Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 470

/769


Kỵ binh quân Lam Vũ thống kê sơ bộ qua chiến quả, phát hiện ra có đại khái chứng một nghìn kỵ binh người Vũ Chân bị giết chết.

Trong màn hỏa lực mãnh liệt vừa rồi mà người Vũ Chân lại có thể chỉ chết có chừng một nghìn người, đúng là một kỳ tích, xem ra bọn chúng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng đánh cho có lệ một chút rồi rút lui.

Tiêu Thanh Long chú ý sát sao bầu trời, nhưng thùy chung không hề phát hiện ra bóng dáng của Long Ưng kỵ sĩ.

Theo dự đoán của quân Lam Vũ, khi kỵ binh người Vũ Chân phát động phản kích, Long Ưng kỵ sĩ của bọn chúng đáng lẽ ra là phải xuất động, bời vì Long Ưng kỵ sĩ mới là binh chủng lợi hại nhất của người Vũ Chân, cũng là binh chủng duy nhất có cơ hội gây tổn thất cho kỵ binh quân Lam Vũ.

Không ngờ bọn chúng lại không xuất hiện, làm cho Tiêu Thanh Long cảm thấy vô cùng đáng tiếc.

Vì chuẩn bị để đối phó với Long Ung kỵ sĩ của người Vũ Chân, kỵ binh Lôi Đình của quân Lam Vũ đã làm không ít việc, thậm chí còn chuyên môn tổ chức diễn tập phòng không.

Trong bộ đội của Tiêu Thanh Long, còn trang bị hơn một trăm khẩu súng bắn tỉa có cỡ nòng lớn, mục đích chính là để chuyên môtn đối phó với Long Ưng kỵ sĩ của người Vũ Chân.

Để cho những tay súng bắn tỉa này có thể thuận lợi giết chết Long Ưng kỵ sĩ, trong huấn luyện thường ngày, Tiêu Thanh Long đã ep cho bọn họ thiếu chút nữa phát điên, nếu như trong cuộc chiến này bọn họ thủy chung không phát huy được hiệu quả, thì khỏi nói là bọn họ sẽ thất vọng và buồn bực như thế nào.

Kỵ binh quân Lam Vũ tiếp tục tiến lên.

Tới buổi chiều, bộ đội của Tiêu Thanh Long một lần nữa gặp phải kỵ binh của người Vũ Chân.

Y như lần trước, khi kỵ binh người Vũ Chân xuất hiện cũng rất oanh loệt, tựa hồ có tới ba bốn vạn người cùng lúc xuất động, làm cho núi rung đất chuyển, nhưng một khi bị hỏa lực dày đặc của quân Lam Vũ sát thương, bọn chúng lập tức rụt vòi lại.

Sau khi chiến đấu chừng hơn một tiếng đồng hồ, kỵ binh người Vũ Chân lại rút lui toàn bộ, lần này nhân số bọn chúng bị tổn thất không tới một nghìn người, bời đa phần thời gian, bọn chúng lởn vởn ở ngoài phạm vi hỏa lực của quân Lam Vũ, có cảm giác như muốn kéo dài thời gian.

Tiêu Thanh Long mau chóng đem tình huống quái dị này báo cao cho Phong Phi Vũ, kết quả hắn mau chóng có được trả lời, thì ra ở hai phương hướng tấn công khác, bộ đội huynh đệ quân Lam Vũ cũng gặp phải tình huống tương tự.

Kỵ binh của người Vũ Chân hơi va chạm một chút là bỏ chạy, có hiềm nghi muốn bảo tồn thực lực, những kỵ binh người Vũ Chân kia sau khi rút lui cũng không chính diện xuất hiện trước mặt quân Lam Vũ nữa, tựa hồ như đã vĩnh viễn biến mất rồi.

Chiều ngày 7 tháng 7, trung đoàn kỵ binh của Tiêu Thanh Long tới được Tô Ba Nhĩ Đồ, kết quả phát hiện trung đoàn kỵ binh Liệp Ưng của Lý Càn Không đã tới rồi.

Bộ đội kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ do Lý Càn Khôn chỉ huy đang tiến hành trò chơi đuổi bắt với kỵ binh người Vũ Chân, tiếng súng kéo dài không ngớt.

Nhìn thấy Tiêu Thanh Long chạy tới, Lý Càn Khôn kiêu ngạo giơ ngón tay cái lên, tỏ ý tốc độ của mình nhan hơn, sau đó xòe tay ra, Tiêu Thanh Long chỉ đành thờ dài, móc ra năm kim tệ ở trong lòng ngực đưa cho hắn, sau đó nhỏ phẹt một bãi nước bọt lên mặt đất, tung người lên ngựa, đi tìm kỵ binh người Vũ Chân xả hận.

Vốn Tiêu Thanh Long khá tin tin vào bản thân, cho rằng kỵ binh Liệp Ưng của Lý Càn Khôn xuất phát sau mình tới mấy tiếng đồng hồ, đường hành quân chính là đoạn dễ đi nhất, số lượng kỵ binh người Vũ Chân bố phòng cũng ít nhất, bản thân khẳng định là sẽ tới được Tô Ba Nhĩ Đồ trước, nhưng không ngờ rằng vẫn bị kỵ binh Liệp Ưng của Lý Càn Khôn đánh bại.

Lúc này Tiêu Thanh Long mới hiểu rõ, kỵ binh Liệp Ưng là bộ đội trang bị gọn nhẹ, tốc độ rất nhanh, nếu như gặp phải kỵ binh người Vũ Chân liều mạng kháng cự thì có khả năng sẽ chịu thiệt lớn.

Nhưng kỵ binh người Vũ Chân hiển nhiên chơi trò đánh trận giả, cho nên bọn họ mới đánh tới đây mà không hề gặp trở ngại, tốc độ muốn không nhanh cũng không được.

- Ngươi nói xem, đám kỵ binh người Vũ Chân mà bọn ta gặp được ở chỗ nào rồi? Chẳng lẽ ở đằng sau chơi trò kẹp bánh bao với bọn ta?

Lý Càn Khôn nâng kính viễn vọng lên, nhìn Tô Ba Nhĩ Đồ ở đằng xa.

Kỳ thực Tô Ba Nhĩ Đồ chẳng có tường bao, chỉ là một cái ốc đảo cực lớn, từ trong kính viến vọng có thể nhìn thấy kỵ binh người Vũ Chân đã giàn hàng chuẩn bị chiến đấu, nhưng không phải đám mà bọn họ gặp phải.

- Ngươi cho rằng bọn chúng kẹp nổi sao?

Tiêu Thanh Long không tán đồng, với tố chất và sức chiến đấu của kỵ binh người Vũ Chân mà hắn gặp phải trên đường, cho dù nhân số của bọn chúng lên tới năm mươi vạn, cũng chẳng phải là đối thủ của quân Lam Vũ.

Huống chi chủ lực sư đoàn bộ binh 103 lục quân quân Lam Vũ do Lam Sở Yế suất lĩnh đang tới đây, đối diện với trọng pháo của bộ binh quân Lam Vũ, kỵ binh người Vũ Chân biết khôn thì chạy cho thật xa.

- Bọn chúng không kẹp chúng ta, thì chúgn ta phải kẹp bọn chúng rồi.

Lý Càn Không lạnh lùng nói, rồi hạ mệnh lệnh tiến công với quan quân ở bên cạnh.

- Lần này ta sẽ không thua ngươi đâu.

Tiêu Thanh Long nói với chút không phục, cũng hạ lệnh tiến công với bội đội của mình.

Tiếng quân hào ù ù vang lên.

Mặt trời ngả về phía tây, ánh chiều tà còn sót lại chiếu lên đại thảo nguyên, nhuộm lên một lớp ánh vàng nhạn nhạt, nhưng ánh sáng màu vàng này chẳng hề làm người ta cảm thấy sự mỹ lệ, mà chỉ làm người ta cảm thấy nuối tiếc vô bờ, còn cả sự chua xót và bất lực.

Trong ánh tịch dương màu hoàng kim nhàn nhạt đó, kỵ binh quân Lam Vũ và kỵ binh người Vũ Chân có cuộc va chạm kịch liệt cuối cùng.

Tây Lạp Mộc Luân hiên nhiên không chịu tin rằng mười vạn kỵ binh của mình lại tan tành mấy khói như vậy, sau khi đứng chết lặng tới tận năm phút, căn hận nhìn sâu vào Hoắc Nặc Lợi Nặc và Ba Bỉ Đặc Lôi, rồi lặng lẽ dẫn ba vạn tinh kỵ cuối cùng quyết chiến với quân Lam Vũ.

Vào lúc này hắn đã nhận thức được rõ ràng, mười vạn kỵ binh người Vũ Chân kia không phải bị quân Lam Vũ, cũng không phải bị quân Lam Vũ đánh tan, mà là được hai người Hoắc Nặc Lợi Nặc và Ba Bỉ Đặc Lôi ngầm hạ lệnh, âm thầm bảo tồn thực lực, chạy trốn cả rồi.

Có lẽ vào lúc bình thường, Tây Lạp Mộc Luân sẽ lập tức hạ lệnh trừ bỏ chức vụ của hai người, sau đó đem bọn họ ra xử tử, nhưng vào lúc này, Tây Lạp Mộc Luân lại cảm thấy bọn họ làm như vậy là đúng.

Hắn không nói gì cả, cầm lấy mũ trụ và trường mâu của mình, hòa vào đội ngũ của ba vạn tinh kỵ kia.

Ba vạn kỵ binh người Vũ Chân như cảm thấy được quyết tâm liều chết của Tây Lạp Mộc Luân, trở nên hết sức nghiêm trang.

Tây Lạp Mộc Luân đích thân suất lĩnh ba vạn kỵ binh cuối cùng của người Vũ Chân, phát động phản công kỵ binh quân Lam Vũ.

Bọn chúng nhịp bước chỉnh tề, hưỡng kỵ binh quân Lam Vũ từ từ xông tới, tốc độ nhanh dần lên, mặt đất cũng dần rung chuyển, Long Ưng kỵ sĩ cũng xuất hiện, bọn chúng quẩn quanh trên bầu trời phát ra những tiếng rúc chói tai, thử nhào xuống tấn công, nhưng súng ngắm cỡ nòng lớn của quân Lam Vũ hiển nhiên đã chuẩn bị sắn sáng để chào đón bọn chúng rồi.

Đoàng đoàng đoàng!

Cùng với tiếng súng đinh tai nhức óc của súng ngắm vang lên, Long Ưng kỵ sĩ ở trên không trung lần lượt quay cuồng, rồi ngã cắm đầu xuống đất, không tới một phút, mà đã có sau con Long Ưng mất mạng, lập tức làm cho kỵ binh người Vũ Chân ngạc nhiên, rất nhiều tên bất giác ngừng bước tiến, ngạc nhiên nhìn đám Long Ưng hoảng loạn ở trên không trung.

Những sinh vật có thể bay cao trên chín tầng trời, mặc dù có năng lực đặc thì do trời cao ban cho, để bọn chúng có thể viết lên ánh hào quang của mình tren cao nguyên Huyết Sắc, nhưng sinh mạng của bọn chúng ở trước họng súng của quân Lam Vũ, cũng yết ớt như bất kỳ sinh vật nào khác.

Mỗi một người Vũ Chân nhìn thấy Long Ưng kỵ sĩ lần lượt ngã xuống, đều không thể không tin vào sự thật tàn khốc này, đó chính là Long Ưng không còn bảo hộ được cho bọn chúng nữa, ít tnhất trước mặt quân Lam Vũ không còn bảo hộ được cho bọn chúng nữa.

Long Ưng kỵ sĩ trận vong, mang lại đả kích nặng nề cho mỗi một người Vũ Chân, bọn chúng cũng không thể nào tin được vào lời hứa của Tây Lạp Mộc Luân, đó là sẽ có hàng ngàn hàng vạn Long Ưng kỵ sĩ tới tham chiến.

Cho dù là thực sự có hàng ngàn hàng vạn Long Ưng kỵ sĩ tới tham chiến, cũng không thể nào cứu vãn được vận mệnh của người Vũ Chân, bời vì sinh mạng của Long Ưng kỵ sĩ cũng yếu ớt như của kỵ binh người Vũ Chân.

Tiếng súng vang vọng trời xanh, đợt phản kích đầu tiên của người Vũ Chân máu chóng bị đánh tan hoàn toàn.

Đối diện với kỵ binh người Vũ Chân đã hoàn toàn mất đi lòng tin, Tây Lạp Mộc Luân chỉ đành chua xót hạ lệnh rút lui.

Kỵ binh quân Lam Vũ không đuổi theo.

Trời đã tối rồi, không thích hợp cho kỵ binh tác chiến, hơn nữa căn cứ vào mệnh lệnh của Dương Túc Phong, đối với người Vũ Chân, quân Lam Vũ cũng không có ý đuổi cùng giết tận.

Tây Lạp Mộc Luân một mình di vào doanh trướng của mình, từ đó không còn đi ra nữa.

Hoắc Nặc Lợi Nặc và Ba Bỉ Đặc Lôi đưa mắt nhìn nhau, đều nhận ra đại thế đã qua, bọn họ cần phải đưa ra quyết định rồi.

Có mấy quan quân người Vũ Chân đi tới, nhìn sắc mặt của Hoắc Nặc Lợi Nắc, rồi lại nhìn sắc mặt của Ba Bỉ Đặc Lôi, đợi mệnh lệnh của hai người.

Bọn họ đều là quan chỉ huy của ba vạn tinh kỵ người Vũ Chân, sau khi tận mắt thấy sự cường đại của quân Lam Vũ, bọn họ vứt bỏ ảo tưởng chiến đấu tới cùng với quân Lam Vũ.

Năm giờ chiều, quân Lam Vũ phái người đưa tới thông điệp cuối cùng, Hoắc Nặc Lợi Nặc thừa cơ dẫn tất cả các tướng lĩnh vào trướng bồng của Tây Lạp Mộc Luân.

Trong trướng bồng tối mù mù, không có ánh đèn, chỉ có Tây Lạp Mộc Luân yếu ớt thở dóc từng cơn, đám người Hoắc Nặc Lợi Nặc mới phát hiện ra, sắc mặt của Tây Lạp Mộc Luân đã từ màu đỏ sậm biến thành màu xám tro, giống như là uống quá nhiều rượu.

Quả nhiên, mọi người phát hiện ra náu sáu bình rượu trống ở bên cạnh, Tây Lạp Mộc Luân vừa rồi đã đem toàn bộ số rượu mình có uống sạch.

Hoắc Nặc Lợi Nặc thông báo yêu cầu của sứ giả quân Lam Vũ, nhưng Tây Lạp Mộc Luân cự tuyệt đầu hàng, thậm chí hạ lệnh giết sứ giả của quân Lam Vũ.

Mấy binh sĩ người Vũ Chân chỉ đành đem sứ giả của quân Lam Vũ đẩy ra.

- Đợi đã!

Ba Bỉ Đặc Lôi dũng cảm đứng ra, Hoắc Nặc Lợi Nặc phất tay, mấy binh sĩ người Vũ Chân kia lặng lẽ lui ra.

Tây Lạp Mộc Luân cho dù thần trí không tỉnh táo, cũng hiểu rõ trước mắt đang xảy ra chuyện gì, hắn dùng ánh mắt âm trầm hoài nghi nhìn tất cả mọi người trước mặt.

Hoắc Nặc Lợi Nặc tiến lên phía trước một bước, chậm rãi nói:

- Đại hãn, chúng tôi quyết định tiếp thụ đề nghị của quân Lam Vũ, chúng tôi chấp nhận đầu hàng.

Tây Lạp Mộc Luân ánh mắt có chút thẫn thờ lướt qua tất cả số tướng lĩnh ở trước mặt hắn, cố lắm mới nói lên được lời:

- Các ngươi… đều đồng ý? Nguồn truyện: TruyệnYY.com

Những quan quân người Vũ Chân dưới ánh mắt của y, đều có chút hổ thẹn cúi đầu xuống, nhưng cũng có người hiên ngang ưỡn ngực, không hề nhún nhường nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, cuối cùng ngược lại làm bản thân Tây Lạp Mộc Luân phải rời ánh mắt đi trước.

Trong trướng bồng hoàn toàn trầm lặng.

Qua một lúc rất lâu, Tây Lạp Mộc Luân mới có chút hoang mang hỏi:

- Vì sao?

Ba Bỉ Đặc Lôi trầm giọng nói:

- Xin lỗi, đại hãn, chúng tôi không thể vì cái chết của nhi tử người, mà làm cho cả dân tộc bị diệt vong. Người Vũ Chân hiện giờ đã tới thời khắc sinh tử tồn vong, chúng tôi phải phế bỏ quyền lực của người.

Tây Lạp Mộc Luân lẩm bảm nói:

- Trên lịch sử của người Vũ Chân, còn chưa từng đầu hàng kẻ địch, các ngươi có phải là người vũ chân không? Các ngươi …

Hoắc Nặc Lợi Á từ tốn cắt ngang lời nói của hắn, thong thả nói:

- Đúng thế, chúng tôi cảm thấy rất hổ thẹn, nhưng, chẳng lẽ cả dân tộc người Vũ Chân phải tống tang trong tay chúng ta, thì chúng ta mới cảm thấy được vinh quang sao? Nếu như chúng ta đem mỗi một người Vũ Chân đều đẩy xuống địa ngục, chẳng lẽ tới lúc đó khi gặp liệt tổ liệt tông, chúng ta có thể kiêu ngạo sao?

Tây Lạp Mộc Luân trầm mặc không nói.

Ba Bỉ Đặc Lôi trầm giọng nói:

- Khi xưa, chúng ta muốn liên hợp với quân Lam Vũ, chỉ bời vì sau đó xuất hiện một số chuyện nhỏ, mời dẫn tới kết quả ngày hôm nay. Đối với toàn bộ chủng tộc người Vũ Chân mà nói, tôi nghĩ chúng ta không thể bời vì xảy ra chuyện kia, mà cải biến sách lược của chúng ta.

Tây Lạp Mộc Luân mất hết sức lực ngồi xuống, không nói gì cả.

Hoắc Nặc Lợi Nặc cúi mình thật sâu nói:

- Đại hãn, chúng tôi biết chúng tôi có lỗi với người, nhưng vì người Vũ Chân, chúng tôi chỉ đành làm như vậy. Tôi và Ba Bỉ Đặc Lôi đưa ra quyết định này, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, chúng tôi làm vậy, không phải bời vì vinh hoa phú quý cá nhân. Sau khi đầu hàng quân Lam Vũ, chúng tôi sẽ từ bỏ tất cả quan chức, yên ổn sống nốt những ngày còn lại. Đương nhiên, nếu như người chấp thuận dẫn chúng tôi cùng hướng về phía quân Lam Vũ, chúng tôi càng hoan nghênh…

Tây Lạp Mộc Luân chậm rãi lắc đầu, lầm bẩm nói:

- Ta không biết ta đã làm sai chuyện gì? Ta đã làm sai chuyện gì chứ? Nhi tử của ta bị giết rồi, chẳng lẽ ta còn phải đi quỳ lạy kẻ đã giết nhi tử của ta sao? Ta đã làm sai điều gì?

Hoắc Nặc Lợi Nặc thương hại nhìn Tây Lạp Mộc Luân, quay đầu đi, chậm rãi nói với tất cả quan quân người Vũ Chân:

- Truyền lệnh của đại hãn, tất cả binh sĩ ngay lập tức giải trừ vũ trang, phái người nói với sứ giả quân Lam Vũ, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ chính thức đầu hàng.

Ba Bỉ Đặc Lôi và những quan quân người Vũ Chân đều lặng lẽ rời đi.

Trong trướng bồng trở nên tĩnh mịch, chỉ có tiếng khóc nức nở của Tây Lạp Mộc Luân.

Hoắc Nặc Lợi Nặc quỳ xuống, vái lạy Tây Lạp Mộc Luân ba cái, cũng không quay đầu đầu lại rời khỏi doanh trướng u ám này.

Đêm hôm đó, người Vũ Chân không ai ngủ được.

Tới nửa đêm, có người nghe thấy trong trướng bồng của Tây Lạp Mộc Luân truyền tới tiếng niệm chú, sau đó không còn động tĩnh gì nữa, toàn bộ Tô Ba Nhĩ Đồ, đều chỉ có tiếng khẩu lệnh của lính gác.

Khi trời sáng, người Vũ Chân phát hiện ra, Tây Lạp Mộc Luân đã tự sát, hoàng kim loan đào từ trên cổ hán tử người Vũ Chân này lướt qua, máu tươi dính đầy đắt, Tây Lạp Mộc Luân không có di ngôn nào cả, bời vì hắn đã không còn con cái nữa, hắn chỉ dùng máu tươi viết lên y phục của mình ba chữ lớn "Dương Túc Phong." Sau đó gạch chéo đi.

Tựa hồ sớm đã dự liệu được kết cục như thế này, Hoắc Nặc Lợi Nặc và Ba Bỉ Đặc Lôi đều thầm thở phào một tiếng, có lẽ chỉ có như vậy mới là kết cục tốt nhất cho người Vũ Chân.

Nhưng, Tây Lạp Mộc Luân chết không nhắm mắt, bọn họ mau chóng thay y phục dính máu trên người của Tây Lạp Mộc Luân, đem đi hỏa thiêu, rồi thông báo chuyện này cho quân Lam Vũ.

Vào lúc 9 giờ sáng, kỵ binh của quân Lam Vũ chính thức tiến vào Tô Ba Nhĩ Đồ, tiếp thụ người Vũ Chân đầu hàng, thi thể của Tây Lạp Mộc Luân cũng tạm thời bị quân Lam Vũ phái người khống chế.

Tiếp đó, Tiêu Thanh Long và Lý Càn Khôn đều tới xem thi thể của Tây Lạp Mộc Luân, sau đó báo cáo chuyệnnày cho Dương Túc Phong.

Tây Lạp Mộc Luân tự sát tựa hồ cũng nằm trong sự dự liệu của bọn họ, bất kể đối với quân Lam Vũ hay là đối với bản thân người Vũ Chân, chỉ có Tây Lạp Vũ Luân tự sát mới có thể có nước để vãn hồi chuyện này.

Dương Túc Phong khi đó đang dây dưa với lão gia hỏa Minh Sơn Quế, Minh Sơn Quế muốn lừa Dương Túc Phong nhập kinh, còn Dương Túc Phong muốn dựa vào chuyện này bắt chẹt triều đình đế quốc Đường Xuyên hết mức có thể, để thu lấy nhiều lợi ích mang tính thực chất hơn.

Hai bên ngươi một câu ta một lời, chiến đấu miệng lưới, Dương Túc Phong đối với chuyện người Vũ Chân chẳng có nhiều tâm tư xử lý lắm, hạ lệnh giao cho Lam Sở Yến phụ trách toàn bộ.

Cuối cùng thân phận của Lam Sở Yến đã cơ bản được xác định, nàng vốn chính là người Vũ Chân, để nàng xử lý chuyện của người Vũ Chân là điều tốt nhất.

Ngày 10 tháng 7 năm 1731 thiên nguyên, Lam Sở Yến tới được Tô Ba Nhĩ Đồ, người Vũ Chân và quân Lam Vũ đạt thành hiệp nghị, người Vũ Chân và khu vực người Vũ Chân khống chế, đều trở thành lãnh địa thuộc quản lý trực tiếp của quân Lam Vũ.

Tây Lạp Mộc Luân chết đi, làm Lam Sở Yến mất đi cơ hội báo thủ rửa hận, bất quá nắm lại quyền lực của người Vũ Chân, làm Lam Sở Yến mau chóng quên đi những chuyện không vui kia, mà người Vũ Chân, bọn họ tựa hồ sau một đêm có được cuộc sống mới, bời vì bọn họ đột nhiên phát hiện, chủ mới của bọn họ, không ngờ lại là người bên gối của Dương Túc Phong, vì thế bọn họ lập tức lại trở nên phấn chấn.

Tới đây, cao nguyên Huyết Sắc chính thức hoàn toàn rơi vào trong tay quân Lam Vũ.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status