Phía nam địa khu Qua Nhĩ Ba Thác, Hổ Xuyên đạo.
Bầu trời buổi chiều âm u, không có một chút ánh mặt trời nào, nhưng trên bầu trời cũng không có mây, khí hậu tỏ ra rất khô hạn, trong không khí giống như chẳng hề có chút hơi nước nào. Gió lớn quét qua trên người mang theo cảm giác vô cùng khô hanh, gió mù trời, cát bao trùm lên đất vàng nơi này, khiến nó càng ngày càng đi theo hướng hoang mạc hóa, đất đai nơi này tỏ ra vô cùng khô cạn, có một số nơi thậm chí đã nứt nẻ, lộ ra từng khe hở lớn to bằng cổ tay, thế nhưng khi huyết chiến lại một lần nữa giáng xuống, thì những khe hở lớn đó đều bị máu tươi của cung kỵ thủ người Tây Mông lấp đầy.
Khi Dương Túc Phong chạy tới chiến trường thì các chiến sĩ của trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội cùng cung kỵ thủ người Tây Mông do Ai Đức Mông Đa suất lĩnh đã huyết chiến bốn ngày bốn đêm, cắt đứt hoàn toàn đường lui của cung kỵ thủ người Tây Mông. Cung kỵ thủ người Tây Mông liên tục phát động nhiều lượt tiến công, nhưng trừ thây chất đầy đồng ra thì không có được bất kỳ một thu hoạch nào.
Phong Phi Vũ suất lĩnh bộ đội kỵ binh Liệp Ưng quân Lam vũ, từ hai cánh của cung kỵ thủ người Tây Mông không ngừng phát động công kích mang tính chất quấy nhiễu, ngày đêm không ngừng, làm cung kỵ thủ người Tây Mông căn bản không có cơ hội để nghỉ ngơi, càng ngày càng mệt mỏi, thương vong cũng càng ngày càng nhiều. Căn cứ vào miêu tả của Phong Phi Vũ, hiện giờ tinh thần của cung kỵ thủ người Tây Mông đã tới bên bờ sự sụp đổ, nếu như còn thêm một lần đả kích lớn nữa, người Tây Mông sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Tư Cơ Bối Ni suất lĩnh trung đoàn 115 - đội quân có đôi chân mọc cánh của quân Lam Vũ cũng rất mau chóng đuổi theo kịp cung kỵ thủ người Tây Mông bỏ chạy, bọn họ cùng với các chiến hữu hải quân lục chiến đội của Trần Kiếm Phi cùng nhau từ hai phía nam bắc ép tới trận địa của cung kỵ thủ người Tây Mông, đồng thời dưới sự phối hợp của các bộ đội huynh đệ khác hình thành vòng bao vây hữu hiệu. Tới buổi tối ngày 3 tháng 3 năm 1730 thiên nguyên, tàn dư của cung kỵ thủ người Tây Mông ước chừng có tám vạn tên toàn bộ bị quân Lam Vũ bao vây trùng trùng, ở bên ngoài tám vạn cung kỵ thủ người Tây Mông này tụ tập hơn bốn vạn bội đội quân Lam Vũ, cung kỵ thủ của người Tây Mông cho dù có muốn phá vòng vây cũng là có lòng mà không có sức nữa, sau khi đột vây mấy lần mang tính thăm dò, đám Ai Đức Mông Đa và Cáp Lặc Đồ đều tuyệt vọng.
Bọn chúng cuối cùng cũng hiểu ra, chỉ dựa vào vũ lực, thì bọn chúng không thể nào thoát khỏi vòng vây của quân Lam Vũ được.
Quan chỉ huy tiền tuyến của quân Lam Vũ đã nói rất rõ ràng, người Tây Mông còn muốn sống sót trong vòng bao vây, thì chỉ còn một con đường, đó chính là buông vũ khí xuống, hai tay đặt lên đầu, cầm cờ trắng ở trên tay đi theo hàng lối trật tự ra bên ngoài.
Từ trong ống kính tròn của kính viễn vọng, Dương Túc Phong có thể nhìn thấy, những tên cung kỵ thủ người Tây Mông còn sót lại đã bị vây khốn trong khu vực có chu vi chưa tới mười kilomet, tất cả chiến mã và lương thảo dư ra của người Tây Mông, đều đã bị quân Lam Vũ đoạt vào trong tay, hiện giờ cung kỵ thủ người Tây Mông ở trong vòng vây, chẳng những thiếu thốn thức ăn mà ngay cả chiến mã tác chiến cũng không đủ. Bởi có một bộ phận chiến mã bị bọn chúng giết đem làm lương thực để ăn rồi.
Theo như phỏng đoán của Phong Phi Vũ, quân Lam Vũ căn bản không cần tấn công, chỉ cần đem bọn chúng vây khốn trên một tuần thì tám vạn tên cung kỵ thủ người Tây Mông này sẽ không chịu nổi đói khát mà đành phải đầu hàng. Đương nhiên, cũng có khả năng một số tên sẽ lựa chọn tự sát, bất kể như thế nào, thì đám cung kỵ thủ người Tây Mông này sẽ không còn con đường thoát nào khác nữa. Những lĩnh pháo binh đi tới sau đó thì lại không đồng ý với quan điểm của Phong Phi Vũ, bọn họ thà làm cho dứt khoát một chút, dùng một loạt pháo đạn mãnh liệt đem đám cung kỵ thủ người Tây Mông này toàn bộ tiễn lên thiên đường.
"Ngươi làm như vậy sẽ bị tổn thọ đấy." Dương Minh nói với quan chỉ huy Lôi Minh của pháo binh đang nóng lòng như lửa đốt.
Từ sau khí tới được chiến trường, Lôi Minh đã hết sức nóng lòng sắp xếp đội ngũ pháo binh, chuẩn bị pháo kích người Tây Mông. Ở cứ điểm Tiểu Thang Sơn, tướng lĩnh của người Tây Mông là Trát Mộc Hợp quyết đoán lựa chọn rút lui làm cho Lôi Minh vô cùng thất vọng, cứ luôn cảm thấy ngứa ngáy chân tay, đánh không đủ đã. Hiện giờ tám vạn cung kỵ thủ người Tây Mông còn sót lại chen chung với nhau ở một chỗ, thực sự là mục tiêu xạ kích quá tốt rồi, hắn không thể nín nhịn muốn đem bọn chúng quét sạch cho bằng hết, cho nên nhiều lần xin mệnh lệnh tác chiến, nhưng Dương Túc Phong đều không phê chuẩn.
"Cho dù là thiên đường cũng không vấn đề gì, ở trên thiên đường còn có xe đưa xe đón…" Lôi Minh căn bản là không tin chuyện luân hồi báo ứng gì hết, nói oang oang, không hề để ý những lời quái đản của mình làm cho các đồng sự ở xung quanh chú ý.
"Cái gì mà thiên đường có xe đưa xe đón? Là ý tứ gì? Phong Phi Vũ tò mò hỏi.
"Ngươi hỏi Phong lĩnh ấy, hồi trước ngài cũng nói như thế…" Lôi Minh thuận miệng đáp, lúc này mới ý thức được lời của mình có chút cổ quái, chẳng trách nào người ở xung quanh đều tròn mắt ra nhìn mình, giống như mình là con cự thú Behemoth ở địa khu liên minh Nhã Ca vậy.
Dương Túc Phong tất nhiên là hiểu rằng do mình trong lúc vô ý nhầm lẫn thời đại, đem chuyện ở thế kỷ hai mươi mốt nói ra rồi, loại chuyện này càng giải thích càng hỏng bét, cho nên chuyển sang đề tài khác: "Có phát hiện ra tung tích của người Vũ Chân hay không? Bọn họ có tiếp tục đuổi theo tới phụ cận xem náo nhiệt không?"
Phong Phi Vũ nói: "Không phát hiện ra, không biết là bọn chúng đi đâu mất rồi… Ấy? Mọi người xem, người Tây Mông cuối cùng cũng đành phải phái sứ giả của mình xuất hiện rồi, còn cho rằng đám gia hỏa ngu xuẩn Bố Lạp Cát, thà chết chứ không chịu hạ cái đầu cao quý của chúng xuống nữa chứ!"
Lôi Minh nói: "Đại khái là nhìn thấy pháo binh của chúng ta tới, mới không thể không tới đám phán với chúng ta, nếu không, sứ giả của bọn chúng chỉ có thể từ trong địa ngục phái người ra thôi… tên khốn này đúng là cao thật đó, so với ta còn cao hơn!"
Đám người Dương Túc Phong ngẩng đầu lên nhìn, đúng là như vậy, chỉ thấy từ trong doanh trại dày đặc của người Tây Mông, có một người lẻ loi bước ra, bởi vì không nhìn kính viễn vọng cho nên không nhìn thấy rốt cuộc hắn là ai. Nhưng nhìn qua thì thân hình rất cao lớn, hắn không cưỡi ngựa, hai tay cũng không có gì, cứ như vậy đi bộ tới quân doanh của quân Lam Vũ, bất quá hắn cũng không mang cờ trắng, cũng không tỏ rõ thân phận, bởi thế những tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ đều rất hào hứng, chuẩn bị cho một phát súng giết chết hắn.
Phong Phi Vũ truyền lệnh xuống, thả cho người đó tiến vào. Kết quả tiền tuyến mau chóng báo cáo tới, nói người kia không ngờ lại là Ai Đức Mông Đa - thủ lĩnh của người Tây Mông. Đám người Dương Túc Phong đều cảm thấy ngạc nhiên không thôi, vì vậy lập tức nâng kính viễn vọng lên, chính là như vậy, nhân vật đơn độc đi tới đàm phán với quân Lam Vũ này, chính là Ai Đức Mông Đa thủ lĩnh của người Tây Mông.
Vóc dáng của Ai Đức Mông Đa vẫn cứ cao lớn như thế, nhưng thần tình đã tiều tụy hơn nhiều rồi, mặc dù hắn nỗ lực muốn thể hiện bản thân tinh thần phấn chấn một chút, nhưng đôi mắt thâm quầng rõ ràng, còn cả bộ râu rất nhiều ngày quên chưa cạo, thậm chí còn có thể nhìn thấy trong mắt hắn đầy những sợi tơ máu, nhìn qua thì những ngày này cuộc sống của hắn không được tốt lắm. Ba mươi vạn đại quân của người Tây Mông rầm rầm rộ rộ che đồng lấp đất nam hạ, nhưng không có được bất kỳ chút lợi ích nào từ trong tay quân Lam Vũ, ngược lại còn tổn thất mất hai mươi hai vạn người, gần như như hao tổn mất hai phần ba binh lực. Hắn thân là thống soái tối cao của người Tây Mông, sao có thể không tiều tụy cho được?
Bất quá không ngờ hắn lại có gan xuất hiện vào thời điểm này, xem ra còn có vài phần bản sắc kiêu hùng, cho dù so với lúc hắn khi còn trẻ tuổi, thì hiện giờ hắn đã do dự thiếu quyết đoán hơn nhiều, cố chấp bảo thủ hơn nhiều, cũng hồ đồ ngu xuẩn hơn nhiều, nhưng dù sao thì hắn cũng ngồi ở trên vị trí đại hãn của người Tây Mông mười bốn năm, có vốn liếng đầy đủ.
"Hắn tới làm cái gì thế? Cầu xin à?" Lôi Minh không hiểu nói.
"Ngươi nói hắn còn có thể làm gì? Xin cơm à?" Phong Phi Vũ không hề khách khí nói.
Dương Túc Phong không đổi sắc mặt nói: "Chúng ta xuống gặp hắn đi."
Một hàng người mau chóng gặp mặt Ai Đức Mông Đa.
Ai Đức Mông Đa đúng là rất tiều tụy nhưng hắn cực lực che dấu sự tiều tụy và chán chường của mình, lấy tinh thần, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Dương Túc Phong, nói từng chữ một: "Dương Túc Phong, ta tới là để hạ chiến thư! Ta muốn cùng ngươi đánh tay đôi!"
Tất cả tướng lĩnh cao cấp của quân Lam Vũ hoàn toàn ngạc nhiên.
Đánh tay đôi?
Không một ai có thể ngờ được rằng, Ai Đức Mông Đa một mình đi tới quân doanh của quân Lam Vũ, không ngờ lại muốn cùng Dương Túc Phong tiến hành quyết đấu cổ xưa nhất: Đấu tay đôi. Là thủ lĩnh của người Tây Mông, Ai Đức Mông Đa không hề suy tính kỹ càng cho tương lai của người Tây Mông, không vắt hết óc tìm ra một con đường đi sau này cho người Tây Mông, ngược lại giống một võ phu tuần túy đến tìm Dương Túc Phong đấu tay đôi, đúng là làm cho đám người Phong Phi Vũ khóc cười không xong, cái tên Ai Đức Mông Đa này thực sự quá là đáng yêu rồi, giờ đã là thời đại nào, ai còn muốn đấu tay đôi với ngươi nữa?
Nhìn thấy sắc mặt cười nhạo khinh miệt của đám người Phong Phi Vũ ở bên cạnh Dương Túc Phong, sắc mặt của Ai Đức Mông Đa tức thì đỏ bừng, cảm giác như mình gặp phải sự vũ nhục vô hình vậy, tức thì siết chặt nắm đấm, mắt lóe lên hung quang, âm thanh bén nhọn mà hung bạo nói: "Dương Túc Phong, ta muốn đấu tay đôi với ngươi! Ngươi có nghe thấy không?"
Phong Phi Vũ phất tay, cảnh vệ quân bộ của quân Lam Vũ mang dây thừng tới, còn cả còng tay, chuẩn bị trói lấy Ai Đức Mông Đa, nhưng Dương Túc Phong phất tay, ý bảo là không cần thiết phải hưng sự động chúng. Phong Phi Vũ nói: "Ai Đức Mông Đa, ngươi có bệnh đấy à? Ngươi thua thì thua rồi, còn đấu tay đôi cái gì nữa? Được! Để ta tới đấu tay đôi với ngươi! Ta bắn một phát chết tên gia hỏa khốn kiếp nhà ngươi, xem ngươi còn muốn đấu tay đôi không!"
Nói rồi, Phong Phi Vũ rút súng ra, chỉ vào chỗ đất trống ở bên ngoài nói: "Đi nào! Ra bên ngoài! Lão tử đấu tay đôi với ngươi!"
Nhưng con mắt của Ai Đức Mông Đa chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Túc Phong, thâm trầm nói: "Ta muón cùng Dương Túc Phong đấu tay đôi!"
Phong Phu Vũ đánh mắt ra hiệu cho bọn Đan Nhã Huyến, Đan Nhã Huyến đi tới, muốn trói lấy Ai Đức Mông Đa.
Dương Túc Phong phất tay, ý bảo bọn Đan Nhã Huyến lui ra, chầm chậm đi tới trước mặt Ai Đức Mông Đa, cách Ai Đức Mông Đa không tới một mét, ánh mắt từ từ dừng ở trên mặt Ai Đức Mông Đa. Ai Đức Mông Đa mặc dù cao hơn y tới tận nửa cái đầu, nhưng khi ánh mắt lạnh lẽo của y hờ hững quét qua, không ngờ lại bất giác khẽ run lên một chút, sắc mặt cũng trở nên càng thêm nhợt nhạt. Dương Túc Phong như có điều gì đó suy nghĩ gật gù nói: "Ngươi muốn thông qua cuộc đấu tay đôi của hai người bọn ta giải quyết chuyện của quân Lam Vũ và người Tây Mông các ngươi? Hay chỉ là vì muốn giải quyết ân oán cá nhân giữa hai cúng ta?"
Ai Đức Mông Đa nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta và ngươi không có ân oán cá nhân!"
Dương Túc Phong gật đầu, đột nhiên quay lại nhìn quân doanh của người Tây Mông, bình thản nói: "Nhưng ta rất hoài nghi, hiện giờ ngươi còn có thể đại biểu cho người Tây Mông sao? Những binh sĩ và bộ hạ của ngươi có thể chấp nhận kết quả cuộc đấu tay đôi hay không? Liệu bọn có có thể hay không nói rằng: Ai Đức Mông Đa tự đi tìm chết, chẳng liên quân gì đến tôi cả…"
Ai Đức Mông Đa gào thét như sấm động: "Ta đương nhiên có thể khống chế được người của ta! Ta chỉ giết chết ngươi, mới có thể giải được mối hận trong lòng!"
Đám người Phong Phi Vũ rút súng lục ra, nhắm chuẩn vào đầu Ai Đức Mông Đa, Phong Phi Vũ lạnh lùng nói: "Hiện giờ bọn ta có thể giết chết ngươi!"
Ai Đức Mông Đa sắc mặt càng thêm đỏ rực, quát tướng lên: "Dương Túc Phong, ngươi không dám đấu tay đôi với ta, ngươi chính là tên hèn nhát! Đớn hèn!"
Đao Vô Phong nghe được báo cáo dẫn các chiến sĩ của lục quân đặc chiến đội đi tới, hắn là một tên gia hỏa hung tàn, vừa mới đi tới là cho ngay một báng súng tức thì đánh Ai Đức Mông Đa ngã lăn ra đất. Đao Vô Phong khí lực rất lớn, vị trí đánh trúng vừa vặn ở ngay trên cổ, cho dù Ai Đức Mông Đa thân hình có cường tráng hơn nữa, cũng không tài nào chịu nổi. Lữ Tứ Lang ở bên cạnh đi tới, bồi thêm cho hắn một cước, trúng ngay vào hàm răng của hắn, Ai Đức Mông Đa tức thì mồm miệng đầy máu, Đao Vô Phong nhận lấy còng tay, thuận tay còng Ai Đức Mông Đa lại.
Nhưng ai Đức Mông Đa mặc dù bị đánh ngã xuống đất, mồm miệng be bêst máu, hai tay còn bị còng lại, nhưng vẫn quật cường gào thét: "Dương Túc Phong! Ngươi là thằng hèn! Ngươi không dám đấu tay đôi với ta! Ngươi là thằng hèn! Ngươi là tên nam nhân quỳ ở trước mặt nữ nhân! Ngươi không dám…"
Đao Vô Phong cởi giày lính xuống, rút tất ra, nhét ngay vào trong miệng Ai Đức Mông Đa.
Dương Túc Phong trầm giọng nói: "Thả hắn ra!" Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đao Vô Phong ngẩn người.
Dương Túc Phong tiếp tục trầm giọng quát: "Thả hắn ra!"
Đao Vô Phong phát giác Dương Túc Phong thực sự hơi nổi giận rồi, trong giọng nói ẩn chứa sự phẫn nộ phát ra từ tận đáy lòng, vội vàng thả Ai Đức Mông Đa ra.
Dương Túc Phong lại một lần nữa thấp giọng quát: "Mở còng tay của hắn ra!"
Đao Vô Phong vội vàng mở còng tay của Ai Đức Mông Đa ra.
Vào lúc này, người ở bên cạnh đều phát giác được, Dương Túc Phong đúng là nổi giận rồi.
Sau khi mở còng tay, Ai Đức Mông Da lập tức từ dưới đất nhảy bật lên, tiếp tục chỉ Dương Túc Phong: "Người là thằng hèn…"
Ánh mắt của Dương Túc Phong lạnh lùng chăm chú nhìn hắn, lời nói của Ai Đức Mông Đa tức thì nghẹn lại, Dương Túc Phong khẽ hít một hơi, cũng chầm chậm nói từng chữ một: "Ai Đức Mông Đa, ngươi phải biết, hậu quả của đấu tay đôi rất nghiêm trọng, có lẽ ngươi căn bản không gánh vác nổi."
Ai Đức Mông Đa phẫn nộ nói: "Ta đấu tay đôi nhất định sẽ giết ngươi."
Ánh mắt của Dương Túc Phong vẫn cứ thâm trầm nhìn xoáy vào hắn, thần sắc bình tĩnh nói: "Vậy được, ta chấp nhận đấu tay đôi với ngươi. Nhưng, trước khi đấu tay đôi, chúng ta phải nói điều kiện rõ ràng. Ngoài ta, khi đấu tay đôi, tất cả bộ hạ của ngươi đều phải có mặt, kiểm chứng kết quả đấu tay đôi."
Ai Đức Mông Đa nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu ngươi giết được ta, bọn ta lập tức trở về cao nguyên Huyết Sắc, trong những năm ta còn sống ta sẽ không mạo phạm địa khu Mỹ Ni Tư …."
Dương Túc Phong thản nhiên nói: "Nếu ta giết ngươi, thì ngươi không còn những năm sống sót nào nữa đâu. Bất quá, ta sẽ không giết ngươi, chúng ta có thể đổi phương thức, nếu như ta đấu tay đôi thắng, người Tây Mông các ngươi sẽ phải tuân thủ theo hiệp nghị này, nếu như ngươi đấu tay đôi thắng, chúng ta sẽ tránh đường thả cho các ngươi về cao nguyên Huyết Sắc, muốn làm gì thì làm nấy, chỉ cần các ngươi không tới quấy nhiễu bọn ta thì bọn ta cũng sẽ không tới quấy nhiễu các ngươi. Ngươi cảm thấy như thế nào?"
Ai Đức Mông Đa khẩn trương nói: "Hiệp nghị gì?"
Dương Túc Phong thản nhiên nói: "Cổ Tư Đinh, mang đại cương của hiệp nghị ra cho nhân vật thủ lĩnh của người Tây Mông xem qua."
Cổ Tư Đinh trong mấy phút ngắn ngủi đã phác thảo xong đại cương hiệp nghị của quân Lam Vũ và người Tây Mông. Mau chóng mang tới, Dương Túc Phong thuận tay lật qua xem một chút, sau đó đưa cho Ai Đức Mông Đa, bản hiệp nghị này dều là bình thường y cùng đám người Cổ Tư Đinh, Tri Thu thương lượng qua, rất nhiều nội dung đều đã thảo luận đi lại nhiều lần, xem xem có thể thực thi được không, bởi thế sớm đã ghi nhớ trong lòng.
Ai Đức Mông Đa nhìn qua đại cương hiệp nghị, tức thì hít một hơi khí lạnh.
Bản hiệp nghị này chủ yếu có tám nội dung cơ bản.
Điều thứ nhất, khu vực người Tây Mông khống chế phân chia thành hai khu vực hành chính nam bắc, lấy sông A Nhĩ Mã Xoa làm biên giới, mạn bắc gọi là địa khu Bắc Mông, mạn nam gọi là địa khu Nam Mông. Bắc Mông và Nam Mông chính là hai khu vực hành chính độc lập, mỗi bên có đại hãn của khu vực của mình, mỗi đại hãn đều phải phụ trách với phủ đại đô đốc Y Vân, không có bất kỳ quan hệ gì với đối phương, nếu như có, đó cũng chỉ là quan hệ bình đằng hợp tác.
Điều thứ hai, người Tây Mông không được giữ lại quân thường trú, nhưng thủ lĩnh của mỗi bên (đại hãn Bắc Mông và đại hãn Nam Mông) có thể bảo lưu một đội cảnh vệ vạn người, biên chế của nó nạp vào đội ngũ biên chế của kỵ binh quân Lam Vũ, chi phí và trang bị cũng do quân Lam Vũ cung cấp, phụ trách bảo vệ an toàn của khu vực bản địa, bảo vệ tôn nghiêm của đại hãn, an toàn khu vực sinh hoạt của người Tây Mông do quân Lam Vũ phụ trách toàn bộ.
Điều thứ ba, địa khu Nam Mông và địa khu Bắc Mông đều có thể bảo lưu được cơ cấu chính trị trước mắt, trở thành một khu hành chính đặc biệt dưới sự quản hạt của phủ đại đô đốc Y Vân, nhưng ngoại giao quyền lực ngoại giao đều thuộc về sự điều khiển của phủ đại đô đốc Y Vân, tất cả quan hệ đối ngoại có liên quan lập tức phải dừng lại, cho tới khi lập lại quan hệ mới.
Điều thứ tư, giải phóng tất cả nô lệ, đem bọn họ trở thành binh dân, bất kỳ ai cũng không được hạ chế tự do sinh hoạt di cư của bọn họ. Người bình dân Tây Mông hưởng tất cả quyền lợi và nghĩa vụ của cư dân dưới sự quản hạt của phủ đại đô đốc Y Vân, đồng thời phải tuân thủ quy định pháp luật do phủ đại đô đốc Y Vân ban bố.
Điều thứ năm, quân Lam Vũ sẽ phái quân đội tiến vào đồn trú ở thành Ô Mã, nhân vật đầu não và cơ quan hành chính của địa khu Nam Mông cũng phải sinh hoạt và làm việc ở thành Ô Mã, cũng như vậy, quân Lam Vũ sẽ xây thành ở địa khu Ô Lan Sát - bờ bắc sông A Nhĩ Mã Xoa, trở thành địa điểm làm việc của nhân vật đầu não của địa khu Bắc Mông, quân Lam Vũ cũng sẽ trú quân ở Ô Lan Sát.
Điều thứ sáu, người Tây Mông phải đảm bảo cho an toàn của tính mạng và tài sản của thương nhân tới từ khu vực quân Lam Vũ khống chế, chấp hành chính sách thông hành kinh tế và các quy định pháp luật khác do phủ đại đô đốc Y Vân ban bố, không được tiến hành bất kỳ hành vi đi ngược quy luật kinh tế thị trường.
Điều thứ bảy, người Tây Mông có thể tự do tới địa khu Mỹ Ni Tư định cư, bất kỳ ai cũng không được ngăn cản.
/769
|