Kỵ binh nước Mã Toa nhiệt huyết sôi trào giơ cao súng trường Chấn Thiên, như những cơn sóng hết đợt này tới đợt khác sô vào trận địa của quân Lam Vũ, dựa vào ưu thế vệ mặt nhân số, bọn chúng thậm chí hi vọng dùng vó ngựa cũng có thể đạp bằng trận địa của quân Lam Vũ.
Thế nhưng, quân Lam Vũ kháng cự cũng vô cùng ngoan cường, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của quân đội nước Mã Toa.
Quân Lam Vũ tựa hồ đã chuyên môn nghiên cứu phải đối phó với kỵ binh nước Mã Toa như thế nào, hơn nữa tự hồ cũng đã sớm dự liệu được sẽ gặp phải kỵ binh nước Mã Toa chốn đồng hoang, cho nên đã chuẩn bị trước rất nhiều thứ.
Các chiến sĩ quân Lam Vũ đem trận địa của mình tạo thành một hình tròn tiêu chuẩn, đào vô số chiến hào, tầng này bọc lên tầng kia, ít nhật tạo thành hai mươi lớp chiến hào dày đặc.
Mỗi một chiến hào đều rất rộng, kỵ binh nước Mã Toa không thể lao qua được, mà ở giữa mỗi một chiến hào, cũng dựng lên rất nhiều những lô cốt đơn giản, những lô cốt đó kỳ thực đều là dùng bùn đất đắp thành, nếu như lấy pháo mà bắn, thì sẽ lập tức đổ sụp, nhưng lại có thể phòng ngừa súng trường Chấn Thiên xạ kích một cách hiệu quả, hơn nữa kỵ binh nước Mã Toa cũng chẳng có hỏa pháo.
Dựa vào những phương sách đơn giản mà thực dụng này, nên mặc dù ở trên bình nguyên bao la, quân Lam Vũ cũng có thể ngoan cường kháng cự lại đòn công kich của kỵ binh nước Mã Toa.
Khi kỵ binh nước Mã Toa phát động hết đợt tấn công này tới đợt tấn công khác, binh sĩ quân đội nước Mã Toa như điên cuồng, chiến sĩ quân Lam Vũ cũng điên cuồng.
Binh sĩ nước Mã Toa bất chấp tất cả đột kích về phía trước, các chiến sĩ quân Lam Vũ cũng bất chấp tất cả liên tục bọp cò, đem vố số đạn dược trút hết lên trên người kỵ binh nước Mã Toa.
Vũ Văn Phân Phương đứng ở đằng xa dùng kính viễn vọng bao quát toàn bộ chiến trường, phát hiện ra trận địa hình tròn của quân Lam Vũ giống y như một con nhìm toàn thân đầy gai, đang ra sức thè những cái lưỡi lửa ác động liếm lên bất kỳ binh sĩ nước Mã Toa nào có ý đồ tiếp cận gần nó, đánh cho tan xương nát thịt.
Không lâu sau đó, Vũ Văn Phân Phương liền phát hiện ra, binh lực của Dương Túc Phong cũng rất cường đại, ít nhất cũng năm sáu vạn người, hai sư đoàn kỵ binh của quân đội nước Mã Toa cộng lại đại khái cũng chỉ hơn bốn vạn người, nếu như muốn tiêu diệt hoàn toàn năm sáu nghìn người này của Dương Túc Phong, đúng là vẫn có chút khó khăn. Làm kế hoạch ban đầu của nàng đã xuất hiện sai lệch cực lớn.
Trên thực tế Dương Túc Phong đương nhiên không thể chỉ mang mỗi tiểu đoàn cảnh vệ quân bộ quân Lam Vũ tới đây được, đi theo y còn có trung đoàn 115 lục quân quân Lam Vũ, trung đoàn trưởng là Tư Cơ Bối Ni.
Tư Cơ Bối Ni tuyệt đối là một viên trung đoàn trưởng biết dùng đầu óc để chỉ huy chiến đấu, hắn biết rất rõ ý tứ của Dương Túc Phong, cho nên hắn nhiều lần cảnh cáo thủ hạ của mình không được nôn nóng, phải hết sức bình tĩnh để làm cho quân đội nước Mã Toa đổ hết máu.
Tất cả công sự hiện giờ quân Lam Vũ dựng lên, đều không phải chuẩn bị để đột vậy, mà chuẩn bị để kháng cự lại những đợt công kích nhiều lớp của kỵ binh nước Mã Toa.
Trận địa phòng ngự vòng trong vòng ngoài này, đã dày công bố trí chốt hỏa lực, an bài hỏa lực với mục đích chỉ có một cái, đó chính là gắng hết sức tiêu hao lực lượng kỵ binh của nước Mã Toa.
Lúc mới bắt đầu, Vũ Văn Phân Phương kỳ vọng dựa vào ưu thế binh lực của hai sư đoàn kỵ binh, dựa vào tính cơ động cao độ và lực xung kích cường đại của kỵ binh, dốc một hơi đánh tan tành quân Lam Vũ.
Kết quả kỵ binh nước Mã Toa ồ ạt tiên công, trước tiên là bị pháo hỏa của quân Lam Vũ oanh kích, đổ gục hàng loạt, sau đó gặp phải trận địa lôi của quân Lam Vũ tập kích, có một bộ phận tương đối lớn kỵ binh nước Mã Toa trực tiếp bị xé nát, cuối cùng là bị hàng rào giây kẽm gai ngăn cản, làm tuyệt đại đã số kỵ binh nước Mã Toa tiến thoái lưỡng nan.
Bọn chút chen lấn ở trước mặt dây thép gai, bị hỏa lực dày đặc của quân Lam Vũ sát thương vô số, trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, đã tổn thất hơn một nghìn người.
Sau đó, cuộc chiến ở nơi này cũng y như ở Trấn Khang phủ, hoàn toàn rơi vào cuộc chiến tiêu hao.
Dùng với thời gian từng giây từng phút trôi đi, sinh lực của quân đội nước Mã Toa cũng mất đi từng chút từng chút một.
Mỗi một lần kỵ binh nước Mã Toa phát động tấn công, đều phải đưa vào một lượng lớn binh lực, mỗi lần ít nhất phải có trên ba nghìn kỵ binh nước Mã Toa tham dự tấn công.
Kết quả số binh lực này đều bị quân Lam Vũ tiêu hao hoàn toàn, trước trận địa của quân Lam Vũ chất chồng chất đống thi thê của kỵ binh nước Mã Toa, chứng minh cho sự tàn khốc của cuộc chiến này.
Nòng cốt của quân đội nước Mã Toa là kỵ binh giáp trụ, mà thiết giáp cung kỵ lại là nòng cốt của kỵ binh giáp trụ, hơn nữa còn là biểu tượng tinh thần của lực lượng vũ trang nước Mã Toa.
Không có thiết giáp cung kỵ tinh nhuệ nhất, Dương Túc Phong không biết Vũ Văn Phân Phương còn có thể dựa vào cái gì, nếu như cô ta hi vọng sư đoàn bộ binh của nước Mã Toa có thể đối kháng với quân Lam Vũ, thì thật là có xem thường quân Lam Vũ rồi.
Đứng trên một gò đất được sức người đắp thành, Dương Túc Phong nâng kính viễn vọng lên nhìn mặt đất mịt mờ, nhìn chiến trường đang trong trận kịch chiến.
Đủ các loại súng ống của quân Lam Vũ đang không ngừng phun ra những cái lưỡi lửa, đem kỵ binh nước Mã Toa lần lượt nuốt chửng.
Ở phía trước Trận địa của quân Lam Vũ, thi thể của kỵ binh nước Mã Toa đã chất thành từng đống trùng trùng điệp điệp, gây trở ngại nghiêm trọng cho tầm nhìn xạ kích của quân Lam Vũ, khiến cho một bộ phận chiến sĩ quân Lam Vũ chỉ đành lùi khỏi trận địa, rút lui về phía sau, đẻ chừa ra không gian dung nạp thi thể của kỵ binh nước Mã Toa.
Ở phía đông cách đó không xa, có binh sĩ của sư đoàn kỵ binh số 18 của nước Mã Toa còn đang tụ tập, trêm đồng phục của bọn chúng thêu đầy các dấu hiệu thắng lợi.
Đây là niềm kiêu hãnh của bộ đội thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa. Bọn chúng có thể tự do lựa chọn tiêu chí và huân chương của mình.
Còn ở phía tây không xa, cũng có binh sĩ của sư đoàn kỵ binh số 82 đang tụ tập, nhưng bọn chúng không có được vận may như các chiến hữu của sư đoàn kỵ binh số 18.
Đồng phục bọn chúng mặc đều là đồng phục ky binh hết sức tiêu chuẩn, trên lịch sử của bọn chúng còn chưa lập nên được chiến tích hơn người nào, trừ khi bọn chúng có thể giành được toàn thắng trong cuộc chiến này.
Trong lúc vô tình, Dương Túc Phong tựa hồ cảm giác được điều gì đó, liền đem kính viễn vọng chuyến sang một vùng đất cao ở phía tây bắc.
Y nhìn thấy Vũ Văn Phân Phương.
Vũ Văn Phân Phương mặc trên mình một chiếc váy màu trắng, trên mặt đất có chút u ám trông hết sức bắt mắt. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com
Trông qua nàng giống như một thiên sứ mỹ lệ, nhưng hai tay lại nhuốm đấy máu tanh của nhân lại, chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng của nàng thôi, là có thể khiến cho vô số người mất đi tính mạng.
Bời vì do khoảng cách hơi xa, Dương Túc Phong không thấy rõ được khuôn mặt của Vũ Văn Phân Phương, nhưng y tựa hồ có thể cảm nhận được, lúc này đây Vũ Văn Phân Phương nhất định là rất buồn bực và thất vọng, khuôn mặt tú lệ của nàng có lẽ bời vì sự thất vọng và buồn bực đan xen nhau mà trở nên có chút ảm đạm.
Kỳ thực, Vũ Văn Phân Phương đã không còn trẻ nữa, ít nhất cũng phải lớn hơn Dương Túc Phong tới mấy tuổi.
Khi tên tuổi của Vũ Văn Phân Phương truyền khắp đại lục Y Lan, thì Dương Túc Phong còn ở trong Hội Anh điện ở kinh đô Ni Lạc Thần sống những ngày nhàm chán lặp đi lặp lại.
Khi Dương Túc Phong cuối cùng cũng có thể rời khỏi kinh đô Ni Lạc Thần, thì Vũ Văn Phân Phương đá trở thành nguyên soái trẻ nhất trên lịch sử của nước Mã Toa.
Vào lúc này Vũ Văn Phân Phương cũng nhìn thấy Dương Túc Phong, trong con mắt ảm đảm lại một lần nữa tràn ngập sát khí.
Dương Túc Phong chẳng có gì đặc biệt, trông qua còn giống như một tên hề, cái bụng thì rõ ràng đã hơi phệ ra, mỗi một động tác và một cử động của y đều hết sức đáng tởm.
Y chính là tên ác ma đáng sợ nhất trên lịch sử của nhân loại, sau khi dày xéo địa khu Mỹ Ni Tư, lại bắt đầu dày xéo đại lục Y Lan.
Không biết bời vì sao, mỗi khi nhìn thấy Dương Túc Phong, Vũ Văn Phân Phương lại lập tức cảm thấy nổ hỏa toàn thân bùng bùng thiêu đốt, giống như hận không thể ngay lập tức băm văm y ra để nuôi cho.
Thực sự là cũng có quá nhiều người dân nước Mã Toa mất mạng trong tay của y, bắt đầu từ hạm đội Phi Dương của hải quân nước Mã Toa, cho tới khi phong tỏa đảo Lũ Tống.
Mỗi một người nước Mã Toa đều hận không thể gạch cái tên Dương Túc Phong khỏi cõi đời này, đêm thân thể của hắn hoàn toàn thiêu thành tro bụi, đem linh hồn của hắn vĩnh viễn nhốt vào nơi sâu nhất của mười tám tầng địa ngục.
Nhất thời vì quá mức phất nộ, Vũ Văn Phân Phương không để ý tham mưu tình báo ở bên cạnh đang nói gì, đầu óc chỉ toàn ý nghĩ làm sao để tóm được Dương Túc Phong, làm so để đem y ra lăng trì xử tử, cho dù là phải trả giá đắt thế nào chăng nữa, Vũ Văn Phân Phương cũng không hề tiếc.
- Giết chết y!
Vũ Văn Phân Phương nghiến răng rít lên, hạ lệnh cho bộ đội một lần nữa phát động đột kích hung mãnh.
Sư đoàn kỵ binh số 18 và sư đoàn kỵ binh số 82 mặc dù đã tổn thất không ít binh lực, nhưng nòng cốt vẫn còn, chỉ cần có thể bắt được Dương Túc Phong, thì cho dù hai sư đoàn kỵ binh này bị tiêu hao sạch sẽ, Vũ Văn Phân Phương cũng tuyệt đối sẽ không mềm lòng.
Quân Lam Vũ ở trong Trấn Khang phủ còn có công trình kiến trúc kiên cố có thể dựa dẫm, còn quân Lam Vũ ở trước mắt đây thì không có thứ gì để dựa vào, nếu như quân đội nước Mã Toa còn không thể tiêu diệt được bọn họ, thì cuộc chiến này đã vĩnh viễn không còn hi vọng gì nữa.
Mà chiến tranh không có hi vọng thắng lợi, thì còn cất nhiều bộ đội như vậy để làm cái gì?
- Sư đoàn kỵ binh số 19 và sư đoàn kỵ binh số 20 vì sao còn chưa tới nơi?
Vũ Văn Phân Phương nghiêm túc hỏi. Sau khi tiễn quan chỉ huy của sư đoàn kỵ binh số 18 và sư đoàn kỵ binh số 82 đi, Vũ Văn Phân Phương liền trở về sở chỉ huy của mình, nhưng phát hiện ra trên bản đồ quân sự, vốn đáng lẽ ra phải xuất hiện hai sự đoàn kỵ binh khác song lại chưa đến được vị trí chỉ định.
Dựa theo kế hoạch tác chiến, sau khi Vũ Văn Phân Phương thành công bao vây được viên binh của quân Lam Vũ, sư đoàn kỵ binh số 19 và sư đoàn kỵ binh số 20 đáng lẽ ra phải mau chóng xuất hiện, để láy ưu thế tuyệt đối vệ lực lương hoàn toàn đánh tan quân Lam Vũ.
Bốn sư đoàn kỵ binh tụ tập lại, binh lực sẽ đạt tới mười vạn người, cho dù bộ đội của Dương Túc Phong là một hòn đá tảng, cũng sẽ bị vó ngựa của quân đội nước Mã Toa đạp nát.
Viên tham mưu tình báo sắc mặt có chút luống cuống, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
Vũ Văn Phân Phương giọng tức thì trở nên bén nhọn:
- Có chuyện gì?
- Tôi … tôi vừa mới báo cáo rồi, bọn họ, bọn họ … trên đường gặp phải trung đoàn bộ binh 114 của quân Lam Vũ, hiện giờ cũng đã rơi vào hỗn chiến …
Viên tham mưu đó căng thẳng tới mức nói không lưu loát, trên trán mồ hôi lạnh liên tục toát ra.
Một luồn hơi lạnh từ tận đáy lòng Vũ Văn Phân Phương bốc lên, trong tiềm thức liền nhận ra có chuyện không hay.
- Trung đoàn 114 xuất hiện ở vị trí nào?
Vũ Văn Phân Phân khẩn cấp hỏi, nôn nóng tìm kiếm vị trí của trung đoàn 114 quân Lam Vũ ở trên bản đồ, nhưng trong lúc gấp gáp, không ngờ nàng lại không nhìn thấy một lá cờ đò rõ ràng kia …
Viên tham mưu kia vội vàng chỉ rõ vị trí ở trên bản đồ.
Vũ Văn Phân Phương lập tức ý thức được có điều không lành, đồng thời cũng cảm giác được áp lực đại họa đang tới gần.
Vị trí trung đoàn 114 quân Lam Vũ xuất hiện, vừa vặn ở ngay bên sườn hậu phương của quân đội nước Mã Toa, hơn nữa còn có dấu hiệu tiếp tục tiến tới, chỉ cần thêm thời gian mấy tiếng động hồ nữa, là nó có thể cắt đứt đường lui của bản thân.
Trong giây lát Vũ Văn Phân Phương liền hiều ra, cùng lúc với việc quân đội nước Mã Toa tính kế quân Lam Vũ thì quân Lam Vũ cũng âm thầm tính kế quân đội nước Mã Toa.
Khi bản thân nàng còn cho rằng đã thành công dụ được Dương Túc Phong vào trong lồng, thì Dương Túc Phong đã đem một cái lồng lớn hơn chụp lên đầu nàng.
Chẳng trách Dương Túc Phong lại nghe lời như vậy, cho dù Trấn Khang Phủ hoàn toàn không có nguy hiểm, nhưng y vẫn cố tình đi tới trước miệng quân đội nước Mã Toa, thì ra y hoàn toàn là ý của Túy Ông say không phải làrượu (có dụng tâm khác), y như quân đội nước Mã Toa vậy.
"Dương Túc Phong…" Vũ Văn Phân Phương vừa nghĩ tới cái tên này, thì căn bệnh đau tim cũ lại tái phát.
Dương Túc Phong quả nhiên là giảo hoạt, ăn thịt người không nhả xưa, y tựa hồ như hoàn toàn trúng kế, đã dựa theo mong muốn của nàng tới tăng viện cho Trấn Khang phủ, làm cho người ta cho rằng y đã hoàn toàn mặc lửa rồi.
Nhưng trên thực tế, cùng lúc với việc tăng viện cho Trấn Khang phủ, y cũng bị mật chuẩn bị sẵn kế hoạch phản bao vây, lặng lẽ điều phải binh lực của một trung đoàn cắt đứt đường lui của nàng.
Nếu như trung đoàn 114 không gặp phải hai sư đoàn kỵ binh nước Mã Toa ở trên đường, mà lặng lẽ cắm vào hậu phương của quân đội nước Mã Toa, thì có lẽ bản thân nàng còn phải trở thành tù binh của quân Lam Vũ.
Viên tham mưu phát giác ra Vũ Văn Phân Phương toàn thân đang run rẩy kích liệt, trên trán cũng có mồ hôi lấm tấm rịn ra, vội vàng bưng một công nước nóng tới.
Vũ Văn Phân Phương uống một hơi hết sạch, mời cảm thấy mình hơi khôi phục lại được bình thường, nhưng đầu óc trong khoảng thời gian ngắn, vẫn tỏ ra có chút hỗn loạn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trong trận chiến này, Vũ Văn Phân Phương cho rằng bản thân đã hoàn toàn nắm vững được quyền chủ động, nhưng thì ra mọi thứ luốn nắm trong tay của Dương Túc Phong, song y lại không biểu hiện ra một còn nào, mà bản thân Vũ Văn Phân Phương cũng hoàn toàn không hề phát giác ra.
Vũ Văn Phân Phương cuối cùng cũng phát giác ra mình đã lún vào một vũng bùn cực lớn, nàng đã không đánh hạ được quân Lam Vũ ở Trấn Khang Phủ, cũng không lay động được Dung Túc Phong, lại nguy hiểm hơn nữa là, nàng không thể thành công đánh loạn phương sách tiến công của quân Lam Vũ.
Chủ lực sư đoàn bộ binh 101 quân Lam Vũ do Khắc Lệ Tô Na vẫn đang tiếp tục phát động tấn công trận địa quân đội nước Mã Toa một cách mãnh liệt.
Sau khi đột phá được đạo phòng tuyền thứ nhất, quân Lam Vũ bắt đầu di chuyển đại pháo,. Phát hiện ra vố số trọng pháo áp sát, quân đội nước Mã Toa ở phòng tuyến thứ hai thở không ra hơi.
Quân đội nước Mã Toa và quân Lam Vũ chiến đấu với nhau, đã được chia tách thành bốn chiến trường nhỏ độc lập.
Ở trên một một chiến trưởng, chỉ nói về binh lực thì quân đội nước Mã Toa đều chiếm cứ thế thượng phong, nhưng ở trên tình hình thực tế thì quân Lam Vũ mới đang chiếm cứ thượng phong.
Sách lược tác chiến của quân Lam Vũ vô cùng rõ ràng, đó là lợi dụng ưu thế về hỏa lực của mình, mau chóng tiêu hao sinh lực của quân đội nước MÃ Toa.
Đứng ở góc đội của Vũ Văn Phân Phương mà xét, thì kết cục như thế này thực sự quá khó tiếp nhật, giống như quân Lam Vũ mài sẵn đao, sau đó mình liền ngoan ngoãn đưa cổ ra mặc cho người ta mổ xẻ vậy.
"Cái tên ác ma này …" Vũ Văn Phân Phương thống khổ rên rỉ ở trong lòng, bệnh đau tim cố hữu lại một lần nứa phát tác, thân thể nhũn ra rồi ngất xỉu.
Trong ý thức cuối cùng của mình, nàng mơ hồ như thấy được Dương Túc Phong đang cười gằn …
Dương Túc Phong tất nhiên không biết rằng Vũ Văn Phân Phương đã ngất xỉu rồi, y còn đang chú ý chặt chẽ tới từng động tĩnh của quân đội nước Mã Toa.
Không biết có phải vì quân Lam Vũ phản kích quá dữ đội hay không, mà một bộ phận kỵ binh nước Mã Toa đã có xuất hiện dấu hiệu rút lui, tựa hồ lại còn xuất hiện hỗn loạn trong thời gian ngắn.
Có mấy tên kỵ binh nước Mã Toa rõ ràng là không biết là phải tiếp tục tiến lên hay quyết đoán rút lui, c ứ ngây ra ở vị trí cách trận địa quân Lam Vũ chừng ba trăm mét.
Kết quá bọn chúng mau chóng bị những tay súng bắn tỉa phát hiện ra, liên tục những tiếng đoàng đoàng đoàn vang lên, bọn chúng liền đổ gục toàn bộ.
Dương Túc Phong tựa hồ như ý thức được điều gì đó, nhưng lại không nắm vững được.
Nhưng vẫn có đa phần kỵ binh nước Mã Toa tham dự tiến côn, bọn chúng ùn ùn đạp lên thi thể của đồng bạn, nhào bổ vào trận địa của quân Lam Vũ.
Chẳng biết là có phải được cổ vũ hoặc kích thích gì đó đặc biệt hay không, mà kỵ binh nước Mã Toa tham dự vào cuộc tấn công này dũng cảm khác thường, dường như có một loại tinh thần dập nồi dìm thuyền, cho dù kỵ binh phía trước không ngừng bị bắn hạ, kẻ ở phía sau vẫn cứ lữ lượt tiếp tục tấn công.
Dưới sự đột kích anh dũng của bọn chúng, thậm chí bọn chũng đã thành công đột phá được hàng rào thép gai cuối cùng, xông vào chỗ cách quân Lam Vũ chưa tới năm mươi mét.
Tạch tạch tạch…
Súng máy của quân Lam Vũ rít gào không biết mệt mỏi, đạn như bão tổ quét về phía trước của bọn chúng, bắn lên vô số bùn đất.
Thế nhưng, ở trên chiến trường, tựa hồ cứ luôn có một số chuyện quái dị vô cùng, mưa bom bão đạn của quân Lam Vũ sầm sập đồ xuổng tới tận hai mươi giây, mà những tên kỵ binh nước Mã Toa lao qua hàng rão kém gai cuỗi cùng vẫn chẳng may mảy thương tổn, như có thần giáp vậy.
Cho tới tận khi truyền tới tiếng súng ngấm Già Lan Mã, những tên kỵ binh nước Mã Toa này mới không cam lòng ngã xuống, thi thể của người và chiến mã theo đà quán tình, trượt trên mặt đất trơn lầy lội, xô vào chiến hào của quân Lam Vũ.
Tri Thu lạnh lùng nói:
- Vũ Văn Phân Phương điên rồi.
Dương Túc Phong lại tỏ ra có chút thất vọng, chầm chầm lắc đầu, cuối cùng mới nói với chút tiếc nuối:
- Không, là kỵ binh nước Mã Toa muốn rút lui rồi…
Tri Thu ngẩn ra một chút, rồi lập tức hiểu ý Dương Túc Phong.
Kỵ binh nước Mã Toa phát động công kích điên cuồng như vậy vào lúc này, đùng là hành động hết sức trái lẽ thường, động cơ khó dò, có lẽ bọn chúng đúng như điều mà Dương Túc Phong nói, sắp rút lui rồi, cho nên bọn chúng mới phát động cuộc tiến công mãnh liệt khác thường như vậy, với mục địch cuối cùng là để che dấu kế hoạch rút lui của minh.
Nhưng Tri Thu không hiểu vì sao quân đội nước Mã Toa muốn rút lui? Chẳng lẽ Vũ Văn Phân Phương xảy ra chuyện gì rồi? Hoặc là có âm gì đặc biệt?
Dương Túc Phong hiển nhiên là cũng nghĩ tới điều này, lập tức lệnh cho Tri Thu đi tim hiểu toàn bộ tình thế của chiến trường.
Kết quả Tri Thu mau chóng trở về báo cáo, tình thế tổng thể của chiến trường không có thay đổi gì rõ rệt, ở tiền tuyến Công Kê Sơn, quân đội nước Mã Toa đang khốn khổ kháng cự sư đoàn bộ binh 101 quân Lam Vũ tấn công.
Tốc độ tấn công của sư đoàn 101 vì nguyên nhân nào đó đã giảm xuống, nhưng quân đội nước Mã Toa ở phía chính diện không hề có sự điều động gì thế.
Cũng như thế, ở vị trí của trung đoàn 114 và trung đoàn 116 quân Lam Vũ, quân đội nước Mã Toa ở chung quanh đó cũng không có hành động gì đặc biệt khác thường, hai bên vẫn quân lấy nhau giao chiến kích liệt.
Trung đoàn trường trung đoàn 115 là Tư Cơ Bối Ni cũng nhìn ra được dấu hiệu muốn rút lui của kỵ binh nước Mã Toa, chạy bộ tới xin chỉ thị Dương Túc Phong xem có cần phản kích hay không.
Dương Túc Phong và Tri Thu đều lắc đầu, phủ quyết đề nghị truy kích.
Cho dù kỵ binh nước Mã Toa thực sự rút lui, thì quân Lam Vũ cũng chỉ đành trơ mắt ra mà nhìn bọn chút lặng lẽ rút lui thôi.
Trước khi kỵ binh của quân Lam Vũ tới được Kim Xuyên đạo, quân Lam Vũ vẫn chưa có năng lực chủ động tim bộ đội kỵ binh của nước Mã Toa tác chiến.
Vạn nhất trong quá trình truy kích, quân đội nước Mã Toa trở giáo đánh lại, thì quân Lam Vũ lại được chẳng bằng mất.
Nhưng Tư Cơ Bối Ni vẫn thỉnh cầu suất lĩnh binh lực của một đại đội truy kích mang tính chất thăm dò, bời vì từ nhiều loại dấu hiếu tổng hợp hắn phán đoán, khẳng định là bời vì nội bộ của kỵ binh nước Mã Toa phát sinh ra biến cố, cho nên mới phải rút lui vội vội vàng như thế, có lẽ là nội bộ quân đội nước Mã Toa đã phát sinh ra biến cố trọng đại gì đó.
Thậm chí Tư Cơ Bối Ni còn dự đoán có khả năng là Vũ Văn Chấn Thiên đột nhiên lăn ra chết rồi, nếu không Vũ Văn Phân Phương từng trải sa trường không thể nào luống cuống tay chân như vậy được.
Dưới hoàn cảnh như vậy, khả năng quân đội nước Mã Toa quay lại đánh trả là rất nhỏ, cơ hội tốt như thế nào không nắm chắc lấy, thì quá đáng tiếc.
Dương Túc Phong suy nghĩ qua, cảm thấy Tư Cơ Bối Ni nói cũng có mấy phần đạo lý, vì thể đồng ý với thỉnh cầu của hắn.
Mấy phút sau, Tư Cơ Bối Ni lập tức suất linh một đại đội quân Lam Vũ xông ra ngoài trận đị, hướng về phía đặt bộ chỉ huy lâm thời của Vũ Văn Phân Phương phát động tấn công.
Quả nhiên sư đoàn kỵ binh nước Mã Toa lũ lượt rút lui, bộ đội phía sau của bọn chúng dưới sự tấn công của quân Lam Vũ, tranh nhau bỏ chạy, tình thể trở nên vô cùng hỗn loạn.
Thấy như vậy, ngay cả Dương Túc Phong và Tri Thu cũng yên lòng, hạ lệnh toàn quân phản kích, tốc độ đào vong của kỵ binh nước Mã Toa càng nhanh chóng.
Sau khi truy kích hai mươi phút, kỵ binh nước Mã Toa đã hoàn toàn biến mất, dù sao thì bọn chúng cũng có bốn cái chân, còn quân Lam Vũ chỉ có hai cái chân, căn bản là không thể đuổi được.
/769
|