Dương Túc Phong cau mày nói:
- Thế ư? Bọn họ ngay cả một thanh đao cũng không nỡ bỏ sao?
Minh Duệ và Tôn Phục Vũ đưa mắt nhìn nhau, lại một lần nữa muốn nói lại thôi.
U Nhược Tử La lạnh nhạt nói:
- Đây chẳng phải là một thanh đao bình thường, mà là một trong số tứ đại thần binh, uy lực của Sương Huyết Nhận cùng uy lực của Thiên La Hóa Huyết đao trong tay Vũ Văn Chấn Thiên không phân cao thấp. Hải Thiên Phật Quốc sở dĩ nhiều năm có thể đứng ở trên đỉnh võ lâm, trường thịnh không suy, ngoại trừ kiếm thuật tinh diệu của bọn họ ra, còn bỏi vì bọn họ từng sở hữu hai thanh thần binh lợi khí là Sương Huyết Nhận và Hiên Cức Hạ Vũ Kiếm, không một ai có thể địch được. Hai thanh thần binh lợi khí này có quan hệ tới sự sinh tử tồn vong của Hải Thiên Phật Quốc, bọn họ đương nhiên không thể để cho nó dễ dàng rơi vào trong tay người khác, Đường Lãng … khục, khục, gia gia của chàng có thể có được quyền sử dụng nó, đã là chuyện đáng kiêu hãnh lắm rồi.
Dương Túc Phong bình thản nói:
- Không phải chỉ là một thanh đao thôi sao? Có cái gì mà ghê gớm! Bọn họ mà tới, thì ta trả lại cho bọn họ là xong.
Vẻ tiếc nuối của Cung Tử Yên không sao tả xiết, bản thân nàng vốn dùng kiếm, đối với thanh thần binh lợi khí Sương Huyết Nhận có thể dùng như cả đao và kiếm, đương nhiên là yêu thích không nỡ rời, nghe thấy Dương Túc Phong thoải mái nói muốn trả lại, trong lòng tất nhiên không nỡ, bởi thế nói chua lè:
- Thanh Sương Huyết Nhận này là Tiêu Tử Phong đại tỷ tỷ đưa trở về, không trưng cầu ý kiến của tỷ ấy đã tự tiện xử lý, sợ rằng không được tốt lắm đâu.
Dương Túc Phong đương nhiên hiểu rõ nàng muốn làm gì, vì thể rộng rãi nói:
- Được, nàng cứ lấy mang đi chơi vài ngày, tới khi đó rồi hãy nói.
Cung Tử Yên hết sức vui mừng rời đi.
Dương Túc Phong quay đầu lại nhìn Minh Duệ và Tôn Phục Vũ đang có chút bối rối, nhún vai, bất đắc dĩ nói:
- Chẳng còn cách nào, thứ mà lão bà nhìn trúng, cho dù có phiền toái bằng trời ta cũng phải gánh vác … mời ngồi, hai người cứ đứng như vậy ta rất không quen, ta muốn người xuống, nhưng các ngươi không ngồi trong lòng ta rất bất an, chỉ đành đứng cùng hai người, chân ta mỏi nhử rồi đây …
Minh Duệ và Tôn Phục Vũ nhìn nhau một cái, chỉ đành ngồi xuống, nhưng thân trên vẫn ưỡn thẳng tắp, xem ra đã được huấn luyện nghiêm khắc, bất quá ánh mắt hai người thủy chung vẫn hạ xuống, mang theo một vẻ cung kính.
Dương Túc Phong thong thả nói:
- Ta hoan nghênh hai người tới, hai ngươi có thể đơn giản nói qua cuộc sống của mình ở Y Lôi Nạp không?
Minh Duệ cung kính thưa:
- Đương nhiên là có thể, xin thiếu chủ nghe chúng tôi giới thiệu.
Thì ra, sau khi Đường Lãng u uất qua đời, nội bộ hải quân đế quốc Đường Xuyên không thể tránh khỏi phát sinh sự rung chuyển tương đối lớn, một bộ phận bộ hạ của ông có được cơ hội thăng cao, nhưng, bộ phận được lên chức này đều không phải là tâm phúc của Đường Lãng.
Bộ hạ tâm phúc thực sự của Đường Lãng đều bị triều đình chèn ép có mục đích không lâu trước đó, nhưng quan quân hải quân này đều hiểu rõ đạo lý, nhất triều thiên tử nhất triều thần, vì thế lần lượt tiếp thụ kiến nghị của triều đình, từ chức về nhà, tiếp đó người nam kẻ bắc.
Nhân tài của hải quân đế quốc Đường Xuyên vì thế mà điêu linh mất quá nửa, trở thành cơ sở hủy hiệt không thể tránh khỏi sau này.
Bời vì một số nguyên nhân nào đó, gia gia của Minh Duệ và Tôn Phục Vũ, dẫn theo bọn họ âm thầm rời khỏi đế quốc Đường Xuyên, tới Y Lôi Nạp định cư,
Y Lôi Nạp là một quốc gia tương đối tự do cởi mở, năng lực tiếp nhận nhân khẩu ngoại lai tương đối mạnh, bọn họ trước kia dưới quyền của Đường Lãng, cũng ít nhiều tích lũy được một bộ phận tài phú, vì thế sau khi tới nơi đó, mau chóng bắt đầu cuộc sống mới.
Thế nhưng, bời vì một số nguyên nhân nào đó, tổ bối của Minh Duệ và Tôn Phục Vũ, còn có những người khác, đều nhung nhớ mãi hải quân đế quốc Đường Xuyên, nói một cách chính xác, thì phải là nhung nhớ mãi với sự nghiệp hải quân.
Cho nên, đại bộ phận trong số bọn họ ít nhiều kinh doanh làm ăn trên biển, thông qua hàng hải để rèn luyện con cháu của mình, thậm chí bí mật dạy dỗ chúng kỷ xảo hải chiến.
Nhưng sau này hải tặc Ca Âu quá ngang ngược, hải quân đế quốc Đường Xuyên như mặt trời xuống núi, cuối cùng toàn quân bị diệt, mang tới cho bọn họ nuối tiếc cực lớn.
Nhưng, khi bọn họ chuẩn bị hoàn toàn cắt đứt liên hệ với đế quốc Đường Xuyên, thì cuốn tiểu sử của Đường Lãng được xuất bản …
Nội dung được ghi chép ở bên trong cuốn tiểu sử này không nghi ngờ gì đã mang lại cho bọn họ hi vọng cực lớn, khi Dương Túc Phong tiếp nhận lá cờ của Đường Lãng, một lần nữa suất lĩnh hạm đội hải quân hùng mạnh xuất hiện ở trên biển, bọn họ không chút do dự đi tới quy phục.
Dương Túc Phong đương nhiên hoanh nghênh bọn họ tới, suy nghĩ một chút, hỏi với một chút nghi hoặc:
- Các ngươi vì sao phải tới Y Lôi Nạp định cư?
Vẻ mặt Minh Duệ của chút kỳ quái, gian nan đáp:
- Chúng tôi cũng không được rõ, tổ bối của chúng tôi không nói tới. Theo chúng tôi phỏng đoán, hẳn là có người khác chỉ điểm, nhưng người chỉ điểm cho chúng tôi này, chúng tôi cũng không biết. Năm xưa khi tổ bối của chúng tôi rời khỏi đế quốc Đường Xuyên, cũng không hề bị ngăn cản chút nào, hiện giờ chúng tôi nghĩ lại, cũng cảm thấy có chút kỳ quặc, nhưng chúng tôi không có cách nào giải thích được.
Dương Túc Phong gật đầu nói:
- Ừm, tiếp tục kể về tình hình của các ngươi đi.
Căn cứ vào lời kể của Minh Duệ và Tôn Phục Vũ, ở vương quốc Y Lôi Nạp, tập trung ước chúng hơn ba vạn di dân của đế quốc Đường Xuyên, bọn họ đều là bộ hạ năm xưa của Đường Lãng.
Nhưng cùng với tháng năm biến đổi, những người năm xưa từng đi theo Đường Lãng chinh chiến, cũng chính là tổ bối của bọn họ đều đã qua đời, hiện giờ bọn họ đều không được trực tiếp nhìn thấy phong thái của Đường Lãng, nhưng theo gia huấn của bọn họ, vẫn cứ nghiêm khắc dạy bảo bọn họ phải tiếp tục vì Đường Lãng mà chiến đấu.
Bởi thế, sau khi bọn họ biết được Dương Túc Phong là cháu của Đường Lãng, liền lập tức phái Minh Duệ và Tôn Phục Vũ tới, để liên hệ với Dương Túc Phong, đồng thời bày tỏ mong muốn chuẩn bị tham gia quân Lam Vũ của bọn họ.
Theo thống kê của chính bọn họ, thì bọn họ có ước chừng hơn một nghìn người có thể tham quân, nhân số mặc dù không nhiều, nhưng trong huyết quản của bọn họ đều chảy khói đạn của hải chiến của các tiền bối, vô cùng nhiệt tình với đại hải.
Dương Túc Phong bình thản nói:
- Chẳng lẽ các ngươi chưa từng hoài nghi ta có khả năng chỉ là kẻ giả mạo, không có chút quan hệ gì với Đường Lãng ư? Chính như điều mà đế quốc Đường Xuyên đã chỉ ra, ta có khả năng vì mục đích mờ ám nào đó, cho nên mới biên tạo ra thân thế của mình.
Minh Duệ trầm mặc một lúc, rồi nói một cách tự nhiên:
- Đúng thế, hậu nhân của nguyên soái Đường Lãng ai cũng có thể giả mạo được, nhưng chúng tôi chỉ tin một mình thiếu chủ.
Dương Túc Phong không chút động lòng hỏi:
- Tại vì sao?
Tôn Phục Vũ trầm ổn nói:
- Trừ hậu nhân chân chính của nguyên soái Đường Lãng, còn ai có thể rèn nên một đơn vị hải quân vô địch? Chúng tôi trước đây vẫn luôn hoài nghi, hải quân quân Lam Vũ hùng mạnh như vậy, khẳng định là có một số ưu thế trời sinh nào đó, hiện giờ chúng tôi mới vỡ lẽ ra, đó là bời vì nguyên soái đại nhân trên trời linh thiêng.
Dương Túc Phong nghẹn lời.
Sự quật khởi của hải quân quân Lam Vũ, chính xác là chẳng hề có chút liên quan nào tới Đường Lãng. Nhưng ở trong con mắt người ngoài mà xét, bọn họ không hề biết Dương Túc Phong là nhân vật từ một thế giới khác tới, cho nên bọn họ chỉ nghĩ nghĩ theo đường lối của mình, phỏng đoán vì sao hải quân quân Lam Vũ lại hùng mạnh như vậy.
Trong số những người phỏng đoán đó, có một số người đem hải quân quân Lam Vũ và Đường Lãng liên hệ với nhau cũng là chuyện hết sức thường tình.
Theo suy nghĩ của Minh Duệ, chỗ hơn người nhất của Đường Lãng, không nằm ở chỉ huy hải chiến, mà là ở tăng cường thực lực chỉnh thể của toàn bộ hải quân, từ bồi dưỡng nhân tài, tới nghiên cứu chế tạo thuyền bè, cùng quy hoạch chiến lược hải dương.v..v.v.. đều được Đường Lãng vô cùng coi trọng.
Đường Lãng thường nói với bộ hạ của mình, thực lực hải quân hùng mạnh, được xây dựng trên rất nhiều nền móng chống đỡ, bất kỳ một nền móng nào bị phá vỡ, cũng sẽ có thể làm cho thực lực của hải quân suy giảm.
Bởi thế, khi Đường Lãng đảm nhận tư lệnh hải quân đế quốc Đường Xuyên, thì quân phí của hải quân là sung túc nhất, cho dù là thu nhập của một a di quét dọn cầu tàu cũng không thấp.
Vì tranh thủ quân phí cho hải quân, ông thậm chí còn không ngại trở mặt với lục quân, Đường Lãng mặc dù tạo ra sự cường đại của hải quân, nhưng ở một mức độ nào đó đã làm suy yếu lục quân.
Đây là nguyên nhân vì sao sau này Đường Lãng bị cách chức, lại không có bất kỳ một tướng lĩnh lục quân nào đứng ra nói đỡ cho ông.
Gia gia của Minh Duệ, chính là công trình sư kiệt xuất nhất trong thủ hạ của Đường Lãng, phụ trách nghiên cứu và chế tạo chiến hạm hải quân.
Chiến đấu hạm cấp Ngũ Đại Sơn cường đại nhất của đế quốc Đường Xuyên, người thiết kế ban đầu chính là gia gia của Minh Duệ.
Còn gia gia của Tôn Phục Vũ thì là tham mưu có tiếng của hải quân thủ hạ của Đường Lãng, thường hiệp trợ Đường Lãng định ra các loại chiến lược hải dương.
Dương Túc Phong hỏi sơ qua mấy vấn đề, Minh Dệ và Tôn Phục Vũ đều có thể trả lời trơn tu, hiển nhiên hải người này đúng là có tài hoa, làm Dương Túc Phong khá hài lòng, không chút do dự quyết định giữ bọn họ lại.
Lực lượng hải quân quật khởi, không chỉ dựa vào mỗi chiến hạm là có thể thực hiện được, nhân tài mới càng quan trọng hơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Hải quân quân Lam Vũ quật khởi thần tốc, tất nhiên là do Dương Túc Phong giở trò, phá vỡ bình hành mà thượng đế duy trì, nhưng cho tới tận bây giờ, hải quân quân Lam Vũ luôn bồi dưỡng nhân tài hải chiến như đói như khát, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất của sự hùng mạnh ấy.
Hiện giờ hải quân quân Lam Vũ cơ bản đã không chế Nam Hải Dương, nhưng hải quân quân Lam Vũ vẫn chưa từng ngừng bồi dưỡng nhân tài và nghiên cứu chiến hạm.
Minh Duệ và Tôn Phục Vũ tới đây, chắc chắn sẽ mang lại càng nhiều cơ hội hơn cho hải quân quân Lam Vũ.
Dương Túc Phong vẻ mặt nghiêm túc, chậm rãi nói:
- Các ngươi nguyện ý tham gia quân Lam Vũ không?
Minh Duệ và Tôn Phục Vũ vội đứng dạy, lớn giọng đáp lại:
- Chúng tôi nguyện ý vì thiếu chủ vào nước sôi lửa bỏng, dù chết không ngại.
Dương Túc Phong ánh mắt thâm trầm, chậm rãi nói:
- Nhưng các ngươi cần phải biết rằng, ta có khả năng sẽ cùng triều đình nảy sinh xung đột quyết liệt.
Minh Duệ và Tôn Phục Vũ đều không chút do dự đáp:
- Chúng tôi sớm đã mong mỏi ngày như thế rồi, chúng tôi nguyện ý đi theo thiếu chủ điều tra chân tướng của sự thực, từ trước tới nay, chúng tôi đều cảm thấy cái chết của nguyên soái Đường Lãng, khẳng định là có bí mật mờ ám, nhưng không ngờ được rằng, lại có thể là do triều đình ra tay, chúng tôi đều hận không thể lập tức báo thù rửa hận cho nguyên soái đại nhân.
Dương Túc Phong chăm chú nhìn hai người bọn họ, chậm rãi nói:
- Nếu đã như thế, hai ngươi hãy trở về triệu tập nhân mã của mình, sau đó gia nhập đội ngũ của hải quân quân Lam Vũ. Nhã Huyến, nàng dẫn bọn họ tới quân bộ một chuyến đi, ta ban cho bọn họ quân hàm thiếu tá hải quân.
Minh Duệ và Tôn Phục Vũ đều lớn tiếng nói:
- Xin thiếu chủ yên tâm, chúng tôi sẽ mau chóng quay trở về.
Dương Túc Phong nghe câu thiếu chủ cảm thấy có chút quai quái, đây chẳng phải là cách xưng hô nhiều nhất trong kịch truyền hình sao? Không ngờ rằng mình cũng có thể có một ngày trở thành thiếu chủ! Hơn nữa lão gia tử còn là Đường Lãng tung hoành thiên hạ.
Đêm khuya, kinh đô Ni Lạc Thần.
Kinh đô Ni Lạc Thần vào đầu mùa hạ, vẫn khá lạnh lẽo, có lẽ bởi vì tòa thành thị này bị chiến hỏa lan tới, nên trông hết sức vắng vẻ, trên đường phố trống không, chẳng có lấy một bóng người nào, chỉ có cành khô và lá rung còn cả rác rến ở khắp mọi nơi.
Từng cơn gió đêm thổi qua, mang theo mùi vị ẩm thấp thối mốc, loại không khí này đã trở thành tượng trưng cho kinh đô Ni Lạc Thần.
Trong những căn phòng ở hai bên đường, cũng cơ bản không có ảnh đèn, thì thoảng cũng có một vài ánh nến, nhưng trông qua cứ như từ bên trong địa ngục phát ra vậy, cực kỳ âm u và quỷ dị.
Cùng với đại quân của nước Mã Toa áp sát, những cư dân của kinh đô Ni Lạc Thần đều lữ lượt bỏ chạy, chỉ lưu lại một tòa thành trống đầy không khí chết chóc, không ngừng run rẩy trong gió lạnh.
Kinh đô Ni Lạc Thần đã thi hành lệnh giới nghiêm ban đêm nghiêm ngặt nhất, mà cho dù là ban ngày, ra vào cửa thành cũng phải tiếp thụ sự kiểm tra ngặt nghèo.
Toàn bộ kinh đô Ni Lạc Thần, đã cơ bản biến thành quân doanh của quân đội, khắp nơi đều là binh sĩ quân cấm vệ trú giữ.
Ở bên trong nội thành của Ni Lạc Thần, đồn trú tới tận hơn hai mươi vạn quân Cấm Vệ, còn có ba vạn ngự lâm quân, đem kinh đô Ni Lạc Thần từ một tòa thành lớn trở thành một quân doanh lớn thực sự.
Cọc cọc cọc …
Một cỗ xe ngựa màu đen từ đầu kia của con đường phi ào ào qua, tiếng roi của xa phu quất lên vù vù trong gió, thỉnh thoảng có những cành khô lá rụng được gió đêm thổi tung lên, rơi xuống bên trên chiếc xe ngựa, nhưng mau chóng lại bị cơn gió khác thổi bay đi.
Xa phu không ngừng vung roi ngựa, thúc xe ngựa mau chóng chạy qua con đường hoang lương im ắng, đi thẳng một mạch tới một tòa trạch viện có bề ngoài khá cú kỹ mới chầm chậm dừng lại.
Cánh cửa khoang xe ngựa lặng lẽ mở ra trong gió đêm, một lão nhân thân hình béo mập múp míp từ bên trên xe ngựa đi xuống, ông ta không cần xa phu dìu đỡ, trực tiếp sải bước đi vào tòa trạch viện cũ nát kia.
Chiếc đèn hỏng ở cửa trạch viện rung rinh trong gió đêm, phát ra ánh sáng yếu ớt, lờ mờ chiếu lên lão nhân thân hình phì nộn ấy.
Ông ta chính là Đường Lan, thượng thư bộ quân vụ đế quốc Đường Xuyên, còn tòa trạch viện cũ nát này, là nơi ở của Minh Sơn Quế đại thần bộ chính vụ đế quốc Đường Xuyên.
Đường Lan lặng lẽ đi vào nơi ở của Minh Sơn Quế, đình viện ở bên trong vô cùng quạnh quẽ, khắp mọi nơi đều là cành lá rụng, cũng không biết là đã bao nhiêu lâu không có ai dọn dẹp rồi.
Nghe thấy có người đi vào, lão đầu tử phụ trách trông cửa từ bên trong gian phòng của mình nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy thân hình của Đường Lan, vì thế lại lặng lẽ rụt đầu vào.
Khoảng thời gian này, Đường Lan thường xuyên một mình tới bái phỏng Minh Sơn Quế, cũng chẳng cần tiếp đón hay khách khí gì nữa, lão quản gia thân thể đã có chút suy yếu liền chẳng để ý tới nữa.
Thư phòng của Minh Sơn Quế cũng được mở cửa, không có một ai khác, trông vô cùng vắng vẻ, có chút cảm giác như ngày tận thế.
Trên thực tế, thì ở kinh đô Ni Lạc Thần đã là ngày tận thế thật, cùng với việc đại quân nước Mã Toa áp sát, đại bộ phận cư dân ở nơi này đều đã rời đi, chỉ có những cư dân không còn nơi nào để đi nữa mới tiếp tục ở lại nơi này.
Đương nhiên, bọn họ còn có một số người bị hoàng đế Đường Minh điểm danh phải ở lại, cho dù có muốn đi, cũng chẳng đi được.
Minh Sơn Quế lên voi xuống chó, nhiều lần bị lưu đày ở Vân Xuyên đạo, đã an gia ở Vân Xuyên đạo rồi, hiện giờ người nhà của ông ta vẫn còn ở Vân Xuyên đạo, vừa khéo tránh được chiến loạn.
Ngược lại người nhà của Đường Lan không thể rời khỏi kinh đô Ni Lạc Thần thành công, bộ nội vụ của đế quốc Đường Xuyên ở phương diện thu thập tình báo thì chẳng có chỗ nào xuất sắc, nhưng ở phương diện giám sát động tĩnh của những đại thần bọn họ đây thì từ trước tới nay chưa hề để xảy ra sai lầm gì.
Nhất là từ sau khi Đường Tân phó tư lệnh hải quân đế quốc Đường Xuyên phản bội chạy sang nước Mã Toa, những đại thần này và người nhà của bọn họ đều bị bộ nội vụ theo dõi sát sao, chỉ sợ xuất hiện một Đường Tân thứ hai.
Đường Lan quen thuộc đường lối đi thẳng vào thư phòng của Minh Sơn Quế.
Minh Sơn Quế đang một mình đọc sách, là một quyển sách rất dày, có cảm tưởng như đó là một quyển sách về lịch sử.
Tấm thảm trong thư phòng vẫn cứ cũ nát như thế, bốc lên cái mùi làm người ta buồn nôn, may mà Đường Lan sau khi mở cửa ra, gió đêm ở bên ngoài thổi vào, mới hơi xua tan đi cái mùi ẩm mốc đó.
Minh Sơn Quế hờ hững ngẩng đầu lên nhìn, bình đạm nói:
- Đường đại nhân tựa hồ tới muộn nửa tiếng đồng hồ.
Đường Lan nói với chút lòng tàn ý lạnh:
- Tôi ra tới cửa thì gặp phải đại nhi tử, liền giáo huấn cho nó một trận. Ôi cũng chẳng trách được nó buồn bực, cả một hạm đội hải quân, cứ như thế tiêu tan. Nhân tài hiện giờ toàn bộ đã chạy sang phía hải quân quân Lam Vũ cả rồi, chúng ta ngay cả cơ hội chấn chỉnh giang sơn cũng chẳng có. Theo ý của hoàng đế bệ hạ, đại khái là cũng không muốn nhắc tới chuyện của hải quân nữa rồi.
Minh Sơn Quế lãnh đạp đóng quyển sách lại, rồi khơi ánh nến lên, thong thả nói:
- Tài chính thu nhập của năm nay, miễn cưỡng duy trì được quân lương cho cấm vệ quân đã là khá lắm rồi, quân lương của quân trung ương còn không biết phải lấy đâu ra đây. Hải quân thì khẳng định là không còn cơ hội nữa rồi, lệnh lang nếu như ở nhà không chịu nổi bức bối, ông có thể kiến nghị cho hắn tới quân cấm vệ làm chức nhàn tản…
Đường Lan khổ sở nói:
- Nó không có hứng thú với lục quân.
Minh Sơn Quế không nói nữa, trong lòng cũng có chút cảm khái.
Hải quân đế quốc Đường Xuyên đã hoàn toàn bị tiêu diệt, đây là hiện thực tàn khốc không thể không chấp nhận, bất kể là hoàng đế Đường Minh, hay là đám người Đường Lan và ông ta, đều không suy tính tới chuyện hải quân nữa, chút nguyện vọng nhỏ nhoi này của Đường Lẫm khẳng định là phải tan vỡ rồi.
Nhớ tới bốn năm trước, hạm đội hải quân đế quốc Đường Xuyên tung hoành ngang dọc ở trên hải dương, tiếp sau đó là hạm đội hải quân nước Mã Toa được phong quang thời gian ngắn. Nhưng hiện giờ, trải khắp đại dương lại là hạm đội của hải quân quân Lam Vũ.
Mà vẻn vẹn thời gian chỉ có bốn năm thương hải tang điền, vật đổi sao dời, làm sao bảo người ta không cảm khái cho được.
Đường Lan một mình ngồi lên chiếc ghế tựa ở trong góc, hết sức lo lắng nói:
- Minh đại nhân, ông có ý kiến gì về tình hình cuộc chiến hiện nay?
Minh Sơn Quế chỉ khêu bấc nến, không nói một lời.
Đường Lan khổ sở nói:
- Quân đội nước Mã Toa mặc dù tạm thời rút lui rồi, nhưng quân Lam Vũ không ngừng tăng binh tới Kim Xuyên đạo, Minh đại nhân …
Minh Sơn Quế hờ hững nói:
- Đường đại nhân, ông và tôi qua lại riêng tư, nếu như để người của bộ nội vụ biết được, hai người chúng ta không có ngày tháng yên lành đâu.
Đường Lan coi kinh cười lạnh nói:
- Tôi biết chứ, nhưng chẳng lẽ Minh đại nhân cho rằng cuộc sống hiện giờ có gì tốt đẹp hay sao?
Minh Sơn Quế cũng buồn bã.
Bọn họ đương nhiên đang sống những ngày tháng không được tốt đẹp gì, quả thực có thể hình dung một ngày dài bằng cả năm.
Nếu như đối diện với quân đội nước Mã Toa, bọn họ còn có thể áp dụng chiến thuật biển người, áp dụng chiến thuận tiêu hao, để kéo dài cuộc tiến công của quân đội nước Mã Toa.
Nhưng đối diện với quân Lam Vũ càng thêm hung mãnh, bọn họ đúng là không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn, đúng là cửa trước chống hổ, cửa sau đánh sói.
Cùng với việc quân Lam Vũ xuất hiện, thế công của quân đội nước Mã Toa bị áp chế hoàn toàn, nhưng bọn họ chẳng thấy có chỗ nào đáng để vui mừng, dã tâm mà quân Lam Vũ thể hiện ra, làm trong lòng hoàng đế Đường Minh càng thêm lo lắng bất an.
Vừa nghĩ tới quân Lam Vũ tung hoành Kim Xuyên đạo gối giáo trực chiến, cách kinh đô Ni Lạc Thần không tới năm trăm kilomet, làm cho bên trong kinh đô Ni LẠc Thật rất nhiều người buổi tối thường xuyên mất ngủ. Những người này, chẳng những bao gồm hai người bọn họ, còn bao gồm cả hoàng đế Đường Minh.
Quân Lam Vũ luôn làm người ta phải gặp ác mộng, hai người bọn họ thường xuyên mơ thấy là cờ sư thứu màu lam của quân Lam Vũ tung bay trên bầu trời của kinh đô Ni Lạc Thần.
Đường Lan nhếch mép cười khổ nói:
- Minh đại nhân, nơi này không có người ngoài, tôi cũng chẳng phải loại nhân vật như Đường Cảnh hay Bác Sơn, đại nhân cần gì phải kiêng kỵ không nói? Huống chí, những lời này đều là những lời chân tâm mà hoàng đế bệ hạ cũng muốn biết … ông cho rằng, chúng ta còn có hi vọng không?
/769
|