Bất quá đối với trọng pháo của quân Lam Vũ mà nói, tựa hồ chẳng phải là chuyện khó khăn gì, nhưng đáng tiếc trước khi giải quyết được chuyện nội bộ đế quốc Đường Xuyên, quân Lam Vũ vẫn chưa có đủ lực lượng đi công kích quân đội nước Mã toa.
Vân Thiên Tầm cẩn thận đáp:
- Tôi biết rồi, tôi nghĩ hẳn là cũng kịp.
Nòng cốt chủ yếu của sư đoàn bộ binh số 104 quân Lam Vũ đều là quan binh quân đội đế quốc Đường Xuyên được giải cứu từ Ngân Xuyên đạo, sơ bợ biên chế thành bat rung đoàn bộ binh, dưới quyền có thêm một tiểu đoàn bộ binh vùng núi độc lập, mục đích chủ yếu không phải là quân đội nước Mã Toa mà là Xích Luyện giáo chiếm cứ Ngân Xuyên đạo, bởi thế huấn luyện hàng ngày cũng lấy tác chiến vùng núi làm chủ.
Dương Túc Phong quyết tâm dung những người tràn ngập thù hận với Xích Luyện giáo này đi triệt để xóa bỏ Xích Luyện giáo, chinh phục Ngân Xuyên đạo, bởi thế Tôn Khả Dã đã được bổ nhiệm làm tham mưu trưởng của sư đoàn 104 quân Lam Vũ, phụ trách công tác chuẩn bị thành lập sư đoàn 104.
Bất quá, xét thực tế tình hình sức khỏe của đại bộ phận tù binh chiến tranh không được tốt lắm, sư đoàn 104 muốn hoàn toàn được thành lập nên, thì nhanh nhất cũng phải tới cuối năm, mà muốn thực sự tham gia chiến đấu, sợ rằng phải tới năm sau.
Trước thời gian đó, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ sẽ lưu lại một phần binh lực ở Ngân Xuyên đạo, tiếp tục thực thi nhiệm vụ đả kích có trọng điểm, tận lực giải quyết một số phe cách tương đối nổi bật của Xích Luyện giáo.
Trầm mặc chốc lát, Khắc Lao Tắc Duy Tư thuận miệng nói:
- Tên tiẻu tử Đường Hạc này đúng là rất độc! Chẳng những vô thanh vô tức giết Chu Nhan Kinh, còn vừa chạm mặt một cái giết ngay đệ đệ của mình, mắt cũng không chớp lấy một cái. Thời cơ không ổn, là tức thì rút lui không hề rườm rà. Tôi cho rằng sau này hắn sẽ trở thành họa lớn của chúng ta, tôi nghĩ chúng ta cần phải đề cao cảnh giác.
Dương Túc Phong cười khổ:
- Ta biết, Đường Hạc đương nhiên là không dễ đối phó, nhưng hiện giờ ta không còn sức để đi đối phó với hắn. Bất quá hắn bị kẹp giữa chúng ta và nước Y Lan, cuộc sống đại khái cũng chẳng tốt được, nếu như có khả năng, ta thực sự muốn đàm phán thằng thắn với hắn một phen.
Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm đều gật đầu.
Đường Hạc ở kinh đô Ni Lạc Thần phát động chính biến không thành, hắn lập tức lựa chọn rút lui, dẫn theo năm vạn quân cấm vệ, dẽ dàng lừa gạt mở được cửa Gia Dục quan, sau đó chạy thẳng một mạch tới Ngọc Môn quan. Phía nam Hà Xuyên đạo và một phận địa khu của Kiếm Xuyên đạo, đều bị tâm phúc của Đường Hạc khống chế trước rồi, tin rằng hắn sẽ xây dựng căn cứ ở nơi đó, tiếp tục mưu cầu sinh tồn và phát triển.
Nhưng, vùng đất mà Đường Hạc chiếm cứ, chính là vùng núi vô cùng nghèo khó, tài nguyên thưa t hớt, Đường Hạc muốn phát triển, chỉ có mưu đoạt hành lang Á Sâm ở phía tây, có điều hành lang Á Sam bị nước Y Lan khống chế chặt chẽ, hắn có ý đồ, cũng chẳng phải dễ dàng thực hiện được.
Có lẽ về mặt quân sự Tiêu Đường tuyệt đối không phải là đối thủ của Đường Hạc, nhưng nước Y Lan còn có một Tiêu Nam ở đó, mặc dù Tiêu Nam nhiều lần bị gạt sang một bên, bị người ta chơi đùa trong lòng bàn tay như con chuột, nhưng khi thực sự tới lúc nguy cấp, hắn vẫn sẽ được thả ra để cắn người.
Vân Thiên Tầm lạnh lùng nói:
- Đường Minh phòng ngày phòng đêm, nhưng vẫn con thường Tiểu Tam nhà bọn họ, thiếu chút nữa lấy mắt mạng của ông ta! May mắn là còn có Đường Ca, nếu không hiện giờ hoàng đế của đế quốc Đường Xuyên, có lẽ đã đổi sang tên Đường Hạc rồi.
Khắc Lao Tắc Duy Tư nhạt nhéo nói:
- Có thể lăn lộn từ trong thâm cung ra, ít nhiều cũng có thủ đoạn, Đường Thước tựa hồ học khôn rồi, chúng ta ở kinh đô Ni Lạc Thần tựa hồ không phát hiện được bóng dáng của Đường Thước. Căn cứ vào tin tức người nhà hắn cung cấp, có khả năng hắn tới phía nam tìm Bạch Ngọc Lâu rồi, tên tiểu tử này cũng không đơn giản, lần trước bị chúng ta bắt một lần rồi, lập tức khôn ra, kinh đô Ni Lạc Thần xảy ra chuyện, hắn không nấp vào con đường cùng hoàng cung, mà lập tức tìm quân đội của mình kiếm tìm cơ hội, cuối cùng hắn cũng hiểu ra, chỉ có quân đội mới là an toàn nhất.
Dương Túc Phong cười nhạt, hờ hững nói:
- Chính quyền từ trong súng ống lập ra mà, Đường Hạc hiểu được điều này tương đối sớm. Ừm, chuyện bên trong kinh đô Ni Lạc Thần thế nào rồi? Đường Minh hôm nay có có cơ hội tỉnh lại không? Ông ta sẽ không hôn mê mãi mãi chứ?
Khắc Lao Tắc Duy Tư nói:
- Căn cứ vào báo cáo của Khắc Lạp Mã Kỳ, một trăm ba mươi một người trong bản danh sách, cơ bản là đã được xử lý rồi, chỉ có tên tiểu tử Bác Sơn bởi vì trốn vào bên trong hoàng cung, nên không bắt được. Hiện giờ Bác Sơn và tỷ tỷ của hắn đã mưu đoạt đại quyền của Vị Ương cung, bất quá quân quyền còn nằm ở chỗ Đường Ca. Món nợ khó đòi này đã hòan toàn tính lên trên người Đường Hạc, tin rằng Đường Hạc cũng sẽ không giải thích, cái hắn cần chính là cái cớ này. Đương nhiên, tin rằng trong lòng Đường Minh cũng hiểu rất rõ là do chúng ta làm, chỉ tiếc rằng hiện giờ ông ta đã không còn biết gì nữa rồi.
Vân Thiên Tầm cười lạnh:
- Cho dù ông ta có biết, thì hiện giờ còn có thể làm gì được nữa? Hiện giờ đại pháo của chúng ta đã phong tỏa Vị Ương cung, ông ta căn bản không thể rời đi, chỉ cần có chút gió lay cỏ động nào là chúng ta đều có thể ngăn cản trước. Uy hiếp thiên tử lệnh chư hầu, xem ra chúng ta cũng phải học vở kịch của cổ nhân rồi. Thế cũng tốt, Phong lĩnh cho dù tiến vào hoàng cung đại khái cũng không có nguy hiểm đặc biệt … Ấy? Phong lĩnh?
Thì ra Dương Túc Phong vừa rồi có chút thất thần, ý đang cảm thán về chuyện của Đường Minh, năm xưa khi y rời khỏi kinh đô Ni Lạc Thần, Đường Minh còn rất có tinh thần, ông ta là lãnh tụ tối cao của quốc gia cường đại nhất trên thế giới này, nắm giữa diện tích đất đai lớn nhất trên thế giới này, khống chế nhan khẩu nhiều nhất trên thế giới này, còn sở hữu hải quân và lục quân lớn mạnh nhất đại lục, có hơn năm trăm triệu người vận mệnh nắm ở trong tay ông ta. Nhưng chỉ vẻn vẹn có bốn năm trôi qua, tất cả đã biến thành cảnh còn người mất, ngay cả bản thân cũng rơi vào trạng thái nửa thực vật.
Vân Thiên Tầm nói không sai, quân Lam Vũ hiện giờ chính là đang uy hiếp thiên tử lệnh chư hầu, cho dù Đường Minh biết thì có thể làm được gì chứ? Có lẽ ngày lễ 28 tháng 8, không phải là Đường Minh cử hành, mà là quân Lam Vũ cử hành. Ngày lễ hội này, Dương Túc Phong cho rằng nên phải làm, cần phải chấn hưng sĩ khí của người dân đế quốc Đường Xuyên, mới có thể tiến hành tác chiến lâu dài với nước Mã Toa.
Trong quá trình xe ngựa đi tới, lục tục có thông tấn viên kỵ binh đưa tới điện báo của các bộ đội gửi đến, những số điện bạo này trước tiên giao tới phía Khắc Lao Tắc Duy Tư, sau đó mới do Khắc Lao Tắc Duy Tư báo cáo đơn giản nội dung.
- Cấm vệ quân ở phương hướng Vĩnh Thanh phủ đã hoàn toàn rút lui, chuẩn bị tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần từ cửa tây, người dẫn quân là Đường Phong, ở phụ cận Vị Ương cung cùng bộ đội của chúng ta phát sinh một chút xung đột nho nhỏ, bọn chúng chết mất mấy trăm người, bọn chúng muốn vào Vị Ương cung gặp hoàng đế … ngài xem….
Khắc Lao Tắc Duy Tư trầm ngâm nói, mắt nhìn vào Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong bình thản nói:
- Mặc kệ bọn chúng, chúng ta chỉ khống chế cửa đông và mấy con đường trọng yếu, phong tỏa Vị Ương cung. Đường Phong và đám quan quân có thể vào gặp Đường Minh, những người khác thì không được, nói với bọn chúng, chớ nên có ý đồ dùng vũ lực với chúng ta, như vậy đối với mọi người đều không có lợi ích gì. Ngoài ra, bảo với Xạ Nhan, tạm thời không nên chủ động tạo xung đột với quân cấm vệ, đợi qua ngày 28 tháng 8 rồi hãy nói.
Khắc Lao Tắc Duy Tư lắc đầu, cười nói:
- Xạ Nhan cũng là hạng gây họa, chuyện này sợ rằng phải do ngài đích thân căn dặn, hắn tới kinh đô Ni Lạc Thàn, chính là để chuẩn bị giáo huấn những cấm vệ quân, chúng ta bảo hắn đè nén nịn nhịn, làm sao mà hắn chịu cho được.
- Ai bảo là hắn phải nín nhịn? Bị đánh thì tất nhiên là phải đánh trả! Chúng ta tới đây là để bắt nạt kẻ khác, chứ không phải là để kẻ khác bắt nạt, ngàn vạn lần đừng làm lẫn lộn! Bất quá, cũng không được xông tới nhà người ta mà đập phá, nói không chừng ngày nào đó bọn chúng lại trở thành huynh đệ của chúng ta. Mười vạn quân cấm vệ, ha ha, nếu như bị ta tóm được, nhất định ta sẽ đánh cho Vũ Văn Phân Phương phải khóc cha gọi mẹ.
Dương Túc Phong tựa hồ chó chút phấn khích, nếu như tất cả mọi thứ đều thuận lợi, kinh đô Ni Lạc Thân sẽ có một sự khởi đầu mới thực sự.
Quân Lam Vũ thiếu nhất cần nhất là tài nguyên nhân lực, một khi khống chế được kinh đô Ni Lạc Thần, khống chế được quyền lực tối cao của đế quốc, có thể vận dụng được một cách hữu hiệu hai ba trăm triệu nhân khẩu hiện nay của đế quốc Đường Xuyên, thì sức chiến đấu của quân Lam Vũ sẽ tăng nhanh như tên lửa, chỉ riêng mỗi một cái Long Xuyên đạo thôi, đã có hơn ba ngàn vạn nhân khẩu, địa khu Mỹ Ni Tư đúng là hít khói cũng không kịp.
Qua mấy tiếng đồng hồ đi đường, xa giá của Dương Túc Phong cuối cùng cũng tới được kinh đô Ni Lạc Thần.
Xạ Nhan chỉ huy lữ đoàn 402 lục quân quân Lam Vũ đã thay thế quân đoàn 1 kỵ binh của Khắc Lạp Mã Kỳ, khống chế một số khu vực bên trong kinh đô Ni Lạc Thần, bố trí vô số tay súng bắn tỉa ở trên những cao điểm.
Ở vị trí cửa thành cũng đã bộ rát nhiều đại pháo và súng máy, chốt hỏa lực dày đặc chi chit, tin rằng cho dù là mười vạn quân cấm vệ có đồng loạt xông lên cùng một lúc cũng không làm gì được quân Lam Vũ.
Còn về phần quân đoàn 1 kỵ binh của Khắc Lạp Mã Kỳ, trải qua cuộc chém giết tối mấy hôm trước, đã toàn bộ rút ra, thành lập quân doanh tạm thời ở bên ngoài cửa thành, để làm lực lượng cơ động tùy thời có thể tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần.
Bọn họ không cần phải có hành động gì, chỉ cần xuất hiện ở nơi đó thôi đã là uy hiếp cực lớn rồi, đường phố của kinh đô Ni Lạc Thần quá rộng, cấp cho kỵ binh cơ hội tung hoành.
Chủ lực của sư đoàn 101 lục quân quân Lam Vũ do Khắc Lệ Tô Na suất lĩnh, đã tiến vào khu vực của Long Xuyên đạo một cách có chủ ý, tới trước tiên chính là trung đoàn bộ binh 116 do Đường Vĩ chỉ huy.
Vì phong tỏa Vị Ương cung, pháo binh của quân Lam Vũ đã tới nơi trước, có một tiểu đoàn pháo binh với mười sau khấu phảo trái phá 100 ly đồn trú ở địa phương cách Vị Ương cung chưa tới năm nghìn mét, pháo đạn có hoàn toàn bao phủ lấy Vị Ương cung.
Dùng lời của Vân Thiên Tầm mà nói thì thế này, hiện giờ phòng tuyến của quan Lam Vũ có thể hình dung là vững như tường đồng vách sắt, chỉ cần Dương Túc Phong không rời khỏi phạm vi khống chế của quân Lam Vũ, thì an toàn tính mạng của y sẽ được đảm bảo tuyệt đối.
Đương nhiên, Vân Thiên Tầm tuyệt đối không dám đảm bảo ở bên trong kinh đô Ni Lạc Thần, Dương Túc Phong có đơn độc hành động hay không, bời vì ông ta nhìn thấy hai người Phương Phỉ Thành Sương và Cung Tử Yên cứ lén lén lút lút, khẳng định là đi dò đường trước rồi.
Có hai người bọn họ ở bên cạnh, Dương Túc Phong nói không chừng một hôm nào đó sẽ âm thầm chạy lên đường phố của kinh đô Ni Lạc Thần nghịch ngợm, dù sao y cũng đã bị ngột ngạt quá lâu rồi.
Trung đoàn cảnh vệ quân bộ quân Lam Vũ do Đan Nhã Huyến chỉ huy đã tạm thời tiếp quản nhiệm vụ phòng vệ ở cửa đông, sắp xếp hoàn tất toàn bộ tay súng bắn tỉa ở trên thành lâu, tất cả các vị trí đều thông báo an toàn, Dương Túc Phong mới được cho phép xuống xe, những nữ quyến khác cũng lần lượt xuống xe, duỗi tâm lưng mỏi nhừ vì ngồi xe, sau đó đứng ở chỗ không xa nhìn kinh đô Ni Lạc Thần hùng vĩ tráng lệ, đây chính là tòa thành thị phồn hoa nhất vĩ đại nhất của đại lục Y Lan rồi.
Dương Túc Phong đứng ở bên ngoài cửa thành, nhìn tường thành kinh đô Ni Lạc Thần nguy nga, trong lòng cảm khái vạn phần, chuyện xưa như hiện ra rõ ràng ở ngay trước mặt.
Từ tháng 9 năm 1727 thiên nguyên, tới tháng 8 năm 1731 thiên nguyên, bốn năm trời quay trở về, thời gian không dài cũng không ngắn, có thể nói là vừa đủ.
Thế nhưng nếu như phải ngược dòng thời gian y tới kinh đô Ni Lạc Thần lần đầu tiên, thì phải đi tới năm 1718 thiên nguyên, khi đó y chỉ có mười tuổi, ký ức cũng không toàn toàn rõ ràng, bị làm con tin của Dương gia Nam Hải, đưa vào tòa ngục giam lớn ở kinh đô Ni Lạc Thần, đưa vào Hội Anh điện ở phía tây Vị Ương ung, ở nơi đó tới chín năm.
Tường thành của Kinh đô Ni Lạc Thần vẫn cứ hùng vĩ như thế, vẫn cứ dựng dứng như thế, vẫn cứ cao lớn không thể leo được như thế, Dương Túc Phong tựa hồ nhìn thấy tình hình năm đó mình rời khỏi nơi này, nhìn thấy phong thái thiếu tướng Ưng Đan xoay lưng lại ánh trăng giương cung, chỉ tiếc rằng, thiếu tướng Ưng Đan đã bị Đường Hạc giết rồi, làm cho sâu trong trong đáy lòng của Dương Túc Phong cảm thấy có chút tiếc nuối.
Khi xưa khi y rời khỏi kinh đô Ni Lạc Thần, Ưng Đan là tướng lĩnh đế quốc đầu tiên mà y nhận biết mặt đối mặt, tiễn thuật thần kỳ của hắn, tới nay còn làm y Dương Túc Phong nhớ mãi trong lòng, nếu như không phải là do thời đại phát triển, Ưng Đan dứt khoát sẽ trở thành sát thủ máu lạnh nhất trên chiến trường.
Thập Tứ công chúa bởi vì thân thể có chút không thoải mái, cho nên không ngồi chung một cỗ xe ngựa với Dương Túc Phong. Mặc dù Thập Tứ công chúa rất biết cách che dấu tình cảm của mình, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được, mưa gió sắp tới ở kinh đô Ni Lạc Thần, vẫn làm nàng khó có thể chịu đựng được.
Mâu thuẫn của Dương Túc Phong và Đường Minh, chỉ có một bên bị tiêu diệt thì mới giải quyết được, mà hiện giờ phía bên triều đình đã rơi vào thế yếu rõ ràng, quân Lam Vũ sẽ đối xử với triều đình như thế nào, hiện nay chỉ có một mình Dương Túc Phong mới biết được, Thập Tứ công chúa bị kẹp ở giữa, đúng là rất khó xử.
Dương Túc Phong như có cảm ứng, quay đầu lại nhìn, thì ra Tử Duyệt đã đỡ Thập Tứ công chúa xuống xe rồi.
Ngoài thành gió lớn, Thập Tứ công chúa bị gió thổi tới, làm cho sắc mặt đỏ lên, còn khe khe bật ho, Y Sinh thiếp thân Tử Duyệt ngầm đưa mắt ra hiệu cho Dương Túc Phong, bảo y mau chóng quay trở vào bên trong xe ngựa, nếu mà y không chịu quay vào, Thập Tứ công chúa cũng sẽ không vào.
- Vào thành!
Dương Túc Phong trong lòng hiểu rõ, phất tay một cái, tự mình chui vào trong xe ngựa trước tiên.
Thập Tứ công chúa lặng lẽ đứng đó chốc lát, tựa hồ có chút nuối tiếc nhìn tường thành cao ngất của kinh đô Ni Lạc Thần, rồi mới quyến luyến trở lên xe ngựa.
3 giờ 30 phút chiều ngày mùng 1 tháng 8 năm 1731 thiên nguyên, Dương Túc Phong quay trở về kinh đô Ni Lạc Thần.
Đường phố của kinh đô Ni Lạc Thần vô cùng trống trải, tất cả cư dân ở đây đều đã lặng lẽ nấp ở bên trong nhà của mình, chỉ có người gan lớn mới dám từ khe cửa hoặc là những ô cửa số bé tí len lén nhìn mọi thứ ở bên ngoài.
Xe ngựa của quân Lam Vũ bề ngoài đều giống y hệt nhau, có tới hơn hai mươi cỗ, không một ai biết rốt cuộc Dương Túc Phong ngồi trong cỗ xe nào, nhưng tất cả mọi người đều biết, Dương Túc Phong người mà báo chí gọi là tên ác ma hung ác nhất từ khi khai thiên lập địa cho tới nay, đã tới kinh đô Ni Lạc Thàn, y sẽ mang tới cho bọn họ vận mệnh như thế nào, không một ai có thể dự liệu được.
Ở bên trong xe ngựa, Dương Túc Phong ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, con đường mà bọn họ đang đi, vừa khéo là chiến trường chém giết kịch liệt nhất vào buổi tối mấy hôm trước, mặc dù dĩ nhiên là dã được quét dọn, nhưng vẫn phát ra mùi máu tanh cực nồng, phảng phát như làm cho người ta cảm giác được buổi tối máu và lửa đan xen đó.
Từ rèm cửa thỉnh thoảng bị gió cuốn lên, Dương Túc Phong có thể nhìn thấy ở hai bên đường, đều là binh sĩ quân Lam Vũ đứng gác, nhưng binh sĩ này đều tới từ lữ đoàn bộ binh 402 lục quân quân Lam Vũ, bọn họ không có bất kỳ mối quan hệ nào với kinh đô Ni Lạc Thần.
Đích đến của xe ngựa, chính là tòa trạch viện của Dương gia Nam Hải năm xưa ở kinh đô Ni Lạc Thần.
Dương Lam Vũ năm xưa là một trong đó hai mươi chín vị lĩnh chủ cùng Đường Xuyên khởi binh, nên rất có quyền thế. Trạch viên của Dương gia có diện tích rất lớn, phòng ốc cũng vô cùng kiên cố, các kiến trúc chủ yếu dùng đá Đại Lý và đá hoa cương xây nên, trải qua phong sương tuế nguyệt cũng không bị suy đồi.
Mấy năm nay mặc dù đã trở nên vô cùng cũ nát, nhưng đã được bộ đội tiên phong tranh thủ dọn dẹp, nên vẫn miễn cưỡng có thể sử dụng được, đương nhiên là không có cách nào so được với hồ Mạc Sầu rồi.
Tấm biển Dương gia Nam Hải đã bị hạ xuống rồi, Dương Túc Phong cũng chẳng để ý, trên thực tế, bởi vì cuốn tiểu sử của Đường Lãng được xuất bản, y và Dương gia Nam Hải đã không còn quá nhiều quan hệ nữa, tối đa cũng chỉ còn ơn nuôi dưỡng.
Lá rụng khắp mặt đất đã bị quét dọn sạch sẽ, lộ ra mặt đát được lát đá Đại Lý chỉnh tế ở phía dưới, chỉ riêng bằng những tấm đá diện tích cực lớn này thôi, là có thể tưởng tưởng ra uy thế năm xưa của Dương gia rồi.
Vừa mới bố trí xong, còn chưa uống nổi một ngụm trà, thì Viên Ánh Lạc đã tới báo cáo, bên ngoài có người cầu kiến.
- Có chuyện gì thế?
Dương Túc Phong nhìn sắc mặt của Viên Ánh Lạc, là biết lai lịch của đối phương không nhỏ.
Viên Ánh Lạc có chút khó xử nói:
- Người của quân cấm vệ tới giao thiệp với chúng ta, hỏi chúng ta tới kinh đô Ni Lạc Thần làm cái gì, Mễ Nặc Tư Lương Cách đại nhan đã giải thích nhiều lần, chúng ta tới để tham gia buổi lễ ngày 28 tháng 8, nhưng người kia không chịu tin, dứt khoát muốn gặp chàng…
Y Địch Liễu Lâm Na lạnh lùng nói:
- Hắn nói muốn gặp là được gặp à? Đây nhà của hắn hay sao? Cảnh vệ làm cái gì hết cả vậy? Giết đi, băm ra nuôi chó!,.. à, mà hắn là ai? Lai lịch thế nào?
Viên Ánh Lạc nhỏ giọng nói:
- Chính là Đường Ca…
Dương Túc Phong cau mày.
Sau khi Đường Hạc phát động chính biến không thành, Đường Minh rơi vào trạng thái nửa hôn mê, cả đám đại thần cũng bị tắm máu, Đường Ca hiển nhiên trở thành nhân vật đại biểu cho triều đình.
Đường Ca và Bác Sơn may mắn được sống sốt, một văn một vỗ, có thể nói tạm thời khống chế hành động của triều đình, ngay cả Đường Phong sau đó chạy về, cũng phải nghe hắn chỉ huy.
Bất quá không một ai ngờ được, Dương Túc Phong vừa mới tới, Đường Ca đã đánh tới cửa rồi.
Đường Ca đương nhiên hiểu rõ quan hệ của triều đình và quân Lam Vũ, nhưng hắn vẫn đơn thương độc mã tới đây, đúng là đầy tự tin và dũng khí.
Dương Túc Phong gật đầu, bảo các cảnh vệ đưa Đường Ca vào, Cung Tử Yên và Phương Phỉ Thanh Sương đều đứng ở bên cạnh đề phòng vạn nhất.
Đường Ca ưỡn ngực sải bước đi vào, vừa gặp mặt, đã đầy phẫn nộ chỉ vào Dương Túc Phong nói:
- Dương Túc Phong, ngươi ngang nhiên dẫn quân vào kinh thành là có ý gì? Ngươi tới kinh đô Ni Lạc Thần để làm gì?
Dương Túc Phong cố ý giả ngốc, giả vờ có chút ngạc nhiên nhìn hắn.
Đường Ca tức giận vung nắm đấm gầm lên:
- Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi tới kinh đô Ni Lạc Thần làm cái gì?
Dương Túc Phong có chút hoang mang nói:
- Ta tới làm gì à? Không phải triều đình gọi ta tói sao? Ta tới tham gia cử hành buổi lễ ngày 28 tháng 8 mà!
Đường Ca cười lạnh nói chẳng hề nể nang:
- Đừng đánh rắm! Ta không phải trẻ con ba tuổi! Buổi lễ ngày 28 tháng 8 đã bị hủy bỏ rồi, mời ngươi và quân LamVũ lập tức rút khỏi kinh đô Ni Lạc Thần! Kinh đô Ni Lạc Thần tạm thời không hoan nghênh các ngươi.
Dương Túc Phong hờ hững nói:
- Kinh đô Ni Lạc Thần có hoan nghênh ta hay không, thì không tới lượt ngươi quết đinh. Bất quá, chỉ cần hoàng đế bệ hạ chính miệng tuyên bố hủy bỏ buổi lễ ngày 28 tháng 8, thì quân ta có thể lập tức rút lui.
Đường Ca tức thì mặt đỏ bừng, tức tối nói:
- Ngươi!...
Đường Minh hiện giờ căn bản là không tỉnh táo, ông ta làm sao có thể tự mình tuyên bố hủy bỏ buổi lễ? Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Dương Túc Phong lạnh nhạt nói:
- Thế nào? Không làm được à? Vậy ta không đi nữa.
Đường Ca tức tới mức mắt như muốn lòi cả ra ngoài, trừng trừng nhìn Dương Túc Phong một cái, rồi tức giận bỏ đi.
Khắc Lao Tắc Duy Tư từ sau rèm cửa đẩy xe đi ra, nói:
- Đúng là một hán tử, đáng tiếc …
Dương Túc Phong nhìn theo bóng lưng cứng cỏi của Đường Ca, trầm tư gật đầu, ánh mắt trở nên càng thêm thâm trầm.
Đường Minh cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng bản thân ông ta lại thà rằng mãi mãi mình đừng tỉnh lại còn hơn.
Trong Vị Uơng cung là một khung cảnh u buồn ảm đạm, dường như tất cả ánh nến ở bên trong đều giống như những đốm lửa ma leo lét dưới địa ngục, ánh sáng trở nên vô cùng quỷ dị, chiếu cho bóng của mỗi một người ở trước mặt nó đều như đầu trâu mặt ngựa tới chiêu hồn.
Trên thực tế, trải qua mấy ngày liền bị đả kích nặng nề, Đường Ca và Bác Sơn đều vẻ mặt tiều tụy, cả tinh thần lẫn thể xác đều mỏi mệt vô cùng, sắc mặt lúc thì xanh lúc thì trắng, đung là chảng khác mấy đầu trâu mặt ngựa ở trong địa ngục.
Đường Minh nằm ngửa trên giường, dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn tấm màn màu vàng, dường như mỗi một cái lỗ nhỏ ở trên đó đều tràn ngập huyền cơ của đại tự nhiên, làm ông ta chìm đắm vào sâu trong đó.
Nhưng hai người Đường Ca và Bác Sơn đều hiểu, Đường Minh không muốn đối diện với điều xảy ra hiện nay, trong mấy ngày ông ta hôn mê, đế quốc Đường Xuyên đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lật đất, mà mỗi một sự biến hóa đó, bản thân Đường Minh đều không thể đón nhận được.
Cứ ngây ra tới tận hai tiếng đồng hồ, Đường Minh mới dùng vẻ mặt thẫn thờ bắt đầu nghe Đường Ca và Bác Sơn báo cáo.
Hai người Đường Ca và Bác Sơn báo cáo cứ ấp a ấp úng, dấu dấu diếm diếm, như sợ kích thích Đường Minh lại ngất đi mất, người nói còn mệt hơn người nghe nhiều, Đường Hạc ý đồ suất quân vây công Vị Ương cung, Đường Nhàn bị giết, Đường Thức không rõ tung tích, đại thân khắp triều cơ bản đều bị thanh trừng sạch sẽ … mỗi một tin tức đều làm cho trán Bác Sơn toát mồ hôi lạnh, hắn thực sự không biết phải nói là cho để gắng sức giảm bớt kích thích cho Đường Minh.
/769
|