Thế nhưng, chính bời vì nó là thiên đường của người dân nước Mã Toa, cho nên mới bất hạnh rơi vào trong mắt của Dương Túc Phong, trở thành tòa thành thị đầu tiên phải biến mất ở trên lục địa.
Khi chuyện đồ sát ở Tán Hoàng phủ và Long An phủ báo cáo lên chỗ Dương Túc Phong, thì gần như không cần phải suy nghĩ, Dương Túc Phong hạ lệnh xóa bỏ Mạc Lạc Tạp ngay tức khắc, hơn nữa lý do vô cùng đơn giản, Dương Túc Phong lạnh nhạt nói:
- Ta muốn để Vũ Văn Phân Phuơng biết, ta nói lời là giữ lấy lời.
Từ bên trong kính viễn vọng, Dương Phàm còn có thể nhìn thây rõ ràng rành mạch, ở thành Mạc Lạc Tạp có rất nhiều người nước Mã Toa đã phát hiện ra hạm đội hải quân quân Lam Vũ áp sát.
Thế nhưng bọn họ còn chưa ý thức được giây phút cuối cùng của sinh mạng đã tới rồi, bọn họ vẫn theo bản năng chen nhau tới gần chỗ bờ biển, hoặc là đứng trên nóc nhà của mình, nhìn hướng ra phía biển rộng, nhìn về phía quân Lam Vũ, phỏng đoán xem bọn họ muốn làm cái gì, thân sắc của bọn họ, quá nửa đều mang theo chút bộ dạng như đi xem náo nhiệt.
Hàng nghìn người dân nước Mã Toa này, có ông già tóc trắng bạc phơ, cũng có những đứa bé hiều động nhảy nhót tung tăng, còn có cả những thiếu phụ thiếu nữ như hoa như ngọc, bọn họ đang chụm tay nhìn ra phía mặt biển, bọn họ châu đầu ghé tai vào nhau nhỏ giọng thì thầm, tựa hồ đang phán đoán hành động tiếp theo của những chiếc Long Nha chiến hạm quân Lam Vũ này.
Bọn họ còn chưa tiếp xúc với sự tàn khốc của chiến tranh, cho nên căn bản không ý thức được tử thần đã lặng lẽ siết bàn tay lớn của mình lên trên cổ của bọn họ.
Nếu như không có chiến tranh, đúng là bọn họ sẽ sinh sống rất hạnh phúc ở bên trong tòa thành thị này, hưởng tụ cuộc sống yên bình tứoi đẹp, hưởng thụ tài phú mà bản thân chăm chỉ kiếm được.
Song thật bất hạnh, chính phủ của bọn họ lại chủ động khơi lên chiến tranh, khơi lên sự mở đầu cho tai nạn của bọn họ, bọn họ có lẽ còn chưa biết chuyện quân đội nước Mã Toa ở tiền tuyến đồ sát những người dân thường khác, bời vì chính phủ che dấu tất cả những điều đó, thế nhưng, quân Lam Vũ tới sẽ đem tất cả chân tướng công khai cho bọn họ biết, đó là nếu như sau khi chiến tranh kết thúc, mà bọn họ còn có thể sống sót được.
Chiến tranh không có sự thương sót, không có sự cảm thông, cũng không có do dự.
- Cụm pháo công kích pháo đài đã chuẩn bị sẵn sàng.
- Cụm pháo công kích thành thị đã chuẩn bị sẵn sàng.
Phó quan thận trọng hứng phấn mang theo tin tức, đi tới báo cáo, các Long Nha chiến hạm của quân Lam Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng pháo kích.
Dương Phàm chậm rãi hạ kính viễn vọng xuống, mắt thường chăm chú nhìn tòa thành thị sắp hoàn toàn biến mất này.
Tòa thành thị này đúng là thành thị to lớn nhất hùng vĩ tráng lệ nhất nhất mà hắn đã tứng nhìn thấy, đáng tiếc, nó sắp hoàn toàn biến mất rồi.
Đối với người nước Mã Toa mà nói, khi bọn chúng phát động chiến tranh, đã từng nghĩ tới một ngày như thế này hay chưa?
Có lẽ sau khi Mạc Lạc Tạp hoàn toàn bị hủy diệt, người nước Mã Toa có lẽ sẽ dùng ánh mắt hoàn toàn mới để đánh giá lại cuộc chiến tranh mà bọn chúng chủ động khơi lên, đó là phải trả giá đắt, bao gồm cả người dân nước Mã Toa, cũng phải trả giá đắt.
Sự hủy diệt của Mạc Lạc Tạp, tin rằng cho dù không phải là cuộc đồ sát tàn khốc nhất trên đại lục Y Lan, nhưng cũng là giáo huấn thảm thiết nhất trên lịch sử của nước Mã Toa, bọn chúng sẽ lại một lần nữa nhận thức được sự bất lực và nhỏ bé của bản thân.
Mong rằng sự biến mất của Mạc Lạp Tạp, có thể làm cho mỗi một người dân nước Mã Toa từ trong ảo tưởng ngây thơ tỉnh táo trở lại, đánh giá lại cuộc chiến tranh mà bọn chúng đang tiến hành.
Mong rằng bọn chúng phát hiện ra rằng, trên thế giới này không phải chỉ có bọn chúng mới có thể ngược đại đồ sát người khác, bản thân bọn chúng cũng sẽ gặp phải đồ sát và ngược đại, thậm chí liên lụy tới quê nhà cua rbọn chúng cũng bị hủy diệt toàn bộ.
Khẽ hít một hơi, Dương Phàm bình thản nhẹ giọng nói:
- Nổ pháo đi.
Phó quan lớn tiếng tuân lệnh sau đó đứng ở vị trí dễ thấy nhất trên cầu tàu, phất lên lá cờ màu đỏ.
Đỉnh của hai lá cờ màu đỏ đan vào nhau, đó chính là tín hiệu bắt đầu pháo kích.
Tử thần lạnh lùng vung đồ đao lên.
Uỳnh uỳnh uỳnh ….
Uỳnh uỳnh uỳnh….
Long Nha chiến hạm quân Lam Vũ sớm đã dàn hàng ngang lần lượt nổ pháo.
Cảnh quan khi hạm pháo uy lực cường đại cùng lúc nổ pháo, lập tức làm cho những cư dân của Mạc Lạc Tạp xương sống buốt lạnh, trong chớp mắt quân Lam Vũ nổ pháo, đại bộ phận cư dân Mạc Lạc Tạp một chút phản ứng cũng không có, mỗi một người đều chỉ có thể từ bên trong tiềm thức cảm giác được bản thân đã chết lặng, bọn chúng tê dại đứng ngây ra nhìn ánh lửa và khói mù phát ra từng trận từ họng pháo hạm của Long Nha chiến hạm quân Lam Vũ ở bên trên mặt biển, sau đó ánh mắt đờ đãn nhìn pháo đạt xẹt qua trên bầu trời, rơi vào trung tâm của Mạc Lạc Tạp.
Uỳnh uỳnh uỳnh ….
Uỳnh uỳnh uỳnh ….
Pháo đạn rơi xuống phát nổ ở trung tâm của tòa thành Mạc Lạc Lạp, bốc lên cột khói cực lớn, cây cối ở hai bên đường phố bị lực xung kích đánh tan nát, cư dân Mạc Lạc Tạp ở gần địa điểm đạn pháo rơi xuống ngay tức thì bị bắn cho nổ tan xương nát thịt, thi thể không toàn vẹn hất vâng lên trên không trung, sau đó rơi xuống ở địa phương rất xa xôi.
Đối diện với tiếng nổ mãnh liệt, còn không ngừng có những mảnh thi thể rơi xuống, tuyệt đại đa số cư dân Mạc Lạc Tạp đều sững sờ, bọn họ đang ở chính giữa của thành thị, căn bản không nhìn thấy sự tồn tại của hạm đội hải quân quân Lam Vũ, cho nên bọn họ căn bản không biết vì sao mà phát sinh ra vụ nổ, vì thế tuyệt đại đa số mọi người, nghĩ tới đầu tiên chính là báo cảnh sát.
Tiếng còi của cảnh sát vang lên khắp nơi, những tên cảnh sát nước Mã Toa mặc đồng phục màu đen tức tốc chạy tới phụ cận điểm phát nổ để tuần tra, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc là đã phát sinh ra chuyên gì.
Thế nhưng, bọn chúng không biết được điều gì cả, hiện trường là mộng đống hoang tàn, khắp nơi đều là máu tươi và những có thi thể tan khuyết, bọn chúng chỉ có thể nghe thấy điệc tiếng pháo thỉnh thoảng ầm vang ở bên tai, sau đó bọn chúng thuận theo tiếng nổ để tìm tới, liền nhìn thấy hiện trường ngoài nằm đầy thương binh và thi thể ngập máu ra, thì bọn chúng không phát hiện ra được điều gì.
Không có tên cảnh sát nước Mã Toa nào ngay lập tức ý thức được, Mạc Lạp Tạp đã bị hạm đội hải quân quân Lam Vũ pháo kích.
Dương Phàm nhấc kính viễn vọng, thở dài một tiếng rất tiếc nuối, mặc dù hỏa pháo của hạm đội thứ nhất hải quân quân Lam Vũ ở trong chiến đấu tỏ ra vô cùng mãnh liệt, nhưng đối diện với tòa thành thị khổng lồ cảm giác như một chén nước không đủ cứu cỗ xe đang cháy.
Những quả pháo đạn 100 ly liên miên bay về phía trung tâm thàn thị của Mạc Lạp Tạp, bùng phát ra tiếng nổ cực lớn ở nơi đó, đối với cư dân Mạc Lạc Tạp ở xung quanh nơi phát nổ mà nói, đây là uy lực không thể bị ngăn cản, nhưng trong con mắt của Dương Phàm, những vụ nổ này bất quá chỉ như trong một ngọn núi khổng lồ, thỉnh thoảng mọc ra vài cây nầm nhỏ, lại giống như vài giọt nước nhỏ rơi vào bên trong biển rộng, căn bản không thể nào đạt được hiệu quả mang tính hủy diệt như lật núi lấp biển được.
Hải quân quân Lam Vũ tập trung càng thêm nhiền hỏa pháo mãnh liệt, pháo đạn cứ liên tục trút xuống pháo đài ở cửa càng Mạc Lạc Tạp như nước mưa, đem nhưng tên binh sĩ quân đội địa phương nước Mã Toa thủ bị pháo đài bắn cho khóc cha gọi mẹ, lũ lượt vứt bỏ khôi giáp mũ trụ bỏ chạy tán loạn khắp nơi.
Những tên binh sĩ nước Mã Toa này biểu hiện đối lập sâu sắc với những tên binh sĩ nước Mã Toa ở tiền tuyến, không tới thời gian năm phút, thì đã toàn bộ chạy trốn sạch sẽ, chỉ lưu lại có mỗi pháo đài trơ trụi, mặc cho hải quân quân Lam Vũ điên cuồng oanh tạc.
Thủ bị pháo đại của thành Mạc Lạp Tạp hẳn là lâm thời mở rộng thêm, vốn ở trên pháo đài Mạc Lạc Tạp ban đầuu chỉ có một công trình rất là nhỏ, bên trên vẫn còn trang bị pháo đồng cổ xưa.
Đại khái không một người dân nước Mã Toa nào có thể nờ được rằng, Mạc Lạp Tạc sẽ có môt ngày bị pháo kích, cho nên nhiệm vụ phòng ngự nơi này tỏ ra vô cùng buông lỏng, thậm chí có thể nói là hoàn toàn hoang phế rồi, cho tới tận khi sau này hải quân nước Mã Toa chiến bại ở tiền tuyến, chiến đấu hạm cỡ lớn chủ lực cơ bản đã toàn quân bị diệt, người đứng đầu nước Mã Toa mới tăng cường nhiệm vụ phòng ngự tòa thành bên bờ biển một cách tượng trưng.
Thế nhưng, vì không để khơi lên sự tò mò của dân chún, làm cho tin tức hải quân bị tiêu diệt tiết lộ ra ngoài, bọn chúng len lén lút lút tiến hành hạng mục công tác này.
Thời gian mấy tháng trời trôi qua, pháo đài của Mạc Lạc Tạp cũng mở rộng lên năm cái, bên trên lắp đặt mấy khẩu pháo lớn mà bọn chúng chẳng biết là pháo gì.
Pháo đạn của quân Lam vũ bắn nổ những công trình kiến trúc trên pháo đài, đem bọn chúng phá hủy hoàn toàn, gạch ngói bị bắn tung tóe khắp mọi nơi.
Vì để giam bớt thời gian, giảm bớt tinh lực, người nước Mã Toa trên mặt xây dựng những tòa pháo đài này tỏ ra cho chút hời hợt qua loa, pháo đài mới cũ được xây dựng, đều là dùng đá tảng và gạch nói chất lên với nhau mà thành, ở giữa thậm chí còn không có chất kết dính, loại kết cấu như vậy, một khi bị pháo đạn của quân Lam Vũ xé toạch lộ hổng, sẽ lập tức sụp đổ hoàn toàn.
Trên thực tế cũng là như thế, không tới thời gian ba phút, đã có một tòa pháo đài bị phá hủy hoàn toàn, tảng đá gạch ngói lăn cuồn cuộn xuống như bị lở đất vậy.
Khẩu pháo đồng thau ở bên trên pháo đài cũng bị bắn tung lên, khấu pháo đồng thau cổ lỗ này đại khái là sản vật của một trăm năm trước rồi, có thể là sớm đã được báo hỏng nhưng người nước Mã Toa cũng lười thay thế, vẫn cứ đem nó bày ở nơi đó, dù sao cũng không ai có thể ngờ được, pháo đài Mạc Lạc Tạp cũng có một ngày chính thức dùng đến.
- Pháo đài A bị phá hủy …
- Pháo đài B bị phá hủy …
Phó quan không ngừng đem thành quả pháo kích báo cáo lên, nhưng sắc mặt của Dương Phàm lại không có chút gì biển đổi, ngược lại càng lúc càng trở nên trầm tĩnh, đối với một vị quan tư lệnh hạm đội hải quân mà nói, dưới tình huống hoàn toàn không có đối thủ hủy đi một tòa thành thị, chẳng phải là hành vi xuất sắc gì cả, hắn chẳng có lý do gì đáng để cao hứng, cho nên hắn vẫn cứ tiếp tục đứng ở trên mũi hạm.
Nhìn Mạc Lạc Tạp từ từ bị hủy diệt, chính bời vì hắn và những quan binh quân Lam Vũ khác đều có ý nghĩ giâu nhau giống nhau, đều cảm thấy người nước Mã Toa phải bị một bài học nhớ đời, để bọn chúng phải hiểu rằng, hậu quả phát động chiến tranh bọn chúng không thể gánh vác được.
Uỳnh uỳnh uỳnh ….
Uỳnh uỳnh uỳnh…
Sau khi một số pháo đài bị phá hủy, những chiếc Long Nha chiến hạm phụ trách phá hủy pháo đài cũng gia nhập vào hàng ngủ hủy diệt thành thị, pháo đạn mãnh liệt càng thêm dày đặc rơi xuống trung tâm thành thị Mạc Lạp Tạc, tại nơi đó chấn động lên càng nhiều vòng xoáy nhỏ, vào lúc này cư dân Mạc Lạc Tạp cuối cùng cũng ý thức được ỹ nghĩa ẩn chứa sau những vụ nổ này là gì, bọn chúng bắt đầu rơi vào khủng hoảng và tuyệt vọng sau đó theo bản năng nấp vào trong những công trình kiến trúc ở xung quanh, còn đa phần đám đông lại chạy trốn trên những con đường, muốn chạy về nhà của mình, cứu lấy những người than của mình. Thỉnh thoảng một hai kẻ như vậy bị pháo đán xé toạch ở trên đường, chân tay lẻ tẻ bay khắp mọi nơi.
Chính phủ đương địa của Mạc Lạc Tạp cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, bọn chúng cuối cùng cùng hiểu ra Mạc Lạc Tạp đã trở thành tiền tuyến, nhưng đối với tình huống như thế này, bọn chúng cũng không thể làm gì. Trừ nguyền rủa quân Lam Vũ ác độc và lạm sát nngười vô tội ra, bọn chúng chỉ có thể phái ra cảnh sát và bộ đội duy trì trị an của địa phương, dần dần sơ tán cư dân của Mạc Lạc Tạp.
Nhưng hết sức rõ ràng rằng, trong lịch sử mấy trăm năm của Mạc Lạc Tạp, còn chưa từng có tiền lệ sơ tán cư dân, cho nên bọn chúng cũng không có bất kỳ kinh nhiệm gì cả, bọn chúng chỉ có thể mò mẫm để chấp hành, kết quả là một số quan viên và cảnh sát tham sống sợ chết đã rút lui trước.
Trong khói đen cuộn lại của đại pháo, cao ốc chọc trời của Mạc Lạc Tạp lần lượt đổ xuống, những tòa nhà cao tầng này bề ngoài nhìn qua thì vô cùng hùng vĩ, hơn nữa được tráng trí hào nhoáng, nhưng trên thực tế, chúng đều là công trình có kết cấu bằng gạch ngói, chỉ có điều là độ dày của gạch ngói tương đối lớn mà thôi.
Khi uy lực của pháo đạn phát nổ xô đổ giới hạn chịu đựng của gạch ngói, thì cả công trình kiến trúc to lớn đó liền đổ sập xuống, chẳng những nhân viên ở bên trong bị chôn sống hơn nữa ngay cả con đường ở gần đó cũng bị gạch đá đổ xuống như núi lở hoàn toàn che lấp.
Bất hạnh hơn nữa là, có một số pháo đạn trực tiếp đánh trúng tòa nhà cao tầng, thậm chí là xuyên qua tường gạch hoặc là cửa sổ, trực tiếp phát nổ ở bên trong tòa nhà cao tầng đó, mang tới hậu quả càng thêm nghiêm trọng, cả công trình kiến trúc hoàn toàn bị phá nát từ bên trong ra bên ngoài, gạch ngói bay loạn lên giống như trời trút xuống một cơn mưa gạch vậy, đem cư dân Mạc Lạc Tạp ở xung quanh đập cho máu tươi đầy đất, rất nhiều người thậm chí bị dòng lũ gạch ngói trức tiếp nhấn chìm.
Trên đường phố khắp nơi là cảnh máu tươi đầm đia, máu tươi nồng nặc thuận theo những rảnh nước ở hai bên đường chảy xuống cống ngầm. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Ở phía đông nam Mạc Lạc Tạp, chính là hoàng cung trước kia của nước Mã Toa, ngói lưu ly màu vàng dưới sự ánh chiếu của ráng chiều trông diễm lệ vô song, đình đài lầu gác, cột trụ trạm khắc, tạo thành bức tranh trang trọng nghiêm túc.
Thế nhưng pháo đạn của quân Lam Vũ cũng chẳng hề thương tiếc rơi vào trong tòa hoàng cung cổ xưa của đại lục Y Vân này, đem từng mảng ngói lưu ly băn trung lên nửa chừng không, sau đó rơi xuống vỡ tan tành, giả sơn suối nước ở bên trong đó cùng biến mất không còn tăm tích sau một tiếng nổ ầm vang. Chỉ có bong bóng không ngừng sủi lên.
Kết cấu của tòa hoàng cung cũ này vô cùng lỏng lẻo, hơn nữa kiến trúc cao lớn cũng rất là ít, khiến cho phương diện uy thế phát nổ của chúng tỏ ra vô cùng nhỏ nhoi, chỉ có thi thoảng pháo đạn áng chừng là bắn trúng vào kho hàng nào đó ở bên trong, mới có thể bùng lên vụ nổ tráng liệt hơn.
Bên trong hoàng cung cũ còn giữa lại một số cung nữ, bọn họ bàng hoàng nhìn cảnh tượng ở trước mắt, bất kể như thế nào cũng không thể tin tưởng được, một chuyện hoang đường như thế, lại có thể xảy ra ở bên trong hoàng cung.
Vụ nổ tráng lệ nhất đương nhiên phải tính tới công trình kiến trúc tiêu biểu của Mạc Lạc Lạp, tòa nhà cao tầng Chấn Thiên.
Công trình kiến trúc cao mười hai tầng này là kiến trúc cao nhất của đại lục Y Lan, cũng là công trùnh kiến trúc hùng vĩ nhất của đại lục Y Lan, có phải dùng tới thời gian ba năm cuối cùng mới dựng lên được, người nước Mã Toa vì nó mà kiêu ngạo tới thời gian sáu năm, tòa kiến trúc phi phàm này, có một cái tên rất vang, đó chính là tòa nhà Chấn Thiên.
Một công trình kiến trúc lấy tên của hoàng đế đặt cho, ở trong nước Mã Toa được hưởng địa vị độc nhất vô nhị.
Long Nha chiến hạm số 109 hạm đội đệ nhất hải quân quân Lam Vũ có hạm trưởng là Lữ Song Giang, hắn sớm đã mang chủ ý đánh sập tòa nhà Chấn Thiên này, hắn quyết định phải tự mình đem công trình kiến trúc mang tên của hoàng đế nước Mã Toa phá hủy, đồng thời cũng phá hủy phòng tuyến tâm lý của người dân nước Mã Toa, để cho bọn chúng nhớ lấy thật kỹ cái tên quân Lam Vũ.
Sau liên tục hai đợt pháo kích, pháo hỏa của Lữ Song Giang đều rơi xuống xung quanh tòa nhà Chấn Thiên, mặc dù bắn sấp không ít nhà bên rìa, nhưng cả tỏa nhà Chấn Thiên vẫn cứ đứng vững sừng sững, rất nhiều cư dân Mạc Lạc Tạp cũng từ trong tiềm thức nhận ra tòa nhà Chấn Thiên mới là nơi an toàn nhất, nên ùn ùn chen lấn ở bên trong.
Lữ Song Giang nhỏ giọng nguyền rủa, tựa mình chỉ huy pháo kích, cuối cùng ở trong lượt pháo kích thứ tư, đã thành công xé nát vẻ ngoài kiên cố của tòa nhà Chấn Thiên, một phát đạn pháo phát nổ ở chính giữa tầng bảy của tòa nhà Chấn Thiên, nổ ra một cái lỗ hổng cực lớn ở nơi đó, tiếp sau lại có hai quả pháo đạn nối nhau chui vào bên trong có lỗ hổng đó, phát ra vụ nổ kịch liệt ở bên trong.
Sau khi pháo đạn phát nổ, Lữ Song Giang nhìn thấy cảnh tưởng cả đời cũng không thể quên được, chỉ thấy cao ốc Chấn Thiên cứ giống như một tên khổng lồ uống rượu say, đột nhiên toàn thân run lên một cái, sau đó liền từng tầng một sụp xuống, tầng này đè lên tầng kia, gánh ngói vỡ nát cứ giống như nước lũ cuồn cuộn, với khí thế không thể cảng trở đem tất cả mọi thứ ờ phía dưới đè sập tan nát toàn bộ, những cư dân Mạc Lạc Tạp ẩn nấp ở phái dưới tòa nhà, cũng bị những miếng gạch đá không chút thương tiếc đập ngã xuống mặt đất, còn những người ẩn trốn ở bên trong thì bị chôn sống hết sạch.
Trong màn gạch ngói rơi xuống giống như nước lũ đó, cư dân Mạc Lạc Tạp gào thét hoảng loạn cuồng cuồng bỏ chạy không cần biết phương hướng, tất cả những điều xảy ra ở nơi này đều vượt quá khả năng tiếp nhận của bọn chúng, cũng vượt ra ngoài năng lực lý giải của bọn chúng.
Trong nhất thời, bọn chúng còn chưa hoàn toàn ý thức được rõ ràng, vì sao lại có thể có chuyện như vậy xảy ra ở trên người mình. Cư dân Mạc Lạc Tạp ở dưới sự bao phủ của hỏa pháo thì chỉ có một ý nghĩ đan giản nhất, đó chình là bỏ chạy thoát thân.
Thế nhưng, bọn chúng có thể chạy tới phương hướng nào đây?
Trong ánh mắt hoảng sợ của bọn chúng, bọn chúng chỉ có thể nhìn thấy được rõ ràng, mỗi một phương hướng của thành Mạc Lạc Tạp đều có pháo đạn không ngừng rơi xuống, bất kể là bọn chúng chạy về phương hướng nào, đều không thể đảm bảo được mình sẽ có cơ hội chạy thoát được.
Ở trên đường phố, có người chạy trốn về phương hướng này, cũng có người chạy trốn về phương hướng kia, bọn họ va chạm chen lấn vào cùng một chỗ, tất cả quân lại với nhau.
Vào thời khắc cuối cùng của sinh mạng, bọn họ toàn toàn không che dấu bản thân nữa, nếu không phải chửi mắng đối phương, thì hoặc là cướp đoạt vật tư, thậm chí là thẳng tay ra đòn, đánh chết đối phương.
Những tên lưu manh trộm cướp thừa lửa cháy hôi của, thì lại ấn nấp ở trong ngóc ngách, dùng mũi dao cướp bóc mỗi một cư dân đơn độc đi qua đường.
Những nữ nhân xinh đẹp trẻ trung có một thân một mình, thì bị dọa tới mặt không còn chút máu bỏ chạy ở trên đường, kết quả thường thường là trong lúc bất chi bất giác bị người ta dùng vải đen chùm lên mặt từ đằng sau, sau đó chói vào một nơi vắng vẻ, thỏa sức cưỡng gian làm nhục, dưới sự kích thích của tâm tình tuyệt vọng, đám trộm cướp từa hồ muốn thông qua nữ sắc để phát triết sự sợ hãi ở trong lòng.
Những nữ nhân này sau khi bị trà đạp, bọn họ đa phần là bị cắt mất đầu, ném ra chỗ thật xa, đầu xác mỗi thứ một nơi, để tránh bị người ta nhận ra.
Đái khái là chưa từng nghĩ tới chuyện như thế này, những người Mã Toa ở trên bờ biển chính mắt nhìn thấy quân Lam Vũ pháo kích, tựa hồ như đã đờ đẫn, đứng như trời trồng ở nơi đó, bọn chúng thậm chí còn ngây ngốc nhìn ngọn lửa phun ra không ngừng từ Long Nha chiến hạm của quân Lam Vũ, cỏn thỉnh thoảng đánh một đường cong mỹ lệ ở trên mặt biển, chuyển họng pháo ở phía bên kia qua tiếp túc nổ pháo.
Khi bọn chúng ngạc nhiên quay đầu lại nhìn nhìn thành thị nơi mình cư trú, mới phát hiện ra nơi đó đã là một vùng biển lửa, cao ốc Chấn Thiên mà bọn chúng quen thuộc đã hoàn toàn biến mất, trên những con đường, thì là cư dân đang mù quáng chạy trốn, có rất nhiều người đứng ở bên trong đống đổ nát hoang tàn đau thương khóc rống lên, thảm thiết vô cùng, giống như trời cao đã đổ xập xuống, bên trong đường cống ở phía dưới thành thị bắt đầu tràn ra dòng máu màu đỏ sậm, đó chính là máu tươi ở trên đường phố hội tụ lại chạy xuống cống.
Cho tới tận lúc này bọn chúng mới hiểu ra, nhà cửa thân thuộc của bọn chúng, tất cả của cái tích góp được, thậm chí bao gồm cả người thân của bọn chúng, đều đã mất đi trong biển lửa.
Hạm đội hải quân quân Lam Vũ đi tới nơi này, không phải là để chào hỏi bọn chúng, mà là lấy cái mạng của bọn chúng, rất nhiều người bắt đầu gào thét lên như muốn phát điên, bất chấp tất cả chạy về thành thị đã bắt đầu bốc cháy, tìm kiếm người thân của bọn chúng, cho tới tận khi thân thể của bản thân cũng bị đạn pháo xé nát, máu tươi cùng hội tụ trong cống ngầm phía dưới.
Quân đội nước Mã Toa đồn trú ở xung quanh thành Mạc Lạc Tạp cũng ào ạt xuất động, bảo vệ trật tự, cứu giúp cư dân, thế nhưng trong pháo đạn mãnh liệt, bọn chúng căn bản không thể làm gì được, thậm chí bản thân bọn chúng cũng táng thân trong pháo hỏa cường đại.
Bộ phận quân đội nước Mã Toa ý đồ cửu hỏa ở bên trong thành thị, nhưng hạng mục công tác này đối với bọn họ mà nói thực sự là quá khó khăn, phòng ốc nước Mã Toa bình thường đều được xây nên bằng kết cấu gạch nói, sau khi pháo đạn rơi xuống, dễ dàng bắt lửa, hơn nữa diện tích oanh kích của hải quân quân Lam Vũ rất lớn, khắp mọi nơi đều có chỗ bốc lửa, căn bản là bọn chúng không thể dập tắt được.
Do trước đó phân tán xạ kích nên hiệu quả không lý tưởng lắm, chon en Dương Phàm hạ lệnh đem phân tán xạ kích đổi thành xạ kích theo hàng, dựa theo khu vực chỉ định sắp xếp trước đó tập trung oanh tác từng mục tiêu một.
Hạm đội Dương Phàm hải quân quân Lam Vũ có ba mươi mốt chiếc Long Nha chiến hạm, trên mạn thuyền của mỗi một chiếc Long Nha chiến hạm đều có bốn khẩu hạm pháo 100 ly, tổn tộng hơn một trăm hai mươi khẩu pháo nhắm chuẩn vào Mạc Lạc Tạp, tiến hành công kích không ngơi nghỉ.
Nhưng trên thực tế, đối với một toàn thành thị khổng lồ như Mạc Lạc Tạp mà nói, mỗi một quả đạn pháo rơi xuống đều giống như một giọt nước rơi vào bên trong biển rộng, chỉ có thể khẽ khẽ lay động một chút, cơ hồ đối với cả biển rộng không có tác động nào cả.
Thế nhưng, khi hơn một trăm hai mươi khẩu pháo tập trung lại oanh kích vào một khu vực nào đó, thì khí thế như dời non lấp biển lâp tức xuất hiện, pháo đạn dày đặc rơi xuống khu vực đó, bất kể nơi đó ban đầu có những cái gì, thì sau trận pháo kích mãnh liệt liên miên không ngớt, thì căn bản không còn sót lại cái gì cả, chẳng những tất cả công trình kiến trúc đầu bị đánh sập, tới ngay cả cư dân nơi đó cũng bị bắn cho chẳng còn lại được mấy mống.
Khu vực hải quân quân Lam Vũ trọng điểm pháo kích, chính là khu công nghiệp, khu thương nghiệp và bến tàu của Mạc Lạc Tạp.
Khu công nghiệp của Mạc Lạc Tạp là bị phá hủy triệt để trước tiên, vùng đất đó bị pháo hỏa của hạm pháo quân Lam Vũ dày vò qua lại nhiều lần, tận cức nhổ tận gốc rễ những công xưởng đó. Cho tới tận khi chòi canh gác ở trên cột buồm báo cáo, nơi đó đã không còn công trình kiến trúc thành quy mô nào nữa, hỏa pháo của quân Lam Vũ mới bắt đầu di chuyển tới bên trên bến tàu, đem thương thuyền neo đậu ở nơi đó bắn nát vụn toàn bộ, đám đông chạy thục mạng tứ phía thuận theo con để biển liề mạng chạy lên bên trên, lao thằng vào nội thành Mạc Lạc Tạp đã thành một biển lửa.
Một số tên binh sĩ nước Mã Toa dũng cảm lao lên trên tuyến bờ biển, nâng súng rãnh xoắn ở trong tay nhắm vào hạm đội quân Lam Vũ tiến hành xạ kích, thế nhưng, súng rãnh xoắn ở trong tay bọn chúng tầm bắn không quá hai ba trăm mét, thậm chí là còn ngắn hơn, những tiếc súng nổ lạch tạch chẳng những không ảnh hưởng tới quân Lam Vũ, ngược lại còn giống như là quân đội nước Mã Toa xếp đội pháo lễ hoan nghênh hải quân quân Lam Vũ tới vậy.
Ở trên mũi kỳ hạm, Dương Phảm lạnh nhạt nói:
- Ghi chép tin tức này lại, quân đội trong nội địa của nước Mã Toa, vẫn trang bị súng rãnh xoắn.
Phó quan theo sát ở đằng sau hắn ghi chép tin tức này theo lời Dương Phàm.
/769
|