Ngu Mạn Ái một lần nữa khôi phục dáng vẻ quyến rũ đa tình, uyển chuyển ngồi xuống. Thản nhiên cười nói:"Ngươi hiện tại hẳn là tin rồi chứ?"
Dương Túc Phong không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói:"Ta tin."
Nhưng tâm tư của hắn lại ở trên người U Nhược Tử La. Nếu như U Nhược Tử La thay thế bộ dáng cao ngạo lạnh lùng bằng bộ dáng thiên kiều bách mỵ, thực cốt tiêu hồn của Ngu Mạn Ái thì đúng là chuyện lạ hiếm có. Có thời gian, nhất định phải thử nàng một chút. Nàng không phải tỷ tỷ của mình hay sao? Như vậy dường như cũng không được tính là quá phận?
Ngu Mạn Ái tỏ vẻ rất sốt ruột, ân cần nói:"Vậy ngươi dẫn ta đi thăm sư tỷ của ta một chút a!"
Dương Túc Phong kinh ngạc nói:"Ta không biết sư tỷ của nàng ở đâu."
Ngu Mạn Ái thất thanh nói:"Nàng ta không có ở điện Tu La sao?"
Dương Túc Phong cười khổ nói:"Tiếng xấu của ta vang khắp nơi. Ngoại trừ các nàng không thể không nhẫn nại chịu đựng bên cạnh ta ra. Thì có ai nguyện ý theo ở cùng ta đâu? Có lúc, Điệp Tư Thi chỉ tùy tiện thổi phồng một chút, đã khiến thanh danh của người ta hoàn toàn bị bôi nhọ, ngươi bảo có đúng hay không?"
Ngu Mạn Ái tỏ vẻ cực kỳ thông cảm gật đầu, ngọt ngào nói:"Như vậy cũng phải thôi. Trừ ta ra, những nữ nhân khác cũng không dám đến gần ngươi. Ta nghe phong phanh có người nói, ngươi cũng quá hoang dâm tàn bạo. Chỉ cần ngươi thích, ở bất cứ nơi nào cũng có thể lôi nữ nhân ra ân ái, công khai trước mặt thiên hạ cũng không kiêng kị, chẳng khác gì dã thú, càng có nhiều ngươi chứng kiến thì ngươi lại càng hưng phấn......"
Dương Túc Phong nhất thời chìm vào chán nản, danh tiếng của chính mình lại xấu xa đến như vậy hay sao?
Ngu Mạn Ái tựa hồ vô cùng thông cảm đến sự ấm ức của Dương Túc Phong, rất tự nhiên đứng lên, hình dáng yêu kiều lướt qua mặt Dương Túc Phong, đứng ở sau lưng Dương Túc Phong. Dịu dàng nói:"Náo loạn một ngày, ngươi cũng mệt mỏi rồi, để ta giúp ngươi xoa bóp một chút nhé."
Không hề quan tâm Dương Túc Phong có phản ứng thế nào, hai tay nàng chậm rãi đặt lên bả vai của Dương Túc Phong, nhẹ nhàng xoa bóp, cử chỉ trìu mến ân cần như thể thê tử xoa bóp cho trượng phu, trên tay nàng không đeo bất kỳ trang sức nào, trắng muốt mịn màng toát lên một sự sạch sẽ tinh khiết, những ngón tay thon dài nhấn bóp lên bả vai của Dương Túc Phong, chỉ trong chốc lát đã dìu hắn thả lỏng người, lâng lâng như thể đang bay bỗng vào trong cõi mộng.
Dương Túc Phong nhắm mắt lại, yên lặng hưởng thụ.
Hắn quả thực hơi mệt một chút.
Tay nghề của Ngu Mạn Ái rất điêu luyện, tựa hồ đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, mỗi một động tác đều rất chính xác vừa vặn, thậm chí cứ như biết trước những chỗ ê ẩm trên người hắn, nhanh chóng xoa bóp nơi đó, lực nhấn cũng vừa đủ, nhẹ nhàng lan tỏa vào tận ngóc ngách cơ thể, mang đến cho hắn một cảm giác mới mẻ trước nay chưa từng có, sự mệt mỏi của hắn, sự kinh hoàng còn đọng lại, và cả sự bất an trong lòng hắn, đều dần dần tan biến theo bàn tay xoa bóp của nàng.
"Cảm thấy thế nào, dễ chịu không?" Ngu Mạn Ái ghé sát vào tai hắn, thì thầm giọng ngọt như mía lùi.
"Dễ chịu lắm!" Dương Túc Phong thoải mái rên lên khe khẽ.
Ngu Mạn Ái lại còn có kỹ thuật xoa bóp cao siêu như vậy, hắn thật không ngờ, xem ra nữ nhân này thật sự không đơn giản a!
Đột nhiên, Dương Túc Phong cảm giác được Ngu Mạn Ái rất tự nhiên khom lưng xuống, làm cho bộ ngực của nàng nhẹ nhàng cọ vào ót của Dương Túc Phong, sự van chạm với bộ ngực đầy đặn, săn chắc này thực sự là một cảm giác đê mê đến tận lục phủ ngũ tạng, Ngu Mạn Ái dường như đã thân mật quá mức với hắn, không thèm để ý bộ ngực của chính mình đang áp sát vào gáy của hắn, lại còn cố ý chuyển động bộ ngực theo từng nhịp xoa bóp, làm cho cảm giác tê mê như bị điện giật này từ ót hắn lan tỏa khắp cả thân người Dương Túc Phong.
Chậm chầm từng chút một, thân thể Ngu Mạn Ái cũng trượt xuống, hai tay cũng rất tự nhiên trườn xuống, duỗi về hai bên hông của Dương Túc Phong, khuôn mặt mềm mại của nàng nhẹ nhàng cọ xát vào mặt Dương Túc Phong, mái tóc mềm mại như tơ nhẹ nhàng lướt qua mặt Dương Túc Phong, mang đến một sự kích thích khó cưỡng lại, Dương Túc Phong cảm giác được dục vọng của mình đang bùng lên, như được châm thêm dầu vậy, muốn cháy bùng lên.
Ngu Mạn Ái hơi thở thơm như hoa ngọc lan, như muốn đem thân thể của chính mình cùng thân thể Dương Túc Phong hòa nhập cùng một chỗ, Dương Túc Phong cảm giác được chính mình hình như hồ đồ mất rồi. Ngu Mạn Ái mặc dù có thể thật sự sử dụng một loại công phu bàng môn tả đạo nào đó quyến rũ mình, nhưng hiện tại cái động tác này hình như thật sự phát ra từ nội tâm của nàng, nàng bây giờ giống như một nữ nhân mệt mỏi, muốn tìm một bến cảng để cập bến đón lấy hạnh phúc của đời mình.
"Dương Túc Phong, ta nguyện ý làm nữ nhân của chàng." Ngu Mạn Ái kề sát vào tai của hắn, thì thào như muốn rót mật vào lòng hắn.
Dương túc cách nội tâm nhất thời chấn động. Cơ hồ không còn kiềm chế được.
Mặc dù Dương Túc Phong cực lực ra sức khống chế ham muốn của chính mình, nhưng không thể không thừa nhận, thú tính của hắn đối với Ngu Mạn Ái là rất lớn, nhất là khi biết được bà chủ của thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường đa tình, nổi tiếng về nghệ thuật quyến rũ đàn ông, đồng thời cũng là đóa hoa hồng kiểu diễm trong giới ngoại giao của đế quốc Đường Xuyên vẫn hoàn toàn trong trắng, nội tâm lại càng thêm không cưỡng được bị thu hút. Mặc dù luôn có người nói, nàng không còn là xử nữ, nhưng thân thể toát lên vẻ thuần khiết chưa từng ăn nằm với bất kỳ nam nhân nào không thể nghi ngờ gì nữa, càng thêm hấp dẫn sức chú ý của hắn.
Hắn không cách nào phán đoán những lời mà Ngu Mạn Ái nói, câu nào là thực, câu nào là giả dối, ví dụ như những lời mà nàng đang nói lúc này.
Có lẽ, Ngu Mạn Ái cũng đã từng nói câu này với không biết bao nhiêu nam nhân mà kể.
Song. Điểm chết người chính là, Ngu Mạn Ái tựa hồ đang khuấy động tất cả thế giới nội tâm của hắn, hai tay hắn bắt đầu quờ quạng loạn xạ cả lên, thậm chí từ giữa hai chân, dục vọng bị kích thích cực độ làm cho thằng nhỏ của hắn bắt đầu cương cứng lên.
Dương Túc Phong không thể không nhẹ nhàng bắt được cánh tay nàng.
Nếu như nàng cứ tiếp tục khêu gợi hắn như thế này, thì chính mình ngay lúc này, ngay tại đây phải ân ái với nàng thì mới có thể dập tắt được lửa dục đang bừng bừng trong lòng.
Ở trong phòng khách trống trải không có lấy một bóng người như thế này, để xem nàng đi đâu tìm thế thân!
Đang muốn tiến thêm nữa, thì đột nhiên Ngu Mạn Ái rất nhanh rụt tay lại. Sau đó một lần nữa nhấn vào cổ hắn, nói cũng lạ, sau mấy động tác nhẹ nhàng của Ngu Mạn Ái. Lửa dục trong lòng hắn đột nhiên lụi tắt, máu nóng đang trào dâng trong lòng cũng bắt đầu nguội lại.
Ngu Mạn Ái đột nhiên như bừng tỉnh hiểu ra vấn đề, nhẹ nhàng nói:"Úc, ta hiểu rồi, khẳng định là sư tỷ của ta đã nói xấu ta với ngươi, ngươi mới có thể cảnh giác với ta như vậy...... Ai, ngươi cũng không thể chỉ nghe lời nói từ một phía của nàng a? Ngươi cũng nên cho ta một cơ hội để phân trần có phải vậy không?"
Ngu Mạn Ái có vẻ vô cùng oan ức, tủi thân, tựa hồ Dương Túc Phong đổ oan cho nàng.
Dương Túc Phong không thể không bội phục công phu thao túng dục vọng nam nhân của Ngu Mạn Ái thật sự là mất rất nhiều công sức mới có thể đạt tới trình độ cao như vậy, ít nhất thì cũng khiến cho chính mình trước mặt nàng trở nên hoàn toàn không có một chút sức lực kháng cự lại, hắn làm như ngu ngơ không biết gì, ngơ ngác nói:"Nàng kì thật không nói gì cả...... Các ngươi có chút bất đồng ý kiến à?"
Ngu Mạn Ái bất đắc dĩ thở dài nói:"Hương Tuyết Hải xuống dốc đến mức không có tiền đồ như vậy. Không có nền tảng vững chắc, thì liệu lầu son gác tía có thể tiếp tục trụ vững trong không trung được bao lâu? Thế giới này, bất luận là làm chuyện gì, thì yêu cầu đầu tiên chính là tiền, không có tiền, thì dù mục tiêu có cao thượng đến đâu cũng là giả dối. Cứu vớt nhân loại? Giữ gìn hòa bình thế giới? Những điều này đều cần phải có tiền......"
Dương Túc Phong gật đầu nói:"Cho nên ngươi mới liều mạng làm ra tiền phải không?"
Ngu Mạn Ái có chút chán chường nói:"Ta lúc mới bắt đầu không từ thủ đoạn kiếm tiền, cũng là vì Hương Tuyết Hải, nhưng mà, sư tỷ không muốn tiếp nhận tiền của ta, nói tiền này là dơ bẩn...... Ta không hiểu, tiền như thế nào mới được xem là tiền sạch sẽ chứ? Tiền do ta buôn bán kiếm được chẳng lẽ cũng không sạch sẽ hay sao?"
Dương Túc Phong không nói gì.
Có ai có thể chỉ ra thế nào là tiền sạch sẽ, và thế nào là tiền dơ bẩn chứ?
Ngu Mạn Ái đột nhiên mỉm cười, vòng một đầy đặn một lần nữa lại tựa lên bờ vai của Dương Túc Phong, ánh mắt trìu mến chẳng khác gì lúc thê tử đang làm nũng trượng phu của mình, không thèm để ý đến sự nhạy cảm của Dương Túc Phong, cứ ghé sát mặt Dương Túc Phong, thản nhiên nói:"Nhìn sắc mặt của ngươi, ta đã biết ngay là, sư tỷ nhất định đã kể cho ngươi rất nhiều chuyện của Hương Tuyết Hải, nàng hiện tại hẳn là đang dưỡng thương ở ngay bên trong điện Tu La, có phải không?"
Dương Túc Phong vẫn không nói gì, hắn không biết nên trả lời như thế nào.
Muốn giấu diếm Ngu Mạn Ái, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, nhưng nếu không giấu diếm, thì lại có điểm không phải với vị "Tỷ tỷ"mà mình vừa mới nhận.
Ngu Mạn Ái đột nhiên se sẽ ghé sát vào tai hắn thì thầm:"Ngươi có muốn biết cách giải trừ thánh linh đan như thế nào không?"
Dương Túc Phong nhất thời giật bắn như bị điện giật, vội vàng nói:"Ta đương nhiên muốn."
Mặc dù thánh linh đan tạm thời chưa gây ra bất kỳ hậu quả gì nghiêm trọng, nhưng trên người luôn có một mối hiểm họa treo lơ lửng cảm thấy vô cùng khó chịu, cứ như có một quả bom nổ chậm, có thể nổ tung bất kỳ lúc nào, loại cảm giác này vào lúc nửa đêm tỉnh giấc trở nên vô cùng mãnh liệt, đôi khi khiến hắn thậm chí còn muốn vũ nhục U Nhược Tử La một chút, bức bách nàng ta giao ra thuốc giải của thánh linh đan, nhưng hiện tại thấy bộ dạng hấp hối của nàng. Hắn lại không đành lòng có một ý niệm ghê tởm như thế trong đầu.
Ngu Mạn Ái vòng tay ôm chặt lấy cổ Dương Túc Phong từ phía sau, cười mỉm vẻ thần bí rồi hỏi:"Vậy ngươi có biết, viên thánh linh đan này được cấy vào cơ thể của ngươi như thế nào không?"
Dương Túc Phong ngơ ngác nói:"Ta không biết."
Ngu Mạn Ái hạ thấp giọng thì thào:"Ngươi biết không? Viên thánh linh đan ấy sư phụ vẫn cất kỹ, cả đời cũng không có tống xuất đi, nguyên nhân là tại sao? Không phải bởi vì không tìm được người thích hợp, mà là quá trình cấy thánh linh đan có điểm kì quặc. Hắc hắc. Ta đoán xem nhé, ngươi lúc ấy khẳng định là hôn mê đúng không."
Dương Túc Phong thốt lên:"Ôi."
Quả là như thế, hắn trải qua một lúc hôn mê, khi...tỉnh lại ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, mãi về sau được Na Tháp Lỵ nói cho biết là mình đã bị cấy mầm mống của thánh linh đan, lúc ấy chính mình vẫn bán tín bán nghi, cảm thấy có chút nói quá, về sau thường xuyên nếm trải cảm giác lúc không kịp uống thuốc giải, quả nhiên không giống người thường, nhìn thấy heo nái cũng bị kích thích muốn ân ái. Thế mới biết sự lợi hại của thánh linh đan đến cỡ nào.
Ngu Mạn Ái khúc khích vừa cười vừa nói:"Ngươi nên cảm thấy hạnh phúc mới phải! Bởi vì thế này, để cấy thánh linh đan vào trong cơ thể của ngươi, sư tỷ đã đem nụ hôn đầu tiên của nàng dâng hiến cho ngươi. Nàng không muốn ngươi biết chuyện thẹn thùng như vậy, đương nhiên phải khiến ngươi phải hôn mê......"
Dương Túc Phong sửng sốt.
Nụ hôn đầu tiên của U Nhược Tử La?
Ngu Mạn Ái thản nhiên nói:"Sư phụ cả đời không dám đem thánh linh đan tống xuất đi, chính là bởi vì sư phụ không muốn cùng nam nhân tiếp môi. Sư tỷ cũng không nguyện ý, nhưng nàng cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đem nụ hôn đầu tiên hiến dâng cho ngươi. Ngươi không phải đang cảm giác được chính mình thật hạnh phúc đấy chứ? Sư tỷ đẹp như thế, cao quý như thế, là mỹ nhân nổi tiếng trên bảng vàng giang sơn tuyệt sắc. Thì ngươi có thể tưởng tượng, nụ hôn đầu tiên của nàng quý giá đến cỡ nào, nhưng mà. Nàng cuối cùng vẫn hiến dâng cho ngươi......"
Dương Túc Phong bấy giờ chỉ có trợn mắt há hốc mồm, sau đó ngây người, đầu óc tê dại không thể tưởng tượng nổi.
Đây là gì vậy? Tiểu thuyết võ hiệp à?
Ngu Mạn Ái cười hì hì nói:"Ngươi không phải đang cảm giác được chính mình rất hạnh phúc, rất thõa mãn hay sao?"
Dương Túc Phong lắc đầu, thì thào lẩm bẩm một mình:"Không, ta hận!" Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Ngu Mạn Ái kinh ngạc hỏi:"Tại sao?"
Dương Túc Phong nghiến răng nghiến lợi nói:"Ta hận chính mình tại sao lại hôn mê chứ...... Ta, ta cái gì cũng không biết......"
Nghĩ đến U Nhược Tử La đẹp như tiên nữ giáng trần môi kề môi với mình, cái lưỡi thơm tho quấn quanh, nhưng chính mình một chút cảm giác cũng không có, thật sự là......
Ngu Mạn Ái phì cười một tiếng, nói:"Ngươi a! Thật là...... Điệp Tư Thi nói ngươi vô sỉ. Một chút cũng không sai."
Dương Túc Phong tiếc nuối thốt lên:"Tại sao nàng ta lại bắt ta hôn mê chứ? Cho dù không hôn mê...... Ta cũng cam tâm tình nguyện a!"
Ngu Mạn Ái lúng liếng con mắt đùa cợt:"Vậy ngươi có muốn được cùng nàng trải qua sự tiếp xúc tuyệt vời như vậy ngay lúc này hay không?"
Dương Túc Phong không cần nghĩ ngợi đáp:"Muốn a!"
Ngu Mạn Ái cười ngặt nghẽo nói:"Sau khi thánh linh đan khuếch tán trong cơ thể ngươi, thì ngươi sẽ có vô khối thời gian tiếp xúc với nàng ta. Ta nói cho ngươi biết, loại thánh linh đan này a, chẳng những sẽ hại ngươi, mà cũng sẽ hại nàng ta, ba năm nay, bọn ta không dám xuất hiện trước mặt ngươi, chính là bởi vì thánh linh đan. Ngươi có thể còn chưa biết, ngươi dùng thánh linh đan rồi, sẽ có một lực hấp dẫn trí mạng đối với nàng ta a, nếu nàng tới gần ngươi, nàng sẽ bị thu hút, rất khó cưỡng lại, thánh linh đan bị cấy vào càng lâu, thì lực hấp dẫn lại càng lớn, nỗi khổ sở mà nàng phải hứng chịu cũng càng ngày càng tăng......"
Dương Túc Phong hồ nghi nói:"Ta lú lẫn hết rồi...... người uống thuốc rốt cục là ta hay là nàng ấy?"
Ngu Mạn Ái nghiêm trang nói:"Thánh linh đan không phải độc dược, mà là một thứ thuốc rất thần kỳ, dùng thuốc hay uống thuốc, thì đều phải nỗ lực trả một cái giá đắt như nhau, cái giá gì ư? Cái này gọi là cái giá ân ái. Cái giá của ngươi là tính mạng, còn cái giá của sư tỷ ta là!...... Ha ha, đối với sư tỷ mà nói, cái giá này so với tính mạng của nàng còn quan trọng hơn đó."
Dương Túc Phong tò mò hỏi:"Cái gì mà có thể quan trọng hơn tính mạng vậy?"
Ngu Mạn Ái đột nhiên thản nhiên cười khẽ, nhẹ nhàng thay đổi đề tài, thản nhiên nói:"Chúng ta đổi đề tài đi...... Ngươi có biết thánh linh đan giải trừ như thế nào không? Ngươi có nhã ý muốn biết hay không?"
Dương Túc Phong nghi hoặc nói vặn:"Ngươi không nói thì ta làm sao biết được."
Ngu Mạn Ái cười vẻ thần bí nói:"Sao ngươi không động não một chút, nếu như thánh linh đan là do nàng dùng nụ hôn đầu tiên cấy vào người của ngươi, thì đương nhiên cũng cần phải có một cách thức đặc biệt mới có thể lấy ra được chứ, có điều là, phương pháp này ta không thể nói cho ngươi, tốt nhất là ngươi đi hỏi thẳng sư tỷ của ta. Ta có thể khẳng định một trăm phần trăm với ngươi là, thánh linh đan trên người của người là có thể giải trừ, cũng có thể khôi phục lại khả năng tình dục bình thường của ngươi, nhưng mà cách thức giải trừ triệt để nhất, thì còn đang cất giấu ở chỗ sư tỷ của ta, ta còn có thể nói cho ngươi biết là, chuyện này, đối với ngươi mà nói, tuyệt đối là một điều vô cùng tuyệt vời."
Dương Túc Phong sốt ruột gặng hỏi:"Rốt cục là chuyện gì mới được chứ?"
Hắn bị làm cho rối tung, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, cảm thấy người của Hương Tuyết Hải tựa hồ đều có vấn đề.
Ngu Mạn Ái mỉm cười khoát khoát tay, cười tủm tỉm tiêu sái.
Dương Túc Phong đang muốn quay đầu đi tìm U Nhược Tử La, hỏi chuyện có liên quan đến thánh linh đan, thì Đan Nhã Huyến lại tới báo cáo.
"Nha Nhi Tuyết Liễu tới, nói muốn tìm ngươi, nàng ta còn nói, Phương Phỉ Thanh Sương tối hôm qua đã sinh con trai!"
Dương Túc Phong chỉ cảm thấy trong đầu chấn động, hạnh phúc lớn lao đến quá bất ngờ khiến hắn chỉ muốn ngất đi.
/769
|