Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 481

/769


Tử Vân Phi cay đắng hạ lệnh:

- Mật vị ba trăm độ trái phải cách hai mươi độ.

Hai mươi giây sau, pháo đạn dồn dập rơi vào bên trong đội ngũ Long kỵ binh đang tiến lên, phát ra những tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, ánh lửa gần như chiếu rói nửa tầng trời.

Khi vụ nổ mãnh liệt qua đi, trên chiến trường chỉ còn lại một lá cờ kim long hí châu rách nát, cùng với hai va thớt chiến mã thương tích đầy mình như muốn ngã xuống, nhưng bọn chúng cũng mau chóng bị đạn pháo mãnh liệt một lần nữa rơi xuống hoàn toàn bắn nát. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com

Tận mắt nhìn bộ đội Long kỵ binh bị hủy diệt toàn bộ, Chu Nhan Kinh chẳng hề có quá nhiều bi thương, hắn sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị để đón nhận tổn thất lớn hơn nữa.

Đội dự bị bị Chu Nhan Kinh tàn nhẫn điều hết đội này tới đội khác lên chiến trường, tiến hành phản kích quân Lam Vũ tiến công.

Thế nhưng đối diện với binh sĩ quân cấm vệ không ngừng trào ra, quân Lam Vũ cũng ùn ùn kéo klên, mới bắt đầu thì chỉ có binh lực của một hai trung đoàn, nhưng về sau đó, đã có binh lực bốn trung đoàn bộ binh triển khai trên chiến trường rộng lớn này.

Chu Nhan Kinh mau chóng phát hiện ra, tất cả đội dự bị của mình, xuất kích theo phương hướng được định sẵn trong kế hoạch tác chiến, nhưng mỗi một lần bọn họ xuất kích, đều gặp phải hỏa lực cường đại của quân Lam Vũ sát thương.

Đại pháo của Tử Vân Phi càng thêm như có thần trợ giúp, dự bị quân cấm vệ và binh lực phản kích thường thường xuất hiện còn chưa được thời gian hai phút, còn chưa tiếp xúc với bộ binh của quân Lam Vũ, đã bị hỏa pháo mãnh liệt của quân Lam Vũ bao chùm, cho dù không bị toàn quân tiêu diẹt, cũng hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Chiến đấu bắt đầu còn chưa được một tiếng đồng hồ, Chu Nhan Kinh đã biết bản thân hết cách xoay chuyển tình thế, không còn chi phối được tình hình cuộc chiến nữa.

Quân Lam Vũ hiển nhiên là đã dày công chuẩn bị tất cả, đối với trận dịa phòng ngự và phương thức phòng ngự của quân cấm vệ đều nắm bắt rõ ràng.

Đồng thời, Chu Nhan Kinh cũng ý thức sâu sắc được rằng, ở bên cạnh minh, ít nhất có một hoặc hai tướng quân quân cấm vệ đã lén lút nhào vào lòng quân Lam Vũ, nếu không quân Lam Vũ không thể quen thuộc với trận địa phòng ngự của quân cấm vệ cứ như là đi vào nhà của mình như thế.

Pháo hỏa của quân Lam Vũ mở rộng, đạn pháo phát nổ tạo thành từng bức tường lửa, lan tới vị trí của hắn.

Chu Nhan Kinh không sợ chết, nhưng cảm thấy rất bi ai, hắn bi ai không phải bởi sự hùng mạnh của quân Lam Vũ, không phải bởi quân cấm vệ trang bị lạc hậu, mà là vì những người trong lòng đã hướng về quân Lam Vũ, khi trong đội ngũ của mình xuất hiện những người như thế này, thì nó có ý nghĩa sâu sắc trận chiến này không còn giá trị gì nữa.

Chu Nhan Kinh trầm giọng ra lệnh:

- Gọi hết các tướng quân lại đây.

Ước chừng nửa tiếng đồng hồ sau, toàn bộ ba mươi vị tướng quân của quân đoàn Chu Nhan Kinh cấm vệ quân đế quốc Đường Xuyên đều tới đông đủ, sắc mặt bọn họ đều không được tốt lắm, nhưng nhìn qua sức khỏe còn không tệ.

Không bị hỏa pháo của quân Lam Vũ sát thương, đại khái vì được nấp ở chỗ vô cùng an toàn, bọn họ đều dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Chu Nhan Kinh, không biết vào thời khắc khẩn trương này hắn triệu tập mọi người làm gì.

Chu Nhan Kinh chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nói:

- Ta làm việc, trước nay đều thích có gì nói nấy, không thích vòng vo tam quốc. Ta biết, trong số những người các ngươi, có kẻ liên hệ với quân Lam Vũ, cung cấp cho bọn chúng không ít tin tức. Hôm nay, ơ nơi này, ta không muốn truy cứu trách nhiệm của ai cả, cũng không muốn xử lý ai cả. Nhưng có một số chuyện, ta cần hỏi trước mặt hắn, ta muốn hỏi rõ ràng, nếu như hắn có đủ can đảm, thì mời đứng ra, bình đẳng đối thoại với ta…

Lời còn chưa dứt, thiếu tướng Lạc Tang quan chỉ huy trung đoàn số 3 quân cấm vệ đã bước ra, bình tĩnh đối diện với Chu Nhan Kinh, trầm giọng nói:

- Quan tư lệnh, người mà ngài nói, chính là tôi.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người thiếu tướng Lạc Tang, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, bao gồm cả Chu Nhan Kinh ở trong đó, bọn họ ngàn vạn lần không ngờ được, người liên hệ với quân LamV ũ, không ngờ lại là thiếu tướng Lạc Tang.

Phải biết rằng phụ thân của thiếu tướng Lạc Tang, chính là Lạc Hoa đại thân bộ thương vụ đế quốc Đường Xuyên, hắn làm sao có thể đi làm cái chuyện như thế này?

Chu Nhan Kinh cảm thấy miệng của mình có chút chua chát, cho dù để hắn suy đoán cả trăm lần, hắn cũng không đoán ra người kia lại có thể là Lạc Tang.

Trong ba mươi tướng quân dưới quyền chỉ huy của hắn, Lạc Tang mặc dù không phải là có quân hàm cao nhất, nhưng khẳng định là tác chiến dũng cảm nhất, vị tướng quân thiếu niên này mới chỉ có hai mươi chín tuổi, từng là tâm phúc của Bạch Ngọc Lâu, bởi vì hắn tứng suất lĩnh quân cậm vệ ba lần xông vào quân doanh của kẻ địch, đều là để giải cứu Bạch Ngọc Lâu ra.

Một lúc thật lâu sau, Chu Nhan Kinh mới chậm rãi hỏi:

- Vì sao?

Thiếu tướng Lạc Tang đối diện với tất cả ánh mắt chỉ trích và phẫn nộ ở xung quanh, mà không hề sợ hãi chút nào, chỉ trầm tĩnh nói:

- Tôi không phải một mình liên hệ với quân Lam Vũ, còn có phụ thân của tôi, trừ cha con chúng tôi ra, ở kinh đô Ni Lạc Thần, còn có rất nhiều người đã liên hệ với quân Lam Vũ ….

Chu Nhan Kinh đột nhiên sắc mặt đỏ rực khác thường, yết hầu cuộn lên cuộn xuống, quát lớn:

- Ngươi nói láo! Người là tên khốn kiếp tham sống sợ chết.

Thiếu tướng Lạc Tang chỉ cười nhạt, không nói gì cả.

Hắn không cần phải giải thích.

Chu Nhan Kinh lập tức cũng phát giác ra mình bị cơn giận che mờ lý trí, bất kể chỉ trích Lạc Tang điều gì, cũng không thể chỉ trích hắn tham sống sợ chết được. Chu Nhan Kinh giận dữ điên cuồng rống lên:

- Ngươi tham vinh hoa phú quý, ngươi bán nước cầu vinh! Người là đồ khốn nạn!

Lạc Tang khẽ mỉm cười, lạnh nhạt nói:

- Tôi có thể có được phú quý gì ở quân Lam Vũ? Tôi còn có thể trở thành quan chỉ huy sư đoàn ư? Phụ thân của tôi còn có thể trở thành thượng thư bộ thương vụ ư? Nghĩ cũng chẳng cần, ngài chỉ trích tôi bán nước cầu vinh, tối bán nước cái gì? Tôi bán nước cho ai? Dương Túc Phong chẳng lẽ không được tính là người đế quốc Đường Xuyên chúng ta, tôi thông báo tin tức cho y, chẳng lẽ chính là bán nước cầu vinh?

Sắc mặt phẫn nộ của những tướng quân khác tựa hồ tiêu tán, thay vào dó lại là một vẻ hoang mang, đa phần lại còn kinh ngạc.

Chỉ có tham mưu trưởng quân đoàn trung tướng Hoàng Phong sắc mặt trầm tĩnh như nước, như chẳng hề nhìn thấy bất kỳ thứ gì ở phía trước.

Quyết định của thiếu tướng Lạc Tang làm bọn họ không tài nào lý giải được, đối với tình hình chiến đấu trước mắt, bọn họ lại càng tỏ ra mù mờ, bọn họ chẳng nhìn Chu Nhan Kinh, cũng chẳng nhìn Lạc Tang, chỉ nhìn ra khung cảnh khói lửa ngút trời ở ngoài kia, rồi đột nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt đều trở nên không chân thật.

Chu Nhan Kinh hít sâu một hơi, sắc mặt xám xịt, nghiến răng lại nói:

- Bất kể nói như thế nào, ngươi cũng không thể đem tính mạng của mười vạn người chúng ta dâng hết lên cho quân Lam Vũ! Ngươi có biết, ngươi hại hết bao nhiêu người không? Ngươi nhìn đi, ngươi nhìn mà xem, đội dự bị của chúng ta vừa mới xuất kích, liền bị hỏa pháo của quân Lam Vũ phủ lên! Ngươi có xứng đáng với bọn họ không? Đó đều là huynh đệ vào sinh ra tử của chúng ta! Là ngươi, chính là ngươi đã đẩy bọn họ lên đoạn đầu đài!

Càng nói càng kích động, càng nói càng hăng, Chu Nhan Kinh gần như là rống lên.

Vẻ mặt của thiếu tướng Lạc Tang cũng kích động y như thế, hắn vốn không phải là người giỏi che dấu cảm xúc, hắn cũng rống lên:

- Hại chết bọn họ là ngươi! Là triều đình đế quốc! Không phải là ta! Là ai hạ lệnh chọn bọn ta đồn trú ở nơi này? Ai là kẻ đầu sỏ gây ra tội lỗi? Ta chỉ muốn cứu bọn họ, cho dù là ta không cung cấp tình báo, ngươi cho rằng bọn họ sẽ không chết sao? Ngươi cho rằng bọn họ có thể đánh lui cuộc tiến công của quân Lam Vũ sao? Ngươi nhìn đi, ngươi nhìn mà xem, ngươi nhìn đội dự bị kia, bọn họ không bị hỏa pháo của quân Lam Vũ bao phủ, nhưng bọn họ xông được tới trước mặt quân Lam Vũ sao?

Chu Nhan Kinh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ở phương hướng gần sát phía bắc, ước chừng có một đội dự bị quân cấm vệ hô hào xông thằng về phía quân Lam Vũ, kết quả ở trên khoảng cách hai ba trăm mét, bọn họ bị đủ các loại vũ khí hạng nhẹ của bộ binh quân Lam Vũ sát thương mãnh liệt, cùng với đủ các loại tiếng súng vang lên, những binh sĩ quân cấm vệ xông thẳng vào quân Lam Vũ kia đỏ rạp hàng loạt, thi thể nằm chồng chất ngổn ngang trên mặt đất lồi lõm.

Không tới mười phút sau, hơn ba nghìn người bị thương vong toàn bộ, người chết còn may, chứ người bị thương thì phải vùng vẫy trong đau khổ, thê thảm vô cùng, mà bọn họ cánh binh sĩ quân Lam Vũ gần nhất, cũng tới năm sáu chục mét.

Thiếu tướng Lạc Tang cất tiếng rên thống khổ, đau đớn nói:

- Bất kể là tôi có cung cấp tình báo hay không, thì điều bọn họ gặp phải, đều là một cuộc đồ sát không hơn không kém, mười vạn người chúng ta đây, chính là đối tượng bị đồ sát. Trong lòng tướng quân ngài càng hiểu rõ hơn tôi, chúng ta căn bản không có sức mạnh để kháng cự quân Lam Vũ, mà chúng ta cũng không nên kháng cự quân Lam Vũ, chúng ta càng không cần thiết phải làm như thế, chúng ta và quân Lam Vũ căn bản là người một nhà …

- Khốn kiếp!

Chu Nhan Kinh xé họng rống lên, thuận tay rút bội kiếm của mình ra, đâm thẳng ngay vào bụng của thiếu tướng Lạc Tang.

Lạc Tang tức thì miệng trào máu tươi, đau đớn gập người xuống, Chu Nhan Kinh toàn thân run lên, bất giác buông hai tay của mình ra, ngây ngốc nhìn thiếu tướng Lạc Tang chàm chậm ngã xuống, trong nhất thời có chút luống cuống.

Nhưng chính vào lúc này, hắn cảm thấy sau lưng mình cũng lạnh buốt, tiếp theo đó nhận ra tựa hồ có thứ gì đó xuyên qua thân thể của mình, Chu Nhan Kinh theo bản năng nhìn xuống, liền thấy ngay một đoạn mũi kiếm nhỏ máu chui ra từ trước ngực của mình.

Chu Nhan Kinh sắc mặt tức thì trở nên cực kỳ kinh ngạc, hắn cúi đầu nhìn xuống mũi kiếm xuyên qua ngực mình, tựa hồ không thể nào tin được tất cả những điều này là sự thực.

Hắn không thể nào tin được, lại có thể có người hạ thủ ở sau lưng mình, hắn cũng không thể nào tin được, ở trong số bộ hạ của mình, lại có thể có người giết được mình, cho dù người có võ công cao nhất là Lạc Tang, cũng không có bản lĩnh ám sát mình.

Lạc Tang tựa hồ cũng chết lặng, ngây ra nhìn người ám sát Chu Nhan Kinh từ đằng sau lưng kia.

Phải mất đúng một phút, vẻ kinh ngạc ở trên mặt Chu Nhan Kinh mới dần dần trở thành bình tĩnh, hắn dùng tay nhẹ nhẹ chạm vào mũi kiếm nhỏ máu ở trước ngực mình, nhìn thấy rõ ràng máu tươi dính ở trên ngón tay của mình.

Chu Nhan Kinh lại ngẩn ra hồi lâu, mới chầm chậm quay đầu lại, mang theo một vẻ uy nghiêm mà bình tĩnh nhìn người đã ám toán mình từ đằng sau lưng, ánh mắt của hắn càng thêm hoang mang, hắn không sao có thể ngờ được, người mà hắn nhìn thấy, lại có thể có năng lực ám sát mình, nhưng lại chính là kẻ đó đã ám sát mình.

Sắc mặt người kia cũng đờ đẫn, xám ngoét, thân thể cũng khe khe run rẩy, nhưng trên tay của hắn vẫn còn có máu tươi của Chu Nhan Kinh đang lặng lẽ nhỏ xuống.

Nhát kiếm này, hắn dùng sức quá mạnh, làm cho chuôi kiếm cũng cắm vào thân thể của Chu Nhan Kinh.

Người ám toàn Chu Nhan Kinh chính là thiếu tướng Kim Mạch Lang quan chỉ huy sư đoàn thứ 9 quân cấm vệ đế quốc Đường Xuyên, là một người võ phu thấp bé chắc nịch.

- Các ngươi cùng hội với nhau sao?

Chu Nhan Kinh chậm rãi nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Lạc Tang và Kim Mạch Lang, nhưng vẻ hắn nhìn về phía Kim Mạch Lang, lại càng thêm mù mờ và rối bời.

Võ công của Kim Mạch Lang hắn biết rất rõ, cho dù là lúc hắn đang ngủ, thì Kim Mạch Lang cũng không thể nào giết được mình, nhưng trường kiếm của Kim Mạch Lang, lại đúng là đã xuyên qua chỗ yếu nhất trên thân thể của bản thân, làm Chu Nhan Kinh ngay cả sức đánh trả cũng không có.

Lạc Tang khe khẽ lắc đầu, sắc mặt cũng vô cùng mờ mịt, chậm rãi nói:

- Không phải, tôi không biết hắn sẽ làm như vậy …. Hắn làm sao lại giết ngươi? Kim Mạch Lang, ngươi theo ai hóc võ công cấp tốc vậy? Không ngờ lại có thể lại hại tới mức độ này?

Kim Mạch Lang sắc mặt hơi xám lại, cánh môi mấy máy mấy lượt, nhưng không nói ra.

Chu Nhan Kinh nhìn Kim Mạch Lang chằng chằm, nghiêm nghị nói:

- Ngươi cũng liên hệ với quân Lam Vũ rồi?

Kim Mạch Lang vẫn không trả lời.

Chu Nhan Kinh đột nhiên gầm lên, gào rú như phát điên:

- Vậy rốt cuộc là vì sao?

Một tiếng thở dài nặng nề tời từ phía mé sườn đằng sau Chu Nhan Kinh, trung tướng Hoàng Phong sư đoàn trưởng sư đoàn số 9 quân cấm vệ kiêm tham mưu trưởng quan đoàn chậm rãi đi tới hai bước, trầm giọng nói:

- Quan tư lệnh, là tôi hạ lệnh cho hắn làm như vậy đấy, chúng tôi không liên hệ với quân Lam Vũ, chúng tôi sở dĩ làm như vậy là quyết định lâm thời thôi. Lão Trần, lão Triệu, chuyện chúng ta đã làm rồi, các ngươi đứng ra cả đi, để quan tư lệnh ra đi được rõ ràng rành mạch một chút.

Con ngươi của Chu Nhan Kinh lập tức co rụt lại, hiện giờ hắn mới ý thức được, đây là một kế hoạch có dự tính.

Quả nhiên, hai viên thiếu tướng khác cũng đứng ra, bọn họ đều là thiếu tướng có tư cách lâu nắm nhất bên trong quân cấm vệ, tuổi của mỗi người, đều có thể làm phụ thân của Chu Nhan Kinh.

Bọn họ mang theo vẻ mặt chẳng đặng đừng và nghiêm nghin nhìn Chu Nhan Kinh, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt của Chu Nhan Kinh lại hơi dời đi, bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, ám sát thượng ti của minh, đều chẳng phải là chuyện vẻ vang gì.

Trung tướng Hoàng Phong thở dài, rồi thâm trầm nói:

- Quan tư lệnh, ước nguyện ban đầu chúng tôi chẳng phải là muốn quy thuận quân Lam Vũ, chúng tôi cũng không biết Lạc Tang và quân Lam Vũ liên hệ, chúng tôi cũng không dám liên hệ với quân Lam Vũ. Tôi cũng biết, ngài theo dõi rất sát, chú ý tới nhất cử nhất động của chúng tôi, chỉ cần chúng tôi và quân Lam Vũ có hiềm nghi liên hệ, là ngài lập tức sẽ đưa ra hành động. Cho nên chúng tôi không có chút liên hệ nào với quân Lam Vũ. Tôi nghĩ, tình báo của Lạc Tang hắn là đầu tiên truyền tới chỗ phụ thân của hắn, sau đó phụ thân của hắn mới lại chuyển cho quân Lam Vũ, nếu không cũng chẳng qua được mắt ngài …

Lạc Tang rên lên:

- Đúng thế …

Chu Nhan Kinh không nói gì, chỉ có máu tươi ở bên khóe miệng chầm chậm rỉ ra, nỗi đau về thể xác hắn có thể chịu đựng được, nhưng nỗi đau phát ra từ tận đáy lòng, thì hắn không thể nào chịu nổi.

Từ khi cùng quân đội nước Mã Toa khai chiến cho tới nay, Chu Nhan Kinh chưa từng bao giờ nghĩ rằng sẽ chết trong tay của chính người bên minh, hắn có đủ tự tin với võ công của bản thân, cũng đủ tự tin vào nhãn quang và thủ đoạn của mình. Nhưng hôm nay, hắn không thể không thừa nhận, có một người càng cao minh hơn, đang lặng lẽ âm thầm tính toán tất cả, cuối cùng tiêu diệt mình một cách lặng lẽ.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status