Đồng thời, Dương Túc Phong đánh điện, lệnh cho Mã Khôn đến trước phủ Tán Hoàng, tiếp xúc với những nhân viên hải quân đế quốc này, giới thiệu cho bọn họ tình hình sơ bộ của quân Lam Vũ cũng như hy vọng hợp tác, phó tư lệnh hải quân Lam Vũ là Vũ Phi Phàm đang đến, sau khi hắn đến sẽ tự mình làm công tác giáo dục tư tưởng cho những nhân viên hải quân đế quốc này, tranh thủ khả năng có thể để đưa hầu hết nhân viên biên chế vào quân Lam Vũ. Trước khi Vũ Phi Phàm tới, thiếu tướng hải quân Tô Chẩm Thư nhận một nhiệm vụ, đó là nghĩ ra biện pháp để chia tổ cho những nhân viên hải quân đế quốc này dựa theo trình độ văn hóa khác nhau, phương tiện chính trị công nhân việc chức của quân Lam Vũ xem như tan rã.
Nghĩ đến trước cái biệt danh là nghịch tặc Dương Túc Phong còn có ít nhất hơn mấy chục tính từ để bổ nghĩa, chẳng hạn như lưu manh, ác ma, dâm tặc phạm tội cưỡng gian, Dương Túc Phong ngẫm nghĩ một hồi rồi bật cười chua chát, mình đi tới thế giới này, có lẽ công lao lớn nhất chính là giúp cho báo chí đế quốc Đường Xuyên bán chạy hơn, nếu không bọn họ không cách nào xuất bản được số báo với nội dung nhiều như vậy, chỉ cần nhắc tới tên mình,thì phía trước ít nhất cần phải có năm mươi tính từ đi theo bổ nghĩa, một bài báo nếu như nhắc tới tên mình mười lần, đã là năm trăm chữ rồi.
"Thư gửi Vũ Văn Phân Phương đã viết xong chưa?" Dương Túc Phong đột nhiên hỏi.
"Lão Vân đang viết." Khắc Lao Tắc Duy Tư trả lời.
"Đừng có viết mềm mỏng quá, ngươi cứ bảo cô ta, nếu nàng giết một người dân Kim Xuyên đạo, ta sẽ giết mười người dân Mã Toa của nàng, viết chừng ba mươi chữ là đủ rồi! A? Ngươi viết nhiều như vậy, tưởng là viết thư tình hay sao chứ?" Dương Túc Phong kinh ngạc nói. Lá thư mà Vân Thiên Tầm đưa cho hắn, dài độ hơn hai ngàn chữ, hơn nữa mở đầu còn ghi "Kính gửi nguyên soái Vũ Văn Phân Phương cao quý mỹ lệ", phía dưới còn có rất nhiều lời ân cần thăm hỏi, thậm chí còn có cái gì "đức cao vọng trọng"… rõ là nói nhảm, viết nhăng viết cuội hết mười trang giấy.
Vân Thiên Tầm hết sức hài lòng đối với tác phẩm của mình, thúc xe lăn đi tới trước mặt Dương Túc Phong, nghiêm trang nói: "Tiên lễ hậu binh, đây là quy tắc chiến tranh cơ bản, chúng ta là người văn minh càng phải làm như thế mới phải, đương nhiên về chuyện đánh nhau ở phủ Bảo Ứng là không tính, cứ coi như là chuyện ngoài ý muốn. Ngươi hiện tại là ngôi sao đang tỏa sáng, là niềm hy vọng của tương lai đế quốc Đường Xuyên, ngươi phải thể hiện phong độ của mình, làm cho nàng cảm giác được ngươi chính là một quân tử nho nhã..."
"Ngươi đi mà làm quân tử!" Dương Túc Phong tức giận nói. Không biết vì sao, đại khái là đã xem cuốn tiểu thuyết võ hiệp Tiếu ngạo giang hồ của Kim Dung nhiều lần, nghe đến hai tiếng quân tử đã không thích rồi, hơn nữa ở một tầng nghĩa nào đó, thì quân tử chính là từ đại biểu cho kẻ thua thiệt, ở trong cái thế giới loạn lạc này. Quân tử luôn luôn là kẻ chết sớm nhất.
"Ngươi đương nhiên không phải là quân tử, nhưng nếu Vũ Văn Phân Phương xem ngươi như quân tử, thì phần thắng của ngươi đã nhiều hơn đến vài phần." Vân Thiên Tầm hết lời giải thích, nhưng rất không may, hắn nhìn rõ mồn một Dương Túc Phong cầm lá thư mà hắn cho rằng xứng đáng là một thiên cổ kỳ văn, rung động lòng người, vứt đánh xoẹt xuống mặt bàn.
Dương Túc Phong muốn tự tay chấp bút.
"Đi đi đi! Để ta tự viết!" Dương Túc Phong quả nhiên cầm lấy giấy bút, hí hoáy ngoáy bút lia lịa một hồi, viết thành lá thư gửi cho Vũ Văn Phân Phương.
Lần này ngay cả Khắc Lao Tắc Duy Tư đều cảm thấy có chút quá đáng.
Dương Túc Phong viết là: "Vũ Văn Phân Phương, tất cả người dân Kim Xuyên đạo là của ta, nếu ngươi giết một người trong số bọn họ, ta sẽ giết mười người Mã Toa các ngươi. Ngươi cứ liệu mà tính."
Vân Thiên Tầm cười khổ nói: "Phong thống lĩnh của ta, đại đô đốc đại nhân của ta ơi, ngươi viết như vậy, không dồn Vũ Văn Phân Phương vào bước đường cùng mới là lạ, cho dù nàng không muốn giết người. Thì cũng phải ra tay giết mấy người bên phe ta cho ngươi biết mặt, để chứng tỏ cho ngươi biết là nàng ta không dễ bị ngươi uy hiếp..."
Khắc Lao Tắc Duy Tư cũng cẩn thận nói: "Lời lẽ cũng nên mềm mỏng một chút, dù sao chúng ta cũng không phải bọn xã hội đen..."
Dương Túc Phong bỏ ngoài tai mọi ý kiến, đĩnh đạc nói: "Được rồi, cứ như vậy đi! Tính cách của ta chính là như vậy đấy, nếu Vũ Văn Phân Phương cảm thấy ta đang khiêu khích nàng. Thì nàng cứ phóng ngựa lại đây! Tư Khỉ, đến đây, đem cái này bỏ vào bì thư ngoại giao của quân Lam Vũ dán kín lại. Sau đó phái người đưa cho Vũ Văn Phân Phương!"
Tiết Tư Khỉ cầm lấy, nhìn qua một chút, cũng là nhíu mày, rón rén nói: "Có cần phải viết nắn nót lại một chút không? Cái chữ này sao mà đọc được a?"
Dương Túc Phong vò đầu bứt tai ngắm nghía lại nét chữ của mình, quả thực rất nguệch ngoạc, trừ hắn ra, người khác chắc chắn không dễ gì đọc được, nhưng cũng chẳng sao, cứ cho là Vũ Văn Phân Phương đọc không ta. Thì bên cạnh nàng thiếu gì tham mưu, nghiên cứu một hồi thế nào chẳng ta, bởi vậy khoát tay nói: "Không cần, đi đi."
Tiết Tư Khỉ xoay người đi.
Khắc Lao Tắc Duy Tư cùng Vân Thiên Tầm bốn mắt nhìn nhau, sau đó đều tự thở dài.
Thư này mà tới tay Vũ Văn Phân Phương, thì Vũ Văn Phân Phương không nổi giận lôi đình, đại khai sát giới mới là lạ.
Chỉ cần là người bình thường thôi, đều chịu không được bị uy hiếp trắng trợn như vậy, huống gì là Vũ Văn Phân Phương?
Đan Nhã Huyến tiến vào báo cáo, nói sứ giả của Long gia phái đến đã tới rồi, chính là người vẫn thường gặp - Long Ngâm.
Vân Thiên Tầm có chút gật đầu nói: "Xem ra Long gia vẫn rất chiếu cố chúng ta a!"
Khắc Lao Tắc Duy Tư cũng gật đầu nói: "Người duy nhất trên đại lục Y Lan có cảm tình với chúng ta, đại khái cũng chỉ có bọn họ."
Dương Túc Phong vẫn dùng phòng tiếp khách để gặp Long Ngâm.
Phòng tiếp khách sau khi đã sửa sang lại cuối cùng cũng đỡ hơn nhiều so với trước lúc Đường Hạc tới, đổi lại bằng ghế sa *** cùng bàn gỗ lim, thoạt nhìn đã có chút không khí sang trọng của Kim Xuyên đạo, tuy nhiên bốn vách tường đều trụi lủi, lại thêm thảm trải sàn không cách nào làm sạch sẽ hết bụi được khiến cho người ta không thoải mái cho lắm, hơn nữa mùi ẩm mốc khó chịu cũng không cách nào tiêu trừ hết được.
Long Ngâm đã là khách quen của quân Lam Vũ, nhiều lần thay mặt Long gia cùng Dương Túc Phong bàn bạc công chuyện, gặp mặt cũng không chút khách sáo, tùy tiện chào hỏi vài ba câu là ngồi an vị lên ghế, Ngả Toa Lệ Nặc bước đến pha trà, Long Ngâm xua xua tay bảo thôi, hắn thoạt nhìn thật sự có rất nhiều chuyện cần nói.
Long Ngâm đi thẳng vào vấn đề: "Dương đô đốc, ta đến là muốn bàn chuyện làm ăn với ngài."
Dương Túc Phong trong lòng đã biết trước, thần sắc bất động, thản nhiên nói: "Vậy à? Không biết Long gia muốn cùng chúng ta bàn chuyện làm ăn gì vậy?"
Long Ngâm nhấp nháy hai mắt, làm bộ lơ đãng nói: "Gia tộc Phong Hỏa Vân Long chúng ta, năm ngoái trồng hoa màu được mùa bội thu, lương thực chất đống không có kho chứa, cho nên chúng ta muốn bán bớt một ít lương thực, không biết quân Lam Vũ các ngài có muốn mua hay không?"
Dương Túc Phong hai mắt sáng ngời, lập tức gật đầu.
Long Ngâm cũng mỉm cười, đều có một cảm giác chỉ có thể ngầm hiểu mà không sao diễn đạt được bằng lời.
Bất luận Long gia đã suy nghĩ ra sao, nhưng rất hiển nhiên, Long gia quyết tâm muốn phụ một tay với quân Lam Vũ. Đế quốc Đường Xuyên tại Kim Xuyên đạo thực hiện sách lược vườn không nhà trống, cố gắng ép cho quân Lam Vũ phải một lần nữa quay trở về biển rộng, hoặc là làm cho quân Lam Vũ cùng quân đội Mã Toa phải đồng quy vu tận, điều này đối với Long gia của Anh Xuyên đạo mà nói, đương nhiên không phải là chuyện tốt, nếu không có sự giúp đỡ từ quân Lam Vũ, quân Long gia phải đơn độc kháng cự trước sự tiến công của quân đội Mã Toa, điều này sẽ rất khó khăn.
Cho nên, ngay lúc quân Lam Vũ cần lương thực nhất, Long gia ngay lập tức chủ động đưa tới.
Dương Túc Phong mỉm cười nói: "Chúng ta đương nhiên muốn mua, các hạ có bao nhiêu. Chúng ta mua bấy nhiêu. Cám ơn các hạ đã quan tâm, chúng ta sẽ trả bằng một trăm hai mươi phần trăm theo giá thị trường, thậm chí có thể cao hơn một chút cũng được."
Long Ngâm khách khí nói: "Không cần, không cần đâu, số lương thực này không nhiều lắm, giá trị cũng không lớn. Chúng ta chỉ muốn làm bạn của Dương đô đốc mà thôi, đây là số lượng danh sách lương thực, đương nhiên, chúng ta cũng muốn cùng quân Lam Vũ làm ăn lâu dài, cho nên có thêm một phần coi như là chút quà mọn."
Dương Túc Phong cảm động nhận lấy, cẩn thận đọc qua, số lượng lương thực cũng không phải là lớn, nhưng hẳn là đủ để thỏa mãn nhu cầu của cư dân Kim Xuyên đạo trong vòng hai tháng, tiếp theo lương thực là một số quân nhu phẩm. Bao gồm cỏ khô cho chiến mã, lều vải…, số lượng cũng không nhiều, nhưng đối với đội hải quân lục chiến Lam Vũ chỉ có năm nghìn người, thì cũng đã đủ rồi. Có thể nhận thấy, lúc Long gia tặng quà cũng đã suy nghĩ rất kỹ, đây đều là những nhu yếu phẩm mà quân Lam Vũ cần kíp nhất. Có số quà tặng này của Long gia, quân Lam Vũ quả thật chỉ cần mang theo súng ống đạn dược là có thể lên bờ sinh sống rồi.
Dương Túc Phong trân trọng gật đầu: "Cám ơn ý tốt của Long gia, chúng ta sẽ ghi nhớ điều này."
Những lời này không phải chỉ đơn thuần là lời khách sáo.
Long gia lúc này chủ động cung cấp lương thực cho quân Lam Vũ. Quả thực đã giải quyết một khó khăn rất lớn cho quân Lam Vũ. Mặc dù Đường Thước đã bị tóm, có thể từ hắn gom góp được không ít thứ, nhưng Kim Xuyên đạo ngưng hoạt động sản xuất đã hơn một tháng. Rất nhiều vật tư kì thật cũng đã xài hết không còn bao nhiêu, nhất là lương thực dự trữ. Căn cứ theo điều tra của Lưu Tuân Chương, lương thực dự trữ của Kim Xuyên đạo trước mắt nhiều nhất là dùng đủ cho mười ngày tám ngày, bởi vì Kim Xuyên đạo cũng không sản xuất lương thực, tất cả lương thực cơ bản đều là mua về, một khi bị cắt đứt nguồn cung ứng lương thực, Kim Xuyên đạo cũng lâm vào khốn cảnh.
Long Ngâm muốn nói gì đó nhưng lại thôi, tựa hồ có chút khó nói.
Dương Túc Phong biết ngay trò hay tới rồi, Long gia đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ tặng cho mình một món quà hậu hĩnh như vậy. Đương nhiên còn có yêu cầu ở phía sau, nhưng còn phải chờ xem Long gia có dám hùng hồn mở miệng hay không. Dương Túc Phong khuyến khích: "Long Ngâm, ngươi nói đi, có điều kiện gì? Ngươi còn ngại ngần gì nữa, không tiện nói ra à!"
Long Ngâm có chút cười khổ mà nói: "Cũng không có gì khó nói, ta chỉ đang tìm cách dùng từ cho rõ ràng mà thôi. Nói thế này đi, chúng ta cũng biết, Dương đô đốc đối với Hương Xuyên đạo có thể sẽ có chút hứng thú, để tránh hiểu lầm xảy ra, chúng ta thương lượng trước, trước mắt mặc dù Hương Xuyên đạo bị nắm giữ trong tay chúng ta, song chúng ta nguyện ý cùng Dương đô đốc chia sẻ, Dương đô đốc cũng có thể an bài nhân viên đến Hương Xuyên đạo, cùng chúng ta quản lý, nhất là trên phương diện vận chuyển vật tư."
Dương Túc Phong có chút gật đầu.
Người của Long gia quả thật tinh mắt, thấy được đích xác điều quân Lam Vũ muốn, quân Lam Vũ quả thực muốn dùng Hương Xuyên đạo làm con đường vận chuyển vật tư dự bị. Vốn, Dương Túc Phong còn đang lo lắng làm sao để cùng Long gia giao thiệp, thậm chí còn đang tìm cái cớ khơi mào song phương tranh chấp, sau đó sẽ phái đội hải quân lục chiến tới dùng vũ lực khống chế Hương Xuyên đạo, không nghĩ rằng Long gia thật thức thời đã nhượng bộ ra tay tương trợ, làm cho người ta phải cảm thấy xấu hổ bởi bụng dạ xấu xa của mình.
Dương Túc Phong chậm rãi nói: "Long Ngâm, ngươi nói thật đi, rốt cục muốn đạt được điều kiện gì từ chỗ chúng ta?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Long Ngâm nói vòng vo, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Kì thật cũng không có gì, chỉ là muốn cùng Dương đô đốc kết giao bằng hữu, Long gia chúng ta cùng dương đô đốc giống nhau, đều là lãnh chúa đế quốc, chúng ta nguyện ý dưới lá cờ đế quốc nỗ lực đánh bại quân đội Mã Toa."
Dương Túc Phong ánh mắt chậm rãi cụp xuống, sắc bén nhìn thẳng vào mắt Long Ngâm, chậm rãi nói: "Các ngươi sợ chúng ta tiến công các ngươi?"
Long Ngâm sắc mặt rốt cuộc có chút xấu hổ, muốn che giấu, nhưng cuối cùng lại cảm thấy không cần che giấu.
Long gia quả thực đã vì vậy mà lo lắng không yên.
Long gia cách địa khu Mỹ Ni Tư rất gần, đối với tình hình cụ thể của địa khu Mỹ Ni Tư họ đều hiểu rất rõ, bọn họ cũng là kẻ sớm nhất chú ý đến quân Lam Vũ, chú ý đến thế lực của Dương Túc Phong, đối với tình hình của quân Lam Vũ cùng Dương Túc Phong vô cùng hiểu rõ. Quân Lam Vũ liên tiếp thắng lợi tại địa khu Mỹ Ni Tư, đánh bại một loạt đối thủ cường hãn, quả thực làm cho Long gia cảm thấy bị chấn động vô cùng mạnh, về sau quân Lam Vũ lại khống chế được biển Linh Đình, đồng thời có hai hạm đội hải quân tiến vào chiếm đóng, thì bọn họ càng thêm hiểu rõ về quân Lam Vũ.
Long gia càng hiểu rõ quân Lam Vũ, thì phía Long gia từ trên xuống dưới càng thêm bất an và cảm giác sợ hãi lại càng mãnh liệt. Lực chiến đấu của quân Lam Vũ tại địa khu Mỹ Ni Tư đã được thể hiện đầy đủ, đã sớm làm cho Long gia cảm giác được địa vị của mình ở chỗ này đã trở nên rất nguy hiểm, bọn họ lo lắng mình sẽ trở thành vật hi sinh để quân Lam Vũ làm bàn đạp quay về tàn sát đại lục Y Lan, sau này A Ba Đốn thuộc hải quân lục chiến quân Lam Vũ lại mượn đường Anh Xuyên đạo để bảo vệ Thập Tứ công chúa đến Mỹ Ni Tư, Long gia càng cảm thấy bất an mãnh liệt, sợ hải quân lục chiến quân Lam Vũ sẽ lấy cớ mượn đường rồi giở trò.
Sau này, A Ba Đốn thuộc hải quân lục chiến Lam Vũ nảy sinh kịch chiến với quân đội Mã Toa ở phủ Bảo Ứng, tất cả nhân vật cấp cao của quân Long gia đều hết sức chú ý tình hình chiến sự của trận này, muốn thông qua cuộc chiến đấu thực sự trước mắt để hiểu rõ lực chiến đấu của quân Lam Vũ, kết quả hải quân lục chiến quân Lam Vũ đã thành công trong việc đánh bại quân đội Mã Toa đông hơn mình đến bốn mươi lần, lập nên một kỷ lục quân sự mới, Long gia trên dưới rốt cuộc hoàn toàn rúng động. Mặc dù gia chủ Long gia là Long Cửu Trọng đã hạ lệnh phong tỏa tin tức, nhưng rất nhiều cư dân Anh Xuyên đạo vẫn biết được lực chiến đấu mạnh mẽ của quân Lam Vũ.
Dương Túc Phong ánh mắt thâm trầm dừng ở Long Ngâm, chậm rãi gật đầu nói: "Long Ngâm, các ngươi cung cấp lương thực quả thực đã giải quyết một khó khăn rất lớn giùm ta, ta cũng sẽ không dối trá ngươi làm gì. Ta có thể hứa, trước khi đánh bại nước Mã Toa, ta sẽ không động thủ với Long gia các ngươi. Nếu quân Lam Vũ chúng ta cùng Long gia các ngươi có cái gì xung đột, ta cũng sẽ ưu tiên suy nghĩ đến phương thức đàm phán hòa bình."
Long Ngâm nhất thời thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói vẻ chờ mong: "Cám ơn, chúng ta cũng sẽ cùng ngươi hợp tác vui vẻ"
Dương Túc Phong thành khẩn nói: "Tốt, hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."
Long Ngâm trầm mặc chỉ chốc lát, lần nữa muốn nói nhưng lại thôi, thần sắc có vẻ càng thêm cổ quái.
Dương Túc Phong cau mày, chậm rãi nói: "Long Ngâm, có gì thì ngươi cứ trực tiếp nói ra đừng ngại. Ngươi cùng ta còn có cái gì để mà kiêng kị nữa chứ? Lúc đầu ta đến Mỹ Ni Tư, dọc theo đường đi cũng là có ngươi đưa đi, mà ngay cả những chuyện có liên quan đến giang sơn tuyệt sắc bảng, đều là ngươi nói cho ta biết, về sau ngươi cũng nhiều lần tới thăm ta. Cùng ta bàn bạc công chuyện. Chúng ta mặc dù không thể nói là bạn thâm giao, nhưng ngươi đối với ta ít nhất cũng có vài phần hiểu rõ, không cần ấp a ấp úng như thế ? Rốt cục là có chuyện khó khăn gì. Ngươi đừng ngại nói thẳng ra a!"
Long Ngâm vẫn rất do dự, ánh mắt cổ quái, thử dò xét nói: "Ta có chút lời, muốn lấy thân phận cá nhân hỏi hơi riêng tư một chút..."
Dương Túc Phong gật đầu nói: "Ừm, nếu là thân phận cá nhân thì lại càng tiện, ngươi cứ can đảm nói ra đi."
Long Ngâm cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng mới ấp a ấp úng nói: " Long gia chúng ta... Có... Có thể trở thành như Cách Lai Mỹ hay không?"
Dương Túc Phong có chút ngạc nhiên.
Long gia sao lại lo lắng đến chuyện xa xôi như vậy?
Cách Lai Mỹ là một đặc khu hành chính, một khu vực hành chính độc lập có quyền lực rất lớn.
Đặc khu hành chính Cách Lai Mỹ mặc dù chấp hành pháp điển quân Lam Vũ, phổ biến các chính sách của quân Lam Vũ, nhưng căn cứ vào hiệp ước được ký kết lúc đầu giữa chính phủ lâm thời của Cách Lai Mỹ và Dương Túc Phong. Chính phủ lâm thời của Cách Lai Mỹ có quyền tự chủ rất lớn, ngoại trừ hai phương diện ngoại giao và quốc phòng ra, những chuyện khác cơ bản cũng có thể tự chính mình giải quyết, bao gồm quyền hành pháp và quyền lập pháp…, mà ngay cả tài chính của Cách Lai Mỹ, cũng không có hình thức thể hiện bằng thu thuế và nộp thuế, mà là lấy hình thức chính phủ quyên tặng giao cho ủy ban tài chính và thu thuế của phủ đại đô đốc Y Vân.
Dương Túc Phong giao cho Cách Lai Mỹ quyền lực khá lớn, thậm chí còn duy trì sự tồn tại của nữ vương, đồng thời cũng duy trì quyền lực cũng như địa vị đặc thù của tầng lớp công tước, nếu như Long gia muốn giống như Cách Lai Mỹ, như vậy quân Lam Vũ cũng phải giao cho Long gia quyền lực tương đối lớn. Song cho dù như thế, điều này đối với Long gia mà nói, cũng là một thay đổi rất lớn, quyền lực cùng địa vị đều sẽ bị suy yếu rất trầm trọng, bởi vì tất cả lực lượng võ trang của Long gia phải hoàn toàn bị giải tán, nó cũng sẽ làm cho một thế lực không bao giờ còn tồn tại trên thế giới này nữa.
Dương Túc Phong chậm rãi nói: "Các ngươi hiện tại làm lãnh chúa không phải là tốt hơn hay sao? Tại sao còn hỏi như thế nữa?"
Long Ngâm rốt cuộc cũng xin một cốc trà, uống cạn một hơi, lại trầm mặc một chốc, mới cố lấy dũng khí nói: "Dương Túc Phong, như ngươi mới nói vừa rồi, chúng ta mặc dù không tính là bằng hữu, nhưng chúng ta dù sao cũng đã có giao tình hơn một tháng nay. Ta không nói gạt ngươi, đây là ý kiến cá nhân ta, các bậc tiền bối trong gia tộc bọn ta tuyệt đối không hề nghĩ đến. Nhưng ta cùng mấy huynh đệ đều cảm thấy, đại lục Y Lan sau này khẳng định là thiên hạ của Dương Túc Phong ngươi, cho dù ngươi không làm được quốc vương Y Lan, thì cũng có thể làm vua đế quốc Đường Xuyên, đến lúc đó, Long gia chúng ta khó có khả năng vẫn được duy trì hiện trạng, cho nên... cho nên..."
Dương Túc Phong thản nhiên vừa cười vừa nói: "Cho nên ngươi dùng kế mưa dầm thấm đất, sớm đánh tiếng với ta?"
Long Ngâm có chút bất đắc dĩ nói: "Cũng không hẳn chỉ là đánh tiếng, kì thật là muốn bàn bạc cặn kẽ với ngươi, ta luôn cảm thấy, Long gia chúng ta nếu trực tiếp đánh nhau với ngươi, chúng ta khẳng định đánh không lại ngươi, chỉ có cam chịu diệt vong. Kì thật cho dù đánh bại ngươi, thì cũng không có cái gì hay, chi bằng chúng ta cùng ngươi hợp tác, có lẽ cuộc sống sau này sẽ dễ chịu hơn một chút. Quân Lam Vũ các ngươi có vũ khí đạn dược, chúng ta có nhân lực và lương thực dự trữ... Ngươi cũng đừng lấy làm lạ, Long gia chúng ta trước kia quả thực cũng muốn đấu tranh giành độc lập, cho nên trữ lương thực cho bốn mươi năm... Đương nhiên, các tiền bối nhà chúng ta sẽ không nghĩ như vậy. Ta... Long gia chúng ta mặc dù không thể so bì với quân Lam Vũ các ngươi, nhưng cũng có chút ít thực lực, nói không chừng cũng có thể giúp các ngươi một chút việc mọn..."
Dương Túc Phong chậm rãi suy tư chỉ trong chốc lát, có điểm tiếc nuối nói: "Đây quả thật là một đề nghị hấp dẫn, ta cũng hy vọng chúng ta có thể hợp tác. Nhưng mà, nếu như các vị thủ lĩnh bên phía ngươi không đồng ý, thì ngươi có thể làm gì được đây?"
Long Ngâm tựa hồ cũng hiểu được kỳ vọng của mình hơi cao, quá khó, suy nghĩ một chút, cuối cùng mới chậm rãi nói: "Ta sẽ tận lực thuyết phục bọn họ, đương nhiên, đây không phải chuyện dễ dàng. Ngươi cũng biết, bá phụ ta chính là đệ nhất dũng tướng trong số những thuộc hạ của Nhạc Thần Châu, rất ít khi phục ai, có một số việc hắn có lẽ nên trải nghiệm thêm, mới biết được kết quả..."
Dương Túc Phong nheo mắt, thản nhiên nói nhưng ý tứ rất sâu xa: "Ýcủa ngươi là quân Lam Vũ chúng ta có khả năng phải giao chiến một, hai trận với Long gia các ngươi ư?"
Long Ngâm nhất thời sắc mặt trắng bệch, vội vàng liên hồi nói: "Khụ, khụ, khụ... Cái này... xin hạ thủ lưu tình, xin hạ thủ lưu tình, giơ cao đánh khẽ, giơ cao đánh khẽ..."
Dương Túc Phong thận trọng gật đầu, nghiêm mặt nói: "Long Ngâm, ta hiểu được ý của ngươi rồi, chúng ta sẽ giữ đúng chừng mực. Bất luận như thế nào, ngươi hôm nay có dũng khí nói hết với ta, thì coi như đã là bằng hữu của ta, ta cũng rất chờ mong được cùng các ngươi hợp tác. Tối nay ta mời ngươi uống vài ly? Ngươi rất giống Đường Hạc, đều uống rất khá, ta không thể bạc đãi ngươi."
Long Ngâm con mắt lấm lét không dám nhìn thẳng Dương Túc Phong, ánh mắt có chút cổ quái, thấp giọng nói: "Chỉ có hai người chúng ta thôi sao?"
Dương Túc Phong khẽ mỉm cười nói: "Còn có nữ vương Tinh Tuyệt của nước Lâu Lan, hài lòng chứ. Ta xem ngươi lúc bước vào cứ hết nhìn đông tới nhìn tây, ngẩn ngẩn ngơ ngơ là biết ngươi muốn nhìn mỹ nữ rồi, có điều những mỹ nhân có tên trong bảng vàng giang sơn tuyệt sắc đang có bên cạnh ta lúc này, chỉ có một người thôi, những người khác, phải chờ lần sau thôi."
Long Ngâm nhất thời vui mừng khôn xiết, mừng rỡ nói: "Một là đủ vui rồi, một là đủ vui rồi, có thể được tận mắt nhìn thấy sắc đẹp của nữ vương Tinh Tuyệt, cũng là phúc ba đời rồi, phúc ba đời nhà ta..."
Dương Túc Phong mỉm cười, ánh mắt tràn ngập tự đắc, đột nhiên nghe được tiếng Y Địch Liễu Lâm Na ngoài cửa sổ kêu lên: "Dương Túc Phong, các ngươi đang nói gì ta thế?"
Long Ngâm vội vàng quay đầu lại, hai mắt cũng mớn lớn không chớp.
Dương Túc Phong vừa cười vừa nói giả lả: "Không có a, ta nói ta rất ngưỡng mộ nàng... Ai ya!"
Một cái bao tay dùng để đeo khi tập đấm bốc bay vèo, nện thẳng vào mặt Dương Túc Phong, nguyên là Y Địch Liễu Lâm Na còn có một niềm đam mê nghiệp dư, đó chính là luyện tập đấm bốc, vừa vặn luyện tập xong nên đi ngang qua phòng tiếp khách. Bao tay đấm bốc mặc dù không nặng lắm, nhưng do vị nữ vương nước Lâu Lan này có sức lực hơn người, không cẩn thận nên ném ngay vào giữa sống mũi của Dương Túc Phong, thiếu điều muốn chảy máu mũi.
Long Ngâm không khỏi ngạc nhiên, ánh mắt càng trợn trừng không thể chuyển động.
Đây chính là nữ vương Tinh Tuyệt của nước Lâu Lan, mỹ nhân đứng đầu trên giang sơn tuyệt sắc bảng đó ư?
/769
|