Nam Cung Hiểu Điệp khua dây đàn, không ngờ lại là khúc bồ đề chú, hơn nữa tựa hồ đàn so với Tiết Đàn càng thành thạo hơn, càng thêm tình cảm hơn, tiếng đàn chầm chậm chảy đi như mang theo cả giác đau thương và sầu bi vô bờ, làm cho loàng người nghe thương cảm, tới ngay cả bản thân Nam Cung Hiểu Điệp tựa hồ cũng nhỏ ra giọt lệ trong suốt.
Dương Túc Phong không kìm được cùng Tiết Đàn đưa mặt nhìn nhau, không biết vì sao Nam Cung Hểu Điệp cũng biết đàn khúc bồ đề chú này, chẳng lẽ Tiêu Tử Phong lại có thể tới địa phương xa xôi như nước Long Kinh?
Nhưng Nam Cung Hiểu Điệp chính đang đàn tới chỗ cao trào nhất, tiếng đàn trầm lắng giống như những giọt nước mưa thương tâm, từng giọt từng giọt nhỏ vào trong tâm khảm của mỗi người, làm cho lòng mỗi người đều nặng trĩu, tự nhiên không có ai lên tiếng để hỏi.
Một lúc lâu sau, dư âm của khúc bồ đề chú mới vấn vít biến mất, nhưng nỗi nhớ nhau đau khổ vẫn cứ quan quản không tan, Dương Túc Phong hết sức sốt ruột hỏi:
- Vị phu nhân này, xin cho hỏi khúc đàn này phu nhân từ đâu học được? Là do phu nhân tự cải biến hay do người khác dạy phu nhân?
Tiết Đàn cũng quan tâm tới cầu trả lời của vấn đề này.
Nam Cung Hiểu Điệp ngón tay khẽ vuốt qua dây đàn, chậm rãi nói:
- Khúc đàn này là do tôi nghe được từ chỗ người khác, tôi nghe tới hai tháng thời gian, khi bản thân có thời gian, cũng học theo một mình tự luyện tập đàn thử. Có điều đó là chuyện khá lâu rồi, phải tới hơn nửa năm, người đàn khúc ca này là ai, chúng tôi cũng không biết, chúng tôi nghe thấy khúc đàn này ở trong một tòa am ni cô, cảm thấy vô cùng có ý cảnh, vì thể ghi chép lại. Hôm nay rời xa quê hương, không ngờ lại có thể ngay thấy khúc đàn như vậy, cảm thấy hết sức may mắn, cho nên cố ý đăng môn bái phỏng.
Tiết Đàn cô nương có chút cả kinh:
- Sư phụ của tôi không ngờ lại xuất gia làm ni cô ở chỗ phu nhân rồi?
Mộ Dung Trúc Vận nửa tin nửa ngờ nói:
- Sư phụ của cô nương ư? Sư phụ của cô nương là ai?
Tiết Đàn cô nương đáp:
- Sư phụ của tôi … tôi, tôi cũng không biết người là ai, người chưa từng nói tên với tôi….
Nam Cung Hiểu Điệp chậm rãi nói:
- Thế sao? Vậy chúng tôi không thể khẳng định được rồi, bất quá khi chúng tôi đi kinh đô Ni Lạc Thần, còn chuyên môn qua am ni cô đó xem qua một lần, thì không nghe thấy tiếng đàn đó nữa. Những ni cô già ở bên trong nói, trước đó đúng là có một nữ thí chủ trẻ tuổi, biết đánh đàn, nhưng đàn đi đàn lại chỉ là khúc ca nghẹn ngào đó, mơ hồ còn có chút tư tình nam nữ, làm trở ngại tới thanh tu của các ni cô, không lâu sau, cô ấy liền lặng lẽ rời đi, còn về phần đi đâu thì không ai biêt. Cô ấy, chính là sư phụ của cô nương sao?
Tiết Đàn cô nương thất vọng nói:
- Tôi nghĩ là thế, người có thể đi đâu chứ?
Mộ Dung Trúc Vận nhẹ nhàng nói:
- Cô không cần lo lắng, sư phụ của cô võ công rất lợi hại, hoàn toàn có thể tự bảo vệ. Các ni cô già nói, có một buối tối, có mấy tên đạo tặc muốn lén vào trong am làm chuyện xấu, kết quả bọn chúng gặp phải sư phụ của cô, thế rồi toàn bộ đều biết mất không còn tung tích gì, không ai biết được bọn chúng đi đâu, sư phụ của cô lợi hại như thế, cô nương còn lo lắng gì chứ?
Tiết Đàn cô nương ngây ra nói:
- Đúng thế, sư phụ của tôi còn có thể bay được ở trên nước, tôi lo lắng cái gì chứ?
Mô Dung Trúc Vận nhìn Dương Túc Phong, buồn bã nói:
- Thế nhưng vị công tự này, tựa hồ lại có uyên nguyên rất sâu với khúc bồ đề chú, chẳng lẽ côn tử và sư phụ của Tiết Đàn cô nương biết nhau sao? Hoặc là, hai người từng có qua lại?
Dương Túc Phong trong lòng run lên, sắc mặt lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, lắc đầu cười khổ nói:
- Ta làm sao có thể quen biết được dạng nhân vật có thể tới lui như bay thế cơ chứ? Ta cũng chỉ ngẫu nhiên nghe được khúc bồ đề chú này, lòng rất có cảm xúc mà thôi…
- Thực sự thế sao?
Bên ngoài hoa thuyền đột nhiên truyền tới một giọng nói trong trẻo êm ái, thú hút sự chú ý của tất cả mọi người trong hoa thuyền, vừa nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Dương Túc Phong liền lập tức khẽ xao động một chút, nhóm người Phương Phỉ Thanh Sương lập tức ngưng tụ công lực toàn thân, Cung Tử Yên thậm chí còn lặng lẽ nắm chặt lấy nhuyễn kiễn ở bên hông.
Sau khi hơi chấn kinh, Dương Túc Phong mới thầm hít một hơi khí lạnh, khúc bồ đề chú của Tiêu Tử Phong hại người không ít, không ngờ lại mang tới nhiều người như vậy, mà người lần này tớ lại chính là Úc Thủy Lan Nhược! Úc Thủy Lan Nhược của Hải Thiên Phật Quốc.
Quả nhiên, bên ngoài hoa thuyền truyền tới tiếng quát của đám thị vệ Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận, nhưng không đầy một khắc sau, tất cả mọi thanh âm đều trở trầm lặng.
Sau đó Úc Thủy Lan Nhược toàn thân áo trắng như tuyết thong thả phẩy quạt bước vào. Không ngờ nàng cũng giả nam trang, trông ngọc thụ phong lâm, tiêu sái lỗi lạc, làm mắt người ta phải sáng lên, khi nàng một mình đứng ở bên cửa, đúng là có chút cảm giác như hạc đứng giữa bầy gà.
Mộ Dung Trúc Vận và Nam Cung Hiểu Điệp vội vàng đứng dậy, mang theo một chút kinh hoàng đi ra bên ngoài hoa thuyền, mới phát hiện ra tất cả đám thị vệ của mình đã bị Úc Thủy Lan Nhược hoàn toàn khống chế rồi, tên nào tên đó đứng ngây ngốc ra tại chỗ, chỉ có ánh mắt là có thể chuyển động, còn không hề có động tác nào khác.
Hai người nàng đều mang theo anh mắt ngạc nhiên và khó tin nhìn Úc Thủy Lan Nhược, không thể nào tin được võ công của Úc Thủy Lan Nhược lại có thể lợi hại gới mức như vậy.
Ngược lại Dương Túc Phong chẳng hề thấy có gì mà lạ lùng, những người kia mặc dù là tinh nhuệ trong số thị vệ của nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh, nhưng làm sao có thể là đối thủ của nữ đệ tử kiệt xuất nhất của Hải Thiên Phật Quốc? Tất nhiên là vừa mới chạm mặt một cái là toàn bộ liên bị điểm huyệt rồi.
- Ấy? Đây chẳng phải là Điệp Tư Thi Điệp nhị cô nương hay sao? Hi hi, trong này thực là náo nhiệ đó!
Úc Thủy Lan Nhược nói thản nhiên như không, sau đó ngồi kề sát bên Điệp Tư Thi, vị trí mà nàng ta ngồi xuống, vừa vặn đối diện với Dương Túc Phong, ánh mắt của nàng cũng từ từ chiếu lên người y.
Dương Túc Phong biết thân phận của mình đã bị bại lộ rồi, chỉ đành khẽ cười khổ, chắp tay với nàng hi vòng nàng giơ cao đánh khẽ, đừng làm khó cho mình.
Chủ yếu là vì y không muốn vạch trần thân phận ngay tại chỗ, còn về mấy chuyện giết người phóng hỏa, y lại chẳng lo, Sương Huyết Nhận hôm nay Cung Tử Yên không mang theo, Dương Túc Phong chẳng lo Úc Thủy Lan Nhược nắm được chứng cứ, nếu ở dưới tình huống không có chứng cứ, Úc Thủy Lan Nhược cũng dám động thủ với mình, thì y sẽ điều mấy hạm đội san phẳng Phồ Đà Sơn.
Bất quá Dương Túc Phong cũng tin, Hải Thiên Phật Quộc tuyệt đối sẽ không trở mặt với mình khi còn chưa có được chứng cứ xác đáng.
Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận đi vào, nhìn Úc Thủy Lan Nhược, nói với chút tức giận: Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Vị tiểu thư này, cô làm thế là có ý gì?
Hai nàng cũng chẳng phải đồ ngốc, Úc Thủy Lan Nhược mặc dù nhìn từ xa rất giống với nam nhân, nhưng khi tới gần thì không có cách nào che dấu được, hương thơm trên cơ thể nữ nhân, còn có yết hầu, đều dễ dàng bại lộ thân phận thật của nàng.
Úc Thủy Lan Nhược nhẹ nhàng gấp quạt giấy lại, ung dung nói:
- Đừng khẩn trương, ta không có ác ý, ta chỉ tới để nghe khúc bồ đề chú mà thôi, không ngờ rằng vừa khéo phát hiện đại giá của Đường công tử ở đây, đúng là tam sinh hữu hạnh. Tại hạ là Úc Thủy Lan Nhược của Hải Thiên Phạt Quốc, mời ngồi, ồ, Lão Quân Mi, là trà ngon đây mà, Tiểu Đàn cô nương có thể cho ta một chén không? Đường công tử cũng sắp uống hết trà rồi, hãy cho y một chén khác đi, à, nếu như mà còn.
Tiết Đàn cô nương vội vàng nói:
- Đương nhiên có thể.
Làm nghề như bọn họ, đương nhiên phải biết sự tồn tại của Phổ Đà sơn Hải Thiên Phật Quốc, đó là ngọn núi dựa cực kỳ vững trãi, nếu như có thể lưu lại một chút ấn tượng với vị cô nương Úc Thủy Lan Nhược này mà nói, tin rằng năm nay nàng tuyệt đối không cần rời khỏi sông Tần Hoài nữa.
Chốc lát sau, hương trà Lão Quân Mi bốc lên thơm ngát được dâng lên, thuận tiên rót đầy cốc cho Dương Túc Phong.
Chuyện đã tới mức này, Dương Túc Phong cũng chỉ đành coi như không có chuyện gì nói:
- Cám ơn!
Nghe thấy cái tên Hải Thiên Phật Quốc, Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận cũng nửa tin nửa ngờ nồi xuống, các nàng đương nhiên cũng biết cái tên Hải Thiên Phật Quốc, trong lòng không khỏi có thêm vài phần kính ợ.
Tiếp đó lại hết sức hoài nghi thân phận của Dương Túc Phong, nữ đệ tử của Hải Thiên Phật Quốc rất ít khi chủ động bắt chuyện với nam nhân, bọn họ trước đó đã cảm thấy thân phận của Dương Túc Phong không đơn giản rồi, nhưng còn không ngờ rằng không đơn giản tới mức làm cho người Hải Thiên Phật Quốc tìm tới tận cửa.
Dưới ánh mắt như cố ý như vô tình của Úc Thủy Nhược Thủy, toàn thân Dương Túc Phong như ngồi trên bàn châm, hận không thể lập tức rút về trong quân doanh của quân Lam Vũ ở kinh đô Ni Lạc Thần.
Chỉ tiếc rằng hiện giờ mà đi, Úc Thủy Lan Nhược quá nửa là sẽ cho mình biết mặt, y lại cũng muốn xem xem Úc Thủy Nhược Lan muốn làm trò gì, vì thế dần dần trấn tĩnh trở lại, bình tĩnh nói:
- Tiểu Đàn cô nương, vị Úc Thủy Nhược Lan đây cầm nghệ cũng không tệ, cô ấy tới đây, quá nửa là ngứa tay, hay là mượn đàn của cô nương cho cô ấy giải tỏa một chút.
Tiết Đàn cô nương đương nhiên vui mừng đồng ý.
Dương Túc Phong vốn chỉ muốn làm cho Úc Thủy Lan Nhược bị bêu xấu, y chẳng tin Úc Thủy Lan Nhược còn biết đánh đàn.
Ai mà ngờ Úc Thủy Lan Nhược lại không hề cự tuyệt, mà lại còn mỉm cười nhận lấy cây cổ cầm, khe khẽ khua qua dây đàn một lượt. tiếp đó tiếng đàn tinh tinh đàn lên một khúc Cao Sơn Lưu Thủy.
Dương Túc Phong không hiểu thưởng thức nghệ thuật cho lắm, cũng không biết trình độ gẩy đàn của nàng như thế nào, nhưng nhìn sắc mặt của đám người Nam Cung Hiểu Điệp và Tiết Đàn, thì biết khúc Cao Sơn Lưu Thủy này của Úc Thủy Lan Nhược rất có tay nghề, trong lòng không khỏi thầm ngạc nhiên, chẳng lẽ nữ đệ tử của Hải Thiên Phật Quốc ngoài biết võ công ra, thực sự còn biết cả đánh đàn?
Khúc đàn đánh xong, Dương Túc Phong cũng chỉ đành giả vờ giả vịt vỗ tay khen ngợi.
Ánh mắt của Úc Thủy Lan Nhược liên tục ánh lên, ra vẻ tự nhiên nói:
- Đường công tử, hay là công tử cũng đàn một khúc.
Dương Túc Phong tức thì cuống quít lắc đầu, thành thực khai báo:
- Thôi thôi, ta chỉ biết nghe không biết đàn.
Úc Lan Nhược Thủy hờ hững nói:
- Công tử cũng chẳng biêt nghe đàn.
Dương Túc Phong chỉ đành nhún vai, không ngờ chi tiết nhỏ này cũng bị Úc Lan Nhược Thủy chú ý tới.
Điệp Tư Thi bị sự bí hiểm giữa hai người thu hút, lúc thì nhìn người này, lát lại nhìn người kia, tràn đầy hoài nghi với thân phận của Dương Túc Phong, chỉ tiếng rằng không tìm được manh mối gì có giá trị.
Chuyện của Hải Thiên Phật Quốc thì Điệp Tư Thi đương nhiên là biết, cái tên Úc Lan Nhược Thủy nàng đương nhiên cũng biết, có thể làm cho Úc Thủy Lan Nhược theo đuổi, đương nhiên không phải là hàng tầm thường, nhưng không biết người này rốt cuộc là ai.
Úc Lan Nhược Thùy cũng không tiếp tục làm khó Dương Túc Phong nữa, mang theo nụ cười nhẹ nhàng ngồi vệ chỗ của mình, kính mỗi người một chén trà, người khác ngại thân phận của nàng, cho nên tất nhiên là rất phối hợp nâng chén trà lên, chỉ có Cung Tử Yên và Hải Thiên Phật Quốc xưa này không hề hòa hợp, nên chẳng hề chạm vào cốc trà ở trước mặt.
Trông thấy vậy Điệp Tư Thi lại càng thêm tò mò về thân phận của Dương Túc Phong rồi, ngay cả một tùy tùng bên người y cũng dám có thái dộ với Úc Lan Nhược Thủy, vậy bản thân y khỏi nói cũng biết.
Dương Túc Phong quyết định giải quyết dứt điểm mau chóng, chủ động xuất kích là thượng sách, cho nên chén trà vừa rời miệng, đã hỏi ngay:
- Không biết Úc Thủy Lan Nhược cô nương tới kinh đô Ni Lạc Thần là vì chuyện gì.
Úc Thủy Lan Nhược nheo nheo mắt nói:
- Đương nhiên là vì Đường công tử mà tới rồi.
Nàng cố ý kéo thật dài giọng, tựa hồ có chút ý vị tình nhân làm nũng, lập tức mang tới vô số ánh mắt kinh ngạc.
Dương Túc Phong tức thì nghẹn họng, tiếp theo đó liền cảm giác không hay, gần như không càn xoay người lại, y cũng có thể cảm giác được Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên đã mặt nặng mày nhẹ với mình rồi, chuyện này khi quay trở về nhất định sẽ bị các nàng làm ầm lên, Úc Thủy Lan Nhược đúng là cố ý muốn hại mình đây mà.
Khẽ buông một tiếng thở dài, Dương Túc Phong chẳng còn cách nào khác, nói:
- Úc Thủy Lan Nhược cô nương, ta cô trước kia không oán, hiện nay không thù, cô hà tất phải theo sát lấy ta? Chuyện mà cô muốn hỏi, hiện giờ ta cũng đang tìm, có tin tức rồi nhất định sẽ thông báo cho cô biết.
Không biết vì làm sao, những nữ nhân ngồi đó đều thầm thở phào, thì ra Úc Lan Nhược Thùy tới tìm Dương Túc Phong, không phải là vấn đề tình cảm cá nhân, mà là muốn hỏi y về thứ gì đó.
Tới ngay cả Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vân cũng tựa hồ thấy dễ chịu hơn nhiều, nếu mà một nam nhân bề ngoài bình thường như vậy, lại có thể giành được trái tim của Úc Thủy Lan Nhương, thì các nàng đều có chút cảm giác ghen tuông.
Khi ra ngoài, Dương Túc Phong đã hóa trang rất tỉ mỉ, cho nên trông càng thêm bình thường.
- Công tử nói là phải giữ lấy lời đấy nhé.
Úc Thủy Lan Nhược nhu mì nói, tựa hồ mang theo môt vẻ thẹn thùng và bẽn lén, giống như tiểu cô nương lần đầu mới yêu nhìn thây nam bằng hữu của mình xuất hiện vậy.
Bất quá trong lòng Dương Túc Phong hiểu rất rõ, một số người tu luyện võ công tới trình độ như Úc Lan Nhược Thủy, thì dáng vẻ như thế nào cũng có thể dễ dàng làm giả ra được, nếu như bản thân mà tin, thì chỉ có là tên ngốc số một.
Dương Túc Phong chỉ đành đâm lao theo lao:
- Đương nhiên rồi, ta làm sao có thể lừa cô được.
- Hi hi, tiểu nữ quên mất, thân phận hiện giờ của công tử chẳng thể nói dối được, nói dối là tội rất lớn đó, muốn thay đổi cũng không được.
Úc Lan Nhược Thủy cười chúm chím nói, tức thì lại làm cho mấy vị nữ nhân bên cạnh ghen tuông vô cớ.
- Thế nào tìm được rồi ta cũng thông báo cho cô.
Dương Túc Phong vội vàng nói, y thực sự sợ Úc Thủy Lan Nhược thuận miệng nói ra mấy cấu như lời nói ngàn vàng, như vậy người khác có thể thuận theo đó mà đoán ra được thân phận của mình.
- Tối ngày hôm nay, tôi tới tìm công tử, Hải Thiên Phật Quốc chúng tôi có việc muốn tìm các vị thương lượng, công tử chớ đóng cửa quá chặt đó nhé.
Úc Lan Nhược Thủy nhoẻn miệng cười nói, dáng vẻ ái muội đó chừng như có thể làm cho đám người Điệp Tư Thi phát điên, cho dù là Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận trong lòng cũng thấy chua chua.
- Ừm, ta đợi cô là được rồi.
Dương Túc Phong máy móc trả lời, y không biết tối nay Úc Lan Nhược Thủy tới, trong nhà sẽ có tình cảnh như thế nào, đại khái quá nửa số nữ nhân sắc mặt không được tốt lành gì, mong rằng đây ngàn vạn lần không phải là vận đào hoa, y không cần nhiều vận đào hoa như thế nữa.
Úc Lan Nhược Thủy mỉm cười cáo biệt, khi ra tới cửa, liền thuận tay giải khai huyệt đạo cho những thị vệ kia.
Đám thị vệ đó vội xông vào bên trong, phát hiện hai vị phu nhân bình yên vô sự, mới hơi yên lòng, nhưng lập tức lại phát giác ra hai vị phu nhân đều dùng ánh mắt rất chăm chú nhìn Dương Túc Phong, không khỏi cảm thấy có chút quái dị, nhưng không dám mở miệng ra hỏi.
Dương Túc Phong cảm thấy rõ nơi này không phải là chỗ nên ở lâu, vì thế liền cáo từ, Tiết Đàn và Điệp Tư Thi mặc dù cảm thấy rất quái dị, nhưng cũng không có lý nào lại cố ép ở lại, chỉ đành tiễn bọn họ lên chiếc thuyền mui che cho thuê kia.
Dương Túc Phong vội về nhà, không ngừng giục nhà thuyền nhanh lên một chút, trong lúc vô tình quay đầu lại, phát hiện ra Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận cũng ngồi thuyền rời đi rồi.
Dọc đường không gặp phải chuyện gì, Dương Túc Phong bình an trở về nơi đồn chú của quân Lam Vũ, phát hiện ra Tiêu Phương Ta đã sốt rốt hết đứng lên lại ngồi xuống, nhìn thấy y trở về, liền vội vàng đi tới báo cáo chuyện liên quan tới buổi tiệc tối.
Dương Túc Phong không biết Đường Minh muốn đàm luận chuyện gì với mình, bất quá bên trong Vị Ương cung đã toàn là bộ đội quân Lam Vũ đồn trú, y cũng chẳng lo Đường Minh giở trò gì, vì thể liền đồng ý.
Trong một thoáng đó, Dương Túc Phong đã quên mất lời hứa với Úc Thủy Lan Nhược.
/769
|