Rút kinh nghiêm trong quá khứ, người Ngõa Lạp cuối cùng cũng cúi cái đầu cao ngạo xuống, vứt bỏ Lang Nha bổng thứ vũ khí nhìn qua thì rất là uy vĩ mà bọn chúng cho rằng là tượng chưng của người Ngõa Lạp, nhưng trên thực tế lại rất là thứ vũ khí rất thô sơ, nên bọn chúng trang bị thêm nhiều cung tiễn thủ bên trong bộ đội kỵ binh, đồng thời cũng trang bị thêm nhiều mũi phi lao.
Dù sao, muốn người Ngõa Lạp trong thời gian ngắn từ việc quen dùng Lang Nha Bổng đổi sang dùng cung tiễn thì bọn chúng cũng rất khó thích ứng được, mà một cung kỵ thủ ưu tú cũng không phải là có thể huấn luyện ra được trong thời gian ngắn, ngược lại dùng mũi lao thì bọn chúng có thể quen thuộc hơn một chút.
Chiến sĩ quân Lam Vũ cũng đã sắn sáng đón địch.
Tang Phổ Đa Lợi Á mặc dù đã trở thành đống hoang tàn đổ nát, không còn thích hợp cho nhân loại cư trú lâu dài, nhưng đối với việc chiến đấu mà nói thì lại không có ảnh hưởng lớn lắm, nhưng vách tường mái nhà sụp đổ này vửa vặn trở thành công sự phòng ngự của quân Lam Vũ, còn cát vàng cũng có thể làm sụt giảm tốc độ xung kíc của kỵ binh người Ngõa Lạp một cách hữu hiệu.
Đùng đùng đúng…
Tạch tạch tạch …
Đoàng đoàng đoàng…
Tiếng súng tiếng phó vang lên không ngớt, bách kích pháo, súng máy, súng trường, súng tiểu liên của quân Lam Vũ đồng loạt khai hỏa, mưa bom bão đạn mãnh lệt từ bốn phương tám hướng ấp đến.
Những chiến sĩ Chim Ưng Sa Mạc của vương quốc Cơ Nỗ Địch khi xưa có mối thủ ghi lòng tạc dạ với người Ngõa Lạp, những khuất nhục bọn họ phải chịu đựng trong quá khữ hiện giờ phải rửa sạch toàn bộ, bọn họ bóp cò sứng không biết mệt, đem từng loạt đạt bắn về phía người Ngõa Lạp, làm cả kỵ sĩ và chiến mã của bọn chúng đều lũ lượt ngã sập mặt xuống bãi cát vàng trong trận mưa đạn xối xả.
Kỵ binh người Ngõa Lạp trung lúc tiến quân liên tục ngã gục, nhưng người Ngõa Lạp ở phía sau vẫn cứ nối tiếp nhau xông lên phía trước, nhưng chiến sĩ quân Lam Vũ khác thì không nhận ra điều gì.
Nhưng trong con mắt của Hiên Huân, thì biểu hiện của kỵ binh người Ngõa Lạp càng lúc càng không binh thường rồi, người Ngõa Lạp vốn trải qua sử đả kích nặng nề của quân Lam Vũ ở Lão Hồ Câu, sau đó lại bị quân Lam Vũ thực hành chính sách phong tỏa, đáng lẽ ra là phải sĩ khí suy giảm, binh sĩ nhát chiến mới đúng. Nhưng những tên kỵ binh người Ngõa Lạp ở trước mắt này lại, mạnh như rồng như cọp, có chút thái độ như nghé con không biết sợ hổ.
Dựa theo lý mà nói, người Ngõa Lạp đáng ra đem những tên tinh nhuệ này để lại sử dụng vào lúc quan trọng nhất, chứ không phải là lãng phí vô ích ở trong đống gạch vụn của Tang Phổ Đa Lợi Á.
Tới ngay cả bản thân quân Lam Vũ cũng cảm thấy, ý nghĩ chiến lược thực tế của Tang Phổ Đa Lợi Á không hề lớn, người Ngõa Lạp cần gì phải vì một đống đổ nát mà đầy đọa sạch sẽ chút sức lực cuối cùng của mình?
Chẳng lẽ Ma Sa Địch đúng là phát điên rồi, muốn đập bỏ hết thảy?
Cung tiễn thủ của người Ngõa Lạp thi thoảng cũng tạo thành một số thưong vong cho quân Lam Vũ, nhưng với tổn thể binh lực mà nói thì không hề có ảnh hưởng gì, hơn nữa chiến sĩ bị thương cũng có thể tiếp tục chiến đấu, ở phía trước trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, chính là hàng rào thép gai dày đặc, còn có vô số cọc chặn ngựa.
Lệnh Thiên Vũ tới nơi này đồn trú, mặc dù không dự liệu được người Ngõa Lạp sẽ phát động tiến công mau chóng như thế, nhưng những phương thức đề phong sự tiến công của người Ngõa Lạp vẫn rất đầy đủ, những loại công cụ sắc bén phòng ngừa kỵ binh đột kích như giây kẽm gai khẳng định là không thể thiếu được.
Ở bên ngoài hàng rào dây thép gai dày đặc, kỵ binh người Ngõa Lạp xúm xít vào với nhau, các chiến sĩ quân Lam Vũ chẳng cần nhằm cứ nố súng về phương hướng đó đều bắn trúng được người Ngõa Lạp.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Lệnh Thiên Vũ nâng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ lên, xạ kích một cách rất bình tĩnh, nhìn theo từng tên kỵ binh Lão Nha người Ngõa Lạp ngã xuống dưới súng của mình, khi thi thể của bọn chúng vĩnh viễn lưu lại trông đống cát vàng, loại khoái cảm báo thủ lúc đó quả thực không gì có thể bì được.
Thần dân của vương quốc Cơ Địch Nỗ trên trời có linh thiêng, nếu như mà có thể nhìn thấy được những điều này, thì bọn họ cũng có thể yên lòng nhắm mắt được rồi, người Ngõa Lạp đang phải trả giá bằng máu cho tội lỗi mà bọn chúng phạm phải.
Từ sau ngày hôm đó được chứng kiến tài bắn súng xuất thần nhập hóa của Dương Túc Phong ở Tu La điện, Lệnh Thiên Vũ đã ngầm hạ quyết tâm, bản thân cũng phải trở thành xạ thủ đẳng cấp giống như Dương Túc Phong.
Cho nên khi học tập ở trường học quan quân lục quân quân Lam Vũ, hắn liền chuyên muôn khổ xuyện kỹ thuật bắn súng, không ngừng học tập kinh nghiệm của người khác, bản thân cũng không ngừng đúc rút bài học kinh nghiệm, trải qua gần một năm dốc công khổ luyện, hắn cảm thấy mình cuối cùng có được một sự khởi đầu tốt đẹp.
Bất quá so với kỹ thuật bắn súng thần kỳ của Dương Túc Phong ở trong truyền thuyết, thì còn thua kém tương đối lớn.
- Mười bảy, mười tám, mười chín …
Trong lòng Lệnh Thiên Vũ đang âm thầm nhẩm đếm, đột nhiên nghe thấy Hiên Huân gọi tên của mình ở bên tai.
Vốn là tiểu đoàn trưởng, Lệnh Tiên Vũ cần phải chỉ huy công tác phối hợp toàn diện, nhưng hiện giờ quân Lam Vũ đã hoàn toàn bị kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp trùng trùng bao vây.
Liên hệ giữa các công trình kiến trúc với nhau về cơ bản đều đã bị chia cắt rồi, có muốn đưa ra những điều chỉnh lớn cũng không có khả năng quá lớn nữa, mỗi một công trình kiến trúc về cơ bản đều tự mình chiến đấu.
Hơn nữa, quân Lam Vũ cũng không phải điều chỉnh lớn, tất cả trận địa phòng ngự và phương án phòng ngự đều sớm được an bài thỏa đáng rồi.
Đồng thời trải qua nhiều lượt kiểm tra kỹ càng, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lệnh Thiên Vũ muốn tự mình giết mỗi một tên người Ngõa Lạp hơn, vì thế Hiên Huân kinh nghiệm chiến đấu phong phú tự nhiên phải đảm đương đại bộ phận công tác chỉ huy.
Lệnh Thiên Vũ quyến luyến bỏ súng trường Mễ Kỳ Nhĩ xuống.
- Người Ngõa Lạp tựa hồ như muốn diệt sạch chúng ta, không biết bọn chúng làm gì, chẳng lẽ ở bên trong thành Tang Phổ Đa Lợi Á này có thứ gì mà bọn chúng không thể không có?
Hiên Huân cau mày lại, thâm trầm nói, ở phía trước bọn họ, kỵ binh người Ngõa Lạp vẫn cứ nối tiếp nhau xông lên phía trước, nhưng lớp cát vàng dày đã làm cản trở tốc độ tiến công của bọn chúng, làm cho bọn chúng trở thành tấm bia sống của những tay súng quân Lam Vũ.
Không ngừng có người ngã xuống, ở bên trong vùng cát vàng mênh mông vô bờ có thêm thật nhiều màu đen sẫm lấm chấm, đó đều là thi thể của kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp.
- Thế nghĩa là sao?
Lệnh Thiên Vũ không được hiểu lắm, người Ngõa Lạp đương nhiên là muốn diệt sạch bản thân, nếu không bọn chúng tiến công Tang Phổ Đa Lợi Á làm gì?
Ở trên chiến trường sao còn có thể nói tới được nhân nghĩa đạo đức? Hơn nữa, người Ngõa Lạp xưa nay chưa từng có quan niệm về những thứ như nhân nghĩa đạo đức.
Hiên Huân lắc đầu, trầm giọng nói:
- Ngươi không nhìn ra sao? Những tên người Ngõa Lạp này không ngừng công kích chúng ta, căn bản là không hề để ý tới bộ đội phản bao vây của chúng ta ở xung quanh. Ta dám nói, bộ đội vòng ngoài của chúng ta cách bọn chúng nhiều nhất chỉ có thời gian mấy tiếng đồng hồ thôi, nhưng bọn chúng vẫn không đưa ra phản ứng, ngược lại cường đồ công kích chúng ta lại càng thêm mạnh mẽ …
Lệnh Thiên Vũ gật gù, tỏ ý đều này mình cũng đã nhìn ra được.
Cho dù trong lúc tiến công kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp đã phải trả giá bằng những hi sinh cực lớn, nhưng bọn chúng vẫn cứ không ngừng xông về phía trước.
Từng bước từng bước xâm lấn trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, có một số khu vực, thi thể của kỵ binh Lão Nha người Ngõa Lạp đã che lấp hai ba hàng rào giây kẽm gai ngăn cản, khiến cho đồng bạn của bọn chúng có thể dẫm đạp lên thi thể dày đặc để vượt qua giây kẽm gai.
Nếu chẳng phải xung quanh trận địa hạch tâm của quân Lam Vũ ở Tang Phổ Đa Lợi Á liên tục đặt sáy bảy lớp giây kẽm gai, thì lúc này hẳn là đã xông trới trước mặt trận địa của quân Lam Vũ rồi.
Uỳnh uỳnh uỳnh ….
Một loạt tiếng nổ dày đặc không ngừng vang lên, đem những tên kỵ binh Lão Nha người Ngõa Lạp trong lúc tiến lên không ngừng bắn cho tan xương nát thịt, đây chính là tiếng trận địa lôi phát nổ, giữa các lớp hàng rào giây kẽm gai, quân Lam Vũ đã bố trí vô số dịa lôi, khi những quả địa lôi này bị phát nổ, kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp tức thì bị đổ rạp hàng loạt.
Điều tiếc nuối duy nhất chính là chỗ chôn giấu địa lôi là vùng cát vàng, khi phát nổ đều chỉ có thể dựa vào sóng xung kích để tạo thành sát thương cho kẻ địch, nếu như nơi chôn giáu địa lôi mà là đất đã, thì thương vong của kỵ binh Lão Nha người Ngõa Lạp sẽ càng lớn hơn nữa.
Hiên Huân nâng kính viễn vong lên nhìn về phương xa, chậm rãi nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
- Những tên kỵ binh người Ngõa Lạp này hoàn toàn không để ý tới hậu phương của bản thân mình, thực sự là quái lạ …
Lệnh Thiên Vũ gác súng trường Mễ Kỳ Nhĩ lên bên trên vách tường ở bên cạnh, rồi cũng nâng kính viễn vọng lên, thấp thoáng hắn đúng là đã nhìn thấy ở hậu phương của người Ngõa Lạp hoàn toàn không có hành động gì lớn, tựa hồ căn bản không biết rằng bộ đội tăng viện của quân Lam Vũ đã đuổi tới rồi.
Thế nhưng, dựa theo tư duy logic chiến đấu bình thường, người Ngõa Lạp không thể nào không biết bộ đội tăng viện của quân Lam Vũ sẽ mau chóng đuổi tới nơi, nơi này vốn chính là khu vực quân Lam Vũ trú đóng trọng binh, động một cọng lông là rung chuyển toàn thuân, ở dưới tình huống như vậy, người Ngõa Lạp lựa chọn rút lui với tốc độ lớn nhất mới là biện pháp hàng đầu, nếu không chỉ còn nước toàn quân bị tiêu diệt.
Thế nhưng, đám kỵ binh người Ngõa Lạp này tựa hồ hoàn toàn bị cuốn vào quân Lam Vũ đồn trú ở Tang Phổ Đa Lợi Á rồi, căn bản là không để ý tới bộ đội tăng viện ở đằng sau của quân Lam Vũ, bọn chúng giống như từng cơn từng cơn sóng biển tràn tới, muốn dựa vào ưu thế về mặt số lượng để hoàn toàn nhấn chìm Tang Phổ Đa Lợi Á.
Vào lúc mới bắt đầu Lệnh Thiên Vũ còn hơi hiểu được một chút, nhưng không lâu sau thì hoàn toàn hồ đồ rồi, cho dù người Ngõa Lạp có thể tiêu diệt được bảy tám trăm người bọn họ, thì bọn chúng cũng không thể nào thoát được khỏi vòng bao của quân Lam Vũ.
Dùng ba vạn người để đổi lấy bảy tám trăm người, thì có lợi không?
Nhưng sự thực ở trước mắt làm cho Lệnh Thiên Vũ tin rằng, người Ngõa Lạp đích thực là có tính toán như vậy, cùng với việc quân Lam Vũ ở vòng ngoài từng bước từng bước áp sát mỗi lúc một gần, bước tiến công của người Ngõa Lạp lại càng thêm mãnh liệt.
Khi đánh tới giữa trưa, ở trước mặt trận địa phòng ngực của quân Lam Vũ chỉ còn lại một vòng giây kẽm gai cuối cùng, nhưng vẫn có rất nhiều kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp không ngừng nhào bổ tới dùng thi thể của mình để che lấp giây kẽm gai, tiện cho bộ đội ở đằng sau tiện đường tiến công.
Hiên huân cau mày lại, lạnh lùng nói:
Người Ngõa Lạp cũng có bản lĩnh đấy! Càng đánh lại càng dữ!
Sự dũng cảm và tinh thần không sợ hi sinh của những tên kỵ binh Lão Nha người Ngõa Lạp nằm vượt qua sự dự liệu của hắn, người Ngõa Lạp gặp phải sự đả kích nặng nề và phong tỏa nghiêm ngặt của quân Lam Vũ, không ngờ người Ngõa Lạp còn có bộ đội tinh nhuệ kiêu dũng như vậy, đúng là là một đối thủ mạnh mẽ.
Ở trên cao nguyên Huyết Sắc người Ngõa Lạp ít nhất còn có hơn mười vạn kỵbinh Lão Nha, nếu như bọn chúng tên nào tên nấy cũng kiêu dũng giống như đám gia hỏa ở trước mắt này mà nói, thì đúng là một chướng ngại rất lớn với việc tấn công cao nguyên Huyết Sắc sau này của quân Lam Vũ.
Đùng! Đùng! Đùng! …
Bách kích pháo của quân Lam Vũ không ngừng oanh kích xung quanh giây kẽm gai, đem những tên kỵ binh Lão Nha người Ngõa Lạp tụ tập ở nơi đó đánh gục liên tiếp, thi thể người và chiến mã bị bắn nát bay loạn khắp mọi ngươi, cột chắn ngựa cũng đầm đìa máu, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, trông càng thêm dũ tợn khủng bố.
Nhưng những khung cảnh này ở trong con mắt của Lệnh Thiên Vũ và các chiến sĩ Chim Ưng Sa Mạc, thì lại vô cùng giải hận, toàn bộ khuấn nhục bọn họ phải chịu đựng ở trong quá khứ đã được trả thù đầy đủ, trong cuộc chiến đấu ngắn ngủi có ba bốn tiếng đồng hồ, kỵ binh Lão Nha người Ngõa Lạp đã phải trả giá đắt bằng sinh mạng của bốn nghìn người.
Đùng! Đùng! Đùng! …
Bỗng nhiên, lại có một trận pháo kích càng thêm mãnh liệt rơi vào chính giữa kỵ binh Lão Nha người Ngõa Lạp, giống như một chùm pháo rơi xuống vậy, càng phát nổ mãnh liệt hơn cả trận địa lôi, trong đội ngũ kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp tức thì rối loạn cả lên, người ngã ngựa đổ, vô số thi thể của người và chiến mã lại một lần nữa bắn tung tóe, nhưng không đợi cho bọn chúng kịp phản ứng lại, từ phương bắc lại truyền tới tiếng pháo kích mãnh liệt, pháo kích tạo sự hỗn loạn lớn cho hậu phương của người Ngõa Lạp.
Có không ít tên kỵ binh Lão Nha cùng theo bản năng xoay đầu ngựa lại, lao về phía hậu phương của mình.
Hiên Huân vui mừng nói:
- Tiêu Thanh Long tới rồi!
Từ phương bắc đánh vào đúng là bộ đội kỵ binh Lôi Đình của quân Lam Vũ do Tiêu Thanh Long suất lĩnh.
Trải qua cuộc huấn luyện có thế thồng thời gian dài vào nửa cuối năm ngoái, bộ đội kỵ binh Lôi Đình của quân Lam Vũ bất kể là ở phương thức chiến đấu hay là ở trình độ kỹ thuật chiến đấu đều tiến bộ một quãng dài, bọn họ khéo léo mò tới được hậu phương của người Ngõa Lạp, sau đó chia bình làm ba đường, giống như một chiếc cương xoa ba lưỡi đâm vào trong đội ngũ của người Ngõa Lạp.
Ở phía trước của kỵ binh Lôi Đình, toàn độ đều là những người sử dụng súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc, hỏa lực mãnh liệt cứ như gió thu quét lá rụng đánh thẳng vào mặt, làm cho kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp lũ lượt bị quét xuống dưới ngựa, căn bản là không cho bọn chúng có cơ hội để phản ứng.
Kỵ binh Lão Nha người Ngõa Lạp tức thì rơi vào hỗn loạn.
Tiêu Thanh Long đứng sừng sững trên một đồi cát, từ trên cao lạnh lùng nhìn bộ đội của mình giống như chiếc bàn là đỏ rực ở phía dưới, đang cắm phập vào bên trong một khối mỡ bỏ, kỵ binh Lão Nha người Ngõa Lạp ở xung quanh tứ thì bị đốt cho cháy khét lẹt, tất cả kỵ binh Lão Nha người Ngõa Lạp cản trở ở trước chiếc cương xoa ba mũi đỏ rực lửa này đều bị hất văng toàn bộ một cách không hề thương xót.
Tốc độ tiến quân của kỵ binh Lôi Đình quân Lam Vũ thực sự là quá nhanh, khiến cho bách kích pháo bắn yểm hộ ở đằng sau không thể không mau chóng thay đổi tầm bắn, để tránh cho pháo đạn khỏi rơi lên đầu chính bản thân.
Tiêu Thanh Long lớn tiếng gầm lên:
- Phải bắt sống Phó Thanh Diệp!
Trong danh sách treo thưởng ở trong nội bộ của quân Lam Vũ, quân sư Phó Thanh Diệp của người Ngõa Lạp so với đại hãn Ma Sa Địch của người Ngõa Lạp còn đáng tiền hơn.
Nhưng lại một trận pháo kích càng mãnh liệt hơn nữa che lấp mất âm thanh của hắn, sau khi đạn pháo phát nổ dữa dội, kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp giống như là hoàn toàn sôi tròa, khắp nơi nơi là bọn quân mất kiểm soát chạy loạn cả lên.
Tiêu Thanh Long có chút buồn bực ngẩng đầu lên, nhìn thấy pháo đạn bách kích pháo mãnh liệt đánh tới ở phương nam, tạo nên những đường cong dày đặc ở trên không trung. Tiêu Thanh Long biểt rằng trung đoàn bộ binh 316 quân Lam Vũ do Lăng Uy suất lĩnh đã đánh tới rồi.
Trung đoàn 316 bộ binh quân Lam Vũ và kỵ binh Lôi Đinh giáp kích từ hai phía nam bắc, đã mau chóng bao vây hoàn toàn lấy kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp.
Thế nhưng, kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp dường như đã phát điên rồi vậy. Vẫn cữ tiếp tục tấn công Tang Phổ Đa Lợi Á, bọn chúng thậm chí đã thành công vượt qua được hàng rào giây kẽm gai cuối cùng, nhưng ở đằng sau hàng rào giây thép gai này chính là trận địa lôi kéo dài năm mươi mét, hàng loạt những quả địa lôi phát nổ đem tất cả những tên kỵ binh Lão Nha người Ngõa Lạp có ý đồ xâm nhập vào bị nổ tung lên cứ như đang khiêu vũ, khi khói bụi hoàn toàn tan đi, thì trên mặt đất chỉ còn lại đầy những cỗ thi thể không toàn vẹn.
- Giết! Giết! Giết!
Tiêu Thanh Long lại một lần nữa rống lên, rồi rút xoạt thành đao chỉ huy của mình ra, đâm nghiêng về phía bầu trời.
Một cơ hội tốt như thế này thế nào cũng không thể bỏ qua được, hiện giờ kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp chính đang ở vào lúc hoảng loạn nhất, kỵ binh Lôi Đình của quân Lam Vũ chỉ cần một đợt xung kích, là có thể dẫm nát hoàn toàn bọn chúng.
Trung đoàn 316 của Lăng Uy thuần túy là bộ binh, hai chân của bọn họ sao tranh được với bốn chân của kỵ binh, đại công siêu cấp này này khẳng định phải là của bộ đội kỵ binh Lôi Đình rồi …
Nhưng tiếng gầm cửa Tiêu Thanh Long đột nhiên ngưng bặt.
Vì không ngờ người Ngõa Lạp lại giương cờ trắng!
Tiêu Thanh Long thiếu chút nữa từ trên mình ngựa rơi xuống, người Ngõa Lạp đầu hàng rồi!
Tất cả tiếng pháo tính súng ở trên chiến trường phảng phất như trong chớp mắt đều ngưng kết lại, tất cả các chiến sĩ quân Lam Vũ đều mồm miệng há hốc nhìn cảnh tượng ở trước mắt.
Cứ như là có được tin hiện thống nhất, người Ngõa Lạp ở các phương hướng khác nhau đều giương cờ trắng lên, đồng thời mau chóng rút lịa kỵ binh Lão Nha người Ngõa Lạp đang công kích, bầu trời xám xịt, mặt đất cát vàng mênh mông, còn khôi giáp của người Ngõa Lạp thì có màu đen sẫm, quân trang của quân Lam Vũ màu xanh đậm, nên lá cờ màu trắng của người Ngõa Lạp ở giữa những loại màu sắc này vô cùng làm người ta chú ý.
Người Ngõa Lạp đúng là đầu hàng rồi!
- ***! Đúng là không có cốt khí!
Tiêu Thanh Long không kìm chết được rống lên, thu lại đao chỉ huy, hai chân kẹp vào bụng ngựa, giống như một trận gió phi tới phía tiền tuyền trên cùng.
Quả nhiên, kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp đúng là có thành ý đầu hàng, bọn chúng mặc dù còn ngồi yên ở trên lưng ngựa, nhưng lại chủ đồng đem tất cả vũ khí ném vào trong đồng cát vàng, hoàn toàn buông vũ khí rồi.
Chỉ có điều, những động tác chỉnh tề gọn ghẽ này làm cho Tiêu Thanh Long cảm thấy khó tin, nếu chẳng phải chính mắt nhìn thấy, thì thực sự không thể nào tin được.
Người Ngõa Lạp mặc dù bị giáo huấn một hồi, nhưng cũng không cần phải bị dọa tới mức độ này chứ? Dù sao nói thế nào thì nói, bọn chúng cũng từng là bá chủ của cao nguyên Huyết Sắc, bọn chúng cũng đã từng kiêu ngạo từng dũng cảm …
Lăng Uy trung đoàn trưởng trung đoàn 316 bộ binh quân Lam Vũ cũng đầy một bụng nghi hoặc, hắn suất lĩnh toàn trung đoàn ba nghìn người chạy bán sống bán chết lộ trình tới mười bốn tiếng đồng hồ, trên đường đi ngay cả thời gian uống nước cũng không có, trên dọc đường đi bọn họ còn đang tính toàn chạy tới được Tang Phổ Đa Lợi Á rồi, phải làm sao để đánh cho người Ngõa Lạp một trận đích đáng để xả hận.
Kết quả khó khăn lắm mới chạy được tới nơi, vừa muốn thẳng thay chém giết một phen, thì người Ngõa Lạp lại đã đầu hàng mất rồi, nắm đấm hung hăng vung ra lại không có chỗ phát lực, Lăng Uy thiếu chút nữa nghẹn mà chết.
Nhưng, kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp đúng là đã đầu hàng rồi.
Trong thời gian chưa tới mười phút, tất cả kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp đều đồng loạt buông vũ khí.
Cho dù với tính khát máu của Tiêu Thanh Long và Lăng Uy, cũng không thể nào vung đồ đao lên với bọn chúng được nữa.
Nếu như người Ngõa Lạp mà chỉ giương cờ trắng thôi, thì quân Lam Vũ còn có cớ để mà tiếp tục tấn công, nhưng hiện giờ người tan gay cả vũ khí cũng buông xuống rồi, nếu như còn tiếp tục tấn công thì là tàn sát tù binh.
Trải qua lần chỉnh quân vào năm ngoái, mỗi một chiến sĩ quân Lam Vũ đều hiểu rằng, ngược đãi tù binh là tuyệt đối không thể chấp nhận được, là phải bị quân pháp trừng phạt, tới ngay cả Lệnh Thiên Vũ cũng phải tuân thủ.
Mặc dù hắn cũng hận không thể giết sạch người Ngõa Lạp, nhưng đối phương đã buông vũ khí xuống rồi, thì hắn cũng chỉ đành tạm thời nén thù hận ở trong lòng.
Lăng Uy lập tức sai người đem tình hình báo cáo cho Lam Sở Yến, đồng thời hạ lấy các đơn vị đại đội, chia tách kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp ra, để đề phòng bọn chúng giở trò.
Bội đội kỵ binh Lôi Đình của Tiêu Thanh Long cũng tiến tới, đem kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp cách Ly.
Có thể nhìn ra được, người Ngõa Lạp tương đối phối với với hành động của quân Lam Vũ, sự ngoan ngoãn vào lúc này của bọn chúng tạo ra tương phản quá lớn với sự hung hăng lúc mới vừa rồi, cũng làm cho quân Lam Vũ thấy càng thêm buồn bực.
Rốt cuộc là người Ngõa Lạp muốn làm cái gì?
Nhân vật lĩnh quân của kỵ binh Lão Nha người Ngõa Lạp mau chóng xuất hiện, không ngờ lại chính là đại tướng quân La Bố Lai Đa của người Ngõa Lạp.
Trong số các tướng lĩnh co cấp của người Ngõa Lạp, La Bố Lai Đa chẳng hề có tên tuổi gì, tác phong vô cùng kín tiếng, nhưng hắn là tướng linh vô cùng thân thiết với đại hãn Ma Sa Địch của người Tây Mông.
Khi La Bố Lai Đa còn trẻ, hăn đã từng là đội trưởng cảnh vệ của Ma Sa Địch, hắn trông có vài phần giống với Khắc Lạp Mã Kỳ bị quân Lam Vũ bắt làm tù binh ở địa khu Lão Hổ Câu, cứ như là địa ca của Khắc Lạp Mã Kỳ vậy, cũng tương đối nho nha lịch sự, bất quá tay chân vạm vỡ khỏe mạnh, vừa nhin một cái là biết ngay xuất thân võ tướng.
Dáng vẻ của La Bố Lai Đa tỏ ra rất hờ hững, tựa hồ như không biết rằng mình đã trở thành tù binh, hoặc là nói một cách chính xác thì hắn đã chẩn bị tâm lý đầy đủ sẵn sàng để trở thành tù binh của quân Lam Vũ rồi, còn những quan quân cao cấp người Ngõa Lạp bên cạnh hắn, tựa hồ cũng hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng làm tù binh của quân Lam Vũ.
/769
|