Những người Vũ Chân không biết trời cao đất dày này, ý đồ dựa vào sự bảo hộ của Lam Sở Yến, tranh thù nhiều cơ hội biểu hiện hơn trước mặt Dương Túc Phong. Kỵ binh người Ngõa Lạp và người Tây Mông thành lập đều phải dùng thời gian mấy tháng, nhưng người Tây Mông chỉ dùng một tháng.
Có thể thấy được, vào cuối năm nay, hoặc là đầu năm sau, người Tây Mông, người Ngõa Lạp và người Vũ Chân sẽ đồng thời xuất hiện trên chiến trường của đại lục Y Lan, đều dưới sự chỉ dẫn của lá cờ sư thứu màu lam ra sức cho Dương Túc Phong.
Biểu hiện của bọn họ đương nhiên không tranh khỏi sẽ ảnh hưởng tới ấn tượng và khuynh hướng chính sách của Dương Túc Phong đối với ba dân tộc du mục này, cho nên Khắc Lạp Mã Kỳ phải tranh thủ thời gian, gắng sức lập thêm nhiều công trạng, lập nên cơ sở của người Ngõa Lạp.
Nếu không, một khi người Tây Mông và người Vũ Chân cũng tới nơi, thì không còn nhiều cơ hội tốt như thế nữa rồi.
Chương Duệ cận thận nói:
- Còn có hai tiếng đồng hồ lộ trình nữa thôi, tôi đề nghị chúng ta hạ bớt tốc độ một chút, thay phiên cưỡi ngựa, để khôi phục thể lực của chiến mã. Tôi lưu lại đây, đợi đội vận chuyển đạn dược của chúng ta, tôi sợ bọn họ gặp phải chuyện gì nằm ngoài ý muốn.
Đề nghị của hắn lập tức được Khắc Lạp Mã Kỳ phê chuẩn.
Khắc Lạp Mã Kỳ kẹp bụng ngựa, suất lĩnh cảnh vệ và nhân viên tham mưu của mình lao xuống ngọn đồi, hòa vào trong đội ngũ kỵ binh người Ngõa Lạp đang phi như bay về phía bắc, rồi mau chóng biến mất.
Chương Duệ và những tùy tùng bên cạnh ở lại trên ngọn đồi, đợi tới khi tất cả bộ đội tác chiến vượt qua, bộ đội hậu cần chuyên môn vận chuyển đạn dược và bách kích pháo ở đằng sau tới nơi, mới thúc ngựa đi xuống tự mình kiểm tra tình hình của bộ đội hậu cần.
Kỵ binh dân tộc du mục thuần túy, thì không cần bộ đội hậu cần, bọn họ mỗi một người đều có ba thớt ngựa, hai thớt để luân phiên nhau cưỡi, thớt thứ ba thì dùng để chở một số vật tư đơn giản, bọn họ có thể ngày đêm hành quân ngựa không ngừng vó.
Nhưng khi bọn họ tham gia kỵ binh của quân Lam Vũ, thì hoàn toàn thay đổi, đủ các loại súng trường, súng máy, súng tiểu liên thay thế cho Lang Nha bổng và cung tiễn, còn trang bị cả bách kích pháo, tăng cường hỏa lực và sức sát thương lên rất nhiều, nhưng đồng thời cũng mang tới áp lực cực lớn cho việc vận chuyển hậu cần.
Sau khi có được lượng lớn chiến mã của người Ngõa Lạp và người Tây Mông, kỵ binh quân Lam Vũ cuối cùng cũng xa xỉ tới mức một kỵ binh có thể có ba thớt chiến mã, hai thớt để luân phiên sử dụng, còn thớt thứ ba thì chuyên môn phân phối cho ban ngành hậu cần, dùng để vận chuyển vật tư và đạn dược.
Bất quá do phạm vi hoạt động của kỵ binh quân Lam Vũ thường là tương đối lớn, cho nên chiến mã mà ban ngành hậu cần càng cần phải có nhiều hơn, ví như hiện giờ quân đoàn kỵ binh số 1 của Khắc Lạp Mã Kỳ, ước chừng có sáu vạn thớt chiến mã, trong đó có ba vạn thớt dùng để chở vật tư.
Đương nhiên, cùng với việc vật tư liên tục tiêu hao, chiễn mã mà ban ngành hậu cần sử dụng sẽ dần dần bớt đi.
Chương Duệ kiểm tra kỹ càng tình hình của mấy t hớt chiến mã vận chuyển vật tư liền, xác định không có vấn đề gì quá lớn mới yên tâm.
Hắn lại cùng bộ đội cảnh vệ tìm hiểu tinh hình cụ thể chi tiết, xác định xung quanh không có uy hiếp gì lớn.
Căn cứ vào mệnh lệnh của Dương Túc Phong, kỵ binh quân Lam Vũ phải đối diện với một cuộc chiến đấu thực sự, nếu không có đủ vật tư đạn dược cung cấp, khả năng sẽ tạo thành hậu quả không thể tưởng tượng được.
Chương Duệ dẫn ngựa của mình đi qua bên đường, nhìn đội chiến mã vận chuyển đông đảo đi qua trước mặt mình, thỉnh t hoảng còn phải cổ vũ khích lệ những quan binh hậu cần phấn chấn tinh thần, chuẩn bị thật đầy đủ cho cuộc chiến sắp tới.
Hắn đã quen bận rộn như vậy rồi, cho dù tất cả những điều này đối với người chỉ quan tâm tới chiến trường sẽ vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy được.
Vào buổi sáng ngày hôm đó, ở trên thế giới này, ít nhất còn có một người nữa bận rộn y như Chương Duệ, người đó chính là Chu Nhan Kinh tổng chỉ huy quân cấm vệ đế quốc Đường Xuyên đồn trú ở Bảo Ứng phủ.
Cứ mỗi một buổi sáng, đều là thời khắc mà Chu Nhan Kinh khẩn trương nhất, cho dù không có vệ binh đanh thức, hắn đều cũng sẽ thức giấc vào đúng bốn giờ sáng, sau đó bắt đầu công tác tuần tra của một ngày.
Hơn bốn vạn quân Lam Vũ trang bị tới tận răng ở địa phương cách trước mặt hắn không tới năm kilomet đã dàn trận sẵn sáng, Chu Nhan Kinh đôi khi nằm mơ cũng thấy quân Lam Vũ ùn ùn phát động tấn công.
Giống như bình thường, Chu Nhan Kinh sau khi rửa ráy sơ qua, liền dẫn đám tùy tùng của bản thân tới các điểm chiến lược trọng yếu kiểm tra tình hình chuẩn bị chiến đấu.
Hắn không phải là hạng tướng quân như Tiết Bối Nhĩ, hắn là người rất có ý chí đấu tranh, rấ có tinh thần tiến thủ, cho nên dù ở dưới nghịch cảnh rõ ràng, hắn cũng quyết không chùn bước, quyết không thỏa hiệp.
Trong lòng Chu Nhan Kinh hiểu rất rõ rằng, mười vạn quân cấm vệ trong tay của hắn, căn bản không phải là đối thủ của quân Lam Vũ được trang bị tới tận răng kia, nhưng hắn trước nay chưa từng biểu lộ ý nghĩ thực sự trong lòng của mình, ở trước mặt tất cả cảc quân binh, hắn luôn mỉm cười trấn định, bình tĩnh tự nhiên, điều này đúng là đã cổ vũ cho sĩ khí của không ít quan binh quân cấm vệ.
Đối diện với áp lực cực lớn của quân Lam Vũ, các quan binh quân cấm vệ đế quốc Đường Xuyên tuyệt đối không dám có chút lơi lòng nào, nhất là vào thời khắc con người ta dễ phạm sai lầm cá nhân nhất này, bọn chúng tỏ ra càng thêm khẩn trương mà cẩn thận.
Tổng số hơn năm nghìn lính gác của quân cấm vệ đều dùng nước ớt cay xè để xua đi cơn buồn ngủ, từ cương vị chiến đấu của mình căng thẳng nhìn chăm chú vào mỗi một hành động của quân Lam Vũ, cho dù trên trận địa của quân Lam Vũ có chút xíu gió lay cỏ động thôi, cũng đều không thể thoát khỏi cặp mắt của bọn chúng.
Sau khi quân Lam Vũ đột nhiên tập kích Vĩnh Thanh phủ, Chu Nhan Kinh liền hạ lệnh của mình tiến vào tráng thái chuẩn bị chiến đấu không có một khắc gián đoạn, sẵn sàng ứng phó quân Lam Vũ công kích bất kỳ lúc nào.
Hắn xưa nay chưa từng tin tưởng những lời nói vớ vẩn trên báo chí, càng không hề tin sự kiện Vĩnh Thanh phủ là một cuộc hiểu lầm, hắn vô cùng hiểu rõ, mâu thuẫn tranh đấu giữa triều đình và quân Lam Vũ đã tới nước không thể điều hòa được nữa rồi, chỉ có chiến tranh mới có thể giải quyết, mà nơi khơi nguồn chiến tranh chính là trên trận địa quân Lam Vũ các đó ngoài năm kilomet.
Điều duy nhất Chu Nhan Kinh không hài lòng là, bết kể hắn nỗ lực như thế nào, hắn đều cũng chỉ có thể làm một vị tướng bại trận. Mặc dù hắn chưa từng cho rằng việc bại trận này có gì đáng sỉ nhục, nhưng đối với mười vạn tướng sĩ dưới tay hắn, đây là một kết quả hết sức không công bằng.
Nếu mà quân đội của hắn hắn cũng có vũ khí giống như quân Lam Vũ xem, Chu Nhan Kinh có đầy đủ lý do tin rằng, quân Lam Vũ tuyệt đối không có hi vọng thắng lợi. Chỉ tiếc rằng, cái ngày đó vĩnh viễn sẽ không có, bọn họ phải đón nhận vận mệnh thất bại.
Sau khi công tác kiếm tra cơ bản hoàn thành, thì trời đã sáng, ánh bình minh chiếu sáng mặt đất, mang tới vạn đạo kim quang, trải lên mặt đất một màu sắc hết sức đẹp đẽ.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Chu Nhan Kinh và đám bộ hạ của hắn đều hết sức lưu luyến ánh mặt trời lúc mọc và lặn.
Ánh nắng sớm mỗi ngày, cũng tia sáng sót lại lúc về chiều, tựa hồ đều trở thành hồi ức đẹp nhất của bọn họ, có lẽ ở trong tiềm thức, bọn họ đều mơ hồ nhận ra, nếu như không tranh thủ lưu luyến thời gian, thì một khi quân Lam Vũ phát động tấn công, sẽ chẳng còn cơ hội lưu luyến nữa rồi.
Đi lên chòi quan sát cao nhất, Chu Nhan Kinh nâng kính viễn vọng lên, chú ý sát sao trận địa pháo binh của quân Lam Vũ, đây là công tác theo thường lệ mỗi ngày của hắn.
Hơn nữa điều hắn nhìn thấy tựa hồ cũng không xảy ra biến hóa gì lớn, đại pháo của quân Lam Vũ vẫn cứ luôn ngửa họng pháo đen ngòm ngòm lên trời, chẳng chút che dấu hướng về trận địa của quân cấm vệ.
Nhưng hôm nay Chu Nhan Kinh cam thấy có chút khác biệt, trực giác của hắn mau chóng nói cho hắn biết, quân Lam Vũ sắp động thủ rồi.
Từ bên trong kính viễn vọng, Chu Nhan Kinh có thể nhìn thấy rõ ràng, ở chính giữa trận địa pháo binh của quân Lam Vũ, xuất hiện bóng dáng cô đơn của một quan quân pháo binh, theo như quan sát của hắn, viên quan quân pháo binh này, hẳn là Tử Vân Phi quan chỉ huy của trung đoàn pháo binh số 902 quân Lam Vũ.
Căn c ứ vào báo cáo của ban ngành tình báo, Tử Vân Phi đã được Dương Túc Phong ban nhiệm vụ phụ trách chỉ huy tất cả pháo hỏa nơi tiền tuyến của quân Lam Vũ, hơn nữa được tấn thăng lên quân hàm thiếu tướng.
Hôm nay Tử Vân Phi không có hành động gì, chỉ rất cô độc nhìn về phía trận địa của quân cấm vệ, nhưng Chu Nhan Kinh lập tức từ trên người hắn ý thực được, quân Lam Vũ đã hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng để công kích rồi. Sự xuất hiện của Tử Vân Phi chính là một tín hiệu nguy hiểm.
Tử Vân Phi là người Đường Xuyên chính gốc, có tình cảm rất sâu nặng với đế quốc Đường Xuyên, cho nên hắn mới trước khi phát động tiến công quy mô lớn, một mình nhìn vùng đất từng trải qua bao nhiêu tai nạn này.
Những khẩu pháo ở đằng sau lưng hắn kia, sẽ lại một lần nữa nhuốm máu tươi của người Đường xuyên, để đất đai nơi này càng thêm đỏ thắm, càng thêm phì nhiêu.
- Thông báo cho tất cả bộ đội, lập tức chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, quân Lam Vũ sắp phát động tiến công rồi.
Chu Nhan Kinh trầm tĩnh nói, sắc mặt của hắn đanh lại, hắn chưa từng lo lắng cái ngày này sẽ đến, nhưng khi nó thực sự đến, hắn vẫn tiếc nuối cho mười vạn chiên sĩ của mình.
Nếu như bọn họ có vũ khí trang bị của quân Lam Vũ, xuất hiện ở trên chiến trường đánh nhau với quân đội nước Mã Toa, thì đó sẽ là chuyện mỹ diệu nhường nào, nhưng hiện giờ …
Tiếng còi cảnh báo chói tai vang lên trong quanh doanh của quân cấm vệ, những binh sĩ quân cấm vệ vừa mới bò dậy khỏi giường chuẩn bị tập thể dục buổi sáng, đều lần lượt tuân theo tiếng hò hét của quan quân tiến vào trạn địa phòng ngự.
Tiếng còi cảnh báo chói tai kéo dài tận năm phút, cho tới khi trong quân doanh trống không, tất cả các bính sĩ đều biến mất trong công sự chiến hào, mới chầm chậm dừng lại.
Đột nhiên, Chu Nhan Kinh khẽ cau mày lại, lạnh lùng nói:
- Bảo với trận địa tiền tuyến, không được làm bị thương sứ giả của quân Lam Vũ.
Thì ra từ xa xa, trong kính viễn vọng hắn nhìn thấy một quan quân thiếu úy lục quân quân Lam Vũ cầm cờ trắng đi tới, hiển nhiên đây là quân Lam Vũ phái tới đưa thư khiêu chiến hoặc là thư khuyên hàng, hơn nữa đa phần là cái đằng sau, điều này càng nói rõ, đại chiến khẩn trương sắp bắt đầu rồi.
Quả nhiên, không lâu sau đó viên quan quân thiếu úy kia đi tới trước mặt Chu Nhan Kinh, đưa một bức thư dựa theo nghi lễ ngoại giao cho Chu Nhan Kinh, đây là thư khuyến cáo của Dương Túc Phong gửi cho Chu Nhan Kinh, nhưng không phải do chinh tay Dương Túc Phong viết, mà chỉ ký tên của y thôi. Cho dù là như thế Chu Nhan Kinh còn rất khó nhận ra được cái chữ ký tên kia là Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong hi vọng Chu Nhan Kinh có thể tạm thời rút bộ đội quân cấm vệ ra khỏi Phương Xuyên đạo, đợi sau khi y rời khỏi kinh đô Ni Lạc Thần, mới quay trở lại đồn trú.
Dương Túc Phong thẳng thắn thừa nhận, quân cấm vệ của Chu Nhan Kinh chắn ngan vị trí của Phương Xuyên đạo, mang tới cho Dương Túc Phong áp lực rất lớn, bởi vì khi y ở kinh đô Ni Lạc Thần, quân của Chu Nhan Kinh sẽ uy hiếp nghiêm trọng tới đường lui của y, một khi kinh đô Ni Lạc Thần có biến cố gì, Chu Nhan Kinh sĩ làm ảnh hưởng tới sự cơ động của y.
Cuối cùng, Dương Túc Phong rất uyển chuyển biểu thị, nếu như Chu Nhan Kinh không chịu tạm thời tránh khỏi Phương Xuyên đạo, y sẽ không thể không sử dụng biện pháp không mong muốn nhất để giải quyết vấn đề.
- Cái gì gọi là thủ đoạn không mong muốn nhất? Chẳng qua chỉ là lấy cớ động thủ mà thôi!
Chu Nhan Kinh lạnh lùng nói, thuận tay đem thư khuyến cáo ném cho những tướng quân quân cấm vệ khác ở bên cạnh, bọn họ sau khi xem xong, sắc mặt nặng nề, hồi lâu không nói gì.
Trước chuyện này, báo chí truyền thông của quân Lam Vũ đã công khai yêu cầu triều đình rút quân đội khỏi Phương Xuyên đạo, hơn nữa còn mập mờ tuyên bố, nếu như quân cấm vệ của Chu Nhan Kinh không chủ động rút lui, quân Lam Vũ chỉ đành sử dụng vũ lực để giải quyết vấn đề.
Nhưng triều đình đế quốc Đường Xuyên hiển nhiên không bị quân Lam Vũ uy hiếp mà sợ hãi, kiên quyết không chịu rút quân cấm vệ ra khỏi Phương Xuyên đạo, song thái đội của triều đình là một chuyện, thái độ quân cấm vệ ở nơi này lại là một chuyện khác. Rất nhiều quan binh quân cấm vệ ở nơi này, ở dưới áp lực ghê gớm của quân Lam Vũ trong một thời gian dài, đã sắp tới bờ vực sụp đổ rồi.
" Không tránh." Chu Nhan Kinh không cần suy nghĩ cự tuyệt đề nghị của Dương Túc Phong, ở cuối bức thư khuyến cáo viết hai chữ lớn như rồng múa phượng bay.
Chu Nhan Kinh cảm thấy, đây là hai chữ đẹp nhất tiêu sái nhất mà hắn đã từng viết ở trong đời.
Viên quan quân thiếu úy quân Lam Vũ mặt không biểu lội tình cảm nhận lấy thư khuyến cáo, sau khi hành quân lễ liền xoay người rời đi, lưu lại khuôn mặt hình như có chút đờ ra của hơn mười tên tướng quân sau lưng Chu Nhan Kinh.
Bọn họ đương nhiên là biết hậu quả khi câu trả lời của Chu Nhan Kinh báo cáo tới chỗ Dương Túc Phong, có lẽ bình minh hôm nay là buổi bình minh cuối cùng mà bọn họ có thể nhìn thấy rồi.
Chu Nhan Kinh đương nhiên cũng biết hậu quả khi cự tuyệt.
Trong giây phút quyết định cự tuyệt, hắn lại một lần nữa hạ mệnh lệnh tác chiến, mệnh lệnh cho tất cả các quan binh của quân cấm vệ, bất kể quan chức lớn nhỏ, đều phải nghiêm khắc giữ vững trận địa của mình, bất kỳ một kẻ nào cũng không được phép rút lui, bản thân hắn kiên quyết sẽ không hạ mệnh lệnh rút lui.
Đồng thời, Chu Nhan Kinh bí mật hạ lệnh tổ chức đội chấp pháp chiến trường, chuẩn bị trên chiến trường tàn khốc phụ trách chấp hành quân pháp, để ổn định tiền tuyến.
Ở trong lòng Chu Nhan Kinh, đội chấp pháp là thứ hắn ghét bỏ, nhưng đối diện với quân Lam Vũ tiến công, cho dù là thứ có ghét bỏ hơn nữa, thì hắn cũng phải sử dụng, nếu như chỉ cần có tác dụng.
Sự xuất hiện của đội chấp pháp, lập tức làm không khí trong quân cấm vệ của Chu Nhan Kinh trở nên hết sức ngột ngạt, rất nhiều quan binh của quân cấm vệ đều ý thức được một cách rõ ràng, có lẽ ngày hôm nay, là ngày cuối cùng mà bọn họ ở trên thế giới này rồi.
Cho nên bọn họ đều tỏ ra đặc biệt lưu luyến cuộc sống, cho dù là một con kiến nhỏ bò qua chiến trường thôi, cũng quan sát hết sức cẩn thận.
Có một số binh sĩ lặng lẽ bật khóc, kết quả bị các quan quân không chút do dự kéo sang một bên lặng lẽ xử lý.
Chiến đấu còn chưa nổ ra, trên bầu trời của Phương Xuyên đạo đã bắt đầu có mùi máu tan lan đi.
Chu Nhan Kinh dự đoán không sai, khi câu trả lời của hắn được báo tới cho Dương Túc Phong, y liền không chút do dự hạ mệnh lệnh tiến công.
Ngày 23 tháng 7 năm 1731 thiên nguyên, quân Lam Vũ phát động công kích trên quy mô lớn với quân đoàn quân cấm vệ của Chu Nhan Kinh.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! ….
Mười giờ sáng, hơn hai trăm khẩu phải trái phá của quân Lam Vũ đồng loạt xạ kích, hơn năm trăm khẩu bách kích pháo cũng bắt đầu xạ kích, những quả đạn pháo đủ mọi kích cỡ như nước mưa rào rào rơi xuống trận địa của quân cấm vệ, ánh lửa mãnh liệt và khói đạn mịt mù tức thì haòn toàn bao phủ lấy trận địa tiền tuyến của quân cấm vệ.
Những lô cốt lộ ra bên ngoài mặt đất trực tiếp bị đạn pháo phá hủy, đất cát đá vụn cùng thi thể của nhân viên bay tán loạn trên không trung trong khói súng ngập tràn, toàn bộ Phương Xuyên đạo tựa hồ đều trong cuộc chiến, tiếng pháo nổ đùng đùng ngay ở kinh đô Ni Lạc Thần cũng có thể loáng thoáng nghe thấy.
Các quan binh quân cấm vệ ở trận địa tiền tuyến, lập tức bị đạn pháo dày đặc bao phủ, rất nhiều người bị bắn chết ngay tại trận, chỉ có một số rất ít nhanh trí áp sát vào dưới đáy chiến hào mới may mắn được sống sót.
Thảm nhất là những binh sĩ chưa bao giờ được trải nghiệm pháo kích mãnh liệt như thế này, dưới cơn hoảng loạn, nhìn thấy bức tường lửa rực cháy tận trời đang từ từ phủ lên phía mình, tức thì sợ tới tim gan tan nát, không biết gì nữa nhảy dựng lên chạy về phía sau, kết quả khi vượt qua chiến hào, bị đạn phảo trực tiếp xé nát, sau khi vụ nổ mãnh liệt qua đi, xương cốt cũng chẳng còn.
Chu Nhan Kinh vừa mới nhìn thế công của quân Lam Vũ, sắc mặt liền tức tối đỏ lựng lên, đây là cớ mượn đường gì chứ, rõ ràng là cuộc tấn công mang tính hủy diệt được mưu tính từ lâu, Dương Túc Phong căn bản là không muốn quân cấm vệ rút lui, mà là muốn tiêu diệt toàn bộ bọn họ.
Bất quá Chu Nhan Kinh nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn chưa từng có ảo tưởng chung sống hòa bình với quân Lam Vũ, cho nên hắn trấn tĩnh dựa theo phương án bố trí trước đó, phát động sự kháng cự ngoan cường đối với quân Lam Vũ. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
Có lẽ chỉ nói về sĩ khí và tố chất, bội đội quân cấm vệ đế quốc Đường Xuyên đều không tệ, bọn họ chính là quân tinh nhuệ cuối cùng của đế quốc Đường Xuyên, cho dù là dưới tình huống quân trung ương hoàn toàn bị đánh tan, cho dù dưới tình huống quan viên cấp thấp của triều đình đều không được phát lương, lương thưởng của quan binh quân cấm vệ đều chưa bao giờ bị trễ, cho nên sĩ khí và ý chí chiến đấu của quân cấm vệ vẫn rất cao.
Chu Nhan Kinh tien rằng bọn họ tuyệt đối không dưới quân Lam Vũ, nhưng nếu nói về vũ khí, thì cách biệt không chỉ là một cấp bậc, quả thực có thể hình dung là khác nhau như trời với đất.
Khi quân Lam Vũ trang bị hỏa pháo tầm xa trên diện rộng, thì quân cấm vệ lại thủ tiêu hỏa pháo, bởi vì bọn họ cho rằng hỏa pháo uy lực nhỏ, trọng lượng lớn, không những không thẻ cung cấp hỏa lực yểm hộ cho bộ đội, ngược lại còn trở thành trói buộc sự cơ động của bộ đội.
Cho nên, khi Chu Nhan Kinh quản lý quân cấm vệ ở Bảo Ứng phủ, lập tức trừ bỏ biên chế pháo binh.
Khi quân Lam Vũ trang bị súng trường Mễ Kỳ Nhĩ trên diện rộng, thì binh sĩ quân cấm vệ vẫn sử dụng súng rãnh soắn, thậm chí là còn có mấy loại súng cổ lỗ sĩ như súng trường Minh Tư Khắc hoặc là súng trường Nặc Phúc Khắc, ở một số bộ đội nhỏ, thậm chí còn trang bị trường cung Mạt Nhĩ Mã.
Chu Nhan Kinh tuyệt đối sẽ không cho rằng những loại vũ khí như thế, lại có thể kháng cự quân Lam Vũ tới cùng.
Quân cấm vệ đồn trú ở Bảo Ứng phủ, từ khi bọn họ bắt đâu tiếp nhận được mệnh lệnh chuyển quân, đã định sẵn vận mệnh bi kích rồi, thân thể máu thịt của hơn mười vạn chiến sĩ, định sẵn trở thành vật hi sinh trong cuộc đấu tranh chính trị.
Sau bốn mươi phút pháo kích mãnh liệt, trận địa tiền uyến của quân cấm về hoàn toàn tĩnh mịch, phảng phất như đã không còn bất kỳ sinh mạng nào nữa vậy.
Dưới sự chỉ dẫn của lá cờ sư thứu màu la, bộ binh của quân Lam Vũ phát động tấn công dữ dội, quân Lam Vũ che kín núi đồi trào tới như những đợt thủy triều, chốc lát sau đã nhấn chìm trận địa tiền tuyến của quân cấm vệ.
Có một số quan binh quân cấm vệ tỉnh táo lại từ cuộc pháo kích, tiền hành kháng cự ngoan cường, những tiếc súng đùng đoàn vang lên không ngớt, thỉnh thoảng lại có chiến sĩ quân Lam Vũ ngã xuống, nhưng loại kháng cự này chỉ như muối bỏ biển, căn bản không mang lại mấy tác dụng.
Rầm rầm rầm…
Một trận vó ngựa truyền lại, Chu Nhan Kinh hạ lệnh bộ đội Long kỵ binh phát động phản công.
Bộ đội Long kỵ binh từng là sự kiêu ngạo của quân đội đế quốc Đường Xuyên, đây là quân đội huy hoàng duy nhất của đế quốc Đường Xuyên có thể kháng cự mặt đối mặt với thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa, nhưng cùng với chiến sự triển khai, chiến mã mà bộ đội Long Kỵ binh cần có dàn dần bị cắt đứt cung cấp, cuối cùng tới mức không thể sử dụng, Long kỵ binh cũng biến thành bộ binh.
Hiện giờ bộ đội Long kỵ binh của quân đoàn Chu Nhan Kinh, ước chừng có hơn ba nghìn người, đều là do hắn khó khăn lắm mới gom góp lại được, vào thời khắc nguy cấp này, Chu Nhan Kinh không hề do dự đẩy bọn họ lên chiến trường.
Tử Vân Phi mau chóng phát hiện ra bộ đội Long kỵ binh của đế quốc Đường Xuyên mặc khôi giáp màu đen kia, sự bi thương và đau đớn làm đôi mắt hắn càng thêm u ám.
Số bộ đội Long kỵ binh này, đều là tinh hoa của lực lượng quốc phòng quân đội đế quốc Đường Xuyên, đáng tiếc bị quan chỉ huy của bọn họ đưa vào chỗ sai lầm, đương nhiên, nếu như truy cứu nguyên nhân sâu xa hơn nữa, chỉ có triều đình rồi.
/769
|