Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 411

/769


Tình cảnh này càng làm cho các quan quân của quân Lam Vũ thêm phần bực bội, người Ngõa Lạp tự nhiên nam hạ như thế, chẳng lẽ là vì để làm tù binh cho quân Lam Vũ?

Càng làm cho người ta kinh ngạc là, ở trong những người bị bắt làm tù binh, không ngờ lại còn có quân sư Phó Thanh Diệp của người Ngõa Lạp.

Đối với Phó Thanh Diệp các tướng lĩnh cao cấp của quân Lam Vũ gần như đã quen thuộc với chân dung của ông ta, đây là một ông giá gày gò điềm tĩnh, rất có phong độ, rất có trí tệ.

Vốn chiếu theo trí tuệ của Phó Thanh Diệp thì hoàn toàn có thể bỏ chạy được, nhưng ông ta lại không lựa chọn bỏ chạy, ngược lại còn rất bình tĩnh thỉnh cầu được gặp tướng lĩnh cao cấp của quân Lam Vũ.

Phó Thanh Diệp tựa hồ đã biết được kết cục này từ trước rồi, cho nên vẻ mặt tỏ ra vô cùng thản nhiên bình tĩnh, đối diện với những họng súng đen ngòm ngòm của quân Lam Vũ, vãn cứ trấn tĩnh như ở trong nhà của mình vậy, đối diện với sự miệt thị của quân Lam Vũ, ông ta cũng làm như không hề nhìn thấy.

Tiêu Thanh Long cưỡi trên con ngựa cao lớn đứng trước mặt Phó Thanh Diệp, lạnh lùng nói:

- Có chuyện gì, ông có thể nói với ta!

Phó Thanh Diệp lạnh nhạt nhìn hắn một cái, không nóng không lạnh nói:

- Ta muốn cùng người đại diện của Dương Túc Phong đàm luận một số chuyện riêng. Nếu như mà ngươi cho rằng mình có thể đại biểu cho Dương Túc Phong, thì ta có thể nói với ngươi. Xin hỏi, ngươi có thể đại biểu cho Dương Túc Phong không?

Tiêu Thanh Long như đâm đầu vào phải cái bịch bông, muốn gia roi ngựa lên quất ông ta vài phát, bất quá cuối cùng vẫ không ra tay, các quan quân của quân Lam Vũ đều biết rằng Phó Thanh Diệp chẳng phải là hạng dễ đối phó.

Còn hắn đương nhiên cũng không thể đại biểu cho Dương Túc Phong, chỉ đành hậm hực nói:

- Phong lĩnh của bọn ta không có ở địa khu Mỹ Ni Tư, ông muốn gặp ngià thì ông cứ tới địa lục Y Lan đi.

Phó Thanh Diệp vẫn thản nhiên như không, gật đầu bình tĩnh nói:

- Ta có thể thảo luận với sư đoàn trường Lam Sở Yến.

Tính tình của Lăng Uy kỳ thực rất nóng nảy, ngứa mắt nhất là cái loại bộ dạng đã là tù nhân còn làm ra vẻ của Phó Thanh Diệp, bất quá trong lòng hắn mặc dù cũng muốn đánh cho ông ta một trận đã đời, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào ra tay được, dưới con mắt của bao nhiêu người thế này mà đánh đạp tù binh thì ảnh hưởng không tốt.

Bất quá vẫn không thể kìm chế được bộ dạng hung thần ác sát quát mắng:

- Phó Thanh Diệp, rốt cuộc là ngươi muốn làm cái trò gì? Sao ngươi không dàn quân ra cùng bọn ta đánh một trận quyết liệt? Giương cờ trắng đầu hàng hình như không phải là tập quán của người Ngõa Lạp các ngươi? Chẳng lẽ hiện giờ thay đổi rồi?

Phó Thanh Diệp căn bản không đếm xìa gì tới sự mỉa mai nhạo báng của Lăng Uy, mỉm cười hòa nhã nói:

- Đợi ta gặp được Dương Túc Phong, hoặc là sư đoàn trường Lam Sở Yến, thì tất cả mọi chuyện sẽ rõ như ban ngày thôi.

Tiêu Thanh Long hàm hè nói:

- Bảo người của ngưoi xếp hàng cho tử tế, đừng có giờ trò, nếu không ta xử hết toàn bộ bọn ngươi.

Phó Thanh Diệp vẫn cứ không nóng không lạnh bình thản nói:

- Tiêu trung đoàn trường cứ yên tâm, chúng tôi khẳng định sẽ vô cùng hợp tác.

Tiêu Thanh Long hung hăng trừng mắt nhìn ông ta một cái, thực sự không biết được ông ta đang làm trò gì, nhưng những tên kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp đã bị quân Lam Vũ không chế được hoàn toàn, thì đúng là chuyện hết sức xác thực, bất kể là Phó Thanh Diệp có trò gì chăng nữa thì cũng không thể giở ra được.

Lăng Uy cũng đầy một bụng bực bội, chẳng lẽ người Ngõa Lạp từ xa xôi ngàn dặm đánh tới đây, chỉ là để chuyên môn đầu hàng với quân Lam Vũ sao?

Nếu như Phó Thanh Diệp có ý đầu hàng của quân Lam Vũ, thì cần gì phải thẳng tay tấn công quân Lam Vũ ở Tang Phổ Đa Lợi Á.

Cứ cứ vào tình hình của hiện trường mà xét, thì cuộc chiến diễn ra rất là thảm liệt. Tiêu Thanh Long sai người thống kê sơ bộ qua số thi thể người Ngõa Lạp chiến tử, ước chừng có hơn ba nghìn bày trăm cỗ, đấy là những thi thể nằm trên mặt cát vàng, còn có một số có thể bị cát vàng che lấp rồi thì không thể tính toán được.

Ở trước mặt hàng rào kẽm gai của quân Lam Vũ, thi thể của người Ngõa Lạp chất chồng chất đống, có thể thấy được bọn chúng đã phải trả giá bằng sự hi sinh cực lớn, tinh thần công kích ngoan cường của bọn chúng đúng là làm người ta bội phục.

Bội đội quân Lam Vũ dưới quyền của Lệnh Thiên Vũ, dưới sự công kích của bọn chúng cũng có hơn hai mgươi người thương vong.

Tư liệu tình huống có liên quan mau chóng được báo tới chỗ Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong chính đang hỏi thăm thương thế của U Nhược Tư La, sau khi nhận được báo cáo liền tới quân bộ quân Lam Vũ, phát hiện ra hai người Vân Thiên Tầm và Khắc Lao Tắc Duy Tư đang ngồi trên xe lăn nuốt mây nhả khói, mùi thuốc lá nồng nặng làm y bị sặc muốn hắt hơi.

Vừa nhìn tình thế này, là Dương Túc Phong biết hai vị lão nhân gia này cũng bị rơi vào cảnh khó rồi, bọn họ cũng không thể nào dự đoán được rốt cuộc là Phó Thanh Diệp muốn làm gì.

Nếu nói ông ta muốn giờ trò, thì tựa hồ không giống, một trung đoàn kỵ binh và một trung đoàn ộ binh quân Lam Vũ đang trông chừng bọn chúng.

Cho dù bọn chúng có bản lĩnh bằng trời cũng chẳng thể làm được cái trò trống gì hết. Nếu như nói ông ta có ý muốn đấu hàng quân Lam Vũ thì lại không giống, đầu hàng thì cứ đầu hàng, cần gì phải đánh sống đánh chết với quân Lam Vũ ở Tang Phổ Đa Lợi Á?

Căn cứ vào báo cáo của Lệnh Thiên Vũ, kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp tiến công rất hung mãnh, từ con số thương vong của bọn chúng mà xét thì đúng là như thế.

Vân Thiên Tầm tiếc nói nói:

- Xem ra chỉ đành phái người đi nói chuyện với Phó Thanh Diệp thôi.

Dương Túc Phong gật đầu, bình thản nói:

- Ta đã bảo Lam Sở Yến đi nói chuyện với ông ta, xem xem rốt cuộc ông ta muốn làm trò gì.

Lam Sở Yến sau khi nhận được mệnh lệnh, mau chóng tới được hiện trường Tang Phổ Đa Lợi Á.

Tất cả kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp đều bị phân chia ra trông giữ, vũ khí của bọn chúng cũng đã bị tịch thu hết cả rồi, toàn bộ chiến mã cũng bị quân Lam Vũ khống chế.

Trong cát vàng mênh mông, ba vạn kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp nam hạ, trừ đi ba bốn nghìn tên bị chiến tử ra, thì số còn lại toàn bộ đều ở trong sự kiểm soát của quân Lam Vũ. Song bởi vì thắng lợi tới quá nhanh, tới quá quái dị, cho nên tất cả quan quân cao cấp của quân Lam Vũ đều đầy một bụng nghi ngờ.

Lam Sở Yến kỳ thực cũng đầy một bụng nghi vấn, bất quá những nghi vấn này sẽ mau chóng được gỡ bỏ thôi.

Rất nhanh Phó Thanh Diệp được đưa lên.

Phó Thanh Diệp là một ông già trên năm mươi tuổi, bảo dương cực kỳ tốt, rất nho nhã lịch thiệp, mang theo phong phạm đặc sệt của nho sinh.

Trên thực tế, trước kia trong quá khứ, ông ta đúng là nhà đại nho có tiếng của đế quốc Đường Xuyên, học thức phong phú, tài hoa hơn người, chỉ đáng tiếng rằng không được đế quốc Đường Xuyên trọng dụng, nên anh hùng không có chốn dụng võ.

Ông ta chỉ đành quay đầu quy phục người Ngõa Lạp, dưới sự trợ giúp của ông ta, người Ngõa Lạp mau chóng thoát ra khỏi đáy cốc, một lần nữa quay trở lại vai trò bá chủ của cao nguyên Huyết Sắc.

So với khí chất nho sinh đặc sệt của Phó Thanh Diệp, thì Lam Sở Yến lại tỏ ra oai nghiêm mạnh mẽ, sát khí đằng đằng, nàng xưa nay vốn không thích mặc quân trang.

Nhưng trong kỳ chỉnh quân lớn của quân Lam Vũ vào năm ngoài, quân dung lễ nghi cũng trở thành đội dung chỉnh đốn trọng điểm, dựa theo quy định thì trang phục chính là một nội dung quan trọng, nên chỉ đành bắt đầu mặc quân phục, kết quả nàng mau chóng phát hiện ra, sau khi mặc quân phục vào thì bản thân hiển nhiên càng thêm sát khí hừng hực, uy thiếp khiếp người, vì thể cũng mặc quân phục theo đúng quy củ.

- Phó Thanh Diệp, ta chính là Lam Sở Yến, ta nhận được mệnh lệnh của Dương Túc Phong, cho ta toàn quyền đại biểu cho ngài thương lượng với ngươi, ngươi có lời gì thì cứ trực tiếp nói ra đi!

Lam Sở Yến nói thẳng luôn vào vấn đề, nàng xưa nay nói chuyện vẫn luôn thẳng thắn trực tiếp, không vòng vo lằng ngoằng gì hết, bất quá nàng càng tin vào lưỡi lê trong tay quân Lam Vũ giải quyết vấn đề càng dễ dàng hơn.

- Lam cô nương, ta cũng là người đại biểu cho đại hãn Ma Sa Địch người Ngõa Lạp tới đây, để thương lượng với quý quân về việc trả lại thành vật của người Ngõa Lạp. Đại hãn của chúng tôi nói, thứ thánh vật này chính là tượng trung để người Ngõa Lạp sinh tồn, cùng là lễ vật cần phải có trong nghi thức tế điện mỗi một đầu mùa xuân hàng năm, nếu như trước ngày mùng một tháng tư, nếu như chúng tôi không thể nào tìm lại được kiện thành vật này, thì sẽ uy hiếp nghiệp trọng tới quan hệ của quân Lam Vũ và người Ngõa Lạp …

Dù cho xung quanh đều là quan quân quân Lam Vũ đang nhìn ngó chằm chằm, nhưng Phó Thanh Diệp vẫn trấn tĩnh tự nhiên, nói giang giảng êm tai.

Lam Sở Yến cau mày nói:

- Ngươi đang nói nhăng nói cuội cái gì thế? Thành vật gì của các ngươi? Liên quan gì tới chúng ta?

Phó Thanh Diệp móc từ trong lòng ra một tờ giấy, đưa cho Lăng Uy ở bên cạnh, Lăng Uy lại đưa cho Lam Sở Yến.

Lam Sở Yến cau mày cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy đây là một tờ giấy đã có chút ố vàng, bên trên có mấy chữ viết nắn nót, tựa hồ là được viết bời nữ nhân, nội dung cũng rất đơn giản, chỉ có một câu nói, đó chính là: "Món đồ của các ngươi ta tạm thời giao cho Dương Túc Phong Phong bảo quản, ngày sau y ắt sẽ trả lại."

Không có ký tên.

Lam Sở Yến đem tờ gấy lật đi lật lại, xem qua xem lại, nhưng không hiểu hỏi:

- Cái tờ giấy này thì có thể nói rõ được điều gì?

Phó Thanh Diệp nghiêm túc đáp:

- Lam cô nương, tờ giấy này chính là do tên trộm lấy mất thành vật của chúng tôi để lại ở hiện trường. Chúng tôi cho rằng, đây là sự khiêu kích công khai đối với người Ngõa Lạp, cũng là sự trà đạp tôn nghiêm của người Ngõa Lạp một cách công khai, đây là chuyện chúng tôi tuyệt đối không thể dung thứ được. Người Ngõa Lạp chúng tôi bất kể phải trả giá lớn như thế nào, thì cũng phải đoạt lại được món thánh vật này!

Lời nói đanh thép mạnh mẽ của Phó Thanh Diệp vừa mới ra khỏi miệng, không khí trong doanh trướng tức thì trở nên căng thẳng, có quan quân quân Lam Vũ tỏ ra vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng có quân quân Lam Vũ tỏ ra vô cùng khinh bỉ.

Người phẫn nộ là bời vì người Ngõa Lạp hiện giờ đã bị quân Lam Vũ đàn áp cho cơ hội thở lấy hơi còn chả có, nhưng Phó Thanh Diệp còn làm ra bộ mạnh mẽ ở nơi này.

Còn khinh bỉ là bời vì cho rằng, người Ngõa Lạp đã không còn chút lực lượng nào nữa, trong cuộc tiến công quân Lam Vũ sẽ sớm triển khai sau đó, bọn chúng có thể giữ lấy mình được hay không còn là một vấn đề.

Nhưng Phó Thanh Diệp lại chẳng hề nhìn thấy được điều này, không ngờ lại còn muốn tới để cò kẻ mặc cả với quân Lam Vũ, đúng là làm cho người ta có chút cảm giác khinh bỉ.

Song thần sắc của Lam Sở Yến lại chẳng có chút thay đổi gì, chỉ nói với ngữ khí lạnh như băng giá:

- Như vậy thì ý ngươi nói là, ngươi hoài nghi chúng ta đã trộm lấy thánh vật của các ngươi? Hay là nói một cách chuẩn xác là Dương Túc Phong đã sai phái người khác đi lấy trộm thánh vật của các ngươi?

Phó Thanh Diệp tỏ ra vô cùng thận trọng, châm chước từng câu từng chữ chậm rãi nói:

- Chúng tôi cũng chỉ phỏng đoán, không hề có chứng cứ chứng minh, nhưng chúng tôi hi vọng rằng, nếu như quý quân mà có manh mối, nếu không ngại thì nói cho chúng tôi biết, chúng tôi cảm kích không hết. Đương nhiên, nếu như quý quân có thể hiệp trợ đều tra, thì chúng tôi cũng chấp nhận trả thù lao đầy đủ.

Lam Sở Yến lạnh lùng nói:

- Nếu như ta nói chuyện này chẳng có chút xíu gì liên quan tới chúng ta, thuần túy là bị kẻ khác đổ tội vu oan, thì người Ngõa Lạp các ngươi sẽ làm thế nào? Các ngươi còn muốn huyết chiến tới cùng với chúng ta?

Phó Thanh Diệp nghiêm túc nói:

- Chúng tôi không muốn phải huyết chiến, trừ khi là bị ép không còn cách nào, chỉ cần các vị trả lại thánh vật của chúng tôi, người Ngõa Lạp chúng tôi chấp thuận hợp tác với quân Lam Vũ các vị, đảm đương tiên phong cho quân Lam Vũ các vị. Ba vạn quân tinh nhuệ mà ta mang tới này chính là dùng làm điều kiện trao đổi thánh vật. Chỉ cần đem thánh việt trả lại, như vậy bọn họ có thể gia nhập hàng ngũ của quân Lam Vũ, vì quân Lam Vũ và bán mạng. Đại hãn của chúng tôi có thể thề độc, chỉ cần người còn ở trên thế gian này, thì người Ngõa Lạp đều là minh hữu vững vàng nhất của quân Lam Vũ.

Khóe mắt của Lam Sở Yên khe khẽ giật lên, tựa hồ đang suy nghĩ xem lời nói của Phó Thanh Diệp là thật hay giả.

Xem ra thì người Ngõa Lạp đúng là rất coi trọng thánh vật của bọn chúng, cho nên mới đưa ra một lời hứa trang trọng tới như vậy. Phó Thanh Diệp xưa nay tựa hồ không có có thói quen nói dối, ít nhất thì ở loại trường hợp nghiêm túc như thế này thì ông ta sẽ không nói dối.

Kỳ thực đây cũng là chuyện bình thường, người Ngõa Lạp chẳng hề muốn cứ tiếp tục đối kháng như thế này, bời vì làm như vậy đối với bọn chúng mà nói không có bất kỳ một lợi ích gì, nếu như có thể kiếm một cái cớ để xuống thang, cải thiện quan hệ với quân Lam Vũ mà nói, thì đối với người Ngõa Lạp mà nói cũng là một chuyện tốt.

Rất nhanh, Lam Sở Yến liền hiểu ra rằng cái mà được gọi là thánh vật gì đó kia, bất quá cũng chỉ là một cái cớ, một cái cớ để hai bên liên hệ với nhau mà thôi.

Phó Thanh Diệp cố ý đem chuyện của món thánh vật nói trịnh trọng lạ kỳ như thế. Không gì khác là ngoài che dấu tai mắt của kẻ khác, nói một cách chính xác là cố ý nói cho những quan binh người Ngõa Lạp phổ thông kia biết.

Bất quá nàng không quá tin tưởng vào lời của Phó Thanh Diệp, mà lạnh lùng nói:

- Nếu như các ngươi không lấy được thánh vật trở về thì sao?

Phó Thanh Diệp chém đinh chặt sắt nói:

- Như vậy thì chúng tôi sẽ cùng quân Lam Vũ huyết chiến tới cung, cho tới một người cuối cùng mới thôi.

Tiêu Thanh Long tỏ ra hết sức khinh miệt:

- Bằng vào những cây Lang Nha bổng của các ngươi sao?

Phó Thanh Diệp chầm chậm trầm giọng xuống nói:

- Chúng tôi sẽ rút khỏi thành Ai Lan.

Tiêu Thanh Long lạnh lùng xì một tiếng, cười nhạo sự bất tài và nhát gan của người Ngõa Lạp, bọn chúng không ngờ lại có thể tới ngay cả thành Ai Lan cũng vứt bỏ. Bất quá nụ cười lạnh của Tiêu Thanh Long mau chóng ngừng lại, bời vì hắn ngay lập tức nghĩ tới hậu quả người Ngõa Lạp vứt bỏ thành Ai Lan. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com

Nếu như người Ngõa Lạp tới ngay cả thành Ai Lan cũng vứt bỏ, vậy thì hành động tiếp sau đó tất nhiên sẽ là rút vào phía sâu trong cao nguyên Huyết Sắc, sau đó lợi dụng các loại điều kiện thiên nhiên có lợi của cao nguyên Huyết Sắc để đánh du kích với quân Lam Vũ.

Có lẽ ở trong việc chiến đấu đánh thành, trình độ của người Ngõa Lạp đúng là của một đứa trẻ con. Nhưng ở sâu bên trong cao nguyên Huyết Sắc, trình độ đánh du kích của bọn chúng sợ rằng chỉ có người Tây Mông mới có thể sánh được. Nếu như bọn chúng làm như thế mà nói, đối với quân Lam Vũ tiến vào cao nguyên Huyết Sắc, đúng là một chuyện không phải là dễ chịu gì.

Phải đối diện với đối thủ chiếm được thiên thời địa lợi, quân Lam Vũ tiến sâu vào trong cao nguyên Huyết Sắc có thể sẽ phải trả giá lớn hơn nữa.

Lam Sở Yến bình thản phất tay, ý bảo bọn Tiêu Thanh Long đừng có lên tiếng, nếu như nàng đã hiểu ra Phó Thanh Diệp cần phải diễn trò, nàng cũng chẳng ngại phối hợp với ông ta để diễn chân thật hơn một chút, dù sao điều này đối với quân Lam Vũ mà nói cũng chẳng phải là chuyện xấu, vì thế suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói:

- Phó Thanh Diệp, nếu ngươi không ngại thì đem toàn bộ chuyện này nói ra nghe xem, thánh vật của ngươi Ngõa Lạp là gì? Rốt cuộc là món thánh vật nào của các ngươi? Rồi nó bị mất đi từ khi vào? Và vì sao các ngươi lại nghi ngờ là quân Lam Vũ chúng ta động tay động chân?

Phó Thanh Diệp lập tức lĩnh hội được tâm ý của Lam Sở Yến, trên mặt lộ ra một nụ cười cảm kích không dễ nhận ra, rồi quay trở lại vẻ mặt nghiêm nghị, thận chậm từ từ nói:

- Rất tốt, đây mới là phương pháp để giải quyết vấn đề, vậy ta sẽ nói tỉ mỉ từ bắt đầu.

Lam Sở Yến bình thản nói:

- Ngươi đâu, mang cho Phó quân sư cái ghế xếp, để ông ta thong thả kể lại từ đầu.

Căn cứ vào lời kể của Phó Thanh Diệp, thánh vật không ai thấy của người Ngõa Lạp, chính là trường mâu Long Thích Nỗ Tư mà bọn chúng thờ phụng ở bên trong thánh miếu.

Đây là một thanh trường mâu rất bình thường, chỉ dài hơn một mét, dùng để ném lao, chứ không phải là loại trường mâu đánh trận mà kỵ binh phổ hay dùng. Người Ngõa Lạp vốn rất ít sử dụng vũ khí ném lao, trong những thánh vật trưng bày ở bên trong thánh miếu, cũng chưa từng có vũ khí ném lao, nhưng trường mâu Long Thích Nỗ Tư là ngoại lệ trong số đó, bời vì nó là vũ khí mà đại anh hùng Long Thích Nỗ Tư của người Ngõa Lạp dựa vào để thành danh.

Long Thích Nỗ Tư chính là anh hùng vĩ đại nhất trên lịch sử của người Ngõa Lạp, cũng là một trong số đại hãn hùng tài đại lược nhất trên lịch sử của người Ngõa Lạp.

Nhưng lịch sử của ông ta, đều bị chính người Ngõa Lạp lặng lẽ vùi lấp. bời vì sau khi ông ta chết đi không lâu, con cháu của ông ta trong quá trình tranh đoạt ngôi vị hãn của người Ngõa Lạp mà tiêu diệt một cách vô tình, kẻ thắng lại vì để tránh cho địa vị của mình bị ảnh hưởng bời sự thánh linh của Long Thích Nỗ Tư, cho nên đã hạ lệnh không được tiếp tục lưu truyền những sự tích anh hùng liên quan tới Long Thích Nỗ Tư.

Cho tới tận khi Ma Sa Địch dựa vào chính biến lên nắm quyền, để đả kích sĩ khí của đối thủ, mới đem lại đem truyền thuyết về Long Thích Nỗ Tư ra, đồng thời thông qua sự tu sửa tỉ mỉ của Phó Thanh Diệp, khiễn cho Ma Sa Địch trở thành người kế thừa hậu duệ của Long Thích Nỗ Tư.

Phó Thanh Diệp không chút che dấu, câu truyện và chuyền thuyết của Long Thích Nỗ Tư đối với hãn vị của Ma Sa Địch có tác dụng hết sức quan trọng.

Chỗ vĩ đại nhất của Long Thích Nỗ Tư, chính là ông ta đã dùng thanh trường mâu này giết chết Long Ưng kỵ sĩ của người Vũ Chân.

Dân tộc du mục sinh sống trên cao nguyên Huyết Sắc đều biết rằng, Long Ưng kỵ sĩ của người Vũ Chân gần như là một binh chủng không hề có thiên địch, bọn chúng bay liệng ở trên chín tầng mây, tới lui tự nhiên, không chút dấu vết, vô cùng thích hợp đối với những loại hành động như ám sát và đánh lén.

Vũ khí duy nhất đối phó với Long Ưng kỵ sĩ chính là cung tiễn hoặc là cung nỏ cỡ lớn. Nhưng, cung tiễn từ dưới bắn lên trên, thì bất kể là ở phương diện tầm bắn hay là sức sát thương, đều không thể nào tạo thành đủ sự uy hiếp đối với Long Ưng kỵ sĩ, bời vì cho dù là cung tiễn thủ vĩ đại nhất, ví như Tiễn Thần Na Biệt Khúc của người Tây Mông, cũng không thể đem cung tiễn bắn từ dưới lên tới không trung cao một trăm mét được.

Giống như vậy, cung nỏ cỡ lớn mặc dù có thể gây sát thương hữu hiệu cho Long Ưng kỵ sĩ, nhưng cung nỏ cỡ lớn lại không tiên di động, chỉ có thể xạ kích cố địch, hơn nữa tồn tại rất nhiều điểm mù xạ kích.

Đối diện với Long Ưng kỵ sĩ tự do bay lượn linh hoạt ở trên cao, thì có nó nước chịu chết. Cho nên ở trong một khoảng thời gian rất dài. Long Ưng kỵ sĩ đều là binh chủng mạnh mẽ làm người ta nghe tên mà biến sắc, thành chiêu sát thủ của người Vũ Chân.

Long Thích Nỗ Tư cũng không hề ngoại lệ đã gặp phải Long Ưng kỵ sĩ thăm hỏi, khi ông ta còn là thủ lĩnh của bộ lạc, thì lều trướng của ông ta đã bị sáu tên Long Ưng kỵ sĩ ám sát, hai phi tử cùng với người tùy tùng của ông ta đều bị mất mạng, chỉ có ông ta mới may mắn sống sót, bời vì mũi tên bắn vào ông ta vừa vặn bị phi tử đang cưỡi trên người ông ta nhận lấy, mũi tên nhỏ máu cách lồng ngực của Long Thích Nỗ Tư một khoảng cách chỉ chưa đầy một milimet.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status