"Đường Hạc điện hạ..."
"Dương Túc Phong các hạ..."
Tòa thị chính của cảng Kim Lăng dường như đã trải qua một thời gian dài bị bỏ hoang, trong đình viện vừa mới được thu dọn gọn gàng lại một chút nhưng vẫn có thể dễ dàng nhìn ra dấu vết lộn xộn của các món đồ vật, hoa trồng hai bên con đường rãi sỏi trắng tinh cũng bị dày xéo nát hết cả, những đồ vật đắt tiền xa hoa đều đã bị lấy đi hết. Những bức bích họa được chạm khắc tinh xảo ở hai bên hành lang lối vào đều bị bám đầy bụi và mạng nhện, những ô cửa sổ hai bên hành lang cũng bị đóng một lớp bụi dày, những tấm thảm đỏ trải trên mặt đất cũng đã cũ kỹ và bạc màu, trên bề mặt vừa mới được quét sơ qua, nhiều chỗ còn y nguyên dấu chổi. Những tấm thảm này, hẳn là trước kia được hút bụi bằng máy hút bụi đàng hoàng nhưng tất nhiên máy hút bụi cũng bị lấy đi mất rồi.
Dương Túc Phong tiếp Đường Hạc ngay bên trong phòng tiếp khách.
Toàn bộ những đồ vật có thể gỡ xuống đem đi trong phòng tiếp khách đều đã bị lấy đi hết, bao gồm ghế đẩu, ghế sa ***, bàn vân vân, thậm chí ngay cả chén uống nước cũng không còn để lại cái nào. Đám người Ngả Toa Lệ Nặc không thể làm gì khác hơn phải lấy từ chiến hạm Long Nha của hạm đội hải quân mấy cái ghế đơn sơ, sau đó phối hợp với một cái bàn không biết lấy được từ xó xỉnh nào ở đây, khó khăn lắm mới thành ra một cái phòng tiếp khách, về trình độ keo kiệt sợ rằng gia đình nghèo nhất ở địa khu Mỹ Ni Tư cũng phải chào thua.
"Lão nhị nhà ta thật là tiến bộ quá đi, thật là có bản lãnh a! Có thể biến cả một tòa thị chính thành một cái bình rỗng thế này, thật là giỏi a!" Đường Hạc rất tự nhiên tiêu sái bước vào căn phòng tiếp khách tồi tàn này, liên hồi than thở, sau đó rất tự nhiên ngồi xuống một cái ghế, vắt chéo chân lên mà ái ngại nhìn bốn phía xung quanh, hình như thật sự rất bội phục trình độ phá hoại của nhị hoàng tử Đường Thước.
Đường Hạc thoạt nhìn vóc người cao ráo. Mặc dù ngồi ở trên ghế, nhưng vẫn toát lên một phong thái nho nhã không thể tả bằng lời, từng cử động nhỏ nhặt như giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa một vẻ uy nghiêm khó tả. Trong bốn hoàng tử của đế quốc Đường Xuyên, hắn là người ít công khai xuất hiện trong các sự kiện lớn nhất, nhưng hắn cũng được công nhận là hoàng tử anh tuấn nhất, giỏi võ nhất và có tài hoa nhất, đặc biệt là có uy vọng nhất trong số các hoàng tử. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Bề ngoài của Dương Túc Phong so với Đường Hạc, có vẻ có chút tiều tụy, sự thật tàn khốc ở Kim Xuyên đạo đã đả kích thật lớn vào niềm tin của hắn, làm cho hắn đối với triều đình đế quốc càng thêm phẫn nộ, nhưng hắn quyết tâm không chịu cúi đầu trước triều đình, cho nên đang vò đầu bứt tai suy nghĩ biện pháp vượt qua cửa ải khó khăn này. Có điều, khó khăn quả thực không nhỏ, tại Kim xuyên đạo địa khu. Quân Lam Vũ thiếu thốn nhất chính là vật tư, mà nới sản xuất ra vật tư cho quân Lam Vũ, lại ở tận Mỹ Ni Tư, cách nơi đấy đến ba bốn nghìn dặm.
"Đường Hạc điện hạ, ngài không phải đến trách cứ ta, muốn ta cút khỏi nơi này sao!" Dương Túc Phong cẩn thận hỏi. Đối với việc Đường Hạc đến đây. Hắn tràn ngập thần sắc hoài nghi. Hắn không biết vị tam hoàng tử triều đình đế quốc này, đột nhiên một người một ngựa xuất hiện ở chỗ này, rốt cục là có ý đồ gì, thậm chí, hắn còn không có cách nào phán đoán. Đường Hạc rốt cục là vì chuyện riêng mà đến hay là do đế quốc ủy thác mà đến.
Quân Lam Vũ rốt cuộc đã xuất binh đến đế quốc nội địa, thực hiện lời hứa của mình. Nhưng thoạt nhìn, triều đình đế quốc có đến chín phần sợ hãi, còn một phần nhỏ nhoi là vui sướng, bọn họ xem sự uy hiếp của quân Lam Vũ còn nghiêm trọng hơn so với sự uy hiếp từ quân đội nước Mã Toa, còn nghĩ ra biện pháp vườn không nhà trống xóa xổ Kim Xuyên đạo để đối phó hắn. Trong cung Vị Ương ở Kinh đô Ni Lạc Thần, có lẽ mấy lão già kia còn không biết đang thương lượng ra thứ kế hoạch ác độc gì để đối phó với mình.
"Chuyện của ngươi có liên quan gì tới ta đâu! Ta quản làm gì!" Đường Hạc lạnh lùng nói, có vẻ phi thường hào hiệp. Trước mặt Dương Túc Phong, Đường Hạc hoàn toàn không có phong thái của tam hoàng tử đế quốc, hắn giống như là một người bạn thân mười mấy năm trời với Dương Túc Phong, hôm nay ngẫu nhiên đi ngang qua, tiện đường ghé vào hỏi thăm một chút vậy. Rất thoải mái ngồi xếp bằng, cuộn tròn hai chân của mình vào bên trong ghế, sau đó kéo chặt áo gió của mình lại, thoạt nhìn cứ như mấy lão già nghiện thuốc lá thời xưa, thích ngồi xổm trên ghế hút thuốc lá.
Dương Túc Phong có chút nhíu mày.
Hắn vẫn không cách nào phán đoán ra ý tứ của Đường Hạc, trong hồ lô của Đường Hạc rốt cục là có thứ thuốc gì đây?
Đường Hạc lạnh nhạt nhìn hắn, thần sắc lạnh như băng nói: "Không hiểu à? Không hiểu thì thôi! Dù sao ta hôm nay đến đây không có bất cứ mục đích gì, nếu không phải là thay mặt đế quốc đến chào hỏi ngươi, thì cũng thay mặt hoàng đế bệ hạ tới đuổi ngươi đi, tùy ngươi nghĩ thế nào cũng được, ngươi nghĩ càng xấu xa càng tốt."
Dương Túc Phong nhất thời càng thấy hồ đồ.
Chẳng lẽ tình hình còn khó khăn hơn những gì trước mắt hay sao?
Ngả Toa Lệ Nặc bưng trà tới.
Đường Hạc liếc nhìn chén trà trên tay Ngả Toa Lệ Nặc, cau mày nói: "Có rượu trắng không? Tốt nhất là cho ta hai ly rượu trắng, ta không uống trà, không uống nước sôi, không uống cà phê, không uống nước hoa quả, chỉ thích uống rượu trắng thôi..."
Hắn nói chuyện vô cùng tùy tiện, cứ như là đang thoải mái trong nhà bạn bè lâu năm vậy, nhưng tất nhiên, Ngả Toa Lệ Nặc không quen với thái độ thân thiết như vậy của hắn.
Dương Túc Phong nhíu mày, thâm trầm nói:
"Mỹ Ni Tư chúng ta có một loại rượu mới ra, cũng có chút danh tiếng, gọi là Quốc Diếu 1573, ngài giúp nếm thử mùi vị thế nào nhé?"
Đường Hạc gật đầu nói: "Rất sẵn lòng."
Ngả Toa Lệ Nặc đặt chén trà xuống bên cạnh Dương Túc Phong, rất nhanh đã đem rượu trắng lại, vừa mở nút chai, mùi rượu thơm nồng đã nhanh chóng lan tỏa khắp phòng khách, hoàn toàn át đi hơi ẩm mốc của căn phòng hoang phế, làm cho Dương Túc Phong chuếnh choáng dường như có chút cảm giác muốn say.
Đường Hạc ra sức hít lấy hít để, sắc mặt toát ra vẻ hưng phấn, nhưng cuối cùng vẫn có chút tiếc nuối nói: "Chất lượng rượu rất khá, chỉ có điều thời gian ủ còn chưa đủ, đợi thêm mười năm nữa thì thực là hoàn hảo, ài, thời gian không đợi người a!"
Dương Túc Phong thần sắc bất động nói: "Đúng vậy."
Quốc Diếu 1573 cái tên cổ quái này đương nhiên là do kết quả quảng cáo nhiều lần mà ra, kì thật đây là rượu ngon năm ngoái Thước Á Lôi địa khu làm ra, Thước Á Lôi thường sản xuất rượu ngon truyền thống, mọi người ở đây đều thích uống một hai chén, khi trình độ khoa học hóa chất quân Lam Vũ phát triển, phương pháp chế cất rượu cũng có nhiều hơn, đều là những phương pháp chưng cất mới, bỏ ra không ít tâm huyết mới làm ra loại rượi thơm nồng như vậy.
Khi đó loại rượu này quảng cáo rất rầm rộ, loại rượu này lại chính là sinh ý của gia tộc của Tiết Tư Khỉ, vì vậy Tiết Tư Khỉ liền tới nhờ Dương Túc Phong đặt tên, làm chiêu bài để quảng bá loại rượu này. Vốn Dương Túc Phong không uống rượu khó có thể nghĩ được tên gì hay, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn lén trộm lấy tên người khác đặt. Lúc này mới có cái tên cổ quái là Quốc Diếu 1573. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
Tiết Tư Khỉ khó hiểu, không biết 1573 có ý nghĩa gì.
Dương Túc Phong nói cho qua chuyện: "Nó nghĩa là, loại rượu này có lịch sử hơn một ngàn năm trăm năm."
Tiết Tư Khỉ bán tín bán nghi cầm đi, chủ nhân của loại mỹ tửu này cảm thấy rất kỳ quái, nhưng nghe nói là do Dương Túc Phong đặt tên, bọn họ cũng dễ dàng tiếp nhận. vì vậy địa khu Mỹ Ni Tư từ này về sau có thêm một loại rượu mạnh tên là Quốc Diếu 1573, không nghĩ tới cái tên cổ quái này lại rất dễ nhớ, hơn nữa bán ra cũng không ít, hàng hóa buôn lậu bên trong thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường cũng có loại rượu này.
Đường Hạc tỏ ý muốn Ngả Toa Lệ Nặc không cần để ý tới hắn làm gì, hắn sẽ tự rót tự uống.
Dương Túc Phong khẽ phất tay, Ngả Toa Lệ Nặc bèn lui ra ngoài.
Đường Hạc rót đầy tràn một chén rượu, lim dim mắt thưởng thức mùi rượu thơm nồng, mang theo ánh mắt hồ nghi nhìn Dương Túc Phong, bán tín bán nghi nói: "Dương Túc Phong, ngươi thật sự chưa bao giờ uống rượu à?"
Dương Túc Phong gật đầu. Cẩn thận nói: "Nói ta không uống rượu thì cũng không đúng, lâu lâu ngẫu nhiên cũng có uống, có điều ta ở nhà lúc ban ngày uống trà, buổi tối uống nước lọc đun sôi, khi dự yến tiệc thì uống rượu nho. Có thuộc hạ tới tìm ta, hơn phân nửa là muốn uống rượu trắng... Ta uống cái gì, không tới phiên ta khống chế, mà phải căn cứ vào trường hợp cùng thời gian mà quyết định, trong nhà của ta có hai thầy thuốc. Theo dõi rất chặt chẽ..."
Đường Hạc cười khẩy vẻ khinh thường, hừ mũi nói: "Vậy ngươi cứ đánh đánh giết giết để làm cái gì, ngay cả uống rượu cũng không được tự do. Chẳng có chút hứng thú gì cả."
Dương Túc Phong có chút cười khổ, giữ im lặng.
Đường Hạc miệng lưỡi vô cùng sắc bén, nói lời nào cũng như muốn chặn họng người ta, hắn cũng không biết đối phương rốt cục là cố ý hay chỉ vô tình, là thuận miệng nói hay là còn có ý gì sâu xa.
Đường Hạc tự mình uống cạn hai chén, khuôn mặt anh tuấn có chút đỏ bừng lên, thoạt nhìn càng tôn thêm thần thái anh tuấn thần võ, thuận miệng nói: "Nếu không phải bây giờ ngươi là một con hổ không thể tùy tiện vuốt mông được, ta thật sự muốn chuốc cho ngươi hai chén, xem ngươi uống rượu xong có điệu bộ như thế nào!"
Dương Túc Phong trầm ngâm hỏi: "Tại sao?"
Đường Hạc lắc đầu. Khẽ liếc nhìn Cung Tử Yên đang đứng ở trong góc, thản nhiên nói: "Ngươi hiện tại rất mạnh a! nếu ta thật sự chuốc rượu cho ngươi mấy chén, người bên cạnh ngươi sẽ liều mạng với ta! Còn có thể gây ra rạn nứt tình hữu nghị chân thành, thuần khiết không gì có thể phá vỡ nổi giữa quân Lam Vũ và đế quốc Đường Xuyên..."
Từ lúc Đường Hạc tới gần Dương Túc Phong, Cung Tử Yên luôn đi theo sát Dương Túc Phong như hình với bóng, giang hồ đồn đãi, võ công Đường Hạc sâu không lường được, lần này hắn bỗng nhiên đến đây, cũng không biết là vì mục đích gì, mặc kệ là có hay không có ác ý, thì việc bảo vệ an toàn cho Dương Túc Phong không thể mảy may khinh suất.
Dương Túc Phong nghe Đường Hạc nói vô cùng giảo quyệt, không nhịn được bèn hỏi: "Cái gì mà tình hữu nghị?"
Đường Hạc cười cười vẻ cổ quái, trong ánh mắt lóe lên những tia xảo quyệt, lơ đễnh thản nhiên nói: "Ngươi không biết sao? Đây là lời mà báo chí nói. Ngươi là đại đô đốc trung thành nhất đế quốc Đường Xuyên, quân Lam Vũ cũng là lực lượng không thể tách rời với đế quốc Đường Xuyên..."
Dương Túc Phong cảm giác chính mình hoàn toàn chống đỡ không nổi tư duy như thiên mã hành không của Đường Hạc, suy nghĩ một chút, cười khổ mà nói: "Đường Hạc điện hạ, ngài không nên làm khó ta, ngài có chuyện gì, không ngại cứ nói thẳng."
Đường Hạc đảo mắt, không cho là đúng nói: "Ta có thể có chuyện gì cơ chứ."
Dương Túc Phong ánh mắt trở nên càng thêm thâm trầm, chậm rãi nói: "Thật sự không có ư? Ngài là chủ nhân nơi này, đối với sự xuất hiện tùy tiện của ta ở đây..."
Đường Hạc không chút khách khí ngắt lời hắn, tỏ vẻ không cho là đúng nói: "Nếu ta là chủ nhân, ta ắt phải hoan nghênh ngươi, tuy nhiên hôm nay có chút đặc biệt, ngươi là chủ nhân của Kim Xuyên đạo, ta mới chính là khách."
Dương Túc Phong trầm ngâm nói: "Ta mới là khách..."
Đường Hạc cười ha hả, nâng chén rượu mạnh đang cầm trong tay, ngửa cổ uống cạn một hơi, lớn tiếng nói: "Ngươi không phải là địa chủ của Kim Xuyên đạo hay sao? Nơi này là địa bàn của ngươi, ngươi làm sao có thể là khách được chứ? Quân đội của ngươi đóng quân ở chỗ này, thì nơi này chính là địa bàn của ngươi!"
Dương Túc Phong vẫn không cách nào phán đoán lời Đường Hạc nói có ẩn chứa hàm ý gì sâu xa không, trực giác của hắn mách bảo là không, cảm thấy Đường Hạc chính là muốn hung hăng nói toạc sự bất mãn của y đối với đế quốc, nhưng lại cũng không thể một mực chắc chắn, không thể làm gì khác hơn là chậm rãi nói: "Cái này..."
Đường Hạc vừa tự rót rượu cho mình, vừa rất không khách khí nói: "Dương Túc Phong, ta rất thẳng thắn hỏi ngươi, nếu ngươi đã đến Kim Xuyên đạo rồi, liệu ngươi có nỡ bỏ đi được hay không? Ngươi đừng nói dối ta, ta sẽ chọn lúc thích hợp, mà chọn phương thức thích hợp để rời đi... Nếu ngươi cũng giống như Đường Tư, sau này ta thấy ngươi sẽ đi vòng đường khác tránh mặt!"
Dương Túc Phong không nói gì.
Đường Hạc hỏi câu này quả thực quá trực tiếp.
Quân Lam Vũ vất vả lắm mới đổ bộ lên Kim Xuyên đạo. Đương nhiên sẽ không dễ dàng rời đi, nói một cách chính xác, là tuyệt đối sẽ không rời đi, nơi này chính là căn cứ địa của quân Lam Vũ tại đại lục Y Lan, là sự mở đầu mới của quân Lam Vũ ở đại lục Y Lan. Bất luận đế quốc Đường Xuyên có xuất âm mưu quỷ kế gì, thậm chí thêm vào áp lực quân sự đi chăng nữa. Hay là nước Mã Toa có dẫn bao nhiêu binh lính đến tiến công, chỉ cần quân Lam Vũ còn có thể chống đỡ được, thì Dương Túc Phong đều kiên quyết sẽ không rời khỏi Kim Xuyên đạo.
Chỉ là, những lời như vậy, lẽ nào có thể nói toạc ra trước mặt Đường Hạc hay sao?
Đường Hạc phảng phất đi guốc trong bụng Dương Túc Phong, bèn thủng thẳng nói: "Ngươi hoàn toàn có thể nói thẳng, ta không muốn đi đâu."
Dương Túc Phong ngạc nhiên.
Những lời này quả thực quá trực tiếp.
Đường Hạc lắc ly rượu gần cạn trong tay, khinh thường nói: "Ngươi lo lắng cái gì? Ngươi sợ hãi cái gì? Ngươi lo triều đình đuổi ngươi đi hả? Triều đình đế quốc có thể đuổi được ngươi đi sao? Chính ngươi cũng hiểu được rất rõ, hắn không có bản lãnh như vậy! một túm quân đội đế quốc còn sót lại lơ thơ như vậy, có thể giữ được Kinh đô Ni Lạc Thần đã là khá lắm rồi! quân đội Mã Toa ư? Ta xem nàng ta cũng không có cái bản lãnh như vậy đâu, bà chị Vũ Văn Phân Phương ngay cả đám quân ô hợp bọn ta còn không thể đánh bại. Nàng còn có thể đánh bại ngươi không? Không đời nào! Đương nhiên, nếu ngươi biểu hiện quá tệ thì coi như ta chưa hề nói gì hết vậy!"
Dương Túc Phong bị hắn nói cho một tràng tối tăm mặt mũi, còn chưa kịp tiêu hóa hoàn toàn, không thể làm gì khác hơn là lắp bắp theo bản năng: "Cái này..."
Đường Hạc ngoác mồm uống cạn chén rượu, rất tùy tiện nhấc tay dùng ống tay áo lau vết rượu nơi khóe miệng. Cười nhạt nói: "Nơi này là phong thủy bảo địa, là chốn phong sanh thủy khởi nhất đại lục Y Lan, linh khí trời đất, tinh hoa vũ trụ, đều tập trung hết ở chỗ này. Ngươi nếu chịu không nổi áp lực, phủi đít ra đi, thì sau này ngươi nhất định phải hối hận."
Dương Túc Phong thật sự không thể chịu được việc Đường Hạc đâm bị thóc chọc bị gạo. Hơn nữa không cách nào phán đoán những lời này của hắn rốt cục là có ý gì, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn một chút, đợi Đường Hạc nói xong, mới tranh thủ cơ hội xen vào, hồ nghi nói: "Đường Hạc điện hạ, ngươi tìm đến ta, chẳng lẽ chính là vì nói những lời này sao?"
Đường Hạc lơ đãng gật đầu, sau đó lại lắc đầu, thản nhiên nói: "Phải, mà cũng không phải, ta tới tìm ngươi, có hai mục đích, thứ nhất, ta tới nhìn ngươi một chút, xem rốt cục ngươi là người hay là ác ma, tất cả mọi người ở đại lục Y Lan đều rỉ tai nhau, bên kia biển rộng, có một gã ác ma tên là Dương Túc Phong đang tồn tại, giết người không nháy mắt, ăn thịt người không nhả xương, ta đến xem rốt cuộc là thật hay giả; Thứ hai, ta đến xem quân Lam Vũ một chút, xem quân Lam Vũ có năng lực đúng như người khác đồn đại hay không, xem các ngươi có thật sự có thể vượt tường băng rào, một bước qua sông hay không. Vốn còn có mục đích thứ ba, là muốn tìm ngươi uống rượu, nhưng thấy ngươi không uống rượu, ta cũng nhập gia tùy tục, bỏ qua cái mục đích thứ ba này."
Dương Túc Phong dở khóc dở cười nói: "Như vậy, mục đích thứ nhất của ngươi đã đạt được rồi chứ. Ta là người hay ác ma, ngươi phán đoán được hay chưa?"
Đường Hạc phối hợp cười cười, vẫn như cũ không nhanh không chậm nói: "Cái này à! Ngươi vốn là người, nhưng rất có thiên phú làm ác ma, ta đề nghị ngươi tiếp tục hướng theo phương hướng này mà phát triển. Làm ác ma là một sự nghiệp rất có tiền đồ, ngươi muốn sống tốt một chút ở trên cái thế giới này thì ta đề nghị ngươi hãy cố giữ gìn bản sắc ác ma đấy."
Dương Túc Phong cười khổ nói: "Xem ra ta chỉ còn cách hoàn toàn lột xác thành ác ma nữa thôi."
Đường Hạc trợn mắt lạnh lùng nói: "Ngươi còn cười khổ nữa? Làm ác ma có cái gì không tốt? Ác ma làm ngươi thua thiệt hả? Địa bàn ngươi cũng chiếm, nữ nhân ngươi cũng chơi, đồ vật này nọ ngươi cũng đoạt, ngươi vẫn cảm giác thua thiệt ư? Hay là cảm thấy địa bàn nhiều quá quản lý không nổi? Nữ nhân nhiều quá thưởng thức không hết? Đồ vật này nọ nhiều quá không cầm hết được?"
Dương Túc Phong không thể làm gì khác hơn là nói: "Vậy mục đích thứ hai của ngươi thì sao?"
Đường Hạc nói: "Mục đích thứ hai của ta thì ở nửa đường đã mục kích sở thị được rồi, bọn tiểu tử của ngươi quả thực rất khá, ta rất hâm mộ, nếu quân đội của ta được trang bị như các ngươi, ta đã sớm tóm được Vũ Văn Phân Phương lôi đến giường mà hành hạ rồi, còn có thể đùa giỡn với nàng một chút. À, ta muốn bổ sung một chút, đó là mục đích thứ nhất, ta mặc dù thấy được, ngươi rất có tố chất ác ma trời cho, nhưng thành thật mà nói, ta cảm giác được có điểm thất vọng, nhận thấy đoạn đường trở thành ác ma thực sự của ngươi vẫn còn xa lắm, ngươi nên khí phách hơn một chút, hung ác hơn một chút, tàn nhẫn hơn một chút, ngươi phải tự nhủ rằng tất cả thiên hạ đều là của chính ngươi, hiện tại người khác tranh đoạt địa bàn của ngươi, bây giờ ngươi muốn cướp lại, đây mới là một ác ma chính thức có tiền đồ, cho dù không làm được ác ma, thì cũng vẫn có thể làm một kẻ kiêu hùng."
Dương Túc Phong cười khổ mà nói: "Ta chưa hề nói ta là kiêu hùng..."
Đường Hạc tiếp tục trợn mắt, khinh thường nói: "Vậy ngươi muốn làm anh hùng khổ mệnh?"
Dương Túc Phong lắc đầu, cau mày nói: "Ta cũng không muốn làm anh hùng như vậy."
Đường Hạc lạnh lùng cười, không chút khách khí nói: "Như vậy ngươi muốn làm nhất chính là một tên cẩu hùng (gấu chó)?"
Dương Túc Phong sửng sốt.
Gã Đường Hạc này nói chuyện quả thực khiến người ta phải tím mặt!
Đường Hạc căn bản không để ý tới Dương Túc Phong có chút tái mặt vì giận, lạnh lùng nói tiếp: "Ở cái thời đại chiến loạn này, ngươi muốn tiếp tục sinh tồn, thì làm ác ma là có tiền đồ nhất, nếu không làm ác ma được thì sẽ làm anh hùng, sẽ làm kiêu hùng, thì còn có một con đường sống! Nếu như ngươi là một tên cẩu hùng, như vậy thì ngươi chỉ còn cách chờ chết mà thôi! Kết quả của cẩu hùng chính là bị người đời nhục mạ, ném đá cho đến chết! Thế nào? Không phục ư? Cảm thấy làm cẩu hùng cũng rất có tiền đồ hả? Ông bạn quý hóa, ta không hề nói chơi với ngươi đâu, đầu năm này, nếu muốn tiếp tục sinh tồn, thì cũng chỉ còn cách là làm kiêu hùng, đối với chính mình ác độc, đối với địch nhân cũng ác độc, nếu không ngươi còn cách chờ chết thôi!"
Dương Túc Phong ánh mắt lóe sáng nhìn Đường Hạc, chậm rãi hỏi: "Còn ngài thì sao? Ngài muốn làm cái gì?"
Đường Hạc lạnh lùng nói: "Ta muốn làm ác ma, nhưng ta không có thực lực để làm chuyện đó. Dương Túc Phong, ta bảo ngươi, ngươi đã có sức mạnh khổng lồ như vậy, tại sao ngươi không sử dụng hết công lực đi chứ! Ngươi cứ giấu giấu giếm giếm là có ý gì a? Đường Hạc ta là hoàng tử xui xẻo nhất, từ lúc sinh đã chẳng có mẹ, ca ca đệ đệ đều có đất phong, chỉ mình ta là không có, hai ngôi nhà tồi tàn đang ở cũng chỉ là được Hoàng hậu ban cho, đến tận năm hai mươi bảy tuổi cũng chưa từng được tận mắt nhìn thấy cha mình, nếu như trước kia hoàng hậu không cho ta cơm ăn, ta đã sớm chết đói rồi. Nhưng ta sẽ làm cẩu hùng sao? Không! Ta thà chết cũng không làm cẩu hùng! Ta có thể nói cho bất cứ người nào trên thế giới này, bao gồm cha của ta, ta tuyệt đối sẽ không bó tay chịu chết đâu! Ai muốn lấy đi tính mệnh Đường Hạc ta, ta sẽ lấy mạng của hắn trước! Dù hắn có là hoàng đế của đế quốc Đường Xuyên đi chăng nữa!"
Dương Túc Phong không ngờ rằng Đường Hạc lại có thể nói trắng trợn ra như thế, hoàn toàn không nể mặt cha ruột của mình, không kìm được bèn buột miệng hỏi: "Phụ thân ngài muốn giết ngài ư?"
Đường Hạc nở một nụ cười lạnh lùng trên khuôn mặt, trầm lặng ước chừng mười giây đồng hồ, khẽ hừ nhẹ trong mũi, lạnh lùng nói: "Hắn có muốn giết ta hay không là một chuyện, còn hắn có giết được ta hay không lại là một chuyện khác!"
Dương Túc Phong không nói gì.
/769
|