Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 487

/769


Bất quá Đường Minh lại chẳng thể hiện ra chút cảm xúc nào, cũng chẳng ngất xỉu, một loạt những cái tên những người bị chết kia, đối với ông ta mà nói, đã không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa. Bởi vì ông ta mau chóng hiểu ra, hiện giờ ông ta, đã là cô gia quả nhân một cách thực sự rồi.

Thậm chí ông ta còn là một tù nhân không có lựa chọn nào khác, cũng không được phép rời khỏi Vị Ương cung nửa bước, bởi vì pháo binh của quân Lam Vũ đã hoàn toàn phong tỏa Vi Ương cung, không một ai hoài nghi quân Lam Vũ có gan nổ pháo hay không.

- Chết hết rồi à?

Cũng không biết là qua bao lâu, Đường Minh mới ậm ừ nói, âm thanh cứ như là tới từ một thế giới khác, nếu như không phải là nghe thấy từ chính miệng ông ta phát ra, Đường Ca và Bác Sơn còn hoài nghi, người này rốt cuộc có phải là Đường Minh hay không.

Thay đổi đổi, hoàn toàn thay đổi rồi, ý thức của Đường Minh, giọng nói của Đường Minh gần như đã hoàn toàn thay đổi rồi.

- Vâng, chết hết rồi.

Nhìn thấy Bác Sơn không biết phải trả lời như thế nào, Đường Ca nói thẳng ra, đây là một sự thật tàn khốc, nhưng Đường Minh cần phải tiếp thủ, quần thần của đế quốc Đường Xuyên, trừ một cố rất ít ra, thì phần còn lại đều đã bị đồ sát vào buối tối ngày hôm đó.

Mặc dù trên đường phố lưu truyền hung thủ chính là Đường Hạc, nhưng mỗi một người ở nơi này đều hiểu rõ hung thủ chân chính là kẻ nào. Mặc dù quân Lam Vũ đồ sát vô cùng hoàn mỹ, nhưng ở trong một góc khuất nào đó, thế nào cũng có một hai người may mắn sống sót, mà giọng nói của người Ngõa Lạp cũng rất dễ để nhận ra.

- Ồ! Nguồn: http://truyenyy.com

Lại qua một lúc rất lâu, Đường Minh mới hiểu ra à một tiếng, sau đó lại không có động tính gì nữa.

Bác Sơn không nhìn thấy Đường Minh có cảm xúc gì rõ ràng, đại khái là người chết quá nhiều rồi, ông ta cũng không cần thiết phải bi thương nữa.

Nhưng một hai tiếng đồng hồ sau, Đường Minh rõ ràng khôi phục lại tinh thần, một lần nữa triệu tập Đường Ca và Bác Sơn tới, hỏi tình hình từng mặt hiện nay, làm Đường Ca và Bác Sơn có chút hoài nghi là có phải ông ta hồi quang phản chiếu không, nhưng nhìn qua thì lại không giống, nên chỉ đành bồn chồn dựa theo câu hỏi của Đường Minh để trả lời.

Tren lịch sử hơn ba trăm năm của đế quốc Đường Xuyên, còn chưa từng có thời khắc nào tồi tệ như thế.

Hiện giờ triều đình đế quốc Đường Xuyên, đã không thể gọi là triều đình được nữa rồi, bởi vì không có đại thần. Hiện giờ triều đình đế quốc Đường Xuyên, đã hoàn toàn rơi vào cảnh sụp đổ, cơ quan hành chính hoàn toàn ngừng hoạt động, tất cả các văn phòng làm việc đều trống không, chỉ có lính gác của quân Lam Vũ vác lưỡi lê sáng loáng đứng gác ở cửa.

Quân đội đế quốc Đường Xuyên thì đã chia năm xẻ bảy, căn bản không còn là một thể thống nhất nữa.

Hiện giờ ở vị trí Vị Ương cung, có hơn một vạn ngự lâm do Đường Ca chỉ huy, nhưng do hạn chế của quân Lam Vũ, bọn họ không thể rời khỏi Vị Ương Cung.

Ở ví trị phụ cận cửa tây, cửa bắc, cửa nam, có ước chừng mười vạn binh sĩ của quân cấm vệ, một bộ phận quân đội này chủ yếu do Đường Phong chỉ huy, bất quá cũng giống như vậy, do quân Lam Vũ cứng rắn ngăn cản, bọn họ cũng không thể tới gần vị trí Vị Ương cung.

Ở những địa khu phía nam như Ninh Xuyên đạo, còn có hơn mười vạn quân đội do Bạch Ngọc Lâu chỉ huy, hiện giờ bọn họ đã liên hệ được với nhị hoàng tử Đường Thước, nhưng rốt cuộc là họ sẽ bắc thượng hay ở nguyên vị trí cũ, thì bản thân Bác Sơn và Đường Ca cũng không biết.

Binh lực của quân Lam Vũ ở phụ cận kinh đô Ni Lạc Thần còn hùng hậu hơn quân đội đế quốc Đường Xuyên, đã khống chế tình thế các vùng xung quanh kinh đô Ni Lạc Thần.

Quân Lam Vũ ở vị trí Vị Ương cung, cùng với khu công nghiệp và thương nghiệp chủ yếu ở trong nội thành, đồn trú một lữ đoàn bộ binh, phân phối thêm một tiểu đoàn pháo binh, có thể oanh kích Vị Ương cung bất kỳ lúc nào.

Ở bên ngoài cửa thành đông, còn có hai vạn kỵ binh của quân Lam Vũ tùy thời có thể làm lực lượng cơ động đánh vào trong nội thành, ở vùng cách kinh đô Ni Lạc Thần hơi xa một chút càng có nhiều bộ binh và pháo bình hơn nữa.

Hai quân đội đối địch với nhau ở trong kinh đô Ni Lạc Thần, muốn hoàn toàn trách khỏi xung đột cơ bản là không thể, cho nên ở trên đường phố của kinh đô Ni Lạc Thần, gần như cứ mỗi một tiếng đồng hồ lại có tiếng pháo truyền đến.

Binh sĩ quân cám vệ sử dụng súng rãnh xoắn và súng trường Nặc Phúc Khắc, binh sĩ quân Lam Vũ thì sử dụng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ hoặc súng ngắm Già Lan Mã, triển khai những cuộc đọ súng nhỏ lẻ.

Quân cấm vệ quen thuộc địa hình, xuất quỷ nhập thần, quân Lam Vũ trang bị hoàn thiện, huấn luyện chính quy, cho nên hai bên thỉnh thoảng lại có người ngã xuống.

Bởi vì hai bên một lúc lại xảy ra xung đột, tiếng súng không ngừng, toàn bộ kinh thành đều biến thành chiến trường, cho nên trên đường phố của kinh đô Ni Lạc Thần luôn trống không, không có cư dân dám ra đường mua bán, cũng không có cư dân dám ra đường đi dạo, thậm chí không có cư dân dám bước ra khỏi cửa nửa bước.

Nhất thời, kinh đô Ni Lạc Thần đã hoàn toàn biến thành một tòa thành chết, rác rến ở trên đường cũng không có ai dọn dẹp, làm cho tòa thành hùng vĩ trang lệ này săp trở thành môt đống rác khổng lồ.

Để bảo vệ ổn định kinh đô Ni Lạc Thần và các vùng đất xung quanh, cho nên quân đội đế quốc Đường Xuyên và quân Lam Vũ không thẻ không tạo thành một hội uy viên liên hợp, để điề uphối hành động của mỗi bên trong kinh đô Ni Lạc Thần, tránh khỏi xảy ra hiểu lầm, dẫn tới thương vong không cần thiết.

Mà loại hiểu lầm và xung đột này thường thường là quân cấm vệ phải chịu thiệt, bởi vì quân Lam Vũ sau khi bị chịu thiệt, sẽ dã man sử dụng bách kích pháo thậm chí không chút thương xót lấy pháo trái phá ra mà đánh trả, đối với loại vũ khí tầm xa này, quân cấm vệ đúng là không có biện pháp gì đối phó lại.

Người phụ trách chủ yếu của hội ủy viên liên hiệp là Đường Ca và Xạ Nha, hai người đều tương đối thẳng thắn, cũng không biết vòng vo lắt léo, giao tiếp với nhau tất nhiêu là vô cùng nóng nảy, thậm chí ra tay đánh nhau ngay tại chỗ cũng là chuyện thường.

Những rất rõ ràng rằng quân Lam Vũ chẳng có hứng thú gì với cái hội ủy viên liên hợp này, dựa theo cách nói của Dương Túc Phong, là bọn họ tới để tham dự lễ hội, không phải tới để lao động nghĩa vụ miễn phí cho kinh đô Ni Lạc Thần, cho nên việc trị an ở đây đáng lẽ phải do quân cấm vệ phụ trách.

Nhưng bản thân quân Lam Vũ lại là đầu sỏ làm đảo lộn trật tự trị an, ngươi nói xem quân cấm vệ phải bảo vệ trị an xã hội như thế nào?

Nghe tới đây, Đường Minh lập tức ho khù khụ, cuối cùng ho ra rất nhiều máu tươi.

Đường Ca và Bác Sơn đưa mặt nhìn nhau, hiểu ra ngày tháng của Đường Minh không còn nhiều nữa.

Đường Minh gắng gượng nói:

- Gọi hết bọn họ lại đây.

Buổi tối ngày hôm đó, những nhân viên còn sót lại của triều đình đế quốc Đường Xuyên đều tập trung ở điện Cần Chính, tham dự buổi hội triều cuối cùng.

Đường Minh lúc hồ đồ, thì hồ đồ hơn bất kỳ một ai, nhưng khi ông ta sáng suốt, cũng không ai sáng suốt bằng ông ta.

Cuộc hội triều lần này tiến hành tới bốn giờ sáng mới kết thức, ngày hôm sau, cũng chính là ngày mùng 4 tháng 8 năm 1731 thiên nguyên, Đường Minh dưới sự tháp tùng của Đường Ca, Đường Phong và Bác Sơn, triệu kiến địa biểu liên lạc chủ yếu của quân Lam Vũ cùng triều đình là Mễ Nặc Tư Lương Cách và Tiêu Phương Tạ, biểu đạt rõ ràng quyết định chuyển dời quyền lực.

Đường Minh liên tục hạ năm đạo thánh chỉ, công khai đem quyền lực của triều đình trao cho quân Lam Vũ, đồng thời đưa ra an bài thỏa đáng cho con cái của mình.

Đạo thánh chỉ thứ nhất, Đường Minh tấn phong Dương Túc Phong làm Nhiếp Chính Vương, đồng thời chỉ định y làm người kế thừa hoàng vị duy nhất, bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi, Dương Túc Phong toàn quyền xử lý bất kỳ công việc gì liên quan tới đế quốc Đường Xuyên, Đường Minh cũng không hỏi tới bất kỳ chính sự nào nữa. Sau khi buổi lễ ngày 28 tháng 8 kết thúc, Dương Túc Phong sẽ tự động kế nhiệm hoàng đế thứ mười một của đế quốc Đường Xuyên, trở thành người lãnh đạo tối cao thực sự của đế quốc Đường Xuyên.

Đồng thời, Đường Minh hi vọng, cơ quan hành chính cả quân Lam Vũ, có thể đám trách chức vụ của cơ quan hành chính triều đình đế quốc Đường Xuyên, không để nó rơi vào trang thái trì trệ thời gian quá dài, nếu không sẽ vô cùng bất lợi với quốc kế dân sinh. Hiện giờ khu vực triều đình có thể khống chế mặc dù đã bị bó hẹp rất nhiều, nhưng vẫn còn có sáu bảy tỉnh cùng gần một trăm triệu nhân khẩu.

Đương nhiên, chính như điều tất cả mọi người suy nghĩ, việc chuyển giao hoàng vị này là có điều kiện. Dương Túc Phong cần phải đảm bảo, trong lúc y còn sống ở trên đời, y không thể giết hại hai người Đường Hạc và Đường Thước, không được kiếm bất kỳ cớ gì đồ sát quan viên nguyên của triều đình đế quốc một lần nữa, trừ phi bọn họ vi phạm quốc pháp, còn Thập Tứ công chúa, cũng phải trở thành hoàng hậu của y.

Đạo thành chỉ này lập tức khơi lên sự ồn ào cực lớn ở kinh đô Ni Lạc Thần, sau đó rồi lại im lặng vô cùng, không một ai dám phát biểu bất kỳ lời bình luận nào về việc này, thậm chí báo chí phụ trương hôm đó và ngày hôm sau trang đầu chỉ cho đăng từng chữ một ở trên thánh chỉ, không dám phát biểu bất kỳ một ý kiến nào.

Rất nhiều người đều biết rằng, quân Lam Vũ thay thế triều đình chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, còn Dương Túc Phong tiếp thế vị trí của Đường Minh đã là sự thực vô cùng chính xác, nhưng khi tất cả mọi thứ đến, lại không thể không hoài nghi tính xác thực của nó, còn có cả mục đích ẩn dấu ở đằng sau đó.

Gần như trong lòng mỗi một người đều có nghi vấn thế này:" Đường Minh thực sự chịu từ bỏ hoàng vị sao? Có lẽ là có âm mưu gì đó rồi?"

Đạo thánh chỉ này cũng được gián điệp các quốc gia và các thế lực trên thế giới dùng tốc độ nhanh nhất chuyển tới tay chủ nhân của mình, vì thế cả đại lục Y Lan đều chấn động.

Quyết định của Đường Minh đúng là nằm ngoài dự liệu của bọn họ, bọn họ không ngờ rằng Đường Minh lại có thể nhận thua nhanh như thế, từ bỏ quyền lực chí cao vô thượng nhanh như thế, Dương Túc Phong và quân Lam Vũ giành được quyền lực tối cao của đế quốc Đường Xuyên nhanh như thế.

Bởi vậy, rất nhiều người đều cảm thấy kế hoạch và bước tiến của mình đều bị cắt đứt rồi, tất cả mọi chuyện phải làm lại từ đầu.

Nhất là nước Mã Toa, bọn chúng lập tức nhận ra trước đó mình rút lui thật đúng là một kế hoạch ngu xuẩn nhất, Tiêu Đường cũng bởi vì chuyện này mà trở thành mục tiêu bị chỉ trích của cao tầng nước Mã Toa, kế hoạch hắn dày công lập nên, quả thực cứ như là đo ni đóng giày làm theo yêu cầu của Dương Túc Phong vậy.

Tiêu Đường có khổ khó nói, chỉ đành âm thầm nuốt trái đắng này xuống, trong lúc hối hận, nước Mã Toa lại muốn phát động tấn công một lần nữa, nhưng lại cảm giác lúc này sĩ khí của quân Lam Vũ đang mạnh, vạn nhất lao thẳng đầu vào đinh, thì vỡ đầu chảy máu là cái chắc, đúng là tiến thoái lưỡng nan.

So với giới truyền thông của nước ngoài mà nói, thì nội bộ đế quốc Đường Xuyên tỏ ra vô cùng im ắng, bất kể là gia tộc Tư Mã hay là gia tộc Độc Cô, hoặc là bát đạo liên minh, đều không phát biểu bất kỳ ý kiến nào về việc này, tựa hồ Dương Túc Phong có trở thành hoàng đế mới hay không, chẳng có mấy quan hệ tới bọn họ, thậm chí ngay cả Đường Hạc và Đường Thước cũng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

Đạo thánh chỉ thứ hai của Đường Minh, chính là mở cửa Vị Ương cung, rút toàn bộ ngự lâm quân ra, để quân Lam Vũ đảm nhận nhiệm vụ phòng ngự Vị Ương cung.

Không một ai hiểu rõ hơn Đường Minh, nếu như ông ta muốn nhìn thấy Dương Túc Phong, thì phải đem tất cả người ở bên cạnh đều đổi thành người của quân Lam Vũ, nếu không Dương Túc Phong tuyệt đối sẽ không bước vào Vị Ương cung nửa bước.

So với việc để Dương Túc Phong tiến vào Vị Ương cung dưới sự yểm hộ của đại pháo và lưỡi lê, hoặc là dùng hỏa pháo phá hủy Vị Ương cung, còn không bằng chủ động đem nó dâng lên cho tân hoàng đế cho rồi.

Căn cứ vào ý tứ của đạo thánh chỉ này, quân Lam Vũ và ngự lâm quân hôm nay liền bắt đầu đổi chỗ cho nhau, ngự lâm quân đồng phục màu tím rút khỏi tòa cung điện mà họ đã trông coi ba trăm ba mươi chín năm nay, mà binh sĩ quân Lam Vũ đồng phục màu xanh thẫm, mang theo vẻ mặt tự hào và nghiêm trang, xuất hiện ở trên vị trí trọng yếu của tòa cung điện rường cột trạm trổ lầu son lộng lẫy này.

Lá cờ sư thứu màu lam tung bay trên bầu trời Vị Ương cung, dưới ánh mặt trời chiều rọi, càng trở nên tươi đẹp vô cùng.

Đối với nhiệm vụ phòng ngự Vị Ương cung, quân Lam Vũ tất nhiên không có chút nào dám lơ là, bởi vì bất kể nói từ góc độ nào, nếu như Dương Túc Phong thực sự kế thừa hoàng vị, khẳng định là sẽ ở bên trong Vị Ương cung.

Mặc dù ngự lâm quân đã rút lui rồi, nhưng vẫn còn rất nhiều cơ quan mật đạo, những điều này đều cần thời gian khám phá, cho nên U Nhược Tử La và đám người Y Địch Liễu Lâm Na đều vô cùng bận rộn.

Thái giám và cung nữ của Vị Ương cung, đều được Đường Minh hạ lệnh phóng thích vô điều kiện, mỗi một người còn được trợ cấp năm mươi kim tệ, ngoài ra quân Lam Vũ cũng trợ cấp cho mỗi một người năm mươi kim tệ nữa, đủ để cho những thái giám và cung nữ mưu sinh ở bên ngoài.

Bất quá, khi tiền đề là thực hiện nguyên tắc lựa chọng tự nguyện, Vị Ương cung vẫn lưu lại hơn một nghìn ba trăm thái giám và cung nữ, bởi vì bọn họ đã quen với cuộc sống ở bên trong Vị Ương cung, đã mất đi dũng khí và năng lực mưu sinh ở bên ngoài, nhất là những thái giám, bọn họ vốn là người tàn tật, ra ngoài mưu sinh đúng là có chút khó khăn.

Còn những phi tần của Đường Minh, mặc dù không được tính là nhiều lắm, nhưng cũng có tới chừng một trăm, một số ít sau khi nhận lấy đền bù, liền mang theo tài sản riêng và vật tùy thân lặng lẽ rời đi.

Nhưng đa phần bọn họ vẫn ở lại, bởi vì bọn họ cũng giống như những thái giám và cung nữ kia, chỉ có Vị Ương cung mới có thể cho bọn họ điều kiện sinh tồn, một khi ra tới bên ngoài, bọn họ không còn là gì nữa cả.

Đối với chuyện xử lý những phi tần và thái giám này, Dương Túc Phong đương nhiên cũng chẳng có biện pháp nào tốt cả, cho nên toàn bộ ủy thác cho Thập Tứ công chúa xử lý.

Ngày hôm đó, Thập Tứ công chúa dưới sự tháp tùng của Khắc Lệ Tô Na, vào cung thăm Đường Minh, nhưng Đường Minh giả vờ ngủ không nói chuyện với nàng, ông ta dùng hành động nho nhỏ này để biểu thị rõ giữa ông ta và Thập Tứ công chúa đã hoàn toàn cắt đứt tình cha con rồi.

Cho dù là vào thời khắc khó khăn nhất của cuộc đời, Đường Minh cũng không thay đổi sự vô tình đối với nữ nhi của mình.

Thập Tứ công chúa chỉ đành một mình lặng lẽ rơi lệ, sau đó gánh vác công việc cải tổ Vị Ương cung, những phi tần kia thì không cần nói nữa, nếu như ngày nào đó Đường Minh băng hà, bọn họ có thể giành được tự do, có thể mang theo tài sản riêng của mình ra ngoài hoàng cung làm lại cuộc sống mới, nhưng những thái giám thì rất khó xử lý.

Đương nhiên, chủ nhân mới tương lai của Vị Ương cung cũng cần rất nhiều thái giám, nhưng không cần nhiều đến như vậy, hơn nữa tài chính cũng không thể nuôi nổi nhiều người ăn không như thế.

Cuối cùng, Thập Tứ công chúa thông qua nhiều con đường cho nghỉ việc hơn tám trăm thái giám, chỉ lưu lại hơn hai trăm ba mươi người.

Đạo thánh chỉ thứ ba, Đường Minh tuyên bố từ bỏ quyền chỉ huy quân đội, hạ lệnh ngự lâm quân do Đường Ca chỉ huy, quân cấm vệ do Đường Phong chỉ huy, toàn bộ tiếp thu sự chỉ huy của quân Lam Vũ.

Sau khi Dương Túc Phong trở thành hoàng đế mới của đế quốc Đường Xuyên, số bộ đội này sẽ tiếp thụ sự cải biên của quân Lam Vũ. Nhưng trong thánh chỉ Đường Minh không hề nhắc tới xử lý bộ đội do Đường Hạc và Đường Thước chỉ huy như thế nào.

Đạo thánh chỉ này cũng gây nên oanh động cực lớn trong kinh đô Ni Lạc Thần, giao ra quân đội cũng có nghĩa là Đường Minh đúng là đã từ bỏ tất cả quyền lực.

Nhưng, bản thân cấm vệ quân mà nói, bọn họ lại không muốn tuân thủ quy định này, Đường Phong sau khi nhận được thánh chí đã tuyên bố từ chức ngay tại chỗ, hơn một trăm quan quân khác cũng tuyên bố từ chức, ở bên phía ngự lâm quân cũng xảy ra tình huống tương tự, Đường Ca tuyết bộ giải thể toàn bộ ngự lâm quân, cũng không tiếp thụ sự chỉ huy của quân Lam Vũ.

Phụ trách tiếp nhận quân đội đế quốc Đường Xuyên là tham mưu Tri Thu của quân Lam Vũ, sau khi xin ý kiến của Dương Túc Phong, đã đồng ý thỉnh cầu của Đường Ca và Đường Phong, đồng ý cho những binh sĩ quân cấm vệ và ngự lâm quân không chấp thuận sự chỉnh biển của quân Lam Vũ có thể tự do lựa chọn rời khỏi quân đội.

Trải qua hai ngày chỉnh biên, binh sĩ quân đội đế quốc Đường Xuyên nguyện ý chấp nhận chỉnh biên của quân Lam Vũ chỉ có một vạn một nghìn người, số còn lại toàn bộ đều trở về nhà.

Hơn một vạn binh sĩ quân cấm vệ đồng ý tiếp thụ cải biên mau chóng được điều tới vùng Nguyên Xuyên đạo phụ trách đồn trú, đồng thời phụ trách giám thị động tĩnh của Xích Luyện giáo. Điệp Phong Vũ trở thành quan chỉ huy của bọn họ.

Dưới ánh hào quang của uy danh Nhạc Thần Châu, những binh sĩ này vẫn rất kính trọng Điệp Phong Vũ, mà có những binh sĩ này gia nhập, cũng làm sự thành lập sư đoàn bộ binh 104 được thúc đầy nhanh chóng, trên cơ sở của những người này, Tôn Khả Dã có thể lập nên bộ khung cơ bản cho sư đoàn bộ binh 104, tin rằng tới cuối năm có thể hình thành một phần sức chiến đấu.

Đạo thánh chỉ thứ tư, Đường Minh chính thức tuyên bố đem Thập Tứ công chúa gả cho Dương Túc Phong, đồng thời cử hành hôn lễ vào ngày tổ chức lễ hội 28 tháng 8, Đường Minh sẽ đích thân chủ trì nghi thức kết hôn.

Đương nhiên, nghi thức kết hôn này có liên hệ với một số điều kiện ở đạo thánh chỉ thứ nhất, đó là Thập Tứ công chúa phải trở thành tân hoàng hậu. Đây cũng là điều trong dự liệu, ngoại trừ làm cho nữ nhân nào đó trong hậu cung của Dương Túc Phong thất vọng ra, thì ảnh hưởng mang tới đều là từ phía chính diện.

Đối với tin tức này, những cư dân của kinh đô Ni Lạc Thần là hoan nghênh nhất, trải qua quá nhiều sự kiện khủng bố, bọn họ rất hi vọng có nhìn thấy một chuyện đáng để vui mừng, rất nhiều người đều mong đợi hôn lễ long trọng này.

Bất quá, sự kiện này mang tới phản ứng cực lớn ở nước Y Lan, Tiêu Đường gần như thành một con sói đực bị thương, tất cả mọi chuyện phát sinh ra ở kinh đô Ni Lạc Thần, sự chỉ trích tới từ nước Mã Toa, cùng với cuộc hôn nhân của Thập Tứ công chúa, làm hắn gần như phát cuồng.

Đạo thánh chí thứ năm, thì làm có chút làm cho người ta khó nắm bắt được, Đường Minh trịnh trọng tuyên bố, lễ hội ngày 28 tháng 8 vẫn tiếp tục cử hành, hoanh nghênh các lộ chư hầu, cùng với các quốc gia phái sứ giả tới tham gia.

Về phần nhân số các lộ chư hậu dẫn vào kinh, toàn bộ mở rộng tới hai vạn người, chú ý, đây là cho vào trong kinh đô Ni Lạc Thần đầy nhé!

Đạo thánh chỉ này tựa hồ mang tới phản ứng mạnh mẽ, đồng thời biểu hiện trong những ngày tiếp theo đó vô cùng rõ ràng.

- Tựa hồ tới lượt chúng ta không chế nhân số quân đội các chư hầu tới kinh đô Ni Lạc Thần rồi.

Khắc Lệ Tô Na cau mày, chiêu này của Đường Minh, đã nhẹ nhàng đem tất cả khó khăn và nguy hiểm ném hết cho quân Lam Vũ, còn mình thỉ thoải mái tiêu diêu.

Đối diện với quân đội các lộ chư hầu lên tới hơn mười vạn người, quân Lam Vũ muốn hoàn toàn khống chế kinh đô Ni Lạc Thần, đúng là có chút khó khăn.

Dương Túc Phong không trả lời, chỉ một mình nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đằng xa, trong cách sắc mơ mơ hồ hồ, y tựa như có thể nhìn thấy nhìn thấy phong cảnh mỹ lệ bên sống Tần Hòai, y tựa hồ nhìn thấy những chiếc thuyền hoa mỹ lệ bơi qua, ở trên thuyền những nữ tử đẹp như tiên trên trời, chính đang duỗi cánh tay trắng muốt cười nói duyên dáng, mời y lên thuyền …

Khắc Lệ Tô Na phát giác ra Dương Túc Phong đã hoàn toàn thất thần, vì thế lén đánh miệng cho Ngả Toa Lệ Nặc, bảo nàng cận thận chiếu cố cho y, rồi một mình rời đi.

Năm đạo thánh chỉ đã khơi lên cơn sóng cả ngập trời ở trong nội bộ đế quốc Đường Xuyên, chính quyền chuyển giao không ngờ lại nhanh như thế, đúng là nằm ngoài dự liệu của quá nhiều người, cũng nằm ngoài dự liệu của Dương Túc Phong.

Bất kể là trước kia hay hiện giờ, Dương Túc Phong đều chưa từng nghĩ tới, Đường Minh lại có thể dứt khoát như vậy, đem hoàng vị truền cho bản thân.

Nhưng mà đối với tin tức tôn mà những thuộc hạ của hắn gọi là lớn bằng trời này, Dương Túc Phong lại chẳng thấy có gì đáng để vui mừng, hoàng đế hay không hoàng đế, đó chỉ là sự khác biệt một cái danh xưng mà thôi, thậm chí vác lên cái danh hoàng đế ở trên lưng, ngược lại làm quân Lam Vũ càng khó hoạt động.

(Quá Linh Đinh Dương - Vân Thiên Tường)

sơn hà phá toái phong phiêu nhứ, Thân thế phù trầm vũ đả bình.

Bông tung gió: vỡ tan sông núi

Gió đập bèo: chìm nổi kiếp mình

Đường Minh làm như vậy, rốt cuộc là thành toàn cho mình, hay là hãm hại mình? Dương Túc Phong không thể xác định được.

Có lẽ vì tất cả mọi thứ tới quá nhanh, làm Dương Túc Phong hoàn toàn luống cuống.

Hai ngày sau, Đường Minh thông qua Tiêu Phương Tạ, mời Dương Túc Phong và Thập Tứ công chúa nhập cung, ông ta muốn nói chuyện trước mặt hai người.

Tiêu Phương Tạ vội vàng đi tìm Dương Túc Phong, kết quả bị Tô Phỉ Mã Vận cho biết, Dương Túc Phong không có nhà, còn về phần đi đâu, thì nàng cũng không rõ.

Tiêu Phương Tạ thiếu chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ, đã là người sắp làm hoàng đế tới nơi rồi, còn chạy loạn đi đâu chơi nữa chứ?


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status