Bổng nhiên, tòa pháo đài cuối cùng của cửa cảng Mạc Lạc Tạp phát sinh ra vụ nổ kịch liệt, hẳn là kho thuốc nổ gì đó bị bắn trúng rồi, ánh lửa xông thẳng lên trời, làm cả thành Mạc Lạc Tạp tựa hồ đều rung chuyển, chấn động kịch liệt thậm chí còn khơi lên sóng biển, làm cho Long Nha chiến hạm của quân Lam Vũ theo sóng biển khe khe chao đảo một cái, kết quả là loạt đạn đó toàn bộ bắn ra xa, rơi vào tuyến bờ biển ở đằng sau cửa cảng, những cứ dân Mạc Lạc Tạp luống cuống chân tay tức thì bị ngã rạp cả một mảng lớn, những người nước Mã Toa khác thì phát ra tiếng gào thé, bất chấp mạng sống chạy vào trong nội địa, trong cơn kinh hoàng, ngay cả người thân của mình cũng vứt bỏ.
Bản thân người Mã Toa, hiển nhiên cũng bị cơn chấn động kịch liệt siêu cấp làm cho khiếp sợ, sinh ra khủng hoảng vô cùng.
Bọn chúng đã hoàn toàn không thể lý trí không chế hành vi của bản thân nữa, chỉ có thể dựa vào cảm giác trong tiềm thức để bỏ chạy, có một số người vô thức chạy vào trong đường phố đang lửa chảy mãnh liệt, ngọn lửa dữ thiêu đốt y phục của mình cũng hòan toàn không có cảm giác gì, cho tới tận khi bản thân bị thiêu chết.
Khủng hoảng lan truyền tới mỗi một người, bỏ chạy trởi thành lựa chọn bản năng của người dân Mạc Lạc Lạp ở trong biển lửa, bọn chúng bắt đầu không ngừng chạy theo tập thể về phia tây nam, trong quá trình bỏ chạy chen lấn tranh giành nhau, có rất nhiều cư dân tuổi cao sức yếu cùng với trẻ nhỏ bị dẫm chết tươi, nhưng không một ai thương xót bọn chúng, tới ngay cả mẹ của bọn chúng cũng quá nữa bị dẫm thành thịt nát trong lúc khóc lóc. K
hi vạn người một lòng muốn bỏ chạy thoát thân, thì bất kể là ngăn cản trước mặt bọn chúng là ai, những nạn dân đều không chút do dự dẫm bọn họ xuống dưới bàn chân.
Thế nhưng cũng có một số người Mã Toa dũng cảm xông lên trên đê biển, bọn chúng lũ lượt cởi giây thừng cho những con thuyền còn sót lại ở bên trên bến tàu, sau đó điều khiển con thuyền gần như hoàn toàn không được vũ trang đó, điên cuống xông về phía hải quân quân Lam Vũ. Rất hiển nhiên là bọn chúng ý đó dựa vào thân thể máu thịt của mình, để ngăn cản quân Lam Vũ pháo kích, cho dù không giết được quân Lam Vũ, thì bọn chúng cũng hi vọng cùng chiến hạm của quân Lam Vũ đồng quy vu tận.
Mắt thấy những con thuyền mang tính tự sát này xông tới, Dương Phàm biết nhưng vẫn nghiên túc cố tình hỏi:
- Đó là cái gì vậy?
Phó quan cũng nghiêm túc đáp lại:
- Đó là hạm đội hải quân do chính người Mã Toa tự mình tổ chức.
Dương Phàm khe khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói:
- Hạm đội hải quân của nước Mã Toa đúng là nhiều thật đấy! Nổ pháo! Bắn chìm bọn chúng!
Phó quan lại một lần nữa phất cờ lên.
Súng máy cà nông 20 ly bên trên Long Nha chiến hạm rít lên, pháo đạn lướt qua trên mặt biển, lần lượt phát nổ ở trên những chiếc thương thuyển kia, thương thuyền bị bắn cho thủng lỗ chỗ như tổ ong, giống như bị nước lũ ập qua, cuốn phăng tất cả, có một số thương thuyền tương đối nhỏ bị chìm ngay tại chỗ, còn những chiếc thương thuyền tương đối lớn thì xoay vòng vòng ở bên trên mặt biển. Pháo đạn 20 ly mặc dù không thể nào xé nát được cả chiếc thương thuyền, nhưng lại có thể xé nát toàn bộ cánh buồm.
Súng máy Bạo Phong Vũ có cỡ nóng 12.7 ly cũng rít lên, đạn cũng lướt qua trên mặt biển, mang theo những vết tích thật dài, khi những cái đường này kéo dài tới thương thuyền, liền biến thành từng chuỗi lỗ đạn và từng mảng mưa máu, từ bên trong kính viễn vọng nhìn tới, những " hạm đội hải quân" của nước Mã Toa dựa vào dũng khí nhất thời liều mạng xông tới, cứ giống như đang khiêu vũ trong mưa bọn bão đạn, toàn thân trên dưới đều bị bắt cho thương tích đầy mình, rồi cuối cùng chầm chậm chìm xuống.
Sau khi có hơn mười chiếc thương thuyền bị đánh chìm, có một bộ phận trong bọn chúng không tiếp tục nổi nữa, bắt đầu quay lại, nhưng súng máy cà nông và súng máy Bạo Phong Vũ của quân Lam Vũ không hề có ý buông tha cho bọn chúng, vẫn cứ đuổi sát ở bên trong bọn chúng, cho tới khi bọn chúng hoàn toàn hoảng loạn chạy trờ về tuyến bờ biển, khi bọn chúng chuẩn bị cập bên lên bờ, thì đột nhiên bọn chúng phát hiện, bọn chúng không còn tìm ra được bến tàu của Mạc Lạc Tạp nữa.
Bến tàu của Mạc Lạc Tạp, đã hoàn toàn bị phá hủy rồi, trên bờ biển chỉ còn bập bềnh trôi nỏi mảnh vụn sót lại của cầu tàu.
Chòi quan sát phát ra tin tức, pháo đài đã bị bắn hủy toàn bộ.
Dương Phàm trầm tĩnh hạ mệnh lệnh: Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
- Mệnh lệnh cho các quân hạm, dựa theo phương thức xạ kích hình X, tiến hành oanh kích qua lại với mục tiêu, sau hai loạt oanh kích hình X, thì thay đổi đồi đội hình, sau đó lại một lần nữa biến đổi hình X, luân phiên với nhau.
Pháo kích tức thì trở nên càng thêm mãnh liệt, hai con hỏa long đan xen trái phải, điên cuồng múa máy trong nội thành Mạc Lạc Tạp, phàm là địa phương bị con mắt tràn ngập khí tức chết chóc và sát khí nhìn thấy, lập tức liền biến thành một vùng hải dương của khói bụi và ánh lửa.
Những tòa nhà cao tầng của Mạc Lạc Tạp nối nhau đổ xuống, trong khói bụi mùi mịt, người Mạc Lạc Tạp tuyệt vọng chỉ đành bỏ chạy, ý đồ tìm kiếm cơ hội sinh tồn cuối cùng. Sau hai tiếng đồng hồ pháo kích, đại bộ phận công xưởng, trường học, bệnh viện, chợ búa v..v.. của Mạc Lạc Tạp đều bị hóa thành tro bụi, chỉ còn những khu nhà ở lớn cuối cùng tạm thời còn may mắn thoát khỏi tai nạn.
Người Mạc Lạc Tạp may mắn còn sống sót ra sức chạy về phía tây, mục tiêu mà bọn chúng lựa chọn đầu tiên chính là tân thủ đô Mông Thái Kỳ, bọn chúng mang con dắt cái điên cuồng chạy về phía tây, thậm chí có một số người chẳng hề mặc chút y phục nào, cứ trần chuống như vậy bỏ chạy, vào lúc này, mỗi một người nước Mã Toa đều cảm thấy một cách mạnh mẽ, chỉ có ở cùng với hoàng đế Vũ Văn Chấn Thiên của bọn chúng ở cùng một chỗ, thì bọn chúng mới có khả năng tránh được tai họa.
Nhưng ai có thể đảm bảo được, Vũ Văn Chấn Thiên có thể bảo hộ an toàn cho bọn chúng chứ?
Mặt trời đã xuống núi, bóng đêm dần dần u tối, nhưng hạm đội hải quân quân Lam Vũ vẫn chưa ngừng pháo kích, mỗi một chiếc Long Nha chiến hạm, đều thỉnh thoảng thay đổi mạn thuyền xạ kích, luân phiên sử dụng hạm pháo ở hai bên, vì để tiết kiệm không gian, sau khi pháo đạn bắn xong, vỏ đạn được ném thẳng vào trong nước biển.
Trong màn đêm, thành Mạc Lạc Tạp trở thành một tòa thành thị bốc cháy, khắp mọi nơi đều là ánh mửa bùng bùng, ánh lửa chiếu đỏ nửa bầu trời, hồi lâu không tan.
Khi Dương Phàm đi ngủ, còn cứ cảm thấy có ánh lửa tiếp tục lay động trước mắt mình, mà bên tai hắn cũng là tiếng pháo nổ rầm rầm do quân Lam Vũ tiếp tục oanh kích.
Cả một ngày hôm sau, hải quân quân Lam Vũ vẫn tiếp tục pháo kích, dày vò qua lại trên Mạc Lạc Tạp đã tan hoang một nửa, cho tới khi đem nó hoàn toàn trở thành đống đổ nát.
Buổi trưa ngày thứ ba, Dương Phàm mới hạ lệnh đình chỉ pháo kích, trải qua trọn vẹn hải ngày pháo kích, Dương Phàm tin rằng, Mạc Lạc Tạp hẳn là phải biễn mất gần hết rồi.
Từ bên trong kính viễn vọng nhìn tới. Mạc Lạc Tạp cơ bản chỉ còn lại tường đổ nhà sập, không còn công trình nào nguyên vẹn nữa, cũng không nhìn thấy bất kỳ sinh vật nào tồn tại, khói đen mịt mù hoàn toàn bao phủ lấy tòa thành thị từng hùng vĩ nhất tráng lệ nhất này.
Phó quan trèo lên bên trên lên trên đỉnh cao nhất của cột buồm, quan sát tới nửa tiếng đồng hồ mới đi xuống, đầy tiếc nuối nói:
- Tướng quân, tôi không còn nhìn thấy bất kỳ mục tiêu nào đáng pháo kích nữa …
Quan quân đi biển lặng lẽ đi tới trước mặt Dương Phàm, đứng nghiêm hành lễ, chờ đợi mệnh lệnh.
Dương Phàm chậm rãi nói:
- Hướng về phía nam, mục tiêu là Tắc Ban!
Sau khi Vũ Văn Truyền Thuyết đại thần bộ chính trị nước Mã Toa nhận được tin tức liên quan tới việc Mạc Lạc Tạp bị quân Lam Vũ pháo kích hủy diệt, thì ông già đã sáu mươi ba tuổi quen nhìn sóng to gió lớn này cũng tựa hồ kinh hãi tới chết lặng người, không thể tin nổi liên tục hỏi hai câu liền cái gì, cho tới khi bộ hạ lặp lại hai lượt, ông ta cuối cùng mới nửa tin nửa ngờ tin tưởng lời báo cáo của thuộc hạ.
Khi đó Vũ Văn Truyền Thuyết chỉ cảm thấy trước mặt tối xấm lại, cảm giác như một nửa bầu trời của nước Mã Toa đã sập xuống vậy.
Vũ Văn Truyền Thuyết không dám lập tức đem chuyện này báo lên cho Vũ Văn Chấn Thiên hoàng đế nước Mã Toa đang bế quan tu luyện, mà tự mình dẫn đầu thuộc hạ tức khắc cưỡi ngựa chạy tới Mạc Lạc Tạp.
Trên đường đi, ông ta nhìn thấy vô số cư dân Mạc Lạc Tạp chạy nạn, người nào người nấy đều mang theo thần sắc khủng hoảng không tài nào dùng ngôn ngữ để hình dung ra được.
Tất nhiều người trên mặt toàn bộ là dấu vét cháy xém, không ít người còn mang thương tích, toàn thân trên dưới đều là máu tươi, làm ông ta cũng không khỏi cảm thấy chua xót, đoàn người chạy nạn dọc đường đi làm cho Vũ Văn Truyền Thuyết hoàn toàn tin rằng, Mạc Lạc Tạp đúng là đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Quả nhiên khi Vũ Văn Truyền Thuyết tới được Mạc Lạc Tạp, ông ta phát hiện ra, mình đã hoàn toàn không nhận ra được nơi này chính là Mạc Lạc Tạp nữa.
Ông ta sống ở Mạc Lạc Tạp có thời gian trên bốn mươi năm, quen thuộc với cừng cành cây cọng cỏ ở nơi này, quen thuộc với từng khu phố ở nơi này, thế nhưng, hiện giờ ông ta hoàn toàn không phân biệt được ra nữa.
Vũ Văn Truyền Thuyết không thể nào tin được, đây chính là Mạc Lạc Tạp, Mạc Lạc Tạp mà ông ta đã từng quen thuộc.
Tất cả công trình cao tầng của Mạc Lạp Tạp, chỉ cần là cao hơn hai tấng, cơ bản đều bị bắn hủy rồi, chỉ có những căn nhà một tầng thấp bé là còn may mắn tránh được tai nạn, những những căn nhà một tầng đó cũng đang ở bên trong lửa lớn hừng hực thiêu đốt, chính đang đổ xuống sầm sầm.
Gió biển đặc biệt mãnh liệt, gió giúp thế lửa, làm cả Mạc Lạp Tạp đều ở trong biển lửa mênh mông không bờ.
Chính phủ nước Mã Toa điều động vô số lính cứu hỏa và binh sĩ quân đội tiến hành dập tắt lửa, nhưng không có hiệu quả gì hết, hơn nữa nói thật ra, một đống hoang tan đổ nát nhìn không thấy điểm cuối như thế này, thậm chí Vũ Văn Truyền Thuyết còn cảm thấy không cần thiết phải dập lửa nữa.
Mạc Lạc Tạp, tọa thành thị vĩ đại nhất của nước Mã Toa này, đúng là đã hoàn toàn biến mất trên cái thế giới này rồi.
Đối diện với khung cảnh đổ nát ở khắp nơi này, đối diện với mùi thối phát ra tứ những thi thể người gặp nạn đang bị thiêu đốt không thương tiếc phát ra làm cho người ta ngạt thở này, đối diện với cư dân may mắn sống sót của Mạc Lạc Tạp đã khóc tới khô nước mặt này, cho dù Vũ Văn Truyền Thuyết sớm đã nuôi dưỡng lên bản lĩnh chưa từng để lộ tình cảm ra ngoài, vào lúc này cũng không kìm chế đựoc cuồng bạo vung nắm đấm, lớn tiếng hét lên:
- Dương Túc Phong, ngươi sẽ xuống địa ngục.
Cùng với tiếng thét gào của ông ta, gió biển rít giào càng thêm mãnh liệt, từng hàng từng hàng nước mắt từ trong mắt của Vũ Văn Truyền Thuyết chảy ra, ông ta không còn cách nào đối diện với cảnh địa ngục nhân gian này nữa, càng không có dũng khí đối diện với hơn trăm vạn cư dân Mạc Lạc Tạp lang bạt khắp nơi, còn còn cách quay đầu ngựa lại rời khỏi Mạc Lạc Tạp.
Con số thương vong của Mạc Lạp Tạp mau chóng được đưa tới tay Vũ Văn Truyền Thuyết.
Vũ Văn Truyền Tuyết quả thực có một chút không dám xem, những con số lạnh như băng ở bên trên, đánh dấu cho toàn bộ lịch sự và tài phủ tích lũy gần một nghìn năm của Mạc Lạp Tạp đã biến thành con số không.
Căn cứ vào thông kê sơ bộ ban đầu, trong trận pháo kích hủy diệt của quân Lam Vũ lần này, Mạc Lạc Tạp có hơn chín mươi vạn cư dân mất mạng, có sáu mươi vạn cư dân còn chưa rõ tung tích, cùng với hơn một trăm vạn cư dân bị thương, hơn ba mươi vạn công trình kiến trúc bị phá hủy, hai trăm ba mươi vạn người không có nhà để về.
Sau khi Mạc Lạc Tạp bị pháo kích hủy diệt, một lượng lớn nạn dân vô thức tràn về Mông Thái Kỳ, cầu mong hoàng đế Vũ Văn Chấn Thiên bảo vệ, lập tức làm cho Mông Thái Kỳ không chịu được gánh nặng.
Mông Thái Kỳ chính là thủ phủ chính trị đơn thuần của nước Mã Toa, tòa thành thị được đặt trong núi non vây quanh này, vào lúc bình thường chỉ có không tới mười vạn cư dân thường trú, hơn nữa năm xưa khi thiết kết, số người Mông Thái Kỳ có thể dung nạp không thể vượt quá hai mươi vạn người, khi cả trăm vạn nạn dân Mạc Lạc Tạp tràn hết một hơi vào trong Mông Thái Kỳ, lập tức làm cho tòa thành thị này ngưng trệ.
Dưới tình huống không còn cách nào khác, nhưng quân ngự lâm nước Mã Toa thủ vệ Mông Thái Kỳ chỉ đành ra tay, dùng vũ lực xua đuổi những cư dân Mạc Lạc Tạp đáng thương này, kết quả quân ngự lâm nhân số không tới hai vạn người căn bản không phải là đối thủ của những nạn dân, hai bên phát sinh xung đột kịch liệt.
Quân ngự lâm thậm chí có một đợt bị những nạn dân đông đào hung dữ đánh cho quân không thành quân, cuối cùng sư đoàn bộ binh thứ 54 đồn trú ở gần đó chạy tới, thẳng tay đàn áp những nạn dân này, giết chết hơn một nghìn người tổ chức bạo loạn, cuối cùng mới dẹp yên được trận bạo loạn này.
Dưới vũ lực cứng rắn của sư đoàn bộ binh thứ 54 nước Mã Toa, những thanh tráng niên trong số nạn dân bị cách ly toàn bộ, trong quá trình cách ly song phương lại một lần nữa phát sinh xung đột, lại làm cho không ít người tử vong.
Khi báo chí đem những sự kiện xung đột đẫm máu này tuyên truyền đi khắp nơi, thì Vũ Văn Truyền thuyết nổi giận, toàn thể nước Mã Toa cũng nổi giận, thống lĩnh của ngự lâm quân và phó sư đoàn trưởng của sư đoàn bộ bị thứ 54 bị cách chức, trở thành con dê thế tội cho sự kiện xung đột chảy máu lần này.
Trên thực tế, điều bọn chúng chấp hành đều là mệnh lệnh bí mật của Vũ Văn Truyền Thuyết.
Vũ Văn Truyền Thuyết không thể không công khai hứa hẹn, sẽ an bài thỏa đáng cho cuộc sống của những nạn dân của Mạc Lạc Tạp. Đồng thời điều động từ bên ngoài vô số lương thực ứng phó tình hình khẩn cấp.
Cùng lúc đó cũng bí mật điều đồng hai sư đoàn bộ binh dự bị tới phụ cận Mông Thái Kỳ, để đề phòng sự kiện ngoài ý muốn phát sinh.
Mọi thứ an bài thỏa đáng hết rồi, Vũ Văn Truyền Thuyết mới dám đem chuyện này báo cáo cho Vũ Văn Chấn Thiên.
Khi nhận được báo cáo, Vũ Văn Chấn Thiên đang bế quan tu luyện điên cuồng gầm lên, chấn động cường liệt đã toàn bộ nóc nhà cung diện nơi ông ta ở bị lật tung, cả hoàng cung đều giống như xảy ra trện động đất vậy, cho dù là những nạn dân Mạc Lạc Tạp bị trấn giữ ở bên ngoài thành cũng có thể cảm nhận được.
Những nạn dân Mạc Lạc Tạp bị biến thành chim sợ cành cong trong trận pháo kích mang tính hủy diệt của hải quân quân Lam Vũ, còn cho rằng là pháo đạn của quân Lam Vũ lại phát nổ rồi, tức thì lại trở nên hoảng loạn, bỏ chạy khắp chốn không cần biết đường lối, kết qua lại phát sinh ra xung đột chảy máu với những quân đội trông coi bọn chúng, lại có mấy nghìn người mất mạng.
Bầu trời Mông Thái Kỳ ngập tràn mùi máu tanh nồng nặc, tới ngay cả những hồ nước trong suốt cũng bắt đầu biến thành chút màu hồng nhàn nhạt.
Cao tầng nước Mã Toa lập tức tổ chức hội nghị, thương thảo quyết sách.
Tham gia hội nghị có hoàng đế nước Mã Toa là Vũ Văn Chấn Thiên, đại thần bộ chính trị nước Mã Toa là Vũ Văn Truyền Thuyết, tư lệnh hải quân nước Mã Toa là Vũ Văn Hãn Hãi, phó đại thần bộ chính trị nước Mã Toa là Áo Cổ Tư Đô, cùng đám người Mạch Khắc Mã Nạp Mạn phó tư lệnh lục quân nước Má Toa.
Những người tham dự hội nghị thần sắc đều không được tốt lắm, bọn chúng đại khái đều không ngờ được rằng bàn thân cũng có một ngày bị người ta chiếu tướng như vậy.
Khi quân đội nước Mã Toa liên tục thắng lợi, thì tâm tình của bọn chúng đúng là rất khoan khoái, nhưng hiện giờ quân Lam Vũ đã đánh tới cửa nhà, thì cuộc sống của bọn chúng liền tương đối khó khăn rồi.
Đương nhiên, bọn chúng tất nhiên là sẽ không thể thừa nhận bản thân thất bại, càng không muốn thừa nhận bản thân yêu đuối.
Bọn chúng chỉ có thể mồm năm miệng mười chửi mắng Dương Túc Phong tàn nhẫn và vô sỉ, cho rằng y đã phạm vào tội ác chiến tranh nghiêm trọng nhất, tất nhiên sẽ bị trời phạt.
Rất nhanh, cao tầng nước Mã Toa đưa ra mấy điều quyết sách, để ứng phó tạm thời với nguy cơ trước mắt.
Thứ nhất, lập tức phát đi tin tức liên quan tới việc Mạc Lạc Tạp bị hủy diệt, đồng thời tiến hành tổng động viên toàn quốc.
Hải quân quân Lam Vũ pháo kích hủy diệt thành Mạc Lạc Tạp, tạo thành thảm họa cực lớn cho cư dân của nước Mã Toa, đồng thời cũng khơi lên thù hận cực lớn của dân chúng nước Mã Toa.
Dương Túc Phong trở thành đích của mọi mũi tên, nếu như thù hận và nguyền rủa có thể giết người mà nói, thì Dương Túc Phong sớm đã chết cả ngàn cả vạn lần rồi.
Cao tầng nước Mã Toa cho rằng, không nên tuyên truyền mặt yếu đuối của nước Mã Toa, nhất là không thể đem chuyện hải quân nước Mã Toa công khai để dân chúng biết được, mà là phải đem thù hận của dân chúng chuyển dời một cách hoàn mỹ lên người quân Lam Vũ, thừa cơ hội phát lệnh tổng động viên mới là thích hợp nhất.
Ngày 1 tháng 9 năm 1730, chính phủ nước Mã Toa chính thức ban bố lệnh tổng động viên, tuyến bố trong vòng hai năm sau, sẽ từng bước tăng cường quân đội lên tới năm trăm vạn, dùng tất cả sức lực của nước Mã Toa, quyết tâm liều sống chết với quan Lam Vũ.
Lệnh tổng động viên chỉ ra rõ ràng, quân Lam Vũ chính là kẻ địch trời sinh của ngước Mã Toa, của nhân dân nước Mã Toa, cần phải dùng hết nỗ lực của bản thân, phối hợp với công tác của chính phủ, kiên quyết chiến đấu với quân Lam Vũ, chỉ có hoàn toàn tiêu diệt quan Lam Vũ, nước Mã Toa mới có hi vọng sinh tồn.
Lệnh tổng động viên ngoài tuyên bố mở rộng quân đội ra, còn tuyên bố tất cả địa khu duyên hải của nước Mã Toa trở thành chiến khu, yêu cần cư dân đương địa chuẩn bị sẵn sàng rút lui bất kỳ lúc nào.
Thứ hai, tòa án tối cao nước Mã Toa phán quyết tử hành vắng mặt đối với toàn thể quan binh của hạm đội thứ nhất hải quân quân Lam Vũ cùng với Dương Túc Phong.
Sau này quân đội nước Mã Toa không được tiếp thụ bất kỳ quan binh nào của hạm đội hải quân thứ nhất quân Lam Vũ và Dương Túc Phong đầu hàng. Một khi phát hiện ra bọn chúng, là lập tức phải xử tử.
Liên quan tới nội dụng này, tòa án tối cao nước Mã Toa thậm chí còn giải thích chi tiết, kẻ đầu sỏ gây họa pháo kích hủy diệt Mạc Lạc Tạp là Dương Túc Phong và Dương Phàm, bời vì bọn chúng đã làm trái với đạo nghĩa cơ bản nhất của chiến tranh, ai ai cũng có thể tiêu diệt.
Cao tầng nước mã toa còn đưa ra thông báo treo thưởng cực kỳ cao.
Thông báo treo thưởng nêu rõ, phàm là người giết chết Dương Túc Phong, bất kể là người đó có thân phận như thế nào, đều có thể lập tức được thưởng một trăm triệu kim tệ, còn có thể lựa chọn làm tổng đốc của bất kỳ một tỉnh nào trong biên giới nước Mã Toa làm chức vụ vĩnh cửu sau này, hưởng hết vinh hoa phú quý.
Phàm là người giết chết Dương Phàm, đều có thể có được phần thưởng ngàn vạn kim tệ, hơn nữa có thể lựa chọn làm tri phủ của một phủ bất kỳ làm chức vụ vĩnh cửu sau này, cũng được hưởng hết vinh hoa phú quý như thế.
Thông báo treo thưởng này đưa ra, lập tức làm cho mỗi một người ở bên cạnh Dương Túc Phong đều trở nên khẩn trương.
Sức khỏe của U Nhược Tử La mặc dù còn chưa được khôi phục hoàn toàn, nhưng dưới sự thỉnh cầu tha thiết của Thập Tứ công chúa, cũng đã tới Kim Xuyên đạo, để đề phòng thích khách xuất hiện.
Một trăm triệu kim tệ, đủ để làm bất kỳ một nhân sĩ võ lâm nào cũng phải phát cuồng vì nó.
Thứ ba, lập tức tăng cường phòng ngự thành thị ven biển, tất cả các thành thị cửa càng cỡ trung cỡ lớn, đều phải lập tức xây dựng pháo đài, hơn nữa số lượng càng nhiều càng tốt, đồng thời phải chú ý tới chất lượng, trên pháo đài bố trí đại pháo, sử dụng đại pháo Chấn Thiên mà nước Mã Toa mới nghiên cứu chế tạo ra.
Loại đại pháo Chấn Thiên này được sự dụng thuốc nổ kiều mới, hơn nữa cái tiến kết cấu đại pháo, tham khảo phương thức nạp đạn phía sau của súng trường Chấn Thiên, tầm bắn xa nhất có thể đạt tới hai nghìn mét, có thể ngăn cản hữu hiệu hải quân quân Lam Vũ tới gần.
Cho dù không thể cản trở được hạm đội chủ lực của hải quân quân Lam Vũ, cũng có thể cản trở hạm đội cướp bóc quân Lam Vũ tổ chức lên bờ phá hoại.
Thứ tư, báo tin tức liên quan tới việc Mạc Lạc Tạp bị pháo kích hủy diệt cho nước Nhược Lan và nước Y Lan, nhắc nhở bọn họ chú ý, đồng thời hi vọng có được thêm nhiều sự viện trợ từ phía bọn họ.
Nước Y Lan và nước Nhược Lan cũng có rất nhiều thành thị ven biển, bọn họ cũng phải chuẩn bị đề phong pháo kích trước.
Đương nhiên, quan trọng nhất nhất vẫn là tranh thủ được dư luận ủng hộ của hai quốc gia này, phải đem Dương Túc Phong trở thành kẻ bị cô lập ở trên thế giới này.
Thứ năm tăng cường công tác xây dựng lại hải quân nước Mã Toa.
Mạc Lạc Tạp sở dĩ gặp phải pháo kích mang tính hủy diện, truy tới tận cùng vẫn là bời vì hải quân nước Mã Toa trốn tránh, đem cả tuyến bờ biển của nước Mã Toa không chút trở ngại nào đưa tới trước mặt hải quân quân Lam Vũ.
Ở trên hội nghị lần này, tư lệnh hải quân nước Mã Toa là Vũ Văn Hãn Hải không dám ho he tiếng nào, căn bản không dám đáp lời, chỉ có hắn mới hiểu được, hải quân nước Mã Toa căn bản là không phải đối thù của hải quân quân Lam Vũ, thế nhưng cái sự thật này, những cao tầng của nước Mã Toa khác căn bản không thể tiếp thụ được.
Quyết định cuối cùng của cao tầng nước Mã Toa, lại một lần nữa tăng cường đầu tư tài chính vào hải quân, cần phải khiến cho chiến đấu hạm kiểu mới của hải quân thật mau chóng hình thành sức chiến đấu, khôi phục năng lực tác chiến với quân Lam Vũ.
Nếu như hải quân nước Mã Toa không thể mau chóng khôi phục sức chiến đấu, như vậy tất cả vận chuyển trên biển và bờ biển của nước Mã Toa sẽ bị quân Lam Vũ cắt đứt, lượng lớn hạm đội cướp bóc sẽ ùn ùn kéo đến, giống như sói đói hung dữ cắn xé nước Mã Toa, đầy là điều nước Mã Toa không muốn nhìn thấy nhất.
Cao tầng nước Mã Toa đưa ra yêu cầu rõ ràng, yêu cầu hạm đội La Đức Cáp Đặc của hải quân nước Mã Toa ít nhất vào mùa xuân năm sau, phải trở về bờ biển phía đông của nước Mã Toa, tìm cơ hội quyết chiến với quân Lam Vũ. Còn hạm đội Tư Nhĩ Duy Á, thì ít nhất phải vào nửa cuối năm sau, trờ về bờ biển phía đông nước Mã Toa, gánh vách tránh nhiệm bảo vệ bờ biển phía đông.
Cùng ngày hôm đó, các tờ báo lớn của nước Mã Toa lần lượt cho đăng phụ trương, phẫn nộ chỉ trích hành vi hải quân quân Lam Vũ pháo kích thành thị cửa cảng, truyền thông nước Mã Toa đều cho rằng, đây là chuyện chưa từng có trên lịch sử, cho dù là so sánh với nhiều cuộc đại đồ sát năm xưa của Y Lan vương Tiêu Trầm, cũng không thua kéo chút nào.
Căn cứ vào lịch sử đáng tin cậy, Y Lan Vương tiêu trầm lần đồ sát nhân khẩu nhiều nhất, cũng không vượt quá bốn mươi vạn người, nhưng quân Lam Vũ một lần pháo kích đã tạo thành sự tử vong của trên một trăm vạn cư dân của Mạc Lạc Tạp.
Cho nên, Dương Túc Phong không còn nghi ngờ gì nữa đã thay thế Y Lan vương Tiêu Trầm, trở thành vua sát nhất mới của thế giới An Lạp Tạp Lạp.
/769
|