Trước kia, mỗi một lần nàng gặp ác mộng đều là thấy Điệp Phong Vũ toàn thân trần truồng bị treo trên cây thánh giá, bị chói giang hai chân hai tay ra, rồi Dương Túc Phong dùng roi da đen xì to lớn trong tay, tàn bạo quất lên nhục thể trắng muốt của nữ nhân, trong từng vết roi chi chit đó, từ từ nhỏ ra giọt máu trong suốt chảy theo tấm thân trắng muốt trơn láng rồi tụ tập lại một chỗ, cuối cùng dần dần két thành một giọt máu trong suốt ở giữa hai chân, Dương Túc Phong nắm úp mình lên, thích thú thưởng thức giọt máu đỏ tươi đó.
"Á…" Điệp Tư Thi đột nhiên cảm thấy toàn thân run lên, bất giác nhảy bật dậy từ chiếc ghế tựa, gió nhẹ thổi qua, nàng chỉ cảm thấy tấm lưng ướt sũng mồ hôi lạnh, mang tới cảm giác buốt giá, nàng hoảng loạn nhìn bốn xung quanh, không biết mình phải làm sao bây giờ.
Trương Ma Ma từ bên trong cửa ban công đi ra, trong tay bưng hoa quả được cắt gọn sẵn, quan tâm hỏi:
- Nhị tiểu thư, người làm sao vậy?
Đối diện với Trương ma ma đã theo mình từ nhỏ, Điệp Tư Thi cuối cùng bình phục được tâm tình, nàng nỗ lực xóa đi cơn ác mộng ở trong đầu, lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi ngồi trở lại.
Trương ma ma thuận tay đặt hoa quả ở trên bàn trước mặt nàng, rồi nhẹ nhàng rời đi.
Điệp Tư Thi đột nhiên có chút ngạc nhiên hỏi:
- Trương ma ma, những thứ hoa quả này đều mua ở chợ về sao?
Trương ma ma lấy làm lạ đáp:
- Đúng thế Nhị tiểu thư, hiện giờ không ai tặng hoa quả cho chúng ta nữa rồi, những thứ này đều phải ra chợ mua về đó.
Điệp Tư Thi bụng đầy nghi vấn nói:
- Những thứ hoa quả này rất là tươi, chợ của chúng ta có quả Hỏa Long tươi như vậy sao? Ta nhớ trước kia, ta ở chợ nhìn thấy quả Hỏa Long, đều nhăn nheo cứ như đã trải qua thời gian rất lâu rồi vậy …
Trương ma ma chùi tay vào váy, cười nói:
- Hà, tiểu thư rất lâu rồi không đi chợ, nơi đó thay đổi lớn lắm. Sau khi quân Lam Vũ tới, đã hủy bỏ tất cả thuế vận chuyển và thuế xuất nhập khẩu, hoa quả và hàng hóa từ khắp mọi nơi đều có thể đưa thẳng tới chợ để tiêu thụ, không cần phải có giấy cho phép gì đó nữa, hiện giờ ở chợ, các loại hàng hóa nhiều lắm, thứ gì cũng có thể mua được, những quả Hỏa Long này, tôi nghe ông chủ bán hoa quả nói, đều là dùng tụ lạnh đưa từ địa khu Mỹ Ni Tư tới, tôi không biết tủ lạnh là cái gì, nhưng nghe nói để đồ ở bên trong tủ lạnh, có thể để rất lâu mà không bị hỏng…
Điệp Tư Thi nửa tin nửa ngờ nói:
- Thế sao, ta thử xem nào … ừm, đúng là không tệ đâu, Trương ma ma, bà cũng thử đi …
Trương ma ma cười nói:
- Tiểu thư cứ từ từ mà ăn, tôi đã nếm qua rồi, mới ban đầu tôi cũng không tin như tiểu thư vậy, mỗi một loại hoa quả đều thử một ít, hiện giờ bùng no căng ra đây …. Tiểu thư cứ ăn thong thả, tôi đi làm việc …
Điệp Tư Thi gật đầu, ngồi đó ăn hoa quả một lúc, rồi nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, kỳ thực trong đầu nàng rất loạn, chẳng nghĩ ra đường điều gì, cứ như mất đi ý thức vậy, vì thế cũng không ăn hoa quả nữa, vào trong phòng của mình, lấy ví tiền báo cho Trương ma ma một tiếng, rồi đi xuống lầu.
Vốn bốn xung quanh Tường Vi tiểu trúc của nàng đều có binh sĩ quân Lam Vũ canh giữ, nhưng từ hôm đó sau khi ở sông Tần Hoài trở về thì toàn bộ đã bị rút đi, không nói một lời, chẳng ai biết là chuyện gì.
Bất quá quân Lam Vũ rút đi không đại biểu cho Điệp Tư Thi cảm thấy an toàn, ngược lại càng thêm sợ hãi, buổi tối đi ngủ đều dùng then chống cài cừa phòng, sau đó qua mấy ngày, quân Lam Vũ không có động tĩnh gì, mời từ từ bình tĩnh trở lại.
Ánh mặt trời buổi chiều rất tốt, mỗi một người tắm dưới ánh mặt trời, đều cảm thấy sự ấm áp của ánh nắng, bất quá Điệp Tư Thi là một ngoại lệ, đi trên đường phố, Điệp Tư Thi cảm thấy ánh mặt trời có chút lành lạnh, mặt trời càng đẹp cái lạnh càng cắt da, làm cho nàng bất giác kéo chặt chiếc áo của mình. Người đi đường trên phố không ít, nhưng không ai tỏ ra đặc biệt chú ý tới Điệp Tư Thi.
Bởi vì đã rất lâu rồi không di dạo phố, cho nên Điệp Tư Thi không kìm được ngó nghiêng khắp nơi, đảo quanh từng con phố, có thể nhìn ra, đường phố đã cơ bản khôi phục lại sự yên bình, dấu máu trên mặt đất cũng đã bị xóa sạch không còn vết tích nào nữa, hai bên đường phố cống nước cũng có người chăm chỉ quét dọn, đại bộ phận những cửa hàng cửa hiệu đều đã mở cửa làm ăn trởlại, trừ thỉnh thoảng có đội tuần tra của quân Lam Vũ xuất hiện, thì cơ bản không nhận ra được kinh đô Ni Lạc Thần đã đổi chủ.
Khi đi qua chỗ rẽ, Điệp Tư Thi tới vị trí lối vào một ngã tư, ngã tư là nơi tấp nập nhất kinh đô Ni Lạc Thần, xe ngựa vào người bộ hành cần đi qua nơi này đặc biệt nhiều, bình thường đều xảy ra sự cố. Điệp Tư Thi mỗi một lần đi qua nơi này đều phải hết sức thận trọng, để tránh bị xe ngựa bất thình lình xuất hiện xô phải.
Bởi thế, nàng còn chuyên môn viết một bài báo phê bình ngã tư này, hi vọng triều đình có thể xuất hiện giải quyết, thế nhưng triều đình lấy đâu ra thời gian mà để ý tới cái việc cỏn con này, nên nàng cũng chỉ buồn bực ghi vào bên trong cuốn sổ tay của mình.
Bất giác đưa tay vào bên trong túi ao, Điệp Tư Thi mới nhớ ra, cuốn sổ ghi chép ấy nàng đã tặng cho vị "Đường công tử" kia rồi.
Làm cho nàng cảm thấy bất ngờ là, chuyện mà triều đình không làm được, quân Lam Vũ lại làm được, ở chỗ ngã tư đã đặt một trạm giao thông, có một nữ cảnh sát giao thông đang chỉ huy người xe qua lại, bởi vì xe ngựa ở bên trong kinh đô Ni Lạc Thần rất đông, cho nên nữ cảnh sát giao thông này phải gánh vác một lượng công việc rất lớn.
Từ xa xa nhìn lại, Điệp Tư Thi có thể nhìn thấy ở trên mũi của cô gái có tuổi không chênh lệnh với nàng bao nhiều này nhỏ ra một giọt mồ hôi trong suốt, nhưng cô gái đó vẫn tập trung vào công việc chỉ huy giao thông.
Hiển nhiên, cô gái đó không chỉ thu hút sự chú ý của Điệp Tử Thi mà còn của rất nhiều người đi đường, có nhiều người còn dừng chân lại nhìn mỗi một động tác của cô một cách thích thú mới mẻ, có một số đứa bé còn huơ chân múa tay học theo.
Nữ cảnh sát giao thông trẻ tuổi xinh đẹp đó không làm việc một mình, bên cạnh cô còn có ba cảnh sát giao thông nữa, bốn người bọn họ đều phụ trách khai thông ngã tư đông đúc nhất của kinh đô Ni Lạc Thần này. Xe ngựa đi qua đi lại và người đi đường dưới sự an bài của bọn họ, đi qua một cách trật tự, khung cảnh rối loạn lộn xộn trước kia, đã trở nên chỉnh tề trật tự hơn nhiều rồi.
Nếu như có người vi phạm hiệu lệnh của bọn họ đi bậy đi bừa, thì ở bên cạnh còn có một tiểu đội binh sĩ quân Lam Vũ cầm súng đúng đó, sẽ lập tức đem cả người và xe giữ lại.
Triều đình đế quốc Đường Xuyên cũng có cảnh sát giao thông, bất quá chưa từng hình thành một ban ngành độc lập, bọn họ chỉ tạm thời từ trong sở cảnh sát điều ra, khi hoàng đế xuất hành thì phụ trách phong tỏa giao thông.
Kỳ thực triều đình căn bản không cần cảnh sát giao thông, hoàng đế xuất hành, trời long đất lở, xung quanh phong tỏa chặt chẽ, trên đường phố tới một bóng người cũng chẳng có chứ đừng nói gì tới xe ngựa. Không dè quân Lam Vũ có thể chú ý tới chi tiết nhỏ này, ngược lại triều đình lại không chú ý, đúng là thất bại, Điệp Tư Thi Không thể không thừa nhận điều này.
Đột nhiên, Điệp Tư Thi cảm thấy trước mặt sáng lên, thì ra nhìn thấy có một chiếc xe đạp đi qua trên đường, người đạp xe là một chàng trai trẻ, trên lưng còn đeo ba lô, trông giống như là một người du lịch.
Chiếc xe đạp xuất hiện tựa hồ cũng khiến cho không ít cư dân kinh đô Ni Lạc Thần hiếu kỳ, ánh mắt của bọn họ cứ dõi theo cái bánh xe quanh tròn đó, rất nhiều người không sao tin được, vì sao nó lại không đổ xuống nhỉ?
Điệp Tư Thi đương nhiên sẽ không hỏi vấn đề ẫu trĩ đó, nàng cả ngày nghiên cứu báo chí của quân Lam Vũ, đối với loại đồ vật mới mẻ như xe đạp cũng biết rất sớm, ở vùng Cánh Lai Mỹ, nghe nói xe đạp đã trở thành công cụ thay thế đi bộ của rất nhiều người, trên đường phố là từng dòng xe đạp lưu chuyển.
Bất quá ở kinh đô Ni Lạc Thần đúng là còn chưa bao giờ nhìn thấy, không ngờ quân Lam Vũ tiến vào còn chưa được thời gian nửa tháng, thì thứ mới mẻ như xe đạp cũng theo đó mà xuất hiện rồi.
Đi qua ngã tư, ở phía trước chính là khu thương nghiệp đã từng phồn hoa nhât kinh đô, bất quá thật đáng tiếc hôm nay khu thương nghiệp không mở cửa, hai đầu đường đều có người của phòng cảnh sát canh giữ ở vị trí nổi bật.
Quân Lam Vũ có dán thông báo, thì ra nơi này sắp sửa thành lập một khu thị trường quốc hữu cỡ lớn, hiện giờ chính đang khẩn trương điều chỉnh công tác, đại khái vào sáng ngày 9 tháng 8 sẽ mở cửa, trong vòng một tuần sau ngày mở cửa, tất cả hàng hóa sẽ giảm giá 10%, tin chắc rằng tất cả những điều này là để phản kích nhắm vào một số kẻ thời gian qua cố ý đẩy vật giá tăng vọt. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com
Quân Lam Vũ ở trên báo chí đã công khai tuyên bố, đối với hành vi cố ý đẩy giá cả leo thang, quân Lam Vũ sẽ kiên quyết tiến hành phản kích, đối với những kẻ tội ác tày trời quân LamVũ sẽ thẳng thắn nghiêm trừng theo pháp luật.
Khi đó Điệp Tư Thi còn cho rằng Dương Túc Phong bất quá nhỉ là đưa đẩy cho qua để vỗ về trấn an người dân thường mà thôi, không ngờ rằng quân Lam Vũ thi hành biện pháp cứng rắn đè giá cả xuống.
Bất quá, dùng phương thức trực tiếp này tất nhiên là có thể thu được hiệu quả rất tốt, nhưng quân Lam Vũ cũng phải trả giá rất lớn, Dương Túc Phong cùng lắm chỉ là tên ngốc mà thôi.
Đi qua phố thương nghiệp, chính là vị trí quảng trường Anh Hùng, mỗi một lần đi tới quảng trường Anh Hùng, Điệp Tư Thi đều có một loại cảm giác tự hào, bởi vì trên những viên gạnh ở quảng trường Anh Hùng, trong vô số những cái tên anh hùng của đế quốc Đường Xuyên, có tên của phụ thân Nhạc Thần Châu của nàng.
Mỗi một lần đi tới đây nàng đều đứng ở trên cái tên của phụ thân mình hồi lâu, mong muốn tìm lại vinh quang ngày nào của phụ thân.
Nhưng hôm nay rõ ràng là không được nữa rồi, toàn bộ quảng trường Anh Hừng đã bị các quan quân của quân Lam Vũ chiếm cứ, bọn họ chính đang theo luyện diễu hành.
Bất quá quân Lam Vũ cũng không cương quyết ngăn cản người khác tiến vào quảng trường Anh Hùng, và thực ra thì ở xung quanh quảng trường cũng tụ tập không ít dân chúng đang xem náo nhiệt, nhưng mọi người nhìn thấy có nhiều quan quân quân Lam Vũ như thế ở cùng một chỗ, không có gan tiến vào mà thôi.
Hơn nữa ở trên con đường chuyên dụng thông tới hoàng cung còn có lính canh của quân Lam Vũ cầm súng đứng gác, từ xa xa cũng tạo thành một loại áp lực vô hình với mọi người.
Điệp Tư Thi rất quen thuộc với quân hàm của quân Lam Vũ, không ngờ phát hiện ra trong số những quan quân này còn có một thiếu tướng lục quân, hơn nữa hắn ta tựa hồ không có bất kỳ khoách cách và cự ly nào với những quan quân khác, càng không làm ra vẻ lên mặt thân phận, cứ đứng ở trên sân gạch quảng trường hút thuốc, thỉnh thoảng còn chửi mấy câu thô tục, mà người ta nghe không hiểu.
Đối với những câu chửi tục ở địa khu Mỹ Ni Tư, Điệp Tư Thi có hiểu chút ít, tựa hồ nghe thấy hắn chửi:
- Nếu tiểu đoàn của các ngươi mà đi lệnh, lão tử bổ đầu các ngươi xuống mang về làm bô đựng nước tiểu.
Rất nhiều cư dân kinh đô Ni Lạc Thần đối với bước đi đều của quân Lam Vũ tỏ ra rất là hiếu kỳ, nghi thức duyệt binh của quân Lam Vũ vào ngày 25 tháng 8, đã thông qua báo trí truyền thống phát đi rồi, càng làm choc ho không ít người chú ý.
Trước kia quân đội đế quốc Đường Xuyên cử hành nghi thức duyệt binh đều ở bên trong quân doanh, người dân bình thường khó được nhìn thấy một lần, đúng là khơi lên lòng hiếu kỳ của không ít người, nhất là những đứa bé mớ lớn, chừng như là hâm mô mê mệt quân trang thẳng tắp của quân Lam Vũ.
Rời khỏi quảng trường Anh Hùng, Điệp Tư Thi tới chợ đi một vòng.
Quả nhiên Trương ma ma nói không sai, quân Lam Vũ không biết là dùng biện pháp gì, trong khoảng thời gian cực ngắn đã khôi phục lại được việc cung ứng vật tư cho thị trường.
Còn về phần cái tủ lạnh kia, nàng cố ý nghe ngóng một chút, cũng đã tìm hiểu được rõ ràng rồi, cái thứ đó đúng là rất thần kỳ, có thể cất chứa thức ăn, đáng tiếc hiện giờ mới chỉ có nhưng chiếc thuyền vận chuyển cỡ lớn mới có thể trang bị, bởi vì thể tích của nó rất lớn, nếu không mấy người bán hàng đều nói, bọn họ cũng muốn mua một cái trở về.
Không biết vì sao, mới đi được một vòng thôi, Điệp Tư Thi lại càng cảm thấy nội tâm của mình thêm phiền muộn đau khổ, cư dân của kinh đô Ni Lạc Thần không ngờ mau chóng chấp nhận sự có mặt của quân LamVũ nhanh như thế, làm nàng coi thường bọn họ không có khí cốt,
Bất quá tức giận với những người dân bình thường này, cũng chẳng phải là tính cách của Điệp nhị tiểu thư, nàng trừ khinh bỉ sự ti tiện của bọn họ ở sâu trong lòng ra, thì không nói gì cả, liền một mình trở về nhà.
Trương ma ma nói với nàng, có khách đang đợi nàng ở đại sảnh.
Điệp Tư Thi có chút tò mò đi vào đại sảnh, muốn xem xem vị khách kia là ai mà to gan tới vậy.
Từ sau khi quân Lam Vũ tiến vào thành, nơi này của nàng thành cho kỵ húy nhất, chẳng những không một ai dám tới gần, cho dù là những người trước kia từng tới đây cũng ra sức phủ nhận mình đã từng qua lại nơi này, tỏ rõ muốn xóa sạch quan hệ với Điệp Tư Thi.
Lúc này không ngờ lại có khách tới chơi, hẳn không phải đồ ngốc thì cũng là kẻ điên.
Bất quá, nàng mau chóng nhận ra, người khách này không phải kẻ ngốc cũng chẳng hề điên, vì đó là Úc Thủy Lan Nhược của Hải Thiên Phật Quốc.
Ngày hôm đó ở trên hoa thuyền của Tiết Đàn, Điệp Tư Thi và Úc Thủy Lan Nhược không hề giao lưu, đối với việc Úc Thùy Lan Nhược đột nhiên tới đây tỏ ra có chút nghi hoặc, mà lời thỉnh cầu thẳng thắn của Úc Thủy Lan Nhược cũng nằm ngoài dự liệu của nàng.
Úc Thủy Lan Nhược rất lịch sự nói:
- Điệp tiểu thư, tôi muốn ở tạm chỗ của cô một đoạn thời gian có được không?
- Đương nhiên có thế, đấy là nếu như cô không sợ phiền phức.
Điệp Tư Thi cười chua chát, nhưng đồng ý rất sảng khoái với yêu cầu của đối phương.
Nhân vật xuất sắc như Úc Thủy Lan Nhược, Điệp Tư Thi cho dù không thể kết giao, ít nhất cũng muốn trò chuyện thật nhiều với nàng.
Úc Thùy Lan Nhược thờ ơ nói:
- Có phiền phức gì chứ?
Điệp Tư Thi mỉm cười, không nói, trừ Dương Túc Phong ra, nàng còn có phiền phức gì khác nữa đây?
Úc Thủy Lan Nhược tựa hồ cùng có tâm tư giống như nàng, bình thản nói:
- Cô sợ nửa đêm sẽ có quân Lam Vũ xông vào đưa cô đi?
Điệp Tư Thi chẳng nói chẳng rằng, chỉ cười khổ. Quân Lam Vũ cho dù bàn ngày cũng có thể tới.
Úc Thủy Lan Nhược nâng cốc trà lên, để hương trà lượn lờ phát tán trong không khí, sau đó lật báo chí ở bên cạnh, nhẹ nhàng nói:
- Cô yên tâm đi, hiện giờ cô tự do rồi, quân Lam Vũ sẽ không làm tổn hại đến cô đâu, Dương Túc Phong đại khí cũng đã tha cho cô rồi.
Điệp Tư Thi hồ nghi nhìn Úc Thủy Lan Nhược lạnh lùngnói:
- Cô đi nói đỡ với Dương Túc Phong rồi?
Úc Thủy Lan Nhược bình thản nói:
- Tôi và Dương Túc Phong xưa nay chẳng thân quen gì, y chẳng thèm nghe tôi nói đỡ đâu.
Điệp Tư Thi từ từ gật đầu, nói:
- Cám ơn cô đã an ủi.
Úc Thủy Lan Nhược vẫn cứ thản nhiên như không:
- Không phải tôi an ủi cô đâu, tôi nói thật đấy.
Điệp Tư Thi nhìn nàng chăm chú, mày nhíu chặt lại, chậm rãi nói:
- Tôi không hiểu.
Úc Thủy Lan Nhược thuận tay lật báo, hờ hững nói:
- Đơn giản lắm, nam nhân hôm đó cùng chúng ta nghe đàn, chính là Dương Túc Phong.
Đôi mắt của Điệp Tư Thi từ từ mở lớn, trợn tròn, thân thể từ từ ngả về phía sau, cuối cùng ngã thẳng xuống.. ngất xỉu …
/769
|