Bất quá, thật tiếc là kế hoạch chiêu binh đợt đầu của quân Lam Vũ chỉ có danh sách năm trăm người làm cho không ít người phải thất vọng không thôi. Đương nhiên tất cả những điều này là kế sách tâm lý của Dương Túc Phong.
Hiện giờ quân Lam Vũ cần lượng lớn binh sĩ, y hận không thể trong một đêm mở rộng thêm mười vạn quân, bất quá vì mục tiêu lâu dài, y không thể không tạo ra cảnh tượng giả này, đó là quân Lam Vũ tuyệt đội không phải là bộ đội vàng thau lẫn lộn, nó là quân đội hùng mạnh nhất trên đại lục Y Lan, cho nên đối với tố chất binh lính cũng yêu cầu cao nhất, như vậy mới có thể sinh ra hiệu ứng quảng cáo tốt nhất.
Đường Trùng đột nhiên hạ kính viễn vọng xuống, liên tục vẫy tay với các chiến sĩ sau lưng đồng thời giơ cao nắm đấm tay phải hô lớn:
- Tập hợp!
Các chiến sĩ không hiểu có chuyện gì, nhưng theo phản xạ điều kiện lập tức tập hợp lại.
Đúng lúc này, bóng dáng Dương Túc Phong xuất hiện ở bên cạnh Đường Trùng, theo ở đắng sau còn có thiếu tướng Tử Vân Phi quan chỉ huy tối cao của pháo binh quân Lam Vũ, cùng với trung tướng Khắc Lệ Tô Na quan chỉ huy sư đoàn bộ binh 101 lục quân quân Lam Vũ.
Đương nhiên, còn có cả tham mưu quân bộ quân Lam Vũ mà hắn sợ nhìn thấy nhất, là Tri Thu người nắm Thượng Phương bảo kiếm.
Chẳng cần nói cũng biết, khẳng định là Dương Túc Phong đích thân đi tới các bộ đội kiểm tra tình hình kỷ luật rồi, quả nhiên hắn len lén quay đầu nhìn, liền nhìn thấy khuôn mặt có chút âm trầm của Dương Túc Phong.
Quân Lam Vũ tung hoành phía đông đại lục Y Lan, đánh bại mấy chục vạn quân địch, ép cho triều đình đế quốc Đường Xuyên không thể không chuyển giao quyển lực, một loạt những cuộc chiến mà chẳng hi sinh lấy một vị phó đại đội trưởng, vậy mà kết quả bị một nữ nhân làm cho tự mình không thể không xử bắn một phó đại đội trưởng. Đúng là làm cho Dương Túc Phong bực bội, lầnn ày hắn hạ quyết tâm, tuyệt đối không cho phép loại chuyện tương tự xảy ra nữa.
Tri Thu nằm Thượng Phương bảo kiếm đi kiểm tra vẫn còn chưa đủ, Dương Túc Phong muốn đích thân đi xem xét.
Đường Trùng nhìn thấy sắc mặt của Tử Vân Phi, là biết chuyến này mà không qua được cửa thì khẳng định sẽ toi đời, nói không chừng bị gỡ bỏ huy chương ngay tại chỗ, tiếp đó lại nhìn tới khuôn mặt lạnh tanh của Khắc Lệ Tô Na, tim của Đường Trùng vọt lên tận cổ họng.
Đường Trùng khẩn cầu trong lòng, tám vị huynh đệ của tôi ơi, các ngươi phải cố gắng chống đỡ nhẽ, đừng có đem những chuyện ta giảng cho các ngươi hai ba ngày toàn bộ coi như gió thoảng bên tai.
Cuối cùng ông trời cũng rủ lòng thương, nỗ lực mấy ngày nay của Đường Trùng vẫn sản sinh ra hiệu quả nhất định, Dương Túc Phong đích thân kiểm tra mỗi một chiến sĩ sáu bảy vấn đề, cơ bản là đều có thể trả lời tới tám chín phần mười, thậm chí còn có hai người bạo gan thêm vào một chút ý kiến của mình, làm Dương Túc Phong tương đối hài lòng.
Cuối cùng khi Dương Túc Phong hỏi bọn họ còn có nghi vấn gì nữa không, thì không ngờ có chiến sĩ nói, hắn muốn nghe câu chuyện của Lý Tự Thành.
Nếu không có người khác, Đường Trùng chắc chắn sẽ đá cho tên gia hỏa này một phát, nhét hắn vào bên trong nòng pháo. Nhìn sắc mặt của Tử Vân Phi, thì đại khái cũng cùng chí hướng, thậm chí có khả năng là còn đem tên đó bắn ra như đạn pháo vậy.
Khắc Lệ Tô Na thì tính toàn sau này có nên giáo dục mọi người phải ứng phó với cuộc kiểm tra của thượng cấp như thế nào hay không, Dương Túc Phong rõ ràng là sắp đi rồi, ngươi còn đưa ra vấn đề này, chẳng phải là lấy bô *** dội lên đầu mình sao --- đúng là muốn chết mà!
Dương Túc Phong có hơi kinh ngạc, bất quá vẫn rất kiên nhẫn kể chiến sự của Lý Tự Thành cho các chiến sĩ nghe, trình độ kể chuyện của y đúng là chẳng ra làm sao, bất quá câu huyện có liên quan tới Lý Tự Thành, được người đời sau bình luận rất nhiều, cho nên y tựu nhiên cũng có thể moi từ trong đó ra một số quan điểm hữu dụng, liền trơn tru kể ra.
Bất tri bất giác, hai tiếng đồng hồ dã trôi qua, có thể nhìn ra được, những chiến sĩ đó đều tương đối hài lòng.
Vào chập tối, Dương Túc Phong mới rời khỏi chỗ của Đường Trùng, Đường Trùng cứ như hư thoát, đặt phịch mông xuống đát, miệng ngứa ngáy kêu lên:
- Đám khốn kiếp các ngươi chứ … lại còn cười à? Mỗi một người chống đẩy hai trăm cái! Nhìn cái gì mà nhìn! Thi hành ngay! Xem sau này các ngươi còn dám lắm mồm không!
Dương Túc Phong đương nhiên không biết chuyện xảy ra khi mình vừa mới xoay người rời đi, tiếp đó y tới các đơn vị pháo binh khác tiếp tục kiểm tra, cho tới tận chín giờ tối mới trở về quân bộ quân Lam Vũ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Dương Túc Phong dùng trọn vẹn thời gian một ngày, đích thân đi kiểm tra bộ đội ở bên trong nội thành, đối với tình hình tư tưởng của bộ đội hiện nay vẫn tương đối hài lòng, có lẽ vẫn còn xuất hiện những vấn đề nhỏ khác, nhưng loại chuyện như của Trương phó đại đội trưởng sẽ không ai phạm vào nữa.
Đợi Dương Túc Phong ngồi xuống rồi, Khắc Lao Tắc Duy Tư mới báo cáo tình hình gần đây của hạm đội Bắc Hải.
Sau khi cuộc chiến đấu ở tháng năm kết thúc, cục diện của biển Ca ri bê vẫn chưa hoàn toàn ổn định, hải tặc Ca Âu vẫn không ngừng tập kích đảo Kim Quy, mỗi một lần tập kích chúng dùng binh lực khác nhau từ hai ba trăm tên cho tới gần một nghìn tên.
Mặc dù không thể tạo thành phiền toái lớn cho hải quan lục chiến đội quân Lam Vũ đồn trú trên đảo Kim Quy, nhưng lại làm cho các chiến sĩ của quân Lam Vũ rất mệt mỏi, bởi vì ngày nào cũng phải chiến đấu.
Hơn nữa những chiếc chiến hạm cỡ nhỏ của hải tặc Ca Âu cũng vẫn thường xuyên quấy rối tuyến đường vận chuyển hải dương của quân Lam Vũ, làm cho hạm đội Bắc Hải của quan Lam Vũ không thể không điều một lượng lớn chiếm hạm ra làm công tác hộ tống.
Căn cứ vào đề nghị của Đặc Lan Khắc Tư, hắn chuẩn bị tiếp tục phát động tấn công vào cuối tháng chín, thu phục lấy đảo Hỏa Điểu để chém đứt một cánh tay của hải tặc Ca Âu.
Làm như thế sẽ rút gọn phạm vi hoạt động của hải tắc Ca Âu, hành động cũng không còn ngông cuồng như thế nữa, nhưng trong chuyện này liên quan tới một vấn đề rất đau đầu đó là phân phối vật tư hậu cần.
Công chiếm đảo Hỏa Điều sẽ cần vô số vật tư và thuyền vận chuyển, mà quân Lam Vũ vì vấn đề của kinh đô Ni Lạc Thần, nên tất cả thuyền vận chuyển đều tập trung tới các vùng ven biển như Kim Xuyên đạo, ngày đêm không nghỉ vận chuyển vật tư từ địa khu Mỹ Ni Tư tới đại lục Y Lan.
Trên lịch sử của quân Lam Vũ, còn chưa có khi nào việc cung cấp tiếp tế hậu cần lại khẩn trương như hiện nay, quân Lam Vũ đột nhiên tiếp nhận của triều đình đế quốc Đường Xuyên, ắt phải gánh vách trọng trách duy trì cuộc sống của người dân, nhưng trước dó triều đình sưu cao thuế nặng, sớm đã làm cho dân chúng lầm than, rất nhiều địa phương thuế má đã trung thu tới tận năm 1750 thiên nguyên rồi.
Quân Lam Vũ chẳng những không thể thu được chút tài chính thu nhập nào ở nơi này, lại còn phải trợ cấp vô số lương thực và vật tư, để phòng ngừa người dân bị chết đói.
Tài nguyên nhân lực vĩnh viễn đều là quý giá nhất, quân Lam Vu cần phải gắng hết khả năng có thể để càng có nhiều người được bình yên vượt qua mùa đông nghe nói có khả năng sẽ tàn khốc nhất trên lịch sử.
Căn cứ vào kết quả lấy mẫu của Tiêu Phương Tạ cho biết, dù là Long Xuyên đạo nơi có tình huống tốt nhất, trong nhà mỗi hộ gia đình bình quân lương thực dư cũng không đủ duy trì thời gian hai tháng.
Mỗi lần nhìn thấy con số này, Dương Túc Phong đều kích động muốn tự tay giết chết Đường Minh, hận không thể đem mỗi một thứ có giá trị trên người ông ta lột mang bán lấy tiền.
- Ta sẽ tự mình viết thư cho Đặc Lan Khắc Tư, chuyện này phải hoãn lại một thời gian.
Dương Túc Phong nặng nề nói mang theo nuối tiếc vô biên.
Vì kinh đô Ni Lạc Thần, y chỉ có thể tạm thời ủy khuất Đặc Lan Khắc Tư và các tướng sĩ dưới quyền chỉ huy của hắn thôi.
Vân Thiên Tầm cũng đồng thời báo cáo kế hoạch liên quan tới việc Phất Lai Triệt chuẩn bị tấn công Tô Môn Đáp Tịch.
Căn cứ vào tính toán cặn kẽ của Phất Lai Triệt, vào tháng mười hắn sẽ suất lĩnh hạm đội thứ hai hải quân quân Lam Vũ, yểm hộ trung đoàn thứ nhất hải quan lục chiến đội quân Lam Vũ đổ bộ lên đảo Tô Môn Đáp Tịch, hủy diệt quân đội nước Mã Toa đồn trú ở nơi đó, cô lập hoàn toàn đảo Lữ Tống từ trên biển.
Kế hoạch này cũng bị Dương Túc Phong phủ quyết, hiện giờ quân Lam Vũ đúng là không có lực lượng phát động chiến sự trên quy mô lớn ở các khu vực khác rồi, chẳng những không thể phát động chiến sự đại quy mô ở khu vực khác, Dương Túc Phong còn phải đem sư đoàn số 103 do Lam Sở Yến chỉ huy mau chóng điều động tới đại lục Y Lan, để tăng cường thực lực của quân Lam Vũ ở đại lục Y Lan, đồng thời di chuyển khu công nghiệp, nhất là kế hoạch di dời khu công nghiệp quân sự, ắt phải tiến hành thật mau chóng.
Cùng với việc bộ đội của quân Lam Vũ xuất hiện ở đại lục Y Lan càng lúc càng nhiều, công nghiệp hậu cần của quân Lam Vũ cũng cần theo kịp, nếu không chỉ riêng mỗi vấn đề hậu cần thôi cũng đủ là quân Lam Vũ phải cuốn gói khỏi kinh đô Ni Lạc Thần rồi.
- Nửa cuối năm nay, chúng ta không thể chủ động đánh trận nữa.
Dương Túc Phong lắc đầu, chua chát nói, câu nói này của y cơ bản đã quyết định luôn cả phương châm cơ bản của quân Lam Vũ nửa cuối năm, đó chính là nghỉ ngơi dướng sức, nghỉ ngơi dưỡng sức vì không thể làm gì khác được.
Đống hỗn loạn Đường Minh ném lại này, nếu như có thể dùng thời gian một năm cơ bản xử lý ổn thỏa được, thì y đã phải cám ơn trời đất rồi.
Mấy địa phương triều đình đế quốc Đường Xuyên khống chế trước đó mặc dù tài nguyên nhân lực còn tạm được, nhưng tài nguyên khoáng sản lại không nhiều, Vân Xuyên đạo và Tiêu Xuyên đạo mặc dù có rất nhiều khoáng sản, nhưng nơi đó đường đi rất tệ, không biết phải tới năm nào tháng nào mới có thể phát triển được, mà vốn liếng của địa khu Mỹ Ni Tư rốt cuộc có thể duy trì bao lâu cũng là một điều chưa biết được.
Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm cũng thầm thở dài, đúng thế, quân Lam Vũ nửa cuối năm nay và nửa đầu năm sau, đều phải tận dụng hết năng lực tiêu hóa đống hỗn loạn do triều đình đế quốc Đường Xuyên ném lại, đồng thời tranh thủ từng giây từng phút hoàn thiện hệ thống công nghiệp của bản thân quân Lam Vũ ở đại lục Y Lan.
Muốn chủ động phát động chiến tranh quy mô lớn đúng là có chút lực bất tòng tâm rồi.
Nhất thời trong phòng tác chiến trở nên im lặng khác thường.
Đột nhiên, tiếng súng kịch liệt vang lên, trong không khí yên tĩnh nghe vô cùng rõ ràng, Dương Túc Phong mẫn cảm biết được có thích khách cố xông vào quân bộ quân Lam Vũ, bất quá chẳng hề thấy có gì đáng lo lắng.
Quân bộ quân Lam Vũ mặc dù không thể nói là tường đồng vách sắt, nhưng muốn leo tường vượt vách xông vào tựa hồ không có khả năng lắm, hơn nữa được cảnh báo từ ban ngành tình báo, Dương Túc Phong đã cho tăng cường cảnh giới ở xung quanh rồi.
Cung Tử Yên và Phương Phỉ Thanh Sương mau chóng tới phòng tác chiến, tiếp theo đó các tay súng bắn tỉa tăng cường cũng được điều tới xung quanh phòng tác chiến.
Bát quá tiếng súng ở ngoài vùng cảnh giới chỉ kéo dài ước chừng bả tám phút, rồi dần dần biến mất, tiếp đó Tô Phỉ Mã Vận đi vào báo cáo, thích khác cố liều xông vào quân bộ quân Lam Vũ đã bị đánh lui, thích khách có tổng cộng sáu tên, trong đó quân Lam Vũ bắn chết bốn tên, bắn bị thương một tên, tên cuối cùng tựa hồ cũng bị thương, thấy tình thế không ổn, đã lập tức bỏ chạy.
- Đưa tên bị thương kia vào đây xem xem.
Dương Túc Phong cau mày nói, theo như suy đoán của y, có gan xông vào quân bộ quân Lam Vũ, trừ Vũ Văn Thành Đô ra thì không còn người nào khác nữa.
Thế nhưng, tên thích khách bị thương kia không thể tiết lộ qua nhiều tin tức, bởi vì các tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ đã bắn trúng mồn hắn, hắn căn bản không nói được gì, hơn nữa kéo tới bên cạnh Dương Túc Phong thời gian hai phút đã đứt hơi mà chết rồi.
Từ sau khi Vũ Văn Thành Đô có khả năng xuất hiện, các tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ đều sẵn sang đón địch hai tư trên hai tư, hơn nữa nhân số không ít, tên thích khách này bị các tay súng bắn tỉa bắn trúng, không toi mạng ngay tại trận đã là ghê gớm lắm rồi.
Cung Tử Yên cẩn thận kiểm tra thi thể của thích khách xong, nói rất chắc chắn:
- Người của nước Y Lan.
- Thích khách của nước Y Lan còn tích cực hơn cả Vũ Văn Thành Đô sao?
Phương Phỉ Thanh Sương hồ nghi nói, quay đầu lại nhìn Dương Túc Phong, mới phát hiện ra Phương Túc Phong có chút thiếu tập trung, không biết là đang nghĩ cái gì, nàng gọi một tiếng, Dương Túc Phong mới phản ứng lại, thì ra Dương Túc Phong vừa rồi đang suy tính, chính là chuyện ký hợp đồng bảo hiểm với Hải Thiên Phật Quốc, tựa hồ bản hợp đồng này tạm thời không cần thiết nữa rồi.
Ở phía tây nam kinh đô Ni Lạc Thần, ở giữa khu dân cư ngói đỏ vây quanh, có một tòa kiến trúc vô cùng đặc biệt, bề ngoài của nó là đá Đại Lý màu trắng muốt, ở giữa còn khắc lên từng hoa văn hoa Tường Vi màu đỏ, tất cả những ô cửa sổ, đều chạm hoa.
Tòa tiểu lâu ba tầng này, người ở gần đó không ai không biết, không ai không hay, cho dù ở trong kinh đô Ni Lạc Thần, cũng có chút danh tiếng, đó chính là nơi ở của nữ nhi bảo bối của Nhạc Thần Châu, với uy danh hiển hách năm xưa của Nhạc Thần Châu, từa hồ mỗi một người đi qua tòa tiểu lâu này, đầu khom mình thật sâu để biểu thị sự kính trọng.
Từ sau khi Điệp Phong Vũ tòng quân, tòa tiểu lâu này chỉ còn lại mỗi một mình Điệp Tư Thi cư ngụ, nàng đặt cho nó cái tên là Tường Vi tiểu trúc, bởi vì sau khi tiến vào Tường Vi tiểu trúc, sẽ thấy rất nhiều hoa Tường Vi.
Bản thân Điệp Tư Thi vô cùng thích nụ hoa Tường Vi hé nở, nàng vì thế đã từng xuất bản một tập thơ cũng gọi là (tập thơ Tường Vi)
Trước kia, khu đất trống ở trước Tường Vi tiểu trúc luốn có một hai cỗ xe ngựa đỗ ở đó, luôn luôn có một hai thanh niên tài tuấn ra vào nơi này, nhất là tới buổi tối thì nơi này càng thêm náo nhiệt, tiếng nói cười vui vẻ thường kéo dài tới tận rạng sáng mới tan.
Những công trình khác xung quanh đều cách Tường Vi tiểu trúc một khoảng, tiếng cười nói ở bên trong Tường Vi tiểu trúc truyền ra không ảnh hưởng tới cư dân, kỳ thực cho dù có ảnh hưởng tới thì có ai dám lên tiếng chứ? Chẳng lẽ có ai dám đi cáo trạng Điệp gia tỷ muội mà hoàng đế bệ hạ hế sức yêu thương sao?
Bất quá, cùng với việc quân Lam Vũ tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần, Tường Vi tiểu trúc mau chóng rơi vào cảnh bị cô lập, chẳng những không còn có khách tới chơi, mà vì để tránh phiền phức, cư dân xung quanh cung âm thầm vòng lối đi qua, nhất là hiện giờ sau khi xung quanh Tường Vi tiểu trúc đều có binh sĩ quân Lam Vũ đứng gác hai mươi tư trên hai tư, càng thêm kiên định quyết tâm rời xa vùng đất thị phi này của bọn họ.
Ai có thể đảm bảo được, hôm nào đó quân Lam Vũ quân có lấy tội danh biết chuyện không báo để lôi toàn bộ cư dân xung ra làm bia bắn hay không chứ?
Ánh mặt trời buổi chiều chậm chậm chiếu lên tòa tiểu lâu màu trăng này, chiếu sáng chiếc ghế tựa ở trên ban công.
Điệp Tư Thi nằm trên chiếc ghế, xoay lưng lại với ánh mặt trời, lặng lẽ nhìn cư dân xung quanh âm thầm chuyển nhà, nàng biết bọn họ vì sao muốn chuyển nhà, một là bởi vì bọn họ cách nhà mình khá gần, sợ cháy thành vạ lây, hai là thế cục gần đây của kinh đô Ni Lạc Thần vô cùng bất ổn, có lời đồn nói sắp bùng phát đại chiến thế giới rồi, cũng có người nói ngày tận thế sẽ tới vào ngày 28 tháng 8, cho nên chạy trước là hơn cả.
Tất cả báo chí xuất bản ngày hôm nay đều đặt trên chiếc bàn phía trước mặt nàng, tất cả nội dung cơ bản đều đã được nàng xem qua, mỗi một ngày ở trong nhà, ngoại trừ xem báo, vẽ tranh ra, thì Điệp Tư Thi không nghĩ ra chuyện gì khác để làm nữa.
Nàng thích viết báo, nàng cảm thấy mỗi một từ ngữ ở bên trong đầu nàng nảy ra, đều là một sự hưởng thụ mỹ diệu vô cùng, nhưng bất kể là nàng viết bài báo thuộc thể loại nào, đều tuyệt đối không có tờ báo nào dám cho đằng, trừ khi nàng viết báo tán dương quân Lam Vũ.
Nhưng làm sao Điệp Tư Thi có thể viết ra được bài báo tán dương quân Lam Vũ chứ?
Những người hàng xóm đang chuyển nhà tựa hồ không cẩn thận xô đổ thứ gì đó, thế là trượng phu và thê tử cãi nhau, tiếp sau đó là tiếng đứa con bật khóc, cuối cùng truyền tới tiếng trượng phu và thê từ cùng đánh đứa con, còn có cả những tiếng khuyên can của những người hàng xóm khác.
Đứa bé sau khi bị ăn đòn, ngồi lỳ trên mặt đất, lăn lộn ăn vạ, khung cảnh càng lúc càng náo nhiệt, nhưng tất cả những điều đó đều không thể thu hút được nổi một ánh mắt của Điệp Tư Thi, ánh mắt của nàng vẫn cứ lặng lẽ nhìn đám mây đen trên bầu trời kinh đô Ni Lạc Thần, tựa hồ sắp đổ mưa rồi.
Cuộc sống trên thế gian mỹ diệu nhường nào, quyến luyến nhường nào, nhưng đều đã không còn có quá nhiều quan hệ với nàng nữa rồi, nàng chỉ là một người đợi chết, một người đợi đồ đao có thể hạ xuống bất kỳ lúc nào.
Toàn bộ kinh đô Ni Lạc Thần, nàng chỉ có thể cảm giác được ánh mặt trời lạnh băng, không khí mong manh, cùng với cả nhịp tim càng ngày càng yếu ớt của mình.
Trên báo chí của quân Lam Vũ không hề có chút tin tức nào liên quan tới Điệp Phong Vũ, nàng tin chắc là tỷ tỷ của nàng đã bị Dương Túc Phong giết chết rồi, ngày hôm đó ở bên sông Tần Hoải, vị Đường công tử ấy chỉ an ủi mình mà thôi.
Điệp Phong Vũ khi ở Bảo Ứng phủ, đã từng muốn giết Dương Túc Phong, mà Dương Túc Phong đúng là thiếu chút nữa bị chết trong tay Điệp Phong Vũ. Hiện giờ tới lượt y cường đại rồi, y làm sao có thể buông tha cho Điệp Phong Vũ chứ?
Bất giác, trước mắt nàng tựa hồ hiện lên giấc mơ đêm hôm qua, một giấc mơ đáng sợ.
Đêm qua nàng nằm mơ thấy Dương Túc Phong tiến vào tiểu lâu của nàng, còn mang theo tỷ tỷ Điệp Phong Vũ của nàng, y giống như ác ma ở trong địa ngục, dày vò tàn khốc tỷ muội nàng, rồi cưỡng hiếp tỷ muội nàng không biết mệt mỏi, thậm chí còn dùng những phương pháp biến thái để thỏa mãn khoái cảm của mình.
Tất cả những điều trong giấc mơ, Điệp Tư Thi không biết bao giờ xuất hiện, nhưng những đạo cụ dâm dục đáng sợ đó, nhưng tư thế làm người ta buồn nôn đó, dịch thể tanh thối bị cưỡng ép nuốt vào đó, cùng với cả tiếng cười điên cuồng đắc ý của tên ác ma sau khi phát tiết, đều làm cho nàng không rét mà run.
Điệp Tư Thi xưa này luôn kiên cường, đây là lần đầu tiên có cảm giác muốn tự sát, nàng không sợ bị Dương Túc Phong giết, cũng không sợ bị Dương Túc Phong vũ nhục, nhưng nàng sợ những biện pháp vũ nhục biến thái kia của y, vừa nghĩ tới tấm thân trắng như tuyết ở trước mặt nam nhân co giật giống như một con chó hoang đê tiện nhất, hai chân nàng đã nhũn ra.
Nàng không biết nếu như Dương Túc Phong dùng loại phương pháp biến thái đó để dày vò mình, thì mình có thể kiên cường trước sau như một được hay không.
/769
|