Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 503

/769


Phong Định gia chủ Phong gia Mai Xuyên đạo tính cách yếu đuối thậm chí thân thể còn khe khẽ run rẩy, thân thể của Vân Bằng Quyển cũng không ngoại lệ, hai chân có thể rõ ràng nhìn thấy dấu vết run rẩy, chỉ có Long Cửu Trọng và Hỏa Liên Hoàn là còn tương đối trấn định, nhưng bọ họ cũng lộ ra ánh mắt vô cùng sợ hãi.

Trong lòng Dương Túc Phong hiểu rất rõ, trận pháo kích vào buổi trưa đã bắt nát mật của những người này rồi, y không cần phải tiếp tục dọa dẫm bọn họ thêm nữa, tin chắc rằng trừ lão già ngoan cố Long Lân kia ra, bọn họ đều rất hiểu phải làm như thế nào.

Mũi khẽ hừ một tiếng, Dương Túc Phong lạnh nhạt nói:

- Long Cửu Trọng, ngươi có ý kiến gì với chuyện ngày hôm nay? Ngươi có biết tội không?

Long Cửu Trọng kỳ thực muốn làm mình kiên cường thêm một chút, tuyệt đối không thể để cho Dương Túc Phong cười nhạo mình, chỉ đáng tiếc đầu gối của ông ta quá kém cỏi, vừa nghe Dương Túc Phong hỏi tội, lập tức không kìm được quỳ phịch xuống, toàn thân run rẩy lắp ba lắp bắp nói:

- Tôi, tôi, tôi … tôi biết tội rồi … tôi sai rồi … tôi sai rồi …

Dương Túc Phong rất tán thưởng sự phối hợp của Long Cửu Trọng, xem ra sự lo lắng của ban ngành tình báo là dư thừa, nắm xương của Long Cửu Trọng mềm hơn của Long Lân nhiều lắm.

Ông ta đã bị dọa tới mức bị quỳ xuống, thì chuyện phía sau dễ làm rồi, vì thế ngữ khí nhẹ hơn, thong thả nói:

- Đứng lên đi, ta tạm thời không trách tội ngươi, ngươi cũng bị kẻ khác dụ dỗ mà thôi…

Vừa nghe thấy khẩu khí của Dương Túc Phong có dấu hiệu nhẹ đi, trong thoáng chốc, ba vị gia chủ còn lại lập tức quỳ xụp xuống, nối nhau cầu xin nhận tội, đồng thời đem tất cả tội lỗi đầy cho kẻ đã chết Tư Mã Tung Hoành.

Dù sao người chết cũng không thể đứng ra nói chuyện được, tử vô đối chứng, đây là chuyện không thể tốt hơn được nữa, bọn họ thề sống thề chết, tốt cả đều là tội lỗi của Tư Mã Tung Hoành, nếu như không bị lão ta dụ dỗ, bọn họ tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm.

Bọn họ từ khi lọt lòng mẹ cho tới nay, đã biết Dương Túc Phong chính là chân mệnh thiên tử của đế quốc Đường Xuyên, chỉ có hạng người như Tưa Mã Tung Hoành, mới có dụng tâm khác muốn tiếp tục duy trì địa vị hoàng đế của Đường Minh.

Bọn họ thậm chí còn giơ tay lên thề với trời, nếu như Dương Túc Phong có thể cho bọn họ một cơ hội hối cải làm lại con người mới, bọn họ sẽ dùng nỗ lực lớn nhất của mình, bọn họ sẽ hiến dâng tất cả mọi thứ của mình, dùng thái độ kính cẩn nhất để phục vụ cho Dương Túc Phong.

Tứ đại gia tộc ngoài Sơn Hải Quan, từ giờ trở đi đều là lãnh địa trung thành nhất của Dương Túc Phong, tất cả luật pháp quy định mà Dương Túc Phong ban bố, bọn họ sẽ chấp hành vô điều kiện ở nơi đó, bọn họ sẽ lập tức giải tán toàn bộ quân đội…

Nhìn bốn vị lão nhân gia đều hơn năm mươi tuổi quỳ ở trước mặt của mình, nước mặt nước mũi đầm đìa kiểm điểm tội lỗi của mình, cầu xin được tha thứ, Dương Túc Phong đột nhiên có chút hiểu ra, vì sao cái vị trí này lại có sức hấp dẫn đến thế với Đường Minh.

Dương Túc Phong cũng không nói một lời, cứ để cho bốn người sụt sùi khóc lóc, gần như làm ướt sũng cả thấm thảm của điện Cần Chính, cho tới tận khi bốn vị lão nhân gia vì kinh sợ quá độ ngay cả nước mắt cũng khô cạn rồi, cổ họng kêu khóc cũng đã khàn rồi, thậm chí đến sức lực đề quỳ cũng không còn nữa, Dương Túc Phong mới thong thả nói:

- Đứng đậy đi, cứ tùy tiện mà ngồi, các ngươi cũng đã quỳ mấy tiếng đồng hồ rồi.. người đâu, mang mấy chén trà lên …

Nhưng bốn vị lão nhân gia vẫn không dám ngồi, vẫn cứ quỳ gần như là úp sấp trên mặt đất tiếp tục dùng nước mắt nước mũi kiểm điểm sai lầm của mình, dáng vẻ đó làm cho Dương Túc Phong không thể không hoài nghi bọn họ có phải là từ nhỏ đã có thiên phú hơn ngườiở phương diện này hay không nữa.

Chẳng còn cách nào, Dương Túc Phong chỉ đành thẳng thắn nói:

- Dậy hết cả đi, chỉ cần các ngươi đưa ra thành ý, ta sẽ tha thứ cho các ngươi, cũng sẽ tha thứ cho gia tộc của các ngươi.

Đám người Long Cửu trọng đều nửa tin nửa ngờ, len lén nhìn sắc mặt của Dương Túc Phong, nhận ra sắc mặt của y đúng là có chút trở nên bình hòa rồi, mới dám hết sức dè dặt ngồi xuống, bất quá đối với nước trà mà Ngả Toa Lệ Nặc bưng lên, cho dù cổ họng khô cháy, bọn họ cũng chẳng dám uống.

Vào lúc này đây, bọn họ càng ý thức được sự uy nghiêm của hoàng đế hơn bao giờ hết, cho dù Dương Túc Phong vẫn chưa phải là hoàng đế thực sự.

Trong lòng Dương Túc Phong thầm cười lạnh, mấy lão gia hỏa này, bình thường ương ngạnh vô cùng, thế này không được, thế kia cũng không theo, còn muốn nghĩ cách cho quân Lam Vũ chút phiền phức, kết quả chỉ nện cho một trận nhớ đời, là lập tức ngoan ngãn rồi.

Nếu như Dương Túc Phong mà muốn, sợ rằng bọn họ săn lòng hiến lên tới cái quần cuối cùng của mình, xem ta một số người đúng là giống đê hèn, chỉ thích giáo dục bằng roi vọt.

Một đám không có khí cốt, trong lòng Dương Túc Phong miệt thị mấy lão như thế, bất quá kinh bỉ thì khinh bỉ, đánh cho một trận rồi, thì vẫn phải xoa mặt cho bọn họ một chút, hiện giờ quân Lam Vũ còn cần bọn họ, tiếp thu địa bàn của gia tộc Phong Hỏa Vân Long vẫn cần bọn họ phối hợp, xây dựng lại đế quốc Đường Xuyên cũng cần bọn họ phối hợp, mở rộng quân Lam Vũ cũng cần bọn họ phối hợp.

Căn cứ vào trinh sát của ban ngành tình báo, mấy năm gần đây, vì để tranh thủ cơ hội đứng dậy độc lập, gia tộc Phong Hỏa Vân Long đúng là đã tích trức không ít vật tư, nhất là lương thực, đủ để cho nhân khẩu của đế quốc hiện nay đủ ăn trong ba tới năm năm. Ngoài ra số kim ngân tài bảo tích lũy được cũng không ít, tin rằng có thể giúp đỡ xây dựng lại Phương Xuyên đạo.

Nếu chẳng phải nể mặt lương thực và tiền bạc, Dương Túc Phong đã sớm đem bọn họ ra ngoài cửa thành tây băm vằm rồi.

Phải vơ vét của gia tộc Phong Hỏa Vân Long như thế nào, còn vấn đề bàn giao và tiếp nhận quân đội cải biên, cùng với làm sao để dùng tốc độ nhanh nhất đem lương thực tứ đại gia tộc tích trữ được vận chuyển ra, đó đều là những vấn đề cần Dương Túc Phong phải suy nghĩ, y vẫn tay hướng ra bên ngoài, bảo Cổ Định Sâm và Tiêu Phương Tạ tiến vào cùng mấy vị lão nhân gia đàm phán thành ý của bọn họ, còn Dương Túc Phong lặng lẽ rời khỏi Vị Ương cung. Nguồn truyện: TruyệnYY.com

Màn đêm trong Vị Ương cung rất yên tĩnh, nhất là sau khi Đường Minh chết, bốn xung quanh càng lặng ngắt như tờ, chỉ thỉnh thoảng có tiếng kêu của côn trùng, nhưng rất khẽ, nếu không cẩn thận lắng nghe, thì tuyệt đối không thể nghe thấy được.

Tiếng kêu của cú mèo đã không còn nữa, nghe nói tiếng kêu này chính là tiếng chuông báo tử của Đường Minh, nếu Đường Minh đã chết rồi, thì như vậy tiếng kêu của cú mèo cũng biến mất.

Cái chết của Đường Minh, đối với Thập Tứ công chúa mà nói đúng là một sự đả kích rất lớn, sức khỏe của Thập Tứ công chúa vốn không được tốt lắm, nên lần này nằm quỵ luôn xuống giường, cần phải có hai vi y sinh Phất Lôi Đát và Tử Duyệt thay phiên nhau chiếu cố.

May mắn là bên cạnh còn có hai vị nữ y sinh hiểu rõ tình hình, nếu không thực sự còn có chút phiền phức, bời vì đám thái y của Vị Ương cung đã bị Dương Túc Phong giải tán, toàn bộ an bài tới bệnh viện hậu cần của quân Lam Vũ học tập rồi.

Dương Túc Phong đột nhiên hỏi:

- Long Lân ở đâu?

Tiết Tư Ỷ đáp:

- Bọn thiếp nhốt riêng ông ta ra rồi, đi theo thiếp.

Dương Túc Phong gật đầu, đi theo nhóm người Tiết Tư Ỷ rẽ qua mấy khúc quanh, rất nhanh tới được nơi giam giữ Long Lân.

Võ công của Long Lân đã bị Phương Phỉ Thanh Sương hoàn toàn phế trừ, ông ta vào lúc này sức lực chẳng khác mấy so với Dương Túc Phong nữa, đương nhiên ông ta xuất thân là quân nhân, sức lực đương nhiên mạnh hơn Dương Túc Phong một chút.

Bất quá sức lực của ông ta cho dù có lớn hơn nữa, cũng đã vô dụng rồi, bởi vì Dương Túc Phong tuyệt đối không để cho ông ta ra ngoài nữa, sức ảnh hưởng của ông ta đối với gia tộc Phong Hỏa Vân Long rất lớn, hơn nữa có thành kiến cường liệt với Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong cũng chưa từng nghĩ tới khả năng có thể làm cho Long Lân khuất phục, nếu như không phải bởi vì rất nhiều chuyện của Đường Lãng và Nhạc Thần Châu, Dương Túc Phong sớm đã ra tay giết ông ta rồi, loại người có sức uy hiếp như thế này, tuyệt đối không thể để lại trên thế giới.

Từ đằng xa, Dương Túc Phong đã nhìn thấy Long Lân đã không còn võ công, một mình đeo còng chân dựa vào ánh đèn đọc sách, tựa hồ tỏ ra rất thờ ơ với cảnh ngộ của mình.

Ở bên trong Vị Ương cung không có phòng giam chuyên môn, cho nên đám Tiết Tư Ỷ liền kiếm một viện tử độc lập giam Long Lân, ở cửa phái đạo cảnh vệ. Long Lân không còn võ công muốn thoát khỏi nơi này tựa hồ không có khả năng lắm.

Dương Túc Phong không khỏi nhớ lại cuộc sống khi xưa ở Hội Anh điện, ngoại trừ không có còng tay còng chân ra, cũng là không phải lo cơm ăn áo mặc, nhưng lại không được tự do hành động.

- Ông ta cần viết một số thứ, mỗi ngày đều chuẩn bị sẵn bút nghiên giấy mực để ở bên cạnh, bất quá không cần chú ý nhắc nhở ông ta làm gì, loại người này không phải là uy hiếp dụ dỗ và nghiêm hình thẩm vấn là có thể khuất phục được đâu. Ừm, mỗi ngày đem mấy thứ tạp chí báo chí tới để bên cạnh cho ông ta, ông ta thích thì xem không thích thì thôi, mỗi một tuần dọn dẹp một lần …

Dương Túc Phong căn dặn Đỗ Thiên Kỳ từng điều từng điều một, Đỗ Thiên Kỳ cũng ghi chép không xót điều nào.

Tiết Tử Ỷ có chút chù chừ nói:

- Đối xử với ông ta tốt như vậy, vạn nhất ông ta muốn bỏ chạy …

Dương Túc Phong nói không chút do dự:

- Ông ta muốn chạy, lập tức nổ súng bắn chết.

Đỗ Thiên Kỳ cũng tuân lệnh.

Từ chỗ Long Lân trở về thì đã là mười giờ tối rồi, Dương Túc Phong đi tới cung Dịch Đĩnh nơi Thập Tứ công chúa ở, phát hiện ra Thập Tứ công chúa đã uống thuốc đi ngủ rồi.

Tử Duyệt và Phất Lôi Đát đều có mặt, không ngờ cả U Nhược Tử La cũng ở đó, ba nàng đang trò chuyện dưới ánh đèn.

Thì ra, Đường Minh đã chết có nghĩa là Dương Túc Phong không còn nghi ngờ gì nữa sắp có thể ngồi lên vị trị hoàng đế đế quốc Đường Xuyên, vì thế hai cô gái nhỏ cứ ở đó thầm mơ mộng về tương lai của mình, còn U Nhược Tử La vì vấn đề của Thánh Linh Đan mà không thể không thường xuyên cùng hai vị nữ y sinh ở cùng nhau, nói tới chỗ xấu hổ của nữ nhân, U Nhược Tử La đỏ hết cả mặt mày, nhưng lại không thể không tiếp tục nghe, mà không ngờ ở bên ngoài có người đang nghe trộm.

Tới tận khi Tiết Tử Ỷ không biết vì chuyện gì mà bật cười phì một tiếng, người ở bên trong mới phát hiện ra là ở bên ngoài cửa có người, mở cửa ra xem, không ngờ lại nhìn thấy Dương Túc Phong ở đó, U Nhược Tử La và Phất Lôi Đát mặt tức thì đỏ như quả táo chín vậy, căn bản không dám nhìn Dương Túc Phong.

Tử Duyệt cô nương mặt cũng hơi ửng hồng, ánh mắt long lanh.

Thì ra vừa rồi các nàng đang tham khảo vấn đề giải khai cấm chế của Thánh Linh đan, mà chuyện này thì lại liên quan tới việc nam nữ song tu của Hương Tuyết Hải.

Tử Duyệt cô nương dù sao là người từng trải rồi, thẹn thùng một chút rồi cũng mau chóng phản ứng trở lại, nơi này trừ Tiết Tư Ỷ ra thì không có ai khác, mà Tiết Tư Ỷ lại là tỷ muội, nên dần dần cũng không xấu hổ nữa, vừa đóng cừa lại vừa lấp liếm nói:

- Mọi người sao lại trở về chỗ này? Mà cũng không thông báo lấy một tiếng, sợ hãi cũng có thể dọa chết người ta đấy.

Tiết Tư Ỷ thoải mái ngồi xuống, nhìn Tử Duyệt cô nương phục vụ Dương Túc Phong ngồi xuống, cười tủm tỉm nói:

- Tôi chuyến này là tháp tùng hoàng đế bệ hạ thường phục vi hành, làm sao có thể thông báo được? Còn các cô ấy à, đóng cửa phòng lại làm chuyện xấu.. hoàng đế bệ hạ phải tới sủng hạnh các cô …

Tử Duyệt cười đưa tay bẹo má Tiết Tư Ỷ, Phất Lôi Đát và U Nhược Tư La sắc mặt càng thêm đỏ ửng, bọn họ đương nhiên hiểu rõ cái từ sủng hạnh này có nghĩa là gì, bởi thế ánh mắt căn bản không dám nhìn Dương Túc Phong, cứ nhìn chăm chăm vào dưới chân mình.

Tiết Tư Ỷ vẫn không chịu buông ta, lén lút hỏi Phất Lôi Đát:

- Có nắm chắc không? Liệu có thể xảy ra vấn đề gì không?

Phất Lôi Đát tức thì tới tai cũng nóng ran lên, nào còn nói gì nổi nữa.

Tiết Tư Ỷ sưng sỉa nói:

- Các cô thật là! Ai cũng cái bộ dạng này, được rồi, tôi hỏi trực tiếp U Nhược Tử La tỷ tỷ! Hảo tỷ tỷ à, tỷ mau nói cho bọn muội, khi nào tỷ mới giải cấm chế của Thánh Linh Đan thế? Chàng sắp làm hoàng đế đến nơi rồi, bọn muội còn chưa khai hoa kết quả, như vậy làm sao mà được ….

U Nhược Tử La mặt đỏ dừ, đứng dậy bỏ đi.

Dương Túc Phong tâm tình khoan khoái, liền chẳng cố kỵ gì nữa, lúc này y đúng là cũng có kích động muốn sủng hạnh U Nhược Tử La, liền nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, cười hì hì:

- Đừng đi, đừng đi, đi rồi không còn gì thú vị nữa, nàng cứ mặc cô ấy là được …

U Nhược Tử La cựa mình mấy lượt, nhưng lại không dám dùng sức, sợ làm Dương Túc Phong bị đau, chỉ đành ngồi xuống, mắt một mực nhìn xuống dưới đất, gò má ửng hồng như muốn bốc cháy, khiến cho Dương Túc Phong dục hỏa sôi sục, trong lòng y hưng phấn, lúc này có chút ý tứ muốn cùng U Nhược Tử La hợp thể song tu, liền ôm lấy U Nhược Tử La trước mặt mọi người.

U Nhược Tử La tức thì thẹn không biết để đâu cho hết, bất giác muốn chống cự, nếu như là địa phương khác thì cũng được đi, dù sao thì Dương Túc Phong lợi dụng sàm sỡ với nàng cũng chẳng phải là chuyện một ngày hai ngày nữa rồi, trừ chưa thất thân với y ra, thì những trò chơi khác gần như đều bị y ép làm hết sạch rồi, nhưng lúc này lại có đông tỷ muội ở đây như vậy, bảo nàng làm sao có thể bỏ thể diện xuống được.

Tiết Tư Ỷ lại chẳng lấy làm phật lòng, cười khúc khích nói:

- Chọn ngày không bằng gặp ngày, thiếp tránh trước đây, thuận tiện gọi Viên Ánh Lạc tới, cô ấy chuyên môn phụ trách ghi chép mà, mười người chớ để cho cô ấy hôm nay không có gì để mà ghi chép nhé. Hai vị đại phu các cô phải trông nom cho kỹ, tất cả hi vọng của chúng ta đều gửi gắm trên người U Nhược Tử La tỷ tỷ đấy.

Phất Lôi Đát xấu hổ, không chịu nổi muốn đi, nhưng bị Tử Duyệt giữ lại, nhỏ giọng thì thầm:

- Đừng đi, đây là chuyện nghiêm túc đấy, cô cũng tới bên người Phong lĩnh thời gian không ngắn nữa, cứ để trì hoãn như thế này không phải là biện pháp đâu, sớm giống như chúng tôi đi, làm việc cũng thuận tiện hơn …

Phất Lôi Đát tức thì càng thêm xấu hổ.

Bên kia U Nhược Tử La đã bị Dương Túc Phong ôm gọn ở trong lòng, phóng túng ở bên cạnh vuốt ve tìm tòi, thân thể của U Nhược Tử La cũng mềm nhũn đi, nửa từ chối nửa mời gọi, dần dần bị Dương Túc Phong hoàn toàn khống chế, chưởng môn nhân mỹ lệ cao quý của Hương Tuyết Hải hoàn toàn mở rộng thân thể của mình, cánh tay như ngó sen, bờ vai thơm mềm mại, da thịt mượt mà như ngọc, đường nét thon thả ưu nhã, phát tán ra sức quyến rũ chết người.

Làm người ta chú ý nhất, là hai ngọn núi tuyết trước ngực nàng, nhu phong rung rinh, căng tràn phong mãn, hiển thị toàn bộ vận vị và mỵ lực thành thục mà chỉ mỹ nữ tuyệt đỉnh mới có.

Trên đỉnh nhũ phong là hai núm vú nhỏ màu hồng hơi ánh sắc tím, giống như hai quả bồ đào tròn tròn, bao xung quanh là một vòng nhũ vựng màu hồng, cùng với một khe vú giữa hai ngọn đồi như một sơn cốc sâu thẳm, không khỏi làm cho nhịp tim của Dương Túc Phong kịch liệt tăng tốc, miệng khô cổ khát!

Không suy nghĩ lây một giây, Dương Túc Phong đã thành thạo vuôt ve bầu ngực của mỹ nữ, mê mẫn thưởng thức hương vị cua rnơi đó, U Nhược Tư LA khép mắt lại, mặc cho y từ từ vầy vò.

Tử Duyệt cô nương chỉ đành ghé sát vào bên tai U Nhược Tử La nói:

- Hảo tỷ tỷ, tỷ chớ có quên nhé, cái chuyện này cần tỷ chủ động mới được.

Dương Túc Phong chính đang phấn khích, cũng phải dừng tay lại, hiều ký hỏi:

- Thế sao? Vậy càng hay rồi.

Khuôn mặt tú lệ của U Nhược Tử La chừng như muốn bốc cháy tới nơi, vừa thẹn thùng lại vừa bị dục vọng thiêu đốt, hơi thở như hương lan, nhưng thế nào cũng không dám nói ra, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm xuống đất.

Môn công phu nam nữ song tu của Hương Tuyết Hải này, mặc dù là một tuyệt kỹ rất hiếm có, nhưng U Nhược Tử La trời sinh thanh bạch cao ngạo, lại căm hận nhất là loạibàng môn tà đạo này, nhưng vì để giải cấm chế của Thánh Linh đan cho Dương Túc Phong, dưới áp lực của các tỷ muội, nàng chỉ đành âm thầm tu luyện kỹ thuận nam nữ song tu.

Chuyện này vốn đã đủ làm cho nàng thẹn thùng tới không còn dám nhìn mặt ai nữa, lúc này còn muốn nàng chủ động, làm sao nàng chịu được?

Tử Duyệt cô nương chỉ đành khuyên:

- Hảo tỷ tỷ à, giải cấm chế của Thánh Linh đan liên quan tới hạnh phúc của vô số người, hơn nữa cơ hội chỉ có một lần như vậy thôi. Được rồi, tỷ không chịu làm thì muội và Phất Lôi Đát giúp tỷ, một lúc nữa tỷ cảm thấy đau thì mới mở mắt ra. Tới lúc đó, bọn muội chẳng giúp được tỷ nữa đâu.

Lập tức Tử Duyệt cô nương ra hiệu cho Dương Túc Phong bế U Nhược Tử La sang sương phòng bên cạnh, đặt ở trên giường.

Tử Duyệt trước tiên giúp Dương Túc Phong cởi y phục, rồi lại tiếp tục làm thay U Nhược Tử La, Dương Túc Phong mỉm cười nói:

- Để ta làm.

Nói rồi ôm U Nhược Tử La vào trong lòng, cởi bỏ y phục của nàng một cách hết sức điêu luyện, thân thể của U Nhược Tử La y đã nhìn qua rất nhiều lần rồi, nhưng lúc này vẫn cứ muốn thưởng thức một phen, hai tay từ trên ngực của U Nhược Tử La dần dần trôi xuống dưới, cho tới tận khi mò mẫn tới vùng bí mật nhất của nữ nhân mới từ từ dừng lại.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status