Sợ rằng tới ngay cả cư dân kinh đô Ni Lạc Thần nhiều tuổi nhất, cũng không thể nào nhớ rõ được cảnh tiệc rượu lầu hoa oanh ca yến vũ bên bờ sông Tần Hoài được bắt đầu hình thành từ niên đại nào, trong ý thức của tất cả cư dân kinh đô Ni Lạc Thần, nơi này đã tồn tại ngay từ khi bọn họ vừa mới được sinh ra, thậm chí là ngay từ thời gia gia của gia gia của gia gia bọn họ thì đã có rồi.
Nước sông Tần Hoài chầm chậm xuôi dòng, đã tạo nên sự huy hoàng của kinh đô Ni Lạc Thần, đồng thời tạo nên lịch sử truyền kỳ của sông Tần Hoài.
Nơi này, là giấc một ngọt ngào nhất của mỗi một nam nhân, cũng là lĩnh địa mà mỗi một nam nhân hướng về nhất, ở trong một số thời điểm, tới kinh đô Ni Lạc Thần mà không tới bên bờ Tần Hoài, thì sẽ bị người khác chê cười.
Nếu như lật hết tất cả sách vở trong thư viện quốc gia của kinh đô Ni Lạc Thần, thì có lẽ ở trong một cuốn sách ố vàng mốc meo nào đó có thể tìm ra được ít nhiều manh mối dấu vết nào đó của bụi mờ lịch sử bị gió cát che lấp đi, có lẽ những dấu vết này đã bị bóng đao ánh kiếm cùng máu và nước mắt lịch sử thấm ướt, nhưng từ trong những bản văn tự không được toàn vẹn, những người chú tâm vẫn có thể từ góc độ nào đấy biết được nguồn gốc của khung cảnh bên bờ sông Tần Hoài.
Năm xưa khi Y Lan vương Tiêu Trầm công hạ được kinh đô Ni Lạc Thần, bản thân bộ đội của ông ta cũng thương vong cực lớn, trong cơn phẫn nộ, Tiêu Trầm theo thói quen quyết định lấy thủ đoạn đồ thành để phát tiết.
Nửa tháng trời đồ thành, làm cho trăm vạn nhân khẩu của kinh đô Ni Lạc Thần hoàn toàn biết mất, máu tươi cuộn trào làm cả sông Tần Hoài biến thành máu đỏ sậm, thi thể chất đống trong dòng sông Tần Hoài còn làm cho nước sông ngừng chảy, tới hiện giờ vẫn làm đọng lại một hồ nước cực lớn bên sông Tần Hoài.
Thê thiếp nữ nhi của những người bị đồ sát, tất nhiên không ai ngoại lệ bị nam nhân xâm phạm dã man, có một số người bị vũ nhục không thương xót tới chết, nhưng cũng có rất nhiều người sống sót.
Bởi vì Tiêu Trầm bình sinh có một tín ngưỡng không bao giờ giết nữ nhân, những nữ nhân bị nam nhân dày xéo mà không chết kia, đều bị tập trung tới bên bờ Tần Hoài, để làm quân kỹ.
Mỗi một người chỉ cần giao nộp một đồng kim tệ, là có thể tiến vào làm cho bản thân sức cùng lực kiệt rồi mới đi ra, sau khi nộp một kim tệ, hắn có thể lựa chọn một nữ nhân hoặc nhiều nữ nhân để phát tiết dục vọng của mình, nhưng nghiên cấm sử dụng bạo lực, nếu không sẽ bị quân pháp nghiêm trị.
Cùng với năm tháng trôi đi, tất cả lịch sử dã mãn và đẫm máu liên quan tới Tiêu Trầm đã dần dần biến mất, cái danh từ quân kỹ cũng dần dần biến mất, nhưng Tần Hoài là một khu làng chơi, là địa phương đèn hoa rực rỡ oanh ca yến vũ thì lại được bảo tồn mãi mãi.
Hơn nữa cùng với năm tháng dần dần lắng đọng, đã càng ngày càng phát ra sức sống, cuối cùng trở thành nơi đứng đầu một trong tám phong cảnh của kinh đô Ni Lạc Thần, thậm chí tới ngay cả vị hoàng đế nào đó trong hậu cung có tới ba nghìn giai lệ, cũng đã từng công khai tới sông Tân Hoài chơi gái, cho dù không lâu sau đó ông ta bởi vì hành động hoang đường này mà mất đi hoàng vị.
Nơi này, có thể nói là địa phương làm cho người ta mê đắm tiêu hồn nhất đại lục Y Lan, đương nhiên, điều này chỉ là đối với nam nhân mà nói thôi.
Bất quá mấy năm nay, nghe nói ngay cả nữ nhân cũng có thể tìm thấy khoái cảm vô cùng vô tận ở nơi này.
Đây cũng là nơi chốn tiêu pha hoang phí nhất, một chuyến ngàn vàng, một chuyến vạn lạng, đề là chuyện rất là bình thường, không có một chút vốn liếng trên mình, mà tiến vào địa phương này, thì sẽ bị người ta cười nhạo.
Tuổi tác không phải là khoảng cách, vóc dáng chẳng hề là vấn đề, cân nặng cũng không phải là áp lực, tất cả những điều này chỉ cần có kim tệ sẽ hoàn toàn biến mất.
Mưa phùn mờ mờ, dương liễu phơ phất, làm cho phong cảnh bên bờ Tần Hoài càng thêm mỹ lệ, càng thêm mơ màng.
Trên dòng nước rộng lớn êm đềm, hoa thuyền đi đi lại lại, những con thuyền đó đều là sở hữu của những nữ tử nổi tiếng nhất bên bờ Tần Hoài, giống như năm xưa Tiêu Tử Phong cũng có một chiếc thuyền hoa đặc biệt của mình vậy.
Mỗi một chiếc thuyền hoa bơi trên sông Tần Hoài, chính là một hố không đáy cực lớn, bao nhiêu vàng bạc cũng có thể nuốt chửng được.
Một chiếc nho nhỏ thuyền có mui từ phía bờ đồng của sông Tần Hoài chậm rãi bơi ra, dần dần hòa vào trong hồ nước yên bình, lặng lẽ bơi đi bơi lại ở giữa những hoa thuyền xoa hoa kia.
Dương Túc Phong yên lặng đứng ở bên trong khoang thuyềnn, nhìn những hoa thuyền mới tinh hoặc cũ nát kia, trong ánh mắt mang theo một chút mê mang, làm Cung Tử Yên và Phương Phỉ Thanh Sương đều có chút hồ nghi nhìn nhau, không biết có phải là y sinh bệnh rồi hay không, ánh mắt không dám rời khỏi bên y, chỉ sợ phát ra sự có, mỗi U Nhược Tử La là một mình đả tọa luyện công, tựa hồ đối với mọi thứ bốn xung quanh đều không hề nhìn thấy.
Dương Túc Phong tới bên hồ Tần Hoài, không phải là tới để chơi gái, y cũng chẳng có cái hứng thú đó, nữ nhân bên người y đã đủ nhiều rồi, hiện giờ trước mắt còn có hai nàng chưa giải quyết, y cũng chẳng đến đây để khảo sát thực địa, chuẩn bị nghiêm khắc chình đốn khu làng chơi này.
Đối với chuyện của những nơi thế này, Dương Túc Phong cho rằng cứ để nó thuận theo tự nhiên là tốt nhất, cho dù ở quốc gia xã hội chủ nghĩa, khu đèn đỏ cũng là một sự thần tồn tại, hơn nữa còn có liên hệ mật thiết tới sức sống của sự phát triển kinh tế.
Bình thường mà nói, nơi mà khu đèn đỏ phát đạt, thì kinh tế cũng tương đối phát đạt, không thể tách rời, nếu như khôgn tin, mọi người có thể đi tới Đông Hoàn và Huệ Châu ở Quảng Đông mà xem, tuyệt đối là sẽ mở rộng tầm mắt, công nghiệp tình dục phát triển ở một mức độ nào đó cũng là động lực kích thích kinh tế phát triển.
Nói một cách chuẩn xác, Dương Túc Phong đi qua sông Tần Hoài.
Mục tiêu của y, là Lục Dung tự bên sông Tần Hoài.
Sự tồn tại của Lục Dung tư, tuyệt đối là một kỳ tích lớn ở kinh đô Ni Lạc Thần, tuyệt đối là kỳ tích ở trên thế giới này, nếu như không phải có đỉnh tháp cao cao của Lục Dung tự, cùng tiếng tụng kinh trầm lắng nghiêm trang, thì bất kể một ai, cũng khó mà tin được ở trong khu son phấn phồn hoa như vậy, lại có thể còn ẩn dấu một tòa tháp cổ tường đỏ ngói sách giới luật nghiêm ngặt.
Đó chính là Lục Dung tự mà người kinh đô Ni Lạc Thần không ai không biết không ai không hay.
Trời mây biêng biếc hòa một màu, tiếng kinh phật cùng tiếng hoan ái cùng vang lên, đó chính là đặc điểm lớn nhất của Lục Dung tự, bởi vì bên trái sát vách ngôi chùa, ở địa phương cách đó không tới ba mét, chính là Thiên Hương lâu nổi danh nhất sông Tần Hoài, còn bên phải, chỉ cách có một bức tường, chính là Di Hồng biệt việt nổi danh ngang hàng với Thiên Hương Lâu.
Đã từng có thanh niên học sinh nghiên cứu quá, tựa hồ hưởng thủ sự ôn nhu của nữ nhân trước mặt phật tổ, sẽ càng mang tới kích thích lớn hơn, cho nên tạo thành tên tuổi cho Thiên Hương lâu và Di Hồng biệt viện.
Mà càng làm cho người ta ngạc nhiên là, chủ nhân Tê Phượng Ngô của Thiên Hương lâu, và chủ nhân Phương Ca Tiếu của Di Hồng biệt viện, cả hai đều là đệ tử tục gia của Lục Dung Tự, mà sư phụ của hai người, chính là chủ trì Viên Âm.
Dương Túc Phong tới Lục Dung tự, chính là để tìm Viên Âm đại sư. Dương Túc Phong không tin phật, y tới Lục Dung tự, là vì muốn để thanh tĩnh một chút, thuận tiện hỏi Viên Âm đại sư mấy vấn đề, căn cứ vào lời nói có một số người, Viên Âm đại sư là chuyên gia tâm lý học nổi tiếng nhất thế giới này. Người của cả đại lục Y Lan đều biết tới tên tuổi của ông ta, nhất là ở tầng lớp quý tộc, thường thường có người không ngại ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, cũng chỉ vì hỏi mấy lời.
Khi Đường Minh cuối cùng quyết định công bố cho thiên hạ, bản thân Dương Túc Phong rơi vào một trạng thái đan xen giữa hưng phấn và bất an, tựa hồ luôn cảm thấy có cái gì đó sôi lên ở trong lòng, nhưng lại không cảm giác được đó rốt cuộc là cái gì. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Vì thế, y tiêu phí không ít tinh lực trên người Phượng Lam Vũ, mà Phượng Lam Vũ tựa hồ cũng rất hiểu làm thế nào để y phát tiết buồn bực và bất an ở trong lòng, mỗi một lần phát tiết xong y đúng là cảm thấy thoải mái một chút, nhưng cái cảm giác khó dò kia lại mau chóng trào lên.
Phất Lôi Đát và Tử Duyệt đều rất uyển chuyển nói với y, mượn nữ nhân để phát tiết, thủy cung không phải là cách lâu dài, bọn họ cho rằng, có lẽ đây là một tâm bệnh, tâm bệnh thì cần phải tâm dược mới chữa được, cho nên Dương Túc Phong âm thầm đi tới Lục Dung tự.
Hoàng đế, một từ xa xôi nhường nào, nhưng nó đột nhiên lại tới trước mặt mình …
Bổng nhiên Phương Phỉ Thanh Sương cau mày lại, nhỏ giọng nói:
- Cái thuyền ở phía sau kia, bắt đầu từ lúc rời bờ, nó đã theo sát chúng ta rồi, chúng ta rẽ nó cũng rẽ, chúng ta chuyển hướng nó cũng chuyển hướng, liệu có thể có vấn đề gì không?
Lời của Phương Phỉ Thanh Sương lập tức làm cho Cung Tử Yên và Phương Phỉ Thanh Sương khẩn trương, cả hai người đều vội vàng quan sát kỹ chiếc thuyền có mui kia.
Lần này Dương Túc Phong âm thầm ra ngoài, chỉ có ba người bọn họ đi theo, nên trách nhiệm rất lớn, vạn nhất xảy ra chuyện, ba người đều phải tự sát bối táng.
Bất quá, sau khi quan sát một lúc, U Nhược Tử La khẽ lắc đầu nói:
- Ta nghĩ, người ta cũng muốn tới Lục Dung tự, thuyền ở nơi này, khi tới Lục Dung tự, khả năng đều đi con đường ấy.
Cung Tử Yên gật đầu nói:
- Hẳn là như thế, hai nữ nhân kia, nhìn qua không giống dáng vẻ người biết võ công, bọn họ cũng không để ý tới chúng ta. Ngược lại mấy người bên cạnh bọn họ, xem ra võ công cũng không yếu, có thể mời được bọn họ, thì có lẽ phải là nhà giàu có. Hai nữ nhân kia chẳng phú cũng quý, hơn nữa nhìn dáng vẻ thì còn từa bên ngoài tới.
Dương Túc Phong nghe thấy các nàng nói chuyện, mới chậm rãi quay đầu lại, nhìn theo phương hướng mà các nàng nói.
Chỉ thấy ở trên mặt sông cách chiếc thuyền của mình ước chừng hai trăm mét, có một chiếc thuyền có mui đúng là theo thuyền của mình như hình với bóng, gần như là thuận theo vệt nước của chiếc thuyền này lưu lại mà tiến lên, chẳng trách Phương Phỉ Thanh Sương mẫn cảm hoài nghi bọn họ có mục đích gì khác.
Ở trên chiếc thuyền kia có hai người rõ ràng là chủ nhân, đó là hai nữ nhân dáng vẻ thiếu phụ ngồi ở bên trong khoang thuyền, nhìn không được rõ ràng cho lắm, nhưng qua phục trang của bọn họ, hẳn là khá là mỹ lệ và cao quý, bọn họ mang theo mười mấy nhân vạt dạng thị vệ thiếp thân, có vẻ như võ công không tệ.
Đúng như lời nói của Cung Tử Yên, phi phú tức quý, còn về phần có phải ở bên ngoài tới hay không, thì không rõ lắm.
Bởi vì mất tập trung, cho nên ánh mắt của y luôn thích nhìn chăm chú vào một phương hướng nào đó, lần này không may ánh mắt lại chiếu lên chiếc thuyền có mui kia, đôi mắt cơ bản là khóa chặt vào hai thiếu phụ cao quý mà mỹ lệ đó, bản thân y chẳng thấy có gì không ổn, nhưng mơ hồ nhìn thấy hai thiếu phụ kia liếc mắt về phía bên này mấy lần, bất quá không nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, kết quả không lâu sau, chiếc thuyền có mui đó liền chuyển hướng, đi vào một con đường khác.
Bất tri bất giác, đã sắp tới Lục Dung tự rồi.
Thế nhưng, khi xuống thuyền, Dương Túc Phong gặp phải phiền toái cực lớn, bền đỗ mà Lục Dung tự sử dụng cũng là bến đỗ mà Thiên Hương lầu và Di Hồng biệt viện sử dụng.
Ở trên bến đỗ, sớm đã có rất nhiều các cô nương trang điểm lòe loẹt chào đón bọn họ, đợi bọn họ vừa mới xuống thuyền, là các cô nương đó liền ùa cả tới, tranh giành khác với nhau.
Khung cảnh náo nhiệt đó, đúng là chưa từng bao giờ nghe thấy, người này kéo người kia đẩy, thiếu chút nữa làm cho Dương Túc Phong ngã xuống nước.
Nhóm người Phương Phỉ Thanh Sương cũng thầm kêu khổ, bởi vì thuận tiện cho chuyến xuất hành, ba người các nàng đều gia trang nam nhi, với tư sắc của các nàng, sau khi giả trang thành nam nhân, lại càng thêm ngọc thụ phong lâm, dung mạo quá Phan An, dáng vẻ vượt Tống Ngọc, khiến cho các cô nương la hét chói lọi, tranh nhau kéo tới.
Bọn họ khó khăn lắm mới thoát thân được, thì phát hiện ra Dương Túc Phong đã bước lên bậc thầm của Lục Dung tự, những cô nương kia ánh mắt vô cùng tinh minh, vừa thấy thì ra Dương Túc Phong tới đây để dâng hương, liền lập tức tản đi.
Vào lúc này, chiếc thuyền mui che theo sau bọn họ kia cũng đã tới nơi, mười mấy thị vệ thiếp thân lên trên bờ trước, đuổi những cô nương mời khách kia đi, bất quá những cô nương này cũng thấy hết chuyện đời rồi, năm xưa vị hoàng đế kia giá lâm Thiên Hương lầu, cảnh vệ cấm quân xuất động mười vạn tám nghìn người, còn chẳng đuổi nổi bọn họ đi, huống chi là vẹn vẹn có mấy thi vệ?
Cho nên trên bến thuyền vẫn hỗn loạn vô cùng, hơn nữa, càng là người có thân phận, các cô nương đó càng tranh nhau dữ dội, thiếu chút nữa còn đánh nhau.
Bất quá, khi hai thiếu phụ kia chậm rãi từ trong khoang thuyền đi ra, thì những cô nương đó đều tự hổ thẹn tự ti cúi đàu xuống, có một số cô am thầm tránh đi, có một số lại cúi đầu xuống, rồi lại không nhịn được nhìn trộm mỹ sắc của hai thiếu phụ đó.
Nữ nhân còn như thế, một số khách làng chơi ở bên cạnh càng quá thể đáng, con mắt cứ nhìn hau háu, nước bọt còn chảy rả ra, tới ngay cả ma ma và quy nô nhín quá quen mỹ nữ rồi, cũng phải ngẩn ra tại chỗ, mắt nhìn hai người không chớp.
Hai thiếu phụ đó được thị nữ dìu đỡ, thong thả đi lên bậc thềm Lục Dung tự.
Chỉ tiếc rằng, tất cả những điều này Dương Túc Phong không được nhìn thấy, bởi vì y đã rẽ vào trong Lục Dung tự rồi.
Hôm nay là một ngày may mắn, không cần xếp hàng, Dương Túc Phong nộp ba kim tệ làm tiền hương hỏa, sau đó đi vào sương phòng bên cạnh, nhóm người Cung Tử Yên cũng đi theo.
Sương Phòng bên cạnh rất lớn, rất khoáng đạt, chỉ có hai cái bồ đoàn đặt ở gần cửa, còn ở tận đầu kia là một vị lão hòa thượng đang nhắm mắt dưỡng thần, hẳn chính là Viên Âm đại sư rồi.
Bất quá Dương Túc Phong thế nào cũng không nhìn ra được vị Viên Âm đại sư này có gì đặc biệt, ngoại trừ râu và lông mày có hơi trắng ra, thì quả thực không có một chỗ nào đáng để chú ý cả.
Ba kim tệ là ba vấn đề.
Dương Túc Phong quỳ xuống, nói ra vấn đề thứ nhất:
- Đại sư, tôi cảm thấy rất bất an.
Giọng nói của Viên Âm đại sư phiên hốt truyền tới, thong thả nói:
- Bất an từ đâu mà tới?
Dương Túc Phong nói:
- Thứ tôi muốn đã tới quá nhanh, nhanh tới mức làm tôi không thể nào tin được.
Viên Âm đại sư bình thản nói:
- Vậy thí chủ tốt nhất là đừng có tin.
Dương Túc Phong khẽ gật đầu, sau đó lại nói:
- Tôi có nên dùng thủ đoạn để đảm bảo cho tất cả những thứ tôi có được đều có thể biến thành hiện thực hay không?
Viên Âm đại sư không trả lời, tựa hồ thực sự nhắm mắt dưỡng thần rồi.
Dương Túc Phong lấy làm lạ gọi:
- Đại sư? Đại sư?
Viên Âm đại sư vẫn không có phản ứng, tới ngay cả hàng mi tựa hồ cũng hạ xuống, giống như thực sự đã ngủ rồi.
Qua một lúc sau, có một tiểu sa di mặt tròn hồng hồng rất là đáng yêu dùng khay bê một đồng kim tệ ra, giọng nói non nớt vang lên:
- Vị thí chủ này, sư phụ bảo tôi nói với thi chủ, nếu như người khác hỏi vấn đề này, thì người có thể trả lời, nhưng, vấn đề này của thí chủ. Sư phụ không thể trả lời được, chỉ đành đem đồng kim tệ này trả lại cho thí chủ, người chỉ hi vọng thí chủ quan tâm tới sinh linh trong thiên hạ, lấy dân làm gốc. Sư phụ tặng thí chủ một câu nói, trong vòng một năm máu chảy thế nào cũng hơn cả mười năm, chớ nên vì do dự nhất thời mà thiên hạ bách tích phải chờ đợi, a di đà phật…
Dương Túc Phong hoàn toàn ngẩn ra tại chỗ.
Nhóm người Cung Tử Yên cũng ngẩn ra.
Phương Phỉ Thanh Sương thét lên:
- Viên Âm, ngươi cố làm ra vẻ thần bí gì chứ?
Viên Âm đại sư vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, tiếp tục dưỡng thần.
Tiểu sa di vô cùng đáng yêu kia chắp tay lai, dùng giọng nói non nớt nói với Phương Phỉ Thanh Sương:
- Vị thí chủ này, xin mời thí chủ ra ngoài quyên hiến một đồng kim tệ, sư phụ của tôi mới trả lời vấn đề của thí chủ. Tâm ý của thí chủ không đủ thành kính, có thể nói vấn đề hỏi ra cũng là không đủ thành kính.
Phương Phỉ Thanh Sương tức thì lông mày dựng ngược, Dương Túc Phong lại phì một cái cười ra tiếng.
Dương Túc Phong đứng lên, đưa tay xoa cái đầu tròn trịa của tiểu sa di, cảm thấy tiểu sa di này thực sự quá đáng yêu rồi.
Phương Phỉ Thanh Sương hậm hực còn muốn nói gì đó, nhưng Dương Túc Phong đã cười bảo:
- Được rồi, được rồi, nếu như nàng thực sự muốn hỏi cho rõ ràng, thì nàng đi nộp một đồng kim tệ, rồi hỏi cho thật rõ ràng vào, nếu như không hỏi, thì chúng ta đi thôi.
Phương Phỉ Thanh Sương đương nhiên không chịu mất một kim tệ dưới tình cảnh này, nên chỉ đành dậm chân, bỏ ra ngoài trước.
Dương Túc Phong cũng đi theo sau, nhưng phát hiện ra Phương Phỉ Thanh Sương không biết làm gì, lại xảy ra chuyện với mấy người ở phía trước, Cung Tử Yên lần lượt đi ra, cũng đầy vẻ hoài nghi với cảnh tượng ở trước mắt.
Đúng lúc đó, Dương Túc Phong tiếp xúc với ánh mắt của hai thiếu phụ kia, hai bên đầu khẽ run lên, tựa hồ cảm thấy có cảm giác quái dị gì đó, rồi mau chóng chuyển dời ánh mắt đi.
Chỉ thấy hai thiếu phụ đó đều mặc váy màu tím bó sát, chiếc mũ đội nghiêng nghiên trên đầu, chân đi dày da hươu màu tím thẫm, trên tay còn mang găng tay màu trắng muốt, toàn thân phát ra một khí tức là cho người ta không dám nhìn thẳng.
Thiếu phụ ở bên trái mái tóc mây đen nhánh vấn cao, dưới khuôn mặt xinh đẹp là chiếc cổ ngọc nhà thon cao trắng nõn, chiếc váy màu tím đem gò ngực thành thục và chiếc eo nhỏ nhắn bó chặt, chiếc áo lót màu xanh thẫm như ẩn như hiện ôm lấy đôi nhũ phong cao vút.
Thiếu phụ bên phải tựa hồ càng thêm mỹ lệ hơn một chút, chiếc cổ cao, khe vũ sâu, chiếc eo nhỏ, cặp mông vểnh, làn da trắng ẩn ánh hồng, ngọc thể mềm mại làm người ta suy tưởng vẩn vơ.
Bất quá dáng vẻ đoan trang cao quý của hai người, cùng với đôi mặt xanh lam thăm thẳm, đều rất dễ dập tắt hỏa dục trong lòng của nam nhân.
Dương Túc Phong tiếp xúc với nữ nhân nhiều rồi, cho nên sức khống chế cũng rất mạnh, mau chóng tách khỏi tiếp xúc với ánh mắt hai thiếu phụ đó, đem sức chú ý di chuyển tới bên Phương Phỉ Thanh Sương.
Thì ra vừa rồi Phương Phỉ Thanh Sương có chút nổi giận, cho nên không che dấu chân khí nội gia của mình, kết quả là thị vệ của đối phương phát giác ra, bọn họ lập tức chắn ở phía trước mặt hai thiếu phụ, chỉ là một cuộc hiểu nhầm nho nhỏ mà thôi.
Bản thân Phương Phỉ Thanh Sương cũng mau chóng ý thức được nguyên cớ, vì thế trách sang bên mấy bước, nhóm người Dương Túc Phong cũng tránh sang bên nhường đường, mấy thị vệ kia liền hộ tống hai thiếu phụ đi vào.
Dương Túc Phong cũng không lưu ý lắm, thuận theo bậc thềm đi xuống, nhưng nhìn thấy phía dưới bậc thềm, còn có bốn thị vệ đang đứng, phong tỏa con đường tiến vào Lục Dung tự, rất nhiều khách làng chơi và kỹ nữ đều tập trung ở nơi đó nghị luận không ngừng.
- … Nếu chẳng phải là Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận, ta sẽ chặt đầu xuống cho ngươi làm bô đựng nước tiểu! À, không, cứ để cho ta cả đời này không thể tới được Thiên Hương lâu lần nữa!
Có một nam nhân giọng nói đặc biệt lớn, tức thì thu hút sự chú ý cả tất cả mọi người, hơn nữa phương thức phát thề độc đáo của hắn, tựa hồ cũng làm cho tât cả mọi người đều cơ bản tin rồi.
Quả nhiên, cuộc tranh luận gần như kết thúc, thay vào đó là từng tiếng tiếng kêu kinh ngạc và tán tụng, không ít người cùng nhau tán dương vẻ đẹp của hai thiếu phụ kia.
Dương Túc Phong cũng có chút tò mò cũng đến gần nghe người ta tán phét, một lúc sau, quả nhiên thu thập được không ít tin tức.
Nam nhân và nữ nhân khi bán đứng người khác thì không khác biệt nhau nhiều lắm, đều hận không thể đem tất cả những đều mình biết dốc hết sạch ra ngoài, cho tới tận khi chinh phục được người khác mới thôi, nếu như người ở bên cạnh nghe càng đông, thì càng hưng phấn.
Hai cái tên Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận thì Dương Túc Phong cũng biết, là nhân vật của bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc mà, nhắm mắt cũng đọc ra hết được.
Người phía trước là mỹ nữ hàng đầu c ủa nước Long Kinh, người phía sau là mỹ nữ số một của nước Ngọc Kinh, bất quá y đúng là không ngờ rằng có thể gặp được bọn họ ở nơi này.
Theo những lời đồn thổi ở vỉa hè, hai nàng đều theo phu quân của mình tới kinh đô Ni Lạc Thần để tham gia lế hội, đại khái là nghe được danh tiếng của Lục Dung tự, cho nên tới dâng hương.
Thật đáng tiếc, chừng là bọn họ phải thất vọng rồi, vấn đề Viên Âm đại sư trả lời thuần túy chỉ là lừa tiền thôi.
Bất quá, Viên Âm đại sư rốt cuộc vì sao phán đoán ra thân phận của minh chứ nhỉ? Dương Túc Phong đúng là còn có chút tò mò.
/769
|