Ở trong quá trình truy kích, quân Lam Vũ không thủ được chiến quả gì, giết chết và làm bị thương chưa tới ba trăm tên kỵ binh nước Mã Toa, nhưng hả được cơn giận.
Bộ binh quân Lam Vũ đuổi cho kỵ binh nước Mã Toa chạy bán sống bán chết, chừng là lần đầu tiên trên lịch sử của đại lục Y Lan, ngay cả Dương Túc Phong cũng có chút cảm giác nở mày nở mặt.
Tốc độ của Tư Cơ Bối Ni nhanh nhất, hắn đuổi cho tới tận khi không còn nhìn thấy bóng dáng của kỵ binh nước Mã Toa nữa mới chịu bỏ qua, rồi vội vàng chảy trở về, lấy từ trong lòng ra một thứ, giống như muốn giành công đưa tới tay Dương Túc Phong, mang theo tâm tình hưng phấn hớn hở nói:
- Đây là thứ mà chúng tôi nhặt được ở trong bộ chỉ huy lâm thời của Vũ Văn Phân Phương, nhìn qua tự hồ như là đồ của Vũ Văn Phân Phương.
Dương Túc Phong nhận lấy xem qua, thì ra là một quyền sổ ghi chép nhỏ màu đen, bìa được làm bằng nhựa, hơi cưng chứng, mặc dù bị rơi vào trong lớp bùn lấy ướt át, nhưng những trang giấy ở bên trong không bị ướt.
Quyển sổ màu đen này không có bất kỳ một ký hiệu này, nhưng thấp thoáng lộ ra vẻ quý tộc, tựa hồ làm cho mỗi một người đều tin chắc rằng, nó hẳn phải là vật phẩm tùy thân của Vũ Văn Phân Phuơng.
Tri Thù cũng hết sức tò mò ghét tới, muốn xem xem bên trong quyển sổ ghi chép này có tư liệu quân sự bí mật gì đang để coi trọng hay không.
Bất quá Dương Túc Phong chần chừ không mờ lớp bóc của quyển sổ đó ra, mà lại bất giác đứng suy ngẫm.
Chẳng lẽ trong nước Mã Toa thực sự đã xảy ra biến cố gì đó trọng đại, làm cho Vũ Văn Phân Phương trong lúc hoảng loạn lại có thể quên mang cả sổ ghi chép của mình theo. Đây dứt khoát phải là một đại sự đáng kể.
Có lẽ, Vũ Văn Chấn Thiên đúng là chết thật rồi.
Khó khăn lắm Dương Túc Phong mới khôi phục lại được sự bình tĩnh, rồi chậm rãi mở vỏ bọc của quyển sổ ghi chép ra, bên trong là trang giấy trắng trống không, không có bất kỳ một dấu hiệu nào, cũng không có lấy một chữ nào, chỉ có một mũi gai được kẹp vào bên trong trang sách.
Mũi gai này trông qua đã hoàn toàn khô háo, bất quá ở mũi của nó vẫn còn tương đối bén nhọn, hơn nữa tựa hồ dùng máu tươi ngâm tẩm biến thành máu máu đỏ vĩnh hằng.
Mặc dù mũi gai đã rất lâu đời rồi, bất quá ai cũng có thể nhìn ra được, đây là một mũi gai của cây Tiên Nhân Chưởng.
Tri Thu không kìm được lên tiếng thắc mắc:
- Vũ Văn Phân Phương kẹp một cái gai Tiên Nhân Chưởng ở bên trong làm gì? Muốn đầu độc chết chúng ta?
Dương Túc Phong không nói gì.
Tư Cơ Bối Ni thì lại tựa hồ như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng xoay người rời đi.
Dương Túc Phong lật xem từng trang giấy một của quyển sổ ghi chép, rất nhanh xác định được, quyển sổ này đúng là nhật ký của Vũ Văn Phân Phương.
Những hàng chữ nắn nót ở bên trên tựa hồ mang theo một vẻ đẹp bệnh tật, trông vô cùng yếu ớt, mỗi hàng chữ đều hết sức quy củ ngay ngắn, trừ những cô gái ra, đại khái chẳng có quyển nhật ký nào của nam nhân có thể thanh tú đẹp đẽ được như thế.
Có thể nhìn ra, Vũ Văn Phân Phương chẳng phải là thích viết nhật ký cho lắm, bời vì số ngày nhảy cách ở trong nhật ký tương đối nhiều.
Ngày đầu tiên là mùng năm tháng 1 năm 1730 thiên nguyên, còn kết thúc là ngày 25 tháng 3 năm 1731 thiên nguyên, chũng chính là vào mấy ngày trước.
Đó là một khoảng thời gian hơn một năm, nhưng nhật ký của Vũ Văn Phân Phương chỉ có hơn ba mươi ngày, gần như mười ngày mới viết một lần.
Hơn nữa mỗi một ngày nhật ký đều viết vô cùng ngắn gọn, thường thường chỉ có được mấy câu.
Nói là nhật ký của Vũ Văn Phân Phương, còn chẳng bằng nói là chỗ nàng phát tiết tình cảm trong lòng.
Tri Thu chỉ xem có mấy trang, là lặng lẽ rời đi, bên trên đó có quá nhiều nội dụng mà hắn không tiện xem.
Ở trong quyển sổ nhật ký của Vũ Văn Phân Phương, toàn là những lời chửi rủa Dương Túc Phong, gần như tất cả những lời nguyền rủa người khác trên thế gian này đều bị cô ta dùng để chửi Dương Túc Phong rồi.
"Dương Túc Phong, ngươi chết đi!"
"Dương Túc Phong, ngươi đáng phải xuống địa ngục!"
"Dương Túc Phong, ngươi là một tên ác ma!"
Những lời như vậy là bình thường nhất, cũng là khách khí nhất.
"Dương Túc Phong, ngươi sẽ đoạn tuyệt tử tôn."
"Dương Túc Phong, ngươi và những nữ nhân của ngươi sẽ bị thiêu chết toàn bộ."
"Dương Túc Phong, cả đời người sẽ phải sống cô đơn ở trên cái thế giới này, nhìn tất cả người thân của mình bị chết đi."
Những lời như vậy là ác độc nhất, đương nhiên là còn có những lời ác độc hơn nữa không tiện kể ra đây.
"Dương Túc Phong, con mắt của ngươi hẳn là mọc ở dưới bàn chân."
"Dương Túc Phong, trên mặt của ngươi sẽ mọc ra hai cái ngón chân."
"Dương Túc Phong, có phải là ngươi có ba cái lỗ mũi hay không?"
Đây là những lời hết sức kỳ quái, ngay cả bản thân Dương Túc Phong cũng chẳng hiểu nổi vì sao Vũ Văn Phân Phương lại đem những câu nói vớ vẩn lung tung này viết ở bên trong nhật ký.
Mặc dù bên trong toàn bộ quền nhật ký, đều là những lời lẽ chửi mắng Dương Túc Phong, nhưng quyển nhật ký này xem ra vẫn được viết rất nắn nót rõ ràng.
Hẳn là khi Vũ Văn Phân Phương viết những lời này, tâm tình tựa hồ rất bình thản, không hề có hiện tượng dùng sức quá mạnh, mà mỗi một chữ đều hết sức đẹp đẽ, hết sức rõ ràng, phảng phất thù hận và căm ghét của cô ta đối với Dương Túc Phong cũng là xuất phát từ trong nội tâm, không cách nào xoa mờ được, nhưng tuyệt đối lại không thể bùng phát ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Bất quá, Dương Túc Phong chẳng phải là cái tên duy nhất xuất hiện ở bên trong quyển nhật ký của Vũ Văn Phân Phương.
Ở bên trong quyển nhật ký của Vũ Văn Phân Phương trừ tên của một mình Dương Túc Phong ra, còn có tên của một người khác, người này chính là Tiêu Nam.
Thái độ hoàn toàn khác với Dương Túc Phong, Vũ Văn Phân Phương tựa hồ dùng một thái đội gần như chân thành để miêu tả nhất cử nhất động của Tiêu Nam.
Trong quyển nhật ký của Vũ Văn Phân Phương ghi chép cụ thể nhất cử nhất động của Tiêu Nam, đồng thời cũng ghi chép tất cả bí mất liên quan tới Tiêu Nam.
Thì ra, Tiêu Nam sở dĩ nhiều lần bị đệ đệ Tiêu Đường kéo chân, chính là bời vì trong lòng Tiêu Nam, có tình cảm không nên có với cô cô của mình, trưởng công chúa Tiêu Phật Trang của nước Y Lan.
Cái điểm yếu này bị Tiêu Đường nắm trong tay, trở t hành công cụ hữu hiệu uy hiếp Tiêu Nam, mà hoàng đế Tiêu Bang của nước Y Lan, hiển nhiên cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ và thất vọng với phần tình cảm vượt ngoài luân lý này của Tiêu Nam.
Bời thế luôn không cần suy tính phối hợp với hành động của Tiêu Đường, hi vọng thông qua đả kích tàn khốc, để dập tắc ngọn lửa tình không hợp đạo lý trong lòng Tiêu Nam.
Dương Túc Phong cảm thấy miệng của mình từ từ trở nên chua chát.
Rất rõ ràng, trái tim của Vũ Văn Phân Phương đã âm thầm gửi gắm lên người Tiêu Nam, ở Nguyên Xuyên đạo đế quốc Đường Xuyên cách Niết La Tây Kinh trên cả vạn kilomet, mà Vũ Văn Phân Phương vẫn lặng lẽ quan tâm tới mọi hành động của Tiêu Nam
Cho dù Vũ Văn Phân Phương và Tiêu Nam còn chưa từng một lần gặp mặt, nhưng tựa hồ nàng đã nhận định, chỉ có dạng nam nhân như Tiêu Nam, mới có tư cách để trở thành bạn đời của mình.
Thế nhưng, Tiêu Nam tựa hồ không hề hay biết tâm tư của Vũ Văn Phân Phương, mà cao tầng nước Mã Toa hiển nhiên cũng không biết tâm tư của nàng, Vũ Văn Chân Thiên còn bí mật muốn tìm kiếm một vị phu tế xuất sắc cho Vũ Văn Phân Phương.
Căn cứ vào tin tức cơ quan tình báo quân Lam Vũ cung cấp, Tiêu Nam nhiều hơn Vũ Văn Phân Phương ba tuổi, đúng là rất thích hợp, hơn nữa hai người cùng là thiên tài quân sự nổi bật rực rỡ nhất ở đại lục Y Lan, nếu bọn họ kết hợp với nhau, chắc chắn sẽ đem toàn bộ đại lục Y Lan hoàn toàn bao phủ dưới bóng của nước Mã Toa và nước Y Lan.
Về mặt thực lực kinh tế và thực lực quân sự, không một quốc gia nào có thể bì được với nước Y Lan và nước Mã Toa.
Nếu như hai người bọn họ thống soái quân đội đánh trận, thì trên dại lục Y Lan tuyệt đối không có quốc gia nào có thể là đối thủ của bọn họ.
Phải phá hỏng sự kết hợp liên mình này …
- Phong lĩnh, Phong lĩnh…
Chính đang lúc thất thần, Dương Túc Phong đột nhiên nghe thấy Tư Cơ Bối Ni gọi.
Dương Túc Phong tỉnh táo trở lại, mới phát hiện ra trong tay Tư Cơ Bối Ni không biết từ khi nào đã bê một chậu Tiêu Nhân Chưởng nho nhỏ.
Đây là một cây Tiên Nhân Chưởng rất phổ thông, nhưng chậu hoa thì hết sức trân quý, xem ra là tinh phẩm đồ gốm Hải Linh của nước Mã Toa sản xuất ra.
Căn cứ vào vào lời giới thiệu của Tằng Cùng ông trùm đồ gốm địa khu Mỹ Ni Tư, đồ gốm do Hải Linh nước Mã Toa sản xuất ra, còn trân quý hơn cả đồ gốm do Cảnh Đức Trấn của đế quốc Đường Xuyên sản xuất.
Bời vì số lượng đồ gốm Hải Linh sản xuất ra rất ít, chỉ cung cấo cho vương thất của nước Mã Toa, còn những người khác thì không thể kiếm được.
Tư Cơ Bối Ni có chút hưng phấn nói:
- Cái này là chúng tôi tìm thấy được ở trong bộ chỉ huy lâm thời của Vũ Văn Phân Phương, khi đó cho là nó không đáng tiền, sau này chúng tôi hỏi mấy tên thương binh của nước Mã Toa, bọn chúng đều nó rằng cây Tiên Nhân Chưởng này là do chính bản thân Vũ Văn Phân Phương trồng. Chỉ tiếc là còn chưa kịp tìm hiểu rõ thì bọn chúng đã đứt hơi rồi, ngài nói xem, cây Tiên Nhân Chưởng này có phải là có bí mật gì hay không?
Dương Túc Phong thì lại chẳng cho là như vậy:
- Có bí mật gì được cơ chứ?
Tư Cơ Bối Ni gãi gãi đầu đáp:
- Tôi cứ luôn cảm thấy rằng, cái chậu Tiên Nhân Chưởng này có bí mật gì đó …
Dương Túc Phong đón lấy chậu Tiên Nhân Chưởng, quan sát tỉ mỉ.
Chậu Tiên Nhân Chưởng này kỳ thực chẳng có gì đặc biệt, có thể thấy đầy ở trên đường những cây Tiên Nhân Chưởng còn đẹp hơn còn có phong cách hơn nó. Nếu như cố nói nó có gì đó đặc biệt, thì gai của nó đặc biệt lớn, hơn nữa lại cô cùng bén nhọn và cứng rắn, chỉ cần hơi dùng sức chạm vào thôi, đều sẽ bị đâm chảy máu.
Bất quá, nói ra thì cũng kỳ quái, những mũi gai bén nhọn cứng rắn này lại bị Vũ Văn Phân Phương bẻ đi không ít, cũng không biết là cô ta dùng để làm cái gì, chẳng lẽ thực sự đúng bên trong tin tình báo nói, là dùng để đâm vào não vào người Dương Túc Phong?
Dương Túc Phong nhạt nhẽo nói:
- Ta chẳng nhìn ra được bí mật gì.
Tư Cơ Bối Ni còn chưa chịu bỏ cuộc, trước tiên là đem toàn bộ đất ở dưới cây Tiên Nhân Chưởng đào hết ra, tìm kiếm cẩn thận, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì bí mất, cuối cùng chỉ đành thất vọng.
Dương Túc Phong liền đem cây Tiên Nhân Chương giao chọn bọn Đan Nhã Huyến, để các nàng phụ trách tiếp tục chiếu cố nuôi trồng.
Đan Nhã Huyền đầy bụng không tình nguyện, đây là thư của Vũ Văn Phân Phương, các nàng so mà thích được, cuối cùng nghĩ Tiên Nhân Chưởng dù sao cũng chẳng cần phải chăm sóc, chỉ cần kiếm bừa một chỗ nào đó mà đặt là được rồi, cho nên mới đồng ý.
Do kỵ binh nước Mã Toa chủ động rút lui, cho nên kế hoạch dụ địch ban đầu quân Lam Vũ địch ra cơ bản là mất đi tác dụng.
Qua thống kê sơ bợ, trong hai ngày chiến đấu trước đó, quân Lam Vũ tổng cộng tiêu diệt gần ba vạn kỵ binh của nước Mã Toa, coi như là cũng thỏa mãn được lòng người.
Bất quá cách mục tiêu của Dương Túc Phong còn rất xa, vốn Dương Túc Phong cho rằng, ít nhất phải tiêu diệt được năm sáu vạn tên kỵ binh của nước Mã Toa, nhưng không ngờ rằng kỵ binh của nước Mã Toa lại chạy nhanh như thế.
Mang theo một chút tâm tình thất vọng, Dương Túc Phong mau chóng trở về tiền tuyến Kê Công Sơn.
Dưới sự bố trí thống nhất của Khắc Lệ Tô Nha, quân Lam Vũ tiếp tục tiến hành tiến công mãnh liệt, như từng cơn sóng hết đợt này đến đợt khác vỗ vào trận địa phòng ngự của quân đội nước Mã Toa.
Quân Lam Vũ kéo đại pháo áp sát vị trí cách trận địa của quân đội nước Mã Toa chưa tới hai nghìn mét, dùng hỏa pháo ngợp trời bao phủ lên trận địa của quân đội nước Mã Toa.
Trong tiếng pháo nổ đùng đùng, trận địa của quân đội nước Mã Toa bị bao phủ trong khói súng mùi mịt, cứ một trận gió thổi qua, là những làn khỏi khổng lồ đó lại quay ngược lại chùm lên đám người Dương Túc Phong.
Mùi thuốc súng làm cho Dương Túc Phong và bọn Tri Thu bị sặc chảy hết nước mắt nước mũi,qua đó có thể thấy được hỏa pháo mãnh liệt như thế nào.
Sau khi được tăng cường thêm lực lượng của trung đoàn 114 và 115, quân Lam Vũ công kích càng thêm kịch liệt.
Khắc Lệ Tô Na sai trung đoàn 114 phụ trách tiến công bộ đội bên cánh trái, sai trung đoàn 115 phụ trách tiến công bộ đội cánh phải. Tập trung trở lại binh lực của toàn bộ ba trung đoàn 111. 112, 113 cùng với một phần binh lực của trung đoàn 116, lại một lần nữa tiếp tục tấn công không ngơi nghỉ.
Trải qua ba bốn ngày tấn công, các chiến sĩ của quân Lam Vũ đã tích lũy được kinh nghiệm vô cùng phong phú, bọn họ luôn tập trung tất cả mọi lực lượng, đột phát từng điểm mất chốt trong trận địa của nước Mã Toa, sau đó thuận theo điểm đó mở rộng ra bốn phía xung quanh.
Đối diện với hỏa lực dữ dội của quân Lam Vũ, quân đội nước Mã Toa mặc dù liều mạng phản kích, nhưng vẫn không thể ngăn cản được bước tiến của quân Lam Vũ.
Trên mặt trận địa quân Lam Vũ đánh chiếm được của nước Mã Toa, Dương Túc Phong nhìn thấy thi thể binh sĩ nước Mã Toa chất kín trong các chiến hào, bọn chúng không phải bị đại pháo của quân Lam Vũ bắn chết, mà bị giết chết trong những cuộc chiến tranh đoạt hầm hào.
Có một số thi thể bị bắn cho thủng như tổ ong, nhìn một cái là có thể khẳng định đó là những dũng sĩ của nước Mã Toa, bất chấp tất của muốn lấp lấy họng súng của quân Lam Vũ, kết quả là đem bản thân tống táng dưới làn mưa đạn dày đặc.
Dương Túc Phong tự mình đi tới trung đoàn pháo binh 902 do Tử Vân Phi chỉ huy.
Do quyền uy của Tử Vân Phỉ ở phương diện chỉ huy đại pháo, Dương Túc Phong đã đem tất cả quyền chỉ huy trọng pháo của cuộc tiến công này giao cho Tử Vân Phi an bài.
Tử Vân Phi không phụ kỳ vọng, trong những cuộc chiến đấu ba bốn ngày trước đó, đã chỉ huy pháo binh hoàn thành nhiệm vụ, hỏa pháo của quân Lam Vũ không những phá hủy đại bộ phận bố trí phòng ngự của trận địa nước Mã Toa, hơn nữa còn tạo thành sự khủng hoảng cực lớn về mặt tâm lý cho binh sĩ quân đội nước Mã Toa, thậm chí khiến cho trong quân đội nước Mã Toa xuất hiện dấu hiệu đào binh tinh thần sụp đổ.
Tử Vân Phi mặt đầy khói súng đi tới nghênh tiếp Dương Túc Phong, nếu chẳng phải lúc hắn rời đi đã dùng nước lạnh để lau qua mặt, thì Dương Túc Phong chừng như chẳng nhận nổi ra hắn là ai nữa.
Tử Vân Phi toàn thân cứ giống như là từ trong bếp lò chiu ra vậy, trừ con mắt là còn nhận ra được, thì những chỗ khác đều đen xì xì, ngay cả quân hàm cũng không thể nhận ra được.
Tri Thu không kìm được trêu ghẹo:
- Ngươi đi đào than ở đâu về đấy?
Tử Vân Phi đột nhiên hắt hơi một cái rõ to, rùng mình một cái, vô số bụi đen rơi lả tả.
Dương Túc Phong cũng không nhị được cười.
Tử Vân Phi cũng bật cười, lộ ra hai hàm răng còn coi như vẫn trắng bóng.
Ở trên trận địa pháo binh, đã xếp chỉnh tề hàng pháo trái phá 122 ly, đang không ngừng phát xạ, những tiếng nổ ẩm vang từ nòng pháo phát ra, làm cho mãng nhĩ một một người vang lên oong oong.
Ánh lửa chói lòa gần như chiêu sáng cả bầu trời u ám, pháo đạn xẹt qua bầu trời, nện xuống trận địa của quân đội nước Mã Toa, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Liên tục có mấy quả pháo đạn rơi xuống, trận địa của nước Mã Toa tựa bộ bọ bắn cho rung chuyển.
Bầu trời dần dần trở nên u ám, pháo hỏa quả quân Lam Vũ tạo lên một bức tường lửa cực lớn trước trận địa của nước Mã Toa, đó là một bức tường lửa có thể hủy diệt bất kỳ thứ g, dựa theo ý của Tử Vân Phi chậm chậm di chuyển về phía trước, nơi mà nó đi qua không còn dấu tích nào của sinh mạng nữa.
Quân đội nước Mã Toa ở đằng sau bức tường lửa, hoặc là ngoan ngoãn nằm ở dưới đáy chiến hào cầu khẩn trời cao bảo hộ, hoặc là bất chấp tất cả bỏ chạy về đằng sau.
Tử Vân Phi tự tin nói:
- Không một ai có thể kháng cự lại được loại áp lực tâm lý này.
Quả nhiên, đối diện với hỏa pháo của quân Lam Vũ, vô số binh sĩ quân đội nước Mã Toa bắt đầu vứt bỏ trận địa, lùi vệ phía sau, hơn nữa còn phát sinh ra xung đột nghiêm trong với quan chỉ huy của mình. Hai bên thậm chí còn động dao động thương, tạo thành sự kiện đổ máu.
Cuối cùng quân đội nước Mã Toa chỉ đành xuất động đội chấp pháp, xử tử hơn một trăm tên đào binh, tình hình mới được cải thiện dần dần, nhưng vẫn cứ nguy ngập vô cùng.
Trên thực tế, sức sát thương của pháo đạn quân Lam Vũ đối với binh sĩ nước Mã Toa đúng là không được lớn lắm, bời vì binh sĩ nước Mã Toa cơ bản đều rúc mình ở bên trong chiến hào, mà đạo pháo của quân Lam Vũ có thể bắn trúng vào đường hào, chỉ chưa tới được một phần trăm.
Đại bộ phận là nổ ở ngoài chiến hào, chủ yếu phá hủy các công trình phòng ngự của quân đội nước Mã Toa, như boong ke, lô cốt.
Thỉnh thoảng cũng may mắn bắn trúng được kho đạn của nước Mã Toa, lập t ức phát ra chấn động dữ dội, dù đứng ở cách đó hơn hai ba kilomet cũng có thể cảm nhận được.
Đương nhiên, tiếng nổ cực lớn sinh ra khi đạn pháo phát nổ, cùng với ánh sáng chói mắt, mang tới sức chấn động tâm lý cực lớn cho binh sĩ quân đội nước Mã Toa, đả kích nặng nề sĩ khí và lòng tin của bọn chúng, làm sụt giảm nghiêm trọng tâm lý kháng cự và ý chí chiến đấu của bọn chúng.
Dưới sự oanh kích dữ dội của hỏa pháo, những binh sĩ của quân đội nước Mã Toa chỉ có thể bịt kín lỗ tai, cúi gục đầu xuống, cầu khẩn trời cao phù hộ, để cho đạn pháo đừng rơi lên trên đầu bọn chúng.
Có một số binh sĩ nước Mã Toa mất kiểm soát, rơi vào trang thái tinh thần thác loạn, rời khỏi sự yểm hộ của chiến hào, chạy loạn ở bên ngoài hầm hào, kết quả thường thường bị đạo pháo xé nát, ngay cả một cái ngón tay cũng chẳng tìm thấy được.
Bộ binh của quân Lam Vũ theo sát phía sau đại pháo tiến quân, khi pháo hỏa bắt đầu kéo dài, bọn họ lập tức bắt đầu phát động xung phong, có thể nói đi theo những hố đạn của đại pháo.
Bình thường, khi bọn họ xông tới trận địa của nước Mã Toa thì binh sĩ nước Mã Toa còn chưa kịp tỉnh táo trở lại, vẫn còn xây xẩm đầu óc phủi đi bụi đất ở bên trong chiến hào, kết quả là bị từng làn đạn của quân Lam Vũ từ trên cao trút xuống, giết sạch toàn bộ.
Thỉnh thoảng cũng có được một vài tên kịp thời trấn tĩnh, vội vã dùng súng trường Chấn Thiên bắn trả, nhưng đối diện với quân Lam Vũ đông nghìn nghịt, hỏa lực của bọn chúng chỉ như muổi bỏ bể, chẳng có bất kỳ một tác dụng nào, bọn chúng vừa mới bắn được một phát súng, là đã bị hỏa lực ngợp trời của quân Lam Vũ hoàn toàn bao phủ rồi.
Các chiến sĩ của quân Lam Vũ mau chóng nhảy xuống dưới chiến hào, dọc theo hai bên chiến hào tiến quân.
Hai tiếng đồng hồ sau, đạo phòng tuyến thứ ba của quân đội nước Mã Toa cũng bị công phá, quân đội nước Mã Toa còn sót lại bất chấp tất cả bỏ chạy.
Kết quả sớm bị hỏa pháo của Tử Vân Phi nhắm vào, pháo trái phá 100 ly không ngừng đồng loạt phát xạ, những vụ nộ dồn dấp hất văng binh sĩ nước Mã Toa trên đường bỏ chạy lên khỏi mặt đất đã hoàn toàn không còn nhận ra được hình dạng ban đầu nữa.
Bất quá, bước tiến của quân Lam Vũ cũng chẳng phải là thuận buồm xuôi gió, bọn họ cũng gặp phải sự quấy nhiễu tới từ nhiều phía.
Vũ Văn Phân Phương sau khi tỉnh lại, còn chưa có thời gian để phát hiện ra quyển nhật ký của mình đã rới vào trong tay Dương Túc Phong, đã phải nhịn cơn đau thắt tim, cùng bộ hạ phân tích tình thế trước mắt.
Cuối cùng bất lực phát hiện ra rằng, trong chiến trường chặt chẽ này, bất kể sách lược gì cũng không thể phát huy tác dụng quá lớn, thực lực sẽ quyết định tất cả, quân đội nước Mã Toa chỉ có thể chọi cứng với quân Lam Vũ, triển khai chiến tranh tiêu hao, xem xem cuối cùng nắm đấm của ai cứng hơn.
Bất quá, quân đội nước Mã Toa chiếm cứ ưu thế vè binh lực, vẫn có thể đưa ra một số hành động.
Dưới sự chỉ huy của Vũ Văn Phân Phương, năm sư đoàn kỵ binh của quân đội nước Mã Toa không ngừng quấy nhiễu hai bên cánh của quân Lam Vũ.
Bọn chúng không ngại hi sinh liên tục xông vào trận địa phòng ngự của trung đoàn 114 và 115, tới lui không hề có chút dấu hiệu nào, làm cho người ta hết sức bực tức, hơn nữa làm lãng phí không ít đạn dược của quân Lam Vũ.
Quân Lam Vũ chỉ đành phân tán một phần binh lực ra để đố phó với đám kỵ binh xuất hiện bất thình lình này, vì thế bộ binh tham dự tiến công bị giảm đi, thế công cũng bởi thế mà suy yếu.
Vũ Văn Phân Phương dày công định ra kế hoạch quấy rối, làm cho quân Lam Vũ gặp không ít phiền phức, cũng làm cho Dương Túc Phong cảm thấy bực bội, nhưng trừu việc thúc giục bộ đội kỵ binh của Khắc Lạp Mã Kỳ mau chóng tới đại lục Y Lan ra thì không còn cách nào tốt hơn
Trung đoàn 114 và trung đoàn 115 ngày nào cũng chỉ có thể bị động chịu đòn, mặc dù không có tổn thất gì, nhưng tâm tình lại hết sức bức bối, rất nhiều quan binh chứa cả một bụng oán khí.
Chỉ tiếc rằng kỵ binh nước Mã Toa tới lui như gió, bọn họ chỉ có hai cái chân chẳng thể đuổi kịp được bốn cái chân của kẻ địch, nên cũng chỉ đành cố nuốn cơn giận này xuống.
Khi tháng tư tới, chiến đấu vẫn cứ tiến hành một cách kịch liệt, bất quá vào lúc này, tâm tư của Dương Túc Phong đã bắt đầu di chuyển tới phương hướng Ngân Xuyên đạo.
Ngày mùng 4 tháng 4, Trầm Lăng Vân suất lĩnh binh lực của hai trung đoàn hải quân lục chiến đội chính thức đổ bộ lên cảng Ninh Ba của Ngân Xuyên đạo, sau đó chia binh làm ba đường, đánh tới các địa khu Xích Luyện Thần Kinh, Chu Tháp và Chu Các.
Ngân Xuyên đạo lập tức sôi trào.
/769
|