Lúc này đây U Nhược Tử La toàn thân bủn rủn mềm nhũn, nhưng thần trí lại tỉnh táo trở lại, nhìn thấy bản thân trần truồng nằm ở trong lòng Dương Túc Phong, trong lòng hiểu rõ là chuyện gì, nên chỉ đành im lặng đón nhận.
Kỳ thực nàng cũng không kháng cự lại kết quả này, chỉ là sự thẹn thùng bản năng của nữ nhi làm nàng không sao thản nhiên chấp nhận được thôi. Song một khi nàng hạ quyết tâm chuẩn bị nghênh tiếp vận mệnh này, liền trấn định lại, có điều nàng không muốn mình bị trần truồng một mình thế này, nên uy hiếp Tử Duyệt cùng Phất Lôi Đát cũng phải cởi y phục ra.
Phất Lôi Đát có dọa thế nào cũng không chịu nghe, còn có ý đồ bỏ trốn, kết quả bị U Nhược Tử La tóm trở lại, thoáng một cái lột cho sạch sành sanh, cuốn mình nằm trong góc giường, cô nàng muốn kêu lên nhưng lại không dám.
Tử Duyệt cô nương cũng cởi bỏ y phục, áp sát lên lưng Dương Túc Phong, dùng da thịt non mềm của mình đẻ kích thích dục hỏa của y, kỳ thực Dương Túc Phong đã chẳng cần nàng kích thích như vậy cũng sớm đã bị dục hỏa thiêu đốt rồi.
Làm theo hướng dẫn của Tử Duyệt cô nương, Dương Túc Phong bế U Nhược Tử La lên, để nàng ngồi lên trên đùi của mình, hai người mặt đối mặt với nhau.
U Nhược Tử La theo bản năng rụt mình lại mấy lần, cuối cùng vẫn phải đem thân thể dán sát vào Dương Túc Phong, đem bí mật của nữ nhân hoàn toàn mở ra trước mặt Dương Túc Phong, Tử Duyệt cô nương trải một tấm khăn trắng ở dưới mông U Nhược Tử La, Dương Túc Phong thuận thế hơi dùng sức một chút, liền tiến vào bên trong thân thể ấm ấm ươn ướt của U Nhược Tử La.
Cơn đau phá thân làm U Nhược Tử La khẽ cau mày lại, bất quá không hề phát ra tiếng rên nào, nàng tu luyện võ công, nên có thể chịu đựng được sự đau đớn này, nhưng sự cường tráng của Dương Túc Phong vẫn làm cho nàng có cảm khác khó thỏ, thân thể cứ như bị xé rách.
May mà Dương Túc Phong động tác rất dịu dàng, sau khi tiến vào thân thể nàng không tiếp tục cử động nữa, để cho thần trí của nàng khỏi bị ảnh hưởng quá lớn.
U Nhược Tử La lập tức lặng lẽ dán sát vào thân thể của Dương Túc Phong, dựa theo kỹ thuật nam nữ song tu của Hương Tuyết Hải từ từ vận chuyển nội gia chân khí, đem nội lực ngưng tụ được chầm chậm đưa vào sâu bên trong thân thể của Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong chỉ càm thấy có một cảm giác rét buốt thấm sâu vào trong đan điền của mình, sau đó từ từ tụ tập lại ở nơi đó, luồng nội lực này tựa hồ ở đó bao bọc lấy thứ thần bí nào đó, làm cho Dương Túc Phong có chút quai quái, ngưa ngứa, nhưng lại không nắm bắt rõ ràng được.
Đột nhiên bị nhè nhẹ đè xuống, Dương Túc Phong cảm thấy tựa hồ như có cái gì đó bị ép nát, bản thân không kìm được toàn thân run lên, cảm thấy có một dòng chảy mạnh mẽ toàn bộ tiến vào trong cơ thể của U Nhược Tử La.
U Nhược Tử La khe khe rên lên một tiếng, tựa hồ cảm nhận được Dương Túc Phong công kích, thân thể bất giác co rút lại, tiếp theo đó dùng sức đẩy Dương Túc Phong một cái, biến thành tư thế mình ngồi lên thân thể của y.
Trừ Phượng Lam Vũ ra, còn chưa có một nữ nhân nào sẵn sàng cưỡi ở bên trên, Dương Túc Phong cảm giác cực kỳ khoái sướng, đưa tay bóp lấy bầu ngực của U Nhược Tử La.
U Nhược Tử La biết rằng nàng đã thành công giải trừ cấm chế của Thánh Linh Đan, nhưng lại không để lộ ra, như bên cạnh không có một ai tiếp tục nhấp mình, nàng muốn trở thành nữ nhân đầu tiên đón nhận sinh mệnh mưa móc.
Cùng với động tác của U Nhược Tử La, hô hấp của Dương Túc Phong cũng càng ngày càng gấp gáp, khe sâu chật hẹp mà trắc trở của đối phương mang lại cho y khoái cảm cực lớn, Dương Túc Phong không thể kiên trì được bao lâu, lại áo ào tiết thân.
U Nhược Tử La trong lúc đê mê chỉ cảm thấy có một dòng suối ấm tiến vào thân thể của mình, theo điện kiện phản xạ rên lên một tiếng, toàn thân không còn sức lực để tiếp tục động tác nữa, chỉ đành để Dương Túc Phong chầm chậm tiếp túc phát tán năng lượng của nam nhân.
Tử Duyệt và Phất Lôi Đát cũng cảm giác được Thánh Linh Đan ở trong cơ thể Dương Túc Phong đã được giải khai, hiện giờ đợt tinh hoa sinh mạng đầu tiên đang tiến vào trong cơ thể của U Nhược Tử La, hai nàng vừa vui mừng lại vừa đố kỵ không biết phải làm thế nào.
Dương Túc Phong khôi phục lại khả năng sinh sản bình thường của nam nhân, hai nàng đương nhiên là vui mừng, bởi vì điều này có nghĩa là các nàng cũng có cơ hội hoài thai rồi, nhưng ở chuyện này, U Nhược Tử La không có gì phải nghi ngờ là đã chiếm mất tiên cơ, đón nhận năng lượng sinh mạng của Dương Túc Phong trước tiên, chẳng nghĩ cúng biết, người hoài thai tiếp theo khẳng định là U Nhược Tử La.
Một lúc lâu sau, Dương Túc Phong mới hết sức khoan khoái từ trên người U Nhược Tử La bò dậy, rất thỏa mãn nhìn kiệt tác của mình, y tựa hồ như có thể cảm giác được lần này reo mầm nhất định sẽ vô cùng thành công.
Bất quá làm cho Dương Túc Phong cao hứng nhất vẫn không phải là đã cởi bỏ thành công cấm chế của Thánh Linh đan, mà đột nhiên y phát giác ra bản thân không ngờ chẳng có chút dấu hiệu mỏi mệt nào, so với trước kia, đúng là có tiến bộ cực lớn.
Tử Duyệt cô nương hết sức cẩn thận rút tấm khăn lụa trắng ở dưới mông U Nhược Tử La ra, giao cho Dương Túc Phong xác nhận, nhìn từng chấm hoa mai đỏ hồng ở bên trên, trong lòng Dương Túc Phong rất tự hào, nữ chưởng môn nhân của Hương Tuyết Hải cuối cùng cũng hoàn toàn trở thành nữ nhân của mình rồi, loại khoái cảm chinh phục này tuyệt đối xưa nay chưa từng có, thậm chí so với trước đó chinh phục Phương Phỉ Thanh Sương còn mạnh mẽ hơn.
Tới lúc này, càng là nữ nhân có thân phận, khoái cảm mang lại cho y càng mạnh mẽ, nhất thời thần tình ngẩn ngơ, không khỏi nghĩ tới Phong Tĩnh Hiên của Hải Thiên Phật Quốc, nếu như ngày nào đó mình cũng có thể tận tình hưởng thụ thân thể của nàng y như thế này, thì sướng chết thôi, cô ả Úc Thủy Lan Nhược kia mặc dù cấp cho mình ấn tượng không tốt, bất quá mang lên giường rồi có lẽ là sẽ khá hơn một chút …
Chính đang lúc suy nghĩ bậy bạ, lại thấy Tử Duyệt len lén giật giật cánh tay của mình, sau đó thầm ám thị chỉ vào Phất Lôi Đát.
Phất Lôi Đát chứng kiến Dương Túc Phong và U Nhược Tư La giao hợp đã thẹn không biết phải làm sao, lén kéo chăn che đi thân thể của mình.
Cũng có lẽ là bởi vì nữ nhân ở bên cạnh đã quá nhiều, Dương Túc Phong đúng là trước nay chưa hề đặc biệt chú ý tới Phất Lôi Đát, bình thường chỉ cảm thấy tiểu cô nương này có chút kiêu ngạo, lại có chút băng giá. Nhất là ở trên vấn đề y học, gần như luôn cho rằng mình là đúng.
Bất quá khi nàng hoàn toàn bị lột bỏ y phục, toàn thân trần truồng xuất hiện ở trước mặt mình, Dương Túc Phong nhận ra nữ y sinh của vương quốc Ương Già này vẫn rất có sức hấp dẫn.
Dưới sự yêu cầu của Dương Túc Phong, tấm thân như băng ngọc điêu khắc lên của nữ vu sư vương quốc Ương Già nằm ngửa mình trên chiếc chăn gấm đỏ chót, đường nét lả lướt, uốn lượn rõ ràng, làm da trắng bóng trơn min, dường như chạm một cái là có thể tan ra, đôi gò thánh nữ phong rướn cao, chiếc bụng nhỏ phẳng lỳ mịn màng, chiếc rốn xinh xinh đặt ngay chính giữa.
Ở bên của động đào nguyên làm người ta tơ tưởng kia, cánh hoa gồ cao tỏa hương thơm ngát, lớp cỏ thơm rậm rạp đen nhánh che lên u cốc thần bí …
Cảm thụ được ánh mắt khinh bạc của nam nhân, nữ vu sư mỹ lệ toàn thân run rẩy, ngọc nhũ nhấp nhâp không ngừng, đùi ngọc tay thon run rung dợn sóng, càng thêm quyến rũ mỹ lệ.
Dục hỏa trong lòng lại một lần nữa bốc cao, Dương Túc Phong mặc kệ ba bảy hai mươi một, đưa tay tóm lấy Phất Lôi Đát, ngựa quen lối cũ tiến vào thân thể của tiểu cô nương.
Quả nhiên cảm thấy bản thân vẫn còn như rồng như hổ, toàn thân tràn trề sức mạnh, vì thế tấn công mãnh liệt, làm cho nữ y sinh đang thương gần như tới sức lực rên rỉ cũng chẳng còn, dấu lạc hồng nhuộm đỏ tới một nửa tấm khăn lụa trắng, cuối cùng mới đem năng lượng sinh mạng phóng thích vào sâu trong thân thể của nữ y sinh, mới thỏa mãn bò dậy.
Đương nhiên, ở loại chuyện này Dương Túc Phong tuyệt đối không nhất bên trọng, nhất bên khinh, nếu như Tử Duyệt cũng ở bên cạnh, thì sinh mệnh mưa móc này nàng cũng có phần.
Nghỉ ngơi một lúc, Dương Túc Phong lại mạnh mẽ tiến vào thân thể của Tử Duyệt, Tử Duyệt lo lắng y có chút quá mức, cho nên còn rất ưu tư, bất quá cuối cùng cũng không có việc gì, Tử Duyệt cũng thỏa lòng có được thứ mà mình muốn.
Bốn lần cày bừa, hai tấm khăn trắng nhuộm đỏ, Dương Túc Phong khá là hài lòng với chiến quả của mình.
U Nhược Tử La và Phất Lôi Đát minh bạch đại sự đã định, nói không chừng bản thân khi nào đó còn có thể trở thành người trên muôn người, trong lòng cũng vui sướng.
Viên Ánh Lạc lặng lẽ di vào, ghi chép thời gian và địa điểm U Nhược Tử La và Phất Lôi Đát từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ, đem hai tấm khăn trắng gấp lại, để làm đồ cất giữ mang đi.
Dương Túc Phong lúc này mới cảm thấy có chút mệt mỏi, vì thế cùng ba nữ nhân nói chuyện câu được câu chăng, lại đột nhiên nghe thấy có người ho khẽ, mọi người quay đầu lại nhìn, thì ra là Thập Tứ công chúa cũng rón rén đi tới rồi.
Nàng vốn uống thuốc đi ngủ rồi, kết quả nằm mơ thấy ác mộng nên toát hết mồ hôi, cảm giác khỏe hơn một chút, cuối cùng cảm giác hơi khát, vì vậy trở dậy uống nước, nghe thấy bên này có động tĩnh, vì thế nhẹ nhàng đi tới xem, vừa khéo nhìn thấy cảnh ở trước mắt.
Tử Duyệt cô nương vui mừng bò dậy, mặc áo ngủ xong đi tới bên cạnh Thập Tứ công chúa, ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng thì thầm gì đó, Thập Tứ công chúa tức thì tỏ ra kinh ngạc vui sướng không thôi, rồi sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Giải quyết được vấn đề lớn nhất của hậu cung, Thập Tứ công chúa đương nhiên là vui mừng, vội rời đi để Dương Túc Phong tiếp tục hoang đường, quả nhiên không bao lâu sau, nàng ở cách vách lại một lần nữa nghe thấy tiếng rên rỉ đầy tiết tấu của U Nhược Tử La …
Sáng sớm tỉnh lại, Dương Túc Phong cảm thấy tinh thần sảng khoái bội phần, hổi tưởng lại chuyện hoang đường đêm qua, thật đúng là là việc xưa nay chưa từng có, đáng tiếc khi tỉnh dậy thì không thấy U Nhược Tử La đâu, nghe Tử Duyệt nói, vị chưởng môn nhất của Hương Tuyết Hải không muốn thấy y, cho nên lén lánh đi rồi, chỉ có Phất Lôi Đát là còn mệt phờ ra, bữa sáng cũng không muốn ăn nữa, chỉ muốn ngủ tiếp thôi.
Bữa sáng Dương Túc Phong ăn cùng với Thập Tứ công chúa, không biết được chuyện gì kích thích, không ngờ bệnh tình của Thập Tứ công chúa tốt lên không ít, sắc mặt xem ra cũng rất tốt, chỉ là thỉnh thoảng lại nở nụ cười rất quái lạ, làm Dương Túc Phong cảm giác mấy nữ nhân các nàng nhất định ở sau lưng có bí mật gì đó không thể nói ra rồi, bất quá Dương Túc Phong cũng không có tâm tình mà truy hỏi, bởi vì y còn sốt ruột chờ đợi câu trả lời của Tiêu Phương Tạ và Cổ Địch Sâm.
Quả nhiên, trải qua suốt cả một đêm uy hiếp dụ dỗ, thêm vào tối ngày hôm qua Dương Túc Phong thực thi phương thức cả cứng lẫn mềm, gia tộc Phong Hỏa Vân Long ngoài Sơn Hải Quan đã hoàn toàn khuất phục rồi, bọn họ chấp nhận tất cả điều kiện quân Lam Vũ đưa ra.
Chỉ cần Dương Túc Phong tha thứ cho lỗi lầm của bọn họ, bọn họ sẵn lòng hiến lên tất cả, điều này cũng có ý nghĩa là, bốn tỉnh mà gia tộc Phong Hỏa Vân Phong khống chế, trở thành khu vực quản hạt trực tiếp mới của triều đình, quyền thống trị của gia tộc Phong Hỏa Vân Long ở nơi đó hoàn toàn được thu hồi.
Đương nhiên, vì che dấu ta mắt của người khác, các quan viên cao cấo của gia tộc Phong Hỏa Vân Long vẫn có những cái danh rất kêu, ví như chức vụ mới của Long Cửu Trọng là cố vấn lâu năm của triều đình. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Mức độ giàu có của bọn họ nằm ngoài dự liệu của chúng ta.
Mặc dù đã thức suốt cả một ngày một đêm nhưng thần sắc của Tiêu Phương Tạ và Cổ Địch Sâm đều vô cùng hưng phấn, quầng mắt thâm xì nhưng lại ánh lên ngọn lửa phấn khích.
Nói thực ra, đối với những quan văn bọn họ mà nói, tiêu diệt bao nhiêu quân đội chư hầu bọn họ chẳng quan tâm, điều bọn họ quan tâm hơn là lợi tích thực chất mà quân Lam Vũ có được là cái gì, nhất là những vật phẩm có thể sờ mò đụng chạm vào được, ví như lương thực gì đó.
Quân Lam Vũ sau khi tiếp quản đống hỗn loạn Đường Minh ném lại, áp lực kinh tế và vật tư đều rất lớn, gần như có thể lập tức làm cho ban nghành hậu cần của quân Lam Vũ sụp đổ.
Cổ Địch Sâm và Tiêu Phương Tạ ngày hôm qua còn đang mưu tính tập trung vật tư sống qua mùa đông như thế nào, rồi lòng như lửa đột về việc kiến tạo các vùng như Phương Xuyên đạo và Nguyên Xuyên đạo, thật chừng như hận không thể có một cái cây sinh được vô số tiền.
Kết quả, khi bọn họ phát hiện ra gia tộc Phong Hỏa Vân Long thì ra là một chậu cây sinh tiền, hai người bọn họ quả thực mừng tới phát cuồng.
Nhìn những kết quả thống kê từng con số toàn hàng triệu hàng vạn, Dương Túc Phong cũng khá là hài lòng, hơn một tỷ kim tệ hiện kim và vô số kim ngân tài bảo có thể lập tức lấy ra, hơn năm tỷ tấn lương thực dự trữ, những thứ này đều là thành quả do tứ đại gia tộc vất vả tích lũy suốt hai mươi năm trời.
Vốn tứ đại gia tộc hi vọng dựa vào lượng dự trứ này, có thể cùng triều đình đế quốc sánh vai ngang hàng với triều đình đế quốc, kết quả hiện giờ số vật tư dự trữ này hoàn toàn rơi vào trong tay quân Lam Vũ.
Có số vật tư này làm hậu thuẫn vững mạnh, tin rằng những ngày tháng nửa cuối năm của quân Lam Vũ sẽ trải qua khá hơn một chút.
Dương Túc Phong thong thả nói:
- Người ta phải nhả ra nhiều thứ như vậy chúng ta cũng khôn thể bạc đãi họ được, thế này đi, khu nhà của đám người Đường Cảnh và Thượng Quan Lâm không phải tạm thời còn để trống sao, mang ra một bộ phận cho bọn họ ở, đương nhiên chúng ta chỉ thu một chút tiền thuê mang tính tượng trưng là được rồi.
Cổ Địch Sâm và Tiêu Phương Tạ gật đầu, sau đó nhìn nhau nở nụ cười, cười vô cùng quỷ dị.
Đám người Long Cửu Trọng dẫn đầu quy phục quân Lam Vũ, đương nhiên quân Lam Vũ phải làm cho ra vẻ để cho người khác xem, để bọn Long Cửu Trọng ở trong nhà của những đại nhân vật đã từng huy hoàng.
Bất quá cung phụng bọn họ là chuyên môn để cho người ta xem thôi, còn về phần tiền thuê mang tính tượng trưng, đại khái cũng không nhiều. Ha ha, dù sao quân Lam Vũ cũng chẳng thể thiệt thòi được, bọn họ cứ đợi bị bóc lột đi.
Quân Lam Vũ vừa kiếm được thể diện, lại kiếm được lợi ích, loại chuyện này Cổ Địch Sâm đương nhiên cũng nghĩ ra, bất quá đầu óc không xoay chuyển nhanh như Dương Túc Phong mà thôi.
Có vật tư mà gia tộc Phong Hỏa Vân Long nhả ra làm hậu thuẫn vững mạnh Dương Túc Phong không cần phải quá buồn phiền nữa, từ rất sớm đã rời khỏi Vị Ương cung, trở về bộ chỉ huy của quân Lam Vũ.
Vào lúc này, thống kê liên quan tới tình hình cuộc chiến ngày hôm qua vừa mới được thống kê ra, căn cứ vào lời nói của Tri Thu, cuộc chiến ngày hôm qua không phải là cuộc chiến tiêu diệt, mà là cuộc chiến đánh bại, quân Lam Vũ không hề cố ý muốn đem tất cả chư hầu vét sạch một mẻ lưới, kể quả rất nhiều người đều chạy thoát thân thành công.
Trừ gia tộc Phong Hỏa Vân Long bị ép đầu hàng quân Lam Vũ ra, thì ở trên chiến trường quân Lam Vũ tìm được hơn ba vạn cỗ thi thể và hơn một vạn thương binh, đều là người của gia tộc Tư Mã, gia tộc Độc Cô và gia tộc Cúc Xuyên mà quân Lam Vũ trọng điểm đả kích.
- Vậy cái cô Cúc Xuyên Liên kia thương thế làm sao rồi?
Dương Túc Phong đột nhiên hỏi, cũng không biết là cô nàng kia làm như thế nào, rõ ràng là hỏa pháo của quân Lam Vũ đã phủ kín trận địa của bọn họ, vậy mà bọn họ còn ngu ngốc xếp sắn đội hình chiến đấu đợi hỏa pháo của quân Lam Vũ oanh kinh một lần nữa.
Kết quả chẳng cần nghĩ cũng biết rồi, quân Lam Vũ đã tiến vào đại lục Y Lan đã hơn một năm, không ngờ quan niệm của bọn họ vẫn còn lạc hậu như thế, xui xẻo là đáng đời.
- Bên phía Lý Trí Kiệt nói, không có vấn đề gì lớn, chỉ là bị làm ngất xỉu mà thôi, khi tỉnh lại đại khái là không thể nào tiếp nhận được hiện thực tàn khốc, cho nên tỏ ra thần trí có chút không tỉnh tảo, hình như ngay cả bàn thân là ai cũng chẳng nhớ nổi nửa.
Hà Vị Thần cười hí hửng nói, quan Lam Vũ đánh cho kẻ địch choáng váng mặt mày, nhưng bị cho hiện thực tàn khốc làm cho mất trí như Cúc Xuyên Liên, tựa hồ còn là lần đầu tiên.
Vân Thiên Tầm lạnh lùng nói:
- Trông coi cho cận thấy đấy, đừng để cho người ta giả vờ.
- Vâng, tôi sẽ nhắc nhờ bên bệnh viện chú ý.
Hà Vị Thần thu lại nụ cười, lập tức đánh điện thoại cho bệnh viện dã chiến.
Cúc Xuyên Liên là một trong số nhân vật quan trọng của bát đạo liên minh, có rất nhiều chuyện liên quan tới bát đạo liên minh, quân Lam Vũ còn phải từ miệng cô ta mới có thể biết được.
Có lẽ phát hiện ra điều này cho nên Cúc Xuyên Liên mới cố ý giả ngốc, đây cũng không phải là điều không có khả năng, phụ thân của cô ta, là lão hồ ly giảo hoạt nhất của bát đạo liên minh, nữ nhi của ông ta cũng là con tiểu hồ ly nổi tiếng, đương nhiên, là hồ ly, chứ không phải là hồ ly tinh.
Khắc Lao Tắc Duy Tư nói:
- Đáng tiếc là Tư Mã Tung Hoành chết rồi, may cho gia tốc Tư Mã, chúng ta sau này còn có thêm chút phiền phức.
Dương Túc Phong ung dung nói:
- Cơ sở của bọn họ quá mỏng, cho dù hiện giờ có dốc sức vươn lên, cũng không thành ùy hiếp gì lớn với chúng ta được, chỉ cần bọn họ không quy phục bên nước Mã Toa, thì năng lực của bọn họ có mạnh hơn nưa cũng có hạn thôi, bất quá ta nghĩ, bọn họ nhất định sẽ cùng tiến cùng lui với Đường Hạc.
Khắc Lao Tắc Duy Tư gật đầu, đồng ý với phân tích của Dương Túc Phong.
Kỳ thực cái chết của Tư Mã Tung Hoành đối với quân Lam Vũ mà nói, không phải là một tin mừng, nếu như Độc Cô Long Đằng chết rồi, như vậy còn tạm được, Tư Mã Tung Hoành chỉ giỏi khoác lác, chẳng có năng lực gì, trừ dựa vào cái miệng gỏi lý luận nhanh nhau ra, còn có cái tên ghê gớm một chút mà thôi, các phương diện khác chẳng có gì hay ho cả.
Gia tộc Tư Mã vốn chỉ có một chút nền móng, nhưng rơi vào trong tay Tư Mã Tung Hoành, liền dần dần suy bại rồi, hiện giờ lão ta đã chết, tới lượt Tư Mã Giang Bích và Tư Mã Ca Tuyệt chủ trì công việc của gia tộc Tư Mã, hai người này năng lực rõ ràng hơn Tư Mã Tung Hoành, dưới sự chủ trì của họ, tin rằng thực lực của gia tộc Tư Mã sẽ được tăng lên.
Nhìn từ trên bản đồ, Tống Xuyên đạo mà gia tộc Tư Mã chiếm cứ có ưu thế tuyệt đối về mặt địa lý, nó dựa lưng vào bát đạo liên minh và đế quốc Tinh Hà, bất kể từ phe nào, cũng có thể có được viện trợ rất lớn.
Bởi thế biểu hiện của gia tộc Tư Mã sau này, ở mức độ rất lớn phải nhìn vào sắc mặt của bát đạo liên minh và ý tứ của đế quốc Tinh Hà, không có bọn họ hỗ trợ, gia tộc Tư Mã căn bản không có vốn liếng đối kháng với quân Lam Vũ.
Đương nhiên, quy phục quân Lam Vũ chính là lỗi ra tốt nhất, chỉ có điều Dương Túc Phong tin rằng gia tộc Tư Mã không có cái gan lớn như thế, ai dám đạp lên xương cốt của Tư Mã Tung Hoành mà quy phục quân Lam Vũ chứ.
Dương Túc Phong quay đầu sang hỏi:
- Cổ Tư Đinh, chuyện duyệt binh bố trí như thế nào rồi?
- Đều đã bố trí xong cả rồi, sĩ khí của mọi người đều rất cao, tinh thần hăng say, bất quá đội ngũ của bộ số bộ đội còn chưa được chỉnh tề lắm …
Cổ Tư Đinh cần thận nói, vốn quân Lam Vũ đã an bài thời gian chuyên môn dành cho huấn luyện duyệt binh, nhưng ngày hôm qua đột nhiên nổ ra chiến đấu, huấn luyện nghi thức duyệt binh bị cắt ngang, hiện giờ Dương Túc Phong đột nhiên muốn cử hành duyệt binh vào ngày kia, làm cho áp lực của các quan quân đều rất lớn.
May mà có chiến thẳng cổ vũ cho sĩ khí, tinh thần của mọi người rât sung túc, có một số bộ đội ngay cả ban đêm cũng khắc khổ luyện tập.
- Không cần, chỉ cần mọi người lấy tinh thần ra là được rồi! Chúng ta không cần người ta nhìn vào đội ngũ của chúng ta,mà là để cho bọn họ thấy được quyết tâm và nghị lực của chúng ta!
Dương Túc Phong trầm tĩnh nói, y không tin sau cuộc đả kích sấm sét kia, lại cử hành một nghi thức duyệt binh hết sức mới mẻ, còn không thể không hoàn toàn thu phục được lòng dân chúng đế quốc Đường Xuyên.
Thời gian mau chóng trôi tới ngày 28 tháng 8.
/769
|