U Nhược Tử La còn có một nhược điểm trí mạng, đó chính là cực kỳ kỳ thị nam nhân, có lẽ quá khứ gặp chuyện thương tâm làm cho nàng trở nên như vậy, nhưng chủ yếu là do nàng quá thanh cao và cao ngạo. Chỉ cần có người nhìn nàng mê đắm, nàng lập tức phủ nhận sự tồn tại của nam nhân đó, cho dù là đối phương nắm giữ quyền lực chí cao vô thượng hay là giàu có nhất thiên hạ. Song. Dựa vào nhan sắc của nàng, muốn mỗi nam nhân đã từng gặp nàng đều tĩnh tâm, không động lòng phàm, là chuyện thật sự khó khăn.
Hơn nữa, U Nhược Tử La thường hay độc lai độc vãng, không thích kết giao bằng hữu. Nàng cho rằng mỗi một người trong giang hồ đều thâm hiểm, độc ác, ngay cả quan hệ với Cung Tử Yên cũng không tốt lắm, bởi vì sự sống còn của Dương Túc Phong mới miễn cưỡng hợp tác. Trên giang hồ, U Nhược Tử La không có bất cứ bạn bè nào, nàng thật sự là một người cô độc. Trong ấn tượng của Na Tháp Lỵ, U Nhược Tử La từ trước tới giờ đều hoàn toàn cô độc, tư tưởng cô độc, hành vi cô độc, cuộc đời cô độc.
Na Tháp Lỵ tiếc nuối nói:"Việc sư phụ thích làm nhất chính là nương theo chốn phật môn thanh tịnh......"
Tất cả mọi người đều có cảm thấy thật là đáng tiếc.
U Nhược Tử La vừa có nhân phẩm tốt, võ công lại xuất chúng, tài hoa hơn người. Nàng hoàn toàn có thể có cuộc sống rất tốt.
Đột nhiên Dương Túc Phong nhớ tới Ngu Mạn Ái cũng là người của Hương Tuyết Hải, lại là sư muội của U Nhược Tử La, vậy tại sao cuộc sống của Ngu Mạn Ái với cuộc sống của U Nhược Tử La lại khác xa như vậy chứ? U Nhược Tử La thì trong sáng nhưng lạnh lùng ngạo mạn, đối với nam nhân không hề liếc mắt đưa tình. Một vẻ đẹp lạnh lùng, băng giá, còn Ngu Mạn Ái lại quyến rũ, khêu gợi, giở bao mưu mẹo lừa tình, làm điên đảo chúng sinh, thật sự hai người hoàn toàn ở hai cực đối lập.
Na Tháp Lỵ dè dặt nói:"Một lần ta có nghe sư phụ mắng chửi người, nói Hương Tuyết Hải không phải tự suy bại, mà là do không có thế lực chống đỡ sau lưng, lực lượng trụ cột không đủ mạnh. Nàng thề trước mặt ta là nhất định phải tìm một thế lực thật mạnh làm chỗ dựa, lúc đó ta không tin, giờ ta mới biết được tầm nhìn của sư phụ thật là lợi hại......"
Dương Túc Phong đột nhiên bừng tỉnh, hiểu ra được nguyên nhân, sở dĩ U Nhược Tử La tới tìm mình là cần mình làm chỗ dựa. Nhưng tại sao bây giờ nàng vẫn không nhúc nhích gì chứ? Trước mắt khu vực quân Lam Vũ khống chế cũng không nhỏ, mình cũng được coi như là một thổ bá vương, nhưng trước mặt mình U Nhược Tử La chưa từng bàn bạc đến chuyện này, dường như nàng đã quên hay nàng đã có chủ ý khác?
Phất Lôi Đát đột nhiên đi ra, sắc mặt sa sầm không được tốt lắm, đi tới gần bên tai Dương Túc Phong thì thầm vài câu.
Sắc mặt Dương Túc Phong nhất thời căng thẳng.
Phất Lôi Đát nói cho hắn, vết thương U Nhược Tử La nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng, hơn nữa triệu chứng cứ phát tác lặp đi lặp lại nhiều lần không dứt hắn, bản thân U Nhược Tử La cũng hiểu tình trạng nguy cấp của mình, nên lảm nhảm gọi tên Dương Túc Phong, hình như nàng muốn gặp hắn để nói điều gì đó trước khi qua đời.
Dương Túc Phong vội vàng đi vào.
U Nhược Tử La cố gắng ngồi dậy, lẳng lặng tựa vào mép giường, ánh mắt chằm chằm nhìn Dương Túc Phong đang đi vào. Sắc mặt nàng tái nhợt như băng tuyết đọng ngàn năm trên đỉnh núi cao chưa một lần tan nên trắng toát, không chút tỳ vết, không có lấy một chút sức sống, hơn nữa phảng phất hoàn toàn đông cứng. Môi của nàng cũng trắng bệch như tuyết, không còn một chút hồng hào. Thấy Dương Túc Phong đến, đôi môi nàng mấp máy như muốn nói, nhưng nói không ra lời.
Dương Túc Phong từ từ ngồi xuống bên cạnh mép giường, cố nén sự đau xót trong lòng, ân cần hỏi:"Nàng thấy thế nào?" Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Ánh mắt U Nhược Tử La lộ ra một niềm sầu thảm, lại có một chút hối hận, hơi thở mong manh nói:"Dương Túc Phong! Ta nghĩ trên đời này không có ai làm khó ngươi được, nhưng bây giờ xem ra, ngươi cũng không cứu được ta, ta đã phán đoán sai lầm......"
Trong lòng Dương Túc Phong đau như dao cắt, không biết nói gì cho phải, hình như mỗi câu U Nhược Tử La nói đều đâm vào tim hắn, nhưng hắn không có...năng lực phản kháng, không thể làm gì khác hơn là im lặng mà lòng rỉ máu.
Dương Túc Phong nghẹn ngào nói:"Chúng ta sẽ tìm ra được biện pháp mà......"
Đột nhiên U Nhược Tử La ngừng khóc nhẹ nhàng nói:"Dương Túc Phong, ngươi thật sự không nỡ để ta chết sao? Cảm tình phát ra từ đáy lòng ngươi sao? Sau này ta chết ngươi thật sự đau lòng sao?"
Dương Túc Phong bất đắc dĩ cười méo xệch nói: "Nàng chết thì đối với ta có cái gì tốt...... Ta đương nhiên là xuất phát từ tận lòng...... Ta nhất định sẽ đau lòng, hiện tại tim ta cũng rất nhức nhối, rất đau đớn...... Ta tình nguyện người bị thương sẽ là ta. Nếu như ta là người bị thương, nhất định ta sẽ kiên cường, tự nói với chính mình nhất định phải sống sót, ta tuyệt đối không chịu bỏ cuộc!"
Sắc mặt U Nhược Tử La tràn đầy thiết tha. Ánh mắt đăm đắm nhìn khuôn mặt của hắn yếu ớt nói: "Ngươi nói thật sao?"
Dương Túc Phong cười thê thảm, khổ sở mà nói: "Nàng cũng biết, ta quả thực rất xấu xa, nhưng mà, ta không bao giờ gạt người!"
U Nhược Tử La sắc mặt đột nhiên có điểm đỏ lên. Ánh mắt có chút đau khổ, thấp giọng nói:"Nếu không, ngươi lén lút bảo ta một tiếng tỷ tỷ?"
Dương Túc Phong ngạc nhiên nhìn nàng, U Nhược Tử La trước mắt hắn thật diễm lệ, xinh đẹp mà dịu dàng xiết bao.
U Nhược Tử La sắc mặt có chút ngại ngùng. Ánh mắt tựa hồ có chút thẹn thùng, cắn nhẹ môi nhẹ nhàng nói:"Ta vẫn muốn có một đệ đệ như người, nhưng mà ta rốt cục vẫn ngại ngùng không dám đánh tiếng. Ân. Ta xuống suối vàng rồi, ta nhất định sẽ rất nhớ ngươi. Ngươi hiện tại có thể gọi ta một tiếng tỷ tỷ không?"
Dương Túc Phong vội vàng kêu lên:"Đương nhiên có thể. Tỷ tỷ!"
U Nhược Tử La nhẹ nhàng vươn tay, kéo tay của hắn lại, nhẹ nhàng đặt ở trên lồng ngực của mình, từ khóe mắt chảy ra một dòng nước mắt trong veo, xúc động nói:"Ngươi nhận ta làm tỷ tỷ rồi, nhất định không được đổi ý, mỗi tháng cứ đến ngày rằm và mùng một, ngươi cũng đừng quên đốt vàng mã cho ta...... Ta dặn dò ngươi điều này. Ngươi cần phải đốt nhiều nhiều vàng mã cho ta một chút, kiếp sau, kiếp sau, tỷ tỷ không bao giờ là người nghèo nữa......"
Dương Túc Phong nhất thời lệ tuôn chảy như mua.
U Nhược Tử La cũng nước mắt như mưa, thấm đẫm cả cánh tay của Dương Túc Phong, ngực nàng cũng thấm ướt nước mắt, thở dài sâu lắng nói:"Ai, nếu ta có thể không phải chết thì thật là tốt quá a! Ta nhất định sẽ khiến cho ngươi trở thành người nam nhân hạnh phúc nhất trên thế giới này! Ta có một đệ đệ vừa hùng mạnh vừa giàu có như vậy, ta nhất định phải đưa Hương Tuyết Hải trở thành võ lâm môn phái lớn nhất thiên hạ, làm cho mỗi người đều bảo kính trọng gọi ta một tiếng chưởng môn phu nhân......"
Dương Túc Phong đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức lớn tiếng gọi:"Na Tháp Lỵ, Na Tháp Lỵ!"
Na Tháp Lỵ nước mắt vòng quanh chạy vào, cơ hồ bị xém tông vào cánh cửa. Nàng còn tưởng rằng U Nhược Tử La đã xảy ra chuyện, vội vàng quýnh lên chạy vô, thiếu chút nữa ngất xỉu, may là chứng kiến U Nhược Tử La không có việc gì, mới thoáng an tâm. Đám người Thập Tứ công chúa cũng bị làm cho hoảng sợ, mỗi người đều vội vàng quýnh lên chạy vào, chứng kiến U Nhược Tử La đang rơi lệ, lúc này mới yên tâm, lén lút vỗ lồng ngực của mình.
Dương Túc Phong vội vàng nói:"Đem Tinh Mộng Thạch lại đây, có lẽ sẽ có hiệu quả."
U Nhược Tử La lắc đầu nói:"Tinh Mộng Thạch chỉ có thể tạm thời kéo dài thời khắc hấp hối của ta mà thôi, đối với ta mà nói......"
Na Tháp Lỵ vội vàng đem Tinh Mộng Thạch đến, Dương Túc Phong cũng không ngại ngần lễ giáo gì nữa, tự mình đặt lên giữa ngực U Nhược Tử La.
U Nhược Tử La cười thảm nói:"Vô ích thôi, võ công của ta đối kháng với Tinh Mộng Thạch......"
Bỗng nhiên đúng lúc này, giọng nói của nàng tắc lại, sắc mặt cũng trở nên hết sức cổ quái.
Dương Túc Phong vội vàng hỏi:"Thế nào?"
U Nhược Tử La giọng nói thảng thốt kinh ngạc nói:"Thật kỳ quái......"
Dương Túc Phong vội vàng hỏi:"Cái gì kì quái?"
Nhưng là U Nhược Tử La không nói gì thêm nữa, nàng khoanh chân ngồi ở trên giường, bắt đầu chuyên tâm luyện công.
Mọi người thấy Tinh Mộng Thạch quả thật có hiệu quả, đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, Dương Túc Phong cũng từ từ bình tĩnh lại.
Hắn không biết khối Tinh Mộng Thạch này rốt cục là có cái gì thần kỳ, nhưng nó cho mình khả năng cảm nhận giác quan thứ bảy rất mạnh, làm cho chính mình có thể dễ dàng mối nguy hiểm ở chung quanh ba trăm sáu mươi độ, hơn nữa nó cũng từng làm cho Tiêu Tử Phong thương thế có nhiều khởi sắc, chỉ mong U Nhược Tử La cũng là như thế.
Tiết Tư Khỉ đột nhiên se sẽ tiến vào, thần sắc cổ quái nói:"Ngu Mạn Ái tới, tựa hồ nghe ngóng được phong phanh điều gì......"
Nhắc tào tháo là tào tháo đến.
Dương Túc Phong ánh mắt hơi sa sầm xuống, nhớ tới lời dặn của U Nhược Tử La, bèn suy nghĩ một chút rồi nói:"Mời nàng ta đến phòng tiếp khách, ta sẽ đến đó sau. Công chúa, phiền nàng dăn dò mọi người, không nên nhắc tới bất cứ chuyện gì có liên quan đến thương tích của U Nhược Tử La, bất luận người ta có nói cái gì, cứ lắc đầu bảo không biết, hoặc là để cho bọn họ tới hỏi trực tiếp Dương Túc Phong ta."
Thập Tứ công chúa vâng lời bước đi.
Dương Túc Phong đi tới phòng tiếp khách, mới phát hiện chẳng những Ngu Mạn Ái tới, mà còn có đã lâu gặp - Đường Băng Na.
Ngu Mạn Ái mấy ngày nay không hề ngủ lại ở điện Tu La, nếu không có U Nhược Tử La vạch trần bí mật của nàng ta, Dương Túc Phong còn tưởng rằng nàng ta đi ra ngoài hò hẹn với tình lang của nàng. Nhưng từ khi biết được bí mật, đã âm thầm đoán ra Ngu Mạn Ái chính là đang cố ý rời xa mình, làm cho mình sinh ra cảm giác nhớ nhung nàng, nói thật ra, mình quả thực càng lúc càng nhớ nàng ta muốn điên dại, tối hôm qua lúc mây mưa, tìm khoái lạc với Tiết Tư Khỉ, tự nhiên cứ nhớ tới nàng ta, Tiết Tư Khỉ vẫn hay thẹn thùng, thích quấn mến che chắn khắp người, làm cho hắn cảm giác dần dần đã không còn lạc thú với nàng ta nữa. Lúc ấy hắn còn nghĩ, nếu nữ nhi đang nằm dưới mình là Ngu Mạn Ái, ắt sẽ thú vị hơn nhiều.
Vài ngày không gặp, Ngu Mạn Ái vẫn toát ra vẻ quyến rũ mê hồn như cũ, hết mực đa tình. Nàng luôn thích mặc các loại đồ da nhiều màu sắc rực rỡ, tôn lấy vẻ cao quý của mình, phô bày những đường cong uyển chuyển. Nàng lúc này, cũng đang mặc một bộ đồ da màu xám bó sát lấy thân hình, bên hông thắt một cái thắt lưng bản to bằng da có đính những cái khuy bằng đồng màu đỏ nhạt, đồng bộ với đôi bốt da trâu cao gót dưới chân, toát lên một vẻ gợi cảm, hợp thời. Trong phong cách ăn mặc, nàng luôn luôn đi trước những trào lưu thời thượng nhất.
Ở bên trong bộ đồ da màu xám bó sát, bộ ngực đầy đặn của nàng không hề có nội y che đậy nên được phơi bày hết một phần ba một cách hết sức khêu gợi, phần ngực đầy đặn trắng muốt, lại còn hai bầu vú căng tròn thấp thoáng, làm cho người ta không thể kìm được trống ngực đập thình thình. Bộ ngực đầy đặn. Vòng eo thon thả, cặp mông căng tròn, làm cho người ta không thể không bị hút hồn trước sức gợi cảm của nàng. Nếu như là trước đây, nhất định là Dương Túc Phong sẽ bị kích thích muốn phụt máu mũi, tán thưởng thân hình tuyệt mỹ và sức gợi cảm của nàng, thêm vào đó là cách ăn mặc, trang điểm hợp thời của nàng, nhưng bây giờ nhớ tới lời dặn dò, cách phục sức tinh tế này của nàng chính là để có được hiệu quả tà môn bàng đạo gì đó, trong lòng không khỏi cảm giác được có chút nhạt nhẽo, không còn thú vị.
Ngu Mạn Ái xởi lởi, tự nhiên chào hỏi Dương Túc Phong, thân tình như người một nhà. Tràn ngập cảm giác thân thiết cùng sức hấp dẫn. Dương Túc Phong trong lòng mặc dù đã đề phòng cẩn thận, nhưng hắn không thể không thừa nhận, mỗi một động tác của Ngu Mạn Ái, đều tỏa ra sức hấp dẫn trí mạng, chỉ giơ tay nhấc chân thôi. Nàng đã có thể phát huy sức mê hoặc của nữ nhân đến mức tận cùng, không để lộ một chút dấu vết mà vẫn âm thầm khiêu khích lửa dục của hắn cháy lên hừng hực.
Dưới sự bất đắc dĩ, Dương Túc Phong không thể làm gì khác hơn là đem lực chú ý tập trung đến Đường Băng Na bên cạnh.
Đường Băng Na đã lâu lắm không gặp, nàng vĩnh viễn thoạt nhìn đều y chang một cây ớt đỏ vậy, vóc người khá đẹp. Thon dài, phô bày những đường cong gợi cảm, cái miệng nhỏ nhắn, xinh xinh. Đôi môi hơi mỏng luôn nhếch lên, nhìn ai cũng không vừa mắt, Dương Túc Phong cũng thế. Dương Túc Phong lúc trước hoài nghi nàng theo Ngu Mạn Ái nhất định là đồng tính luyến ái, sau này nghe U Nhược Tử La nói, lại hoài nghi Đường Băng Na chính là thế thân của Ngu Mạn Ái, không khỏi lén quan sát nhiều lần, nhưng thấy nàng khắp người từ trên xuống dưới đều vô cùng săn chắc, các bộ vị đều chắc nịch, nhất là phần ngực. Mặc dù không đủ đầy đặn, nhưng rất căng tròn, cặp mông cũng chắc mẩy, không giống như đã từng bị nam nhân nhấm nháp rồi, trong lòng càng thấy kỳ lạ, kẻ thế thân cho Ngu Mạn Ái ở trên giường rốt cục là ai?
Nhìn thấy Dương Túc Phong bước vào, Ngu Mạn Ái rất lịch sự và tự nhiên đứng lên, chủ động mời Dương Túc Phong ngồi. Dương Túc Phong cùng nàng quả thật không có chút gì khách khí, nhiệt tình ngồi xuống cạnh nàng, ngửi được mùi thơm phụ nữ trên co thể nàng, rất thoải mái ngồi xuống. Hắn cũng thấy rất lạ lùng, tại sao chính mình trước mặt Ngu Mạn Ái lại có thể tùy tiện như vậy, có thể thả lỏng như vậy chứ?
Nói thật là, hiện tại lúc này, Ngu Mạn Ái nếu muốn cho hắn một đao, hắn thật đúng là chỉ còn đường chết, một chút khí lực chống cự cũng không có.
Đường Băng Na chúm chím cái miệng nhỏ nhắn đi ra ngoài, để Dương Túc Phong cùng Ngu Mạn Ái hai người trong phòng tiếp khách, Dương Túc Phong thấy thật kỳ quái, không biết Ngu Mạn Ái mang Đường Băng Na theo kè kè làm gì, hình như toàn bộ thế giới đều thiếu tiền của nàng vậy. Đường Băng Na cùng nàng nếu không phải đồng tính luyến ái, cũng không phải là thế thân cho nàng trên giường, chẳng lẽ thật sự là làm nghề bảo tiêu?
Ngu Mạn Ái rất thoải mái an vị bên cạnh Dương Túc Phong, kề sát hơn phân nửa thân mình về phía Dương Túc Phong, ngọt ngào uyển chuyển nói:"Dương đại thủ lĩnh, đã có quyết định chưa? Nói là sau một ngày sẽ trả lời ta, mà giờ này đã vài ngày trôi qua rồi a, Đường Hạc điện hạ hẳn là trông mờ con mắt rồi đó."
Dương Túc Phong cười phá lên ha ha, tham lam hít thở mùi thơm trên người nàng, cố hết sức làm bộ lơ đãng vừa cười vừa nói:"Ta quyết định, chuyện chiến mã tạm thời gạt sang một bên, chúng ta sẽ nhanh chóng xuất binh đến đế quốc đất liền. Đến lúc đó, ta sẽ tự mình đến phân trần với Đường Hạc điện hạ, chắc chắn sẽ không làm khó nàng."
Ngu Mạn Ái mỉm cười ngọt ngào nói:"Ta biết ngay mà, ngươi quan tâm chăm sóc người ta nhất, khẳng định sẽ không làm khó ta. Nhưng mà, ai, xem ra ta đã mất công đi chuyến này, sợ rằng Đường Hạc điện hạ sẽ rất thất vọng."
Dương Túc Phong thản nhiên cười cười, cẩn trọng nói:"Nàng có thể chuyển lời của ta cho hắn, ta trực tiếp xuất binh không phải tốt hơn hay sao?"
Ngu Mạn Ái có chút thất vọng gật đầu, trầm thấp thở dài nói:"Cũng đành như thế thôi, ta sẽ đem lời của ngươi chuyển đến Đường Hạc điện hạ, hơn nữa sẽ nói với hắn thật rõ ràng là ngươi sẽ rất nhanh xuất binh đi đế quốc đất liền, đại khái hắn cũng sẽ mừng lắm đây. Đúng rồi, nghe nói Ba Nhan Đóa Nhi vừa đến đây làm náo loạn một trận, nghe nói còn đả thương sư tỷ của ta, thật là...... Không biết ta đi thăm nàng ta một chút có tiện hay không?"
"Ai là sư tỷ của nàng?" Dương Túc Phong ra vẻ kinh ngạc hỏi lại, nghĩ thầm trò hay quả nhiên đã tới.
Ngu Mạn Ái có điểm xin lỗi nói:"Úc, quên nói cho ngươi, U Nhược Tử La chính là sư tỷ của ta......"
Dương Túc Phong cực kỳ kinh ngạc nhìn nàng, tựa hồ có chút hoài nghi, lại có chút buồn cười, ánh mắt hấp háy nhìn nàng, dường như cho rằng nàng đang nói giỡn, thuận miệng nói:"Ngu lão bản, nàng lại gạt ta rồi, nàng ta làm sao lại có thể là sư tỷ của nàng?"
Ngu Mạn Ái sốt ruột nói:"Ta làm sao có thể lừa ngươi chứ?"
Dương Túc Phong vẫn hấp háy mắt nhìn hắn, nghiêm trang nhìn từ trên xuống dưới, ngắm khuôn mặt một chút, rồi lại ngó tới chân. Cuối cùng vẫn tham lam nhìn chăm chắm vào bộ ngực của nàng, làm ra vẻ khó tin nói:"Ta vẫn không tin, hai người các nàng một điểm giống nhau cũng không có."
Ngu Mạn Ái cười quyến rũ nói:"Ngươi xem nhé, ta có giống hay không?"
Dương Túc Phong định thần nhìn lại, Ngu Mạn Ái đã thu hồi dáng vẻ cười cợt khêu gợi, thay vào đó là một phong thái trang nghiêm lẫm liệt không thể xâm phạm. Lông mi nhướn cao, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, sắc mặt trang nghiêm, quả thực toát ra vẻ thuần khiết thanh cao như quan thế âm bồ tát. Dương Túc Phong không thể làm gì khác hơn là cười cười, nhưng vẫn đăm chiêu gật đầu, thoạt nhìn, Ngu Mạn Ái đổi thành thần sắc trang nghiêm, quả thực có điểm giống U Nhược Tử La. Chỉ có điều, không biết U Nhược Tử La có thể bắt chước dáng vẻ đa tình khêu gọi như Ngu Mạn Ái hay không?
/769
|