Đường Hạc nói như vậy, hiển nhiên từ lâu đã không còn coi Đường Minh là cha của hắn nữa, cũng khó trách Đường Minh lại đề phòng hắn như thế, Đường Hạc thốt ra những lời chất chứa hận thù sâu nặng, hiển nhiên một vài hành động của hắn đã sớm bị Đường Minh phát hiện, vì vậy càng thêm không tín nhiệm hắn, Đường Minh đối với Đường Hạc càng không tín nhiệm, thì Đường Hạc đối với Đường Minh càng chất chồng thù hận, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, không cách nào cứu vãn được nữa.
Dương Túc Phong khe khẽ hít một hơi, cảm thấy mình có thể nói chuyện thẳng thắn hơn một chút, vì vậy chậm rãi nói: "Đã như vậy, tại sao ngài lại muốn giao lại binh quyền? Ngài hiện tại chỉ có hai bàn tay trắng, làm sao có thể đối đầu được với phụ thân của ngài?"
Đường Hạc không mảy may để ý đến thái độ thẳng thừng của Dương Túc Phong, ngược lại còn gật đầu nói: "Ngươi hỏi những lời này rất hay! Tuy nhiên. Ngươi phải biết rằng, ta lúc ấy nắm trong tay đội quân như thế nào, đại khái ngươi cũng biết rồi, tất cả đám tàn quân trung ương bị đánh cho thảm bại, lực chiến đấu gần như là con số không. Lão ba nhà ta rất ranh ma, đội cấm vệ quân tinh nhuệ nhất bị lão ta quản lý chặt chẽ. Ta muốn động một ngón tay cũng không có cơ hội. Bọn cấm vệ quân canh chừng ta nhất cử nhất động còn hơn đề phòng tội phạm. Dựa vào đám quân phế vật của ta mà đi chống lại cấm vệ quân ư, còn lâu ta mới làm chuyện ngu ngốc ấy. Tại sao lão già nhà ta chỉ dám phái Bạch Ngọc Lâu đến tiếp quản binh quyền của ta, là bởi vì hắn biết ta sẽ không nỡ ra tay với Bạch Ngọc Lâu, vì y và ta vốn có giao tình từ nhỏ. Nếu là người khác, chưa kịp bước vào cửa bản doanh của ta, ta đã giết chết cái mạng chó của hắn rồi, ngươi tin hay không?"
Dương Túc Phong chậm rãi đáp: "Tin!"
Đường Hạc chậm rãi đưa mắt nhìn Dương Túc Phong, lạnh lùng nói: "Dương Túc Phong, ngươi không có khí phách dám nghĩ dám làm như ta. Chuyện trong thiên hạ, có một số việc cần phải tranh thủ. Ngươi phải chủ động chớp lấy cơ hội. Kẻ bị động vĩnh viễn rơi vào thế hạ phong, cho dù ngươi có đủ lực lượng có thể hậu phát chế nhân, thì ngươi cũng nên đi trước một trước kề sẵn dao vào cổ hắn. Chỉ cần là kẻ thông minh, nhất định sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy."
Dương Túc Phong gật đầu.
Đường Hạc nói chuyện rất trắng trợn, rất sắc bén. Nhưng cũng rất thực tế.
Vị hoàng tử bất đắc chí này của đế quốc Đường Xuyên, thoạt nhìn cũng không cam tâm chịu cảnh tẻ nhạt cả đời. Chỉ có điều Dương Túc Phong còn chưa biết, vị hoàng tử này tìm đến chính mình, rốt cục là muốn gia nhập vào lực lượng của mình, hay là muốn giật giây mình. Hay là chỉ muốn mượn sức mình? Theo lý thuyết, chuyện mà Đường Hạc hiện tại muốn làm nhất hẳn là mượn sức mình, chống đỡ cho hắn leo lên vị trí thái tử đế quốc Đường Xuyên. Hoàng đế Đường Minh cho dù quả thực không thích hắn. Nhưng nếu rơi vào trong tình huống nước sôi lửa bỏng, quân địch vây xung quanh thành thì cũng không thể không ra một vài quyết định miễn cưỡng.
Đường Hạc đột nhiên nói: "Dương Túc Phong, tại sao ngươi lại không phái binh chiếm lấy Hương Xuyên đạo? Ngươi sợ Long gia trở mặt với ngươi ư? Bỏ đi! Long gia có can đảm trở mặt với ngươi hay sao chứ? Bọn chúng có tư cách gì mà dám trở mặt với ngươi?"
Dương Túc Phong muốn từ từ từng chút một thăm dò ý tứ sâu xa của Đường Hạc, nên chậm rãi nói: "Chúng ta tiến hành dựa theo kế hoạch!"
Đường Hạc khinh bỉ nói: "Phì! Kế hoạch cái con chim! Ngươi chính là lo sợ! Sợ Long gia sẽ trở mặt với ngươi! Nói thật cho ngươi biết nhé, ngươi lo lắng cái gì chứ? Kẻ phải sợ bị trở mặt chính là Long gia a! Ngươi lo cái gì? Ngươi có hai hạm đội hải quân đang chờ sẵn sau lưng hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể chọc vào mông hắn một đòn chí mạng, ngươi sợ gì a? hai hạm đội hải quân của ngươi cho ăn cơm để làm cảnh à? Bọn họ nếu có thể đánh hải tặc Ca Âu, thì cũng có thể đánh Long gia được, đúng không? Chẳng lẽ người bên Long gia là thần tiên bất tử. Đánh không chết hả?"
Dương Túc Phong ánh mắt lóe sáng nhìn Đường Hạc, chậm rãi nói: "Đường Hạc điện hạ, ta cùng bọn họ giống nhau, đều là lãnh chúa của đế quốc..."
Đường Hạc cười khinh bỉ, vẻ khinh miệt nói: "Dương Túc Phong, ngươi chẳng cần phải nói dối làm gì, Đường Hạc ta nói chuyện với ngươi, mỗi câu đều là lời nói thẳng, cũng không giấu diếm, ngươi cần gì phải giữ cảnh giác với ta? Không sai, các ngươi đều là lãnh chúa, nhưng các ngươi cũng đều là những lãnh chúa có mưu đồ riêng. Các ngươi đang nghĩ gì chẳng lẽ ta không biết, các ngươi chẳng lẽ không muốn soán ngôi Đường Minh? Đừng có nói không với ta, nếu không ngươi thật sự là đồ hèn."
Dương Túc Phong thâm trầm nói: "Đường Hạc, ngài tìm đến ta, rốt cục muốn ta làm cái gì?"
Đường Hạc thản nhiên nói "Ta không phải muốn ngươi làm cái gì, mà là nhắc nhở ngươi có thể làm cái gì! Ta nói cho ngươi biết nhé, Dương Túc Phong, nếu ta có lực lượng của ngươi, ta có thể làm ra thành tích vẻ vang gấp ba lần ngươi. Nếu người lãnh đạo Lam Vũ quân là ta thì ta hiện tại đã sớm biến những thành phố ven biển nước Mã Toa thành một đống đổ nát từ lâu rồi. Ngươi nhân từ như vậy làm gì chứ? Đây là chiến tranh, không phải là chuyện con nít, cần phải không từ bất kỳ thủ đoạn để làm suy yếu lực lượng của kẻ thù. Ngươi sợ ảnh hưởng đến danh tiếng bản thân ư? Hừ, ngươi tưởng danh tiếng của ngươi bây giờ còn thơm lắm hay sao? Ngươi không muốn phải dùng lực lượng hải quân của mình đi làm chuyện xấu à? để mối lợi này cho mấy đại lão bản vận tải biển, giật giây bọn họ chém giết cướp bóc vùng ven bờ nước Mã Toa, ngươi cho bọn hắn vũ khí, cho hải quân của ngươi theo hộ hàng cho bọn hắn, chiến lợi phẩm đánh cướp được, bọn họ được bảy phần, ngươi lấy ba phần thôi, ta dám cam đoan, không cần nửa năm, ngươi sẽ có mấy ngàn chiến thuyền hải tặc, đều hùng hổ vây đánh nước Mã Toa... Ngươi sợ người khác chỉ trích à? Ngươi cũng không chịu nhìn lại mình đi, cho dù tội trạng của ngươi có dày thêm mấy trang, thì phía trước tên của ngươi cũng không thoát được hai chữ tên cướp, ngươi đã phạm đến mười vạn chín nghìn lần cướp bóc rồi, còn sợ cái quái gì nữa? Đừng có nói là ngươi không nỡ động thủ với người dân Mã Toa vô tội nhé! Nếu như vậy, thì ngươi cút về nhà mình mà ôm con đi, ngươi còn ôm mộng bá chủ thiên hạ làm cái gì?"
Dương Túc Phong không nhịn được nói: "Đường Hạc, ngài chẳng lẽ hôm nay đến là đặc biệt muốn dạy dỗ ta?"
Đường Hạc nhấc bình rượu không lên, phát hiện đã cạn sạch không còn lấy một giọt rượu, thần sắc vô cùng tiếc nuối, có điểm chán chường nói: "Ta đến là để xả một trận cho hả, đương nhiên, nếu như ngươi cảm thấy lời của ta đối với ngươi có chút ý nghĩa giáo huấn, thì ngươi cũng có thể cho là ta đang giáo dục ngươi cũng được. Chỉ cần ngươi còn chưa lật đổ triều đình đế quốc Đường Xuyên. Ta đại khái cũng còn đủ tư cách để dạy dỗ ngươi. Ài, ta có rất nhiều cách thức rất độc ác, nhưng không có lực lượng để thực hiện. Ngươi có lực lượng, nhưng lại không đủ tàn nhẫn, ta chỉ không nhịn được mới chỉ cho ngươi mấy chiêu. Ừm, không cần gọi ta là sư phụ. Ta không thích làm sư phụ của ai, ngoại trừ mỹ nữ."
Dương Túc Phong cười khổ mà nói: "Ngài thật sự còn sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn a! Ta hiểu được ý của ngài rồi, ngài đang hy vọng ta tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, khiến tình hình càng thêm rối ren, ngài nhân cơ hội đó mới thoát ly ra, trở thành một thế lực độc lập. Ta nói không sai chứ?"
Đường Hạc ngạo nghễ nói: "Không sai! Ta đích thực muốn thoát ly! Ta không phải e sợ thiên hạ bất loạn, mà ta cho dù bất loạn cũng muốn làm cho phải loạn! Thế giới thái bình thì làm sao có cơ hội cho ngươi, cho ta! Mảnh đất Đường Xuyên này, ngươi muốn, ta cũng muốn, nước Mã Toa muốn, nước Y Lan cũng muốn. Chúng ta bây giờ còn có thể ngồi xuống uống rượu, nhưng ngày hôm sau, không chừng chúng ta sẽ nói chuyện bằng đao binh cũng không chừng!"
Dương Túc Phong trầm ngâm nói: "Đường Hạc, ngài muốn chuẩn bị vũ lực đoạt quyền ư?"
Trên khuôn mặt Đường Hạc chậm rãi hiện ra vẻ tươi cười độc ác, khẽ cười khẩy nói: "Không được sao?"
Dương Túc Phong cau mày nói: "Nhưng.... Dù sao hắn cũng là phụ thân của ngươi... Nếu như ngươi muốn mượn lực lượng của ta trợ giúp để lật đổ triều đinh. Cũng không phải là không thể, nhưng thành thật mà nói, lời của ngươi rất có trọng lượng, nhưng trên tay của ngươi, đến tột cùng là có bao nhiêu lực lượng. Ta cũng cần phải biết. Ta cũng có thể cùng ngươi hợp tác, đem phụ thân ngươi đuổi khỏi ngai vàng, nhưng vấn đề là sau khi hắn bị lật đổ rồi. Cái ngai vàng đó, không nhất định sẽ đến phiên ngươi."
Đường Hạc lơ đãng chậm rãi nói: "Dương Túc Phong, ngươi quá ngây thơ rồi, ngươi cho rằng chỉ có ta và ngươi ở chỗ này thương lượng chuyện quân quyền ư?"
Dương Túc Phong chậm rãi nói: "Xin chỉ giáo?"
Đường Hạc lạnh lẽo tàn khốc gằn giọng nói: "Ngươi cho rằng kẻ muốn động thủ chỉ có ta thôi ư? Dương Túc Phong, ngươi hãy trở về mà ôm con đi, ngươi chẳng biết động não gì cả! Ta dám nói là bọn thuộc hạ bên cạnh cha ta lúc này, có đến bốn mươi phần trăm đã bị lão nhị nhà ta mua chuộc rồi, còn ba mươi phần trăm bị lão tứ nhà ta mua chuộc, tính mạng của hắn. Nhiều nhất là không tới mười phần trăm là còn nắm giữ trong tay của hắn!"
Dương Túc Phong cau mày hỏi: "Còn ba mươi phần trăm nữa thì sao?"
Đường Hạc phá lên cười ha ha, vừa cười vừa nói: "Chuyện này còn phải hỏi sao? Ngươi thật là... Đương nhiên là lão tam ta chứ còn ai nữa! Chẳng lẽ ta trơ mắt nhìn ^ hai người bọn họ thản nhiên hái đào, một chút phản ứng cũng không có? Ngươi không thể ngây thơ như vậy chứ? Nếu như ta không có chút gì trong tay, thì ta hôm nay tới tìm ngươi làm cái gì?"
Dương Túc Phong không hề bực mình chút nào.
Đường Hạc điềm nhiên nói ra chuyện mưu nghịch soán vị tày đình này, hơn nữa còn dùng những lời lẽ chính nghĩa kiểu ta đây cây ngay không sợ chết đứng mà lần đầu tiên hắn nghe được, so sánh mà nói, chính mình đại binh đại tướng bước lên đại lục Y Lan mà cứ như đứa con nít tập đi. Phải biết rằng, Đường Hạc muốn lật đổ chính là phụ thân của hắn, muốn giết chết cũng chính là phụ thân của hắn.
Trầm mặc chỉ trong chốc lát, Dương Túc Phong chậm rãi nói: "Đường Hạc, ngươi tại sao lại nói về sau chúng ta phải dùng binh đao để gặp lại chứ?"
Đường Hạc sắc mặt nghiêm túc, chậm rãi nói: "Bởi vì ngươi sẽ không buông tha Đường Xuyên, ta cũng không, nhưng chủ nhân Đường Xuyên thì chỉ có một. Ta đã đem ngươi xếp vào đối thủ cường đại nhất của ta, sau này ta sẽ toàn tâm toàn ý đối phó ngươi! Ngươi có phải đang cảm thấy ta đang khoác lác không? Là ta đang nói láo nhà ngươi đấy! Thôi, ta phải đi rồi, ta thấy ta và ngươi có duyên, nên nhắc nhở ngươi hai câu, tránh cho ngươi chết mà không hiểu vì sao mình chết. Ở đại lục Y Lan này, ngươi không nên lấy trình độ chiến đấu ở đại lục Y Vân ra mà đánh giá. Ở trên cái thế giới này, người khác muốn đánh bại ngươi, đánh bại quân Lam Vũ, chỉ có hai cách, hơn nữa hai cách này đều nằm ở trên người của ngươi, ta muốn đánh bại ngươi, cũng sẽ chộp lấy hai điểm này, ta thực sự muốn nhắc nhở ngươi, ngươi lo mà thu xếp lấy!"
Dương Túc Phong chậm rãi nói: "Xin chỉ giáo."
Đường Hạc thản nhiên nói: "Thứ nhất, chính là ngươi kiêu ngạo tự mãn, không chịu cố gắng. Bất luận kẻ nào một khi đã nắm trong tay quyền lực đỉnh cao đều đi vào hướng đọa lạc hủ hóa, ngươi cũng không phải ngoại lệ, một ngày nào đó, Dương Túc Phong ngươi cũng sẽ trầm mê trong cuộc sống xa hoa dâm dật, trong rượu ngon, gái đẹp, đánh mất ý chí, đánh mất dũng khí, cảm thấy mình đã rất giỏi, coi người khác bằng nửa con mắt. Lúc này, giờ chết của ngươi đã điểm, ta sẽ ở phía sau tấn công ngươi, đánh bại ngươi! Người khác cũng thế!"
Dương Túc Phong thần sắc ngưng trọng, chậm rãi nói: "Còn điều thứ hai?"
Đường Hạc thản nhiên nói: "Thứ hai, Lam Vũ quân các ngươi tự chia rẽ, nội bộ xảy ra vấn đề, tranh quyền đoạt lợi, từ đồng tâm hiệp lực biến thành chia rẽ. Dương Túc Phong các hạ, đừng tưởng rằng quân đội bây giờ của ngươi là một đội quân liên kết vững chắc như một hòn đá tảng. Đồng tâm hiệp lực, về sau sẽ trở thành một tấm thép đặc, vĩnh viễn chẳng thể tách rời. Nơi này là đại lục Y Lan, cuộc sống thực dụng có tiền là có tất cả nơi đây nếu so với cuộc sống đơn điệu ở đại lục Y Vân thì có sức hấp dẫn hơn nhiều, gián điệp nơi đây và thủ đoạn chia rẻ, lung lạc cũng cao minh hơn so với đại lục Y Vân, bọn họ sẽ dễ dàng làm phân hóa, chia rẽ bọn tướng lãnh thủ hạ của ngươi. Để cho bọn họ và người trở nên không cùng ý chí, không cùng con đường nữa, thậm chí còn âm thầm ở sau lưng phản bội ngươi!"
Dương Túc Phong ánh mắt nghiêm túc.
Đường Hạc đã nói trúng vấn đề hắn lo lắng nhất.
Ngẫu nhiên, Dương Túc Phong cũng đã từng xem qua bộ phim Tam Quốc Chí, hắn hận nhất, căm tức nhất chính là cảnh các tướng lĩnh thuộc hạ thân tín bị người khác mua chuộc, những võ tướng mà mình đã bỏ bao công sức mới đào tạo được hoặc là vất vả lắm mới chiêu dụ được, trong nháy mắt lại bị kẻ địch chiêu dụ mất, chuyện này thật sự là chuyện khiến người khác phải bực bội nhất. Tướng lãnh của quân Lam Vũ cũng không khác mấy những võ tướng trong Tam Quốc Chí, bọn họ đều có lợi ích, đều có giá trị. sau khi bước chân lên mãnh đất của đại lục Y Lan này. Làm thế nào để giữ được sự trung thành của họ là chuyện làm Dương Túc Phong phải đau đầu nhất.
Đường Hạc nhìn vẻ mặt trầm trọng của Dương Túc Phong, lạnh lùng hỏi: "Thế nào? Sợ rồi hả? Nếu ngươi sợ, thì ngươi phải chủ động tìm biện pháp, ngươi phải tẩy não thường xuyên cho bọn chúng. Quan binh bình thường cũng cần phải tẩy não, các tướng lãnh cao cấp lại càng phải nhất thiết tẩy não, phải nhồi nhét những suy nghĩ của ngươi vào đầu bọn chúng. Nếu không làm xuể việc tẩy não thì phải giao cho ngành giám sát làm, không nên tin vào cái gì gọi là nghĩa khí. Thứ không đáng tin nhất trên thế giới này chính là nghĩa khí. sự thật và chứng cớ đáng tin nhất chỉ có ngành giám sát mới có thể cung cấp, ngươi không muốn giám sát người khác. Vậy ngươi cứ chống mắt chờ xem bọn chúng phản bội ngươi thế nào đi!"
Dương Túc Phong chậm rãi hỏi: "Còn gì nữa không?"
Đường Hạc ngạo nghễ nói: "Ngoại trừ thông qua hai yếu điểm này, để phá từ trong nội bộ quân Lam Vũ các ngươi phá ra rồi lật đổ ngươi, thì không còn ai khác có thể đánh bại ngươi! Tại sao? Bởi vì Đường Hạc ta nghĩ không ra cách đánh bại ngươi! Mà một khi Đường Hạc ta đã nghĩ không ra, thì cũng không còn ai có thể nghĩ ra! Tiêu Nam cùng Vũ Văn Phân Phương lợi hại lắm ư? Sai! Đó là bởi vì Đường Hạc ta còn chưa có cơ hội xuất thủ! Ngày sau ta muốn đánh bại ngươi, cũng chỉ từ hai cách này mà thôi..."
Dương Túc Phong trầm mặc không nói.
Lời Đường Hạc nói đã làm rúng động thật sâu tâm hồn hắn, đây chính là sư thật tàn khốc nhất đang treo lơ lửng trên đầu quân Lam Vũ. Theo sự mở rộng của quân đội Lam Vũ, nhân viên ngày càng tăng, các loại lợi ích tiểu đoàn thể cũng càng ngày càng nhiều, các tướng lãnh cao cấp phải đối mặt với càng nhiều hấp dẫn. Có thể hay không tiếp tục được tinh thần trước kia cũng là chuyện rất khó nói. Cho tới nay, Dương Túc Phong cũng không quá quan tâm đến chuyện theo dõi quản lý thuộc hạ, cảm thấy có gì đó hèn hạ, cảm thấy mình có lỗi với những con người đã cống hiến hết mình, đã vì mình mà lập nên công lao không ít, cảm thấy mình thật không phải khi không tín nhiệm bọn họ, song, những lời nói này của Đường Hạc, đã làm cho hắn phải chịu một phen kinh hãi run sợ, đúng vậy! Một khi tướng lãnh cấp cao của quân Lam Vũ xảy ra vấn đề, thì những thương tổn mà mình phải hứng chịu, sợ rằng còn trầm trọng hơn nhiều so với thời điểm ba năm trước đây.
Đại lục Y Lan quả thực khác xa với đại lục Y Vân, trí tuệ và mưu lược của những con người nơi này đều vượt trội hơn so với đại lục Y Vân, nếu như quân lam Vũ còn dùng nhãn quang như lúc ở đại lục Y Vân mà nhìn nhận, phán xét con người và sự việc nơi đây thì nhất định sẽ phải hứng chịu hậu quả trầm trọng. Những pháo đài kiên cố nhất thường bị phá sụp từ bên trong, những nhà quân sự và chính trị gia ở đại lục Y Lan đều hiểu được rất sâu sắc đạo lý này, trước mặt bọn họ, Lam Vũ quân cần phải đối đầu với sự thật còn tàn khốc hơn nhiều.
Đường Hạc không để ý tới vẻ mặt phức tạp thể hiện tâm tình bất định của Dương Túc Phong, phá lên cười ha ha, lớn tiếng nói: "Ngươi rất nhanh sẽ thấy, ở thế giới này, chỉ có ta và ngươi có tư cách điều khiển trung nguyên, những người khác, toàn bộ đều chỉ là hạt bụi! Bao gồm Tiêu Nam cùng Vũ Văn Phân Phương..."
Bỗng nhiên đúng lúc này, Đường Hạc ngưng bặt tiếng cười, ánh mắt trở nên sắc bén vô cùng, mà cùng lúc, Cung Tử Yên cũng nhanh chóng rút ra trường kiếm bên hông ra, Dương Túc Phong cứ tưởng rằng Đường Hạc sẽ động thủ với mình, lại nghe Đường Hạc lớn tiếng quát: "Vũ Văn Thành Đô, ta biết là ngươi, mau ra đây!"
Dương Túc Phong không tự kìm hãm được, sắc mặt có chút biến đổi.
Vũ Văn Thành Đô!
Đệ nhất cao thủ tuổi trẻ tài cao của gia tộc Vũ Văn nước mã Toa.
Quả nhiên, nghe được một giọng nói hơi the thé như giọng nữ, sắc bén lạnh lùng vang lên: "Không ngờ trên thiên hạ còn có kẻ kiêu ngạo như vậy! Ta còn tưởng là ai, thì ra là Đường Hạc điện hạ a! Khó trách, khó trách, không biết ngươi còn khoác lác được bao lâu đây chứ?"
Đường Hạc nhún mình một cái phóng vút lên như một tia chớp, rầm một tiếng đã xuyên thủng nóc nhà tòa thị chính, gạch ngói rơi lả tả, bóng dáng Đường Hạc đã sớm biến mất không thấy. Cung Tử Yên hét vang một tiếng, múa trường kiếm, cũng từ nóc nhà tòa thị chính đã bị đục thủng phi ra ngoài.
Dương Túc Phong thuận tay rút ra khẩu súng lục Sa Mạc Chi Ưng.
Từ sau khi phát minh ra súng lục Sa Mạc Chi Ưng, sự cứng cáp và uy lực mạnh làm cho Dương Túc Phong rất hài lòng, đương nhiên trở thành vũ khí phòng thân của hắn.
Y Địch Liễu Lâm Na đã chạy tới bên cạnh Dương Túc Phong, theo sau là bọn Đan Nhã Huyến cũng chạy tới. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Dương Túc Phong cầm lấy khẩu Sa Mạc Chi Ưng đi tới cửa tòa thị chính, chỉ nhìn thấy ngoài Đường Hạc, Cung Tử Yên ra còn có một người vận áo xám đang quần nhau kịch liệt, người áo xám kia sử dụng một thanh đao rất bình thường, Cung Tử Yên sử dụng trường kiếm, còn Đường Hạc không có bất kỳ vũ khí gì, chỉ vung quyền lên giao chiến. Người áo xám đã bị Đường Hạc cùng Cung Tử Tên vây đánh, nhưng không hề hiện ra chút bối rối, hình như tràn ngập tự tin vào bản thân, nhàn nhã thảnh thơi ứng phó với hai người.
"Võ công của Vũ Văn Thành Đô thật là lợi hại!" Y Địch Liễu Lâm Na thấp giọng nói, trong thanh âm tràn ngập vẻ than thở.
Dương Túc Phong cũng có chút kinh ngạc, có điều hắn kinh ngạc không chỉ vì như thế, mà còn do võ công của Đường Hạc.
Khó trách hắn có thể thoát khỏi sự truy sát của thiên quân vạn mã nước Mã Toa, quả là không giống bình thường.
Song, vị Đường Hạc điện hạ không giống bình thường này, rốt cục là tìm đến chính mình vì mục đích gì đây chứ?
Đế quốc Đường Xuyên, Kim Xuyên đạo, phủ Linh Thọ.
Trong nhiều truyền thuyết ở đế quốc Đường Xuyên, phủ Linh Thọ của Kim Xuyên đạo chính là vùng đất địa linh nhân kiệt được ông trời ưu ái, là chốn được ngọc hoàng đại đế chọn làm chỗ hạ phàm tu luyện. Trên bề mặt bằng phẳng của Kim Xuyên đạo, phủ Linh Thọ là nơi có phong cảnh tươi đẹp nhất, có bầu không khí trong lành nhất, còn có hồ nước mỹ lệ nhất. Nghe nói mọi người ở tại nơi này, đều có tuổi thọ rất cao, cho nên mới có tên là phủ Linh Thọ. Hạ lưu con sông lớn nhất đông bộ của đế quốc Đường Xuyên chảy hiền hòa qua vùng nam bộ của phủ Linh Thọ, một nhánh sông nhỏ của sông Hán Giang tên gọi là Tiểu Hán Giang thì từ vùng phụ cận phủ Linh Thọ chảy xuôi vào Hán Giang tạo nên một hệ thống ao hồ chằng chịt chung quanh phủ Linh Thọ thoạt trông có trật tự như quân cờ được sắp xếp trên một bàn cờ, lại giống như những ngôi sao lấp lánh, tô điểm lên vùng đất xinh đẹp này. Hàng năm cứ vào tháng tư, tháng năm, đều là thời kỳ phủ Linh Thọ tươi đẹp nhất, khí hậu nhẹ nhàng khoan khoái, hoa tươi nở rộ mê người.
/769
|