Hợp Xuyên phủ, Nguyên Xuyên đạo.
Đầu tháng bảy thời tiết vẫn vô cùng oi bức, nhất là khi vào chập tối, mặc trời mặc dù đã khuất bóng rồi, nhưng hơi nóng do mặt đất phát ra, lại làm cho đất trời cứ như là bên trong lồng hấp, hơi nóng lởn vởn không tan, hơn nữa lại không có gió, tự nhiên càng thêm khó chịu.
Trong biết bao tỉnh lỵ của đế quốc Đường Xuyên, Nguyên Xuyên đạo có thể nói là một tỉnh có ít cây xanh nhất, bời vì nơi này thực sự có quá nhiều đã vôi, ở vùng đất đá vôi này, cỏ cũng không sống nói, có thể thấy nhiệt độ vô cùng cao.
Đao Vô Phong nằm úp sấp trên mặt đất, gắng sức chịu đựng mồ hôi ướt súng tuôn chảy xuống, loại cảm giác tê ngứa này dứt khoát cả đời hắn không thể nào quên được, thậm chí hắn còn có thể tưởng tượng ra cảnh mồ hôi từng giọt từng giọt một nhỏ xuống giữa hai chân.
Nhưng hắn vẫn cứ nằm im không nhúc nhích, áp sát lên mặt đất nóng rang, bởi vì bên cạnh hắn chỉ có mấy cọng cỏ đuôi chó lưa thưa yểm hộ, chỉ hơi nhúc nhích một chút thôi đều dễ dàng bị quân đội nước Mã Toa phát hiện ra.
Những chiến sĩ khác của hải quân lục chiến đội cũng y hết như hắn, đang nỗ lực đấu tranh cùng cái nòng, dùng nghị lực lớn nhất chờ đời thời khác mặt trời xuống núi.
Khó khăn lắm mặt trời mới chịu từ từ biến mất trên dường chân trời ở phía tây, Đao Vô Phong mới dám khe khẽ nhúc nhích thân thể đã sắp tê dại hết cả, sau đó nâng kính viễn vọng, thận trọng quan sát bốn phía.
Hắn không biết nên thấy may mắn hay là thất vọng, liên tục dùng kính viễn vọng tìm kiếm mấy lượt liền, mà không phát hiện ra bóng dáng quân đội nước Mã Toa, hắn nhỏ giọng nguyền rủa, thử quỳ mình dậy, nâng kính viễn vọng tiếp tục nhìn khắn bốn phía, trừ mặt đất u ám ra, thì không có bất kỳ dấu vết con người nào, đừng nói tới binh sĩ nước Mã Toa.
- Chẳng lẽ là đi nhầm đường mất rồi?
Đao Vô Phong trở nên có chút thiếu tự tin, phất tay lên, vì thế những chiến sĩ lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ khác đều quỷ dậy, nâng súng ngắm lặng lẽ theo dõi bốn phía, có mấy chiến sĩ khom lưng, thuận theo những khe đá lần mò tiến lên, đem tuyến cảnh giới tiếp tục mở rộng.
Đao Vô Phong móc bản đồ từ trong lòng ra, cẩn thận nghiên cứu hồi lâu, xác dịnh là không nhầm đường, ở phụ cận nơi này, đáng lẽ ra là phải có bộ chỉ huy của Vũ Văn Phân Phương nước Mã Toa.
Bởi vì nguyên nhân cung cấp hậu cần, trong cuộc tiến công lần trước quân Lam Vũ không thể đánh tới được Hợp Xuyên đạo đã phải ngừng lại, cho nên bộ chỉ huy của Vũ Văn Phân Phương tới giờ vẫn không hề chuyển đi.
Sau khi đợt tấn công lần trước kết thúc, quân Lam Vũ và quân đội nước Mã Toa lại một lần nữa kéo dãn khoảng cách, thoát khỏi tiếp xúc, quân đội nước Mã Toa hoàn toàn vứt bỏ hi vọng đoạt lấy Kim Xuyên đạo, đồng thời quân Lam Vũ tạm thời cũng từ bỏ ý nghĩ tiến công Nguyên Xuyên đạo.
Bất quá, song phương thoát ly tiếp xúc, không đồng nghĩa với việc chiến đầu hoàn toàn ngừng lại, kỵ binh của nước Mã Toa thi thoảng vẫn tập kích một vài cứ điểm của quân Lam Vũ, mà quân Lam Vũ đương nhiên cũng sẽ không ngồi im đợi làm thịt, cũng phải tiểu bộ đội phản kích trở lại.
Đao Vô Phong suất lĩnh lục quân đặc chiến đối, chính là chuyên môn nhắm vào bộ chỉ huy của Vũ Văn Phân Phương mà tới, hi vọng có cơ hội giết chết hoặc là bắt sống Vũ Văn Phân Phương.
Đương nhiên, kế hoạch này có khó khăn rất lớn, Vũ Văn Phân Phương tuyệt đối cũng không phải là một nữ nhân đơn giản, quân đội nước Mã Toa chiến bại chính là bời vì thực lực chênh lệch nhau quá lớn, mà không phải là vấn đề ở bản thân Vũ Văn Phân Phương.
Nhưng nghe nói Vũ Văn Phân Phương có vấn đề về tinh thần chịu đựng, nếu như gặp phải sự kiện quá độ kích thích, cô ta sẽ ngất xỉu.
Nếu như lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ có thể dọa cho Vũ Văn Phân Phương ngất xỉu lần nữa, thì đó cũng là một công lao lớn.
Chỉ tiếc rằng, mai phục ở trong bãi cỏ tới cả một ngày, không ngờ lại không có bất kỳ một chút thu hoach nào.
Đao Vô Phong đột nhiên phát hiện có chút không ổn, cẩn thận dò xét bốn xung quanh.
Ở trên vị trí này vốn phải có binh sĩ của quân đội nước Mã Toa tuần tra, hơn nữa số lần tuần tra đáng lẽ ra phải vô cùng dày đặc, nhưng hiện giờ không những không có binh sĩ nước Mã Toa tuần tra, hơn nữa ngay cả một người sống cũng chẳng có, làm hắn cảm thấy có chút gì đó mờ ám, không dám lỗ mãng hành động.
Các chiến sĩ phân tán ra kiếm tra từ đằng xa đưa tay ra hiệu báo về, nói ở phía trước bọn họ, vẫn không phát hiện ra dấu vết của quân đội nước Mã Toa.
Một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân Đao Vô Phong bốc lên, tựa hồ có một loại cảm giác không lành nào đó, hắn không thể xác nhận bản thân có phải rơi vào trong cạm bẫy của quân đội nước Mã Toa hay không, trên đầu tức thì có mồ hôi lạnh lặng lẽ tứa ra.
Đã làm là làm cho tới cùng, Đao Vô Phong mau chóng hạ quyết tâm, xông thẳng vào bộ chỉ huy của Vũ Văn Phân Phương.
- Xông lên!
Đao Vô Phong rống lớn, cầm súng tiễu liên dẫn đầu cả đội xông vào Hợp Xuyên phủ.
Tiếng súng vang lên liên túc, phá tan sự yên tĩnh của Hợp Xuyên phủ, đạn bắn lên trên những căn nhà gạch sống của Hợp Xuyên phủ, bắn lên từng trận bụi mù.
Có chiến sĩ quân Lam Vũ còn ném lựu đạn ra, trong màn khói bụi mù trời, bọn họ xông thẳng một mạch lên đường phố của Hợp Xuyên phủ.
Vào lúc này, có một bộ phận các chiến sĩ của lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ đã phát giác ra chuyện không ổn, tiếng súng cũng dần dần trở nên thưa thớt, cuối cùng hoàn toàn ngừng lại.
Đao Vô Phong dùng nóng súng tiểu liêu đẩy cái mũ sắt của mình lên một chút, hai mắt hoang mang nhìn con đường lớn hoàn toàn không một bóng người.
Toàn bộ hợp xuyên phủ, không có một người sống nào, đương nhiên, cũng không hề có một người chết nào.
Từ sau khi quân đội nước Mã Toa chiếm lĩnh Hợp Xuyên phủ, liền đem hết người dân ở nơi này đuổi đi, biến thành căn cứ quân sự thuần túy, đồn trú bên trong thành là binh sĩ bộ đội trực thuộc quân đoàn Vũ Văn Phân Phương nước Mã Toa.
Căn cứ vào tin tức ban ngành tình báo quân Lam Vũ cung cấp, trong những căn phòng ở hai bên đường, đáng lẽ ra phải toàn là binh sĩ quân đội nước Mã Toa, thế nhưng hiện giờ tất cả mọi căn phòng đều trống không.
"Rầm!" Đao Vô Phong tung một cước đá văng cánh cửa gỗ của bộ chỉ huy Vũ Văn Phân Phương, phát hiện ra bên trong đã người đi lầu trống rồi, trên vách tường còn có những lỗ đinh nhỏ dùng để đóng bản đồ quân sự lên trên. Trên bệ cửa sổ bên cạnh, tựa hồ cũng có dấu vết một hàng chậu hoa đè lên, nghe nói đó là vì Vũ Văn Phân Phương chuyên trồng cây Tiên Nhân Chưởng.
Mặt đặt tựa hồ cũng được quét dọn, chỉ có một lớp bụi mong mỏng.
Những chiến sĩ quân Lam Vũ khác mau chóng kiếm tra qua quân doanh của nước Mã Toa, phát hiện trong tất cả quân doanh, đều vắng lặng không có một bóng người, nhưng quân doanh không hề bị phá hoại nghiêm trọng, thậm chí khí giới huấn luyện vẫn còn nguyên, chỉ có các loại vật tư bị vận chuyển đi thôi.
Từ những tình huống trước mắt mà xét, Đao Vô Phong cũng không thể nào xác định được quân đội nước Mã Toa rốt cuộc là đã đi đâu, đã làm gì rồi.
Tìn tức tình báo liên quan tới việc Vũ Văn Phân Phương và quân đội nước Mã Toa ở Hợp Xuyên phủ mất tích, mau chóng được báo tới phía Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong lúc này đang tiếp kiến đại biểu binh sĩ và quan quân cao cấp của nhóm kỵ binh tiên phong, kỵ binh của người Ngõa Lạp do Khắc Lạp Mã Kỳ suất lĩnh, đều tuyển bát tinh nhuệ của kỵ binh người Ngõa Lạp, Bất quá đại bộ phận quan quân đều tới từ bộ đội kỵ binh của quân Lam Vũ.
Bản thân Khắc Lạp Mã Kỳ ở trong trường học quan quân quân Lam Vũ tiếp thụ giáo dục mới, đã hoàn toàn thấm nhuần tinh thần và tư tưởng của quân Lam Vũ rồi, chỉ hơi có chút gò bò, cùng Dương Túc Phong chuyện trò vui vẻ.
Sau khi nhận được tình báo hữu quan, Dương Túc Phong tạm thời ngừng cuộc hội kiến, dẫn Khắc Lạp Mã Kỳ tới bộ chỉ huy quân Lam Vũ.
Mấy viên tham mưu của quân Lam Vũ đều tập trung ở nơi này, đang tiến hành phân tích phán doán từ các loại tin tức tổng hợp, tham mưu Cổ Tư Đinh mau chóng liên hệ với ban ngành tình báo của quân Lam Vũ, nhưng tin tức mà ban ngành tình báo gửi về là mấy ngày nay quân đội nước Mã Toa điều động tương đối đầy, có kẻ tới có người đi. Nhưng bọn họ không hề phát hiện ra quân đội nước Mã Toa có dấu hiệu rút khỏi Hợp Xuyên phủ.
- Vũ Văn Phân Phương rốt cuộc là muốn làm cái gì đây? Bọn chúng muốn rút lui sao?
Hà Vị Thần có chút hồ nghi nói, những hiển nhiên hắn không được tự tin lắm vào phân tích của mình. Đang yên đang lành, quân đội nước Mã Toa rút lui làm gì?
Vũ Văn Phân Phương hiểu rất rõ, cung cấp hậu cần thủy chúng là chỗ trí mạng nhất của quân Lam Vũ, không thể thỏa mãn được nhu cầu tác chiến liên tục, quân Lam Vũ cho dù muốn phát động tấn công lần nữa, thì ít nhất cũng phải cần có thời gian hai ba tháng để tích trữ vật tư đạn dược, bọn chúng hiện giờ căn bản không cần thiết phải vội vàng rút lui.
- Tôi thấy quá nửa là bọn chúng muốn bày ra âm mưu quỷ kế gì đó.
Cổ Tư Đinh ve ve cằm, ý kiến của hắn được hai lão tham mưu Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm tán đồng.
Bọn họ đều cho rằng, quân đội nước Mã Toa đột nhiên biết mất, khẳng đinh là do Vũ Văn Phân Phương đang mưiu tính mục tiêu chiến lược mời gì đó, có lẽ cô ta sẽ đem binh lực trọng điểm đặt ở địa khu Ngân Xuyên đạo.
- Bên phía Ngân Xuyên đạo tựa hồ cũng không có biến hóa gì.
Tri Thu đã và Trầm Lăng Vân quan chỉ huy quân Lam Vũ ở Ngân Xuyên đạo liên hệ với nhau.
Căn cứ vào báo cáo của Trầm Lăng Vân, tình hình ở bên đó tất cả đều bình thường, quân đội của quân đoàn Vũ Văn Tinh Không đã hoàn toàn rút khỏi Ngân Xuyên đạo, chỉ có một số nhóm vũ trang nhỏ của Xích Luyện giáo chơi trò cút bắt với hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ.
Quân Lam Vũ vẫn theo trình tự tiếp tục rút tù binh chiến tranh của đế quốc Đường Xuyên ra khỏi Ngân Xuyên đạo, ngoài ra không có tình huống lớn gì khác cả.
- Liệu bọn chúng có thể phát động công kích kinh đô Ni Lạc Thần ha không? Chiếm lấy nơi đó trước sinh nhật của Đường Minh?
Hà Vị Thần nảy ra ý nghĩ kỳ quặc, tư duy của y tựa hồ luôn không giống với người bình thường, nhìn thấy mọi người đều cho rằng không thẻ, hắn liền tự mình đi xác định tình báo liên quan.
Cuối cùng loại trừ khả năng quân đội nước Mã Toa tấn công kinh đô Ni Lạc Thần, bời vì quân đội đế quốc Đường Xuyên còn không chế yếu điểm chiến lược Vĩnh Thanh phủ.
Dương Túc Phong tạm thời cũng không thể phán đoán rốt cuộc quân đội nước Mã Toa rút lui, hay là kế sách dụ địch thâm nhậm.
Vũ Văn Phân Phương mặc dù ở trước mặt quân Lam Vũ đã bị chịu thiệt thòi không ít, nhưng thanh danh hiển hách của cô ta vẫn làm cho mỗi một người ngồi đây đều không dám sơ xuất coi thường.
Nếu như quân đội nước Mã Toa thực sự rút lui, quân Lam Vũ lại không truy kích, tựa hồ có chút đáng tiếc, nhưng vạn nhất đây là cạm bẫy do Vũ Văn Phân Phương dày công đặt ra, thì quân Lam Vũ đâm thẳng đầu vào sẽ có hậu quả như thế nào, không ai có thể dự liệu được.
Dương Túc Phong trầm tĩnh hạ lệnh:
- Bảo ban ngành tình báo tận lực tra xét, hôm nay bất kể như thế nào cũng phải đưa ra kết quả.
Mấy viên tham mưu thương lượng một lúc, cho rằng quân đội nước Mã Toa rút khỏi Nguyên Xuyên đạo vẫn là một tỉ lệ rất lớn, dù sao đối với quân đội nước Mã Toa mà nói, Nguyên Xuyên đạo không có giá trị quá lớn.
Yếu điểm chiến lực Hợp Xuyên phủ đã dưới sự công kích trục tiếp của quân Lam Vũ, mặc dù hiện giờ bời vì nguyên nhân hậu cần, quân Lam Vũ chưa phát động tấn công, nhưng lần tấn công tiếp theo, Hạ Xuyên phủ khẳng định vẫn sẽ là mục tiêu chủ yếu nhất.
So với việc cố thủ Hợp Xuyên phủ bị quân Lam Vũ sát thương vô ích, còn chẳng bằng chủ động rút lui, cùng quân Lam Vũ tác chiến cơ động.
Cuối cùng, vẫn là Tri Thu phản ứng tương đối nhanh, đề nghị rút một trung đoàn kỵ binh ra xem xem rốt cuộc là như thế nào, còn những trung đoàn kỵ binh khác thì theo phía sau trung đoàn kỵ binh này ước chừng năm mươi kilomet, một khi có tình huống bất ngờ xảy ra, có thể tăng viện bất kỳ lúc nào, cho dù là cạm bẫy do quân đội nước Mã Toa dày công lập nên, tin rằng bộ đội phía sau cũng có thể giải cứu được bọn họ ra.
Đồng thời, các bộ đội tiền tuyến của quân Lam Vũ cũng có thể tiểu phân đội tiến hành phát động công kích mang tính thăm dò, không cầu đạt được bất kỳ mục tiêu gì, chủ yéu là thử xem quân đội nước Mã toa ở các địa phương khác còn ở nguyên vị trí hay không, nếu như không còn, thì thừa cơ chiếm lấy địa bàn Nguyên Xuyên đạo.
Kiến nghị của Tri Thu được mọi người tán thưởng, vì thế Dương Túc Phong lập tức hạ lệnh, sai Khắc Lạp Mã Kỳ phái một trung đoàn kỵ binh tiến hành truy kích mang tính trinh sát, tủy hời báo cáo tình hình với quân bộ.
Đồng thời hạ lệnh cho bộ đội của quân Lam Vũ phát động tấn công mang tính thăm dò, kiểm tra tung tích của quân đội nước Mã Toa.
Ngoài ra Dương Túc Phong còn đơn độc hạ mệnh lệnh đặc biệt cho Đao Vô Phong, sai bọn họ xuất hiện trước ở vị trí giao cách giữa Nguyên Xuyên đạo và Ninh Xuyên đạo.
Dương Túc Phong nói thẳng thứng:
- Bảo với Đao Vô Phong, nếu như quân đội đế quốc Đường Xuyên có tới, thì nói rõ ràng với bọn chúng, quân Lam Vũ chúng ta đã tiếp thu Nguyên Xuyên đạo rồi, không cần bọn chúng nhọc công nữa.
Quân Lam Vũ nếu đã phát hiện ra biểu hiện khác thường của quân đội nước Mã Toa, tin rằng sau đó không lâu quân đội đế quốc Đường Xuyên cũng phát hiện ra.
Bạch Ngọc Lâu bản lĩnh gì không có, nhưng bản lĩnh cướp địa bản vẫn rất cao cường.
Tài nguyên khoáng sản của Nguyên Xuyên đạo là thứ mà quân Lam Vũ thèm muốn đã lâu, ban ngành quân giới của quân Lam Vũ thậm chí còn dựng sẵn phương cán xây dựng căn cứ công nghiệp quân sự ở Nguyên Xuyên đạo, cho nên cho dù có khó khăn lớn thế nào, Dương Túc Phong cũng phải nằm lấy Nguyên Xuyên đạo trong tay của mình.
Hà Vị thần có chút tham lam nói:
- Hay là chúng ta thu luôn lấy cả Ninh Xuyên đạo cùng một lượt đi.
Cổ Tư Đinh ngầm dẫm chân hắn một phát, nhỏ giọng nói:
- Ngươi cũng không dùng óc mà nghĩ xem, chúng ta có được bao nhiêu binh lực? Ninh Xuyên đạo là vùng bốn bề thụ địch, xung quanh có triều đình, gia tộc Độc Cô, gia tộc Tư Ma, còn cả Xích Luyện giáo, không có đủ binh lực, cướp lấy cũng có tác dụng gì, chỉ làm cho mọi người vắt chân lên cổ, mệt tới mất mạng. Huống chi người dân nơi đó bị bóc lột còn mỗi nửa cái khố để mặc, chúng ta có nuôi nổi hay không?
Hà Vị Thân không dám nói nữa.
Hiện giờ có một cơ hội cực lớn bày ra trước mặt quân Lam Vũ, đáng tiếc quân Lam Vũ không có đủ lực lượng để nắm lấy, đúng là đáng tiếc.
Căn cứ vào mệnh lệnh của Dương Túc Phong, Khắc Lạp Mã Kỳ mau chóng quay trở lại đội ngũ của mình, sắp xếp nhiệm vụ truy kích.
Đầu tiên là phái ra trung đoàn kỵ binh tức tốc đột nhập vào Nguyên Xuyên đạo, quả nhiên không phát hiện ra bóng dáng của quân đội nước Mã Toa, bọn họ tiến thẳng tới chỗ giao cách giữa Nguyên Xuyên đạo và Ninh Xuyên đạo, vẫn không phát hiện ra bóng dáng quân đội nước Mã Toa.
Ngược lại bọn họ gặp phải bộ đội Long kỵ binh của quân đội đế quốc Đường Xuyên từ Vĩnh Thanh phủ nam hạ.
Kỵ binh quân Lam Vũ và quân đội đế quốc Đường Xuyên giằng co ước chừng nửa tiếng đồng hồ, quan quân hai bên tiến hành giao thiệp với thái độ rất cừng rắn, thậm chí có xu hướng động thủ.
Kỵ binh của quân Lam Vũ đại bộ phận là người Ngõa Lạp, bọn họ đối với Long kỵ binh của đế quốc Đường Xuyên xưa nay chẳng hề quen biết, cho nên địch ý của hai bên rất mạnh mẽ.
Bất quá cuối cùng vẫn là bộ đội Long kỵ binh của đế quốc Đường Xuyên quay đầu rời đi, bộ đội kỵ binh quân Lam Vũ cũng tạm thời ở nguyên vị trí biên giới.
Đao Vô Phong cũng suất lĩnh lục quân đặc chiến đội tới được tuyến biên giới giữa Ninh Xuyên đạo và Nguyên Xuyên đạo, trên dọc đường đi cũng không phát hiện ra tung tích của quân đội nước Mã Toa.
Theo lời kể của một số người dân, trong mấy ngày trước đó đúng là có quân đội của nước Mã Toa tiến về phía tây, nhưng cũng có quân đội nước Mã Toa tiến về phía đông.
Căn cứ vào tình huống mà bọn họ kể lại, thời gian hành quân của nước Mã Toa rất nghiêm ngặt, tựa hồ không giống dáng vẻ hoảng hốt rút lui.
Nhưng bất kể là như thế nào, tình hình ở trước mắt đều cho thấy rõ ràng, Vũ Văn Phân Phương đúng là đã rút quân đội nước Mã Toa ra khỏi Nguyên Xuyên đạo.
Mà từ tình huống quân đội đế quốc chủ động nam hạ tới Ninh Xuyên đạo mà xét, tựa hồ quân đội nước Mã Toa cũng đã rút khỏi Ninh Xuyên đạo, nếu không quân đội triều đình Đường Xuyên không có khả năng vượt qua Ninh Xuyên đạo.
Tại vị trí giao cắt giữa Ninh Xuyên đạo và Nguyên Xuyên đạo, Đao Vô Phong gặp phải trung tướng Tiết Bối Nhĩ quan chỉ huy quân trung ương đế quốc Đường Xuyên.
Trung tướng Tiết Bối Nhĩ ngồi ở trên lưng ngựa lạnh lùng dùng tư thế bề trên nhìn Đao Vô Phong. Đao Vô Phong cũng lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
Tiết Bối Nhĩ yêu cầu Đao Vô Phong lập tức tránh đường, Nguyên Xuyên đạo chính là lãnh thổ của triều đình, hắn phụ trách tới tiếp nhận Nguyên Xuyên đạo.
Đao Vô Phong đối chọi lại chỉ ra rằng, quân Lam Vũ đã tiếp nhận Nguyên Xuyên đạo, không cần quân đội triều đình tới lèm bèm lắm mồm, nói thẳng thừng chẳng hề kiêng dè yêu cầu bọn chúng lập tức cút xéo trở về. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Khi hai quân giằng co, Tiết Bối Nhĩ ỷ thế đông người, muốn dùng vũ lực để giải trừ vũ trang của Đao Vô Phong, nhưng cuối cùng còn có chút kiêng kỵ, không dám hạ lệnh động thủ.
Sau khi giằng co hơn ba tiếng đồng hồ, bộ đội kỵ binh tăng viện của quân Lam Vũ tới nơi, đối diện với kỵ binh quân Lam Vũ ùn ùn kéo tới, trung tướng Tiết Bối Nhĩ sắc mặt trắng bệch, lủi đi ngay lập tức.
Khi Đao Vô Phong đem chuyện Tiết Bối Nhĩ xuất hiện báo cáo lên, Dương Túc Phong nghi hoặc hỏi:
- Điều này đúng là kỳ quái, tin tức của triều đình lại còn linh thông hơn cả của chúng ta?
Phản ứng của quân Lam Vũ rất nhanh, không ngờ rằng phản ứng của quân đội triều đình lại còn nhanh hơn, đám bộ đội Long kỵ binh bị quân đội nước Mã Toa đánh cho sợ mất mật, lại còn dám giằng co với quân Lam Vũ nửa tiếng đồng hồ.
Đám khốn kiếp này xem ra không nếm một chút mùi đau khổ từ quân Lam Vũ là không được, nhưng ai mà biết được, ở đằng sau chuyện này liệu có ẩn chứa âm mưu gì hay không?
Đám người Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm cũng cảm thấy khá kinh ngạc, thần sắc của bọn họ cũng dần dần trở nên thận trọng.
Bọn họ lo lắng không phải là quân đội nước Mã Toa có rút lui thật hay không, mà là hành động của quân đội triều đình đế quốc, bọn họ đề nghị Dương túc Phong hạ lệnh bộ đội đồn trú phía bắc của Kim Xuyên đạo tiến bào trạng thái trực chiến, đề phòng quân đội triều đình đế quốc thừa nước đục thả câu, Dương Túc Phong liền làm theo.
Một tiếng mệnh lệnh ban xuống, toàn bộ Kim Xuyên đạo lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Đồn trú ở phía bắc Kim Xuyên đạo chính là trung đoàn 115 của sư đoàn 101 lục quân quân Lam Vũ, trung đoàn trưởng Tư Cơ Bối Ni sau khi nhận được mệnh lệnh của Dương Túc Phong, lập tức hạ lệnh bộ đội của mình sắn sàng chiến đấu, đồng thời đích thân đi tới tiền tuyến, quan sát động tĩnh của quân cấm vệ triều đình ở phía trước.
Kết quả hành động của quân Lam Vũ làm cho quân cấm vệ triều đình khẩn trương cao độ, toàn bộ bọn chúng cũng tiến vào trạng thái trực chiến, cả vùng giao nhau giữa Phương Xuyên đạo và Kim Xuyên đạo không khí căng thẳng khác thường, song phương đều cho rằng đối phương sắp phát động tấn công.
Dương Túc Phong hạ lệnh cho ban ngành tình báo mau chóng làm rõ rốt cuộc tình hình này là sao, nhưng ban ngành tình báo thủy chung không có được thu hoạch gì lớn.
Cho tới tận mười một giờ đêm, Dương Túc Phong sắp đi ngủ, thì Viên Ánh Lạc mới vội vàng chạy tới báo cáo, nói quân đội nước Mã Toa và quân đội nước Y Lan đều thực hiện rút lui quy mô lớn nằm ngoài dự liệu.
Quân đội nước Mã Toa rút liền một mạch trở về dải Vũ Thằng Quan và cứ điểm Minh Na Tư Đặc Lai, còn quân đội nước Y Lan thì rút lui về hành lang A Sâm.
- ***! Còn làm cả chuyện này nữa?
Dương Túc Phong kinh ngạc tới mức thốt ra một câu thô tục, hành động này của quân đội nước Mã Toa và quân đội nước Y Lan đúng là quá sức khác thường, nói thằng ra là hoang đường khó tin.
Dương Túc Phong lại trở về bộ chỉ huy, lập tức triệu tập tất cả các tham mưu tới thương nghị.
Đang lúc bàn luận, ban ngành tình báo liên tục đưa tin tức tình báo tương quan mới nhất tới.
Không thể không nói, ban ngành tình báo của quân Lam Vũ đối với hành động rút quân quy mô lớn của nước Mã Toa và nước Y Lan không có dự tính gì trước.
/769
|