Đột nhiên, con Long Ưng kia dùng sức vỗ cánh một cái, Long Ưng phát ra một tiếng kêu chói tai, độ cao tựa hồ trong chớp mắt giảm đi rất nhiều, thoáng một cái đã hạ xuống tới độ cao trên đầu Dương Túc Phong không tới ba trăm mét, động tác này của nó làm ra vô cùng đột nhiên. Làm cho các chiến sĩ quân Lam Vũ ở phía dưới giật nảy mình, nhưng Long Ưng kỵ sĩ mau chóng lại vỗ cánh bay cao, bay trở lại trên không trung cao tới năm sáu bảy trăm mét.
"Mẹ kiếp! Nó đang giỡn chúng ta!" Tri Thu tức giận kêu lên.
Sắc mặt của đám người Cổ Tư Đinh cũng không dễ coi lắm.
Những cảnh vệ bên người Dương Túc Phong đều mẫn cảm nắm chặt súng lục Mạt Lai Đức trong tay.
Lần này đảm nhận đội trưởng cảnh vệ chính là Đan Nhã Huyến, nàng nhỏ giọng hạ mệnh lệnh, nếu Long Ưng kỵ sĩ lại một lần nữa trêu đùa quân Lam Vũ, bọn họ sẽ nổ súng bắn trả. Dùng đạn và tiếng súng dọa cho Long Ưng kỵ sĩ bay đi, tên Long Ưng kỵ sĩ lượn vòng trên nửa tầng không này cũng không biết rốt cuộc là muốn làm cái gì, bọn họ phải chuẩn bị cho khả năng xấu nhất.
Dương Túc Phong nhỏ giọng nói: "Đổi súng trường." Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Từ dưới ngửa mặt bắt lên trời, sẽ tiêu hao rất nhiều động năng của đạn, loại vũ khí như Mạt Lai Đức căn bản là vô dụng, sức sát thương của súng tiểu liên căn bản cũng không đủ, chỉ có súng trường bán tự động Mễ Kỳ Nhĩ có tầm bắn cực xa uy lực cực lớn, mới là khắc tinh của Long Ưng thể hình to lớn, Dương Túc Phong không tin, bằng vào lông vũ của nó mà có thể kháng cự lại được đạn của súng trường Mễ Kỳ Nhĩ.
Đám người Đan Nhã Huyến mau chóng đổi sang súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, vào lúc này, Đao Vô Phong cũng suất lĩnh đám bộ hạ của mình chạy tới, giám sát chặt chẽ tên Long Ưng kỹ sĩ không biết là muốn làm gì này. Bởi vì không biết người Vũ Chân rốt cuộc là muốn làm cái gì, cho nên Dương Túc Phong cũng cầm lấy một khẩu súng trường Mễ Kỳ Nhĩ nắm trong tay, để đề phòng điều bất ngờ. Nếu như Long Ưng kỵ sĩ muốn gây bất lợi với bản thân, mình sẽ giết chết nó trước.
Con Long Ưng kia tiếp tục bay vòng quanh trên đầu Dương Túc Phong, hơn nữa độ cao càng ngày càng thấp.
Dương Túc Phong nâng kính viễn vọng lên, nhìn kỹ con Long Ưng này.
Long Ưng có bề ngoài vô cùng đẹp đẽ, lông vũ màu đỏ, màu vàng, màu lam, màu lục đan xen nhau tạo nên vẻ đẹp rực rõ muôn màu, cái đầu nhòn nhọn, lông đuôi thật dài, đôi cánh to lớn mạnh mẽ. Nếu như thân thể của nó thanh mảnh thêm một chút, thon dài thêm một chút, thì có chút giống với phượng hoàng trong truyền thuyết. Ở trên lưng giữa hai đôi cánh của Long Ưng, có dũng sĩ của người Vũ Chân áp sát mình ở bên trên, chỉ lộ ra nửa cái đầu nhìn xuống mặt đất phía dưới.
"Phong lĩnh, chúng ta nổ súng đuổi nó đi nhé?" Đao Vô Phong xin chỉ thị.
Cái thứ này cứ lởn vởn ở trên đình đầu của mình, làm người ta cảm thấy rất không thoải mái, giống như cảm thấy rất không an toàn.
Dương Túc Phong đang muốn lên tiếng, thì Long Ưng kỵ sĩ của người Vũ Chân đột nhiên bổ nhào xuống, sau đó ném ra một vật thể màu đen. Các chiến sĩ quân Lam Vũ ở phía dưới đều kinh hãi. Có người thét lên: "Tạc đạn!" Câu nói này quá nghiêm trọng rồi, gần như tất cả các chiến sĩ của quân Lam Vũ đều đồng thời nâng súng trường ở trong tay lên, gần như không cần suy nghĩ, Dương Túc Phong cũng quyết đoán nâng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, tức tốc liên tục bóp cò sùng.
Đoàng đoàng đoàng ….
Tiếng súng dồn dập nối tiếp nhau vang lên.
Những chiến sĩ khác cũng liên tục bóp cò súng, tức thì toàn bộ đạn dày đặc xuyên qua thân thể Long Ưng. Tài bắt súng của Dương Túc Phong thì không cần phải nói nữa, những chiến sĩ quân Lam Vũ khác có mặt ở đây kỹ năng bắn súng cũng không tồi, mấy chục khẩu súng trường Mễ Kỳ Nhĩ mãnh liệt khai hỏa, đạn súng trường dày đặc như bão tố tức thì bắn trúng thân thể của Long Ưng, còn bắn trúng cả kỵ sĩ người vũ chân ở trên lưng nó. Long Ưng kịch liệt loạng choạng trên không trung, sinh ra động tác lộn nhào dữ đội, cuối cùng kêu thảm một tiếng, rơi thẳng xuống, cắm mạnh vào trong vũng bùn ở bên cạnh.
Rất nhanh, Dương Túc Phong liền phát hiện ra bản thân đã sai rồi, quân Lam Vũ không nên nổ súng xạ kích.
Người Vũ Chân ném xuống chỉ là một cái hộp đựng văn kiện, chẳng phải là tạc đạn mà vừa rồi bọn họ nhận định.
Đám người Đao Vô Phong cầm khẩu súng trường Mễ Kỳ Nhĩ nòng súng còn đang bốc khói, cẩn thận kiếm tra thi thể của Long Ưng kỵ sĩ và Long Ưng, phát hiện cả hai đã chết tới không còn chết thêm được nữa rồi. Long Ưng bị bắn trúng ít nhất một trăm phát súng, trên thân thể còn không ngừng trào ra máu tươi màu lục sắc, còn về tên Long Ưng kỵ sĩ, hắn càng thảm hại hơn, người Vũ Chân thể trọng không vượt quá một trăm cần này, đầu gần như đã bị bắn nát toàn bộ, nhìn qua giống như một đứa bé choai choai bị bắn chết.
Đan Nhã Huyến trầm mặc chốc lát, nghi hoặc nói: "Hắn tựa hồ không có ác ý?"
Đao Vô Phong lạnh lùng nói: "Chúng ta cho rằng hắn có ác ý chính là có ác ý!"
Vì vậy Đan Nhã Huyến im lặng.
Thực sự, tới lúc này mọi người đều biết Long Ưng kỵ sĩ này không hề có ác ý, bởi vì trên người của hắn, còn cả trên người của Long Ưng, đều hoàn toàn không có vũ khí gì. Nhưng vừa rồi hắn đột nhiên bổ nhào xuống, rất dễ làm cho người ta hiểu lầm. Nhất là làm cho Dương Túc Phong hiểu lầm, dù sao hắn cùng là người chiến tranh hiện đại đi tới, vừa nhìn thấy trên không trung có thứ nhào xuống, lập tức sẽ mẫn cảm cho rằng đối phương muốn thả bom.
Có lẽ, tên Long Ưng kỵ sĩ này chỉ theo thói quen nhào xuống, hoặc là muốn đùa với quân Lam Vũ mà thôi, hoặc là hắn đơn thuần chỉ muốn thể hiện một chút thứ mà người Vũ Chân luôn kiêu ngạo, nhưng bất kể là như thế nào. Động tác này của hắn đã tạo thành hậu quả không thể tránh khỏi, bản thân Long Ưng kỵ sĩ hẳn là đại khái cũng không thể ngờ rằng mình sĩ gặp phải vận mệnh tử vong.
Viên Ánh Lạc mở chiếc hộp ra, đeo găng tay màu trắng vào, đem văn kiện bên trong nhấc lên, bên cạnh liền có nhân viên chuyên nghiệm đi tới kiểm tra độc, trải qua kiểm nghiệm đơn giản, phát hiện ra không có độc, lúc này mới giao cho Dương Túc Phong đọc.
Dương Túc Phong mở ra xem, văn kiện là do chính thủ lĩnh của người Vũ Chân là Tây Lạp Mộc Luân viết. Vị thủ lĩnh người Vũ Chân bảy mươi tuổi này xem ra không am hiểu thư pháp lắm, nhưng vì muốn biểu đạt thành ý của mình. Ông ta vẫn vẫn kiên trì viết nắn nót từng chữ một văn kiện có tới hơn sáu trăm chữ, ở cuối văn kiện, còn có dấu ấn thủ lĩnh của Tây Lạp Mộc Luân.
Tây Lạp Mộc Luân nói, ông ta vẫn luôn kính ngưỡng và ái mộ quân Lam Vũ, nguyện cùng quân Lam Vũ giao hảo, hai bên phát triển quan hệ hợp tác thân thiết trên cơ sở hai bên cùng có lợi. Tây Lạp Mộc luân hữa, ông ta đồng ý cùng quân Lam Vũ phát triển quan hệ mậu dịch thân thiện. Hai bên thông qua chung hưởng tài nguyên để đạt tới mục đích đôi bên cùng có lợi. Tây Lạp Mộc Luân hi vọng quân Lam Vũ có thể đem công xưởng mở trên cao nguyên Huyết Sắc, cung cấp điều kiện tiện lợi để cao nguyên Huyết Sắc công nghiệp hóa và thương nghiệp hóa.
Ở cuối bức thư, Tâp Lạp Mộc Luân khẩn cầu Dương Túc Phong, có thể tiếp kiến lãnh tụ tương lai của người Vũ Chân là Phỉ Cách La Á. Phỉ Cách La Á chính là con trai lớn của ông ta, cũng là người trẻ tuối nhất xuất sắc nhất của người Vũ Chân, hắn có nghiên cứu rất sâu sắc đối với hệ thống kinh tế của quân Lam Vũ.
Sau khi xem xong bức thư, Dương Túc Phong tiện tay đưa cho Cổ Đinh Tư và Tri Thu xem xét, cuối cùng giao cho Viên Ánh Lạc, để nàng tóm tắt lấy nội dung chủ yếu, thông báo cho các tướng lĩnh cao cấp khác của quân Lam Vũ và thành viên của hành chính ủy viên hội, để bọn họ cũng biết được chuyện này, nếu như thành ý của Tây Lạp Mộc Luân quả thực là xuất phát từ trong nội tâm, như vậy quân Lam Vũ sẽ chủ động phái người của hành chính ủy viên hội đi xử lý chuyện này.
Vào lúc này, vừa vặn đã xử lý xong thi thể của tên Long Ưng kỵ sĩ kia, hắn và Long Ưng của hắn đều được chôn cất. Đất đai ở nơi này rất ẩm ướt, quân Lam Vũ muốn đào một cái hố lớn cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì. Không biết là vì sao, Dương Túc Phong cứ lờ mờ cảm thấy có chút gì đó không ổn lắm, tựa hồ có chỗ nào đó mình làm chưa được hoàn mỹ, nhưng cụ thể là ở mắt xích nào thì lại không thể phân tích chuẩn xác ra được.
Cổ Tư Đinh có chút do dự, nhỏ giọng nói: "Chúng ta vô ý giết chết tên Long Ưng kỵ sĩ này, Phỉ Cách La Á liệu có thể sẽ hoài nghi chúng ta có địch ý với bọn họ không?"
Tri Thu lạnh lùng nói: "Hắn đương nhiên là sẽ hoài nghi, giữa chúng ta và dân tộc du mục, đã khi nào tín nhiệm nhau chưa? Chúng ta sẽ không tin tưởng bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ không tin tưởng chúng ta. Quan hệ của chúng ta và dân tộc du mục trước nay đều căn cứ vào thực lực của hai bên để quyết định, chỉ cần thực lực của chúng ta đủ cường đại, thì chúng ta có giết chết phụ thân của Phỉ Cách La Á, hắn cũng không dám trở mặt với chúng ta, trừ khi hắn chấp nhận lấy toàn bộ chủng tộc người Vũ Chân liều mạng với chúng ta, nhận lấy kết quả toàn tộc bị tiêu diệt."
Dương Túc Phong lạnh nhạt nói: "Là địch hay là bạn, đợi gặp Phỉ Cách La Á rồi hãy nói vậy."
Vào lúc này, thiết giáp cung kỵ thủ của người Tây Mông tấn công càng thêm điên cuồng, tiếng súng vang vọng khắp tiền tuyến, Ai Đức Mông Đa đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mất đi lý trí, không ngừng lùng sục binh lực mà mình có thể sử dụng được, sau đó xua toàn bộ bọn chúng tới trước nòng pháo của quân Lam Vũ. Bách Kích pháo do Trần Vân Phi chỉ huy, bởi vì liên tục phát xạ đã có hơn hai mgươi khẩu bị hỏng không thể dùng tiếp được nữa, nhưng hỏa pháo mãnh liệt vẫn đủ đánh cho cung kỵ thủ người Tây Mông nằm bẹp xuống đất, thi thể chất đống như núi ở trên chiến trường.
Đám người Đồ Tẫn Tru và Đao Vô Phong đều cảm thán, bọn họ chưa từng nhìn thấy kẻ địch phối hợp như thế, Dương Túc Phong muốn giữ chặt lấy bọn chúng thf bọn chúng thực sự bị giữ chặt. Dương Túc Phong muốn tiêu hao sinh lực của bọn chúng, là bọn chúng cứ như thế nối đuôi nhau xông lên phía trước cho tới tận khi bản thân bị pháo hỏa và mưa bom bão đạn xé nát mới thôi. Trong lịch sử chiến đấu của quân Lam Vũ, chưa từng có kẻ địch hợp tác như thế.
Bất quá tới sau này, cùng với thương vòng càng lúc càng lớn, cuối cùng cũng có một bộ phận cung kỵ thủ người Tây Mông len lén lựa chọn rút lui, bọn chúng tránh khỏi sự giám thị của Ai Đức Mông Đa, lặng lẽ biến mất trong màn đêm mênh mông.
Dương Túc Phong trầm tĩnh nhìn đồng đồ đeo tay, đã hơn ba giờ sáng rồi.
Đồ Tẫn Tru sớm đã tới tiền tuyến đánh giết rồi, sở chỉ huy chỉ có một tham mưu trung đoàn tên là Hà Vị Thần, hắn đang cùng hai người Cổ Tư Đinh, Tri Thu tiếp tục thẩm tra đối chiếu con số thương vong, xem xét hiệu quả kế hoạch Long Kỵ binh đạt được. Nhìn vào kế hoạch Long Kỵ binh bắt đầu được tám tiếng mà xem thì hiệu quả đúng là không tệ, thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông đã bị tiêu hao gần hết rồi, căn cứ vào số liệu ít nhất, thì cũng phải có trên sáu vạn cung kỵ thủ người Tây Mông táng mạng dưới nòng súng của quân Lam Vũ, quân Lam Vũ đã đạt được mục đích tiêu hao sinh lực của kẻ địch.
Hà Vị Thần cảm khái nói: "Ai Đức Mông Đa nên sớm phải rút lui rồi, chính ta tiến hành chính là chiến tranh lập thể hóa, căn bản không phải là điều mà những dân tộc lạc hậu ngu muội trên thảo nguyên có thể ứng phó được. Bọn chúng làm như thế là lao vào họng súng một cách vô ích…"
Dương Túc Phong tò mói: "Ngươi nói chiến tranh lập thể hóa ư? Thế nào là chiến tranh lập thể hóa?"
Hà Vị Thần nghiêm túc nói: "Quân Lam Vũ chúng ta đã có lục quân, hải quân, hải quân lục chiến đội, còn có cả pháo binh, không quân, vươn tới mỗi một tác chiến cao độ, chúng ta có thể thông qua rất nhiều con đường tác chiến cao độ, đây chính là chiến tranh lập thể hóa, lần chiến dịch này bộ đội phi dĩnh của không quân không tham chiến. Nếu như bộ đội không quân tham chiến, từ trên trời tới dưới đất, đều thuộc về chúng ta, căn bản không có không gian cho bọn chúng."
Dương Túc Phong kỳ vọng hỏi: "Ngươi có nghiên cứu rất kỹ đối với chiên tranh lập thể hóa sao?"
Hà Vị Thần khiêm tốn nói: "Không dám nói là có nghiên cứu, chỉ dám nói là có chút suy nghĩ mà thôi. Chiến tranh lập thể hóa, quan trong nhất chính là hiệp đồng tác chiến, ví như chúng ta hiện giờ thường hay nói tới bộ binh và pháo binh hiệp đồng, nếu như có hải quân và không quân tham dự, như vậy hiệp đồng sẽ càng thêm khó khăn, nhất là trong trận chiến đổ bộ ở quy mô lớn, phối hợp giữa các binh chủng khác nhau sẽ vô cùng quan trọng, phải có công cụ thông tin thật tốt, có liên hệ thật tốt, nếu không sẽ làm các mắt xích rời rạc, tôi thấy thế này, công tác chúng ta nên làm trước tiên là thành lập một ban ngành chuyên môn, chuyên môn nghiên cứu vấn đề tác chiến phối hợp giữa các binh chủng, phải hình thành sách yếu lĩnh để cho mỗi một quan quân đều được biết.
Dương Túc Phong gật đầu.
Hà Vị Thần tiếp tục nói tới suy nghĩ của mình, một số suy nghĩ liên quan tới chiến tranh lập thể, không thể nói suy nghĩ của hắn thành thục lắm, cũng không thể nói suy nghĩ của hắn là chính xác. Nhưng có thể nhìn ra được Hà Vị Thần đúng là đã bỏ nhiều công sức vào phương diện này, trong đó có một số lý luận hoàn toàn phù hợp với tinh thần chỉ đạo tác chiến của hiện đại, điều này đối với một quan quân thiếu tá trưởng thành lên ở trong quân Lam Vũ mà nói, thực sự là một chuyện hiếm có.
Cổ Tư Đinh và Tri Thu đều cảm thấy mở rộng tầm mắt, đây là lĩnh vực mà hai người bọn họ đều không dính dáng tới.
Đúng thế, hiện giờ quân Lam Vũ phải nên nghiên cứu trước vấn đề hiệp đồng tác chiến giữa các binh chủng khác nhau rồi.
Cái tên Hà Vì Thần, cũng từ đó lưu lại ấn tượng sâu sắc trong đầu Dương Túc Phong.
"Phong lĩnh, Ai Đức Mông Đa tựa hồ có hành động muốn rút quân…" Đao Vô Phong vội vội vàng vàg chạy về báo cáo.
Đám người Dương Túc Phong gấp gáp đứng lên, nâng kính viễn vọng lên nhìn. Quả nhiên người Tây Mông đang tập trung binh lực còn sót lại, nhưng lại không tiếp tục phát động tấn công, mà là dần dần rút lui có chủ đích. Ở địa phương xa hơn nữa, rất nhiều người Tây Mông đang tháo dỡ lều bạt của mình, bao gồm cả hoàng kim doanh trướng của Ai Đức Mông Đa ở trong đó, đều đã bị dỡ ra, phân chia chất lên những cỗ xe ngựa gọn nhẹ, thuận theo đường chạy về phía phương bắc.
Ai Đức Mông Đa không còn cách nào khác, chỉ đành chấp nhận vận mệnh thất bại, truyền mệnh lệnh rút quân, cung kỵ thủ người Tây Mông đã mất đi quá nhiều sinh lực, không còn khả năng tiếp tục công kích nữa, cho dù sau khi hắn trở về cao nguyên Huyết Sắc vị trí đại hãn của bản thân sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng nếu như hắn còn không chịu rút quân, thì sợ là hắn không còn cơ hội trở về cao nguyên Huyết Sắc nữa.
"Trần Kiếm Phi đã tới vị trí chỉ định hay chưa?" Dương Túc Phong trầm tĩnh hỏi.
Trần Kiếm Phi suất lĩnh trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, gánh vác trọng trách ngăn cản người Tây Mông rút lui, ví trí của hắn là trọng yếu nhất.
"Còn thiếu một chút nữa, nhưng hẳn là cũng có thể ngăn cản đường lui của Ai Đức Mông Đa rồi." Tri Thu rất mau liên hệ được với trung đoàn hải quân lục chiến thứ năm, phát hiện đối phương vẫn đang cấp tốc hành quân, nhưng đã cách mục tiêu rất gần rồi.
"Tốt lắm! Truyền lệnh xuống, chúng ta phản kích!" Dương Túc Phong quyết đoán nói.
/769
|