Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 450

/769


U Nhược Tử La thực sự không kháng cự lại được, cũng chẳng để ý tới thẹn thùng gì nữa, lặng lẽ đưa tay nắm lấy chỗ yếu hại của Dương Túc Phong, ngượng ngiụ nói:

- Phong, chàng đừng như vậy, nếu hiện giờ thiếp thất thân với chàng, thì không còn cách nào giải trừ cấm chế của Thánh Linh Đan nữa, mọi người đều sẽ hối hận, còn bọn họ cũng sẽ mắng thiếp tới chết, chàng đừng làm khó thiếp được không? Thiếp rồi sẽ là của chàng…

Dương Túc Phong chỉ đành thất vọng buông tay ra, lại bò xuống khỏi người nàng.

Đối với chuyện của Thánh Linh đan, bản thân y thực chẳng gấp lắm, nhưng những nữ nhân ở bên cạnh y đã sốt ruột lắm rồi.

Ngươi cứ nghĩ mà xem, U Nhược Tử La là một người thanh cao cô ngạo như thế nào, lại có thể bị các nàng quấy rầy uy hiếp thuyết phục được, có thể thấy được sức mạnh của các nàng to lớn tới thế nào.

Có rất nhiều người gần như cứ có cơ hội là thúc giục U Nhược Tử La khẩn cấp giải cấm cố Thánh Linh Đan cho Dương Túc Phong.

U Nhược Tử La mặc dù phiền toái vô cùng, nhưng cũng không có biện pháp nào kháng cự lại được, muốn phất tay bỏ đi, nhưng Thánh Linh Đan đã trói chặt nàng và Dương Túc Phong lại cùng với nhau rồi, một khi nàng rời khỏi phạm vi tác dụng của Thánh Linh Đan, bất kể là thân thể hay là tâm linh đều sẽ bị tổn thương cực lớn.

Nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của Dương Túc Phong, U Nhược Tử La không ngờ lại cảm thấy có chút áy náy, đôi khi chuyện giữa nam nữ, thực sự là vô kỳ kỳ quái, nếu như hai ba năm trước, có ai đó nói với nàng rằng nàng sẽ có một ngày như thế, nàng nhất định sẽ cho rằng vô cùng hoang đường, thậm chí không chút do dự giết chết người đó.

Nhưng hiện giờ bản thân lại cam tâm tình nguyện trở thành nữ nhân cho người, hơn nữa lại còn phải chia xẻ với bao nhiêu nữ nhân khác, chỉ hơi nghĩ một chút, cũng đã thấy là chuyện không thể nào tin được, thế nhưng tất cả những điều đó lại là sự thực hết sức đích xác.

Dương Túc Phong không kìm được dục hỏa, lại muốn xâm phạm những bộ vị khác trên thân thể của U Nhược Tử La, còn cường liệt yêu cầu nàng dùng phương pháp khác để thỏa mãn mình.

U Nhược Tử La mặc dù thẹn thùng vô cùng, nhưng cũng chỉ đành ngập ngừng đồng ý, nếu không Dương Túc Phong khẳng định sẽ đoạt mất tâm thân xử nữ của nàng vào lúc thời cơ còn chưa chín muồi, tới khi đó cấm chế Thánh Linh Đan giải khai không thành công, các tỷ muội nhất định cứ nhè nàng mà hỏi tội.

U Nhược Tử La khó khăn lắm mấy lấy được dũng khí, dùng chiếc miệng anh đào ướt tát của mình lặng lẽ xoa dịu dục hỏa của Dương Túc Phong.

Nhưng hiển nhiên đối với dạng kỹ xảo hầu hạ nam nhân này nàng rất xa lạ, mấy lần còn làm cho Dương Túc Phong bị đau, không khỏi có chút xấu hổ, may mà không một ai nhìn thấy, nên U Nhược Tử La cũng đành có nhịn xấu hổ, cố nhịn cảm giác muốn nôn ọe, tiếp tục thi triển chiếc lưỡi lóng ngóng của mình, kích thích bộ vị mẫn cảm nhất tren người nam nhân.

Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, Dương Túc Phong phong mới thở mãnh phát tiết, U Nhược Tử La cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, gian nem đem toàn bộ thứ Dương Túc Phong ban cho nàng nuốt xuống, lại phát hiện ra Dương Túc Phong đã yên tĩnh nằm xuống rồi.

U Nhược Tử La dùng chiếc khăn lụa trắng luôn mang trên người lau xạch chất bẩn trên người Dương Túc Phong, rồi nhẹ nhàng đứng dậy đi vào bên trong xúc miệng.

Không lâu sau quay lại, nhìn thấy Dương Túc Phong thần sắc cổ quái ngồi ngay ngắn ở trên giường, không biết đang chăm chú lắng nghe cái gì, mà tình thần vô cùng tập trung.

U Nhược Tử La cung để ý lắng nghe, mau chóng nghe thấy tiếng cầm văng vẳng, loáng thoáng như từ phía đông truyền tới, nhưng một lúc sau lại chuyển sang phía tây, một lúc nữa lại xuất hiện ở phương bắc, rồi lại như vang lên ở phía nam.

Tiếng đàn du dương thanh nhã, cứ kéo dài dài mãi, nhưng thùy chung không thể nào phán đoán chuẩn xác được phương vị.

Tiếng đàn thần bí như một dòng nước, chầm chậm, chầm chậm chảy qua vùng đất mỹ lệ này, tựa hồ như có dòng nước chảy qua tảng đá trắng muốt, tựa hồ như có dòng nước từ trên cao đổ xuống, tạo nên một con thác nho nhỏ, thấp thoáng lại còn có chút giốngnhư giọt nước rơi vào lòng hồ phẳng lặng, bắn lên từng đóa hoa mỹ lệ.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, tiếng đàn tựa hồ cũng theo cơn gió nhẹ mà khe khẽ phiêu đãng, đó là một loại cảm giác không thể nào hình dung được, thế nhưng nó lại cứ cứ hiện rõ bên tai của bản thân.

Tiêu Tử Phong!

Mỗi một người đều nghĩ ngay tới Tiêu Tử Phong.

Trừ Tiêu Tử Phong ra, không còn ai có cầm nghệ gần như thần kỳ như vậy nữa.

Dương Túc Phong có chút ngây ngốc xuất thần, như không nhúc nhích nổi nữa.

Tiêu Tử Phong từ sau lần trước rời khỏi hồ Mạc Sâu, thế rồi không trở về nữa, bất kể Dương Túc Phong có tìm kiếm như thế nào, cũng không sao tìm được tung tích của nàng. Không ngờ, hiện giừo nàng lại đột nhiên trở về.

Nhưng không biết vì sao, Dương Túc Phong có một loại trực giác, cảm thấy Tiêu Tử Phong khẳng định không phải là trở về ở lâu dài, nàng khả năng sẽ vẫn như lần trước, chỉ lặng lẽ tới, rồi lại lặng lẽ rời đi, chỉ để lại tiếng đàn của mình, để lại cho bản thân hắn nhớ nhung vô bờ.

Tiêu Tử Phong khẽ khoác tấm áo lụa mỏng lên, đi ra ngoài cửa nhìn, chỉ nhìn thấy cả hồ Mạc Sầu tựa như bị tiếng đàn xa xăm mang lại một loại không khí yên bình mà nghiêm trang.

Đám người Y Địch Liễu Lâm Na đang nghịch nước ở bên hồ cũng ngây người ra lắng nghe tiếng đàn du dương này, ngay cản hững cảnh vệ quân bộ, cũng bị tiếng đàn hoàn toàn thu hút, cứ đứng ngẩn ra tại chỗ.

Trong vô tình, tiếng đàn như còn mang theo một sự nghẹn ngào khó nói lên lời, như có oan khổ vô cùng muốn thổ lộ, lại giống như muốn thông qua tiếng đàng làm dịu đi nỗi đau trong lòng, chính phù hợp với ưu thương trong sâu thẳm của đại bộ phận nữ nhân, tất nhiên khơi lên sự đồng cảm mạnh mẽ.

Một cơn gió thổi qua, tiếng đàn dần dần biến mất.

Lúc này Dương Túc Phong mới tỉnh lại, trong lòng cũng có chút u buồn, y biết, Tiêu Tử Phong đã tới đây, nhưng hiện giờ lại đi rồi, nàng không cho y cơ hội gặp mặt, hiển nhiên là không có ý tha thứ cho y.

Nghĩ tới khĩ xưa nàng ở Đan Phượng hành cung, quản lý Đan Phượng hành cung đâu ra đấy, giữa các tỷ muội với nhau vui vẻ chung sống, tận sâu trong đáy lòng không khỏi có chút thống khổ. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com

U Nhược Tử La đã mặc vào bộ váy trắng xưa nay chưa từng thay đổi, ôm Dương Túc Phong từ trên giường đứng dậy, sau đó đỏ mặt giúp y mặc y phục.

Lúc này Tô Phỉ Mã Vận cũng đi vào, hiếu kỳ nhìn tấm khăn trải giường màu trắng, hiển nhiên là không nhìn thấy dấu lạc hồng mà mình muốn nhìn thấy, không khỏi có chút mất mác, lại lặng lẽ liếc nhin U Nhược Tử La, làm trong lòng U Nhược Tử La cảm thấy giống như mình phạm tội gì đó vậy, không nói một tiếng nào, căn bản không dám tiếp xúc với ánh mắt có chút trách móc của Tô Phỉ Mã Vận.

Bên ngoài có tiếng bước chân gấp gáp truyền tới, thì ra là Tiết Tư Ỷ hai tay ôm một chiếc hộp rất dài đi vào.

Cái hộp đó tương đối cổ xưa, ván gỗ vì tháng năm mà biến trở thành một màu đen nhánh, nhưng mơ hồ vẫn phát ra sát khí mạnh mẽ, làm cho người ta có một cảm giác lạnh buốt tận tim, bị loại cảm giác này ảnh hưởng, U Nhược Tử La và Tô Phỉ Mã Vận tức thì trở nên cảnh giác.

U Nhược Tử La nghiêm túc mà tò mò hỏi:

- Cái gì đây? Đã kiếm tra qua chưa?

Tiết Tư Ỷ nói với vẻ bất đắc dĩ:

- Muội cũng không biết là cái gì, là do Tiêu Tử Phong đưa tới, không cho bọn muội kiểm tra, tỷ ấy nói tướng công của chúng ta nhìn thấy thứ ở bên trong, tự nhiên sẽ hiểu ra.

U Nhược Tử La cau mày lại, bảo Tiết Tư Ỷ đặt chiếc hộp lên trân bàn trà ở bênh cạnh.

Chiếc hộp có vẻ bề ngoài không được bắt mắt lắm, nhưng trọng lượng lại tương đối, khi Tiết Tư Ỷ đặt xuống, chiếc bàn bị đè phát ra ra những tiếng động cực nhỏ.

U Nhược Tử La cần thận kiểm tra chiếc hộp gỗ, phát hiện ra nó chỉ có một chiếc khóa bằng đồng, chiếc khóa đã mốc loang mốc lổ, hiển nhiên là có lịch sử rất lâu rồi.

Dương Túc Phong ra hiệu bảo Tiết Tư Ỷ mở chiếc hộp ra.

Tiết Tư Ỷ rút trường kiếm, hết sức thận trọng dùng mũi kiếm gạt chiếc khóa đồng ra, đồng thời nạy nắp hộp gỗ lên, không phát hiện ra có bất kỳ cơ quàn ám khí nào.

U Nhược Tử La đi tới trước kiểm tra qua, không thấy có bất kỳ vật thể nào khả nghi, lúc này Dương Túc Phong mới đi tới, cẩn thận xem xét, thì ra là một thanh chỉ huy đao đã rỉ sét, về bề ngoài rất giống với thanh đao chỉ huy thiếu tướng hải quân mà năm xưa triều đình đế quốc Đường Xuyên ban cho y.

U Nhược Tử La cẩm thanh đao chỉ huy đó lên, xoạt một tiếng rút ra, tất cả mọi người ở bên cạnh đều thót lên tiếng kinh ngạc.

Lưỡi của thanh đao chỉ huy này không ngờ lại có màu đỏ sậm, trên lưỡi đao tựa hồ còn thấp thoáng có huyết quang lóe lên, nhưng toàn thân lại phát ra ánh sáng màu lam, dưới sánh áng đó chiếu rọi, khuôn mặt Dương Túc Phong cứng đờ, trong đôi mắt ánh lên ngọn lửa đỏ rực.

Mỗi một người đều nhìn thấy, ở bên trên lưỡi đao, có hai chữ nhỏ nghiêng nghiêng vẹo vẹo: Đường Lãng.

Đây là đao chỉ huy của Đường Lãng.

U Nhược Tử La không khỏi cảm khái thốt lên:

- Quả nhiên là Đường Lãng giết người như ngóe, tới ngay cả lưỡi đao vì máu tươi thấm vào mà biến thành màu đỏ sậm, thanh đao này cho dù không giết một vạn người, thì ít nhất cũng giết tới tám nghìn, thực sụ là đệ nhất hung khí trên thế gian.

Dương Tử Phong bị ánh sáng xanh biếc chiếu cho khuôn mặt có chút dữ tợn, ngọn lửa trong đôi mắt càng lúc càng rừng rực cháy, tựa hồ bị sát khí trên thanh đao chỉ huy dẫn dắt, đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội hỏi ngay:

- Tiêu Tử Phong đâu?

Tiết Tử Ỷ bất lực đáp:

- Thiếp cũng không nhìn thấy đâu cả, có lẽ đã đi mất rồi, tỷ ấy phái người truyền lời cho muội, bảo muội đi tới cây đại thụ ở phía đông cách đó mười kilomet nhận lấy một cái hộp gỗ, thiếp tới nơi đó, không phát hiện ra bất kỳ ai, chỉ có chiếc hộp gỗ này …

U Nhược Tử La lén đưa mắt nhìn Dương Túc Phong, hồ nghi hỏi:

- Làm sao Tiêu Tử Phong có thể có được thanh đao chỉ huy của Đường Lãng.

Dương Túc Phong đương nhiên không thể trả lời, cũng không một ai có thể trả lời giúp y được.

Đan Nhã Huyến từ cửa vào của hồ Mạc Sầu rảo bước đi qua bãi cỏ ở bên hồ, nhưng chẳng hề nhìn thấy cảnh sắc mê người ở bên hồ, cho tới tận khi tới gian phòng của U Nhược Tử La, phát hiện ra Dương Túc Phong đang cầm thanh đao chỉ huy của Đường Lãng, trên lưỡi đao loang loáng sắc máu, khoe môi mấp máy mấy lượt, thấy Dương Túc Phong vẻ mặt hết sức chăm chút, vì thế không lên tiếng nữa, chỉ lặng lẽ đứng ở một bên.

Qua một lúc lâu sau, Dương Túc Phong mới chầm chậm cắm thanh đao chỉ huy màu máu đó vào trong vỏ đao, ánh sáng khiếp người mà thanh đao đó phát tán ra mới hoàn toàn biến mất, nhưng sát khí lạnh băng băng vẫn xuyên qua vỏ đao tỏa ra ngoài, làm người ta không dám coi thường, tới ngay cả Đan Nhã Huyến vừa mới đi vào cũng cảm giác được.

Dương Túc Phong nhìn thấy Đan Nhã Huyến, thuận miệng hỏi:

- Có chuyện gì khẩn cấp sao.

Đan Nhã Huyến cẩn thận nói:

- Bên ngoài có hai người tới, yêu cầu muốn gặp chàng, bọn họ tự xưng là hậu nhân của bộ hạ năm xưa nguyên soái Đường Lãng suất lĩnh, biết được chàng chính là hậu nhân của nguyên soái Đường Lãng, cho nên đặc biệt tới ra mắt. Bọn họ nói, bọn họ từ vương quốc Y Lôi Nạp xa xôi tới đây, mất đủ nửa thảng ngày đêm không nghỉ mới tới được nơi này. Bọn thiếp đã kiểm tra qua hành lý của họ, không phát hiện ra vũ khí, đồng thời võ công của bọn họ cũng không cao lắm, hẳn không phải là thích khách kẻ khác phái đến.

Dương Túc Phong ngạc nhiên hỏi lại:

- Bộ hạ của Đường Lãng tới từ vương quốc Y Lôi Nạp?

Tiểu sử của Đường Lãng xuất bản, đương nhiên sẽ khơi lên phản ứng của bộ hạ năm xưa của Đường Lãng, năm xưa Đường Lãng tung hoành thất hải, có tới hai mươi vạn tướng sĩ hải quân, nhưng Dương Túc Phong đúng là không ngờ được rằng, có phản ứng trước tiên, lại tới từ vương quốc Y Lôi Nạp xa xôi.

Bộ hạ của Đường Lãng tại sao lại di cư tới địa phương xa xôi như thế?

Đan Nhã Huyến gật đầu, thận trọng nói:

- Đúng thế, bọn họ còn đưa ra mấy tờ giấy chứng minh đã mốc vàng, là chứng nhận quân nhân của hải quân đế quốc Đường Xuyên bốn mươi năm trước, nhưng bên trên ghi tên gia gia của bọn họ, không có quá nhiều quan hệ với bọn họ, không thể nào chứng minh thân phận thật giả của bọn họ. Nếu như chàng muốn gặp bọn họ, thiếp sẽ thông báo cho Cung Tử Yên tỷ tỷ, để đề phòng vạn nhất.

Dương Túc Phong gật đầu nói:

- Ta đúng là muốn gặp bọn họ, xem tại sao bộ hạ của Đường Lãng lại trốn tới tận vương quốc Y Lôi Nạp? Chẳng lẽ đế quốc Đường Xuyên phái người truy sát hậu nhân của Đường Lãng xong, lại còn phái người truy sát bộ hạ của ông ta?

Dưới sự hộ tống của Tô Phỉ Mã Vận, Dương Túc Phong quay trở về thư phòng của mình, phát hiện Cung Tử Yên đã đợi ở đó một lúc rồi, nhìn thấy Dương Túc Phong tới, Cung Tử Yến liền chuyển sang căn phòng ở bên cạnh, nấp trong chỗ tối bảo vệ.

Chốc lát sau, Đan Nhã Huyến dẫn hai người thanh niên tới.

Dương Túc Phong vừa nhìn thấy hai người thanh niên này, lập tức đã sinh ra thiện cảm.

Người thanh niên đi vào trước tiên, trông khá là trầm tĩnh và trí tuệ, mặt dù rất trẻ, nhưng nhìn từ bề ngoài, đã tỏ ra vô cùng thành thục lão luyện, trong con mắt ánh lên vẻ tinh minh.

Người thanh niên đi đằng sau hắn, tuổi chắc phải lớn hơn một chút, thân hình cũng khôi ngô hơn, tựa hồ đã làm những công việc thể lực, hơn nữa có dấu vết sinh hoạt ở trên biển.

Căn cứ vào lời giới thiệu của Đan Nhã Huyến, người thanh niên đi vào trước tên là Minh Duệ, người thanh niên theo sau tên là Tôn Phục Vũ.

Khi bọn họ nhìn thấy Dương Túc Phong cũng tỏ ra khá kinh ngạc, từ hồ Dương Túc Phong ít tuổi nằm ngoài dự liệu của bọn họ, bởi vì nhu cầu tuyên truyền, bức ảnh của Dương Túc Phong bình thường đều phải làm sao trông cho thành thục vững vàng một chút, phải trông già hơn tuổi thật.

Nhưng bọn họ mau chóng cung kích cúi đấu xuống, giống như bộ hạ ân cần nhìn thấy thượng cấp tôn kính, đầy vẻ kính cẩn và tôn trọng.

Ngả Ta Lệ Nặc bưng trà tới, nhưng hai người đều đứng nghiêm, cho dù Dương Túc Phong ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống, nhưng bọn họ cũng không hề thay đổi tư thế đứng thẳng.

Loại cảm giác đó, tựa hồ là Dương Túc Phong nhìn thấy địa vị của Đường Lãng trong lòng bộ hạ của mình, chỉ có sự tôn kính từ tận đáy lòng, bọn họ mới có phản ứng như thế.

Dương Túc Phong chậm rãi nói:

- Hai người là bộ hạ của Đường Lãng.

Minh Duệ và Tôn Phục Vũ người khẽ run lên, thình lỉnh ngẩng đầu nhìn Dương Túc Phong với vẻ khó tin, vẻ mặt khá là ngạc nhiên.

Dương Túc Phong lúc này mới phát hiện ra mình đã lỡ mồm, trong lòng thầm mắng bản thân đáng chế, trong quan niệm của hai người này, mình chính là cháu của Đường Lãng, cháu sao có thể trực tiếp gọi tên của gia gia?

Vì thể khẽ cười khổ, làm ra vẻ thản nhiên nói:

- Xin lỗi, ta cũng chỉ mới biết được thân phận của mình cách đây không lâu, còn chưa quen với vai trò mới này, hai người thực sự là bộ hạ trước đây của gia gia ta sao?

Minh Duệ và Tôn Phục Vũ lúc này mới cảm thấy khá hơn một chút, lại cung kính cúi đầu xuống, bọn họ móc từ trong lòng ngực ra một số thứ, hai tay đưa cho Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong nhận lấy cẩn thận xem qua một lượt, chính là thứ mà Đan Nhã Huyến đã nhìn thấy trước đó, những thứ này chủ yếu bao gồm hai bản chứng nhận quân nhân ố vàng, còn có môt nửa bản viết tay của nguyên soái Đường Lãng.

Nội dung không có gì quan trọng, chỉ là hỏi thăm gia gia của bọn họ sống như thế nào, nét chữ ở bên trên thì xiêu xiêu vẹo vẹo, giống y hệt như hai chữ Đường Lãng được khắc bên trên lưỡi của thanh đao chỉ huy kia.

Xem ra đây đúng là nét chữ của Đường Lãng, không ngờ Đường Lãng cả đời công tích hùng vĩ, mà viết chữ lại còn khó coi hơn của bản thân mình.

Dương Túc Phong trong lòng khẽ này ra một ý, sai Tiết Tư Ỷ mang thanh đao chỉ huy kia tới, đặt ở trên bàn tràn trước mặt, sau đó bình thản nói:

- Hai người nếu như là bộ hạ của gia gia ta, vậy các ngươi có nhận ra thanh đao này không?

Minh Duệ và Tôn Phục Vũ đều hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy thanh đao chỉ huy đó, tựa hồ không hể có chút kinh ngạc nào, hai người nhìn thấy thanh đao chỉ huy, lại còn cẩn thận lùi về phía sau thêm hai bước, cách thanh đao càng xa thêm.

Minh Duệ trầm tĩnh nói:

- Đây là đao chỉ huy của nguyên soái Đường Lãng, nó có tên gọi là Sương Huyết Nhận, lưỡi đao thấp thoáng có huyết quang chớp động. Cả đời nguyên soái Đường Lãng tổng cộng dùng qua ba thanh đao chỉ huy, chỉ có thành đao này là bầu bạn bên người thời gian dài nhất, cũng chính thanh Sương Huyết Nhận đã đưa người trở thành thiếu tướng hải quân trẻ tuổi nhất của đế quốc Đường Xuyên. Bời vì biểu hiện xuất sắc, khi người mười chín tuổi đã được tấn thăng làm thiếu tướng hải quân, cũng chỉ có thanh đao Sương Huyết Nhận này khi hút thật nhiều máu, mới làm cho lưỡi đao biến thành màu đỏ sậm. Về sau này, thanh đao chỉ huy đã trở thành tượng trưng cho quyền lực và địa vị của nguyên soái Đường Lãng, và không còn uống máu nữa.

Dương Túc Phong không ngờ rằng thanh đao này có cả một câu chuyện như thế, khẽ gật đầu rồi chậm rãi nói:

- Thế sao?

Tôn Phục Vũ trầm giọng tiếp lời:

- Thanh đao chỉ huy này, bề ngoài mặc dù nhìn qua thì hoàn toàn giống với những thanh đao chỉ huy mà triều đình đế quốc ban cho. Nhưng trên thực tế, thanh đao này không phải do triều đình đế quốc ban cho nguyên soái Đường Lãng, mà là do Phổ Đà Sơn Thiên Hải Phật Quốc dày công luyện chế ra, cả thiên hả chỉ có đúng một thanh, bời vì nguyên soái Đường Lãng có quan hệ cực tốt với bọn họ, cho nên bọn họ tặng cho nguyên soái Đường Lãng để giết địch lập công. Thanh đao này không phải dùng thép thường luyện nên, mà là dùng Bạch Sắc Hàn Cương ở sâu trong Thiên Mễ Hải của Thiên Hải Phật Quốc trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày tôi luyện mà tạo thành.

Một đao có thể chém đứt mười ba cây trường mâu được làm bằng tinh thiết gộp lại với nhau, năm xưa đả có hàng ngàn hàng vạn tên hải tặc chết dưới thanh đao này của nguyên soái Đường Lãng. Bất quá đặc điểm lớn nhất của nó không phải là sắc bén mà là bản than lưỡi kiếm có thể hút được huyết khí, mà cùng với huyết khí được tích lũy, độ cứng và độ sắc bén của lưỡi đao cũng sẽ tăng lên …

Cung Tử Yên không nhẫn nại được từ trong căn phòng bên cạnh đi ra, xoạt một tiếng rút thanh đao chỉ huy ra, cẩm thận xem xét, tựa hồ phát hiện ra chỗ không tầm thường của nó, sắc mặt vô cùng hâm mộ và nghiêm trang.

Khi huyết quang ở bên trên lưới đao lóe lên, đúng là mang tới sức chấn nhiếp tinh thần rất lớn, có thể tưởng tượng ra, năm xưa khi nó tung hoành giết địch, khẳng định sẽ có cầu vồng lướt qua.

Minh Duệ len lén nhìn dáng vẻ của Cung Tử Yên, rồi lại mau chóng cúi đầu xuống, tựa hồ không dám nhìn nhiều, cẩn thận nói:

- Xin đại đô đốc lùi lại đằng sau một chút, mời thiếu phu nhân đem thanh đao này để ở dưới ánh mặt trời ngoài cửa. Thanh đao chỉ huy này còn có một đặc điểm kỳ quái, chính là sau khi bị ánh mặt trời chiếu vào, huyết khí ở bên trên sẽ biến mất toàn bộ, chuyển hóa thành hàn sương, đây chính là nguyên do của cái tên Sương Huyết nhận.

Dương Túc Phong hồ nghi hỏi:

- Thật sao? Thần kỳ như vậy ư?

Minh Duệ và Tôn Phục Vũ đều thận trọng gật đầu khẳng định.

Cung Tử Yên cũng nửa tin nửa ngờ đem thanh đao chỉ huy ra đặt dưới ánh mặt trời rực rỡ ở bên ngoài, nâng lên quá đầu, xoạt một tiếng rút lưỡi đao ra.

Quả nhiên khi ánh mặt trời chiếu lên thân đao, huyết quang thấp thoáng lưu chuyển ở ben trên tựa hồ dần dần biến mất, trên lưỡi đao có từng giọt sương từ từ thấm ra, lưỡi đao dài mảnh dưới ánh mặt trời phát ra từng lớp sương mờ.

ĐanNhã Huyến cũng tò mò đi tới, đưa ngón tay khe khẽ chạm vào lưỡi đao chỉ huy, liền cảm thấy một luồng hơi lạnh thấu tim, vội vàng rụt tay lại.

Minh Duệ nghiêm túc nói:

- Thanh Sương Huyết Nhận này, khắp trời đất chỉ có một thanh, vốn là bảo vật vô giá của Hải Thiên Phật Quốc, nhưng bời vì công tích vĩ đại của nguyên soái Đường Lãng, đồng thời bởi vì đã giải quyết cho Hải Thiên Phật Quốc một chuyện khó khăn chưa từng có, cho nên mới được Hải Thiên Phật Quốc tạm thời tặng cho nguyên soái Đường Lãng sử dụng. Sau khi nguyên soái Đường Lãng mất đi, thanh Sương Huyết Nhận này cũng mất tích, Hải Thiên Phật Quốc phái người tìm kiếm mấy năm liền cũng không có chút manh mối nào …. Thuộc hạ cận thận nhắc thiếu chủ, thanh Sương Huyết Nhận này là bảo vật của Hải Thiên Phật Quốc, sợ rằng sau khi Hải Thiên Phật Quốc biết được tin, sẽ tới tận nơi đòi lại …

Dương Túc Phong mặc dù chẳng mấy hứng thú với những loại thần binh lợi khí này, nhưng thứ rơi vào tay y làm sao có thể dế dàng giao ra được, vì thế chỉ lạnh nhạt nói:

- Hải Thiên Phật Quốc không phải đem nó tặng cho Đường Lãng … khụ khụ, tặng cho gia gia của ta rồi sao? Đồ đã đem tặng đi, sao có thể thu hồi lại?

Minh Duệ và Tôn Phục Vũ sắc mặt có chút khó xử, muốn nói lại thôi.

Dương Túc Phong tò mò nói:

- Các ngươi có điều gì cứ nói thẳng ra đừng ngại.

Minh Duệ từ tốn nói:

- Theo thuộc hạ biết, thì thanh Sương Huyết Nhận này đúng là do Hải Thiên Phật Quốc tặng cho nguyên soái Đường Lãng, nhưng hình như đã nói rõ là chỉ cấp cho một mình bản thân nguyên soái sử dụng, sau này phải trả lại … nếu như nguyên soái đại nhân đã qua đời, thì Hải Thiên Phật Quốc sẽ sai người thu hồi lại thanh đao này …


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status