Long Thích Nỗ Tư mau chóng từ trong cuộc tập kích tỉnh táo lại, sau đó tiện tay rút ra một thanh đoản mâu, cũng chính là trường mâu Long Thích Nỗ Tư sau này được truyền tụng rộng rãi bên trong người Ngõa Lạp, phẫn nộ ném nó lên trên bầu trời.
Đó là một phản ứng thuần túy do bản năng phẫn nộ, đại khái khi đó ngay cả chính bản thân Long Thích Nỗ Tư cũng không hề ngờ được rằng mình chỉ tiện tay ném ra một cái như vậy mà có thể cái biến nửa sau của cuộc đời mình.
Cũng có lẽ là ngày hôm đó tên Long Ưng kỵ sĩ kia của người Vũ Chân đặc biệt xui xẻo, mà cũng có lẽ là bởi vì nữ thần vận mệnh đã đặc biệt chiếu cố Long Thích Nỗ Tư.
Thanh đoản mâu nhìn qua rất bình thường kia, nghiêng nghiêng bay lên không trúng rồi, huyền diệu thế nào mà đâm trúng vào vị trí cánh trới dưới sườn nơi yếu ớt nhất của Long Ưng kỵ sĩ, đây là chỗ trí mạng nhất của Long Ưng kỵ sĩ.
Kết quả là con Long Ưng kia kêu thảm một tiếng, từ trên không trung lộn nhọn ngã xuống dưới, ngã cắm đầu xuống trước mặt của Long Thích Nỗ Tư, đôi cánh mạnh mẽ mà chắc chắc đồng tời vỗ vào Long Thich Nỗ Tư, đập gẫy hai đoạn xương sườn của ông ta, nhưng cuối cùng Long Thích Nỗ Tư vẫn ngoan cường đứng dậy.
Từ đấy Long Thích Nỗ Tư liền trở thành đệ nhất anh hùng của người Ngõa Lạp, bời vì ông ta là người đều tiên dùng đoản mâu giết chết được Long Ưng kỵ sĩ của người Vũ Chân.
Không lâu sau đó Long Thích Nỗ Tư liền được nhất trí tiến cử trở thành thủ lĩnh của người Ngõa Lạp, cho tới tận khi ông ta qua đời.
Thanh đoàn mâu giết chết Long Ưng kỵ sĩ kia cũng bời thế mà được đưa vào thánh miếu của người Ngõa Lạp, được tôn xưng là trường mâu Long Thích Nỗ Tư, trở thành tượng trưng cho tinh thần của người Ngõa Lạp, mỗi một năm đều phải tổ chức cũng bái quy mô lớn.
Nhưng theo cùng cái chết của Long Thích Nỗ Tư, cùng với việc con cháu của ông ta tranh đoạt chính quyền, trường Mâu Long Thích Nỗ Tư cũng bị cất giấu đi, rồi biến mất ở bên trong số vật trưng bày tế điện của người Ngõa Lạp.
Cho tới tận khi Ma Sa Địch đoạt được chính quyền của người Ngõa Lạp, tuyên bố bản thân chính là con cháu đời sau của Long Thích Nỗ Tư, vì thế thanh trường mâu này lại một lần nữa được lấy ra, trở thành thánh vật mỗi năm người Ngõa Lạp phải cúng bái, truyền thuyết của Long Thích Nỗ Tư được quay lại lưu truyền bên trong người Ngõa Lạp, khẳng định vững vàng cơ sở quân chùng của Ma Sa Địch.
Hiện giờ thanh trường mâu này đột nhiên biến mất, Ma Sa Địch đương nhiên là phải sốt ruột, chẳng những bản thân Ma Sa Địch sốt ruột, mà tất cả người Ngõa Lạp bị trói buộc lợi ích vào cùng với Ma Sa Địch đều vô cùng sốt ruột.
Lam Sở Yến lạnh nhạt nhìn qua bốn xung quanh, rồi cau mày lại lạnh lùng nói:
- Phó Thanh Diệp, không phải là ngươi muốn kiếm cớ ra đùa chúng ta đấy chứ? Nếu như đó là một thánh vật quan trọng như thế, thì các ngươi khẳng định phải trông coi vô cùng chặt chẽ, làm sao có thể dễ dàng bị trộm mất như vậy được chứ?
Phó Thanh Diệp nghiêm túc chầm chậm nói:
- Đương nhiên là không phải bị lấy đi một cách dễ dàng, mà là hành động mưu tính từ lâu.
Lam Sở Yến lại cau mày, bất quá cũng không hề nói gì cả.
Tiếp sau đó Phó Thanh Diệp cung cấp chi tiết liên quan tới việc trường mâu Long Thích Nỗ Tư bị lấy trộm.
Kỳ thực cũng chẳng có gì mà chi tiết, chỉ là phát hiện không thấy trường mâu Long Thích Nỗ Tư đâu nữa, sau đó phát hiện ra ở trên trong chiếc rương đặt thành trường mâu Long Thích Nỗ Tư có một tờ giấy, dựa theo lời kể của Phó Thanh Diệp, thánh miếu của người Ngõa Lạp một tháng mới mở ra cho công chúng một lần, mà người Ngõa Lạp có thể nhìn thấy, đều là những thánh vật rất bình thường.
Loại bảo bối giống như trường mâu Long Thích Nỗ Tư, là căn bản không bày ra cho bên ngoài, cho nên khả năng mất trộm là rất nhỏ.
Trường mâu Long Thích Nỗ Tư được được cất ở bên trong một chiếc rương có tới bốn cái chìa khóa, chỉ có bốn chiếc chìa khó khác nhau đồng thời cắm vào mới có thể mở ra được, tinh diệu vô song.
Mà bốn chiếc chìa khóa nà, phân chia ra nắm giữ ở trong tay Ma Sa Địch và bốn vị đại tướng tâm phúc, trong đó La Bố Lai Đa cũng có một cái, nhưng Phó Thanh Diệp lại không có. N
ơi để chiếc rương gỗ đựng trường mâu Long Thích Nỗ Tư cũng là địa phương được canh gác nghiêm ngặt nhất, đi vào nơi đó cần phải vượt qua sáu cánh cửa sắt và bốn cánh cửa có người kiểm tra.
Thế nhưng, cho dù là như thế, vào đầu tháng một của năm nay, khi người Ngõa Lạp mở thánh miếu ra để kiểm tra những thánh vật cần thiết cho việc tế điện, mới phát hiện ra trường mâu Long Thích Nỗ Tư đã không thấy đâu nữa, mà bên trong chiếc riếng chỉ còn lại tờ giấy này.
Người Ngõa Lạp tức thì nổi trận lôi đình, nhất là Ma Sa Địch.
Phải biết rằng, nếu như trong lễ tế điện mùa xuân vào tháng tư, mà không có mặt trường mâu Long Thích Nỗ Tư, thì lời nói dối Ma Sa Địch là con cháu của Long Thích Nỗ Tư không thể tiếp tục được nữa.
Phó Thanh Diệp cũng không chút né tránh thừa nhận, đây là một lời nói dối. Một lời nói dối để lừa gạt những dân chúng phổ thống của người Ngõa Lạp. Chính bời vì có sự tồn tại của lời nói dối này, mà Ma Sa Địch mới có thể khoác lên trên thân mình một lớp áo choàng thần thánh, hiện giờ chiếc áo choàng đó sắp bị giật ra rồi, Ma Sa Địch đương nhiê là phải nổi cơn tam bành, người ở bên cạnh hắn cũng lo lắng như có lửa đốt.
Nhưng quân sư Phó Thanh Diệp của người Ngõa Lạp tỏ ra tương đối bình tĩnh, ông ta lo rằng đây là chứng cứ thế lực khác gây xích mích người Ngõa Lạp và quân Lam Vũ, hoặc chính là vụ ăn trộm do chính bản thân quân Lam Vũ tạo ra, bời vì bọn họ vẫn luốn kiếm cớ để tắm máu cao nguyên Huyết Sắc, cho nên ông ta hết nước hết cái khuyên bảo Ma Sa Địch chớ hành động lỗ mãng, bản thân tự mình bí mật điều tra, để từ trong đó phát hiện ra chút manh mối.
Thế nhưng, trải qua hơn một tháng điều tra bí mật kỹ càng, Phó Thanh Diệp cũng không hề phát hiện ra bất kỳ một chút manh mối có giá trị nào.
Ông ta chỉ có thể khẳng định rằng, chắc chắn có người từ bên ngoài, cư ngụ ở bên trong người Ngõa Lạp trên cao nguyên Huyết Sắc, đã tiến hành rất nhiều công tác tỉ mỉ, bao gồm tìm hiểu tất cả sự vật hành trong nội bộ thánh miếu của người Ngõa Lạp, cùng với tất cả cơ quan cạm bẫy, sau đó dày công lập ra hành động trộm cắp này.
Đối với kẻ trộm cao minh như thế, người Ngõa Lạp hoàn toàn không suy đoán được, hắn rốt cuộc là ai.
Không còn cách nào khác, Phó Thanh Diệp chỉ đành thương lượng, hi vọng có thể có được một số manh mối hữu hiệu từ phía quân Lam Vũ.
Kỳ thực ở trong lòng Phó Thanh Diệp và Ma Sa Địch cũng nhận thấy khả năng người khác vu oán hãm hại cho Dương Túc Phong là rất lớn, dù sao thì cũng không có một kẻ ngốc nào sau khi gây án xong còn để lại tên tuổi của mình.
Mà quân Lam Vũ cũng không cần thiết phải trộm cắp, chỉ cần Dương Túc Phong mở miệng ra bắt chẹt, thì cây trường mâu Long Thích Nỗ Tư này cũng phải ngoan ngoãn dâng lên trước mặt y, điều này ngược lại là hành vi mà Ma Sa Địch vui mừng nhất, có thể tăng cường củng cố rất lớn cho vị trí của mình.
Lam Sở Yến thâm trầm nói:
- Rồi quyết định cuối cùng của các ngươi, chính là tấn công quân ta?
"Không, chúng tôi chỉ tôi chỉ muốn thể hiện quyết tâm của bản thân, chúng tôi muốn làm cho quân Lam Vũ hiểu ằng, người Ngõa Lạp cũng tôi còn có sức chiến đấu rất cường đại, nếu như mất đi sự gia nhập của chúng tôi, sẽ là điều đáng tiếc rất lớn. Đại lục Y Lan rộng lớn mênh mông, càng cần thêm nhiều quân đội hùng mạnh, ví như kỵ binh chẳng hạn." Phó Thanh Diệp trấn định tự nhiên nói, thần sắc bình tĩnh như nước.
Giọng nói của Lam Sở Yến lạnh như băng:" Phó Thanh Diệp, sợ rằng các ngươi không chỉ đơn thuần là mỗi thể hiện quyết tâm và sức mạnh của các ngươi, ngươi còn muốn bắt lấy một số người của bên ta, sau đó làm điệu kiện trao đổi, ta không nói sai chứ?
Phó Thanh Diệp ngầm thừa nhận, ông ta nhận thấy chẳng cần phải phủ nhận.
Chuyện đã làm rồi, nên thừa nhận thì phải thừa nhận.
Ông ta tự mình chỉ huy kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp tập kích Tang Phổ Đa Lợi Á, đúng là muốn trước khi viện quân của quân Lam Vũ kịp tới nơi, bắt lấy một số quan binh quân Lam Vũ, cho dù là mười người thôi cũng tốt, cũng có thể tăng thêm được chút ít lợi thế trong tay ông ta.
Chỉ tiếc rằng, sự tình đúng như điều mà ông ta đã lo lắng trước đó, sau khi trải qua sự đả kích và phong tỏa của quân Lam Vũ, thực lực của người Ngõa Lạp và quân Lam Vũ cách biệt mỗi lúc một xa, hai bên căn bản là không chiến đấu ở cùng một trình độ cấp bậc nữa rồi.
Cho nên khi bộ đội tăng viện của quân Lam Vũ tới nơi, ông ta liền lập tức dựa theo kế hoạch hạ lệnh cho toàn quân đầu hàng, để tránh khỏi phải hi sinh một cách vô ích.
Lam Sở Yến vẫn cứ lạnh như băng nói:
- Hiện giờ đây ta có thể nói với ngươi một cách hết sức rõ ràng, quân Lam Vũ chúng ta không thèm làm cái việc vớ vẩn đó. Chúng ta cần trường mâu Long Thích Tư Nỗ để làm cái gì? Lấy để mà phơi quần áo à?
Phó Thanh Diệp không để ý tới sự mỉa mai của Lam Sở Yến, chỉ đáp một cách rất trầm tĩnh:
- Ta không nói quý quân lấy đi trường mâu Long Thích Tư Nỗ, chúng tôi chỉ hi vọng quý quân hỗ trở điều tra …. Trong tờ giấy có tên của Dương Túc Phong, tôi nghĩ các vị thế nào cũng có một chút manh mối.
Lam Sở Yến lạnh lùng hỏi:
- Vừa rồi ngơi mới nói, nếu như chúng ta không chịu giao trường mâu Long Thích Tư Nỗ ra, thì người Ngõa Lạp sẽ cùng chúng ta huyết chiến tới cùng?
Phó Thanh Diệp vẫn cứ trấn tĩnh như không đáp:
- Chúng tôi đúng là không hi vọng chuyện như vậy xảy ra, nhưng người Ngõa Lạp xưa nay chưa tứng sợ chiến đấu. Chúng tôi có dũng sĩ, có chiến mã, chúng tôi đúng là không muốn phải chiến đấu cùng với quý quân. Nhưng một khi cẩn thiết, chúng tôi cũng sẽ không chút do dự phát động tấn công quý quân, cũng giống như đợt công kích vừa rồi, cho dù chúng tôi mười người mới có thể đổi được một người của quý quân, thì chúng tôi cũng cho rằng là đáng giá rồi.
Lam Sở Yến cười một cách lạnh lùng, lại nói với chút mỉa mai:
- Phó quân sư, ông cho rằng người Ngõa Lạp còn có bao nhiêu con số ba vạn dũng sĩ nữa? Vả lại mỗi một người Ngõa Lạp đều là dũng sĩ như vậy hay sao? Những kẻ này, đều là do các ngươi dày công lựa chọn ra phải không? Hơn nữa, các ngươi còn có được bao nhiêu vật tư để mà tiêu hao nữa? Các ngươi còn có thể tiếp tục kiên trì được bao lâu?
Phó Thanh Diệp không nói gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Có một số câu hỏi kỳ thực không cần đáp án.
Trong quãng thời gian hơn một năm trước đây, bời vì sự uy hiếp tiềm tàng của người Ngõa Lạp, hơn nữa bọn chúng cũng không tỏ ý rõ ràng là muốn gia nhập quân Lam Vũ, cho nên quân Lam Vũ thực hành chính sách phong tỏa nhắm vào người Ngõa Lạp.
Do chính sách phong tỏa của quân Lam Vũ, nên người Ngõa Lạp không có cách nào có được sự bổ sung vật tư hữu hiệu từ bên ngoài, cho nên trong nội bộ bọn chúng đã tương đối thiếu thốn vật tư rồi.
Ánh mắt của Lam Sở Yến còn rất sắc bén, nhìn một cái là thấy ngay được, ba vạn kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp này, đã là lực lượng tác chiến cuối cùng mà người Ngõa Lạp có thể xuất động rồi.
Hơn nữa sự dũng cảm và sĩ khí của kỵ binh Lão Nha người Ngõa Lạp cũng không giống như điều bọn chúng đã thể hiện ra, tựa hồ như mỗi một người Ngõa Lạp đều là chiến sĩ không biết sợ chết.
Lần này người Ngõa Lạp nam hạ đã trải qua sự lựa chọn kỹ càng, mục đích là làm ra vẻ cho quân Lam Vũ xem, để quân Lam Vũ hiểu được, người Ngõa Lạp vẫn còn sức chiến đấu cường đại. Còn những kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp còn sót lại ở cao nguyên Huyết Sắc, thì bất kể là sĩ khí hay là ý chí đều đã sụt giảm cực lớn rồi.
Kỳ thực vào lúc này Lam Sở Yến cũng hiểu rất rõ, cái mà người Ngõa Lạp cần, chẳng phải là cây trường mâu Long Thích Nỗ Tư gì đó kia, mà là cần có một cái cớ, một cái cớ để cho Ma Sa Địch có thể dùng để lừa gạt những người Ngõa Lạp khác, một cái cớ để Ma Sa Địch dùng thay đổi quan hệ đối kháng khó xử cùng với quân Lam Vũ.
Trường mâu Long Thích Nỗ Tư rốt cuộc là bị kẻ nào lấy trộm mất cũng không quan trọng. Quan trọng là ở chỗ quân Lam Vũ tìm được nó trở về là được rồi, nếu như thực sự là không thể tìm được, thì lấy một cây giả để mà thay thế cũng được, dù sao đối với người Ngõa Lạp bình thường mà nói, bọn chúng cũng không cách nào phân biệt được trường mâu Long Thích Tư Nỗ là thật hay giả.
Chỉ cần Ma Sa Địch nói nó là là thật thì cho dù là một cây gậy phơi quần áo cũng có thể trở thành trường Mâu Long Thích Tư Nỗ.
Bên khóe miệng của Lam Sở Yến lên một nụ cười kinh miệt khó phát giác, thong thả nói:
- Phó quân sư, nếu như cây trường mâu Long Thích Tư Nỗ này của ác ngươi mà mất sớm đi một chút thôi, thì có lẽ hiện giờ các ngươi đã có thể sống cuộc sống rất tổt rồi.
Phó Thanh Diệp ung dung thản nhiên nói:
- Trường mâu Long Thích Nỗ Tư đúng là đã không thấy vào cuối năm ngoài, nói một cách chính xác thì hẳn là đã mất đi không bao lâu su khi lễ tế tự kết thức, nếu không chúng tôi cũng không thể một chút manh mối cũng không có.
Ông ta biết ý Lam Sở Yến nói là cái gì.
Ý Lam Sở Yến nói tới cuộc sống mới của người Tây Mông.
Bắt đầu từ tháng 4 năm 1730 thiên nguyên, Phong Phi Vũ suất lĩnh kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ tiến vòa cao nguyên Huyết Sắc do người Tây Mông khống chế, sau đó dựa theo tám điều khoàn hiệp nghị được ký kết giữa Dương Túc Phong và Ai Đức Mông Đa, tiến hành cải tạo đối với người Tây Mông, rất nhiều mục dân người Tây Mông phổ phong có được cuộc đời mới, vô số nỗ lệ cũng lần đầu tiên có được tự do mà bọn họ đã trông đợi từ rất lâu.
Làn sóng cải cách sôi nổi sản sinh ra một cách rầm rầm rộ rộ ở bên trong người Tây Mông, tài chính ở bên ngoài cũng được rót vào vô khối, làm sống dậy nền kinh tế của người Tây Mông, đồng thời người Tây Mông thông qua việc xuất khẩu ngựa, cũng thu được rất nhiều vật tư sinh hoạt, cải thiện cực lớn mức độ sinh hoạt của những mục dân, nhất là mức độ chữa bệnh chưa từng có được, đã mang tới cảm giác an toàn cực lớn cho người Tây Mông.
Khi người Vũ Chân và người Ngõa Lạp còn ở đằng sau lưng âm thầm tính toán phải làm sao để tấn công quân Lam Vũ, thì người Tây Mông sau khí trải qua cả quá trình lên voi xuống chó, đã dần dần dung nhập vào cuộc sống của quân Lam Vũ.
Một số mục dân người Tây Mông bắt đầu di cư tới những địa khu như Tình Xuyên đạo của địa khu Mỹ Ni Tư, đem phương thức sinh hoạt của bọn họ đổi từ du mục thành nông canh, khiến cho cuộc sống của bản thân càng thêm sự đảm bảo.
Còn những thủ lĩnh bộ lạc bị trấn áp, quân Lam Vũ không hề lấy đi tính mạng của bọn chúng, cũng không tước đoạt tài sản của bọn chúng, mà là ép buộc bọn chúng thay đôi phương thức đầu tư tài chính, bọn chúng phải đem phần lớn tài chính của mình đầu tư vào thị trường, để bản thân từ từ biến thành giai cấp tư sản.
Chính sách mà quân Lam Vũ thực hành ở khu vực của người Tây Mông, đối với người Ngõa Lạp mà nói, đúng là cũng có sức hấp dẫn nhất định, nhất là đối với những người có kiến thức như Phó Thanh Diệp, thì hoàn toàn hiểu được chính sách của quân Lam Vũ là điều mục dân người Ngõa Lạp phổ thông không thể nào từ chối được.
Một khi quân Lam Vũ thành công đem những chính sách này quán triệt vào bên trong mục dân người Ngõa Lạp bình thường, thì chỉ riếng áp lực tới từ nội bộ thôi cũng đã đủ làm cho chính quyền của người Ngõa Lạp sụp đổ.
Mà trên thực tế, ban ngành tình báo của quân Lam Vũ chính đang âm thầm nâng đỡ thế lực phản đối Ma Sa Địch, muốn thay triều đổi đại, nhưng bời vì lực lượng của bản thân những thế lực này còn rất yếu ớt, không thể nào đối kháng được với Ma Sa Địch, cho nên mới chưa lộ mặt ra ngoài mà thôi.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiến, câu nói này thông thường đuợc cho rằng là nghĩa xấu, nhưng theo Phó Thanh Diệp thấy, hiện nay nếu như người Ngõa Lạp tiếp tục duy trì trạng thái đối địch với quân Lam Vũ, thì cuối cùng chịu thiệt thòi cũng chỉ có thể là bản thân người Ngõa Lạp, nhất là quân thể lợi ích của Ma Sa Địch.
Quân Lam Vũ đã hình thành trạng thái nửa bao vây đối với cao nguyên Huyết Sắc, một khi vòng vậy được hoàn toàn khép kín, thì người Ngõa Lạp không còn đường mà ra giá mặc cả nữa, tới khi đó cho dùng là đem tới tận cửa, sợ rằng Dương Túc Phong cũng thấy chẳng cần nữa.
Bời thế, đau dài chẳng bằng đau ngắn, cuối cùng Ma Sa Địch đã hạ quyết tâm đầu kháo quân Lam Vũ.
- Phó quân sư, ngươi cho rằng sau khi các ngươi vứt bỏ thành Ai Lan, thì có thể có bao nhiêu ảnh hưởng tới chúng ta?
Mặc dù hiểu rõ tâm tư của đối phương, nhưng Lam Sở Yến vẫn không kìm chế được phát ra lời châm chích đối phương. Phó Thanh Diệp đúng là lão hồ ly, đem chuyện này sắp đặt cứ y như là sự thực vậy, đúng là có tài năng hơn người.
Phó Thanh Diệp thong thả trả lời:
- Chúng tôi ít nhất có thể kiềm chế được hai vạn binh lực của các vị, nếu như hai vạn người này có thể dùng ở trên đại lục Y Lan, thì có lẽ có thể thu phục được rất nhiều lĩnh thổ đế quốc Đường Xuyên bị chiếm đóng.
Lam Sở Yến cười âm trầm.
Nàng muốn giết chết Phó Thanh Diệp ngay tại chỗ.
Phó Thanh Diệp đúng là không đơn giản, đã nhìn thấy điểm yếu duy nhất hiện giờ của quân Lam Vũ, đó chính là hi vọng thật mau chóng thoát thân khỏi đại lục Y Vân, đem lực lượng chủa yếu đưa vào bên trong cuộc tranh đoạt ở đại lục Y Lan.
Người Ngõa Lạp đúng là không đủ để tạo thành uy hiếp trí mạng đối với quân Lam Vũ, nhưng sự tồn tại của bọn chúng, đúng là sẽ kiềm chế lượng lớn binh lực của quân Lam Vũ, mà Dương Túc Phong lại đang hi vọng chủ lực của quân Lam Vũ có thể móng chóng rút tới đại lục Y Lan, để ứng phó với uy hiếp càng ngày càng nghiêm trọng.
Ở đại lục Y Lan, nước Mã Toa và nước Y Lan đều đang chạy đua vũ trang trên quy mô lớn, nước Mã Toa hạ lệnh quân đội đem thời hạn nghĩa vụ quân sự của quan binh kéo dài tới vô thời hạn.
Ngoài ra đồng thời chiêu mộ thêm năm mươi vạn tân binh, nước Y Lan cũng hạ lệnh thời hạn nghĩa vụ quân sự của binh sĩ lục quân kéo dài thêm một năm, đồng thời miêu mộ ngoài hạn ngạch thêm ba mươi vạn tân binh.
Điều này đối với quân Lam Vũ mà nói là một uy hiếp cực lớn, mặc dù quân Lam Vũ có ưu thế về mặt vũ khí, nhưng ở trước mặt quân địch có ưu thế tuyệt đối về số lượng, thì vẫn rất nguy hiểm, cho nên thời gian quân Lam Vũ có thể rút mình ra khỏi đại lục Y Vân càng sớm thì càng tốt.
Lam Sở Yến vừa nghĩ tới đây, liền lạnh lùng nói:
- Chúng ta hứa, trước ngày hai mươi tháng ba sẽ có câu trả lời cho các ngươi.
Phó Thanh Diệp bình tĩnh gật đầu:
- Rất tốt.
Lam Sở Yến thâm trầm đe dọa:
- Trước thời gian đó, bộ hạ của ngươi phải đi về phía nam, tới địa khu Mã Lợi Lan, tiếp thụ sự trông chừng của chúng ta. Giống như vậy, ngươi cũng không thể rời khỏi địa khu Mã Lợi Lan, nếu không giết không tha.
Cho dù không giết được Phó Thanh Diệp, ông ta cũng vĩnh viễn chớ nghĩ tới việc trở về cao nguyên Huyết Sắ nữa, không một ai hiểu rõ thái độ của Dương Túc Phong đối với Phó Thanh Diệp hơn nàng, đầu tiên là lôi kéo, nếu không lôi kéo được thì phải giêt ngay, tuyệt đối không thể để ông ta phục vụ cho kẻ khác.
Phó Thanh Diệp tựa hồ không ý thức được nguy hiểm của bản thân, vẫn bình tĩnh lịch sự nói:
- Nguyện nghe theo sự sắp xếp của Lam cô nương!
Lam Sở Yến lạnh lùng nhìn ông ta một cái, sau đó phất tay rời đi.
Một trận gió cát thổi tới, mọi thứ giữa đất trời tựa hồ trở nên u ám…
/769
|