Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 490

/769


Tiết Đàn cô nương khe khẽ khua giây đàn, tiếng đàn thuận theo dòng nước tĩnh lặng lan đi, chinh là mở đầu của khúc bồ đề chú, Tiết Đàn cô nương sắc mặt sầu khổ, chậm rãi nói:

- Mặc kệ có phải là ác ma hay không, những người như chúng tôi đều gặp phải ai ương, đi muộn chẳng bằng đi sớm, ngày mai tôi cũng sẽ đi. Bên sông Tần Hoài, khả năng phải một hai năm nữa, mới có thể hưng vượng trở lại.

Dương Túc Phong ngạc nhiên hỏi:

- Vì sao?

Tiết Đàn nhẹ nhàng nói:

- Tân hoàng đế bệ hạ lên ngôi, khẳng định là sẽ chỉnh đốn lề lối, mỗi một lần sông Tần Hoài chúng tôi đều là đối tượng bị chỉnh đốn, không có đủ tiền, thì không thể qua được. Tiểu nữ không có tiền, chỉ đành tới nơi khác mưu sinh, đợi tới khi cuộc chỉnh đốn qua đi, mới quay trở lại xem xem còn có cơ hội hay không.

Điệp Tư Thi lạnh lùng nói:

- Chỉnh đốn cái gì chứ, chẳng qua là biến tướng của việc thu lấy tiền mồ hôi nước mắt của người ta mà thôi. Nhất triều thiên tử nhất triều thần, nơi này của các cô thu nhập quá nhiều, lợi ích quá phức tạp, một đám người trước ngã đài rồi, đám người tiếp theo lên đài nhất định muốn tìm cớ vòi tiền của các cô. Mỗi một lần chỉnh đốn đi chỉnh đốn lại, mục đích đều chỉ vì tiền mà thôi, bất quá cô vẫn cứ đi đi, Thiên Hương lầu sẽ không ra mặt vì cô đâu, Dương Túc Phong làm hoàng đế, Thiên Hương lầu lần này có vượt qua nổi hay không cũng là một vấn đề lớn, những kẻ đó đều là cái động không đáy.

Tiết Đàn không nói, chỉ một mình lặng lẽ khua giây đàn, bất quá không thành khúc nhạc, tựa hồ chỉ thuận tay phát tiết khổ sở buồn thương trong lòng.

Âm thanh này tới tai Dương Túc Phong, lại trở thành có chút cảm giác thân thiết, khi xưa ở hồ Mạc Sầu, Tiêu Tử Phong gảy khcú đàn này, tựa hồ cũng có tâm cảnh sầu khổ như hiện giờ, chỉ đáng tiếc, Tiêu Tử Phong tựa hồ cứ luôn cố ý né tránh mình.

Dương Túc Phong âm trầm nói:

- Vậy rốt cuộc là hoàng đế muốn chỉnh đốn hay là người ở phía dưới muốn chỉnh đốn nơi này?

Điệp Tư Thi lạnh lùng nói:

- Điều này thì có gì khác nhau?

Dương Túc Phong suy nghĩ một lúc, rồi trầm ngâm nói:

- Theo ta suy đoán, có lẽ hoàng đế chắc gì đã nghĩ tới mảnh đất này. Dù sao thiên hạ rộng lớn, chuyện cần hoàng đế đi xử lý nhiều lắm, sông Tần Hoài có chình đốn hay không, tựa hồ cũng không có quan hệ gì. Còn về phần quan viên ở phía dưới, cô nói tới vấn đề phân phố lợi ích, đúng là một chuyện quan trọng, Dương Túc Phong có thực sự làm hoàng đế, khả năng cũng sẽ chẳng động thủ chỉnh đốn nơi này làm gì, nhưng người ở phía dưới … không biết Điệp tiểu thư có đề nghị gì hay không?

Điệp Tư Thi lạnh lùng nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com

- Công tử nghe thì cũng có tác dụng gì?

Dương Túc Phong tự nhiên nói:

- Mặc dù không có tác dụng gì, nhưng cũng coi như là mở rộng học thức đi. Ta thích đi khắp nơi, tăng thêm kiến thức, bất kể là có tác dụng hay không, đều thích lắng nghe, bổ xung cho bản thân mà, cần gì phải nhất định để ý tới người khác! Như sư phụ của Tiểu Đàn cô nương đây, một khúc bồ đề chú, chỉ cần tự vừa lòng mình, cũng không có gì là không thể …

Điệp Tư Thi nói không được hào hứng cho lắm:

- Không phải là tôi không muốn nói, mà là sợ gây họa cho công tử. Nếu công tử nghe tôi nói rồi, vạn nhất trở nên kích động, chủ động tìm người ở phương diện nào đó lý luận, thì bằng vào làm công tử đem dê tới miệng hổ, lãng phí tính mạng một cách vô ích. Nếu như công tử thực sự muốn nghe, tôi nói cũng chẳng sao, hiện giờ sông Tần Hoài là do triều đình trực tiếp quản lý, trực tiếp phát giấy phép, Tôi cho rằng đây là căn nguyên của việc chỉnh đốn lần này, chỉ cần chiều đình bỏ mặc không quản, để cho nơi này tự sinh tự diệt, hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều. Đương nhiên, đối với phương diện khống chế thanh lâu còn cần phải tiếp tục hoàn thiện pháp luật …

Dương Túc Phong gật đầu:

- Để mặc cho phát triển, tựa hồ cũng không phải là tốt lắm?

Điệp Tư Thi bình thản nói:

- Dương Túc Phong mặc dù chẳng có gì tử tế, nhưng còn có một từ có thể lấy làm tham khảo, đó chính là việc quản lý vĩ mô. Quốc gia không cần quản lý những chuyện cụ thể này, chỉ cần thông qua pháp luật để trói buộc … thôi vậy, đây là một chút điều tâm đắc mà tôi viết, nếu như công tử thích, thì cầm lấy từ từ nghiên cứu. Bên trên có một số thứ lung tung một chút, công tử xem qua thôi, đừng để ý, thời gian của tôi không còn nhiều, hi vọng công tử cũng tốt nhất là mau chóng rời khỏi kinh đô Ni Lạc Thần, bất kể lúc nào cũng đừng nói ra công tử biết tôi, nếu không sẽ gây ra hậu họa vô cùng.

Nhóm người Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên đều khẽ nhếch môi cười thầm.

Dương Túc Phong nhận lấy xem, thì ra là một cuốn sổ tay của Điệp Tư Thi, bên trên viết đầy những hàng chữ nhỏ thẳng tắp, tựa hồ là bình luận và cách nhìn đối với một số việc nào đó, còn có một số phương sách do nàng nghiên cứu ra.

Điệp Tử Thi bình thường thích mờ cuộc đàm luận, tiếp thu quan điểm mới, cả kinh đô Ni Lạc Thần, thậm chí là cả đế quốc Đường Xuyên đều có chút tên tuổi.

Nội dung ở trên cuốn sổ tay này, đều có quan hệ cực lớn tới thời cuộc, nhất là đứng ở tầm cao của triều đình nhìn vấn đề toàn quốc, trên rất nhiều vấn đề đều đưa ra quan điểm mới mẻ, lập tức làm Dương Túc Phong bị thu hút, nếu như triều đình làm theo những phương sách này, có lẽ đã không suy yếu tới mức như ngày hôm nay.

Liên tục xem liền mấy trang, thích thú vô cùng, lúc này cho dù Điệp Tư Thi có đồ lại, y cũng dứt khoát không chịu trả.

Nhìn thấy Dương Túc Phong thưởng thức tác phẩm của mình như thế, Điệp Tư Thi đương nhiên là rất hài lòng, còn chỉ điểm chi tiết một số vấn đề cụ thể, bất quá một lúc sau lại lặng lẽ nhỏ ra một hàng lệ trong suốt, Tiết Đàn phát hiện ra trước tiên, lặng lẽ ngừng gẩy đàn, ngạc nhiên mà quan tâm nhìn Điệp Tư Thi.

Dương Túc Phong cũng phát giác ra điều không đúng, liền gấp cuốn sổ lại cất kỹ trước, rồi mới lấy làm lạ hỏi:

- Điệp cô nương, sao cô lại khóc?

Điệp Tư Thi lặng lẽ quay đầu đi, len lén lau nước mắt, khi quay đàu lại, thì đã hồi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, nói khẽ:

- Tôi không sao, tôi chỉ nhớ tỷ tỷ của mình, không biết tỷ ấy có khỏe không …

Ánh mắt của Dương Túc Phong có chút nặng nề, trầm mặc một lúc, mới chậm rãi nói:

- Ta vừa mới từ Kim Xuyên đạo tới đây, tỷ tỷ của cô nương không sao, rất ổn, tỷ tỷ của cô là Điệp Phong Vũ phải không, ta nhìn thấy ở trên danh sách biên chế quân Lam Vũ có tên của cô ấy, hiện giờ cô ấy được bổ nhiệm làm quan chỉ huy của sư đoàn bộ binh 104 rồi, phó tướng của cô ấy là Lạc Tang, còn có một người tên là Tôn Khả Dã, bất quá những người đó ta đều không quen … tỷ tỷ của cô nếu như tên đúng là Điệp Phong Vũ, thì ta tuyệt đối không nhìn nhầm …

Phương Phỉ Thanh Sương nhịn không nổi ho khe mấy tiếng.

Điệp Tư Thi hai mắt thần thờ, phải một lúc lâu sau mới vui mừng nói:

- Thật thế sao? Tỷ tỷ của tôi không bị Dương Túc Phong giết chết ư?

Dương Túc Phong bình thản nói:

- Không đâu! Tôi nghe người ta nói, tỷ tỷ của cô còn muốn dẫn quân đi đánh Xích Luyện giáo nữa! Phụ thân của cô nương năm xưa không phải cũng đánh Xích Luyện giáo sao? Chính là Xích Luyện giáo đó đấy, hẳn là không thể sai được.

Khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên và vui mừng dần đần tan biến đi, rồi từ từ lại biến thành bi ai, chậm rãi nói:

- Tôi nghĩ, những tin tức mà công tử nghe được đều là giả đó, Dương Túc Phong sẽ không tha cho tỷ tỷ của tôi đâu, y hận không thể giết chết người nhà chúng tôi, y còn vu khống phụ thân của tôi giết phụ thân của y, tỷ tỷ của tôi khắc định là đã bị y hạ độc thủ rồi. Y cố ý phát ra những tin tức giả đó, là để lừa gạt người đời thôi. Nhưng cám ơn công tử, bất kể như thế nào, tôi cũng đã nghe được tin tức của tỷ tỷ mình, bất luận tỷ ấy sống hay chết, cũng không liên quan gì tới tôi nữa, nếu như tỷ ấy chết rồi, thì chúng tôi cũng sẽ mau chóng được gặp nhau …

Dương Túc Phong nghi hoặc hỏi:

- Vì sao thế vậy?

Điệp Tư Thi chỉ khe khẽ lắc đầu, lặng yên không nói.

Tiết Đàn cô nương bi thương nói:

- Dương Túc Phong đã phái quân Lam Vũ giám thị chỗ cô ấy ở rồi, bất kể lúc nào cũng có thể giết cô ấy, trước kia cô ấy đắc tội với Dương Túc Phong quá nhiều. Còn không biết Dương Túc Phong sẽ dày vò cô ấy như thế nào, tiểu nữ khuyên cô ấy không bằng tự sát cho xong, nhưng cô ấy nói tuyệt đối sẽ không tự sát, trừ phi Dương Túc Phong giết cô ấy, nếu không cô ấy nhất định sẽ phải ngoan cường mà sống nhìn sự diệt vong của Dương Túc Phong. Ôi, chuyện xưa như mây khói mà thôi, sống thì sao, chết thì sao? Sống có gì vui? Chết có gì khổ?

Nhè nhẹ, Tiết Đàn lại một lần nữa khua giây đàn, khúc nhạc bi thương khe khẽ lan đi trong ngoài hoa thuyền.

Đột nhiên, truyền lại tiếng chuông gió trong trẻo, đây là tín hiệu có khách tới.

Quả nhiên, hai ba phút sau được hai thị vệ thiếp thân dãn đường, hai thiếu phụ mỹ lệ chậm rãi bước lên thuyền.

Dương Túc Phong khẽ hít một hơi khí lạnh.

Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận.

Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận tới hiển nhiên là làm cho hoa thuyền của Tiết Đàn trở nên cho chút chật chội.

Trong bao nhiêu những chiếc hoa thuyền ở sông Tần hoài, hoa thuyền của Tiết Đàn gần như là nhỏ nhất, khoang thuyền chỉ có thể dung nạp được bốn năm người, nếu như nhiều hơn, là trở nên có chút chật chội.

Đối diện với nhiều vị khách như vậy, Tiết Đàn cô nương cũng tỏ ra có chút xấu hổ luống cuống, cứ liên tục xin lỗi, may mắn là Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận mặc dù xuất thân cao quý, có đièu không phải là hạng ỷ thể bắt nạt người khác, còn Dương Túc Phong thì tự động tự giác di chuyển đến bên cạnh Phương Phỉ Thanh Sương, vì thế cũng coi như là miễn cưởng đủ ngồi.

Nha hoàn bên cạnh Tiết Đàn cô nương bưng trà lên, nhưng nha hoàn tủy thân của Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận đều mang theo trà chuyên dụng, chỉ mượn nước để ngâm là được rồi.

Hiển nhiên, trà mà bọn họ tự mang theo tốt hơn trà của Tiết Đàn chuẩn bị nhiều, sau khi được ngâm, hương thơm lan tỏa tứ phía, lấp đầy không gian nho nhỏ của khoang thuyền, theo gió nhẹ thỉnh thoảng phất qua, làm Dương Túc Phong có một cảm giác khoan khoái tinh thần.

Dương Túc Phong trong lòng mà cứ thoải mái, là có đôi lúc đắc ý mà quên mất tất cả, nhất là trong khoảng thời gian này tinh thần không được tập trung, cũng chẳng quan tâm tới người khác có cự tuyệt hay không, không ngờ mở miệng nói:

- Hai vị phu nhân, đúng là trà ngon, có thể cho ta thưởng thức một chén không? Đây là trà Lão Quân Mi của Nga Mi Sơn sao? Thật thơm…

Lời còn chưa dứt, Phương Phỉ Thanh Sương ở đằng sau lưng y đã len lén dùng sức nhéo cho một cái đau điếng, Dương Túc Phong tức thì đau tới mức méo cả mặt, nhưng y lại không thể kêu lên, chỉ đành nhịn đau ưỡn thẳng lưng lên, mượn tư thế để giảm bớt cơn đau.

Lúc này mấy nữ nhân bên trong khoang thuyền đều đã nhìn ra, ba nữ nhân bên cạnh Dương Túc Phong hà y quan hệ không hề đơn giản, rất có khả năng là phu thê, bằng không dứt khoát không thể tùy tiện dùng thủ đoạn trừng phạt với Dương Túc Phong, còn họ làm thế quá nửa là bởi vì cho rằng Dương Túc Phong muốn tòm tem bên ngoài, câu dẫn phụ nữ nhà lành.

Con mắt xanh thẫm của Nam Cung Hiểu Điệp khẽ di chuyển, đôi mắt sáng hơi lướt qua trên mặt nhóm người Phương Phỉ Thanh Sương một lượt, hiển nhiên là cũng chú ý tới nhan sắc của bọn họ, nhất là khi lướt qua trên người U Nhược Tử La thì hơi dùng lại một chút, tựa hồ như phát giác ra được chút gì đó, khe khe cau mày lại, phảng phất như đang suy nghĩ, bất quá cuối cùng vẫn không nghĩ ra được, vì thể chỉ cười nhẹ nói:

- Tất nhiên là có thể, chỉ là phải làm phiền Tiết Đàn cô nương rồi, chúng tôi không mang đủ chén trà.

Mộ Dung Trúc Vận sai thị nữ mang trà ra, giao cho nha hoàn của Tiết Đàn đi ngâm, không bao lâu sau, trước mặt của mỗi người đều đặt một chén trả, quả nhiên hương trà thơm ngát thấm sâu vào lòng người.

Tiết Đàn và Điệp Tư Thi đều thấy nhiều trà ngon rồi, chẳng hề vội thưởng thức, chỉ có Dương Túc Phong bình thường ở nhà không uống trà, thế mà ra ngoại lại xin trà của người khác uống, lúc này nâng cốc trà lên uống ngay, làm cho Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên hận tới ngứa ngáy chân tay, nhưng lại không thể phát tác ngay tại chỗ, đều quyết định khi trở về sẽ cáo trạng với Thập Tứ công chúa, dùng gia pháp sử lý y.

Dương Túc Phong không hề phát hiện ra sự nguy hiểm tới từ hậu cung, uống liền một hơi nửa chén trà, lại còn hết sức thỏa mãn tán thưởng:

- Quả nhiên là trà ngon, có phải là Lão Quân Mi ở suối Cửu Khúc sản xuất ra không? Nga Mi sơn đúng là ngọn núi đẹp, sơn thanh thủy tủ, địa linh nhân kiệt, không thẹn là thánh địa của đạo gia.

Mộ Dung Trúc Vân ánh mắt thầm ánh lên, có chút ngạc nhiên hỏi:

- Đường công tử đã tới Nga Mi sơn rồi?

Dương Túc Phong lắc đàu:

- Còn chưa, nếu như có cơ hội, ta nhất định sẽ đi.

Mô Dung Trúc Vân tỏ ra hơi tò mò:

- Nhưng nghe khẩu khí của Đường công tử lại tựa hồ như rất quen thuộc với Nga Mi sơn.

Dương Túc Phong khẽ mỉm cười:

- Đâu có, chỉ là nghe đồn mà thôi.

Mô Dung Trúc Vận hiển nhiên là không tin lắm lý do y nói, bất quá nàng cũng không hỏi thêm, nàng đương nhiên không thể biết được, Dương Túc Phong sở dĩ quen thuộc Nga Mi sơn, đó hoàn toàn là xuất phát từ mục đích quân sự.

Quân Lam Vũ năm sau sẽ đổ bộ lên Y Lệ Nạp, lấy đó làm bàn đạp chiếm lĩnh hành lang Á Sâm, sau khi chiếm lĩnh hành lang Á Sâm, có khả năng tiếp tục công kích nước Y Lan, cũng có khả năng theo rẻ quạt quét ngang sang nước Yến Kinh và nước Long Kinh, tất cả còn phải dựa vào tình huống cụ thể lúc đó mà xác đinh.

Đương nhiên, loại tâm tư này ngàn vạn lần không thể tiết lộ ra bên ngoài, nếu không khẳng định là sẽ khơi lên phong ba ngập trời.

Những năm gần đây, ở trong tam kinh, lão dại của nước Long Kinh do nguyên nhân nội chính rối ren, làm cho quốc lực không ngừng giảm sút, bất kể là thực lực kinh tế hay thực lực quân sự đều không thể bì được với lão nhị là nước Yến Kinh, cho nên phải nắm chặt lấy lão tam là nước Ngọc Kinh để cùng nhau đối phó với sự quật khởi của nước Yến Kinh.

Quan hệ thân mật của Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận đã gián tiếp chứng minh điều này, Dương Túc Phong hi vọng nội bộ của bọn họ có thể đủ hỗn loạn cho quân Lam Vũ thừa cơ đánh vào, như vậy mới là tốt nhất.

Đúng lúc này Tiết Đàn cô nương khua giây đàn, đưa tâm tư của mọi người dẫn vào trong dòng chảy của tiếng đàn, trong ngoài hoa thuyền chỉ có tiếng đàn le loi cô khỏ.

Dương Túc Phong đối với khúc bồ đề chú của Tiêu Tử Phong ra, thì đối với những tiếng đàn khác gần như là miễn dịch, cho nên không có cảm giác gì đặc biệt, nhóm người Phương Phỉ Thanh Sương không có lấy một tế bào nghệ thuật nên chẳng cần phải nói nữa, ngược lại khóe mắt của Nam Cung Hiểu Diệp có chút ướt át, tựa hồ bị chuyện thương cảm bị tiếng đàn khơi lên, lặng lẽ làm thấm ướt khóe mắt.

Dương Túc Phong cảm thấy có chút hiếu kỳ, bất quá cũng không biết vì sao Nam Cung Hiểu Điệp lại thương tâm, chiến lược đối với nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh còn rất xa xôi, Dương Túc Phong bình thường cũng chỉ chú ý qua những đại sự xảy ra ở nơi đó, rất nhiều tình hình cụ thể không được hiểu rõ cho lắm, cơ quan tình báo của quân Lam Vũ tạm thời cũng chưa đem tinh lực đặt vào địa phương xa xôi như vậy.

Khúc đàn vừa hết, Nam Cung Hiểu Điệp chủ động hỏi Tiết Đàn mượn đàn, muốn tự mình đàn một khúc, mọi người đều vỗ tay hoan nghênh, Dương Túc Phong cũng không ngoại lệ.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status