lam Vũ. Ai Đức Mông Đa phát lời thế, phải giết Dương Túc Phong báo thù rửa hận cho Trát Mộc Hợp, vào lúc này hắn không còn yêu cầu bắt sống Dương Túc Phong nữa.
Dưới sựu hò hét của chính Ai Đức Mông Đa, thiết giáp cung kỵ và cung kỵ thủ bình thường của người Tây Mông đều lấy lại sĩ khí, một lần nữa phát động công kích mãnh liệt đối với trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ. Ở trước trận địa của quan Lam Vũ, đã chất đầy thi thể của kỵ binh người Tây Mông, máu tươi đã đem vùng đất này hoàn toàn nhuộm thành màu đó, rất nhiều máu huyết màu đỏ sậm đã ngưng tụ thành những con suối nhỏ quanh co khúc khuỷu, chầm chậm tuôn chảy, mùi máu tươi nồng nặc theo không khí lan đi, cơ hồ làm người ta ngạt thở.
Dương Túc Phong lạnh lùng nâng kính viễn vọng lên, xem xem Ai Đức Mông Đa trước lúc diệt vong còn muốn điên cuồng như thế nào nữa, căn cứ vào tin tức tình báo mới nhất. Bộ đội tăng viện dải phía nam của quân Lam Vũ đã cơ bản tới được ví trí. Chỉ cần Trần Kiếm Phi suất lĩnh trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội tiến vào vị trí chỉ định là quân Lam Vũ sẽ đem người Tây Mông bao vây trong một phạm vi lớn hơn nữa. Tới lúc đó, chính là ngày tàn của Ai Đức Mông Đa rồi.
Thật đáng tiếc, Ai Đức Mông Đa hiện giờ đã hoàn toàn bị thù hận và quyền lực của đại hãn mê hoặc làm che mờ đi đôi mắt của chính mình. Căn bản là không nhìn thấy nguy hiểm xung quanh người Tây Mông. Trong con mắt của hắn chỉ có Dương Túc Phong, một lòng muốn bắt lấy Dương Túc Phong, từ đó mà thực hiện mục đích nam hạ của người Tây Mông, rất nhiều tướng lĩnh cao cấp người Tây Mông có tài hoa nối tiếp nhau mất mạng, chỉ có một mình Cáp Lặc Đồ thì lại chẳng ở bên cạnh Ai Đức Mông Đa, khiến cho Ai Đức Mông Đa càng ngày càng dấn sâu trên con đường diệt vong.
Từ trong kính viễn vọng nhìn tới, Ai Đức Mông Đa quả thực là trông giống như một con dã thú cuồng dại, đang ra sức gầm gừ cái gì đó. Thân thể của hắn cao tới tận hai mét, ở trước mặt tất cả các tướng lĩnh người Tây Mông thì gần như hắn đều là cao nhất. Tổn thất của người Tây Mông làm Ai Đức Mông Đa lòng như dao cắt, nhưng bốn cái thiết giáp cung kỵ vạn nhân đội không ngờ lại không thể giải quyết được bộ đội không tới năm nghìn người của quân Lam Vũ, càng làm cho Ai Đức Mông Đa nổi cơn tam bành hơn nữa là, hắn cho rằng nguyên nhân là bởi những tên quan chỉ huy của thiết giáp cung kỵ vạn nhân đội kia muốn bảo tồn thực lực, cho nên tự mình đi tới tiếp quản quyền chỉ huy, hắn muốn đem mỗi một phần sức mạnh của người Tây Mông phát ra, đánh tan nát quân Lam Vũ.
"Hắn còn rất có quyết tâm đó, ngay cả đội hộ vệ của mình cũng chuẩn bị phái lên rồi." Đao Vô Phong cũng nâng kính viễn vọng lên, bình thản nói.
Ở bên cạnh Ai Đức Mông Đa, đúng là tụ tập hơn nghìn tên thiết giáp cung kỵ người Tây Mông, những tên thiết giáp cung kỵ này không giống như những tên thiết giáp cung kỵ khác, khôi giáp của bọn chúng có màu đỏ sậm, ở bên trên mũ trụ còn có một cái lông chó sói màu trắng, biểu thị cho thân phận đặc thù của bọn chúng, bọn chúng đều là cảnh vệ thiếp thân của Ai Đức Mông Đa. Hiện giờ Ai Đức Mông Đa không ngờ cũng đẩy cả lên chiến trường, từ đó có thể thấy quyết tâm chiến đấu của Ai Đức Mông Đa.
Ai Đức Mông Đa ủy phái Cáp Lặc Đồ tự mình dẫn cung kỵ thủ đánh bọc hậu đường lui của quân Lam Vũ, cắt đứt liên hệ giữa quân Lam Vũ và Cao Ninh phủ. Hắn rất lo lắng, lo lắng khi thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông phát động toàn lực đột kích thì quân Lam Vũ sẽ chủ động rút lui vào trong thành, tới lúc đó tất cả những nỗ lực mà người Tây Mông làm đều sẽ đổ sông đổ biên. Ai Đức Mông Đa tuyệt đối không cho phép loại chuyện như vậy xảy ra.
Ai Đức Mông Đa vững tin, cùng với việc thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông phải trả giá bằng thương vọng cực lớn thì quân Lam Vũ cũng phải trả giá bằng thương vong cực lớn, nếu không bọn chúng sẽ không chủ động thu hẹp trận địa, lui về phía sau. Chỉ cần người Tây Mông cố gắng thêm một chút nữa thôi là khẳng định có thể hoàn toàn đánh bại được nhóm quân Lam Vũ này rồi, tiêu diệt Dương Túc Phong cũng không phải là chuyện không có khả năng. Hắn dày công an bài kế hoạch tiến công, hi vọng thông qua hai phương hướng đột kích, mạnh mẽ đem quân Lam Vũ ép cho dẹp lép, đem cái hạt đào nhỏ nhoi này dẫm nát.
"Phong lĩnh, người Tây Mông chuẩn bị phát động công kích liều mạng rồi, tôi đề nghị ngài trở về bộ chỉ huy." Đao Vô Phong thận trọng nói.
Dương Túc Phong hạ kính viễn vọng xuống, chuyển thân rời khỏi tiền tuyến. Lời của Đao Vô Phong hoàn toàn chính xác. Là quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ, bản thân đúng là không nên lấy thân ra mạo hiểm, chỉ có vào lúc cần thiết nhất mới có thể làm như thế. Hiện giờ Ai Đức Mông Đa và tất cả người Tây Mông đều đã biết tới sự tồn tại của mình rồi, mục đích dụ địch đã đạt được thành công, bản thân không nên sính cường nữa.
Tiếng pháo tiếng súng mau chóng lại một lần nữa trở nên kịch liệt, quân Lam Vũ và cung kỵ thủ người Tây Mông chiến đấu lại một lần nữa phát sinh một cao trào nhỏ. Tiếng pháo súng trộn lẫn vào với nhau, vang lên không ngớt, giống như Hoàng Hà cuồn cuộn, Trường Giang hùng dũng, chảy mãi không thôi. Dương Túc Phong không nhìn thấy tình hình chiến đấu ở tiền tuyến, nhưng có thể nhìn thấy liên tục có chiến sĩ quân Lam Vũ vác đạn dược chạy qua, còn thỉnh thoảng có nhân viên y vụ đem những chiến sĩ quân Lam Vũ thụ thương lui về, có một số chiến sĩ quân Lam Vũ bị thương hôn mê, còn đang mơ mơ hồ hồ hô hào khẩu hiệu gì đó nghe không rõ.
Dương Túc Phong mau chóng trở về sở chỉ huy lâm thời, kỳ thực cũng chính là mộ cái hố, cái hố này mới được đào sâu ba mét thì liền trở thành sở chỉ huy lâm thời. Đồ Tẫn Tru sớm đã không biết biến đâu rồi, chỉ còn một tham mưu trung đoàn đeo kính trực ban. Hai người Tri Thu và Cổ Tư Đinh đang cẩn thận đối chứng con số thương vong của người Tây Mông, phán đoán kế hoạch hành động của người Tây Mông. Dương Túc Phong nhàn nhã thảnh thơi, tự mình tìm một chỗ tương đối khô ráo ngồi xuống, bên ngoài khói lửa ngợp trời, nhưng ở trong cái hố này, Dương Túc Phong lại đang nhớ lại những tư liệu liên quan tới cao nguyên Huyết Sắc.
Đột nhiên, y nghe thấy trên không trung có tiếng kêu của một loại chim ưng, ở trong trực giác, y nhận thấy đó là tiếng kêu của chim ưng, nhưng tựa hồ lại có chút gì đó không giống, vì thế trong tiềm thức ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy ở trên bầu trời bị ánh lửa chiếu sáng kia, có một bóng đen cực lớn chầm chậm bay qua, đó đúng là một con chim ưng, một con chim ưng lông vũ vô cùng hoa lệ mà thể tích vô cùng to lớn.
Tri Thu cũng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: "Đây chẳng phải là Long Ưng kỵ sĩ của người Tây Mông hay sao?"
Cổ Tư Đinh cũng hiếu kỳ nhìn Long Ưng kỵ sĩ bay qua trên không trung, ánh mắt hâm mộ nói: "Quả nhiên là Long Ưng kỵ sĩ của người Vũ Chân, xem ra bọn họ cũng vô cùng quan tâm tới trận chiến này của chúng ta đấy!" Nguồn: http://truyenyy.com
Dương Túc Phong trong lòng khẽ máy động, A, đây chính là Long Ưng kỵ sĩ của người Vũ Chân rồi.
Đối với Long Ưng kỵ sĩ của người Vũ Chân, kỳ thực Dương Túc Phong cũng không hiểu nhiều lắm, trất thực tế là tất cả những điều liên quan tới Long Ưng kỵ sĩ đều là cơ mật tối cao của người Vũ Chân, là tuyệt đối không thể tiết lộ ra bên ngoài. Người ngoài có thể nhìn thấy chỉ là Long Ưng bay lượn trên chín tầng mây, còn có cả sức chiến đấu cường đại của Long Ưng kỵ sĩ nữa, nhưng Long Ưng rốt cuộc là thuần dưỡng như thế nào, Long Ưng kỵ sĩ làm sao tuyển ra được thì không một ai hay biết.
Trong con mắt của tuyệt đại đa số mọi người, Long Ưng thể hình to lớn thần, thái hung dữ chính là một loại sinh vật không lành, thân ảnh sải cánh bay cao của nó, mang tới cho kẻ địch đều là tai nạn và bất hạnh. Đương nhiên, điều này chỉ là đối với kẻ địch của người Vũ Chân mà nói thôi. Còn đối với người Vũ Chân, Long Ưng chính là người bảo vệ của bọn họ, cũng chính là hi vọng của bọn họ, bọn họ sớm đã đem Long Ưng thăng tới vị trí của thần, để người đời chiêm ngưỡng.
Tri Thu đột nhiên cau mày nói: "Nửa đêm canh ba, Long Ưng kỵ sĩ xuất hiện ở nơi này, còn quanh quẩn lâu như thế không rời đi, rốt cuộc là muốn làm cái gì?"
Cổ Tư Đinh cũng cau mày nói: "Xem tình thế, thì tựa hồ như hắn đang tìm bóng dáng của Phong lĩnh…"
Câu nói này lập tức khiến cho các cảnh vệ quân bộ của quân Lam Vũ khẩn trương, bọn họ mặc dù biết rằng cái thứ bay trên không trung kia tên gọi là Long Ưng kỵ sĩ, nhưng lại không biết đối phó với nó như thế nào, rất nhiều người cùng đem nòng súng của mình nhắm chuẩn lên trời.
/769
|