Dương Túc Phong không thể không thừa nhận, quân Lam Vũ vẫn còn đánh giá thấp áp lực của buỗi lễ ngày 28 tháng 8.
Nếu như mà Dương Túc Phong biết trước được vì chuyện này mà phải trả một cái giá quá lớn như thế, y khẳng định sẽ công khai tuyên bổ hủy bỏ buổi lễ này, cho dù có thể bị người trong thiên hạ cười nhạo đi chăng nữa.
Cuối cùng, vẫn là Tài Băng Tiêu mặt lạnh lùng đưa ra đề nghị, tất cả bộ đội chư hầu vào kinh, quân Lam Vũ đều không phụ trách quân phí lương thực, hếtt thảy phải do tự bản thân giải quyết, sau đó tất cả các tửu điểm khác sạn, toàn bộ tạm thời chưng thu thêm thuế phụ trội ba trăm phần trăm, mới khó khăn lắm mới ngăn được một phần dòng người ồ ạt đổ về kinh đô Ni Lạc Thần.
Bất quá, cuối cùng nhân số khách thăm quan đi tới kinh đô Ni Lạc Thần, vẫn có chút vượt qua năng lực khống chế của quân Lam Vũ, khiếp cho Dương Túc Phong không thể không hạ lệnh, kỵ binh người Ngõa Lạp của Khắc Lạp Mã Kỳ đợi lệnh hai tư trên hai tư.
Mục đích không phải là để khống chế cục thế của kinh đô Ni Lạc Thần, mà là dùng vào lúc cần thiết, có thể yểmm hộ toàn bộ nhân viên có lợi ích liên quan rút lui.
Còn về phần kinh đô Ni Lạc Thần, lỡ chẳng may phát sinh bạo loạn, Dương Túc Phong chuẩn bị đem nó trở thành một bó đuốc lớn.
Giống như điều trên sách chính trị đã nói, thứ khiến ta không có được, cũng không thể để cho kẻ khác có được, Dương Túc Phong quyết tâm quán triệt thực thi xem xem hiệu quả thế nào.
Bắt đầu từ cuối tháng bảy, những người có ý muốn tham gia buổi lễ đều đã lục tục tới nơi, mặc dù bởi vì nguyên nhân chính trị giao động bất ổn, từng có không ít cư dân kinh đô Ni Lạc Thần chủ động rút lui, nhưng so với dòng người đổ vào đây, thì tỉ lệ tiền vào vẫn còn lớn hơn rất nhiều.
Căn cứ vào thống kê của ban nghành hữu quan, tính cho đến ngày 20 tháng 8 năm 1731 thiên nguyên, nhân khẩu ngoại lại ở kinh đô Ni Lạc Thần đã tăng thêm ba mươi vạn người.
Quân Lam Vũ quật khởi thần tốc, chẳng những chinh phục được địa khu Mỹ Ni Tư, còn đánh bại được quân đội nước Mã Toa, hơn nữa lại còn thay thế quyền lực tối cao của đế quốc Đường Xuyên đã từng là quốc gia hùng mạnh nhất.
Bất kể là xuất phát từ góc độ nào, bất kỳ một thế lực nào ở trên đại lục Y Lan cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của quân Lam Vũ, cho dù là những thế lực tạm thời còn cách quân Lam Vũ rất xa, nhưng sự cường hãn của quân Lam Vũ đã khơi lên sự bất an trong lòng bọn họ.
Muốn biết quân Lam Vũ rốt cuộc là như thế nào, thì biện pháp tốt nhất tất nhiên là đích thân đi xem một lượt.
Cho nên sứ giả của các nước tới từ đại lục Y Lan, mang theo đủ các loại mục đích khác nhau, đều nhất tên bước lên con đường tiến tới kinh đô Ni Lạc Thần.
Quan viên tối cao phụ trách tiếp đãi sứ giả ngoại quốc của triều đinh, đã bị quân Lam Vũ thanh trừng ở trong cái đêm đẫm máu đó rồi, kết quả là hạng nhiệm vụ này tự nhiên là rơi lên trên người quân Lam Vũ, đối với loại việc kiến đông cắn chết voi này, Tiêu Phương Tạ và Mễ Nặc Tư Lương Cách phải phí mất sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng mới sơ bộ định ra danh sách nhân viên tiếp đãi.
- Khi đế quốc Đường Xuyên tổ chức đại lễ lập quốc, tựa hồ cùng chẳng náo nhiệt tới như thế này.
Tiêu Phương Tạ khi báo cáo với Dương Túc Phong, còn phải lau mồ hôi lạnh trên trán, bởi vì người có thân phận địa vị tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần quá nhiều, quân Lam Vũ không gánh vác nỗi khó khăn này, ít nhất thì cái dịch trạm nho nhỏ kia là không đủ dùng.
Cãi lão Vương Bát Đản – Đường Minh kia hiện giờ không chỉ có Dương Túc Phong ông ta, mà toàn quân Lam Vũ từ trên xuống dưới đều muốn giết ông ta, ông ta làm ra buổi lễ này, thực sự là quá phô trương, kết quả cuối cùng lại dùng tới tài chính của quân Lam Vũ, hao phí cũng là nhân lực của quân Lam Vũ, gần như làm quân Lam Vũ từ trên xuông dưới tức gần chết.
- Dứt khoát là không.
Mễ Nặc Tư Lương Cách khẳng định nói, người phụ trách chủ yếu của ban ngành đối ngoại của quân Lam Vũ mặc dù là Tài Miểu Miểu, nhưng dù sao Tài Miểu Miểu cũng là nữ nhân, sức khỏe không được tốt lắm, lúc này lại vừa khéo ngã bệnh, cho nên tất cả mọi công tang đối ngoại giao du đều rơi lên trên người Mễ Nặc Tư Lương Cách, làm cho vị lão chính khách sắp sáu mươi tuổi này ngoại trừ vất vả ra, đúng là cũng cảm thụ được sự tự hào chưa từng có.
Nếu đổi lại ở vùng núi nghèo khó Tô Khắc La, ông ta lấy đâu ra cơ hội phong quang được như thế này.
- An toàn, chúng ta chỉ cần đảm bảo được sự an toàn thôi.
Dương Túc Phong lặp đi lặp lại nhấn mạnh hai từ này, trên thực tế, với thực lực hiện này của quân Lam Vũ, có thể làm được hai chữ "an toàn" này đã là giỏi lắm rồi, còn về phần những lễ số chi tiết khác, Dương Túc Phong chẳng quan tâm nhiều lắm.
- Tài chính của chúng ta tiêu hao rất mạnh.
Tiêu Phương Tạ nói với chút thấp thỏm không yên, buổi lễ này, quy mô dứt khoát là chưa từng có, nhưng tài chính nó làm tiêu hao cũng rất lớn.
Dương Túc Phong đã thu gọn không ít các hạng mục, vậy mà cuối cùng tổng số tài chính hao phí vẫn cứ rất lớn, quân Lam Vũ từ trên xuống dưới đều cảm giác được là bị Đường Minh chơi cho một vố rồi, rất nhiều người thậm chí ở sau lưng kiến nghị phải gỡ ngói lưu ly của Vị Ương cung ra bán.
- Để ta nghĩ cách xem, ta đã đánh điện báo cho A Phương Tác rồi, ở phía chỗ hắn hẳn là còn có chút hàng tồn. Chuyện lần này cũng đã cho chúng ta một bài học sinh động, nhắc nhở chúng ta không có cái đầu to đến thế, thì đừng đội cái mũ lớn như vậy, nếu không sẽ phải chịu thiệt. Lần này coi như là chúng ta bỏ tiền ra để mua lấy bài học đi, sau này cái chuyện tiêu tiền như rác này, nói thế nào cũng không làm nữa.
Dương Túc Phong buồn bực nói, khó khăn lắm mới kìm được kích động muốn bán quách Vị Ương cung đi.
Có người có thể nói, chẳng phải đế quốc Đường Xuyên còn có quốc khố sao?
Đương nhiên là có, nhưng quân Lam Vũ khi lần đầu tiên tới phong tỏa quốc khố, phát hiện ra bên trong chẳng có thứ gì, chuột thì có cả một đột quân, con nào con nấy to như con chó con, long bài rác rến chất đống ở một góc, chỉ không có vàng bạc mà thôi.
Cuối cùng đến bộ hộ tra sổ sách, tới ngay cả Tiêu Phương Tạ xưa nay rất có tu dưỡng cũng phải mở miệng chửi lớn ngay tại chỗ ***.
Thì ra là quốc khố của đế quốc Đường Xuyên sớm dã dùng làm kho đựng rác từ hai mươi năm trước rồi, cũng có lẽ không một ai có thể tin tưởng được chuyện hoang đường như thế. Nhưng sự thực chính là sự thực, triều đình đế quốc Đường Xuyên mỗi năm chưng thu nhiều khoản thế như vậy, nhưng trừ chi tiêu tất yếu ra, thì số còn lại đều bị mấy vị đại thần chủ yếu chia chác với nhau hết.
Trong cơn tức giận, quân Lam Vũ lập tức triển khai lục soát quy mô lớn, đối với những thân thích của những kẻ từng là quan viên chủ yếu của triều đình, sử dụng biện pháp uy hiếp bắt chẹt, cuối cùng cũng kiếm lại được không ít tài chính.
Đương nhiên, cũng giết không ít người, thêm vào trước đó từ nhà đám đại thần Đường Cảnh thu được không ít kim ngân tài bảo, ngoài ra Dương Túc Phong lại tới chỗ Đường Minh vơ vét được một ít, miễn cưỡng gom góp được hai trăm triệu kim tệ ứng phó với nhu cầu cấp thiết, nếu không buổi lễ này mọi người chỉ có nước cháo mà húp thôi.
Dịch trạm của kinh đô Ni Lạc Thần, đã toàn bộ đầy khách, toàn là sư giả có thân phận tới từ các nước, còn vè những người không có thân phận, xin lỗi, chỉ đành mời các vị ra bên ngoài ở trong khách sạn nhé, quân Lam Vũ chúng tôi trợ cấp chút chi phí.
Vì thế là một đám sứ giả tới từ các nước nhỏ như Y Lôi Nạp chỉ đành bấm bụng chuyển ra bên ngoài. Chẳng còn cách nào, ai bảo quốc lực của mình không đủ cường đại bằng người khác chứ, cẳng tay quật sao nổi bắp đùi, thôi thì đành chịu vậy.
Trong số những người quân Lam Vũ an bài ở bên trong dịch trạm, có thân phận nhất không ai hơn Da Luật Thanh Cung của nước Long Kinh, thê tử của hắn là chính là Nam Cung Hiểu Điệp đại danh đỉnh đỉnh.
Da Luật Thanh Cung là cháu ruột của Da Luật Trọng Nguyên hoàng đế nước Long Kinh, cũng là một trong số những đại thần có quyền lực nhất của nước Long Kinh, nắm sữ sản xuất nông nghiệp và công nghiệp cả nước Long Kinh.
Bất quá danh tiếng của hắn so với lão bà của hắn, tựa hồ còn kém một chút, dù sao Nam Cung Hiểu Điệp nói thế nào cũng là nhân vật nổi tiếng trên bảng Giang Sơn Tuyệt sắc, từng có vô số người theo đuổi.
Nam Cung gia cũng là danh môn vọng tộc của nước Long Kinh, một trong số võ lâm thất đại thế gia, ở nước Long Kinh thậm chí là cả đại lục Y Lan đều rất có địa vị, nếu như chẳng phải Da Luật Thanh Cung là người của hoàng tộc, thì nói thế nào y cũng chẳng có cơ hội lấy được Nam Cung Hiểu Điệp.
Lần này Nam Cung gia tới kinh đô Ni Lạp Thần, ngoại trừ Nam Cung Hiểu Điệp ra còn có một nhân vật vô cùng trọng yếu, đó chính là Nam Cung Câu Trầm.
Nam Cung Câu Trầm là người kế thừa đời tiếp theo của Nam Cung gia, hắn tới đây, tất nhiên là làm người khác cảm thấy vô cùng có ý đồ.
Nước Ngọc Kinh xưa nay cùng nước Long kinh giao hảo, lần này tới kinh đô Ni Lạc Thần cũng là nắm tay nhau mà tới.
Sứ giả nước Ngọc Kinh phái tới chính là Bạch Đăng Đạo, thê tử của hắn chính là Mộ Dung Trúc Vận. Bạch Đăng Đạo là quân sư số một của nước Ngọc Kinh, gần như là toàn quyền giúp đỡ quốc vương nước Ngọc Kinh gần đất xa trời Mô Dung Anh Hùng xử lỷ chính sự, rất được Mộ Dung Anh Hùng tín nhiệm, nếu không cũng không làm cho Mộ Dung Trúc Vận chủ động gả cho hắn, bất kể là về vẻ ngoải hay thực lực Bạch Đăng Đạo đều là xuất sắc nhất trong số sứ giả tới lần này.
Mộ Dung gia là hoàng tộc của nước Ngọc Kinh, cũng là một trong số võ lâm thất đại thế gia, năm xưa chính bởi vì một số cuộc phân tranh võ lăm, Mộ Dung gia mới từ nước Long Kinh tách ra, thành lập nước Ngọc Kinh nhỏ mà mạnh.
Đương nhiên, đó đều là những chuyện đã qua rồi, hiện giờ dưới tình huống có cùng chung kẻ địch là nước Yến Kinh, bọn họ rất nhanh chóng quên đi chuyện không vui vẻ, tay bắt mặt mừng, Nam Cung Hiểu Dung và Mộ Dung Trúc Vận cũng vì thế mà trở thành tỷ muội kết bái.
Đương nhiên, nước Yến Kinh dã tâm bừng bừng không thể bỏ qua cơ hội như thế này cũng được, bọn họ cũng muốn tìm cơ hội để thăm dò tin tức về quân Lam Vũ, thuận tiện xem qua quan hệ nội bộ phức tạp của đế quốc Đường Xuyên.
Đại thần nước Yến Kinh phái tới tên là Xuân Ý Nùng, bề ngoài nhìn qua giống như một tên thương nhân bụng phệ, mắt bị thịt ép cho không mở ra nổi, nhưng những người am hiểu tình hình đại lục đều vô cùng rõ ràng, Xuân Ý Nùng tuyệt đối là nhân vật lợi hại hàng đầu, hắn và ca ca của hắn Xuân Phong Khởi hoàng đế hiện tại của nước Yến Kinh, đều là nhân vật hùng tài đại lược, nếu không cũng không thể dựa vào mỗi lực lượng của nước Yến Kinh mà ép cho nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh thở không ra hơi.
Xuân Ý Nùng là đại thân quân vụ của nước Yến Kinh, nắm giữ hơn ba mươi vạn quân đội của nước Yến Kinh, với thực lực của hai nước Long Kinh và Ngọc Kinh, cũng khó khăn lắm mới nuôi sống được ba mươi vạn quân đội có sức chiến đấu, mà nước Yến Kinh dùng sức của một quốc gia đã thành lập được ba mươi vạn quân đôi, mục đích khỏi cần nghĩ cũng biết.
Cho nên mấy năm nay quan hệ giữa nước Yến Kinh và các nước xung quanh đều vô cùng căng thẳng, tựa hồ có dấu hiệu chiến tranh có thể nổ ra bất kỳ lúc nào.
Do từng vô ý nghe thấy có người nhắc tới, hai người Xuân Ý Nùng và Xuân Phong Khởi đều vô cùng chú tâm tới hai vị mỹ nhân Nam Cung Trúc Vận và Mộ Dung Hiểu Điệp, tựa hồ có dấu hiệu khoét góc tường của người khác.
Sau khi Xuân Ý Nùng tới kinh đô Ni Lạc Thần, cũng không hề che dấu sự ngưỡng mộ với hai vị mỹ nhân Nam Cung Trúc Vận và Mộ Dung Hiểu Điệp, có tờ báo nhỏ còn nhắc tới vấn dề phân phối hai mỹ nhân Giang Sơn Tuyệt Sắc bản này sau khi bị nước Yến Kinh chiếm được vào tay, cho nên quân Lam Vũ không thể không tăng cường cảnh giới ở vị trí dịch trạm, đề phòng Xuân Ý Nùng có hành động gì khác thường.
Nhưng từ tình hình trước mắt mà xét, biểu hiện của Xuân Ý Nùng không có gì đặc biệt, mỗi ngày đều rượu ngon gái đẹp, sống sung sướng làm Dương Túc Phong cũng hâm mộ không thôi.
Rượu ngon gái đẹp, Dương Túc Phong đường nhiên cũng có thể làm được, nhưng một khi y làm như thế, thì quân Lam Vũ cũng toi đời.
Người sáng suốt có thể nhìn ra, sau khi Đường Minh chủ động tuyên bố chuyển dời quền lực, những nhân vật lớn này vẫn kiên trì tới kinh đô Ni Lạc Thần, mục đích tất nhiên là vì quân Lam Vũ mà tới, cho nên quân Lam Vũ cũng không thể không coi trọng.
Đáng tiếc là quân Lam Vũ ở phương diện này đúng là không có quan viên nào xuất sắc, chỉ có thể dựa vào hai người Mễ Nặc Tư Lương Cách và Mã Không để chống đỡ cục diện, gần như làm hai người mệt bở hơi tai, đáng thương cho Mã Khôn một buổi trưa chạy tới tám chỗ, bị người ta chuốc cho không thành dạng người, thiếu chút nữa muốn từ chức, cuối cùng không nỡ bỏ lương cao hậu lộc của quân Lam Vũ, mới chỉ đành nhẫn nhịn.
Đúng là quân Lam Vũ cấp cho rất nhiều sứ giả bên ngoài cảm giác mới mẻ, ấn tượng đầu tiên này rất quan trọng, khi bọn họ cảm thấy quân Lam Vũ không tầm thường, bọn họ càng kiên định lý do ở lại kinh đô Ni Lạc Thần.
Mặc dù quân Lam Vũ thỉnh thoảng lại tiết lộ một số tin tức xấu như khách sản đã đầy khách, không còn chỗ ở, nhưng vẫn không thể xua được nhiệt tình tới kinh đô Ni Lạc Thần của bọn họ.
Trừ các nhân vật của phía chính phủ, các nhân vật lớn trong dân gian của các nước tới cũng không ít, hơn nữa cơ bản ôm mục đích tìm hiểu quân Lam Vũ, thuận tiện kết giao với quan viên của quân Lam Vũ mà tới.
Nhất là phần lớn là những thương nhân, những người này và những quan viên nhắc tới ở bên trên, trừ không có quyền lực ra, thì ở phương diện tài lực không hề cách nhau quá xa, cho nên vào đầu tháng tám, toàn bộ khách sạn của kinh đô Ni Lạc Thần đã đầy khách, ngay cả khách sạn Ngu Mạn Ái dùng làm nơi dừng chân tạm thời cũng bị người ta dùng giá cao mua mất.
Những người tới muộn, chỉ đành ở trong nhà dân, làm cho những cư dân của kinh đô Ni Lạc Thần đúng là kiếm được món tiền lớn, nhất là những nhà giàu có, sở hữu nhiều phong ốc, cơ bản đều bị người ta dùng giá cao bao hết.
Trước ngày 23 tháng 8, khách chuẩn bị tham gia buổi lễ cơ bản đều đã tới nơi, là người kế thừa hoàng đế đã được tuyên bố công khai, Dương Túc Phong nghe theo đám bộ hạ khuyên can, không đích thân đi nghênh tiếp chư hầu các phương, mà lặng lẽ chờ bọn họ tới bái kiến.
Cổ Địch Sâm suất lĩnh những quan viên cao cấp khác của quân Lam Vũ, tạo thành đội ngũ chuyên nghênh tiếp những cường hào địa phương này, từ sáng tới tối đề ở cửa thành nghênh tiếp chư hầu các phuơn, mệt tới mòi dừ cổ.
Dương Túc Phong thầm cảm khái, sớm biết phiền phức thế này trước kia giết ít đi một số người, hoặc là đợi cho tới sau khi buổi lễ kết thúc mới giết. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
Tới sớm nhất chính là gia tộc Tư Mã và gia tộc Độc Cô, hai nhà bọn họ đương nhiên không thể yên tâm với Dương Túc Phong, đi ra bên ngoài tất nhiên phải bảo vệ lẫn nhau, cho nên cả hai gia tộc đều đi sát bên nhau cùng tới, thậm chí ngay cả quân đội cũng tạm thời tổ hợp lại thành một, khi gặp được quân Lam Vũ, không khỏi hiện ra dáng vẻ như gặp đại địch.
Hai lão gia hỏa Tư Mã Tung Hoành và Độc Cô Long Đằng, tất nhiên sẽ không tin những lời đường mật khách sáo của Cổ Định Sâm, sau khi cũng ra vẻ khách khí tạ ơn, liền rút trở về trong quân doanh của mình.
Tới tiếp sau đó là gia tộc Phong Hỏa Vân Long ngoài Sơn Hải Quan, dưới dự dẫn đầu của gia chủ Long Cửu Trọng của Long gia, gia tộc Phong Hỏa Vân Long cùng tiến cùng lui, cùng mặc một cái quần, thương lương xong tất cả các biện pháp đối phó với quân Lam Vũ, mới dám lên đường.
Bởi vì bộ đội chư hầu tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần đều phải tự lo lấy cơm cho mình, cho nên trừ Long gia ra, ba nhà còn lại chỉ mang theo một vạn bộ đội, nhưng bốn nhà liên hợp lại cùng nhau, cũng có năm vạn người, bọn họ lề mề hành quân, cuối cùng đợi được gia tộc Độc Cô và gia tộc Tư Mã tới trước, sau khi phát hiện ra quân đội của hai nhà đó không bị cự tuyệt, gia tộc Phong Hỏa Vân Long mới dám nhập kinh.
Đến tiếp theo đó là tám vị lĩnh chủ của bát đạo liên minh, những nhân vật mấy chục năm nay đều không hề xuất hiện, không biết bị kẻ nào giật dây, không ngờ cùng nhau xuất hiện.
Dưới sự suất lĩnh của lĩnh tụ luân phiên của bát đạo liên minh là Cúc Xuyên Cao Minh, tám gia tộc cổ xưa cũng tràn vào kinh đô Ni Lạc Thần, làm cho Khắc Lệ Tô Na phụ trách ban bài quân đội trư hầu nghỉ chân vô cùng bất mãn.
Những lão đại gia tộc này đều nhập kinh dưới tình huống trọng binh trọng binh bảo hộ, nhiều nhất là Tần Xuyên đạo không ngờ mang tới một vạn sáu ngàn người, tám gia tộc cộng lại với nhau, vượt quá sáu vạn người, những điều này hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch an bài, hơn nữa cái cô Cúc Xuyên Liên kiêu ngạo kia còn thiếu chút nữa động thủ với Khắc Lệ Tô Na.
Khi mỗi một thủ hạ đều bận tới xoay như chong chóng, Dương Túc Phong cũng chẳng nhàn hạ gì, Phượng Phi Phi ngồi ở bên cạnh y, đem từng bản tư liệu cá nhân đưa cho y, những nhân vật ghi ở bên trên đó, cũng cuất biện tới kinh đô Ni Lạc Thần tham gia buổi lễ, có người thậm chí đã tới nơi rồi, những người này đều có một điểm chung, đó là bọn họ đều không nhận được thiếp mời của quân Lam Vũ, tự đồng tới đây.
Theo lý mà nói, đối với buổi lễ như thế này, quân Lam Vũ đáng lẽ phải không được cự tuyệt khách tới, nhưng bên trên danh sách đó lại có một sô cái tên vô cùng đặc biệt, đều rất quen thuộc, nhưng lại rất xa lạ, Dương Túc Phong có chút kích động điên lên, nếu như là ở trên chiến trường, y sớm đã vung đao đâm tới rồi, không may là ở nơi này thì lại không được. Những người này, toàn bộ là nhân vật thuộc danh sách không được hoan nghênh.
- Cô nàng này đúng là cả gan! Mười mấy người cũng dám tới kinh đô Ni Lạc Thần.
Bản tư liệu đầu tiên đã làm cho Dương Túc Phong khóc cười không xong, cuối cùng vẫn nhịn không được nghiến răng nghiến lợi nói, thế rồi lại suy nghĩ rất lau, mới nhìn các cảnh vệ nghiêm trận đón địch ở xung quanh, tùy tiện phát tay để bọn họ rời đi, không nên quấy nhiễu vị khác này.
Mặc dù trước đó ở trên chiến trường là kẻ địch không đợi trời chung, bất quá người ta nếu đã có gan một mình tới đây, quân Lam Vũ cũng không làm những chuyện mất phong độ như vậy, sau này trên chiến trường còn rất nhiều cơ hội gặp nhau.
Vị khách này là Vũ Văn Phân Phương.
Căn cứ vào báo cáo của ban ngành tình báo, Vũ Văn Phân Phương dẫn theo mười mấy tùy tung thiếp thân, đã âm thời rời khỏi Minh Na Tư Đặc Lai của Lạc Na, tiến tới kinh đô Ni Lạc Thần, đại khái là tới nơi vào chừng ngày 25.
Đương nhiên là Vũ Văn Phân Phương che dấu thân phận của mình, hóa trang thành thương nhân từ nước Lạc Na trở về kinh đô Ni Lạc Thần, bất quá đối với quân Lam Vũ luôn theo dõi sát cô nàng mà nói, thì mỗi một hành động của Vũ Văn Phân Phương đều nằm dưới sự khống chế.
Chỉ có điều, Dương Túc Phong không biết Vũ Văn Phân Phương rốt cuộc tới kinh đô Ni Lạc Thần làm để làm gì? Hơn nữa lần này cô nàng bí mật tới đây, rốt cuộc là ý của bản thân mình, hay là ý của gia tộc Vũ Văn nước Mã Toa, ban ngành tình báo của quân Lam Vũ tạm thời chưa được rõ, Phượng Phi Phi càng ngả về hướng nguyên nhân thân phận cá nhân hơn một chút.
Cuối cùng Dương Túc Phong quyết định, mặc kệ Vũ Văn Phân Phương.
- Người ta là hoàng tử, lại không mang theo quân đội, vào kinh tham gia buổi lễ, đây là chuyện bình thường, cho qua!
Đối với tư liệu về vị khách thứ hai này, Dương Túc Phong khá là quen thuộc, chừng nhắm mắt cũng đọc ra được, cho nên không cần suy nghĩ đưa ra quyết định.
Vị khách này là Đường Hạc.
Đường Hạc vừa mới tới Ngọc Môn quan, ở dó tiếp nhận tàn dư của quân đội đế quốc Đường Xuyên, lại lấy thân phận hoàng tử tạm thời quản lý thống trị hơn hai mươi mấy phủ xung quanh đó, chính thức bắt đầu sự nghiệp độc lập của mình.
Bất quá, mông hắn còn chưa kịp ngồi nóng chỗ, đã vội vội vàng vàng chạy về kinh đô Ni Lạc Thần, vẫn y như trước kia, Đường Hạc tài cao gan lớn, vẫn cứ độc lại độc vãng, chỉ là lần này có thêm một con ngựa mà thôi.
Dương Túc Phong cau mày hỏi:
- Đường Thước không tới, bảo Bạch Ngọc Lâu tới làm cái gì?
Vị khách này là Bạch Ngọc Lâu.
Tàn dư quân đội đế quốc Đường Xuyên mà Bạch Ngọc Lâu chỉ huy không ít, hơn nữa khu vực khống chế cũng không nhỏ, nhân khẩu nắm giữ cũng rất nhiều.
Sau khi Đường Thước xuất hiện, vị đệ nhất cao thủ xưa nay nổi danh trung thành tới chết với triều đình này không biết xuất phát từ suy tính gì, mà lại chủ động đem toàn bộ quân quyền giao cho Đường Thước, bản thân làm vị tướng quân danh nghĩa.
Bất quá hành độc này của hắn mặc dù làm quân Lam Vũ không hài lòng, có điều cũng không có ý kiến gì mấy, quân đội nắm giữ trong tay Đường Thước, thì chỉ có càng ngày càng tệ, thời gian dài nói không chừng tự tan rã.
Chỉ là, Bạch Ngọc Lâu tới đây là ý tứ của bản thân hay là do Đường Hạc sai phái?
Nếu là ý tứ của bản thân, Dương Túc Phong đúng là muốn đàm phán với Bạch Ngọc Lâu, vị lão đại này đánh trạn đúng là chẳng ra sao, bất quá lấy đi ứng phó với Hải Thiên Phật Quộc cũng còn tàm tạm, thanh kiếm ở trong tay hắn đúng là không hề tầm thường.
Điệp Tư Thi và Úc Thủy Lan Nhược hai ả tiện nhân này chui vào một chỗ ở với nhau, không biết là nghĩ ra biện pháp gì để đối phó với mình, nghe nói bảy năm năm nay mình còn là người đầu tiên từ chối hợp đồng bảo hiểm của Hải Thiên Phật Quốc.
Đương nhiên, nếu như Bạch Ngọc Lâu chỉ là sứ giả của Đường Thước, như vậy thì không cần nói thêm gì nữa rồi.
- ***, làm sao mà hắn cũng tới.
Nhìn chằm chằm vào bức ảnh của vị khách thứ tư này, trong lòng Dương Túc Phong tràn ngập hoài nghi.
Vị khách này là Tiêu Đường.
Nếu như không có báo cáo kép của ban ngành tình báo và ban ngành ngoại giao, Dương Túc Phong tuyệt đối sẽ không tin, Tam hoàng tử Tiêu Đường của nước Y Lan không ngờ lại dám ngông nghênh tới kinh đô Ni Lạc Thần.
/769
|