Pháo đạn của quân Lam Vũ không ngừng rơi xuống, bắn lên từng cột nước cao trên mặt biển. Mặt biển vốn phẳng lặng cũng bị những trận nổ kịch liệt làm cho chao động, dần dần trở thành sóng cả cuộn trào, bọt sóng cuồn cuộn, nhưng chiếc thuyền vận chuyện to lớn nhặng nề kia, ở phía dưới pháo đạn của quân Lam Vũ chiếc này nối tiếp chiếc kia liên tục phát nổ, vang lên những tiếng động lên đinh tai nhức óc, đồng thời cũng bùng lại quầng lửa chói mắt.
Sau một tiếng nổ ầm vang, liền hoàn toàn chìm xuống, có khi thậm chí đồng thời hai ba chiếc bị đánh chím, làm khí thế càng thêm tráng lệ, thuyền vận chuyện sau khi hai ba chiếc liền nhau bị đánh chìm, trên mặt biển liền xuất hiện rất nhiều xoay nước cực lớn, ở bên trong xoáy nước còn trôi nổi bập bềnh đủ các loại hàng hóa.
Dương Phàm mặt không chút biểu cảm lạnh lùng nhìn khung cảnh trước mắt.
Những chiếc thương thuyền nước Mã Toa này đại khái xưa nay chưa từng ngờ đến, bọn chúng sẽ gặp phải tai họa diệt vong ở nơi này.
Bọn chúng có lẽ còn ngây thờ cho rằng, hải quân của quân Lam Vũ còn ở đảo Sùng Minh và bờ biển của đế quốc tuyệt đối không thể tới được nơi này, mặc dù hải quân quân Lam Vũ nhiều lần đánh trọng thương hải quân nước Mã Toa, nhưng người thống trị của nước Mã Toa cố ý che dấu đi thất bại của mình, hơn nữa cẩm chỉ truyền thông báo chí nước Mã Toa truyền ra tin tức hải quân nước Mã Toa thất bại.
Cho nên, đại bộ phân người dân nước Mã Toa không hề biết rằng, hải quân của bọn chúng đã bị đuổi tới nước Nhược Lan xa xôi.
Những chiếc thương thuyền quanh năm sống ở trên mặt nước này, có lẽ từ chút manh mối dấu tích nào đó nghe ngóng được tin tức chiến bại của hải quân nước Mã Toa, nhưng bọn chúng không hề ý thức sâu săc được sự uy hiếp của bản thân,
Một số tên trong bọn chúng, thậm chí còn cho rằng là lời đồn vỉa hè không căn cứ, thậm chí còn có rằng là do gián điệp của quân Lam Vũ tuyên truyền, cho tới khi bản thân bọn chúng cũng phát giác thật lâu hông nhìn thấy chiến đấu hạm cỡ lớn của nước Mã Toa, bọn chúng cuối cùng mới cảm thấy chút không ổn. Thê nhưng khi bọn chúng phát hiện ra tai nạn tới trên đầu, thì đã muộn rồi, đồ đao của quân Lam Vũ đã giơ lên cao, rồi tàn nhẫn chém xuống. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Máu tươi tung tóe.
Dưới sự oanh kích của hạm pháo 100 ly của Long Nha chiến hạm hải quân quân Lam Vũ, những chiếc thương thuyền này căn bản ngay cả cơ hội chạy tháo thân cũng không có.
Thỉnh thoảng có mấy chiếc thương thuyền tao tác tương đối linh hoạt, hết sức nguy ngập mới chạy thoát được khỏi mặt biển như địa ngục A Tu La, ra sức chạy về phía phương nam, khi những thủy thủ ở trên thương thuyền đang mừng thầm vì mình đã chạy thoát được thì đạn pháo mãnh liệt lại một lần nữa đuổi theo bọn chúng, pháo binh hải quân quân Lam Vũ coi bọn chúng thành những tấm bia di động, mau chống, đem mấy chiếc thuyền còn sót lại đánh chìm toàn bộ.
Uỳnh uỳnh uỳnh ….
Đột nhiên có một chiếc thương thuyền nước Mã Toa phát nổ dữ dội khơi nên sự chú ý của Dương Phàm, hắn nhấc kính viễn vọng lên nhìn, thấy chiếc thương thuyền đó khi phát nổ, cuốn lên khói đen cực lớn, sau đó bốc cháy dữ dội, ánh lửa càng lúc càng mạnh mẽ, gần như là chiếc sáng nửa bầu trời, chiếc thương thuyền nước Mã Toa trọng tải vượt quá ba nghìn tấn này bên trên chất đầy vô số vật liệu gỗ, mức ăn nước của chiếc thương thuyền gần như sắp ngang mới boong thuyền rồi.
Không ngừng có sóng biển do vụ nổ gây ra xô lên boong thuyền, đạn pháo quân Lam Vũ rơi xuống giữa đống vật liệu gỗ chất chồng chất đống đó, không làm chiếc thuyền đánh nát ngay lập tức, nhưng gây nên lửa lớn ngút trời, thế lửa bốc cháy vô cùng mãnh liệt, những thùy thủ ở trên thương thuyền lũ lượt nhả xuống nước chạy thoát thân.
Ở trong mắt của Dương Phàm, trận lửa lớn bừng bừng này thiêu đốt, không phải là vật liệu gỗ ở trên thương thuyền, mà là tương lai của nước Mã Toa.
Đảo Lữ Tống càng ngày càng quan trọng với nền kinh tế của nước Mã Toa, người dân nước Mã Toa càng ngày càng thích lương thực thực, cao su, còn vả vô vàn vật liệu gỗ của đảo Lữ Tống, bọn chúng đem đảo Lữ Tống liệt vào quy hoạch phát triển lâu dài, muốn dựa vào tài nguyên của nước Lữ Tống tăng tốc độ phát triển của kinh tế nước Mã Toa.
Nhưng, cùng với việc quân Lam Vũ ngó vào đảo Lữ Tống chằm chằm như hổ đói, chonên rất nhiều người nước Mã Toa đều lo lắng, đảo Lữ Tống cuối cùng sẽ rơi vào trong tay quân Lam Vũ, cho nên người nước Mã Toa xoay chuyển tính toán kế hoạch, tranh thủ cướp bóc vật tư của đảo Lữ Tông, bọn chúng hiện giờ đang nắm chặt lấy đảo Lữ Tống không buông, sau đó không ngừng vét sạch vật tư và tài nguyên của đảo Lữ Tống, tới khi đó quân Lam Vũ cướp được đảo Lữ Tống cũng là làm một đảo Lữ Tống nghèo đói xác xơ.
Đáng tiếc rằng quân Lam Vũ cũng nhìn thấy điều này.
Dương Túc Phong đương nhiên sẽ không để cho nước Mã Toa ung dung thoải mái đem tài nguyên của đảo Lữ Tống chuyển đi, để lại một hòn đảo trống không cho bản thân.
Y muốn cắt đứt lên hệ giữa nước Mã Toa và đảo Lữ Tống ở trên mặt biển, chẳng những đề phong nước Mã Toa cướp đoạt tài nguyên của đảo Lữ Tống, mà còn muốn đem vây chết quân đoàn Vũ Văn Lôi Đình ở bên trên đảo Lữ Tống, quân đoàn Lôi Đình không có hải quân chi viện, chỉ có thể hoạt động bó hẹp trong phạm vi đảo Lữ Tống.
Vũ Văn Tiêu Tường vì quân đội nước Mã Toa toại nguyện tranh thủ được thời gian một năm, những Dương Túc Phong chẳng muốn để cho nước sống ung dung nhàn tản ở trong thời gian một năm này.
Hạm đội cướp bóc xuất hiện, sẽ là sự đả kích nặng nề nhất dã man nhất đối với bờ biển của nước Mã Toa, còn nhiệm vụ của hải quân quân Lam Vũ cũng không nhẹ, bọn họ chẳng những phải phong tỏa đường ven biển của nước Mã Toa, mà còn phải phong tỏa nước Lữ Tống.
Trong những ngày tháng tiếp tới của hải quân quân Lam Vũ, có một hạng mục công tác rất quan trọng, chính là cắt đứt hoàn toàn liên hệ giữa đảo Lữ Tống và nước Mã Toa, bất kể cho hải quân nước Mã Toa có kế hoạch như thế nào, hải quân quân Lam Vũ cũng phải vây khốn chết tươi quân đoàn Vũ Văn Lôi của lục quân nước Mã Toa ở trên đảo Lữ Tống, cho tới khi bản thân bọn chúng không chịu được, hoặc là tự sự hoặc là đầu hàng, hoặc là chủ động phán động tiến công mang tính tự sát với quân Lam Vũ.
Dương Túc Phong gọi công tác này là hải đào, quả đào chính là đảo Lữ Tống, còn Dương Phàm chính là tiên phong phụ trách hái đào.
Những thuyền viên nước Mã Toa rơi xuống nước ra sức vùng vẫy trong hải dương, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rên siết thảm thiết.
Bọn chúng cuối cùng cũng nếm trải được tư vị của chiến tranh, bọn chúng không thể nào hình dung được, đây là sự cay đắng nhường nào, tuyệt vọng nhường nào. Nhưng hiện giờ cuối cùng bọn chúng cũng hiểu ra, người dân nước Mã Toa cũng phải có lúc ở dưới gầm giày của người khác ngửa mặt lên nhìn sắc mặt của người ta.
Ba bốn chiếc chiến hạm của hạm đội địa phương hải quân nước Mã Toa còn sót lại, đã không còn để ý tới sống chết của người dân nữa, lần lượt bỏ chạy, thế nhưng bọn chúng bị pháo hỏa của quân Lam Vũ bắn trúng ở khoảng cách xa, lại một lần nữa bốc lên ánh lửa mỹ lệ.
Những chiếc chiến hạm cỡ nhỏ này, hoặc là không bị đánh trúng thì thôi, nếu không sẽ biến thành một quầng lửa sâu đó hoàn toàn trở thành tro bụi, trước khi chiến đấu hạm cỡ lớn của hải quân nước Mã Toa xuất hiện, bọn chúng chỉ có thể nói là vật hi sinh thuần túy.
Ba mươi tám phút sau, ở trong kính viễn vọng của Dương Phàn, đã không còn nhìn thấy bất kỳ chiếc thương thuyền nào của nước Mã Toa nữa.
Chỉ còn hàng hóa trôi nổi ở bên trong nước biển, bao gồm vô số vật liệu gỗ và hương liệu, thậm chí còn cả những thứ dược liệu như cam thảo. Ngoài ra, chỉ còn thủy thủ nước Mã Toa đang khốn khổ vẫy vùng nữa thôi, bọn chúng ra sức đấu tranh, mang theo ánh mắt sợ hãi và cấu khẩn đối với mỗi chiếc Long Nha chiến hạm của quân Lam Vũ chầm chậm bơi qua bên người mình, nhưng quan binh hải quân quân Lam Vũ ở trên Long Nha chiến hạm đều dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn bọn chúng, không hề có chút cảm thông nào.
Không một ai thương xót cho người nước Mã Toa, cũng không một ai cảm thấy áy náy vì hành động của bản thân, quan binh quân Lam Vũ chỉ cảm thấy khoái cảm báo thủ, bọn họ cho rằng, đây là cái giá mà nước Mã Toa phát động tấn công.
Những người Mã Toa vùng vẫy ở bên trong nước biển kia, mặc dù không phải là hung thủ trực tiếp tạo thành chiến tranh dồ sát, nhưng bọn chúng chính là những kẻ tòng phạm không hơn không kém, chính do sự tồn tại và ủng hộ của bọn chúng, quân đội nước Mã Toa hiện giờ mới có thể đại khai sát giới không chút kiêng dè ở tiền tuyến.
"Tiễn bọn chúng lên đường đi." Dương Túc Phong trầm giọng hạ mệnh lệnh.
Đây không phải là một đạo mệnh lệnh bình thường, là quan tư lệnh hải quân, hắn cảm thấy bắn chết những tên thủy thủ nước Mã Toa đã rơi xuống nước là hoàn toàn không cần thiết.
Nhưng Dương Túc Phong quyết tam đem tuyến đường biển hoàng kim này trở thành hải dương máu, biến thành một con đường chết, biến thành cơn ác mộng vĩnh viễn của người nước Mã Toa, cho nên mệnh lệnh của Dương Túc Phong phải được chấp hành, hơn nữa phải được chấp hành triệt để.
Quan binh hải quân quân Lam Vũ lần lượt rút súng trường Mễ Kỳ Nhĩ hoặc là những thứ vũ khí khác ra, xếp hàng ở trên boong thuyền, lần lượt bắn chết những tên thủy thủ nước Mã Toa rơi xuống nước.
Trong những tiếng súng đơn điệu mà cô tịch, những tên thủy thủ nước Mã Toa đang vật lộn ở trong nước biển tên này nối tiếp tên kia ngừng vùng vẫy, từ dó vĩnh viễn trôi nổi trên mặt biển giăng đầy màu màu.
Thi thoảng có một hai tên thủy thủ bơi lội tốt, ẩn nấp ở dưới thi thể của những đồng bạn, mới tránh khói bị quân Lam Vũ hạ sát, khi hạm đội Dương Phàm quân Lam Vũ chầm chậm rời khỏi vùng biển này, bọn chúng mới có cơ hội thò đầu ra, sau đó trải qua muôn vàn gian khổ, cuối cùng mời trở về được hải cảng Ngõa Luân Tây Á, tuyên cáo cho người dân nước Mã Toa cảnh khủng bố tàn khốc đó, nhưng vào lúc ấy chẳng có người nước Mã Toa nào để ý tới câu chuyện của bọn chúng nữa, bời vì huyết an càng lớn hơn nữa mà quân Lam Vũ tạo ra ở ngay trước mặt, tao ngộ của bọn chúng thực sự là chẳng có gì đáng kể.
Dương Phàm khẽ cau mày lại.
Quan binh hải quân quân Lam Vũ bắn trên mỗi một tên thủy thủ nước Mã Toa rơi xuống nước.
Nhưng không có một ai cảm thấy có gì bất an, cũng không ai cảm thấy vô nhân đạo, thậm chí cũng không một ai cảm thấy có chút xíu do dự nào, đối với những tên thủy thủ nước Mã Toa còn sống, bọn họ bóp cò không chút thương xót, có một số quan binh thậm chí còn bất giác cảm thấy hưng phấn, không ngừng bóp cò súng, dùng từng viên từng viên đan cướp đi từng sinh mạng một, giống như giết chết những người nước Mã Toa đáng thương đó là chuyện hết sức tự nhiên vậy.
Dương Phàm hiểu, đó đều là kết quả của sự tuyền truyền.
Ở Kim Xuyên đạo, quân đội Vũ Văn Phân Phương nước Mã Toa đồ sát Trấn Khang phủ, Tán Hoàng phủ và Long An phủ ước chừng mười lăm vạn người dân thường, tạo ra vụ huyến án lớn nhất trong lịch sử Kim Xuyên đạo, khiến cho Dương Túc Phong vô cùng phẫn nộ, ý nghĩ báo thù đẫm máu tự nhiên theo đó mà nảy ra.
Dương Túc Phong cố ý đem con số cư dân của Kim Xuyên đạo bị đồ sát thổi phồng vô hạn, mười lăm vạn khuếch đại lên thành năm mươi vạn người, hơn nữa, cùng với sự phát triển của kỹ thuật nhiếp ảnh quân Lam Vũ, y hạ lệnh chụp những tấm ảnh thảm kịch ở hiện trường để làm tư liệu tuyên truyền phân phát cho các chiến sĩ quân Lam Vũ.
Những căn phòng bị hoàn toàn phá hủy, mảnh gỗ còn đang bốc cháy, những đứa bé ngồi trong đống đổ nát gục trên thi thể của cha mẹ mình khóc lóc đau thương, những thi thể quần chúng bị chôn sống tới chết trong những chiếc hố chôn tập thể cả vạn người, còn có cả tấm ảnh binh sĩ nước Mã Toa vung thanh đầo đao nhỏ màu ở trong tay, đều dược xuất bản rộng rãi ngay trên trang đầu của nhật báo quân Lam Vũ, đồng thời ở bên cạnh còn ghi thêm chú thích do chính Tài Tiêm Tiêm viết.
Bời thế nhân dân trong khu vực quân Lam Vũ khống chế đều bị kích động nổi giận, tâm tình thù hận của dân cũng được khơi lên hết sức dễ dàng, tâm lý báo thù cũng càng lúc càng mạnh mẽ, liên tục trong hai ngày báo chí ở trên được đều lập tức bị bán hết sạch, đành phải suốt ngày đêm in ấn thêm.
Từ đó trở đi, không còn một ai chất vật ban bố tư lược chứng là có hợp lý hay không nữa, cũng không còn ai đi chất vấn tính hợp pháp của tư lược chứng nữa, không còn ai đồng tình với người dân nước Mã Toa, thậm chí là truyền thông Cách Lai Mỹ tự do nhất cũng bắt đầu mở rộng kêu gọi quân Lam Vũ ăn miếng trả miếng, nợ máu trả bằng máu, phải đem nước Mã Toa cũng biến thành đống hoàn tàn đồ nát.
Vô số nam nhân có nhiệt huyết bắt đầu gia nhập vào đội ngũ hạm đội cướp bóc, rầm rầm rộ rộ kéo tới bờ biển của nước Mã Toa.
Sách lược của Dương Túc Phong dễ dàng đạt được thành công.
Ở trong nội bộ của quân Lam Vũ, Dương Túc Phong cũng phát hành rất nhiều chuyên san liên quan tới tội ác của nước Mã Toa.
Những tấm hình nhìn mà ghê rợn cùng với những con số đơn giản mà tàn khốc, đều làm cho quan binh quân Lam Vũ kích thích cực lớn, làm cho bọn họ cảm thấy mỗi một người dân nước Mã Toa đều có tội nghiệt nặng nề.
Toàn thể quan binh quân Lam Vũ đều cho rằng, tất cả người dân nước Mã Toa sẽ phải trả giá đích đáng cho tội lỗi của bọn chúng. Bất kể là binh dân nước Mã Toa hay là binh sĩ nước Mã Toa.
Ráng chiều càng lúc càng đỏ, như giống như máu chảy trong cơ thể con người.
Long Nha chiến hạm của hạm đội Dương Phàm hải quân quân Lam Vũ giương buồm lên, chầm chậm bơi qua mặt biển trôi nổi dảy đặc thi thể của người dân nước Mã Toa, đi thẳng về hướng tây, tiến tới phía thành thị Mạc Lạc Tạp.
Một tiếng đồng hồ sau, quan quân hàng hải báo cáo, thành Mạc Lạp Táp ở ngay trước mặt hạm đội rồi.
Dương Phàm không cần dùng kính viễn vọng, cũng biết trước mắt chính là thành Mạc Lạp Tạp rồi.
Ở phía tây nơi trời biển nối liền cũng một dài, xuất hiện quần thể kiến trúc cực lớn, chúng chen chúc kề san sát nhau đứng sừng sững trên thuyến bờ biển, giống như từng tên khổng lồ to lớn, che chắn ở cuối tấm mắt của hắn.
Theo cùng việc hạm đội càng lúc càng tới gần, đặc trưng của Mạc Lạp Tạp cũng bắt đầu dần dần hiện ra trong mắt Dương Phàm, kiến trúc mười hai tầng mang tính tiêu chí, có tên gọi là cao ốc Chấn Thiên, còn cả hoàng cung ngói lưu ly nối liên liên tiếp ở phía tây bắc cùng với cả những cột buồm dày đặc chi chit ở trên cửa cảng.
Đứng vậy, đây chính là Mạc Lạp Tạp rồi.
Thành Mạc Lạp Tạp chính là thành thị lớn nhất của nước Mã Toa, nhân khẩu thường trú đã vượt qua hai trăm năm mươi vạn người từ rất lâu rồi, diện tích thành thị đạt tới mấy chục kilomet vuông, chỉ riêng tuyến đường ven biển của nó, đã kéo dài bảy kilomet từ nam tới bắc, đủ các loại cửa cảng và bến tàu xếp san sát chen nhau.
Căn cứ vào tình báo cho thấy, hiện giờ thành Mạc Lạc Tạp có bốn mươi sáu khu đường phố cỡ lớn, vào ban đêm nhân khẩu cư ngụ vượt quá bốn trăm vạn, công trình kiến trúc cơ lớn trên mười tầng có hơn ba mươi tòa, hoàn toàn đúng là tòa thành thị lớn nhất của nước Mã Toa, cũng là tòa thành thị lớn thứ hai chỉ sau kinh đô Ni Lạc Thần trên đại lục Y Lan.
Mạc Lạc Tạp cũng là tòa thành thị cổ xưa nhất của nước Mã Toa, ít nhất là có hơn chính trăm năm lịch sử có tư liệu xác thực có thể khảo cứu, vùng biển đặt lên nó, chính là nơi phát nguồn lịch sử của nước Mã Toa, cũng chính là vùng đất trung tâm của người nước Mã Toa.
Mạc Lạp Tạp bắt đầu từ khi được sinh ra, đã được định sẵn thành trung tâm của nước Mã Toa, trở thành nơi gửi gắm linh hồn và tinh thần của người dân nước Mã Toa.
Bắt đầu từ năm 1011 thiên nguyên, Y Lan vương Tiêu Trầm hạ lệnh cho Vũ Văn Thương Lãn quản lý chung vùng đất rộng lớn này, Mạc Lạp Lạc liền trở thành thủ phủ một cách đương nhiên của nước Mã Toa.
Sứ mạng vĩ đại này kéo dài tới tận hai mươi năm trước, Vũ Vân Chấn Thiên vì nhu cầu thay đổi quyền lực đại thần, đã cưỡng ép dời đô về Mông Thái Kỳ, Mạc Lạc Lạp mới mất đi vinh diệu của thủ phủ.
Thế nhưng, Mông Thái Kỳ chỉ là một tòa thành thị hẻo lánh, nó căn bản không thể nào thay thế được địa vị của Mạc Lạp Tạp, cho tới tận ngày hôm nay, trung tâm văn hóa kinh tế của nước Mã Toa vẫn là Mạc Lạp Tạp.
Mạc Lạp Tạp cũng là thành thị phồn hoa nhất giàu có nhất của nước Mã Toa, vùng đất phì nhiều đã thai nghén ra người dân nước Mã Toa này, cũng khẳng định địa vị kinh tế của bản thân.
Mạc Lạp Tạp chính là trung tâm kinh tế đúng nghĩa thực chất của nước Mã Toa. Nó sở hữu hệ thống sản suất công nghiệp phát triển nhât và hệ thống mậu dịch thương nghiệp phát đạt nhất của nước Mã Toa, đồng thời cũng có giao thông vận chuyển tiện lợi nhất, tất cả những điều này, các tòa thành thị khác đều không thể thay thế được.
Con sông Duy Tư được xưng là động mạch của đại lục Y Lan cũng đổ ra biển từ nơi này, lượng nước phong phú của sông Duy Tư vô cùng thích hợp cho việc vận chuyện trong nội địa, giảm bớt chi phí cần thiết của vận chuyển đi rất nhiều. Hơn nữa, Mạc Lạp Tạp còn sở hữu đội thuyền vận chuyển lớn nhất của đại lục Y Lan.
Căn cứ vào tình báo cho thấy, năm 1728 thiên nguyên, ở Mạc Lạc Tạp đăng ký trong danh sách có hơn hai nghìn tám trăm chiếc thương thuyền có trong tải trên hai nghìn tấn, có thể tưởng tượng được quy mô vận chuyển trên biể khổng lồ của nó. Có người nói, những chấm buồm trắng trên mặt biển, mới là linh hồn thực sự của Mạc Lạp Tạc.
- Quan tư lệnh, phía trước chính là Mạc Lạc Tạp, các hạm trưởng xin chỉ thị thời gian khai pháo.
Phó quan đi lên báo cáo với Dương Phàm, xin mệnh lệnh.
Dương Phàm thần tình nghiêm túc, chậm rãi kéo thẳng quân phục thiếu tướng của bản thân, cố gắn làm cho nó phẳng phiu và gọn gàng nhất có thể được, phàng phất như là tham gia một nghi thứcc quan trọng, không thể có chút sơ xuất nào.
Dương Phàm cúi đầu xuống nhìn đồng hồ đeo tay của mình, hiện giờ là bốn giờ bốn mươi phút hiều, hắn trầm mặc trong chốc lát.
Dáng vẻ nghiêm nghị nói:
- Đúng năm giờ pháo kích, chiến hạm số hiệu đơn thì oanh kích pháo đài, chiến hạm số hiệu kép thì phụ trách oanh kích thành thị, truyền đạt mệnh lệnh của Phong lĩnh cho mỗi một chiến sĩ, hãy làm cho Mạc Lạc Tạp vĩnh viễn xóa bỏ trên bản đồ.
- Vâng!
Phó quan cũng thần tình nghiêm túc y chang Dương Phàm, sau đó căn cứ vào mệnh lệnh phất cờ hiệu.
Không một ai biết đem một tòa thành thị phồn hoa khổng lồ như thế xóa bỏ hoàn toàn ở trên bản đồ là tình cảnh như thế nào.
Đây là chuyện xưa nay chưa từng có trên lịch sử, các quan binh của hải quân quân Lam Vũ cũng chưa từng chấp hành qua loại nhiệm vụ như thế này, nhưng bọn họ sẽ mau chóng được biết thôi.
Mệnh lệnh pháo kích được hạ xuống, các quan quân quân Lam Vũ khác ở bên trên kỳ hạm cũng trở nên bận rộn, ở bên trong phòng chỉ huy, có rất nhiều những quan quân hải quân áp mình lên trên bản đồ dùng bút chỉ cận thận tinh toán điều gì đó. Bọn họ cần phải tính toán diện tích bao phủ của hỏa pháo lớn nhỏ lên trên tòa thành thị Mạc Lạc Tạp, sau đó giao cho mỗi một chiếc Long Nha chiến hạm đi chấp hành.
Tòa thành thị Mạc Lạp Tạp này thực sự là quá lớn, nếu muốn đem nó hoàn toàn xóa bỏ, đúng là không phải chuyện dễ dàng.
Dương Phàm chậm rãi nâng kính viễn vọng lên.
Thành Mạc Lạp Tạp ở bên trong kính viễn vọng đúng là phồn hoa và khổng lồ, cao ốc chọc trời san sát so kè, trên những con đường thẳng tắp, còn có đám đông đi lại không ngớt, đại khái là sắp tới giờ tan tâm, cho nên trên đường phố với xuất hiện rất nhiều bóng người mặc đồng phục công nhân.
Ở cửa của rất nhiều công xưởng và trường học, còn xuất hiện đám đông chờ đợi, những nơi nhìn qua trông giống như khu chợ cũng bắt đầu trở nên nhộn nhịp huyên nào.
Những chiếc xe ngựa qua qua lại lại như thoi đưa trên đường phố, tranh đường đoạt lối với những chiếc xe tắc xi do người kéo, thỉnh thoảng hai bên nổi lên tranh chấp, vì thế xuất hiện cảnh sát mặc đồng phục màu đen, vũng những cái dùi cui đánh cho cả hai bên một trận tàn bảo, cánh cáo bọ họ đứng có tranh cãi, để tránh lãng phí sức lực của cảnh sát.
Nghề vận chuyển trên biển của nước Mã Toa rất phát đạt, điểm này được thể hiện trọn vẹn ở Mạc Lạp Tạp, ở những nơi gần bờ biển, còn cả rất nhiều bến tàu, neo đậu vô số thương thuyền, công nhân vật chuyển tháo dỡ vật tư ở bên trên bến tàu nhiều cứ như kiến đang chuyển nhà vậy.
Bến tàu của Mạc Lạc Tạp được kiến thiết đúng là rất có tầm mắt, hơn nữa rất có tính dự phòng, giữa các loại công trình trang thiết bị đều để lại đầy đủ những khoảng trống, đế đáp ứng nhu cầu phát triển ở trong tương lai, đương nhiên, cái tương lai đó tới ngày hôm nay là hoàn toàn kết thúc rồi.
Dương Phàm thậm chí là còn phát hiện ra dấu vết của du thuyền tư nhân ở một số những bến tàu hơi hẻo lánh một chút. Những chiếc du thuyền tư nhân này có vẻ bề ngoài hoa lệ, còn cả những cánh buồm nang đủ mọi màu sắc đã thủ hút ánh mắt của Dương Phàm, cũng khơi lên cho hắn hứng thú cực lớn.
Khi hắn còn rất nhỏ đã khát khao bản thân có một chiếc thuyền nho nhỏ, chỉ tiếc rằng bời vì hồi nhỏ nhà ngèo, cái nguyện vọng này thủy chung không thể đáp ứng được, vì thế hắn chỉ đành chạy tới tham gia hải quân, hi vọng có được chiến hạm của bản thân mình.
Dương Phàm đột nhiên hỏi:
- Bọn họ đang ở nơi nào rồi?
- Bọn họ chính đang đi săn ở đằng sau, cách nơi này còn phải thời gian bốn ngày, nhưng bọn họ không được trì hoãn thời gian ở trên đường mới được thế. Xin hỏi có cần thúc giục bọn họ tới Mạc Lạc Tạp không?
Phó quan cẩn thận trả lời, hắn biết Dương Phàm hỏi tới tình hình của hạm đội cướp bóc đi theo đằng sau hạm đội Dương Phàm.
Khi từ biển San Hô nam hạ, theo đằng sau hạm đội Dương Phàm hải quân quân Lam Vũ đã có vô số cái đôi, đều là những hạm đội cướp bóc do những thương đoàn tự mình thành lập nên, bọn họ đi theo hải quân quân Lam Vũ xông thẳng tới tuyến đường biển hoàng kim giữa nước Mã Toa và đảo Lữ Tống, sau đó triển khai cướp đoạt bữa bãi.
Do chiến lợi phẩm dồi dào, bọn họ không muốn tiếp tục theo hải quân quân Lam Vũ tiếp tục nam hạ nữa, mà ở ngay trên mặt biển phía đông đảo Phổ Cát triển khai săn lùng quy mô, dùng vũ lực liên tục chiếm lấy từng từng chiếc thương thuyền và hàng hóa chở ở bên thương thuyền của nước Mã Toa làm của riêng.
Dương Phàm chỉ đành lặng lẽ thờ dài ở trong lòng, nếu như hạm đội cướp bóc không tới nữa, thì những chiếc duy thuyền mỹ lệ này cũng chỉ đành tiễn hết xuống đáy biển rộng thôi, mong rời những bờ biển khác của nước Mã Toa còn có những chiếc du thuyền mỹ lệ như vậy, tới khi đó mình nhất định phải tự mình đi tới thị trường cướp bọn lựa chọn thật kỹ một chiếc để sử dụng cá nhân.
Dương Phàm lắc đầu, chậm rãi nói:
- Không cần nữa, bọn họ có tới cũng chỉ nhặt được những viên gạch ngói cháy đen mà thôi.
Ráng chiều và tịch dương rất hiền hòa rất dịu dàng chiếu lên Mạc Lạc Tạp, bao phủ lên một lớp hoàng kim làm người ta hâm mộ lên bên trên tòa thành thị phồn hoa to lớn này, cho dù mang theo địch ý nồng liệt, nhưng Dương Phàm cũng không thể không thừa nhận, Mạc Lạc Tạp đúng là thiên đường của nước dân nước Mã Toa.
/769
|