Nghe nói từ thời tam hoàng ngũ đế bắt đầu, phủ Linh Thọ chính là hoa viên của Kim Xuyên đạo, là chỗ nghỉ mát mùa hè tốt nhất cho nhân dân Kim Xuyên đạo thậm chí là nhân dân cả nước Đường Xuyên, những hồ nước ngọt tinh khiết nơi đây đã thu hút vô số người đến đây ngắm mình trong làn nước trong veo, nước hồ trong veo tinh khiết đã tẩy rửa linh hồn của không biết bao nhiêu người, để cuộc sống của họ được thăng hoa. Về sau theo đà phát triển kinh tế vượt bậc của Kim Xuyên đạo. Ngành du lịch cũng phát triển nhảy vọt, rất nhiều gia đình địa chủ phú hộ giàu có đến từ vùng nam bộ Kim Xuyên đạo đều lựa chọn khu vực có phong cảnh nước non tươi đẹp nhất nơi này, để xây dựng nên những ngôi biệt thự xa hoa, tiện nghi làm nơi nghỉ dưỡng, lúc rảnh rỗi lại đưa gia đình lại đây du ngoạn, lưu lại những dấu ấn đẹp nhất.
Nhị hoàng tử điện hạ Đường Thước của đế quốc Đường Xuyên tiếp kiến sứ giả đặc biệt của quân Lam Vũ là Mã Khôn ở chỗ này. Là phó tư lệnh của hạm đội hải quân Nam Hải, đế quốc Đường Xuyên. Đường Thước chứng kiến toàn bộ quá trình đi tới diệt vong của hải quân đế quốc Đường Xuyên. Sau khi hải quân đế quốc Đường Xuyên bị diệt, hắn bèn suất lĩnh số lính hải quân còn sót lại định nổi dậy ở Đông Sơn, Kim Xuyên đạo, nhưng cuối cùng vẫn không thành công, ngược lại còn lãng phí nhiều vật tư, tài nguyên lẫn thời gian. Sau này đế quốc muốn áp dụng kế sách vườn không nhà trống biến Kim Xuyên đạo trở thành thành phố chết, Đường Thước cũng dời đến phủ Linh Thọ nơi có phong cảnh tú lệ, phụ trách thực hiện cụ thể kế hoạch vườn không nhà trống.
Đường Thước không công nhận Mã Khôn là nhân viên ngoại giao, bởi vì hắn chỉ là sứ giả ngoại giao được phái ra từ một phủ đô đốc. Bất luận là ở đại lục Y Vân, rất nhiều người đã xem phủ đề đốc Y Vân là một cơ cấu triều đình độc lập, nhưng trong mắt Đường Thước, phủ đô đốc Y Vân chỉ là cơ cấu hành chính địa phương lệ thuộc đế quốc Đường Xuyên. Về căn bản không có tư cách để ngồi cùng mâm, đứng cùng hàng với triều đình đế quốc, còn Dương Túc Phong chẳng qua cũng chỉ một con chó canh cổng cho triều đình đế quốc mà thôi, mặc dù con chó này thoạt nhìn rất uy mãnh, nhưng dù sao hắn mãi mãi chỉ là một con chó.
Mã Khôn vừa mới tới
đã bị Đường Thước làm khó dễ, căn bản là Đường Thước không có ý định gặp Mã Khôn. Thậm chí
còn phái một lão già hơn sáu mươi tuổi đến bắt chuyện với Mã Khôn, sắp xếp cho Mã Khôn trọ ở khách sạn bình dân nhất ở phủ Linh Thọ, trên nền khắp lối đi lại ở khách sạn đều la liệt cư dân Kim Xuyên đạo bị ép phải rời bỏ quê quán của mình, tiếng khóc rấm rứt của đàn bà, con gái cùng tiếng con nít khóc thét giữa đêm khuya, làm cho người ta căn bản không cách nào ngủ được.
Trên thực tế, cả phủ Linh Thọ đều chật ních người bị ép di cư, bọn họ dắt díu bầu đoàn thê tử, già trẻ gái trai lếch thếch nhau kéo tới nơi này. Còn lạ nước lạ cái, lại không có chỗ trú chân, không thể làm gì khác hơn là ngủ ở bên lề đường hoặc trên hè phố, nhìn hết sức thương tâm, thành phố xinh đẹp, yên tĩnh này thoạt nhìn đã hoàn toàn biến thành chỗ nương thân cho dân chạy nạn. Thường xuyên có người dân và cấm vệ quân trông coi phát sinh xung đột, sau đó cấm vệ quân quát nạt, dùng roi đánh, nên bạo loạn quy mô nhỏ thường xuyên phát sinh, chẳng khác nào đang ở trong ngày thế giới tận thế.
Mỗi lần bạo loạn phát sinh, luôn luôn có một vài gã đại hán mặc chế phục màu xanh biếc xuất hiện. Bọn họ tay cầm mộc côn hoặc roi da, hùng hùng hổ hổ kéo đến, sau đó nắm đầu mấy kẻ làm loạn đánh cho thừa sống thiếu chết, ngay cả con nít cũng không bỏ qua, mức độ hung hãn tàn bạo so với cấm vệ quân còn vượt xa. Lúc mới đến Mã Khôn còn tưởng chúng là xã hội đen ở phủ Linh Thọ, sau này mới biết được những gã đại hán ăn vận quần áo màu xanh biếc còn lộng hành hơn cấm vệ quân này, chính là những tên du côn mà nhị hoàng tử Đường Thước chuyên môn nuôi dưỡng, bọn chúng chính là nhóm vệ sĩ riêng của Đường Thước.
Nhưng Mã Khôn tựa hồ cũng chẳng thèm sốt ruột, Đường Thước không chịu tiếp kiến hắn, thì mỗi ngày hắn lại mon men ra nói chuyện phiếm với dân chạy nạn tại khách **** này, cái miệng của hắn bô lô ba la một hồi có thể thu được rất nhiều tin tức hữu dụng. những cư dân Kim Xuyên đạo bị ép phải di cư này, đều hận thấu xương Đường Thước và cấm vệ quân, chỉ vì khiếp sợ uy thế bọn họ, mới không dám đứng lên phản kháng, trong tận đáy lòng họ đều hy vọng quân Lam Vũ có thể nhanh chóng đến giải cứu cho bọn họ thoát khỏi nơi này.
"Mẹ cháu nói, quân Lam Vũ nhất định sẽ đến cứu chúng ta, Phong thống lĩnh sẽ tới cứu chúng ta..." Cô bé con nói chuyện với Mã Khôn mà nước mắt lưng tròng, mẹ của cô bé thì khóc như mưa như gió, dáng vẻ vô cùng đáng thương, ngay cả Mã Khôn vốn là kẻ lừa đảo tâm địa sắt đá như vậy cũng không nhịn được cảm giác xót xa, trong lòng muốn nói cho họ biết nhiều điều, nhưng lại cảm giác đây chưa phải lúc thích hợp để nói.
Mã Khôn không vội, nhưng gã tùy tùng bên cạnh hắn là Tiểu Quách lại bận túi bụi. Tiểu Quách cùng ba người cộng sự, ngày ngày hóa trang thành dân chạy nạn, lang thang trên các ngả đường trong phủ Linh Thọ, trong suốt hai ngày, thời gian ở tại khách sạn của hắn không tới ba tiếng đồng hồ. Mã Khôn không quen thân Tiểu Quách mấy nên về chi tiết cụ thể cũng không rõ ràng, bởi vì bọn Tiểu Quách đều từ đội hải quân lục chiến điều động đến tạm thời làm tùy tùng cho mình, bọn họ đều mang theo mang vũ khí, mỗi người bên hông đều giắt hai khẩu Bác Xác, những lúc không có người ngoài, đều có vẻ đằng đằng sát khí.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của đám người Tiểu Quách, Mã Khôn đã lập tức hiểu được, chuyến đàm phán này của mình, Dương Túc Phong đã sớm biết là không có kết quả, hơn nữa cũng đã sớm chuẩn bị giải quyết bằng vũ lực. Tiểu Quách đi theo mình đến đây, chính là muốn dò xét vị trí chuẩn xác của Đường Thước, sau đó tự nhiên sẽ có người hành động nhanh như chớp, một phát tóm gọn Đường Thước. Tiểu Quách hai ngày này đều bôn ba ở bên ngoài, nhất định là liên quan đến điều tra tình báo.
Vì vậy Mã Khôn càng tỏ ra không nóng vội.
Nhưng khi Mã Khôn không nóng vội, thì Đường Thước ngược lại trở nên có vẻ sốt ruột.
Dù sao chăng nữa, hắn cũng không biết Dương Túc Phong đang có chủ ý gì. Nếu Dương Túc Phong động binh, hắn còn cảm thấy khỏe hơn một chút, nhưng hết lần này tới lần khác Dương Túc Phong chỉ phái đến một gã gọi là nhân viên ngoại giao, hơn nữa nhìn ánh mắt của hắn, là biết ngay xuất thân là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp rồi, mỗi câu mỗi lời hắn nói đều không đáng tin. Nhưng mà. Nếu hắn tiếp tục tránh mặt không gặp thì cũng không phải là biện pháp, hắn cũng không muốn làm cho quan hệ giữa mình và Dương Túc Phong trở nên căng thẳng vượt quá giới hạn, Dương Túc Phong là kẻ không ra gì, một khi chọc giận hắn, nói trở mặt là trở mặt ngay, hoàn toàn không lo lắng hậu quả, đã có rất nhiều ví dụ rành rành ở đại lục Y Vân trước đây.
Tại đại lục Y Lan, không ai hiểu rõ về Dương Túc Phong, ít nhất thì Đường Thước cũng hiểu không nhiều lắm. Chưa người nào biết sau khi Dương Túc Phong đã tới Kim Xuyên đạo y sẽ có dạng đối sách gì để đối phó với triều đình đế quốc Đường Xuyên, có người đoán hắn sẽ miệng nói thế này nhưng sau lưng sẽ làm thế khác. Có người đoán hắn sẽ thẳng thừng soán ngôi đoạt vị, có người đoán hắn sẽ mượn tay Thập Tứ công chúa để âm mưu đoạt quyền, nhìn chung có rất nhiều khả năng xảy ra, nhưng dựa vào tính cách Dương Túc Phong, tuyệt đối sẽ không thúc thủ chịu trói. Hừm, vô luận như thế nào, trước tiên cứ thử tìm hiểu Dương Túc Phong rồi hãy nói.
Hai ngày sau, Đường Thước rốt cuộc cũng chịu tiếp kiến Mã Khôn, địa điểm hội đàm tại nha môn tri phủ của phủ Linh Thọ, hai người mở đầu câu chuyện bằng cách đàm luận những truyền thuyết xa xưa cùng cảnh sắc xinh đẹp tuyệt trần của phủ Linh Thọ. Sau đó lại bàn về thời tiết hôm nay, nhưng thủy chung không nói gì đến vấn đề chính, Mã Khôn nhẩn nha chậm rãi nói: "Nhị hoàng tử điện hạ nói không sai.Thời tiết trong lành mát mẻ cuối thu như hôm nay thật thích hợp để leo núi..."
Đường Thước nhíu mày, từ từ sa sầm mặt xuống, bây giờ mới là mùa hè, nhưng Mã Khôn lại nói tới khí trời cuối thu, hiển nhiên là do không chú tâm vào câu chuyện, thái độ lơ đãng khinh thường làm cho Đường Thước rất khó chịu, Dương Túc Phong cố ý tỏ vẻ không thèm để ý tới mình, thì Đường Thước hắn đương nhiên cũng sẽ không dễ dàng khuất phục. Vì vậy cũng giả vờ không để ý, tán gẫu về cảnh tuyết rơi trắng xóa ở phủ Linh Thọ lúc này, hai người hoàn toàn đang lãng phí nước miếng.
Song, Đường Thước không biết rằng, ở vùng ngoại ô phủ Linh Thọ, có người nhân lúc Mã Khôn cố ý trì hoãn thời gian đã lén lút đến. Bọn họ không phải ai khác, mà chính là các chiến sĩ đại đội số một thuộc tiểu đoàn số ba, binh đoàn số ba đội hải quân lục chiến quân Lam Vũ, suất lĩnh bọn họ im ắng lẻn vào trót lọt, chính là doanh trưởng quân đoàn số ba đội hải quân lục chiến tiếng tăm lừng lẫy Trương Vĩ, được xưng là cánh tay lực sĩ vô địch thiên hạ môn vật tay, không có đối thủ.
"Còn chưa có tín hiệu nữa à?" Hắn xòe rộng bàn tay ra sức vuốt mồ hôi đang đầm đìa trên trán, nhưng mồ hôi vẫn cuồn cuộn tuôn ra như suối, ngay cả chính hắn cũng không hiểu được, nước trong bình mang theo đã uống sạch từ lúc nào rồi, trong thân thể chính mình làm sao có thể còn toát ra nhiều hơi nước đến như vậy chứ.
Đại đội trưởng Lão Vương bên cạnh hắn lắc đầu, môi khô khốc như bờ ruộng nứt nẻ, bình nước của hắn cũng đã hoàn toàn cạn sạch. Bộ quân phục rằn ri của Trương Vĩ cùng Lão Vương đều đã ướt sũng, khắp người đều là mồ hôi, mặt trời mùa hè cũng quá ác độc, thiếu chút nữa là khiến bọn họ say nắng đến ngất xỉu. Từ lúc bọn họ ẩn nấp từ trên núi đi xuống quan sát, tại chân núi, có vài hồ nước trong xanh, trong gió nhẹ nhè thổi, mặt hồ gợn sóng trong veo, đưa hơi nước mát rượi, hắn chưa bao giờ cảm thấy hồ nước hấp dẫn mê người như vậy, nếu điều kiện cho phép, Trương Vĩ thật muốn hạ lệnh cho hơn hai trăm chiến sĩ hải quân lục chiến Lam Vũ đang khát cháy họng đều nhảy tõm xuống hồ nước, uống cạn nước hồ.
Đáng tiếc, trước khi nhiệm vụ hoàn thành, ra lệnh như vậy tuyệt đối khó có khả năng xảy ra, bọn họ phải nhẫn nại.
Bởi vì môi khô nứt, Lão Vương thanh âm khàn khàn nói: "Phủ Linh Thọ lớn như vậy, chúng ta vọt vào đi, lục soát một hồi, hơn phân nửa là có khả năng tìm ra con rùa rụt đầu kia. Bắt được con rùa rụt đầu kia rồi, chúng ta mau mau đi giải khát."
Trương Vĩ lắc đầu, liếm đôi môi khô khốc, chậm rãi nói: "Không thể mạo hiểm. Phong thống lĩnh đã giao phó, nhất định phải bắt cho được Đường Thước. Mời khách ăn cơm, thức ăn đều đã chuẩn bị xong rồi, nếu khách không tới, như vậy còn ý nghĩa gì nữa."
Lão Vương biện hộ: "Đường Thước không phải vẫn đang chui rúc trong phủ Linh Thọ sao? dựa vào tốc độ của chúng ta, hắn có thể chạy trốn à?"
Trương Vĩ vẫn kiên trì nói: "Chúng ta phải chờ tin của Tiểu Quách."
Lại năm phút đồng hồ nữa trôi qua, lính thông tin bắt đầu bận túi bụi, gõ lách cách bàn phím để nhận tin từ vô tuyến điện đài.
Sau một lát, lính thông tin đưa qua một bức thảo đồ, nói: "Tiểu Quách bọn họ phát tới tín hiệu, ừm, đây là thảo đồ vẽ lại dựa trên mô tả của hắn. Vị trí chấm đỏ chính là Đường Thước, đang ở bên trong nha môn tri phủ. Căn cứ tìm hiểu của bọn họ, phủ Linh Thọ có không tới hai ngàn cấm vệ quân, hơn nữa đại bộ phận hôm nay đều đã đến phủ Long An đánh cướp rồi, chỉ còn ước chừng tám trăm tên ở lại thủ thành. Mặt khác còn có một đội vệ sĩ ô hợp do Đường Thước chính mình tổ chức. Bọn họ đều là quân trang bị nhẹ, bất cứ lúc nào cũng có thể trốn chạy nhanh chóng, nếu quân đội Mã Toa tiến công nơi này, bọn họ lập tức sẽ chạy trốn."
Lão Vương khinh miệt nói: "Hắn cầm tinh con thỏ hay sao vậy?" Nguồn: http://truyenyy.com
Trương Vĩ thản nhiên nói: "Bọn họ đều bị quân đội Mã Toa đánh cho sợ mất vía rồi. Nhìn thấy kẻ địch đã muốn bỏ chạy."
Trương Vĩ đem bản đồ giao cho trung đội trưởng và tiểu đội trưởng, bọn họ đều cẩn thận xem kỹ, sau khi đã chắc chắn mọi người đều đã nhớ không nhầm, thì lúc này mới cẩn thận truyền lại, sau đó mọi người cúi đầu bàn bạc một chút những việc cần phải chú ý cùng cách thức xử lý khi có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, các trung đội trưởng tiểu đội trưởng đều nói không có vấn đề gì nữa.
Trương Vĩ vung tay lên, quyết đoán nói: "Hành động đi! Chúng ta mau giúp Phong thống lĩnh mời khách!"
Các chiến sĩ của quân Lam Vũ hải quân lục chiến đội từ trên sơn đạo một đường tiến tới. Xông đến cửa chính của phủ Linh Thọ. Bọn họ đầu đội cương khôi, thân mặc đồng phục, chân đi giàu lính, lưng mang ba lô hành quân, trong tay cầm súng trường và súng lục, rất nhanh nhằm phía cửa thành nam phía phủ Linh Thọ tiến tới. Quan binh Cấm Vệ quân đóng quân ở Phủ Linh Thọ vô cùng sửng sốt, bọn họ không nhận ra quân Lam Vũ, nhưng lại có chút ấn tượng, ấn tượng từ trên báo chí, nhưng lại chưa từng chính thức nhìn thấy quân Lam Vũ. Không khỏi kinh ngạc nhìn quân Lam Vũ rất nhanh đã từng bước tiến tới gần.
"Này! Các ngươi là kẻ nào? Đứng lại!" binh lính cấm vệ quân trông coi cửa thành theo bản năng quát lên.
"Chúng ta là quân Lam Vũ!" Có một dũng sĩ Lỗ Ni lớn tiếng quát trả.
Những tên quan binh cấm vệ quân đều có chút kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy phi thường hoài nghi.
Trong nháy mắt, các chiến sĩ quân Lam Vũ đã vọt tới cửa thành, cách cửa thành không tới năm mươi thước.
Lúc này, quan binh cấm vệ quân mới nhớ ra việc đầu tiên nên làm là đóng cửa thành. Vì vậy bọn họ kéo dây, cửa thành nặng nề chậm rãi hạ xuống.
Lão Vương lên đạn, tay đặt lên cò súng, hướng nòng lên trời bắn mấy phát chỉ thiên, lớn tiếng quát: "Chúng ta là quân Lam Vũ! Mau mở cửa thành ra!"
Tiếng súng làm rúng động cấm vệ quân phụ trách đóng cửa thành, bọn chúng không tự kìm hãm được ngừng tay lại. Cổng thành khép một nửa, thì đình chỉ.
Một vài chiến sĩ quân Lam Vũ lập tức xông lên phía trước, đã khống chế đại môn. Những cấm vệ quân phụ trách đóng cửa bị bọn họ hung dữ xô đẩy, không thể không rời khỏi vị trí cửa thành. Những chiến sĩ Lô Ni này vừa mới gia nhập vào lục quân quân Lam Vũ, tạm thời còn chưa biết cái gì gọi là lễ phép, bọn họ chỉ biết là dựa theo tác chiến huấn luyện khống chế tốt cửa thành, về phần cảm nhận của người khác thế nào, không phải là việc họ cần quan tâm.
Cấm vệ quân phụ trách chạy đến, nắm loan đao chỉ huy bên hông, kiên trì đến cùng nói: "Nơi này không phải nơi các ngươi có thể đến, các ngươi đến đây làm cái gì? Mời các ngươi lập tức thối lui! Nếu không. Chúng ta sẽ đối đãi với các ngươi như địch nhân!"
Trương Vĩ cầm khẩu súng Bác Xác, đi tới bên cạnh hắn, bắn một phát đạn, âm thanh rất vang dội, lạnh lùng nói: "Tránh ra!"
Cấm vệ quân kia rất sửng sốt, sắc mặt nhất thời đỏ lên.
Hắn còn chưa gặp qua người kiêu ngạo như vậy, cấm vệ quân phụ trách thủ vệ ở đây chính là cấm vệ quân phụ trách thủ vệ hoàng thành, bình thường đều là mắt cao quá trán, chưa từng gặp người nào ở trước mặt mình kiêu ngạo như vậy, Trương Vĩ lúc này ở trước mặt hắn lại tỏ ra khinh miệt như vậy, hắn nhất thời lửa giận bùng lên. Song, hắn rất hiểu chuyện, biết quân Lam Vũ không dễ chọc, muốn lập tức trở mặt, lại hạ không hạ được quyết tâm.
Trương Vĩ cũng không để hắn vào mắt, đi nhanh về phía trước, quan quân cấm vệ quân đó vội vàng xông lên cản lại, nhưng lại bị Trương Vĩ thuận tay đẩy, bị đẩy một cái liền lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, hắn miễn cưỡng mới đứng vững vàng, còn chưa kịp phản ứng lại thì Trương Vĩ đã đi tới, thuận thế dùng khuỷu tay mạnh mẽ húc tới, quan quân cấm vệ quân kia cuối cùng cũng nằm bất động trên mặt đất.
Quan binh cấm vệ quân còn lại vội vàng nâng vũ khí lên, nhìn quân Lam Vũ như hổ rình mồi.
Quân Lam Vũ và các chiến sĩ cũng đồng dạng nâng vũ khí, nòng súng đen ngòm chỉ vào cấm vệ quân thủ thành trên đầu.
Cấm vệ quân bị đánh ngã trên mặt đất giận giữ nói: "Lam Vũ quân các ngươi như thế nào lại dám hoành hành bá đạo như vậy?"
Trương Vĩ khinh miệt bước qua người hắn, cười lạnh nói: "Hoành hành bá đạo? Lão tử trước mặt quân đội Mã Toa cũng là bộ dạng này, có bản lãnh các ngươi cũng theo Quân đội Mã Toa hoành hành bá đạo đi! Ở trước mặt ta đùa giỡn, tiểu tử ngươi còn kém lắm!"
Cấm vệ quân kia nhất thời sắc mặt lúc trắng lúc xanh, á khẩu không trả lời được.
Trương Vĩ đã đâm trúng chỗ đau của bọn họ.
Đừng nhìn cấm vệ quân bình thường trước mặt người khác uy phong lẫm liệt, nhưng mà trên chiến trường, thành tích của bọn họ so với những quân đội khác cũng không khác bao nhiêu. Dưới sự suất lĩnh của thượng tướng cấm vệ quân Bạch Ngọc Lâu, cấm vệ quân của đế quốc Đường Xuyên cùng quân đội Mã Toa giao chiến đều là thắng ít bại nhiều, bị Quân đội Mã Toa một đường đánh thẳng từ Lạc Na đến Kinh đô Ni Lạc Thần. Những người bọn họ đều bị đánh tan tác trong các trận chiến, thậm chí ngay cả Kinh đô Ni Lạc thần cũng không còn cách nào trở về, không thể làm gì khác hơn là ở Kim Xuyên đạo bắt đầu một cuộc sống khác.
"Các ngươi dám miệt thị hoàng thượng..." Tìm không được bất cứ cái cớ gì để vớt vát chút thể diện, viên quan cấm vệ quân nọ không thể làm gì khác hơn là gầm rú như bị bệnh tâm thần.
"Ngươi đang nói đến hoàng thượng nào?" Trương Đại Oản cười lạnh.
Có tên cấm vệ quân cảm thấy tình thế không hay, vội vàng phất cờ đỏ chuẩn bị truyền đạt thông tin khẩn cấp.
Pằng!
Lão Vương thuận tay bắn một phát. Đem hồng kỳ phát lệnh của cấm vệ quân kia bắn gãy, tên lính kia bị tiếng súng hù dọa, từ trên thành lâu rớt xuống, đập bể một mảng thành tường ở dưới, nhất thời khung cảnh trở nên nháo nhiệt.
Tiếng súng vừa vang, quan binh cấm vệ quân không do dự nữa, bọn họ cũng lập tức nổ súng đánh trả. Bọn họ đều trang bị súng Minh Tư Khắc cũ, nếu dàn trận thì còn chút uy lực, nhưng nhân lực lại phân tán, chẳng còn tạo nên chút sức sát thương gì. Căn bản không tạo nên thương vong đáng kể. Tiếng súng Minh Tư Khắc rất vang, khói súng cũng rất nhiều, có điều chuyện này đối với hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ mà nói, tiếng súng này cùng tiếng súng pháo không sai biệt lắm.
Các chiến sĩ hải quân lục chiến Lam Vũ cũng nổ súng bắn trả, đạn bay mãnh liệt bao trùm thành phủ Linh Thọ. Những cấm vệ quân đang tụ tập ở trên thành nhất thời bị thành đổ sụp, có rất nhiều đạn bắn trúng vào những tảng đá trên tường thành, phát ra những tia lửa tung tóe chói mắt. những dũng sĩ Lỗ Ni vừa mới gia nhập đội hải quân lục chiến Lam Vũ trang bị cơ bản đều là súng Tiệp Khắc Thức Khinh Cơ hoặc là súng tự động, thậm chí còn có súng hỏa tiễn và bách kích pháo. Hỏa lực mãnh liệt nhất thời làm cho tất cả binh lính cấm vệ quân trợn mắt há hốc mồm , căn bản là không cách nào ý thức được đây là chuyện gì đang xảy ra.
Phủ Linh Thọ nhất thời bị nhấn chìm trong tiếng súng.
Dựa theo bố trí trước đó, Lão Vương dẫn đầu một đội binh lực cản ở phía sau.Tiếp tục áp chế bọn cấm vệ quân đang giữ cửa thành đồng thời khống chế cửa thành, Trương Vĩ thì suất lĩnh hai đội binh lực tiếp tục hướng về chỗ Đường Thước mà lao như điên. Nơi Đường Thước đang ở là nha môn tri phủ, cách cửa thành phía nam rất xa, phải chạy qua bảy, tám ngã đường.
Bọn họ chỉ có thời gian là hai phút.
Trong phủ Linh Thọ đâu đâu cũng chật kín người, hai bên đường đều là người. Tất cả cư dân bị ép tản cư khỏi khu vực ven bờ nam bộ đều tập trung hết ở chỗ này, rất nhiều người nằm vạ vật hai bên đường. Sau khi tiếng súng vang lên mãnh liệt, rất nhiều người dân chạy nạn còn tưởng rằng quân đội Mã Toa đang đánh tới, đều kinh hoàng bỏ chạy trối chết, khiến cho khung cảnh trên đường phố cực kỳ hỗn loạn, rất nhiều đứa trẻ bị lạc mẹ, đứng một chỗ khóc lóc kêu gào, thậm chí thấy mưa bom bão đạn của quân Lam Vũ trước mặt cũng không có ý thức tránh né.
/769
|