Bối Giai Thịnh và Từ Bân mau chóng tới trước mặt Phất Lai Triệt, đứng nghiêm hành lễ.
Phất Lai Triệt chỉ vào đảo Tinh Gia Khắc nói:
- Chúng ta chuẩn bị có hành động lớn, chiếm lĩnh toàn bộ cái hòn đảo này.
Bối Giai Thịnh và Từ Bân cẩn thận nghiên cứu đặc điểm địa hình của đảo Tinh Gia Khắc, cảm thấy vẫn đề không lớn, nhưng cần phải có đủ thời gian và đạn dược. Ở cái vùng đất động đá vôi dày đặc này, lựu đạn và thuốc nổ chính là vũ khí thích hợp nhất, bất quá, hai người cũng cảm thấy nguy hiểm không ít.
Bời vì những cái động đá vôi cổ quái đó không ai biết được là bên trong ẩn chứa cái gì, thuốc nổ và lựu đạn liệu có thể làm toàn bộ ngọn núi sụp xuống, đem cả bản thân và đám hải tặc cùng chôn sống, cũng vô cùng khó dự liệu.
Bối Giai Thịnh cẩn thận nói:
- Dùng thời gian một tuần lễ, bọn tôi hẳn là có thể thanh trừ kẻ địch bề ngoài của động đá vôi, dùng thời gian một tháng, hẳn là có thể thanh trừ được kẻ địch sâu trừng một nghìn mét bên trong động đá vôi, nhưng nếu như còn muốn tiếp tục tiến vào bên trong, thì cần phải có nhân viên và thiết bị chuyên dụng rồi.
Trong đông đảo những tiểu đoàn trưởng của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, Bối Giai Thịnh là đồ hiếm xuất thân từ phái học viện, hắn vốn là phó tiểu đoàn trưởng của sư đoàn 101 lục quân quân Lam Vũ, sau này được rút tới hải quân lục chiến đội, nhưng không lập tức tới hải quân lục chiến đội nhậm chứ ngay, mà là được đưa tới trường học hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ học tập thời gian hai năm, cho tới tận cuối năm ngoài mới chính thức tốt nghiệp, sau đó tới trung đoàn thứ nhất của hải quân lục chiến đội đảm nhận tiểu đoàn trưởng, tiểu đoàn trưởng vốn có đã được thăng lên làm phó trung đoàn trưởng, thay thế chức vụ của Thần Ninh rồi.
Cuối cùng Phất Lai Triệt quyết định, chuyển hướng sang đảo Tinh Gia Khắc.
Cho dù không bắt được Hải Lôi Đình, cũng phải phá hủy hoàn toàn căn cứ của gia tộc Hải Lôi Đình, làm cho hắn không còn nhà mà về.
Phất Lai Triệt quả thực là hận không thể ngay lập tức tóm lấy Hải Lôi Đình, mặc dù Dương Túc Phong không an bài rõ ràng mình và Khắc Lý Khắc Lan phụ trách tiêu diệt hải tặc Solomon, thế nhưng, nếu như hải tặc Solomon vẫn cứ hoạt động dữ đội như thế mà nói, thì hắn mà Khắc Lý Khắc Lan muốn thoát thân ra lại càng thêm phiền phức rồi.
Quân Lam Vũ tuyệt đối không chấp nhận sự kiện đảo Sùng Minh bị tập kích xuất hiện lần nữa, nếu như không thật mau chóng tiêu diệt hải tặc Solomon, bọn họ sẽ không có cơ hội chiến đấu với hải quân nước Mã Toa nữa.
Phất Lai Triệt dứt khoát truyền mệnh lệnh xuống:
- Đi về phía tây nan, mục tiêu, đảo Tinh Gia Khắc.
Hạm đội Phất Lai Triệt hải quân quân Lam Vũ lập tức điều chỉnh hướng đi, tức tốc đi về phía đảo Tinh Gia Khắc.
Trải qua bốn ngày đi biển, đảo Tinh Gia Khắc ở trong tầm mắt, phía trước đột nhiên truyền tới tiếng pháo rầm rầm.
Tiếng pháo nổ đùng đùng lập tức làm cả người Phất Lai Triệt run lên, lập tức quay trờ lại trên cầu hạm, sau đó nâng kính viễn vọng lên, điều chỉnh tầm nhìn lên tới mức cao nhất, bất kể hiện giờ đang kịch chiết rốt cuộc là kẻ nào, thì bọn họ cuối cùng cũng gặp được người sống rồi.
Chỉ tiếc rằng, ở trong kính viễn vọng Phất Lai Triệt vẫn không nhìn thấy được gì cả, trừ ánh mặt trời nóng ran ra thì chỉ còn nước biển mênh mông vô tận.
Chòi quan sát mau chóng báo cáo, đang kịch chiến ở phía trước, hẳn chính là hạm đội của A Phương Tác và hạm đội hải tặc của gia tộc Hải Lôi Đinh, do hai bên đều ra sức phát xạ đại pháo,làm cho khói súng mù mịt bao phủ hoàn toàn cả mặt biển, hơn nữa thỉnh thoảng còn có chiến đấu hạm bị pháo đạn bắn trúng phát nổ sản sinh ra ánh lửa mạnh mẽ và khói mù, cho nên chòi quan sát không thể nào nhìn chuẩn xác được cờ tam túc phi long của hạm đội A Phương Tác.
Thế nhưng riêng từ tình huống của Long Nha chiến hạm mà phán đoán, chắc chắn là hạm đội của A Phương Tác rồi, ở hải vực Solomon chỉ có hạm đội A Phương Tác mới có loại Long Nha chiến hạm này, chỉ không biết là bản thân A Phương Tác có ở đây không thôi.
Phất Lai Triệt lập tức hạ lệnh cho tất cả Long Nha chiến hạm tản ra, dàn thành đội hình bao vây áp sát tới, chuẩn bị quét sạch một mét lưới hạm đội hải tặc đang kịch chiến.
Đúng là đi khắp thiên hạ không tìm thấy, có được lại chẳng phí chút công, hắn đương nhiên là không thể cho đám hải tặc dễ dàng đi được rồi.
Dưới mệnh lệnh của Phất Lai Triệt, hai mươi sáu chiếc Long Nha chiến hạm của quân Lam Vũ tản ra thành hình vòng cung, xoay mạn thuyền chậm chậm áp sát chiến trường.
Những chiếc nòng pháo đen ngòm ngòm thò ra ngoài ô cửa sổ mạn thuyền, tất cả nhân viên đều ai vào vị trí của người đó, các loại vũ khí cùng chuẩn bị sẵn sàng phát xạ.
Bối Giai Thịnh suất lĩnh suất lĩnh đại đội hải quân lục chiến tăng cường và Từ Bân suất lĩnh đội đột kích Phi Báo cũng chuẩn bị sẵn sàng, trên cuộc hải chiến tầm xa bọn họ chẳng giúp được gì cả.
Nhưng nghe nói hải tặc Solomon rất là giỏi học tập, gần đây theo hải tặc Ca Âu nỗ lực học tập cải tiến không ít kỹ thuật liên quan tới tiếp chiến mạn thuyền, thế vậy thì liền tới lượt các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội thi triển tài năng rồi.
Càng tiếp cận chiến trường, tin tức báo cáo của chòi quan sát càng rõ ràng hơn, ở trong khói súng mịt mùi đúng là rất khó phân biết được rõ ràng, hai bên giao chiến, một biên đúng là hạm đội A Phương Tác, còn phe còn lại thì là hạm đội hải tặc Hải Lôi Đình.
Hạm đội A Phương Tác hiển nhiên là không toàn quân xuất động chỉ có sáu chiếc Long Nha chiến hạm tham chiến, hỏa phảo tỏ ra có hơi yếu, cho nên mới có thể cùng hạm đội hải tặc Hải Lôi Đình kịch chiến suốt cho tới tận bây giờ.
Hạm đội hải tặc Hải Lôi Đình ít nhất có hai mươi chiến chiến đấu hạm cỡ lớn, hơn nữa còn có ít nhất trên bốn mươi chiếc chiến đấu hạm tầm trung, thực lực vô cùng cường đại, mặc dù hỏa pháo của bọn chúng không bằng được hạm đội A Phương Tác, nhưng bọn chúng dựa vào ưu thế về mặt số lượng vẫn không ngừng áp sát hạm đội của A Phương tác, mấy trăm khẩu đại pháo khi đồng loạt xạ kích, uy lực đúng là không hề tầm thường.
Phất Lai Triệt nâng kính viễn vọng lên, quả nhiên nhìn thấy ở trong khói súng dày đặc, thỉnh thoảng lại có chiến hạm của hạm đội hải tặc Hải Lôi Đình hoàn toàn bị đánh chìm, có chiếc chiến hạm uỳnh uỳnh phát nổ, sau đó bùng phát ra quầng lửa cực lớn, tiếp theo đó hoàn toàn biến mất trên mặt biển.
Nhưng áp lực hạm đội A Phương Tác gánh chịu cũng không phải nhẹ, những chiếc chiến đấu hạm hải tặc liều mạng áp sát kia cũng không ngừng trút pháo đạn lõi đặc lên bên trên Long Nha chiến hạm của hạm đội A Phương Tác, tạo thành tổn thương cực lớn cho Long Nha chiến hạm, có hai chiếc Long Nha chiến hạm mạn thuyền đều là những vết thương chi chit, hiển nhiên nước lọt vào cũng không ít, chính đang chìm xuống từng chút từng chút một, nhưng bọn họ vẫn còn đang ngoan cường nổ pháo xạ kích.
- Cái thằng A Phương Tác đần độn này, làm sao lại không bỏ chạy?
Phất Lai Triệt khinh miệt nói, Long Nha chiến hạm chú ý nhất chính là tốc độ và tính cơ động, hiện giờ A Phương Tác đem Long Nha chiến hạm bày ra tư thế dàn trận để chọi cứng với Hải Lôi Đình, thì đương nhiên là phải chịu thiệt.
Cho dù Long Nha chiến hạm có hỏa pháo vô cùng mãnh liệt, có thể đánh hạ đại bộ phận kẻ địch trước khi chúng áp sát, thế nhưng giết địch ba nghìn, bản thân cũng tổn thất tám trăm, không có khoảng cách thích hợp thì không thể phát huy được ưu thế tầm bắn xa của hạm pháo quân Lam Vũ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
A Phương Tác làm liều như thế này, quả thực là đem mình dâng tới miệng đám hải tặc.
Song, Phất Lai Triệt rất nhanh liền hiều ra vì sao A Phương Tác phải cùng hạm đội hải tặc Hải Lôi Đình chọi cừng, bời vì hắn biết rằng, một khi bỏ qua cơ hội này, hạm đội hải tặc Hải Lôi Đình sẽ áp dụng phương pháo đánh du kích, tránh mà không đánh làm cho A Phương Tác không thể làm gì được bọn chúng.
Dù sao, hải vực Solomon rộng như thế, biển rộng mênh mông không bờ không bến, A Phương Tác cho dù có lợi hại hơn nữa cũng chỉ có mười hai chiến Long Nha chiến hạm không thể nào khống chế toàn bộ.
- Các hạm xem tình hình, tự do xạ kích, hạm 203 và hạm 204 phụ trách vùng biển ở bên ngoài, phát hiện chiến hạm hải tặc bỏ chạy thì lập tức đuổi theo đánh chìm.
Phất Lai Triệt truyền mệnh lệnh chiến đấu xuống trước, một mình A Phương Tác với sáu chiếc Long Nha chiến hạm thì không thể nào đối phó được với hạm đội hải tặc lớn như vệ, nhưng một khi Phất Lai Triệt tham gia chiến trường thì hoàn toàn là một chuyện khác rồi, hạm đội hải tặc quá nửa phản ứng đầu tiên sẽ là bỏ chạy.
Những chiếc Long Nha chiến hạm của quân Lam Vũ lập tức thay đổi phương hướng, mau lẹ xông vào chiến trường.
Phất Lai Triệt từ trong kính viễn vọng nhìn thấy, hạm đội hải tặc Hải Lôi Đình phản kích cũng vô cùng mãnh liệt, phảng phất như muốn nuốt gọn hạm đội A Phương Tác vậy.
Bọn chúng dưới sự oanh kích của hạm pháo Long Nha chiến hạm hạm đội A Phương Tác, tổn thất không ít chiến hạm hải tặc, nhưng bọn chúng vẫn cứ nối tiếp nhau xông về phía trước, gắng hết sức dồn A Phương Tác vào chỗ chết, có liền mấy chiến chiến hạm hải tặc cùng áp sát xung quanh Long Nha chiến hạm của A Phương Tác, đồng thời thành công quấn dính lấy nhau, hai bên triển khái giáp chiến mạn thuyền kịch liệt ở trên boong thuyền và giữa hai mạn thuyền, thi thể người bị giết chết cứ giống như những giọt nước không ngừng nhỏ xuống rơi vào trong nước biển rộng.
Phất Lai Triệt lẩm bẩm nói:
- Hải Lôi Đình có khả năng ở nơi này.
Hạm đội hải tặc chiến đấu dũng mãnh như thế, hẳn là A Phương Tác đã tóm được cá lớn rồi, con cá lớn nhất của hải vực Solomon chính là thủ lĩnh hải tặc Hải Lôi Đình, rất có khả năng ở ngay trên chiến trường.
Chỉ có bản thân Hải Lôi Đình có mặt đồng thời chỉ huy chiến đấu, hạm đội hải tặc mới dũng mãnh như thế, nếu không, vì bảo tồn thực lực, bọn chúng sớm đã chuồn đi rồi.
Phất Lai Triệt buồn bực hỏi:
- Điện đài có thể liên hệ được với A Phương Tác không?
- Chưa được.
Quan thông tin vẫn trả lời đầy tiếc nuối, điện đài của hạm đội A Phương Tác ở phía trước vẫn hoàn toàn không có phản ứng.
Xem ra thì điện đài của hạm đội A Phương Tác đúng là hỏng hết toàn bộ rồi, nếu không thì không thể ở ngay trước mắt cũng không liên lạc được.
Phất Lai Triệt nghĩ một lúc rồi trầm giọng nói:
- Dùng cờ hiệu đi.
Quan thông tin có chút khó xử, chiến trường khói súng mịt mù như thế, khoảng cách trên năm mươi mét trên cơ bản là khó mà nhận ra được bóng người rồi, ở trên cự ly xa như vậy, sử dụng cờ hiệu đúng là có chút khó khăn.
Hơn nữa giữa hải quân quân Lam Vũ và A Phương Tác cũng không ước định thành tín hiệu cờ, không biết là hạm đội A Phương Tác có thể nhận ra được hay không.
Phất Lai Triệt không cần suy nghĩ nói ngay:
- Đừng do dự nữa! Dùng cờ hiệu hỏi xem cái thằng khốn kiếp đó đã chết chưa! Hắn có thể hiểu được đấy!
Quan quân thông tin xoay người rời đi, sau đó phát ra cờ hiệu có ý nghĩa tương tự, đương nhiên những lời thô tục thì không thể thể hiện ra được rồi, hắn rất lịch sự hỏi thân phân phận của đối phương là gì, kết quả đối phương hoàn toàn không trờ lời.
Phất Lai Triệt cầm lấy là cờ, dạy hắn một cái động tác kỳ quái, quan quân thông tin nửa tin nửa ngờ nhưng cũng học sao làm vậy phất cờ hiệu lên, kết quả hạm đội A Phương Tác cũng rất mau chóng dùng cờ hiệu đám lại, nhưng mà ý tứ của cờ hiệu không hiểu rõ được, quan thông tin xuất thân chính quy, đối với những chuyện khác giữa hải tặc với nhau không hiểu lắm, chỉ đành đem cờ hiệu của đối phương đáp lại diễn cho Phất Lai Triệt xem.
Phất Lai Triệt thấp giọng chửi một câu:
- Mẹ kiếp!
Nhìn thấy sắc mặt xấu hổ của quan quân thông tin, Phất Lai Triệt nói:
- A Phương Tác bảo chúng ta mời là lũ khốn kiếp.
Lúc này quan thông tin mới yên tâm.
Phất Lai Triệt nói:
- A Phương Tác quả nhiên là ở nơi này, chúng ta phải chào hỏi hắn cho thật tốt. Tái Nhĩ Đái, tới đây cho ta!
Quan chỉ huy pháo đạn của hạm đội là Tái Nhĩ Đái lập tức chạy tới.
Phất Lai Triệt nói nhanh:
- Cái thằng tiểu tử A Phương Tác này mắt cao hơn trời, ngươi đừng để ta mất mặt, nếu không sau này chúng ta đừng hòng ngẩng mặt lên làm người nữa, ngươi bắn thật dữ dội một loạt cho ta, để hải tặc Solomon sau này đều phải nhớ kỹ cái tên Phất Lai Triệt của ta! Đương nhiên, cũng tiện thể nhớ kỹ cái tên Tái Nhĩ Đái của ngươi! Tên tiểu tử nhà ngươi làm ta tốn rất nhiều công sức mới moi ra được, đừng để ta cảm thấy là mình moi được một củ khoai lang!
Tái Nhĩ Đái đứng nghiêm hành lễ, không nói một lời, xoay người đi ngay.
Uỳnh uỳnh uỳnh….
Hai phút sau, hạm đội Phất Lai Triệt phát ra lượt pháo đạn đầu tiên, một chuỗi ánh sáng lướt qua nửa tầng không, sau đó thành hành sao năm cánh phát nổ ở bên trong hạm đội hải tặc, tức thì khói súng vốn dày đặc lại càng thêm dày đặc, những ánh lửa liên tục không ngừng phát ra, tiếng nổ cũng vang lên không ngớt bên tai.
Ít nhất có năm chiến chiến đấu hạm hải tặc đủ loại lớn nhỏ bị bắn trúng trực tiếp, sau đó tan nát ngay tại chỗ, trên mặt biển tức thì trôi nổi đầy thi thể cả kẻ gặp nạn và những mảnh gỗ vụn.
- Giỏi!
Phất Lai Triệt mạnh mẽ vung nắm đấm của mình lên.
Tên Tái Nhĩ Đái này quả nhiên là hàng hiệu, thực sự có một chút năng lực, cũng không uổng công mình phải lãng phí mất hai bình Quốc Diếu 1573 tốt nhất ở trước mặt Đặc Lan Khắc Tư.
Tái Nhĩ *** vốn là quan chỉ huy pháo xạ tốt nhất trong thủ hạ của Đặc Lan Khắc Tư, đổi lại là ai cũng không chịu thả người, chỉ tiếng rằng Đặc Lan Khắc Tư thật sự không gian manh bằng Phất Lai Triệt, hơn nữa cũng đánh giá thấp tửu lượng của Phất Lai Triệt. Phất Lai Triệt cũng bất chấp có phải đi tới quân y viện để truyền nước, cũng phải hạ gục Đặc Lan Khắc Tư trên bản rượu.
Đặc Lan Khắc Tư phát giác ra mình bì gài bẫy đánh lừa thì mặc dù hối hận vô cùng nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ đánh chắp tay dâng Tái Nhĩ Đái lên.
Uỳnh uỳnh uỳnh….
Trước khi đám hải tặc còn chưa kịp đưa ra phản ứng, loạt đạn pháo thứ hai của hạm đội Phất Lai Triệt đã tới, đạn pháo mãnh liệt lại một lần nữa tản ra thành hình ngôi sao năm cánh, vừa vặn đánh vào chính giữa nơi chiến hạm hải tặc đông đúc nhất, một khi phát ra một loạt ánh lửa bùng nổ, lại có ít nhất năm chiến chiến đấu hạm hải tặc bị đánh chìm, chiến đấu hạm hải tặc càng bốc cháy dữ dội hơn nữa, những tên hải tặc bị lửa thiêu phát ra những tiếng kêu thảm thiết, lũ lượt nhảy xuống biển tự sát, khí thế của đám hải tặc lập tức bị áp chết.
- Chơi phát nữa đi!
Phất Lai Triệt lớn tiếng rống lên, hắn tin rằng hai loạt pháo đạn này là đủ để A Phương Tác không dám xem thường hạm đội Phất Lai Triệt nữa rồi.
Thế nhưng Tái Nhĩ Đái lắc đầu, tỏ ý không thể tiếp tục pháo kích được nữa.
Tâm tình phấn khích của Phất Lai Triệt tức thì trầm xuống, chỉ đánh nhún vai tiếc nuối, tỏ ý chấp nhận ý kiến của Tái Nhĩ Đái.
Quả nhiên, sau khi phát hiện hạm đội cỡ lớn của hải quân quân Lam Vũ xuất hiện, hạm đội hải tặc của Hải Lôi Đình lập tức đưa ra phản ứng, nhưng phản ứng của bọn chúng vẫn không đủ nhanh, cho nên ăn hai trận pháo đạn vô ích, tổn thất ít nhất mười chiếc chiến đấu hạm lớn nhỏ.
Thế nhưng, sau qua hai loạt đạn pháo, đám hải tặc cũng tỉnh táo trở lại, lần lượt thay đổi đội hình chiến đấu, áp sát hạm đội Phất Lai Triệt, rất rõ ràng là bọn chúng cũng đã nhìn ra, trong trường chiến sự này, hạm đội Phất Lai Triệt thình lình xuất hiện mới là uy hiếp lớn nhất, bọn chúng chỉ có đánh bại hạm đội Phất Lai Triệt trước, thì mới có hi vọng sinh tồn.
Phất Lai Triệt lập tức hạ mệnh lệnh:
- Phân tán bao vây, tự do xạ kích!
Từng chiếc Long Nha chiến hạm của hạm đội Phất Lai Triệt lập tức dựa theo chế độ ba – ba, ai vào trạng thái chiến đấu của người đó.
Những chiếc chiến hạm của đám hải tặc lần lượt áp sát, Long Nha chiến hạm của quân Lam Vũ cũng lượt lượt nổ pháo đánh trả, pháo hỏa trên mặt biển phụ cận đảo Tinh Gia Khắc tức thì trở nên mãnh liệt.
Khói súng được gió nhẹ thồi đi, gần như bao phủ lấy hạm chỉ huy của Phất Lai Triệt, khoảng đất trời tức thì trở nên lờ mờ, chỉ có mùi thuốc nổ sặc mũi càng ngày càng cường liệt.
Bời vì hạm đội Phất Lai Triệt đột nhiên đi tới, hạm đội hải tặc Hải Lôi Đình hiển nhiên là bị đánh cho luống cuống chân tay, hiện giờ điều bọn chúng phải suy tính đã không phải là tiêu diệt hạm đội A Phương Tác nữa, mà là vấn đề chạy thoát thân.
Dưới sự chỉ huy của Hải Lôi Đình, hạm đội hải tặc không ngừng phát động công kích về phía hạm đội Phất Lai Triệt, ngược lại buông lỏng công kích hạm đội A Phương Tác.
Mà hạm đội A Phương Tác tựa hồ cũng không có ý định truy kích bọn chúng, khoảng cách hai bên dần dần được kéo dãn, khói súng xung quanh hạm đội A Phương Tác cũng dần tan đi, chỉ nhìn thấy sáu chiếc Long Nha chiến hạm thương tích đầy mình, lặng lẽ tránh sáng một bên, phảng phất như muốn xem náo nhiệt vậy.
Phất Lai Triệt rất mau chóng tìm được bóng dáng của A Phương Tác ở trong kính viễn vọng, cái tên gia hỏa cũng dũng mãnh, đang đúng như bộ dạng hắn thích nhất thích nhất trước nay, vẫn cứ cời trần thân trên, trao mình trên một sợi giây thừng lớn, hai chân quắp chặt vào dây thừng, vững như Thái Sơn quan sát toàn bộ chiến trường.
Trong tay của A Phương Tác không có kính viễn vọng, không biết là kính viễn vọng Dương Túc Phong đưa cho bị hắn ném đi đâu mất rồi, chỉ dùng mắt thường lãnh đạm lạnh lùng nhìn quang cảnh trước mắt.
Phất Lai Triệt rống lên với Tái Nhĩ Đái:
- Thằng tiểu tử này đang coi náo nhiệt đây.
Tái Nhĩ Đái rất tò mò di động thiết bị đo của pháo binh, quả nhiên phát hiện ra bóng dáng của A Phương Tác.
Tái Nhĩ Đái có chút không hiểu:
- Hắn xem náo nhiệt gì vậy?
Phất Lai Triệt phất tay, lạnh lùng nói:
- Hắn cho rằng hạm đội của hắn mới là mạnh nhất thiên hạ, người khác đều là bại tướng dưới tay hắn!
Tái Nhĩ Đái gật đầu.
Chuyện liên quan tới A Phương Tác, ở trong hải quân quân Lam Vũ là một truyền thuyết mơ hồ, đại khái là quan binh của hạm đối thứ bảy có thể là còn biết nhiều hơn một chút, còn quan binh của các hạm đội khác đều cảm thấy A Phương Tác có chút giống như nhân vật hư cấu.
A Phương Tác là một tên gia hỏa lai lịch thần bí, không một ai biết được quá khứ của hắn, cũng không một ai biết được tương lai của hắn, tới ngay cả Đặc Lan Khắc Tư cũng không biết nhiều.
Phần lớn thời gian, A Phương Tác đều theo bên cạnh Đặc Mạt Khắc thiếu tướng hải quân đế quốc trước kia, về phần ở đằng sau rốt cuộc hắn làm cái gì, đã vĩnh viễn trở thành một câu đố, nhưng sự dũng mãnh thiện chiến của hắn đã được các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội chính mắt nhìn thấy, hơn nữa Dương Túc Phong cũng đã tận mắt chứng kiến, tuyệt đối không phải là khoác lác.
Phất Lai Triệt lại một lần nữa rống lên:
- Nói với các binh sĩ, phải thể hiện trình độ cao nhất, nếu không sẽ bị A Phương Tác coi khinh đấy.
Trên thực tế, không cần Phất Lai Triệt phải kích động, các quan binh của hải quân quân Lam Vũ đã đưa ra trình độ chiến đấu tốt nhất rồi.
Trong thời gian một năm trước đây, hải quân quân Lam Vũ cơ bản không có chiến sự lớn, trừ phụ trách cảnh giới và quấy nhiều người khác ra, thì những thời gian khác chỉ có huấn luyện, huấn luyện và huấn luyện, huấn luyện không ngơi nghỉ.
Hai lãnh đạo tối cao của hải quân quân Lam Vũ là Dương Túc Phong và Vũ Phi Phàm đều vững tin cho rằng chỉ có huấn luyện nghiêm ngặt nhất, tàn khốc nhất mới có thể rèn luyện lên đường sức chiến đấu mạnh mẽ nhất.
Cho nên về mặt cường độ huấn luyện không hề có dấu hiệu giảm bớt chút nào, các quan binh của hải quân quân Lam Vũ sắp bị ép cho phát điên rồi, hiện giờ chính là lúc thí nghiệm thành quả một năm huấn luyện khắc nghiệt, hoặc nói cách khác là bọn họ phát tiết cơn giận tích lũy cả một năm lên trên đầu kẻ địch.
Trải qua thời gian một năm huấn luyện gần như kiểu địa ngục, trình độ pháo kích của mỗi một hạm đội hải quân quân Lam Vũ đều được đề cao cực lớn.
Phất Lai Triệt đã chính mắt nhìn thấy, ở trên mặt biển cách ba nghìn năm trăm mét, một chiếc Long Nha chiến hạm đã bắn trúng mục tiêu của mình, chiếc chiến đấu hạm cỡ lớn của hải tặc đò chừng là chưa từng nghĩ tới mình có thể gặp phải tai họa ở khoảng cách xa như vậy, cho nên khi pháo đạn rơi xuống dưới sàn thuyền của chiếc chiến đấu hạm cỡ lớn đó thì ở trên sàn thuyền đám hải tặc còn đang điều chỉnh đội ngũ, chuẩn bị chiến đấu ở mạn thuyền với hải quân quân Lam Vũ.
Kết quả là bị pháo đạn bắn xuyên qua sàn thuyền, rơi trực tiếp vào kho đạn ở tầng thứ hai, phát nổ thuốc nổ đen cất chữa ở bên trong đó.
Phất Lai Triệt đã chinh chiến trên mặt biển cả đời rồi mà cũng chưa từng nhìn thấy vụ nổ mãnh liệt đến như vậy, chỉ thấy một quầng lửa bùng lên dữ dội, gần như nuốt chừng chết tất cả ánh sáng của mặt trời, hai ba chiếc chiến hạm cỡ nhỏ ở bên cạnh quầng lửa đó đều bị sóng chấn động hất cho hoàn toàn nghiêng đi, lật nhào rồi chìm vào trong biển rộng, tới ngay cả hai chiếc chiến đấu hạm hải tặc ở lớn y như vậy ở gần đó cũng bị sóng chất động mãnh liệt kia xô cho lắc lư không ngừng, cột buồm lắc lư như có nguy cơ gẫy xuống bất kỳ lúc nào.
Chòi quan sát ở bên trên đỉnh cột buồm thì không còn nghi ngờ gì đã trở thành vật hi sinh bị thành cháy vạ lây, trong lúc cột buồn rung lắc không biết là bị hất văng vào cái góc nào của chiến trường rồi, phóng chừng là không còn hi vọng sống sót nữa.
/769
|