Kim Xuyên đạo, núi Kê Công.
Nếu như lúc này người dân Kim Xuyên đạo lại gần núi Kê Công, chắc chắn họ sẽ ngỡ ngàng nhận ra dáng vẻ núi Kê Công đã hoàn toàn vượt xa trí tưởng tượng của bọn họ, rất khác so với dáng vẻ trước đây. Núi Kê Công đã không còn là một ngọn núi bình thường nữa, mà là một trọng điểm được trang bị cơ giới đến tận răng. Mặc dù không có đập, không có bùn đất, không có đất sét nên không cách nào xây được lô cốt hay là công sự, nhưng các chiến sĩ hải quân lục chiến Lam Vũ cần cù chất phác dưới sự trợ giúp của thuốc nổ, đã làm nên tất cả, đào được rất nhiều địa đạo và công sự che chắn cá nhân, đào được rất nhiều đường hầm, còn lợi dụng những hang động lớn có sẵn để cải tạo thành các kho hàng, dùng để chứa lương thực, nước dự trữ cùng đạn dược.
Chung quanh núi Kê Công cơ bản đều là đá sỏi, thực vật rất ít, chỉ có phía sau có một dòng suối nhỏ xíu, trở thành nguồn sống của các chiến sĩ Lam Vũ, dưới tình huống bình thường, nguồn nước vẫn có thể thỏa mãn nhu cầu sử dụng, nếu như chỉ dùng để giải khát thôi. Nhưng một khi đánh nhau rồi, rốt cục có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn hay không, thì không ai dám chắc, cho nên Hứa Lộ hạ lệnh các chiến sĩ ngoại trừ dự trữ lương thực đạn dược ra còn cần phải dự trữ nước uống, để đề phòng tình huống xấu nhất xảy ra.
Hứa Lộ đương nhiên trở thành tổng chỉ huy chiến tuyến núi Kê Công, trải qua ba ngày hứng chịu áp lực cực lớn. Trong thời gian ba ngày này, hắn cơ bản không hề chợp mắt, lúc hai giờ rưỡi đêm, vẫn đi tới đi lui rồi ngủ thiếp đi, ngã sấp xuống trong đường hầm, sau khi tỉnh lại bèn cầm hòn đá có mép nhọn dùng sức gõ gõ vào đầu mấy cái, lấy cảm giác đau đớn để xua đi cơn buồn ngủ, sau đó tiếp tục đi kiểm tra tình hình xây dựng công sự phòng ngự trên các đỉnh núi đã đến đâu.
Đối mặt với đòn phản công hung hãn của quân đội Mã Toa. Không người nào dám có chút khinh thường.
Đội đột kích tiên phong thuộc hải quân lục chiến Lam Vũ do Du Cương suất lĩnh đã hoàn toàn rút lui, quân Lam Vũ trên núi Kê Công bây giờ chỉ còn có binh lực của một tiểu đoàn, chính là tiểu đoàn bộ binh do Hứa Lộ chỉ huy. Đối với tiểu đoàn hải quân lục chiến hơn tám trăm người của hắn, Hứa Lộ vẫn rất tin tưởng, chỉ cần sử dụng tốt các ưu thế địa lý của núi Kê Công, hắn có thể nắm chắc khả năng kháng cự lại sự tấn công của ít nhất năm vạn quân Mã Toa. Chỉ cần đạn dược đầy đủ, thì cho dù là mười vạn cũng có thể. Hắn hiện tại lo lắng nhất không phải việc quân Mã Toa tiến công, mà lo lắng quân Mã Toa không chịu đến tiến công.
Dù sao, Vũ Văn Phân Phương tại Bảo Ứng Phủ đã nếm mùi lợi hại của hải quân lục chiến Lam Vũ, trước tổn thất thê thảm như vậy, ắt là nàng vẫn còn nhớ như in lực chiến đấu của hải quân lục chiến Lam Vũ. Hiện tại ưu thế địa lý của núi Kê Công so với lúc ở Bảo Ứng Phủ càng rõ rệt, còn có hỏa pháo mãnh liệt nhất trợ giúp, Vũ Văn Phân Phương nếu cắm đầu lao đến, khẳng định còn phải chịu thêm nhiều cảnh đầu rơi máu chảy nữa. Hứa Lộ lo lắng là Vũ Văn Phân Phương sẽ vòng qua núi Kê Công. Hướng về khu vực khác đột kích, như vậy hết thảy những gì hắn làm ở núi Kê Công đều uổng phí.
"Nhìn thấy súng trái phá của lục quân tới chưa?" Hứa Lộ thanh âm khàn khàn nói, dùng sức ấn ấn lên huyệt thái dương đang đau buốt. Hắn đang hy vọng quân Mã Toa nhanh nhanh tấn công, để cho các chiến sĩ hải quân lục chiến Lam Vũ trên núi Kê Công được mau mau trận chiến đấu làm lễ tẩy trần, đồng thời cũng xua đuổi nỗi bất an trong lòng mình. Đương nhiên, quan trọng nhất, vẫn là xóa đi cơn đau đầu của mình. Chỉ cần trận chiến bắt đầu, hắn sẽ không còn nghĩ đến cơn đau đầu này nữa.
"Chưa thấy, lẽ nào trên đường gặp phải cẩu chứ?" Triệu Tinh đĩnh đạc nói. Y ngồi trên một tảng đá nhô ra, đẩy khẩu Bác Xác ra phía sau, thuận tay móc ra thuốc và giấy hút. Tự mình chuẩn bị cuốn thuốc hút. các chiến sĩ hải quân lục chiến Lam Vũ đều được phát khẩu phần thuốc lá, nhưng rất nhiều người đều cảm giác mùi vị điếu thuốc lá không đủ nặng, không cách nào thỏa mãn được ý mình muốn, vì vậy có một vài người lấy biện pháp cũ, tự mình cuốn thuốc mà hút.
"Ngươi mới gặp phải cẩu." Hứa Lộ thấp giọng mắng. Hắn không hút thuốc lá, cũng ghét kẻ nào hút thuốc lá, vì vậy đứng dậy bỏ đi tiếp tục đi thăm dò trạm canh gác. Từ sau khi tiểu đoàn của A Ba Đốn, đại đội bốn hải quân lục chiến Lam Vũ đánh nhau sứt đầu mẻ trán với quân kỵ binh giáp trụ Mã Toa tại Bảo Ứng Phủ, về sau này, rất nhiều các chiến sĩ hải quân lục chiến đội đều thích dùng chữ "Cẩu" để thay thế cho tên gọi của kỵ binh giáp trụ Mã Toa. Bởi vì bọn này nhiều quá, hơn nữa còn bám theo đuôi người ta dai như đỉa đói, muốn đuổi cũng đuổi không xong.
Hứa Lộ đi thẳng theo đường xuống phần đuôi gà của núi Kê Công, lần lượt kiểm tra công tác chuẩn bị chiến đấu trên những ngọn núi hình gà con vây quanh, tiểu đoàn bộ binh hải quân lục chiến của Hứa Lộ chỉ có ba đại đội và chín trung đội, nhưng số núi gà con chung quanh có tới mười một cái, chia làm sao cũng không đủ, cho nên có một vài núi gà con trên núi kì thật chỉ có một tiểu đội bộ binh, vỏn vẹn mười hai người, thậm chí cá biệt đối với những núi gà con có khả năng bị uy hiếp rất nhỏ, chỉ có hai ba chiến sĩ phụ trách cảnh giới, binh lực còn lại, chủ yếu đều tập trung tại phần đầu gà và đuôi gà của núi Kê Công, đương nhiên, còn có hai trung đội dự bị.
"Nhất định phải giữ lại lực lượng dự bị thật sung mãn." Dương Túc Phong trong điện báo đã hai lần nhắc nhở Hứa Lộ. Hắn biết Hứa Lộ thuộc tuýp người lạnh lùng, tỉnh táo, chiến đấu có dũng có mưu, không dễ dàng xúc động, không cần mình quan tâm quá mức, nếu là Trương Đại Oản, thì bản thân nhất định phải năm lần bảy lượt nhắc nhở.
Dương Túc Phong chế định chính là chiến lược mắt lưới.
Năm nghìn quan binh trung đoàn số ba thuộc hải quân lục chiến Lam Vũ, đều dựa theo quy luật nhất định phân bố ở phía Tây Nam của Kim Xuyên đạo, cấu trúc thành các điểm trọng điểm, những trọng điểm này giống như những điểm gạch chéo giao nhau giữa các mắt lưới trên một tấm lưới, những ô trống giữa các trọng điểm chính là mắt lưới. Quân đội Mã Toa đi qua những trọng điểm này, thật giống như những hạt cát lọt qua tấm lưới, bị loại bỏ từng tầng từng tầng một, kẹt lại từng tầng từng tầng một, cuối cùng hoàn toàn quy về không có.
Dương Túc Phong không cần Kim Xuyên đạo phải đánh một trận quyết tử phân thắng bại, mục đích căn bản nhất là nhằm tiêu hao lực lượng quân đội Mã Toa. Khi quân đội Mã Toa bị tấm lưới dày lần lượt tầng tầng loại bỏ, hắn sẽ tập trung lực lượng đánh gục hoàn toàn bọn chúng, để làm được như thế, quân đội Mã Toa đại khái cần phải bị tiêu hao gần hết. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là tấm lưới sắc bén này không được bị phá hủy, nhất là núi Kê Công do Hứa Lộ phòng thủ, đây là điểm có sức chống đỡ mạnh nhất.
"Tiểu đoàn trưởng, cẩn thận..." Hứa Lộ đột nhiên cảm giác được có người đang gọi mình, đầu y mơ mơ màng màng, lờ mờ cảm giác được đó là đại đội trưởng đại đội pháo binh, nhưng còn chưa kịp phản ứng, đã đạp hụt chân, theo đó cảm thấy mình bị đập đầu vào một tảng đá cứng, tức thì nổ đom đóm mắt, xanh đỏ tím vàng lục lam chàm tím, màu gì cũng có.
Đại đội trưởng đại đội pháo binh vội vàng đỡ hắn dậy, Hứa Lộ khoát tay, sờ sờ trán, thều thào nói không ra hơi: "Ta muốn ngủ một lát. Khi nào quân đội Mã Toa tới thì đánh thức ta, ôi, ta thật sự chịu hết nổi rồi..." Lời chưa nói xong, hắn đã ngủ thiếp đi.
Hứa Lộ ngủ đúng mười lăm tiếng đồng hồ, khi tỉnh lại, quân Mã Toa vẫn chưa tiến công, bốn phía im ắng. Lúc này đang là ban đêm. Gió núi hiu hiu, có vẻ mát mẻ vô cùng, bầu trời đầy sao, sáng rực rỡ, đây là một cảnh trời đêm vô cùng đẹp đẽ. Hứa Lộ không thể tin được vào hai mắt của mình, còn tưởng rằng thủ hạ của mình nói dối, bèn chạy hộc tốc trở lại tiền tuyến, cẩn thận quan sát, quả thật không có bất kỳ dấu vết tiến công của quân Mã Toa.
"Ngươi nói xem, tại sao quân đội Mã Toa còn chưa tấn công? Chẳng lẽ thật sự đã vượt qua chúng ta?" Triệu Tinh lo lắng nói. Hắn lo lắng không tới phiên đại đội của mình cùng quân đội Mã Toa chiến đấu. Bởi vì đại đội chủ lực của hắn đã bị Hứa Lộ để lại làm đội dự bị, nếu quân đội Mã Toa không hung hăng tấn công núi Kê Công, hắn cũng không có cơ hội xuất trận.
"Cho dù chúng có vượt qua chúng ta thì bộ trung đoàn cũng sẽ cho chúng ta biết!" Một đại đội trưởng khác lắc đầu nói, gạt đi mối lo ngại của Triệu Tinh.
Hứa Lộ gật đầu, đồng ý với ý kiến của đại đội trưởng này.
Nếu quân đội Mã Toa thật sự bỏ qua tấn công núi Kê Công. Thì bộ trung đoàn số ba hải quân lục chiến cũng sẽ thông báo cho núi Kê Công hướng chú ý, nhưng vẫn không hề nhận được thông báo liên quan, rất hiển nhiên, quân đội Mã Toa thật sự chưa phát động tiến công. Hứa Lộ không thể tin, tại sao quân đội Mã Toa muốn trì hoãn tiết tấu tiến công. Tự dưng lại dâng cho quân Lam Vũ có thêm nhiều thời gian chuẩn bị.
Chẳng lẽ nội bộ quân đội Mã Toa xuất hiện vấn đề gì chăng?
Bên trong quân đội Mã Toa quả thật có vấn đề.
Vấn đề này không phải do Vũ Văn Phân Phương tạo ra, mà là Vũ Văn Chấn Thiên.
Ngày 14 tháng 5 là sinh nhật Vũ Văn Phân Phương, mặc dù biết rõ quân Lam Vũ có khả năng đổ bộ trong khoảng thời gian này. Nhưng Vũ Văn Chấn Thiên vốn sủng ái Vũ Văn Phân Phương, nên vẫn bí mật gọi Vũ Văn Phân Phương trở về Mông Thái Kỳ để chúc mừng sinh nhật. Vũ Văn Chấn Thiên cho rằng, chỉ cần công tác giữ bí mật làm tốt, thì quân Lam Vũ sẽ không biết được chuyện Vũ Văn Phân Phương không có mặt ở tiền tuyến, sự thật quả nhiên như thế, công tác giữ bí mật của nước Mã Toa được thực hiện vô cùng xuất sắc, không cho gián điệp quân Lam Vũ bất cứ cơ hội gì, cho nên lúc Dương Túc Phong thật sự đổ bộ ở Kim Xuyên đạo, hắn hoàn toàn không biết bản thân Vũ Văn Phân Phương không có mặt ở phủ Hợp Xuyên, Nguyên Xuyên đạo. Mà đang ở thủ đô Mông Thái Kỳ của nước Mã Toa xa xôi, hoàn toàn cách xa tiền tuyến, để thổi nến, cắt bánh sinh nhật.
Đây là một mối nhân duyên trùng hợp đến lạ kỳ, ngay cả những người trong cuộc sau này cũng không cách nào giải thích được.
Dương Túc Phong đương nhiên biết ngày 14 tháng 5 chính là sinh nhật của Vũ Văn Phân Phương, nhưng hắn cũng không đặc biệt ý thức phải đổ bộ vào ngày này, song kế hoạch đổ bộ mà quân Lam Vũ chế định lại chính xác rơi trúng ngày này. Kế hoạch đổ bộ là do hai vị tham mưu là Khắc Lao Tắc Duy Tư cùng Vân Thiên Tầm chế định, về phần bọn họ có suy nghĩ đến ngày đổ bộ chính là sinh nhật của Vũ Văn Phân Phương hay không thì Dương Túc Phong cũng không rõ, nhưng, sự thật chính là như thế, lúc hạm đội khổng lồ của quân Lam Vũ đổ bộ tại Kim Xuyên đạo, cũng vừa vặn là ngày Vũ Văn Phân Phương rời xa tiền tuyến.
Lúc Vũ Văn Phân Phương nhận được tin Dương Túc Phong xuất hiện tại Kim Xuyên đạo, thì đã là buổi chiều ngày 16 tháng 5, lúc ấy nàng đang chuẩn bị chào từ biệt Vũ Văn Chấn Thiên. Biết được tin quân Lam Vũ đổ bộ, Vũ Văn Phân Phương lập tức ý thức được mức độ nghiêm trọng của tình thế, nhưng trước mặt người thân đang quan tâm, yêu thương mình, nàng phải biểu hiện vẻ bình thản tự nhiên, khí định thần nhàn, tràn ngập tự tin. Nàng từ biệt rất lâu, sau đó lập tức chạy cả ngày lẫn đêm về Kim Xuyên đạo, nhưng cho dù là chiến mã nhanh nhất, chạy hết tốc lực, Vũ Văn Phân Phương cũng phải mất bốn năm ngày mới có thể trở lại phủ Hợp Xuyên, Nguyên Xuyên đạo.
Có thêm thời gian bốn năm ngày là cũng đủ cho Dương Túc Phong cùng quân Lam Vũ làm được thêm rất nhiều chuyện. Dương Túc Phong có thể tỉ mỉ an bài chiến lược mắt lưới của mình, mà trung đoàn số ba thuộc hải quân lục chiến Lam Vũ cũng có càng nhiều thời gian để xây dựng công sự phòng ngự, gây tổn hại nhiều hơn đến sự phản kích sau này của quân đội Mã Toa. Nguồn: http://truyenyy.com
Lúc Vũ Văn Phân Phương rời khỏi tiền tuyến, nàng dựa theo đề nghị của Vũ Văn Chấn Thiên, đem quyền chỉ huy quân đoàn Phân Phương tạm thời giao cho người mới nhậm chức - tham mưu trưởng quân đoàn là thượng tướng Tang Mạt Áo Y, hơn nữa còn giao cho hắn trách nhiệm toàn quyền chỉ huy. Song, hoàn toàn là do lỗi của vị lão thành bảo thủ - thượng tướng Tang Mạt Áo Y này mà làm lỡ mất thời cơ, hắn suy nghĩ quá nhiều, đến nỗi hoàn toàn để tuột mất cơ hội đánh phá cuộc đổ bộ ngay từ lúc bắt đầu.
Từ sau khi thượng tướng Lai Nhân Bố Đặc gặp nạn, tầng lớp lãnh đạo nước Mã Toa đều âu sầu, lo nghĩ đến việc tìm một tham mưu trưởng phối hợp với Vũ Văn Phân Phương. Vũ Văn Phân Phương tài hoa xuất sắc, tâm tư kín đáo, hơn nữa các công việc quân sự đều rất tinh thông, nàng căn bản không cần ý kiến của tham mưu trưởng, tất cả tham mưu trưởng trang bị cho nàng, trên cơ bản đảm đương vai trò thuần túy của một tùy tùng mà thôi, chỉ phụ trách dựa theo ý của Vũ Văn Phân Phương để giúp nàng chế định kế hoạch tác chiến. Còn những chuyện như xử lý các chuyện trong quân đội …, căn bản khó có khả năng có chủ kiến của chính mình, hơn nữa, do đặc thù thân phận của Vũ Văn Phân Phương, mà phải là quân nhân chính thống tuổi khá cao mới có thể. Trải qua so sánh cùng cân nhắc dữ dội , thượng tướng lục quân năm nay sáu mươi bốn tuổi là Tang Mạt Áo Y được chọn.
Già dặn cẩn trọng. Nghiêm túc chín chắn là đặc điểm nổi trội nhất của Tang Mạt Áo Y, nhưng đặc điểm này có vài lúc cũng có thể dẫn đến do dự thiếu quyết đoán. Vị thượng tướng lục quân sáu mươi bốn tuổi này, chưa từng ra tiền tuyến, hắn tại bộ quân vụ Mã Toa từng bước một lên chức đến quân hàm thượng tướng, hắn chưa từng chính thức chỉ huy bộ đội, thậm chí một trung đội cũng chưa hề. Lúc đầu lựa chọn hắn làm tham mưu trưởng của Vũ Văn Phân Phương là chính vì nhìn thấy hắn nghiêm túc chăm chú, đồng thời còn luôn làm theo lệnh, chưa từng có chủ kiến chính mình, Vũ Văn Phân Phương cần chính là một tham mưu trưởng như vậy. Lúc ấy ai cũng không nghĩ đến vị tham mưu trưởng chưa từng ra chiến trường này lại phải một mình làm ra quyết sách trọng đại, hơn nữa phải làm ra quyết sách đúng lúc đang đối mặt với quân Lam Vũ.
Không chỉ có như thế, cho dù Tang Mạt Áo Y tướng quân có năng lực đi chăng nữa hắn cũng không có cách nào chỉ huy được quân đoàn Phân Phương. Trên thực tế, đối với quân đoàn Phân Phương mà nói. Ngày nào không có Vũ Văn Phân Phương là không xong rồi, cũng như chỉ huy mất linh nghiệm vậy, các sư đoàn trưởng quân đoàn Phân Phương, có thói quen chịu sự chỉ huy trực tiếp của Vũ Văn Phân Phương, bọn họ chỉ trực tiếp tiếp nhận lệnh từ Vũ Văn Phân Phương. Đối với bất cứ mệnh lệnh nào khác đều có quyền nghi ngờ hay từ chối. Lúc Vũ Văn Phân Phương có mặt, hệ thống chỉ huy như vậy không thể nghi ngờ gì nữa rất là nhanh chóng mà hữu hiệu. Rất có lợi cho thực chiến, nhưng một khi Vũ Văn Phân Phương không có ở đây, như vậy...
Biết được tin quân Lam Vũ đổ bộ tại Kim Xuyên đạo, Tang Mạt Áo Y lập tức triệu tập hội nghị quân sự. Trong hội nghị quân sự, Tang Mạt Áo Y chủ động hỏi ý kiến các vị sư đoàn trưởng, bởi vì hắn chưa từng chỉ huy bao giờ, nên hắn phải khiêm nhường cẩn thận, kết quả sự khiêm nhường cẩn thận của hắn đã đưa tới vô số ý kiến bất đồng, các vị sư đoàn trưởng đều phát biểu quan điểm khác nhau. Căn bản không cách nào thống nhất, thời gian thảo luận mất hai ngày. Cuối cùng, Tang Mạt Áo Y bất đắc dĩ phải miễn cưỡng tổng hợp ý kiến, quyết định phái ra một bộ phận binh lực đoạt lại trọng điểm chiến lược núi Kê Công, sau đó chờ Vũ Văn Phân Phương trở về ra quyết định.
Nhiệm vụ đoạt lại yếu điểm chiến lược núi Kê Công giao cho sư đoàn bộ binh số 14 thuộc lục quân Mã Toa, sư đoàn trưởng chính là thiếu tướng Bách Kết Liệt muốn lập công chuộc tội, đây là hắn chủ động thỉnh cầu, thượng tướng Tang Mạt Áo Y đang rối bời, lập tức đáp ứng. Sau lần tác chiến ở Bảo Ứng Phủ, quân đội Mã Toa tiến hành kiểm điểm cùng tổng kết nghiêm khắc, phân tích nguyên nhân chiến bại, hơn nữa tiếp tục truy cứu trách nhiệm từ quan chỉ huy bất lực trong chỉ huy tác chiến, trước sau có hơn mười đại đội trưởng cùng liên đội trưởng bị đưa lên tòa án quân sự.
Thiếu tướng Bách Kết Liệt chỉ huy sư đoàn bộ binh số 14 cũng bị truy cứu trách nhiệm nghiêm trọng, tòa án quân sự tối cao Mã Toa cho rằng, sư đoàn bộ binh số 14 trong trận chiến ở Bảo Ứng Phủ chiến đấu mà không hoàn toàn phát huy ưu thế cùng lực chiến đấu cao nhất của mình, sư đoàn trưởng thiếu tướng Bách Kết Liệt phải gánh vác trách nhiệm không thể trốn tránh. Theo đó, thiếu tướng Bách Kết Liệt bản thân cũng bị cách chức, điều đến nhậm chức ở bộ phận hậu bị phục dịch. Vốn hắn không có cơ hội lần nữa rời núi, nhưng theo đà không ngừng mở rộng của lục quân Mã Toa, nhu cầu có quan chỉ huy có kinh nghiệm càng ngày càng nhiều, hắn được bộ quân vụ một lần nữa sử dụng, hơn nữa một lần nữa đảm nhiệm chức vụ quan chỉ huy sư đoàn bộ binh số 14.
Thiếu tướng Bách Kết Liệt quyết tâm lấy trọng điểm núi Kê Công để rửa sạch nỗi nhục của mình.
Thiếu tướng Bách Kết Liệt đối với cấu trúc vị trí núi Kê Công đã rất quen thuộc, hắn từng đóng quân ở chỗ này, cho nên khi hắn suất lĩnh sư đoàn bộ binh số 14 hơn hai vạn người tới núi Kê Công, rất nhanh đã triển khai tiến công. Rút kinh nghiệm lần giáo huấn trước, thiếu tướng Bách Kết Liệt biểu hiện rất tích cực, sư đoàn bộ binh mà hắn gồm có năm đại đội bộ binh, hắn hạ lệnh hai đại đội bộ binh dựng doanh trại, ba đại đội còn lại tiến lên ngay lúc này phát động công kích.
Vũ khí trang bị của sư đoàn bộ binh số 14 Mã Toa được thay đổi toàn bộ thành súng Lai Phục, còn có một đại đội ước chừng một ngàn quân trang bị bằng súng Chấn Thiên, nhưng đại đội này là máu thịt của thiếu tướng Bách Kết Liệt, cho nên không nỡ đem ra sử dụng. Có ba liên đội gồm hơn một vạn quân Mã Toa, để tấn công mười mấy ngọn núi nhỏ này, thiếu tướng Bách Kết Liệt cho rằng thế là ổn thỏa, đủ để nắm chắc thắng lợi rồi.
Dựa vào ưu thế về số lượng, quân đội Mã Toa triển khai tiến công toàn diện. Bọn họ ào ào vọt ra từ bốn phương tám hướng nhắm hướng núi Kê Công mà lao tới, bọn họ vừa lao tới, vừa nổ súng theo đội hình dày đặc, có một bộ phận tay súng Lai Phục tương đối thuần thục thì men theo con đường nhỏ lởm chởm đá ven sườn núi Kê Công yểm trợ cho nhau mà bò lên. Binh lính quân đội Mã Toa tựa hồ cũng từ từ nắm giữ được cách sử dụng của súng Lai Phục, hiểu được cách phối hợp lẫn nhau, yểm trợ lẫn nhau mà đi tới, khói súng từ họng súng Lai Phục khạc ra rất nhanh đã bao phủ chung quanh núi Kê Công.
Quân Lam Vũ cũng bắt đầu phản kích rồi.
Bách Kích pháo của hải quân lục chiến Lam Vũ. Chủ yếu đều tập trung tại phần đầu gà của núi Kê Công, từ trên nhìn xuống có thể khống chế tất cả khu vực chung quanh trong vòng ba km, những tay súng Lai Phục Mã Toa xếp thành đội ngũ dày đặc này, trở thành mục tiêu ngắm bắn tốt nhất, không ngừng có đạn pháo nã xuống, nổ tung từng đám lính Mã Toa văng ra tứ phía.
Tuy nhiên, pháo đạn của quân Lam Vũ cũng không thể ngăn cản được bước tiến của quân đội Mã Toa, bọn họ rất nhanh đã leo tới giữa sườn núi, vì vậy hỏa lực nặng, nhẹ của hải quân lục chiến Lam Vũ đồng loạt khai hỏa, đạn dày đặc bức cho lính Mã Toa không ngóc đầu lên nổi, bọn chúng chỉ có thể mượn những hòn đá ven sườn núi làm vật che chở, kết quả thường phải vài người chen chúc cùng một chỗ, ngẫu nhiên đúng lúc này bị Bách Kích pháo bắn trúng mục tiêu, nhất thời bị nổ tung chết sạch, vô cùng thê thảm. Hầu hết đạn Bách Kích pháo không trực tiếp bắn trúng mục tiêu, nhưng đụng đâu là nổ bùng lên đến đó, văng lên hàng loạt mảnh đá vụn. Vẫn có thể khiến cho quân Mã Toa bị thương, bọn chúng đều bị ép kẹt cứng ở vị trí lưng chừng núi, không cách nào tiến thêm được một bước.
Trong một lúc, núi Kê Công vang lên tiếng súng vang rền, tiếng pháo chấn động, song phương giao chiến ác liệt.
Chỉ huy đội hải quân lục chiến Lam Vũ đóng ở núi Kê Công - Hứa Lộ. Rất nhanh đã ý thức được không thể cùng kẻ địch liều mạng, quân Mã Toa quá đông, nếu phân tán binh lực thì sẽ bị kẻ địch tiêu diệt từng nhóm một, Hứa Lộ quyết đoán ra lệnh tám bộ phận binh lực trên tám đỉnh núi gà con lui lại, bảo bọn họ đều tập trung đến sườn núi chính của núi Kê Công. Hắn tạm thời chưa an bài bọn họ bắt tay vào chiến đấu, mà cho làm đội quân dự bị, chuẩn bị chờ thời cơ thích hợp giáng cho quân Mã Toa một đòn phản kích mãnh liệt.
Dễ dàng chiếm được phần đuôi của của núi Kê Công. Lòng tin của thiếu tướng Bách Kết Liệt càng tăng, cho rằng thắng lợi đã đến gần, lập tức hạ lệnh một liên đội võ trang đầy đủ, muốn dong một hồi trống làm tăng tinh thần để đem quân Lam Vũ đóng ở núi Kê Công bắt gọn. Dưới sự hò hét của thiếu tướng Bách Kết Liệt, quân đội Mã Toa tâp trung hơn năm nghìn binh lực, từ nhiều địa phương hướng phía núi Kê Công phát động công kích mãnh liệt. Sau đó thành công đem toàn bộ quân Lam Vũ nghiền nát thành bụi phấn.
Tuy nhiên, lúc hắn vẫn còn đang hy vọng thì Bách Kích pháo mãnh liệt của quân Lam Vũ lại trở thành tử thần ngăn cản đường tiến công của bọn chúng, lại còn có cơn mưa lựu đạn dày đặc. Uy lực và độ chính xác của thủ lựu đạn so với Bách Kích pháo còn tốt hơn, đem những binh lính Mã Toa đến gần trận địa phòng nhự của quân Lam Vũ hạ gục, bình thường một trái thủ lựu đạn từ trên trời rơi xuống nổ lan rất xa, dẫn đến rất nhiều đá vụn bắn loạn, uy lực càng tăng, trở thành một loại vũ khí giết địch.
Bởi vì con đường hoàn toàn bị phá hủy, lại cũng không đủ ngựa kéo, cho nên tiểu đoàn pháo binh trái phá 100 li do Tử Vân Phi chỉ huy chưa tới được khu vực núi Kê Công, hơn nữa tiểu đoàn pháo binh lưu đạn pháo 75 li của trung đoàn số ba đội hải quân lục chiến cũng vì nguyên nhân trên mà chưa tới, Hứa Lộ có thể dựa vào lúc này chỉ có 30 khẩu Bách Kích pháo 60 li của tiểu đoàn hắn mà thôi.
May là, quân Mã Toa cũng không có đại pháo. Vốn là quân đội Mã Toa có trang bị đại pháo, nhưng về sau phát hiện trong lúc chiến đấu với quân Lam Vũ, những khẩu đại pháo này chỉ đơn thuần làm vướng chân vướng tay, chẳng những tầm bắn không cách nào uy hiếp đến quân Lam Vũ, mà hơn nữa khi vừa xuất hiện đã trở thành mục tiêu trọng điểm hủy diệt của quân Lam Vũ, chỉ càng làm tăng thêm thương vong vô ích, cho nên trong chiến đấu với quân Lam Vũ, bọn chúng không thể không vứt bỏ loại đại pháo cổ xưa này.
Đã không có đại pháo che chở, quân đội Mã Toa chỉ có thể dùng súng Lai Phục để uy hiếp quân Lam Vũ, mặc dù ngẫu nhiên đúng lúc này, quả thực cũng có một vài quân Lam Vũ bị đạn từ các tay súng Lai Phục đang bò lên bắn trúng, vì thế dẫn tới thương vong, nhưng số thương vong này đối với quân Mã Toa mà nói, cơ bản là không đáng kể. Trước hỏa lực mãnh liệt của quân Lam Vũ từ trên giáng xuống, cơ hội để các tay súng Lai Phục Mã Toa có thể bóp cò thật sự quá ít, đa số đều tiến không được vào tầm bắn hữu hiệu có bóp cò cũng chỉ tổ phí đạn.
Cuộc chiến đấu diễn ra ở núi Kê Công nơi đội hải quân lục chiến Lam Vũ đang bám trụ vào ba ngọn núi gà con chung quanh, ba tòa núi gà con này cũng được hỏa pháo của Bách Kích pháo yểm trợ, mặc dù chiến sĩ quân Lam Vũ đang đóng trên đó không nhiều lắm, nhưng dưới hỏa pháo che chở, bọn họ vẫn trụ vững và chống trả quyết liệt trước sự tấn công của quân Mã Toa. Tiến công giằng co đủ một ngày, trận địa song phương không có bất cứ biến hóa gì, ngoại trừ những thân thể ngổn ngang trên khắp sườn núi cùng chân núi.
/769
|